“Tên của ta là Hideo! Là kẻ sẽ đem đến vinh quang cho chiến tuyến mới! Ta tiến công với đôi cánh trên mình! Ta phi thiên cùng với những cánh hoa! Hỡi quang sắc rực sáng của bầu trời! Hỡi hiện thân của gió, thánh kiếm Liutberga! Đáp lại lời nguyện cầu của ta và xuất hiện đi!”
Những câu từ vừa rồi không phải là kiểu mà một nhân viên bán hàng trung niên người sắp sang tuổi năm mươi nên cất lên, nhưng cả Yasuo và Nodoka không thể đưa ánh mắt mình ra khỏi đôi bàn tay của cha họ.
Một ánh dương sáng chói, hơn cả từ ánh đèn LED nhấp nháy đang tụ hợp lại trong lòng bàn tay của Hideo.
“Woaa!”
Sau một cơn gió vô cùng mạnh, nguồn ánh sáng tan biến dần và cha của họ đang giữ một thanh kiếm trên tay mình.
“Aah, nhìn xem anh làm gì rồi này.”
“B-Bất ngờ thật đấy.”
Trông khi Yasuo đông cứng lại vì sốc, mẹ cậu người luôn im lặng giờ đã đứng ra khỏi trước ghế mình ngồi và đi thu nhặt đồ đạc bị rải rác khắp căn phòng do cơn gió mà có lẽ nguyên do là từ cha cậu. Cả Nodoka cũng mang biểu cảm hoàn toàn bất ngờ.
Bức ảnh được đặt trên tủ kệ đã rơi xuống, bức tranh trên trên tường thì nghiêng hẳn sang một bên, hộp khăn giấp trên bàn bị thổi bay vào góc nhà, và cả tấm khăn trải bàn cũng bị thổi bung lên vì cơn gió. Mẹ cậu, Madoka, nhanh nhẹn xử lí mọi thứ mà trông như không hề có mối liên hệ gì với thực tại, có lẽ vì bà vừa thấy được một điều quá đỗi bất thường. Cha cậu trông có vẻ khá buồn khi ông nhắm đôi mắt lại.
“Ta không định khoe khoang nhiều như thế này.”
“Thật tuyệt vời…Vậy đây là Thánh kiếm của gió trong truyền thuyết, Liutberga.”
Không như Yasuo và Nodoka đang trôi lạc nơi nào, Diana mang trên mình khuôn mặt đầy ngưỡng mộ.
“Bố lụi nghề rồi. Hồi xưa đấy, bố còn không cần phải đọc bất cứ cái gì, và thanh kiếm này cũng không mỏng manh như bây giờ.”
Lưỡi kiếm sáng trong như gương và tỏa ra luồng sáng màu xanh dương nhạt, cũng như để lại dư ảnh trong mắt của Yasuo mỗi khi được vung lên.
Cậu vừa được chứng kiến gì vậy? Ma Thuật? Không có cách nào để thực sự gọi tên nó,nhưng Yasuo không thể tin được những gì cậu vừa nhìn thấy.
“Đây có phải là thủ thuật gì không vậy? Như là Diana-san bí mật đưa cho bố món đồ trông như phục trang cosplay khi mà bố đánh lạc hướng bọn con bằng ánh sáng.”
Nodoka đưa ra lời giải thích hợp lí nhất có thể sau khi liếc nhìn ông anh trai đang không thể hiểu nổi đó có là ma thuật hay không, và chứng kiến cảnh tượng vô thực ngay trước mắt.
Yasuo kinh ngạc trước sự điềm tĩnh của cô em mình và có lẽ cậu sẽ đồng ý với giả thuyết đó, nhưng bỗng cân nhắc lại. Bởi vốn từ đầu Diana không mang theo thứ gì trông giống như một thanh kiếm trên mình.
Thanh kiếm trước họ có ánh bạc của kim loại, và trông không phải món trang bị được tạo bởi vài thủ thuật với vật liệu và cấu trúc.
“Con muốn cầm nó không?”
Hideo ít nhất cũng có chút lo lắng về giả thuyết của Nodoka, và giao thanh kiếm mang cái tên Liutberga cho Nodoka, phần cán trước.
“Ể? Con có thể ư?”
Nodoka hỏi lại với cử chỉ đơn giản, như một đứa trẻ được sự cho phép của người lớn tuổi giữ một món đồ sở hữu.
“Ổn thôi. Đây là thánh kiếm của ta. Nó sẽ không hại gì đến thành viên gia đình.”
Không như câu hỏi đơn giản của Nodoka, câu trả lời của cha cô nghiêm túc đến mức trông không bình thường chút nào.
“……”
Mặc dù vậy, Nodoka cẩn trọng đưa tay ra đến gần phần cán và nắm lấy thanh kiếm, nhưng:
“Woaa!”
Nodoka chắc chắn đã nắm lấy thanh kiếm. nhưng vào giây mà nó được đưa sang tay con bé hoàn toàn, thanh kiếm hóa thành những mảnh ánh sáng và biến mất từ phần mũi kiếm trước, giống như tan biến vào không trung.
Khi mà thanh kiếm đã tan rã hoàn toàn, những mảnh đó bất thường quay ngược về bàn tay của Hideo và hóa lại thành thanh kiếm chỉ trong nháy mắt.
“Rõ ràng nó đã nằm trong tay con vừa rồi…Wow, nó khá là tuyệt đấy!”
“Yasuo, con cũng có muốn thử không?”
Yasuo cau mày trước cô em gái mình trông như đang rất vui mặc dù cô còn bỡ ngỡ trước đó, và với tay ra phần cán kiếm. Tuy vậy, như lần trước, Thanh kiếm tan biến thành những mảnh ánh sáng trước khi Yasuo có thể cầm nó đúng cách và quay về tay của Hideo.
Cảm giác nắm giữ một trang bị bằng kim loại, mỏng vẫn lưu lại trên tay Yasuo. Trong một khoảnh khắc, cậu cũng cảm nhận được sức nặng của nó. Vậy nhưng, cậu cảm thấy rằng nó quá là nhẹ để có thể hoàn toàn được thiết kế bằng kim loại, đồng thời cảm nhận được lưỡi kiếm chậm rãi tan biến khỏi tay cậu, chỉ mười xăng-ti-mét ngay trước mũi.
“Không nhắc về Ante Lande, ta mong con hiểu rằng ít nhất bản thân ta vốn không bình thường.”
“…Tại sao…”
Mặc dù khá là mơ hồ, cha cậu biết chính xác được câu hỏi đằng sau tiếng lầm bầm của Yasuo.
“Bố không muốn bị con ghét. Cũng như không muốn hù dọa con. Kiếm và phép thuật không phải những thứ bình thường. Sự thật rằng cha con không phải người thường, khi ta suy nghĩ về tác động mà điều đó ảnh hưởng lên con, ta quá sợ để có thể nói ra.”
Yasuo không đủ tự tin để nói rằng điều đó không phải vấn đề. Cả bây giờ, cậu cũng đang ở tình trạng tương tự.
Cả khi không nhắc đến việc là một anh hùng và thế giới khác, cha cậu vừa biểu diễn một thứ mà không thể giải thích bằng suy nghĩ thông thường. Không cách nào mà cậu có thể biết cách phản ứng chỉ sau vài giây trôi qua.
Đến lúc này, Yasuo cuối cùng cũng hiểu được một điều gì đó lạ thường và khó tin vừa xảy ra trước mặt mình. Yasuo, Nodoka, và cả Hideo không nói gì thêm, và họ cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu.
Bí mật động trời của gia đình đã được hé lộ. Điều này chưa từng xảy ra trước đây đối với gia đình Kenzaki.
Không ai trong số họ biết nên làm gì. Cả Diana cũng vô vọng trong tình huống này và chỉ có thể theo dõi trong căng thẳng.
“Này, ông xã.”
Một giọng nói nhẹ nhàng phá tan sự tĩnh lặng u ám.
“Yasuo và Nodoka không thể đón nhận mọi chuyện nhanh chóng sau khi nghe một câu chuyện như vậy. Sao chúng ta không tạm dừng và nói về vấn đề này lúc khác?”
“Hmm?A, đúng vậy nhỉ. Vậy cứ thế đi.”
“Mẹ?”
Mẹ bọn trẻ, Madoka, đã quay trở lại sau khi dọn dẹp và sửa soạn lại các món đồ bị rớt xuống hoặc thổi bay do cơn gió được triệu tập bởi Hideo.
“Mẹ biết hai đứa hiện giờ có nhiều cái chưa hiểu, nhưng cha các con cũng lo lắng vì diễn biến có lẽ quá nhanh đối với hai con. Hãy dừng cuộc thảo luận này tại đây, và tiếp tục nó vào một dịp khác. Chúng ta ít nhất cũng được được cho phép thời gian để suy nghĩ mà, đúng không, Diana-chan?”
“Ể? À, vâng, nếu là thế thì được…”
Diana trả lời có phần trễ lịa vì bản thân cô không nghĩ rằng mình sẽ được hỏi.
“Vậy hôm nay là xong. Diana-chan, cháu có nơi nào để ở qua đêm không?”
“Ừm, không, cháu không có…”
Diana đáp lại trong khi nhìn Yasuo một cách rụt rè.
“Cháu dự định sẽ đưa ngài Hideo đi vào cuối ngày hôm nay,nên…”
“Vậy là không còn cách nào khác rồi. Cháu hãy ở lại phòng cô tối nay. Bọn cô cũng có một tấm nệm riêng dành cho khách, mặc dù đã lâu rồi nó không được dùng cho nên có lẽ sẽ hơi bị bám bụi chút.”
“A, cảm ơn cô rất nhiều-“
“Mẹ, đợi chút. Đợi một phút đã nào. Mẹ trông bình tĩnh một cách bất thường đấy, có thực sự là ổn không vậy?”
Yasuo mạnh mẽ chen vào cuộc hội thoại giữa mẹ cậu và Diana.
“Về cuộc nói chuyện liên quan đến thánh kiếm và thế giới khác, quan điểm của mẹ như thế nào về tất cả việc này?”
“Kể cả con có hỏi mẹ nghĩ gì đi nữa…”
Mẹ của Yasuo nhìn cậu với biểu cảm như đang đánh lạc hướng đi, ngây ra, hay chỉ là bà cố gắng không suy nghĩ về điều đó.
“Bố vừa nói rằng ông muốn bỏ việc vì vài lí do không thể hiểu được.”
Mẹ cậu đã từng đọc qua rất nhiều đầu sách, và bà tự hào về bộ sưu tập sách của mình với nhiều thể loại đa dạng. Nhưng những cuốn sách viễn tưởng mà cô có chỉ là những cuốn sách nước ngoài tiêu biểu vốn đã được chuyển thể thành phim.
Có lẽ mẹ cậu im lặng suốt cả buổi vì bà đã không theo kịp được cuộc trao đổi, và đến cuối cùng mặt của Madoka vô cảm xúc như là cô đã từ bỏ việc tham gia vào cuộc trò chuyện.
Không rõ liệu cô ấy có hiểu những gì mà Yasuo đang lo lắng về, nhưng bà rũ vai xuống và nói với ánh mắt nhìn xuống đất sau khi nhìn qua Hideo và Diana.
“Dĩ nhiên, Mẹ giống con và không muốn cha con bỏ việc như vậy. Mặc dù ta có tiền tiết kiệm, không ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Có thể sẽ có người bị tai nạn, bệnh tật, hoặc những thứ khác cũng hoàn toàn có thể xảy ra.”
“Đ-Đúng vậy nhỉ? Thấy không, mẹ đồng ý với con-“
“Nhưng mẹ cũng hiểu tại sao bố con lại muốn đi, do đó ta không thể kịch liệt phản đối được. Mẹ không rõ làm gì mới là đúng nữa.”
“Không thể kịch liệt phản đối việc bố bỏ việc…từ đã, ý mẹ là sao?”
Trông thấy con trai mình bối rối, Madoka liếc nhìn Diana trông như bà đã từ bỏ mọi thứ và hỏi cô,
“Diana-chan, Erijina…à không, Erize, vẫn không chịu ăn cà rốt à?”
““Hả?””
Lúc này, Yasuo, và cả Nodoka, đều cất tiếng đồng thời.
Trái lại đó, Diana nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu.
“Vâng. Mọi năm, mẹ áp thuế cắt cổ lên cà rốt chỉ để giữ cho chúng không được bày bán trên thị trường, và quốc vương luôn quở trách bà vì điều này. Nó giống như đã trở thành một truyền thống vậy.”
“Chả thay đổi chút nào nhỉ. Alex hẳn đã có một khoảng thời gian rất khó khăn.”
Vâng, bố cháu... bố cháu vô cùng nghiêm khắc trong việc nuôi dạy cháu không được phép phàn nàn về thức ăn. Nhờ vậy mà, cháu có thể ăn được đa số các món ăn.”
“Này, mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?”
“Dừng chút đã nào!”
“Alex là ông nào vậy?”
“Hà, đừng nói mẹ đang đùa đấy chứ?”
Khi mà cả ông anh lẫn cô em đều đang hỏi mẹ họ những câu hỏi để cố gắng làm cho rõ tỏ tình huống này, Madoka đặt ngón trỏ ngang miệng như ra hiệu cho chúng nguôi bớt xuống.
“Cha con và mẹ đã cùng chiến đấu tại Ante Lande, và cuối cùng bọn ta yêu nhau.”
Bà nói trong khi tạo ra một ánh lửa nhỏ trên đầu ngón tay trỏ ấy.
Lần này, Yasuo thực sự đã cạn lời.
Khi cậu vẫn trong trạng thái như vậy, ngọn lửa được tạo trên đầu ngón tay của mẹ cậu liên tục thay đổi về hình dáng và kích thước, và cuối cùng biến thành dạng hình cầu lơ lửng giữa không trung giống như nó được bao bọc bởi một quả cầu pha lê, trông như một mặt trời nhỏ tỏa sáng ra màu sắc của cầu vồng.
“Cháu rất lấy làm biết ơn. Nghĩ rằng bản thân mình được chứng kiến ma thuật của Sugiura Madoka, người được biết đến với danh hiệu ‘Pháp sư cầu vồng’, bằng chính đôi mắt này. Là một chiến binh Magitech, đây quả là điều vô cùng may mắn.”
Không như Yasuo và Nodoka không thể hé ra nửa lời, Diana nhìn Kenzaki Madoka, biết đến là Sugiura Madoka trước khi kết hôn, với lòng ngưỡng mộ, y như khi cô được tận mắt thấy thánh kiếm Liutberga trước đó.
Nodoka còn bất ngờ hơn cả đối với thứ-được-gọi-là-thánh-kiếm trước đó, và hiện ra biểu cảm đầy trẻ con khi ngắm nhìn ngọn lửa đang liên tục biến đổi hình dạng và màu sắc trong khi lơ lửng trên đầu ngón tay của mẹ cô.
“Trời, Thật ư? Nó thật đẹp…wow!?”
Vậy nhưng, ngay lúc đó, chuông báo cháy ở cầu thang reo inh ỏi, và mẹ họ nhanh chóng che phủ mặt trời cầu vồng nhỏ bằng cả hai tay và làm nó biến mất. Trong khi kéo chiếc cần để ngưng báo động lại, bà nói,
“Cô vẫn bị gọi bởi cái danh hiệu xấu hổ này bên đó ư? Thiệt tình, Diana-chan, quên việc là một pháp sư đi, ta chỉ là một bà cô già không đi học đại học. Nếu cháu mà ca ngợi cô chỉ vì mấy điều nhỏ nhặt vậy, Erize người đã làm thủ lĩnh đội pháp sư của Hội hiệp sĩ vương quốc trong bao nhiêu năm qua sẽ trở nên ghen tị.”
“Mẹ cháu quá là tự kiêu. Sẽ tốt cho bà ấy trong việc học được một chút khiêm tốn.”
Diana đang tán dương mẹ cậu, mặc dù mẹ cậu đang tỏ ra khiêm nhường, bà trông không tỏ vẻ khó chịu. Yasuo không rõ tiếp theo mình nên làm gì nữa.
Có lẽ vì để ý được những gì con trai mình đang suy nghĩ thể hiện qua khuôn mặt, Madoka nhún vai và quay sang đối mặt chồng mình và Diana.
“Em hiểu mong ước giúp đỡ của anh đối với những người mà anh đã từng mắc nợ tại Ante Lande. Em, cũng có nhiều kỉ niệm tại nơi đó, và cũng được cứu giúp bởi cư dân tại đó nhiều lần, và nếu như bản thân có thể làm gì đó, em cũng sẽ đi. Nhưng chúng ta giờ không còn trẻ và không thể chiến đấu tốt như xưa, cũng như Yasuo và Nodoka đang ở các mốc quan trọng của cuộc đời. Chúng ta không rõ cần đảm bảo nguồn lực tài chính ra sao trong tương lai. Vì lẽ đó… Em không thể nói rõ xem em nghĩ anh nên làm gì.”
Nếu đây là ác mộng, cậu thầm ước mong sao mình tỉnh dậy ngay bây giờ.
Khung cảnh này là cái vì vậy?
Mẹ mình từng là thuật sĩ? Pháp sư? Đội pháp sư? Cái quái gì vậy?
Sao Nodoka có thể lắng nghe mấy điều này mà không phản ứng gì chứ?
Hay cậu mới là người hành xử kì lạ?
Giới hạn tinh thần của một cậu trai mười tám tuổi được nuôi lớn hoàn toàn bình thường sắp sửa vượt ngưỡng.
“Yasuo!?”
“Này, Yasuo!?”
“Ể? Gì vậy? Onii-chan, thật đấy à?”
“Y-Yasuo!?”
Đối mặt với cú sốc trực tiếp từ thực tại khó nhằn này, Yasuo không thể chịu đựng thêm nữa mà ngã xuống, bất tỉnh hoàn toàn.
*
Yasuo, sau một giấc ngủ dài đã lâu, cảm giác như vừa được thức dậy sau một giấc mơ dài.
“Có vẻ như mình ngủ hơi quá đà”
Trong khi tự lẩm bẩm với chính mình, Cậu duỗi đôi vai cứng nhắc và bước xuống cầu thang.
Nheo mắt trước ánh sáng nhạt nhòa ban mai, cậu thấy bóng lưng của cha mình, Hideo, mặc com lê và đang xỏ giày trước cửa chính.
“…Hmm? Bố đã đi rồi à?”
Yasuo liếc nhìn chiếc đồng hồ gần cửa trước được lắp đặt bộ đo ẩm và nhiệt độ, và thấy rằng mới chỉ có 6:00 giờ sáng. Sớm hơn thường ngày một tiếng đồng hồ so với giờ mà cha cậu thường rời khỏi nhà.
“Hmm? À, bố sẽ đến Osaka công tác trong ba ngày. Tàu Shinkansen rời đi khá là sớm.”
“Ồ, con hiểu rồi. Thượng lộ bình an nhé.”
Khá là thông thường về việc cha cậu đi công tác. Thỉnh thoảng cứ một lần một tháng. Vậy nhưng, Yasuo không rõ chính xác con số là bao nhiêu. Nó chỉ như một phần thông thường trong cuộc sống của cậu, và nếu như buổi tối cậu thấy cha mình vắng mặt, cậu chỉ nghĩ đơn giản ”A, ông đang có chuyến công tác.”
“Vậy thì, xin lỗi vì để lại toàn bộ mớ rắc rối. Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thảo luận khi bố quay lại.”
“Hmm? À, được rồi.”
Sau khi tiễn cha mình điều mà cậu đã làm khá nhiều trong quá khứ, Yasuo tự hỏi rắc rối mà cha cậu đề cập vừa nãy là gì. Trong khi vắt não để nghĩ khi cậu chưa hoàn toàn tỉnh giấc, âm thanh từ dạ dày phát ra do cơn đói khiến cậu khó có thể tập trung.
Nói đến đây, cậu không thể nhớ rõ ra tối qua mình đã ăn gì.
“À, không phải bố đi làm về muộn hôm qua sao? Hmm, nhưng mình nhớ là mình có nghỉ học tại trường luyện thi…”
Trong khi cậu đang dụi con mắt nửa nhắm nửa mở, Cậu gãi bụng qua khe hở của bộ quần áo ngủ, nhưng bộ quần áo cậu chạm vào khác vào đồ ngủ, do vậy cậu hướng mắt xuống dưới.
“Hmm? Woa, Cái gì đây?”
Không khó hiểu về lí do tại sao Yasuo lại thấy không thoải mái khi thức dậy, vì lí do nào đó cậu vẫn mặc bộ đồng phục trường trên người.
“Hôm qua mình đi ngủ như thế này à? Quần bị nhăn hết rồi. Này, mẹ ơi, hôm qua con…”
Yasuo nhận thấy kí ức của mình đêm hôm qua khá mù mịt, và khi cậu gọi cho mẹ mình người đang chuẩn bị bữa sáng,
“C-Chào buổi sáng! Mình không nhận ra là cậu đã dậy! Cậu cảm thấy như nào rồi? Mình xin lỗi, nhưng bữa sáng vẫn chưa sẵn sàng!”
Cậu nhận ra rằng một cô gái lạ mặt đang đứng trong bếp, và,
“AAAAAAAAAAAH! Ah!? AAAAAAAAAH!!”
“Kyaaa!?”
Kí ức của ngày hôm qua tất cả ập đến cùng một lúc, và cập hét lên như muốn lủng phổi vậy.
Người đang đứng trong căn bếp là cô gái người đã bỏ một quả bom to đùng vào giữa gia đình nhà Kenzaki, Người tự-nhận-mình-là cư dân không phải của thế giới này, Diana. Cậu vẫn chưa nhớ đầy đủ họ tên cô.
“Này, sao tự nhiên ồn ào vậy!”
Tiếng hét khiến cho mẹ cậu nhanh chóng chạy vào phòng khách.
“Yasuo? Con dậy rồi à? Có ổn không vậy?”
“Y-Y-Y-Y-Y-Ý mẹ là sao, con ổn không á?”
“Thì là, con bất ngờ bất tỉnh hôm qua và không hề tỉnh dậy chút nào. Mẹ đã định gọi xe cứu thương nếu sáng nay con không dậy đấy, con biết không?”
“Không, không, cái đấy không quan trọng! Bố vừa rời khỏi nhà rồi, gọi ông ấy lại đi!”
“Hử? Tất nhiên mẹ biết rồi. Sao con lại muốn gọi bố về chứ?”
“Ý mẹ là gì vậy, tại sao? Ông ấy có nói rằng sẽ bỏ việc, đúng không? Có lẽ ngay trong hôm nay bố sẽ hoàn thành lá đơn từ chức trước khi quay trở về nhà!”
“Bình tĩnh chút đi. Đồng thời, hôm qua con không đi tắm, vì vậy mau mà đi tắm đi. Nếu con có thể gây náo động thế này, mẹ đoán là con ổn.”
“Mẹ nghĩ sao con có thể điềm tĩnh nổi chứ?!”
“Trông con có vẻ khá thoải mái, khi ngồi dưới sàn nhà như vậy. Đừng lo, bố con chỉ có chuyến công tác như mọi khi đến Osaka. Dù quyết tâm ông ấy có mạnh mẽ dường nào, bố con không thể tùy tiện và bỏ việc trong một ngày được. Mẹ đã cảnh báo rõ ràng cha con không được thiếu suy nghĩ rồi.”
“V-Vậy à?”
Yasuo khó có thể trầm tĩnh lại, và cậu nhìn chằm chằm Diana trong khi vẫn đang ngồi dưới sàn nhà ở một tư thế thảm hại.
Nhận thấy điều đó, Diana quỳ xuống mặt sàn trước yasuo.
“Ừm, tớ ngủ ở phòng của Madoka đêm qua, và đã tự nhận thức được bản thân mình đã thiếu quan tâm tới các thành viên trong gia đình, vì vậy mình nghĩ chúng ta có thể bắt đầu cuộc nói chuyện lại vào một ngày khác…”
Không như hôm qua, cô ấy không mặc bộ giáp mỏng đem lại cảm giác viễn tưởng nữa, mà thay vào đó đang mặc một chiếc áo choàng mà theo cậu hình như là thuộc về Madoka. Vì Diana, người trông như chưa đến tuổi hai mươi với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục, đang mặc chiếc áo choàng của mẹ cậu, người sắp năm mươi tuổi rồi, cậu không thể bỏ qua suy nghĩ rằng nó chẳng hề hợp chút nào.
Vậy nhưng, do bộ quần áo được thiết kế theo kiểu thông thường, cậu không cảm thấy bất lợi trong việc đối đáp lại với cô ấy như những gì cậu làm vào ngày hôm qua. Gạt cuộc trò chuyện ngớ ngẩn đó sang một bên, có vẻ như cô thật sự thấy bản thân mình có lỗi với Yasuo.
“À, ừm, được rồi.”
Nhưng thế không có nghĩa là bỗng nhiên cậu muốn thành bạn với cô ấy.
Đến cuối thì, Yasuo chỉ đưa ra một câu trả lời cho có lệ, và không nghĩ ra được điều gì khác hơn để nói. Ngay sau đó cánh cửa phòng khách bất ngờ mở ra và đập mạnh vào lưng cậu cũng như phía sau đầu, trong khi cậu vẫn ngồi bệt dưới sàn.
“Ahh!?”
“Woaa!?”
Tiếng thét lên bất thình lình của Nodoka bắt nguồn từ phía sau cánh cửa, và con bé hé nhìn vào với khuôn mặt không mấy vui vẻ và nhìn Yasuo người đang đau đớn với ánh mắt lạnh lẽo.
“…Nhờ ơn tiếng hét của anh, em thức dậy vào lúc mà đáng ra em vẫn đang ngủ, Onii-chan.”
“K-Không phải em nên nói điều gì đó trước tiên ư…”
“Cánh cửa bật ngược lại và va vào ngón chân em, thực sự rất đau ấy. tại sao anh lại ngáng đường bằng cách nằm xuống ở nơi này?”
“Ể, có chuyện gì vậy?”
Trong khi Diana nhìn Yasuo đang rên rỉ vì cơn đau, Nodoka vẫn còn mơ ngủ nhìn Diana và chào cô bình thường trong khi ngáp chút ít.
“À, chào buổi sáng, Diana-chan.”
“Chào buổi sáng, Nodoka. Ừmm, Yasuo vừa gây tiếng ồn quá…”
Diana tự nhiên chào hỏi với Nodoka, và nhìn Yasuo đang ôm đầu trong khi quằn quại vì đau đớn và cô không rõ rằng mình phải làm gì với cậu ấy lúc này.
“Chị cứ để anh ấy như vậy đi. Mẹ ơi, có trà đen chưa vậy?”
Tuy nhiên, Nodoka nói chuyện như không hề để ý tới anh trai cô như một con người, y trang như mọi khi từ lúc cô thức dậy.
“T-Thế có thực sự ổn không? À, nếu em muốn trà, cái ấm mà có thể đun sôi nước nhanh chóng đã sẵn sàng rồi.”
“À, ấm điện à? em mong chị không thực sự bỏ nó lên bếp ga.”
Sau khi suy nghĩ một giây, Nodoka nhận thấy Diana đang nói về chiếc ấm điện dùng để đun sôi nước. Bước về phía bếp, con bé đi ngang qua Diana và Yasuo.
“Cá… Ể?”
Yasuo đứng lên trong khi xoa đầu mình, nhưng cậu không giấu được mối nghi ngờ của trong cách hành xử của Nodoka.
Không phải là con bé đang tỏ ra thân thiện với Diana. Tuy vậy, Con bé chấp nhận sự có mặt của Diana như là một người họ hàng xa đến thăm, và không tỏ vẻ thiếu thoải mái với sự có mặt của cô giống như là Yasuo.
“Thì, không phải mẹ không hiểu ý con muốn nói là gì.”
Suu một lúc, mẹ cậu bước đến bên cạnh và nói vậy trong khi hướng mắt xuống để lộ ra một nét mặt phức tạp.
“Thay đồ đi. Con còn một bộ đồng phục nữa để thay, đúng chứ?”
Những lời như vậy, dù cậu đã thường nghe nhiều lần trong tháng, giờ lại có cảm giác xa cách hơn lạ thường.
Không khí trong phòng ăn biến chuyển tồi tệ hơn cả ngày hôm qua.
Do nhân vật chính của họ, cha cậu, hiện không có mặt, sự hiện diện của Diana càng trở nên bất thường. Diana, cũng vậy, cảm nhận được bầu không khí nặng nề quanh Yasuo, và chỉ âm thầm ăn miếng bánh mì.
Sau đó, Yasuo đi tắm, mặc một chiếc áo ngắn tay sạch sẽ trong tủ, tự là quần cậu mặc dù cậu không thực sự biết phải làm thế nào, và chuẩn bị để tới trường. Cậu tập trung vào miếng bánh mì và salad trước mặt để tránh chạm mắt với Diana bằng mọi cách, mặc dù cậu không thể tránh nhìn cô ấy hoàn toàn.
“…Mọi thứ u ám quá.”
Chỉ có Madoka nói vậy với cử chỉ không mấy vui vẻ.
“Mẹ biết không thể đòi hỏi các con có thể quen biết nhau ngay chỉ trong một ngày, nhưng ít nhất thì ta hãy cùng bật tivi lên đi chứ?”
Mặc dù mẹ cậu tuy đang hỏi ý kiến, bà nhanh chóng cầm chiếc điều khiển trên tay và bật ti vi lên.
À, với cách này cậu chỉ cần phải nhìn vào tivi và tránh quay sang Diana. Mặc dù cậu biết như thế là thô lỗ, nhưng vào lúc mà cậu nghĩ như vậy:
“Trong chiếc hộp đó có người ư!?”
Cậu nghe thấy những lời đầy ngạc nhiên đến từ Diana và ho liên tục.
“Ể? À, mình xin lỗi! Có phải những gì mình nói kì lạ lắm không?”
“K-Không.”
Vì cậu không tin những điều siêu nhiên mà cha mẹ cậu thể hiện ngày hôm qua, dĩ nhiên cậu cũng không tin rằng Diana đến từ thế giới khác.
“Chị thực sự hỏi điều đó à?”
Nodoka, người đang ăn sáng theo nhịp độ của riêng mình và không quan tâm tới không khí căng thẳng hiện tại, hỏi. Không thể coi rằng giọng điệu con bé đã bớt mắng mỏ, nhưng nó đã thân thiện hơn chút.
“Có lẽ là vậy đấy. Cả hôm qua, con bé đã có gắng bật đèn tuýp trước khi ngủ bằng cách gỡ phần che phủ ra.”
“Hả?”
“K-Không, mình chỉ nghĩ nó là một chiếc nến vô cùng sáng, hoặc là ánh sáng được tạo bởi phép thuật….”
Nodoka tự động nhìn vào ánh đèn trên trần nhà của phòng khách. Nó trông khá quen thuộc, nên con bé ít khi nhìn vào nó một cách trực tiếp. Nodoka thấy có bụi và gì đó như xác của con côn trùng trong chiếc đèn, và nghĩ rằng nó hẳn lâu rồi chưa được lau chùi.
“... Chị có đùa không vậy?”
“À, không, dĩ nhiên là không rồi.”
Nodoka hỏi cô như để xác nhận lại, nhưng Diana nhanh chóng đưa ra lời bào chữa.
“À, chị đã từng nghe mẹ nói chuyện rằng Hideo và Madoka từng nói với bà, về những thiết bị có dạng như những chiếc hộp mà có người di chuyển trong đó, hay những thiết bị có thể chiếu sáng một khoảng đất rộng, do vậy chị thực sự bất ngờ.”
Diana trông khá lúng túng và trông cô như sắp khóc.
“Này.”
Nhận thấy vậy, Nodoka vì lí do nào đó trông tỏ vẻ chê trách hơn, và húc vào khuỷu tay Yasuo.
Mặc dù con bé không nói hẳn ra, con bé đang ra hiệu cho Yasuo đừng khiến cho Diana phải khóc vì mấy thứ vô nghĩa do như vậy sẽ khá là rắc rối.
Yasuo cũng vậy, để ý đôi mắt Diana trở nên khá ẩm ướt, và lảng tránh ngay đi do cậu nhanh chóng cảm thấy khó xử.
“À, vậy cậu cũng đã biết đến sự tồn tại của tivi.”
Thái độ của Yasuo ngụ ý rằng cậu đang cảm thấy căng thẳng do cậu không còn sự hung hăng như thường lệ, và cảm thấy bức bối dù hiện chỉ đang kiềm nén tạm thời, nhưng Diana trông như đã trấn an lại do cách hành xử quyết liệt của cậu đã không còn, vì vậy cô nhanh chóng nói tiếp.
“Ư-Ừ, mình không nghĩ rằng trông nó sẽ phẳng như một tấm ván như vậy.”
“Không phải cái của nhà mình trông vẫn như một cái hộp à? Gần như là vậy.”
Chiếc TV của nhà Kenzaki chắc chắn là loại màn hình phẳng, nhưng nó đã thuộc đời cũ. Do vậy, nó dày hơn nhiều so với mẫu mới nhất.
“Vậy à?”
“Yeah, Phiên bản mới nhất chỉ dày bằng một nửa cái này, hoặc còn ít hơn thế nữa.”
“Ồ…”
Không như Yasuo, Nodoka có thể đối thoại thông thường được với Diana về cuộc sống thường ngày. Điều gì đang diễn ra vậy? Có gì đó đã xảy ra sau khi cậu ngất xỉu một cách thảm hại tối qua à? Đánh giá qua cách hành xử của Nodoka, không lẽ con bé đã quen được với những thứ kì dị mà bố, mẹ, và Diana nói về?
Có lẽ vì câu hỏi hiển hiện rõ qua biểu cảm của cậu, Nodoka nhận thấy được ánh nhìn của Yasuo. Con bé đặt mẩu bánh mì vào chiếc đĩa, và hỏi Diana theo một cách trang trọng.
“Em không rõ chị nghiêm túc như thế nào và mọi chuyện, nhưng cả Onii-chan và em vẫn còn bối rối, do vậy ta sẽ không gợi nhớ lại cuộc hội thoại hôm qua, được chứ?”
“Ư-Ừm. Chị cũng thấy không tốt chút nào khi thiếu kiên nhẫn và cố gắng hoàn thành cuộc trò chuyện hôm qua. Đây là vấn đề quan trọng với cả hai người, vì vậy mong rằng có thể dành thời gian và từ từ thảo luận về rắc rối…”
Nhờ những câu từ máy móc của Diana thứ có thể dễ dàng chiến thắng trong một cuộc thi ‘mấy câu đấy mà cũng có người nói à?’ và cách ứng xử không đổi của Nodoka, bầu không khí lạnh lùng tại bàn ăn đã giảm đi chút ít và cảm giác như một làn gió xuân tươi mới nhẹ nhàng đang thổi qua căn phòng.
"Tên ta là Hideo! là người sẽ đem đến chiến thắng cho những vùng đất mới! Những đôi cánh, tiến công! Những cánh hoa, bay lên! Gom lại ánh nhật quang sáng chói của bầu trời! Hiện thân của gió, thánh kiếm Liutberga! Đáp lại lời kêu gọi của ta và xuất hiện đi!" Sau này mình sẽ dùng duy nhất một trong hai bản dịch này. Tùy theo ý kiến các bạn mà mình sẽ lựa chọn một trong hai.