Trong khi Yasuo đang dọn đẹp đống ngũ cốc từ đĩa salad mà cậu vừa ho ra, cậu cũng đang cẩn thận lắng nghe những lời của Diana.
Có lẽ mẹ cậu và Nodoka chưa nhận ra ý định thực sự đằng sau lời tuyên bố cuối cùng của Diana. Yasuo trấn tĩnh lại bản thân và tập trung vào bữa sáng của mình, sau đó rời bàn mà không hề nói cảm ơn vì bữa ăn. Dù cho mẹ cậu và Nodoka có đang nghĩ gì đi nữa, nếu cậu còn níu lại lâu hơn, mọi chuyện sẽ kết thúc bằng việc cả cậu và Diana sẽ cảm thấy tồi tệ, còn Nodoka sẽ lại lần nữa cố gắng hòa giải rắc rối và cậu sẽ lại mắc nợ con bé.
“…Cảm ơn vì bữa ăn. Mặc dù vẫn còn sớm, con sẽ đi học đây.”
“Ồ, thật ư?”
“Hừm, anh đi khá sớm đấy.”
Mẹ cậu trông bất ngờ với đôi mắt chỉ mở to ra đôi chút. Những lời của Nodoka thì mang đầy ngụ ý rằng cậu là người đang trốn chạy.
Đúng vậy, Yasuo thường sẽ dành thêm ít nhất là ba mươi phút để nghỉ ngơi, nhưng chắc chắn rằng hôm nay cậu không muốn làm như vậy. Chỉ cần cậu dành thêm ba mươi phút nữa thôi với sự có mặt của Diana trong bầu không khí có vẻ đang thân thiện lên này, chả ai biết được cậu sẽ đồng ý điều gì đến cuối cùng.
“Con hứa sẽ đến phòng câu lạc bộ trước khi vào tiết.”
Có ai phát hiện ra lời nói dối trong lí do hời hợt của cậu không?
Ở trường cao trung của Yasuo, tập luyện buổi sáng cho câu lạc bộ chỉ được diễn ra nếu có sự cho phép, trước các giải đấu quan trọng.
Cậu nhớ rằng cha cậu, Hideo, đã từng vô cùng kích động khi Yasuo lên cấp ba, và cậu nhận ra rằng không có hoạt động buổi sáng cho các câu lạc bộ.
Không phải nó bị cấm, và những câu lạc bộ có khả năng tham dự các giải đấu quốc gia và các câu lạc bộ có khu vực luyện tập của riêng không bị ràng buộc bởi luật lệ này. Vậy nhưng, những năm gần đây có khuynh hướng cắt bớt các hoạt động buổi sáng cho những câu lạc bộ không nằm trong các danh sách trên.
“Hiểu rồi.”
Bất chấp điều đó, Nodoka có lẽ đã nhìn thấu ý định của cậu. Có lẽ cũng không lạ gì về điều đó cả.
Đó là vì câu lạc bộ Yasuo từng tham gia đã không còn tồn tại nữa.
“À, xin hãy cẩn thận…”
Vì Yasuo rời đi mà không hề nhìn lại về phía bàn ăn, chỉ có giọng nói của Diana và âm thanh nhỏ phát ra từ chiếc ghế khi cô dịch nó lại để đứng lên và bước theo cậu.
Có lẽ cô định tiễn cậu trước cửa, hay là chỉ đứng lên đơn thuần, nhưng Yasuo không có ý định nói thêm với cô ấy bất cứ điều gì kể cả cô có tiễn cậu đi. Dù cho cậu có phủ nhận mọi thứ liên quan đến thế giới khác, Anh hùng và Quỷ vương, cậu biết rằng cô ấy là con gái bạn bè cũ của cha mẹ cậu.
Tuy nhiên, vì Diana đang ở vị trí đe dọa sẽ phá tan hạnh phúc gia đình cậu, cậu không biết bản thân sẽ dùng thứ ngôn ngữ lăng mạ gì nữa nếu như cô mà tiễn cậu đi. Nếu cậu làm như vậy, chẳng có nghi ngờ gì nếu cô gái này sẽ cảm thấy tồi tệ và ngưng nói chuyện. Cậu có thể biết nhiều như vậy chỉ qua việc đối mặt nhanh gọn với cô sáng hôm nay.
Do Diana xuất hiện với ấn tượng là một người tốt, nếu cậu xúc phạm cô và khiến cô trở nên im lặng, không phải như vậy sẽ khiến cậu như một gã xấu xa ư?
Chính vì vậy, cậu mừng vì Diana đã không đi theo mình. Ngoài ra, nói rằng mình sẽ ghé qua phòng câu lạc bộ không thực sự là sai sự thật. Chỉ là cậu sẽ giết thời gian tại đó, căn phòng nơi trước kia là dành cho câu lạc bộ của cậu.
“Thiệt tình, chẳng có gì là đang diễn ra tốt đẹp cả.”
Trong khi đắm mình trong tia nắng buổi sớm và tiết trời vẫn còn se se, Yasuo hướng xuống con đường sẽ đưa cậu tới ga Tokorozawa trên đường tàu Seibu.
Một phép ẩn dụ về cuộc đời cấp ba của Yasuo cho đến giờ có thể được diễn tả như là, ’không toàn vẹn, nhưng cũng chẳng tồi tệ đến mức phải cố gắng sửa chữa làm gì’.
Cậu theo học một trường tư nhân trong khu vực, trường cao trung Takeoka, và cũng có kha khá bạn bè, dù họ toàn là nam. Về việc học, vài môn thì cậu gần như trong khối dẫn đầu của trường, trong khi một vài thì ở mức dưới trung bình và thỉnh thoảng lại trượt vài bài kiểm tra.
Về thể thao, thay vì tham gia các môn như sẽ đem lại sự nổi tiếng trong lớp như bóng đá và bóng chày, cậu giỏi trong các môn như quần vợt, judo, những môn rèn luyện thân thể mà không đòi hỏi nỗ lực theo đội.
Mặc dù cậu không phải là kiểu nhân vật sẽ tình nguyện cho các công tác ủy ban, cậu chắc chắn sẽ nghiêm túc đảm đương trách nhiệm và hoàn thành mọi công việc mà bản thân được giao phó.
Nói ngắn gọn, cậu chắc chắn không phải kiểu người sẽ nổi bật trong lớp.
Yasuo không muốn riêng biệt trở thành một ngôi sao trong lớp, hay là trở thành loại người gây chú ý vì phá phách. Cậu có thể nói chuyện với con gái, nhưng cậu không thực sự là mẫu người được ưa thích.
Cậu có hai hoặc ba người bạn thân có cùng chung sở thích và niềm hứng thú với cậu, và một vài người khác mà cậu có thể giữ gìn mối quan hệ như những người cùng tốt nghiệp tại một trường cấp hai, những người về nhà cùng hướng với cậu từ trường, hay những người chung lớp với cậu vào năm ngoái.
Dù cậu không có tố chất để trở thành ngôi sao, mọi chuyện trông như rằng cậu đang sống một cuộc đời học sinh cao trung mãn nguyện. Tuy nhiên, cuộc sống cấp ba của cậu chắc chắn vẫn thiếu một điều, mà không có nó thì không thực sự là hoàn hảo.
Ngày hôm đó, cậu dành thời gian trong “phòng câu lạc bộ” chăm chú vào chiếc Slimphone tới khi những học sinh khác đến trường, và khi mà trường học đã trở nên náo động hơn, cậu hướng đi phòng học, năm 3 lớp ‘D’.
“Chào.”
“Yo, Yasu. Hôm nay cậu đến sớm đấy.”
Aioi Aoto, người bạn từ năm đầu của cậu tại trường, đang mang theo một đống những đồ vật dài trong túi đựng.
Cùng với việc mang tên là “Aioi”, sinh nhật của Aoto vào ngày 4 tháng tư, do vậy cậu luôn là người có số thứ tự đầu tiên trong lớp.Theo cậu ta, người duy nhất mà có thể đánh cướp vị trí đó từ tay cậu là em họ Aioi Aika, được sinh vào ngày 3 tháng tư, hay là một người mang họ “Aiue”, dù cậu vẫn chưa từng gặp ai như vậy.
“Mấy thứ đó là gì vậy? Trông có vẻ nặng.”
“Đây hả? Katana đấy.”
“Katana? Ể, hàng thật đấy à?”
Yasuo tròn mắt trước câu trả lời bất ngờ, nhưng Aoto lắc đầu.
“Dĩ nhiên là không. Đây chỉ là đạo cụ dùng cho câu lạc bộ của mình.”
Nói vậy, Aoto cười và đặt đống đồ vật dài ngoằng lên bàn cậu.
“Cựu chủ tịch của bọn mình trước khi tốt nghiệp quen một người làm những loại đạo cụ này. Nhờ vậy, nhà họ chất đống những đồ như này, do đó anh ta đẩy những món này cho bọn này, bảo là dùng nó cho câu lạc bộ.”
“À, câu lạc bộ kịch hả?”
“Và câu lạc bộ điện ảnh nữa.”
Ở trường Takeoka, ngôi trường mà Yasuo và Aoto theo học, câu lạc bộ kịch và câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh hợp tác với nhau và họ được đánh giá cao cả ra ngoài phạm vi khuôn viên trường.
Câu lạc bộ kịch nhiều năm giữ vị trí cao ở vùng Kanto, và câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh từng tham gia nhiều cuộc thi mang tầm cỡ quốc gia. Aoto là thành viên đội kịch, và tham gia trên cương vị phó chủ tịch sau khi khóa đàn anh năm ba tốt nghiệp năm ngoái.
“Muốn xem thử không?”
Aoto nói, và rút ra một chiếc katana trong một chiếc túi kiểu truyền thống mà không đợi Yasuo đáp lại.
“Ồ? Có gì với katana vậy?”
“Woa, katana nè. Aioi, tớ rút nó ra nhé?”
Trông thấy vậy, Igarashi và Hino, là bạn cùng lớp và cũng là bạn thân của Yasuo, bước đến để quan sát 4 chiếc bao kiếm được sơn đen trên mặt bàn, có lẽ vì không phải ngày nào bạn cũng được chứng kiến những đồ như này.
“Được thôi. Nhưng lưỡi kiếm khá mỏng, vậy nên đừng để va chạm với thứ gì quá cứng.”
Aoto sẵn sàng đưa thanh katana cho Igarashi, và Igarashi tiếp lấy với vẻ mặt hứng thú.
“Nó nhẹ thật. Nó thuộc dòng kiếm Takemitsu[Note10356],đúng không?.. Hử, tớ không rút nó ra được. Vì cái này là hàng giả à?”
“Không, không. Nó được làm như đồ thật, vì vậy sẽ khó để rút ra nếu không làm lỏng phần bao vỏ trước.”
Nói vậy, Aoto cầm lên một thanh kiếm Takemitsu khác, giữ nó ngang hông trái mình, đẩy phần chắn của thanh kiếm lên với ngón cái của tay trái. Khi cậu làm vậy, phần nền kiếm lộ ra khỏi vỏ bao cùng với âm thanh kim loại vang lên mà thường được nghe trong các buổi kịch, và Aoto rút thanh kiếm với duy nhất một chuyển động.
“Wow!”
Ngoài Igarashi và Aoto, tiếng thích thú cũng phát ra từ những cậu trai khác đang tụ tập lại vì tò mò. Tuy nhiên, Yasuo đã chứng kiến một “thanh kiếm” tuyệt diệu hơn nhiều hôm qua, do vậy cậu không phản ứng như thế.
Vậy nhưng, khi đến lượt cậu cầm thanh kiếm lên, cả Yasuo, dù không biết chút gì về kiếm Nhật, có thể chỉ ra thiết kế của thanh kiếm khá giống với nguyên bản.
“Nó khá là nhẹ, đúng không?”
“Thánh kiếm” của cha cậu nhẹ hơn cái này. Yasuo gật đầu cho có lệ trong khi cố gắng hết sức mình để kìm nén giọng nói từ sâu thẳm trái tim cậu muốn nói ra điều này.
“Nhưng cậu biết không, khá khó để vung kiếm như thế này nếu không quen với nó. Ngay từ đầu, tay tớ cảm tưởng như rời ra sau ngày luyện tập đầu tiên.”
“Ồ, thật à?”
“Yasu, cậu chắc phải thấy một cảnh đấu kiếm trong vở kịch rồi, đúng không? Trong các cuộc đấu đó, họ phải giả như chúng đang va chạm với nhau mà không thực sự đang ra đòn gì cả. vì vậy cách họ sử dụng cơ bắp khác hoàn toàn so với việc vung kiếm xung quanh.”
“Ồ?"
Yasuo thiếu hiểu biết về đấu kiếm, vì vậy cậu chỉ có thể đưa ra một câu trả lời nửa vời. Tò mò hơn, cậu với tay ra chiếc túi gần với cậu để xem các mẫu katana khác ở đó.
“À, cái đó…”
Aoto đưa ra lời cảnh báo, và Yasuo ngay lập tức hiểu ý định của cậu. thanh kiếm này rõ ràng nặng hơn những thanh khác.
“Ể? Tớ tưởng mày bảo không cái nào trong số này là thật?”
“Nó không phải hàng thật. nó là kiếm giả .”
Nghe thấy Yasuo nói vậy, Aoto cẩn thận gỡ vỏ bọc ra, và bên trong đó là một thanh kiếm có vỏ và chuôi màu đen. Chỉ cần nhìn qua và lắng nghe âm thanh tạo ra cũng đủ để hiểu rằng nó nặng.
Sau khi Aoto rút kiếm theo cách tương tự, liếc nhìn qua cũng biết rằng không có phần lưỡi sắc bén.
Tuy nhiên, khi mà thanh kiếm bắt vào những tia nắng đang xiên qua khe cửa sổ lớp học, khá rõ ràng để thấy nó tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt huyền bí, khác với kiếm Takemitsu.
“Cậu muốn thử cầm nó không? Đừng chạm vào lưỡi, nếu không nó sẽ bị rỉ. Và nó nặng một cách bất ngờ, nên cẩn thận đấy.”
“Đ-Được rồi.”
Thanh kiếm, là hàng mô phỏng của uchigatana , được đưa cho cậu với cử chỉ thận trọng.
“Ể? C-Cái này là thật ư?”
Thanh kiếm nặng hơn những gì cậu tưởng tượng, vì vậy cậu phải nhanh chóng tăng lực giữ.
“Nó nặng thế cơ à, Kenzaki?"
“Không, nó chưa hẳn là đến mức nặng. Những chiến binh thời xưa thực sự vung vẩy những thứ này xung quanh à?”
Trước câu hỏi của Hino, Yasuo trả lời theo cảm nghĩ của cậu.
“Nguyên liệu làm nên thanh kiếm này khác với kiếm thật, vì vậy chúng không thực sự giống nhau, nhưng tớ không nghĩ hàng thật nhẹ hơn cái này là bao đâu. Ngoài ra, cậu có biết katana thực chất chỉ là kim loại được nén vào không? Người ta kể rằng các chiến binh thời Edo xưa cũ mang hai thanh kiếm sẽ bị nghiêng sang phải khi mà họ không mang theo chúng nữa do họ đã quen với việc bù lại cho khối lượng công thêm vào.”
“T-Tớ biết, nhưng…”
Các chiến binh xuất hiện trên ti vi sẽ mang theo kiếm như thể chúng là một phần thêm vào cho cơ thể họ, và cả trong trò chơi cũng như các phương tiện truyền thông khác, katana để lại ấn tượng rằng chúng nhẹ hơn kiếm phương tây. Nhưng nếu nghĩ kĩ hơn, một phương tiện chiến tranh dùng để phá hủy đồ vật và cướp đi sinh mạng không thể được tạo từ kim loại có khối lượng nhẹ và dễ dàng vung vẩy xung quanh được.
“Không, không có cách nào mình có thể sử dụng cái này được. Không được đào tạo bài bản, nó chắc chắn sẽ tuột khỏi tay tớ trong phút chốc.”
Yasuo cảm thấy rằng cậu có thể vô tình đả thương ai đó nếu cậu cố thủ thế với cái này, vậy nên ngay lập tức cậu đưa thanh kiếm mô phỏng cho Hino đang đứng sau cậu.
‘Woa, nó thật sự nặng thật!”
“Nó nặng như vậy á?”
“Trời, cái này nguy hiểm thật. Kể cả không có lưỡi đi chăng nữa, nó vẫn có thể là một vũ khí tốt.”
“Cậu nghĩ có thể làm Shirahadori với cái này không?”
“Nếu làm không đúng cách, cậu có thể dễ dàng tự làm gãy xương hông mình.”
“…Này, làm sạch lưỡi kiếm mệt lắm đấy, vì vậy tránh xa tay khỏi lưỡi kiếm, nhé?”
Trong khi Aoto lo lắng nhìn Igarashi, Hino và đám bạn cùng lớp khác đang bu lấy, Yasuo hỏi:
Này, cậu định dùng mấy món đồ nặng như này để biểu diễn trên sân khấu à?”
“Không, mấy nhóc năm dưới sẽ luyện tập với chúng.”
Aoto trả lời với tông giọng nghiêm túc bất thường.
“Mấy thanh Takemitsu thì rất nhẹ, đúng không? Vì vậy đáng tin cậy hơn khi mọi người vung vẩy chúng như gậy tre ban đầu. Tuy nhiên, nếu họ biết kiếm thật nặng như thế nào, mọi người sẽ có thể diễn xuất một cách chân thật hơn. Mà, đây cũng không phải là kiếm thật, nhưng cân nặng là thứ quan trọng. Đồng thời, như Hino đã nói, cậu có thể đưa ai đó về suối vàng nếu bất cẩn vung hoặc đâm với món này, vì vậy học được điều đấy cũng đồng thời quan trọng. Nó sẽ gia tăng khả năng tập trung của thành viên câu lạc bộ, và tăng chất lượng diễn xuất, đại loại là thế đó.”
“…Vậy, cậu sẽ diễn một vở kịch lịch sử trong cuộc thi tiếp theo à?”
“MÌnh cũng chưa rõ. Vẫn chưa có quyết định. Nhưng nếu có được đạo cụ cần thiết, tớ nghĩ dù năm nay có không làm, thì ai đó sẽ tiếp quản và diễn vào năm sau, sau khi tớ tốt nghiệp.”
Aoto không phải kiểu người sẽ bộc lộ niềm nhiệt huyết cho diễn xuất trong cuộc sống thường nhật, nhưng sau khi quen với cậu từ năm đầu, Yasuo biết rằng sâu thẳm cậu là người đầy cảm hứng, và Aoto có những thành tựu để minh chứng rằng những lời cậu nói không phải là để khoe mẽ.
Theo cách này, là một người có trách nhiệm, cậu nghĩ về câu lạc bộ của mình sau này sẽ như thế nào kể cả sau khi cậu tốt nghiệp, và để lại dấu ấn cho riêng mình tại trường.
“Nghe có vẻ khá được đấy.”
Yasuo bộc ra lời khen ngợi của cậu một cách không chủ ý.
“Xin lỗi, Yasu, tớ tự nhiên hứng khởi chút.”
Aoto như đã để ý rằng bản thân mình đang làm gì và hạ thấp đôi mắt mình với bộ dạng có lỗi.
Yasuo nhận ra Aoto đang xin lỗi vì điều gì, và xua tay đi một cách vô tư.
“Ổn mà, thật đấy. bọn tớ chẳng có thành quả gì, và hơn nữa những điều như vậy cũng xảy ra mà. Điều đấy không phải thứ gì đó có thể sửa chữa được nếu làm việc hết sức.”
“…Vậy còn-“
“Nếu cậu định mời tớ vào câu lạc bộ kịch, không cảm ơn. Dù cậu có đặt mình vào một chỗ đông người đi nữa, tớ cũng không diễn được. Ngoài ra, câu lạc bộ kịch không dễ dãi đến mức để một ông năm ba tay mơ tham gia và hy vọng đạt được gì đó ngay mới lần đầu, chuẩn chứ?”
“...Ừ, đúng vậy. Nhưng khả năng hát hợp xướng của cậu tốt mà, với kĩ năng vậy cậu vẫn có thể tham gia đó. Cậu còn hát được các bài với lời nhạc theo ngôn ngữ nước ngoài, đúng không?”
“Cảm ơn vì lo lắng cho tớ, nhưng mọi chuyện sẽ không tốt chút nào nếu phó chủ tịch tỏ ra thiên vị. Quên chuyện đó đi, kìa, ông bạn nào đang sờ lưỡi kiếm kìa.”
“Ể? Ahh! Ê, Tớ bảo không được chạm vào rồi mà! Dù chỉ là hàng mô phỏng, dầu thoát qua da không tốt cho kim loại đâu!”
Do tò mò, thanh kiếm đã được truyền từ người này sang người khác và hiện tại đang ở gần góc phòng trước khi họ nhận ra.
Thêm nữa, một đứa bạn cùng lớp không ở trong vòng người phía đầu đang giữ thanh kiếm trên lưỡi bằng tay trần. Trông thấy vậy, Aoto vụt qua đấy trong hoảng loạn.
Thấy vậy, Yasuo cười chua xót và thở dài.
“Mọi chuyện đã qua rồi, chẳng có gì mà chúng ta có thể làm hơn cả.”
Yasuo cảm thấy mọi người xung quanh đã nhận ra sự bi quan của bản thân thông qua tình trạng của cậu hiện tại.
Ngoài cuộc trò chuyện về chủ đề không mong đợi với Aoto vào buổi sáng, ngày hôm đó trôi qua bình lặng và giờ đã là xế chiều.
Từ dưới mặt đất, cậu có thể nghe thấy tiếng hô của các câu lạc bộ thể thao. Màn trình diễn lộng lẫy của ban nhạc kèn đồng có thể được lắng nghe từ một góc của khu trường. Âm thanh của một vài đồ vật cứng va chạm lẫn nhau có thể nghe thấy từ phòng võ thuật, có là là câu lạc bộ kendo đang tập.
Giữa khung cảnh này, Yasuo đơn độc bước qua sân trong của ngôi trường, và tiến tới cổng khi mặt trời bắt đầu lặn xuống. Dĩ nhiên, cậu đang tiến tới “phòng câu lạc bộ” mà sáng nay cậu dành thời gian ở đó.
Dàn hòa thanh của ban kèn đồng bỗng dừng lại. Không nghi ngờ gì cả, ai đó hẳn đã làm sai đoạn của họ. Yasuo vô tình hướng đến hướng mà âm thanh bị ngắt lại đến từ, và thở dài.
“Chẳng thể nào mà một đàn anh năm ba thiếu kinh nghiệm có thể tham gia câu lạc bộ kịch lúc này.”
Mặc dù Yasuo hiện không trong câu lạc bộ nào, cậu từng là như vậy trước kia. Nếu nhìn vào chức vụ, cậu còn từng đứng cao hơn cả Aoto, đảm nhiệm làm chủ tịch một thời.
“Đã quá… quá muộn để làm gì đó rồi.”
Tuy nhiên, câu lạc bộ hợp ca của trường Takeoka bị đình chỉ hoạt động không lâu sau khi Kenzaki Yasuo lên làm chủ tịch, do thiếu thành viên. Hơn nữa, giáo viên phụ trách cố vấn cho câu lạc bộ đã rời trường năm đó vì hợp đồng trước đó đã hết hạn. Vì những điều này, câu lạc bộ chính thức bị đóng cửa.
Để bắt đầu, kết quả này có lẽ đã được biết trước vì sự thật rằng chỉ có Yasuo là người duy nhất cùng khối cậu tham gia câu lạc bộ vào năm nhất của cậu. Vậy nhưng, vào thời gian đó, vẫn có nhiều thành viên thuộc năm hai và ba, vì vậy họ không có ý định chủ động tìm kiếm thành viên mới. Đồng thời, một vài người tham gia sau Yasuo không gắn bó lâu dài với câu lạc bộ.
Trong khi vậy, các đàn anh năm ba chiếm đa số thành viên nói lời tạm biệt và tốt nghiệp. Các thành viên mà hơn cậu một lớp sang năm ba, và họ cuối cùng nhận ra rằng câu lạc bộ đang trong hiểm cảnh bị buộc thôi hoạt động và bắt đầu hoảng loạn. Tuy nhiên, Yasuo chưa từng có ai trẻ hơn cậu tham gia câu lạc bộ.
Đầu tiên, chương trình giảng dạy tại trường Takeoka không chú trọng nhiều đến nghệ thuật. Đồng thời, câu lạc bộ hợp xướng không có nhiều thành tựu trong quá khứ đáng tự hào để trưng bày, và rất ít người vào trường này hứng thú và theo đuổi việc hát như một sở thích.
Do vậy, không có tia hy vọng nhỏ nhoi nào để hồi sinh lại câu lạc bộ hợp xướng dưới thời của Yasuo đang học năm ba, và cam chịu bản thân mình là một phần của câu lạc bộ “về nhà”.
Yasuo cũng mất đi định hướng để tái lập câu lạc bộ sau khi cố vấn rời đi.
Tuy vậy, thỉnh thoảng đôi khi cậu sẽ nhớ lại câu lạc bộ mình từng tham gia với niềm yêu thích hát đồng ca chỉ để biết rằng nó không còn tồn tại ở đâu trong ngôi trường này, và nó hằn sâu cảm xúc vào cậu rằng không nơi nào mà cậu thuộc về. Cảm giác này, cậu vẫn không quen được nó.
Mặc dù không biết tí gì về thể loại nhạc pop hát trong các quán karaoke, cậu tự hào với kiến thức và kĩ năng dùng để hát đồng ca.
Cậu có kinh nghiệm trong việc hát chay, và học mọi kĩ thuật cần để hát theo phong cách đó. Thật ra, cậu từng được khen ngợi bởi các anh chị đi trước và cố vấn câu lạc bộ vì tài năng của mình.
Mặc dù việc ngợi ca để cậu giữ vững động lực cho mình, sự thật rõ ràng rằng đó là nơi duy nhất mà cậu từng đến gần với việc đảm nhiệm vai trò đứng đầu, do vậy cậu không thể quen với cảm giác mất mát này.
Vào những ngày như hôm nay khi cậu chứng kiến bạn bè mình sống trọn tuổi trẻ của họ, cái cảm giác mất đi đó chỉ tăng lên mãnh liệt.
“À, mình cần phải đến trường luyện thi.”
Yasuo bị hất ra khỏi sự mơ tưởng khi chiếc Slimphone của cậu rung lên do thông báo tin nhắn, cậu nhìn vào thời gian hiển thị trên đồng hồ, và quay ra hướng cổng.
Trường luyện thi của cậu gần ga Tokorozawa, ga gần nhất so với nhà cậu.
Sẽ mất khoảng hơn mười phút để đi tàu thường từ ga Tokorozawa đến ga gần trường cậu nhất. Tuy nhiên, đi từ trường cậu đến ga đó sẽ mất hơn hai mươi phút vì sẽ cần phải đi vào một con đường phụ băng qua một cánh đồng rộng với đất canh tác nông nghiệp để vượt qua được tuyến cao tốc quốc gia.
Yasuo nghĩ rằng cậu nên nhanh hơn, nhưng những suy nghĩ tiêu cực kìm cậu lại. Sự thật rằng cậu phải đi đến trường luyện thi cũng có nghĩa là cậu cũng sắp phải về nhà.
Một khi cậu về, Diana cũng có ở đó. Có vẻ như cô ấy sẽ không quay trở lại một khi đạt được mục tiêu của mình.
Vấn đề hiện tại của cậu không phải là những điều cô ấy nói khi trước đúng hay sai. Nếu họ chạm mặt, cậu sẽ lại bị ép buộc nhớ lại những gì xảy ra hôm qua và sáng nay, và hơn hết thảy:
“…Mấy cuộc nói chuyện về anh hùng và pháp sư này là sao chứ.”
Cậu từng tin rằng cha mẹ mình chỉ là các bậc phụ huynh trung niên bình thường, nhưng sự thật rằng họ có thể từng là nhân vật chính ở một thế giới khó tin nào đó. Cậu lo ngại khả năng này.
Nếu cha cậu trở nên kiên quyết hơn và chấp nhận lời mời của Diana để đến nơi nào đó xa xôi, và mẹ cậu cũng đồng ý với điều đó, vậy Yasuo sẽ một lần nữa mất đi một nơi chốn mà cậu có thể cảm thấy yên bình.
Cả bây giờ, nhà Kenzaki đang chống chịu trong cơn cuồng phong trước lời tuyên bố của Diana, nhưng cha mẹ cậu vẫn đang trả học phí cho trường tư nhân, trường luyện thi, và sẵn sàng cho cả ngôi trường đại học mà sắp tới cậu sẽ tham gia. Trong trường hợp đó, giờ là lúc để làm việc hết sức và tập trung hết mình cho học tập để cậu có thể tìm được chỗ đứng cho mình trong xã hội.
Cậu ước rằng họ có thể để cuộc nói chuyện về anh hùng, quỷ vương, và dị giới sang một bên cho tới khi cậu hoàn thành xong bài kiểm tra của mình.
Được làm từ kim loại, nhưng không được mài sắc và không có lưỡi cắt. Việc bắt lưỡi kiếm giữa hai lòng bàn tay. không khuyến cáo thử.