Và cứ thế, Tania, thuộc Hồng Long tộc – đã gia nhập nhóm của chúng tôi…
Ngày hôm sau.
Sau khi nhận một nhiệm vụ mới, cả ba chúng tôi lại một lần nữa di chuyển ra cánh đồng bên ngoài thành phố.
Lần này, nhiệm vụ là tiêu diệt một bầy Slime.
Phần thưởng cho nhiệm vụ này được tính theo tỷ lệ phần trăm, thay đổi tùy theo số lượng Slime mà Mạo Hiểm Giả tiêu diệt được.
Slime là quái vật hạng F, nói cách khác là loại “tép riu” ,đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng hạ gục chúng.
Vì thế, chúng không được xem là mối đe dọa và thường bị ngó lơ… nhưng…
Chúng đã được tự do quá lâu, đến mức sinh sôi nảy nở với số lượng lớn, gần như mất kiểm soát.
Hiện tại, có khoảng hơn một trăm con đang lang thang khắp các cánh đồng.
Chúng thậm chí còn tấn công động vật, gia súc, và hoa màu, đe dọa đến hệ sinh thái nơi đây.
Đôi khi, chúng còn liều lĩnh đến mức tấn công cả con người.
Tình hình đã nghiêm trọng đến mức không thể tiếp tục làm ngơ, và Công Hội đã nhận được yêu cầu giúp đỡ.
“Nya, là Slime à…”
Kanade buông ra một câu nói đầy chán nản vì lý do nào đó.
“Sao vậy, Kanade? Chẳng lẽ cậu sợ Slime à?”
“Nyau, không phải vậy...”
Tania nói với giọng trêu chọc, và Kanade thì phồng má tỏ vẻ khó chịu.
“Mão Linh tộc như tôi làm gì có chuyện sợ một con Slime tầm thường! Nếu tôi mà tóm được một con thì xử lý gọn lẹ ngay! Nhưng… tôi không thích Slime vì chúng vừa nhão vừa dính… Nyaaah, nó trơn tuột khó chịu lắm.”
“À, phải rồi.”
“Đúng thật. Mấy thứ đó chẳng khác gì một cục dịch nhầy đặc quánh. Thế nên Kanade, người chuyên dùng đòn tấn công vật lý sẽ gặp khó khi đối phó với chúng cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Nyauh…”
“Thôi, cậu khỏi lo. Đụng tới Slime thì tôi chỉ cần một quả cầu lửa hoặc một hơi thở lửa là quét sạch chúng luôn.”
“Oooh, Tania, thật là đáng tin quá đi!”
“Fufufuh! Cứ tiếp tục khen ta đi!”
Ban đầu tôi có chút lo lắng về việc hai người họ có hợp tính với nhau hay không, bởi sau lần chạm trán đầu tiên, tính cách của họ vốn chẳng hợp nhau lắm…
Nhưng hóa ra, tất cả lo lắng của tôi đều là dư thừa.
Tania trông có vẻ lạnh lùng, nhưng sâu bên trong, cô ấy là một người tốt bụng và giàu lòng nhân ái.
Cô ấy luôn nghĩ cho Kanade, sẵn sàng giúp đỡ những việc mà cô ấy không thể tự làm, giống như ngay lúc này.
Hai người này quả thực có thể trở thành một cặp ăn ý.
“Lại đây nào, lại đây nào~ Slime ơi~♪”
“Ta sẽ thổi bay hết bọn ngươi bằng hơi thở lửa~♪”
Vừa hát một bài hát kỳ lạ, Kanade và Tania vừa lục soát dấu vết của lũ Slime.
Trên cánh đồng rộng thế này thì chẳng có chỗ nào để chúng trốn cả, huống chi nguyên một bầy cả trăm con thì trốn thế nào được.
Dù vậy, đồng cỏ bên ngoài thành phố cũng rất rộng.
Có thể chúng đang ẩn nấp ở đâu đó mà mắt thường chúng tôi không nhận ra, dù ở ngay giữa nơi trống trải.
“Nyaa~, tìm mãi mà chẳng thấy gì cả…”
“Phiền phức quá rồi đó. Hay là ta đốt sạch cánh đồng này thành tro luôn nhỉ?”
“Tania, dù là nói đùa thì cũng đừng buột miệng nói ra mấy câu như vậy. Dù là đùa thôi cũng không được đâu.”
“Nhưng những gì ta vừa nói hoàn toàn nghiêm túc đấy nhé?
… Sau này, nhất định tôi phải dạy cho Tania vài quy tắc ứng xử cơ bản.
“Có một cách dễ dàng để tìm ra chúng mà chẳng cần làm gì quá đáng cả.”
“Hoo, nghe tự tin nhỉ. Cậu định làm gì?”
“Trinh sát từ trên không.”
Tôi triệu hồi một con chim hoang dã bình thường, không phải loại chim độc như lần trước và ký kết khế ước tạm thời với nó.
“Rein, Rein! Cậu định dùng con chim đó để tìm lũ Slime à?”
“Nhưng cậu định ra lệnh thế nào? Chẳng lẽ chỉ bảo nó tìm lũ Slime rồi dẫn chúng ta đến đó thôi sao?”
“Làm vậy thì tốt thật, tin tôi đi. Nhưng mà cách đó hơi phiền. Khi nhờ động vật hoang dã chỉ đường, đôi khi chúng hiểu nhầm ý của mình và chỉ ngược hướng. Chúng tôi không muốn gặp rắc rối về chuyện đó đâu.”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Tôi sẽ đồng bộ hóa cảm giác với nó.”
“Hả? Gì cơ?”
Tania nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, rõ ràng chưa hiểu tôi vừa nói gì.
Nhưng thay vì giải thích bằng lời, tốt hơn hết là để cô ấy chứng kiến trực tiếp.
Tôi tập trung ý thức vào con chim hoang vừa ký khế ước tạm thời… rồi đồng bộ hóa cảm giác với nó.
Tầm nhìn của tôi chuyển từ “con người” sang “con chim hoang”.
Trước mắt tôi bây giờ là Kanade, Tania, và… chính bản thân tôi.
“H-Hả…? Cái gì đây? Sự hiện diện của Rein bỗng dưng biến mất và… hử? Ủa? Sao kỳ vậy? Nhưng Rein vẫn ở đây mà…”
“Ý tớ là, trông Rein lạ lắm đó. Cứ như cậu biến thành búp bê hay gì đó vậy…”
“LÀ BỞI VÌ LINH HỒN CỦA TỚ ĐANG Ở TRONG CƠ THỂ CỦA MỘT CON CHIM HOANG NGOÀI KIA.”
“ 'Hyaah!?' ”
Cả hai cô gái đồng thời giật mình và hét toáng lên.
Trong lúc họ còn đang rối rít như vậy… tôi điều chỉnh tầm nhìn để quan sát toàn cảnh xung quanh từ góc nhìn từ trên xuống của một con chim.
“C-Có khi nào …?”
“Rein biến thành con chim đó luôn rồi sao…?”
“Cũng gần đúng, nhưng không hẳn là vậy. Tôi không giỏi mấy kiểu giải thích phức tạp, nên giải thích ngắn gọn thế này: tớ chuyển một phần linh hồn của mình vào con chim này và tạm thời ngắt kết nối ý thức với cơ thể chính. Nói cách khác, tớ đã đổi chỗ với con chim đó. Giờ cơ thể tôi chính là con chim này, đại khái vậy.”
Cái gì cơ?
Nhìn vào vẻ mặt hai người, tôi gần như thấy được dấu chấm hỏi to đùng bay lơ lửng trên đầu họ.
“Đây là một trong những kỹ thuật của Thuần Dưỡng sư. Tên của nó là ‘Đồng Bộ Hóa’, hay còn nói ngắn gọn là ‘Đồng Hóa’.”
“Tôi chưa từng nghe về cái này bao giờ!”
Cả hai đồng loạt hét to đến mức tôi, trong hình dạng một con chim, phải giật mình né ra xa. Giọng họ to quá mức chịu đựng đối với tai chim.
“Không chỉ điều khiển động vật và ma thú theo ý mình, mà cậu còn có thể chuyển ý thức sang cơ thể của chúng… Hả? Gì vậy trời!? Rein, cậu càng lúc càng thể hiện mình không phải một người bình thường một cách phi lý rồi đó, nya… Làm mấy chuyện khủng khiếp này như thể chẳng có gì to tát… Nyaaah, rốt cuộc là sao vậy!?”
“R-Rein, xét theo mọi góc độ thì đây đúng là điều phi thường… Tôi có thừa nhận cậu khá đặc biệt, nhưng không ngờ lại đặc biệt tới mức này… Có các thành viên thuộc Chủng Tộc Tối Thượng làm bạn đồng hành đã là điều hiếm có, vậy mà cậu còn dùng cả những kỹ thuật mà bọn tớ chưa từng biết là tồn tại… Giống như Kanade nói, chuyện này thật sự chưa từng được nghe thấy. Nghiêm túc mà nói thì, cậu tuyệt với thật đó.”
“Ờm… tôi không biết nữa. ‘Đồng Bộ Hóa’ có thật sự ghê gớm đến thế không? Tớ thấy đây chỉ là một mẹo nhỏ thôi, đâu đáng để khen ngợi nhiều vậy…”
“ 'Không! Cái này là ghê gớm thật!!!' ”
Lại một lần nữa, cả hai đồng thanh hét lớn.
Nhưng mà…
Dù hai người nghĩ nó rất đáng kinh ngạc, nhưng với tôi thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tất nhiên, người bình thường không thể làm ngay được nếu không được rèn luyện bài bản, nhưng… tôi cứ nghĩ đây là kỹ năng mà bất kì Thuần Dưỡng sư nào cũng làm được.
Có lẽ… là nhận thức của tôi về chuyện này ngay từ đầu đã khác với mọi người.
“Mà này, bằng cách nào cậu vẫn có thể nói chuyện với bọn tớ thế?”
“Tớ đang truyền sóng ý niệm trực tiếp vào tâm trí hai người. Khi đồng hóa với động vật thì tớ không thể nói ngôn ngữ con người, nên phải dùng ma lực để gửi ý niệm thẳng vào đầu người khác. Tớ là Thuần Dưỡng sư nên không có nhiều ma lực, nhưng vẫn đủ để truyền ý niệm đến người ở gần.”
“À, ra là vậy, nya.”
“Thật là tiện lợi ghê.”
“Được rồi, tớ sẽ bay vòng quanh quan sát. Trong lúc đó, hai người nhớ trông chừng cơ thể của tớ nhé.”
“Đã Rõ!”
“Cậu đi cẩn thận nha!”
Kanade và Tania vẫy chào để tiễn tôi lên đường, còn tôi thì vỗ đôi cánh rồi bay thẳng lên bầu trời.