Họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh Madoka đang giao chiến với Shii Alexei cao trên bầu trời kia, nhưng Yasuo đang nhanh chóng để tránh xa khỏi ngôi nhà càng xa càng tốt.
Mặc cho những âm thanh ồn ào, không một ai có mặt ở trên đường để kiểm tra nguyên do, không một phương tiện nào gần đó, và bầu trời đêm giả tạo phía trên họ được nhuộm đồng nhất một màu đen. Sẽ cần đâu đó khoảng mười năm phút để đi đến phần ngăn cách của “thứ giống rào chắn” này mà mẹ cậu đã xuyên thẳng vào, nhưng họ đã bị tấn công ba lần trên đường đến bởi Shii.
Mỗi lần một con Shii xuất hiện, nó bị loại bỏ bởi Diana cũng như được giải thoát với lời cầu nguyện của cô, nhưng Yasuo và Nodoka đã vốn cảm thấy mệt mỏi về tinh thần với sự thay đổi lớn đã xảy ra tại khu cư dân mà họ vốn từng quen thuộc với này.
“O-Onii-chan, có thật là chúng ta đang đi đúng đường không vậy?”
“Ừ, có lẽ là con đường này.”
Yasuo đáp lại Nodoka đang trực khóc, nhưng cậu không thể tin được rằng khung cảnh mà cậu vốn vô cùng thân thuộc có thể thay đổi nhiều đến vậy chỉ với sự thay đổi về màu sắc. Cậu đồng thời cũng lo ngại rằng có lẽ cậu đã rẽ nhầm ở một góc nào đó, và mất dấu con đường.
“Tớ chắc rằng đây là hướng đi đúng.”
Tuy nhiên, Diana nói vậy một cách tự tin.
"Rất nhiều Shii đã xuất hiện từ hướng mà chúng ta đang đi tới. Tớ hiếm khi phải đối mặt với nhiều Shii như vậy một cách liên tục, và tớ cũng không chắc rằng nguyên lí đứng đằng sau nơi lạ kì này là như nào, nhưng…”
“Họ đang cố ngăn cản chúng ta trốn thoát?”
“Ừ, tớ nghĩ vậy. Tuy tớ không có bằng chứng nào cả, nhưng… theo cách nào đó, điều này khiến mình an tâm.”
Cuộc tấn công của Shii có bất kể nhiều thế nào, thì họ cũng không có thấy một ai khác ngoài 3 người đang đứng đây. Điều có nghĩa rằng không cần thiết phải lo lắng về chuyện những người ở Tokorozawa bị tấn công bởi bọn Shii đang xuất hiện ở bên trong rào chắn màu đen này.
“N-Nhưng nếu như chúng ta rời khỏi rào chắn này?”
“….Chị không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nhưng, ở yên một chỗ giữa ma thuật của kẻ thù cũng chẳng phải ý tưởng hay ho gì. Chị không nghĩ rằng trận chiến giữa Madoka và bố chị sẽ kết thúc sớm, và trong trạng thái bị thương thế này chị không thể trụ vững được lâu nếu như kẻ thù tấn công với số lượng lớn. Rời khỏi rào chắn này hiện giờ là giải pháp thực tiễn nhất cho chúng ta lúc này.”
Sau khi nói vậy, Diana ngoái nhìn lại theo hướng vọng từ âm thanh của trận đấu mà đã trở nên xa cách đôi chút.
“Ngoài ra, có khả năng rằng người đứng đằng sau sự việc này là bố mình, người đang là Shii mạnh nhất tại đây. Nếu như có ai đó đứng đằng sau bức màn và điều khiển lũ Shii, chị không nghĩ họ sẽ để cho chúng ta trốn thoát dễ dàng như vậy khi mà ta đã đi xa thế này khỏi vị trí của Madoka, người là sức mạnh chiến đấu chủ lực mà ta có. Nên nếu như chúng ta di chuyển xa ra khỏi bố chị…”
“Vậy thì chỗ này an toàn, ít nhất là lúc này?”
“Tớ nghĩ vậy.”
Toàn bộ chỉ là lời phỏng đoán, một dự đoán lạc quan.
Vậy nhưng, người duy nhất mà Yasuo và Nodoka có thể dựa vào là người quân nhân chuyên dụng Diana mặc dù cô ấy có phần nào đó thiếu trông cậy được. Yasuo nhìn vào phía sau lưng bị thương của Diana, người đang bước đi nhanh chóng phía trước cậu trong khi thận trọng quan sát xung quanh.
Chiếc Castor bị vỡ đáng ra được dùng để sử dụng ở bên tay phải đang treo trên dây lưng cô ấy, và ở bên tay trái, là chiếc Pollux nhuốm máu.
Nếu họ có thể rời khỏi rào chắn này, liệu cậu có nên lờ đi hậu quả và ngay lập tức đưa cô ấy thẳng đến bác sĩ?
Trong khi Yasuo đang suy nghĩ đến những chuyện như vậy, họ tiến đến một nơi mà chắc chắn cậu đã nhận ra.
“Ở hướng đó! Chỗ cắt ngang đó! Đó là chỗ của “biên giới”!”
Đó là một chỗ cắt ngang nhỏ nằm trong khu vực dân cư, và nó có một biển hiệu cùng với một chiếc đèn duy nhất. Vào tầm giờ này, thường nó sẽ là một ánh đèn vàng nhấp nháy với hiếm người ở chỗ này, nhưng chỗ đứng xung quanh vẫn đang được nhuộm bởi một tông màu đơn sắc.
“Chắc chắn rằng có một loại rào chắn nào đó ở chỗ này.”
Khi Diana với tay cô ra lúc mà cô đang đứng chính giữa ở chỗ cắt ngang, cô có thể cảm thấy thứ gì đó vô hình đẩy các đầu ngón tay của cô lại.
“Tớ nghĩ rằng mình đã hy vọng quá nhiều khi nghĩ rằng lỗ thủng ở đây sẽ vẫn mở. Nếu sự việc là như vậy, thì sẽ chẳng có nghĩa lí gì khi tạo ra cái rào chắn này, bởi lẽ nó sẽ cho phép một số đông những người bên ngoài bước vào khoảng không bên trong. Xem xét đến sự thật rằng chúng ta chỉ thấy lũ Shii ở bên trong, ta có thể nói rằng thứ rào chắn này như là một dạng của ‘áo choàng tàng hình’, được tạo ra tuyệt đối để bắt được Hideo hay những người còn lại của…”
Giọng nói mà họ nghe thấy nghe như giọng của một quỷ vương, đến từ nơi sâu nhất của địa ngục.
“Sự phân tích đó chính xác đấy. Quả đúng như sự mong đợi từ đứa con của Radagast và Krone.”
Họ không thể xác định được âm thanh từ hướng nào phát ra. Đó là một giọng nói tràn đầy sự tàn ác, và có vẻ như nó phát ra từ mọi hướng như là họ đang bị kẹt trong một phòng cách âm, và dường như nó còn khiến cho khoảng không đen tối bao trùm càng sẫm màu hơn.
“A-Ai ở đó vậy!?”
Đó là một sự hiện diện hoàn toàn khác biệt với mọi Shii mà họ đã đối mặt trước đó.
Nó không có bóng đêm kì lạ bao quanh mình, và giọng nói mang âm của một người đàn ông. Và hơn nữa, nó đang trò chuyện bằng tiếng Nhật.
Vậy nhưng, kể cả Diana, người tham chiến duy nhất tại vị trí đó, run rẩy trước dã ý không thể cưỡng lại được rỉ ra từ giọng nói thẳng thừng ấy.
Một kẻ địch cực mạnh đang đến gần.
Hắn ta thông minh, và đang hoàn toàn tỏ ra sự thù địch một cách rõ ràng.
Đó là kẻ thù đầu tiên mà Diana đối mặt có trí tuệ, vì cô chưa từng trải qua trận chiến giữa quân đội của Quỷ Vương Kaul, hay cô đã từng tham gia vào cuộc chiến nào giữa các vương quốc khác. Cô mới chỉ hoàn thành khóa huấn luyện của mình như là một chiến binh Magitech, và chiến đấu lại lũ Shii mà về cơ bản không sở hữu trí tuệ.
“Rời ngay, chiến binh Magitech trẻ tuổi của Resteria. Một nguồn tài nguyên đáng giá như ngươi nên ở yên chỗ tại vương quốc mình và tìm kiếm công trạng theo các phương hướng thông thường, và làm việc siêng năng cho lợi ích của vương quốc ngươi. Ngươi không cần gì phải mạo hiểm sinh mạng của mình tại đây cả.”
Một vật thể đen tối, trông giống như tro tàn còn lại của một lò lửa, bắt đầu thành hình trước mặt họ.
Diana, Yasuo, và Nodoka hoàn toàn cứng họng lại trước nỗi sợ hãi, và họ chẳng thể nào cất tiếng nổi.
Ngọn lửa đen và đỏ bập bùng bên trong vật thể trông-như-tro-bụi đó chắc chắn giống với lũ Shii.
Mối đe dọa từ Quỷ Vương Kaul, Kẻ đã từng một thời khiến cho thế giới xa xôi Ante Lande đắm chìm trong hỗn loạn, đã một lần nữa xuất hiện trở lại. Đó là điều mà Diana đã nói với Anh hùng người đã từng một lần cứu lấy thế giới đó.
Tuy nhiên, Diana không thực sự biết về Quỷ Vương Kaul.
Diana chỉ biết đến các cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul thông qua các cuốn sách lịch sử, và cô chưa từng có những trải nghiệm trực tiếp.
“Quỷ Vương… Kaul?”
Dáng hình đang đứng ngay trước nơi đây đang tỏa ra áp lực, sự sợ hãi và bóng đêm hoàn toàn áp đảo mọi thứ khác, nhưng nó thật là khác với “Quỷ Vương Kaul” mà cô ấy từng tưởng tượng đến, khiến cho cô ấy muốn hỏi để chắc chắn một điều.
Nó trông chỉ giống như là một con người.
Rất ít người đã từng tận mắt được chứng kiến Quỷ Vương Kaul. Hideo, Madoka, Erijina, Alexei đã đối mặt với hắn trực tiếp, nhưng không giống như các bức vẽ về Hideo, mọi bức vẽ về Kaul đã được hoàn thiện dựa trên các tin đồn và phóng đại lên nhờ sự sáng tạo của các họa sĩ. Dù gì thì, dáng hình đang đứng trước mặt Diana đây không trùng khớp với bất cứ bức khắc họa nào về Kaul mà cô ấy đã từng chứng kiến trước đây.
Hắn ta cao khoảng một và hơn nửa cái đầu so với Yasuo. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhuộm trong tro bụi mà chắc hẳn ban đầu trước đây nó từng có màu trắng. Chiếc quần vải màu kaki được giữ chắc bởi một dây đeo quần, và hắn đi một đôi giầy da. Nhìn chung, hắn ta như một gã đàn ông có vóc người vững chắc.
Ở một bên tay, hắn giữ một vật trông giống như một chiếc lồng đèn, nhưng ánh sáng được tỏa ra từ đó không phải là màu đỏ quái gở mà họ đã từng được thấy nhiều lần, nó trông như ánh sáng phát ra từ một ngọn lửa bình thường. Một tay còn lại nắm lấy chiếc vành của một chiếc mũ nồi mà hắn đội trên đầu. Thay vì là một quỷ vương hay là một con quái vật, ông ta trông như một người lau trùi ống khói ở thế kỉ hai mươi đến từ nước Anh.
Đây có phải là người đàn ông đã sử dụng một phương thức bí ẩn nào đó mà Diana không biết và chủ ý chia tách Yasuo và gia đình cậu khỏi những người khác, giam giữ họ lại trong khoảng không này?
Liệu người này có phải là kẻ thù thực sự đứng đằng sau các cuộc tấn công tới ngôi nhà gia đình Kenzaki, và là người mà còn có khả năng để điều khiển Shii Alexei Krone, người đã từng một thời là bạn đồng hành của người Anh hùng đã từng cứu lấy thế giới?
Liệu người này có phải là gốc rễ của nguyên nhân đứng đằng sau thảm kịch mới giáng xuống Ante Lande?
“Quỷ Vương Kaul, Quỷ Vương. Quỷ Vương, nhỉ? Hắn ta hẳn đã tự gọi bản thân mình bằng một danh hiệu ngu xuẩn như vậy.”
Thời khắc mà khuôn mặt của người này lộ diện, sự kinh hoàng không thể diễn tả mà họ đã cảm nhận mới đây thôi đã biến mất, và thay thế vào đó là cảm giác của sự xa lạ khó mà có thể miêu tả được. Khi ông ta cất tiếng, giọng nói của một người đàn ông hướng đến tai họ.
“Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng, nhưng ta không phải là Kaul. Ta không có yếu đuối như Kaul đã từng, và ta cũng không nghĩ mình ngu ngốc như Kaul.”
“.Y-Yếu đuối!?”
Họ đang nói chuyện về một con quỷ kẻ đã gần như phá hủy toàn bộ một hành tinh. Ý của người đàn ông đó là gì khi gọi một con quái vật như vậy là ‘yếu đuối’?
Gã đàn ông khúc khích như thể đang tận hưởng phản ứng của Diana. Sau đó hắn ta hạ chiếc mũ nồi của mình xuống và cúi chào một cách tao nhã.
“Những đứa trẻ của Anh hùng, Hideo. Thật là một vinh hạnh cho ta khi gặp các ngươi. Tên ta là William Bareig.”
“Hii…”
Sau khi thấy khuôn mặt hắn ta, Nodoka thét lên một tiếng nhỏ. Người đàn ông tự gọi mình là William vẻ ngoài trông như chỉ là một người ngoại quốc, nhưng con mắt trái của ông ta chắc chắn không phải của con người.
Ánh sáng xấu xa của bọn Shii rực cháy bên trong con mắt đó. Nó giải thích cho lí do tại sao ông ta đội chiếc mũ nồi thấp xuống phía mắt để che giấu đi nó, và nó rực cháy lên ánh sáng đen đỏ với cường độ sáng đến mức không thể sánh nổi so với ánh sáng tỏa ra từ Alexei hay những Shii khác mà họ đã từng đối mặt. Con mắt phải của ông ta có màu xanh dương trong, nhưng nó chỉ làm nổi bật hơn cho sự hiện diện mang điềm gở tỏa ra từ con mắt trái.
“Xin lỗi vì làm các người sợ. Dù cho ta có ngụy trang cho vẻ ngoài của mình như thế nào, ta chẳng thể làm gì với con mắt này cả.”
Kể cả một nụ cười, dù chỉ tỏ ra chút sự độc ác thôi, cũng đủ khiến mọi người cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Đầu gối của Nodoka bắt đầu rã rời ra giây phút con bé thấy nụ cười của William, và rồi cô như chìm xuống mặt đất khi con bé chẳng còn sức lực nào để tiếp tục đứng vững cả. Yasuo suýt sát cố gắng trụ vững được, nhưng nhìn vào thì có thể thấy cậu vốn đã đến giới hạn rồi, và mọi tác động nào cũng đủ để khiến cậu ngã quỵ xuống.
Con người này ở một cấp độ hoàn toàn khác so với một con Shii.
Cảm giác của sự bất thường, sự rùng mình, và sự sợ hãi hắn truyền ra về căn bản đã khác so với một Shii.
“Ku-!!”
Chỉ có người chiến binh, Diana, đủ sức để tạo nên năng lượng cần thiết và khai hỏa Pollux và phát động một đòn tấn công. Đến thời điểm này, danh tính của người lạ mặt đó không còn là quan trọng.
Cô không có bằng chứng nào, nhưng cô chỉ có thể coi người này với danh xưng William như là một kẻ thù còn sống, và là một con người.
“Hmm.”
Tuy nhiên, nụ cười dễ dàng của William còn chẳng dao động lấy một giây, và hắn lãnh đòn trực tiếp từ viên đạn phép thuật bắn ra từ Pollux.
Một cái lỗ to đủ để nhìn xuyên thấu qua được đục trên cơ thể của William vào lúc mà viên đạn phép thuật xuyên qua hắn. Vậy nhưng, không hề có máu chảy ra, và William còn chẳng hề lay chuyển. Thay vào đó, giống như là một quả bóng được đáp xuyên qua làn khói, cái lỗ sớm được lấp đầy lại và biến mất, và hắn ta trở lại y nguyên hình dáng ban đầu khi xuất hiện.
“Tệ quá.”
Willam trông như hắn ta thực sự có ý như vậy. Hắn nói thế với giọng điệu như đang cố gắng để an ủi Diana, người đang đứng đó với vẻ mặt cứng đờ, và hắn ta bình tĩnh bước một bước tiến đến phía ba người họ.
“Ư…”
Vào thời điểm đó, Yasuo đồng thời sụp xuống. Cậu đã cố để bước một bước lùi lại, nhưng đôi chân của cậu không có hoạt động được như thường. Trong khi ngồi một cách thảm hại trên mặt đất, cậu vẫn không thể rời ánh mắt của mình khỏi William.
“Y-Yasuo, đưa Nodoka đi và hãy đến chỗ nào đó. T-Tớ sẽ lo mọi chuyện ở chỗ này…!”
Diana chen vào giữa William và hai người còn lại để che đi ánh nhìn đó, nhưng giọng của cô cũng đồng thời run rẩy trong sợ hãi. Wiliam ngừng bước đi và vất cho Diana một ánh nhìn thương hại.
“Dừng lại đi. Ngươi không thể đánh bại ta với song kiếm của ngươi. Ta không có mong muốn làm tổn thương một quý cô xinh đẹp. Xin hãy bước sang bên.”
“T-Ta không thể làm vậy!”
Diana hét lên, nhưng có vẻ như lời nói đó là để dành cho chính cô, hơn là tới William.
“Ta là một chiến binh Magitech của Resteria! Trên cái tên của cha ta và mẹ ta, ta không thể bỏ mặc gia đình Kenzaki, dù có chuyện gì đi nữa!”
"Ngươi nói rằng ngươi không thể bỏ mặc họ, nhưng điều mà ngươi đang cố gắng đạt được là không thể. Ta sẽ đối mặt với ngươi như một đối thủ nếu ngươi có một khả năng nhỏ nhất để chiến thắng, nhưng điều ngươi đang cố gắng tương tự với chuyện một đứa trẻ thách thức một chiến binh vì một cuộc cãi lộn. Ngươi không thể thắng, dù có cả phép màu.”
“C-Câm miệng! Haaaaaaaah!!”
Diana thật sự đánh mất đi sự bình tĩnh của mình trước William kẻ đang tiếp cận cô mà còn chẳng thèm cố gắng để tự bảo vệ hắn. Kể cả Yasuo, người đang ở vị trí gần nhất với Diana, cũng chẳng thể thấy được cô đã di chuyển từ lúc nào.
Lưỡi kiếm chớp nhoáng chắc chắn đã xẻ xuống vai của William.
Tuy nhiên,
“Đó là lí do vì sao, ta bảo cô đó là không tưởng.”
Cũng giống như viên đạn phép thuật lúc trước, lưỡi kiếm của Pollux xuyên ngang qua cơ thể của William mà chẳng để lại thương tích gì cả. Không nhắc đến cơ thể hắn, kể cả bộ quần áo đó cũng hoàn toàn không bị tổn hại, và dĩ nhiên, William vẫn đứng đó như thể chưa có gì xảy ra cả.
“K-Không thể nào…”
Diana ngạc nhiên khi thấy đòn đánh của mình xuyên qua và chẳng có gì cản lại, và cô ngừng di chuyển mặc dù bản thân đang đứng ngay trước mặt kẻ địch.
Nó giống như thể khi cô vung kiếm lúc luyện tập, hay ra đòn vào không trung, chẳng hề có chút lực cản nào cả. Liệu cơ thể ma quái của William có thực sự ở đây, ngay từ ban đầu?
“Bình tĩnh đi. Với một con người, ngươi chắc chắn rất khỏe. Nếu như ngươi không bị suy sụp vì cảm xúc, ngươi có lẽ đã có thể đánh bại cái bóng của cha người. Thế nhưng, đến lúc nào đó ngươi sẽ đối mặt với một kẻ địch mà ngươi sẽ chẳng thể đối địch nổi, và thật ngẫu nhiên, ta chính là kẻ đó. Tất cả chỉ có như vậy.”
William đặt tay lên vai của Diana, và nói chuyện với giọng điệu như của một thầy giáo trò chuyện với học sinh.
Vì lí do nào đó, thanh kiếm xuyên qua cơ thể hắn nhẹ nhàng như thể ông ta không có thực, nhưng hắn vẫn có thể đẩy Diana.
Hắn không tấn công cô, hay thổi bay cô ra khỏi lối đi của hắn. Vậy nhưng, Diana chẳng thể kháng cự nổi một hành động nhỏ của William như là gạt cô ra khỏi đường hắn đi. Cơ thể cô di chuyển một vài bước sang một bên, và William dễ dàng đi ngang qua cô ấy.
Vào lúc mà cô nhận thấy điều gì vừa diễn ra và quay đầu lại, William đã đứng sẵn trước mặt Yasuo và Nodoka, trong khi quay lưng một cách lộ liễu về phía Diana.
"Ta đã chuẩn bị đối thủ thích hợp cho cô để giao chiến. Ra đằng đó và chơi một chút nhé. Ba chúng nó cùng một lúc hẳn sẽ là một bài luyện tập tốt cho cô.”
“!!”
Ba con Shii mới xuất hiện từ mặt đất phía đằng sau Diana, người đang quan sát Wiliam. Chúng có vẻ ngoài mà đến cả Yasuo cũng cảm thấy quen thuộc. Ba con Shii nâng vũ khí bóng tối của chúng và tiếp cận Diana từ phía sau.
Trong khi cậu đang đóng băng tại chỗ vì sợ hãi, Yasuo vì vài lí do đã nghĩ rằng một trong lũ Shii có vũ khí tương tự như Castor và Pollux mà Diana nắm giữ.
“Đừng có chạm vào Yasuo và Nodokaaaaaaaaaaaa!!!!”
“Diana!!”
Tiếng la hét của Yasuo không đến được với Diana, và đòn đánh của Diana cũng chẳng thể chạm được William. Thế nhưng…
“Aaaaah!!”
Đòn đánh của ba con Shii nhắm vào lưng của Diana. Sau khi trượt mất đòn tấn công của mình vào William, lưng của Diana bị xuyên thủng bởi một viên đạn đen, một mũi giáo đen và một mũi tên đen. Diana bị thổi bay đi bởi tác động và xuyên thẳng qua cơ thể của William, gục ngã xuống mặt đất.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Một trong những Shii đang cầm Castor và Pollux.
Một trong những đòn đánh trúng vào Diana là một viên đạn phép được bắn ra từ một tay cầm.
Diana từng nhắc đến rằng nó là mẫu được sản xuất hàng loạt. Hai cái còn lại là giáo và cung tên. Không có cách nào để phân biệt được liệu chúng có phải vũ khí thông thường hay vũ khí Techno, nhưng Diana từng nói rằng những người lính trong quân đội của Resteria đông thời cũng có thể sử dụng được kiếm, giáo, và cung tên.
Và giờ, người đàn ông một thời từng dẫn dắt các kị sĩ của Resteria đang chiến đấu ở trên không trung.
Ba sinh vật, không, ba người đó đã từng là các chiến binh Magitech của Resteria, cũng như Diana.
“Diana-san!!”
Diana vẫn cố gắng để vực dậy sau khi nghe tiếng thét của Nodoka, nhưng cơ thể cô vốn đã bị thương trong trận chiến của cô với Shii Alexei. Sau khi lãnh trọn một lưỡi kiếm ám sát và một viên đạn sau lưng, cô đã không còn đủ sức để vận đủ năng lượng cần thiết tại tay và chân cô.
William quan sát tình trạng của chiến binh Magitech trẻ tuổi người đang thảm hại nằm đó trên mặt đất, và hạ thấp vai của hắn.
“Ngươi đáng ra nên lùi lại và chấp nhận khóa huấn luyện của ta. Ngươi đã có thể chiến thắng bọn chúng một cách dễ dàng, ngươi biết không?”
“S-Sao ngươi dám…”
Nếu như Yasuo có sức mạnh, cậu hẳn sẽ lao đến người đàn ông này vì lời nhận xét đáng khinh và hiềm khích này. Thế nhưng, Yasuo không có tí sức mạnh nào cả.
Với những gì mà cậu có thể nhớ được, cậu chưa từng chiến đấu về mặt tay chân với bất cứ ai. Đối mặt với sát ý và một con quái vật thực sự lần đầu tiên trong đời, những lời nói của Yasuo yếu đuối một cách buồn cười.
“Ta đã nói rằng cô ta không có cửa để đấu với ta, và đáng lẽ cô gái đó đã có thể có một trận đấu thích hợp với bọn Shii, ngươi có hiểu không? Ta mạnh hơn cô ta ở mức không tưởng, thế nên đừng có nghĩ rằng ta khiến cho cô gái đó mất chủ quan và tấn công cô ta từ phía sau. Ta tự hỏi, tại sao ngươi vẫn cứ đổi lỗi cho ta chứ?”
William đã bình tĩnh phân tích các cử động của Diana, như thể đang phê phán màn trình diễn của một cầu thủ bóng đá trong một trận cầu ngày hôm qua.
Nó chỉ đơn thuần là sự lí giải, và những từ ngữ của hắn ta không mang một chút nào sắc thái khinh miệt.
“Ngoài ra, cô ta nói “Đừng chạm vào họ”. Cô gái đó tấn công ta trong khi tự cho rằng ta có ý định làm hại các ngươi. Ta nói với ngươi, đây là sự phỉ báng một cách trắng trợn. Ta chưa từng nói lời nào về lí do tại sao ta ở đây, hay ta muốn làm gì.”
Sau khi nói vậy, William bước tiến tới chỗ Yasuo và Nodoka mà chẳng thèm liếc mắt đến Diana, hay lũ Shii đã ngừng di chuyển sau khi đánh bại cô ấy.
“Không! Khônggggg!!”
Nodoka đã hoàn toàn mất kiểm soát bởi nỗi sợ và hét lên. Chứng kiến em gái nhỏ của cậu trong cơn hoảng loạn, ý nghĩ về việc tự bỏ mặc chính bản thân mình lại dấy lên trong Yasuo, và,
“Nodoka! Chạy!! Chạy ngay điiiiiii!!”
Yasuo hướng đến William kẻ chỉ mới tiến đến một bước về phía họ, và tung ra một cú đấm trong tuyệt vọng đến chỗ hắn.
“Ể…”
Yasuo quên đi cả việc thở do nỗi khiếp sợ của cậu, trọng tâm cơ thể của cậu được nâng lên, và cậu còn chẳng thể tung ra được nổi một cú đấm tử tế. William trông thực sự đang bực tức, và né đòn đánh của Yasuo chỉ bằng việc lách một chút sang bên.
“Cậu nên làm những chuyện như thế này khi ít nhất cậu ở cấp độ của một chiến binh Magitech.”
William nới rộng chân ra và nhẹ nhàng đá vào chân của Yasuo người đang không ở tư thế thăng bằng. Yasuo hoàn toàn không thể chống lại được, và tầm nhìn của cậu bỗng quay vòng, rồi cậu tiếp đất một cách thê thảm.
“Có rất nhiều lời nhận xét mà ta muốn đưa ra, như việc mà cậu không nên tấn công người già tuổi hơn, hay đây không phải là lúc mà cậu cố gắng để tỏ ra ngầu. Nhưng thật sự, cậu thật thảm hại. Cậu sẽ còn có ích hơn nhiều nếu như nắm lấy tay em gái của cậu và kéo lấy con bé chạy đi thật xa.”
Những lời lăng nhục đó hướng đến phía sau lưng của Yasuo, người vẫn còn đang nằm trên đất.
“Ta hiểu lí do tại sao con người lại sợ hãi đôi mắt này của ta, và chẳng thể tránh khỏi điều đó. Thế nhưng, ta dự định sẽ đối xử tốt với cậu, người là con cháu của anh hùng, Hideo, theo một cách lịch sự và hiếu khách. Thì, ta nghĩ rằng điều kiện sống của cậu sẽ thay đổi một cách chóng mặt, nhưng ta sẽ mong muốn hai người các ngươi đem sức mạnh của mình để bảo vệ nhân loại khỏi thảm kịch mà sẽ không chỉ giáng xuống Ante Lande, mà còn đến cả thế giới này nữa, trong một tương lai không xa.”
Người đàn ông này đang nói cái quái gì vậy?
“Ngoài ra, ta đã tính toán đến sai lầm trước đó của mình vào lần này, và thậm chí chia tách không gian này để nhờ đó mà hàng xóm các người sẽ không bị ảnh hưởng. Nếu có gì, thì ngươi đáng ra nên cảm ơn ta vì đã suy xét kĩ như vậy.”
“Đ-Đừng có đùa! Ngươi gửi Shii đến tấn công xe bọn ta! Nếu như không nhờ sự nhanh trí của mẹ, thì nó đã có thể gây ra một tai nạn nghiêm trọng rồi!”
Yasuo không thể hiểu nổi William đang nói về chuyện gì, nhưng sự việc diễn ra lần này vốn dĩ đã gây ảnh hưởng đến những người khác.
Khi Yasuo hét lên như vậy với giọng nói run rẩy, William trông thực sự bất ngờ và tròn mắt nhìn.
“Ể? Xe? Tai nạn?”
Đôi mắt đỏ của người đàn ông mở to ra trong bất ngờ khiến Yasuo run sợ trong khi vẫn đang nằm dưới mặt đất.
“À, vậy đó là chuyện đã diễn ra. Chuyện này rắc rối thật. Vậy, chẳng có nghĩa lí gì khi bao biện ở đây cả. Ta sẽ tạm nhận lỗi cho bây giờ vậy.”
William lẩm bẩm với bản thân và gật đầu như là hắn đã ngộ ra gì đó. Và rồi, như là đang cố tiếp cận cuộc hội thoại này từ một góc độ khác, hắn ta hướng mắt đến Nodoka vẫn đang suy sụp trên mặt đất và không thể nào chạy đi.
"Nhưng nếu mọi chuyện là vậy, ta đành phải nhanh chóng lên. Giờ, hãy đi với ta. Ta có một nhiệm vụ dành cho hai ngươi với vai trò là thế hệ sau của người Anh hùng.”
Nodoka, và Yasuo đang vẫn nằm đó, đã thấy nó.
Như chiếc lưỡi của một con mãng xà thè ra chỗ con mồi của nó, ánh sáng đỏ đáng sợ từ con mắt trái của William chậm rãi đưa đến chỗ Nodoka.
Yasuo bỗng dưng nhận ra nó.
Đây chính là bí mật đằng sau cách mà Shii lấy ra được trái tim từ con người. Đây là phương thức mà lũ Shii dùng để đánh cắp những trái tim, thứ mà các chiến binh Magitech đã không phát hiện được ra, dù họ có nhiều kinh nghiệm trên chiến trận. William, và lũ Shii được dẫn dắt bởi hắn, đang cố để lấy đi trái tim của họ trong không gian đen tối này nơi mà họ sẽ không bị ai chứng kiến, bằng cách sử dụng ánh sáng kì lạ đó.
‘Dừng lại! Nodoka! Chạy đi!!”
“A, không… Không! Diana-san! Cứu em!!”
Nodoka bò đến bằng cả tay và chân tới chỗ Diana, nhưng nỗi sợ của con bé khủng khiếp đến mức con bé còn chẳng thể đứng dậy nổi.
“Sự sợ hãi sẽ chỉ kéo dài một chút thôi, nên không cần vùng vẫy. Nếu như ngươi sợ, liệu ngươi có cần ta đem theo cả chiến binh Magitech đó cùng với chúng ta nữa không? Liệu ngươi sẽ cảm thấy an tâm hơn khi mà có ai đó mình quen biết ở xung quanh? Cô gái trẻ đó là con gái của Alexei Krone và Erijina Radagast. Cô ấy được dẫn dắt bởi vinh dự của một người lính, và mang trong mình một ý chí mạnh mẽ bù đắp cho sự thiếu xót kinh nghiệm của mình trong huấn luyện. Ngươi sẽ không cảm thấy lo lắng chút nào nữa nếu có cô gái ấy ở bên, đúng chứ? Đi với ta, ngay bậy giờ.”
“Dừng lại… Dừng lại!!”
Yasuo túm lấy chân của William đang ngay kề bên cậu, nhưng từng đó là không đủ để ngăn hắn lại.
“N-Nodoka, Yasuo!!”
“Khônggggg!!”
Tiếng hét đáng thương của hai cô gái vang vọng trong tai của Yasuo.
Diana và Nodoka đang sắp sửa mất mạng mà còn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, và không biết danh tính thực sự của kẻ thù là gì. Cậu còn chẳng thể cảm nhận được sự giận dữ tới chính mình vì hoàn toàn không làm được gì cả, cũng như chẳng mang chút sức mạnh nào.
Mặc dù mọi chuyện đang diễn ra, cậu bỗng dưng gợi nhớ lại cuộc hội thoại mà cậu có với mẹ cậu trong xe vào sáng nay.
“Nếu cả mẹ và người phụ nữ mà con yêu sắp ngã xuống vực, ai sẽ là người mà con cứu?”
Câu hỏi đó thật vô nghĩa làm sao.
Bài kiểm tra suy nghĩ đó chỉ có nghĩa nếu như cậu có đủ sức mạnh để cứu được ít nhất một người.
Hiện tại, cậu chẳng thể tỏ ra bất cứ kháng cự nào khi mà những người quan trọng đối với cậu sắp bị đem đi mất.
Cậu đã không tin tưởng Diana. Cậu đã không tin vào những lời nói của cha cậu. Cậu đã không lắng nghe theo những lời nói của mẹ cậu.
Đến cuối cùng, cậu không tìm thấy được lòng quyết tâm của mình. Tại sao cậu lại lựa chọn con đường đòi hỏi thật nhiều sức mạnh nhất, khi trong tay cậu thì chẳng có gì?
Nếu như mà cậu đã có thể đưa ra quyết định sớm hơn, chuyện này vốn sẽ không diễn ra. Nếu đây là hậu quả cho ba ngày vừa qua mà cậu đã để lãng phí, cậu sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính bản thân mình.
“Thế nhưng… Mình đã nỗ lực đến hết sức để hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, theo cách của riêng…!!”
“Làm tốt nhất có thể khác so với chuyện nỗ lực với tất cả những gì cậu có.”
“Mới chỉ có ba ngày… Không thể nào có thể thay đổi suy nghĩ thông thường của một học sinh mười tám tuổi chỉ trong ba ngày!”
“Tớ chắc rằng bây giờ cậu vẫn đang nỗ lực hết sức có thể.”
“Tất cả những người đó, họ nghĩ rằng họ thấu hiểu được bản thân mình, nên họ cũng mong đợi rằng tôi có thể làm được điều đó ư? Vứt hết đi!”
“Tớ có thể thấy rằng cậu đang cố gắng tốt nhất để vượt qua được một chuyện gì đó khó khăn vào hiện tại.”
Vậy nếu như cha cậu là anh hùng thì sao?
Cậu chỉ là một con người bình thường.
Cậu là một đứa trẻ không năng lực đặc biệt, chưa trưởng thành, một học sinh, và một công dân.
Đó là vì sao, khi mà cậu vẫn đang nằm bệt trên mặt đất, cậu nắm lấy bất cứ thứ gì có thể ở trong tầm với của cậu.
“Dừng lạiiiiii!!”
Điều duy nhất mà cậu có thể làm là ném nó tới William.
“Au.”
Vậy nhưng,
“…Ể?”
Nó trúng vào đầu của William. Chắc chắn rằng nó không hề xuyên qua.
Viên đạn phép của Diana và lưỡi kiếm của Pollux không có tác dụng gì đối với cơ thể của William, nhưng Yasuo đã vồ lấy chiếc Castor bị hỏng mà Diana làm rơi và ném nó đến William, và nó trúng hắn ta.
“Hmm?”
William quay đầu lại và quan sát một cách nghi ngờ đến Yasuo.
Yasuo không biết chuyện gì vừa xảy ra cả. Thế nhưng, từng đó là đủ cho cậu.
“Diana! Cho tớ mượn cái này!!”
Trong khi cậu đứng lên một cách choáng váng, Yasuo nắm lấy Pollux từ những ngón tay buông lỏng của Diana.
“Tên khốn! Đừng có đùa giỡn với bọn này!!”
Còn chẳng hề quan tâm tới ngắm bắn, Yasuo siết chặt cò súng của vũ khí Techno mà lần đầu tiên cậu được chạm tay đến.
“Mu!?”
Chúng phát ra những viên đạn ánh sáng nhỏ hơn rất nhiều so với những viên đạn của Diana.
Vậy nhưng, William né chúng. Hắn ta thực sự né chúng.
"Tránh xa ra khỏi Nodoka!!”
Viên đạn tiếp theo cậu khai hỏa sượt qua phần thắt lưng của William và xé rách quần áo hắn.
“Này! Onii-chan, anh sắp bắn trúng em đấy!”
Viên đạn phát nổ sau khi xuyên vào mặt đất gần chỗ chân của Nodoka, và em gái cậu cao giọng lên để nhắc nhở cậu phải cẩn thận.
Thế nhưng, Yasuo còn không nghe thấy được gì.
Đòn tấn công đã trúng đích. Vì vài lí do, những viên đạn mà cậu bắn có thể chạm được cơ thể William.
“Diana! Xin hãy đưa Nodoka ra khỏi đây! Tớ sẽ cầm chân hắn…!”
“…Thiệt tình… Yasuo, cậu thực sự chẳng tốt bụng chút nào…!”
Diana chạy đến chỗ Nodoka với tốc độ không tưởng, trong khi để lại một vệt máu đằng sau cô. Cô mang Nodoka theo và di chuyển xa ra khỏi chỗ William, mặc dù trông cô vẫn loạng choạng.
“…Đây là lời cảnh báo. Cậu tốt nhất là đừng có nghĩ rằng có thể đánh bại được ta. Chỉ vì một đứa trẻ có thể bắn súng, điều đó không có nghĩa cậu bé đó có thể đánh bại một người lính được huấn luyện.”
William nói kèm theo cử chỉ đe dọa, nhưng Yasuo hét lại về phía hắn, một phần do sự giận dữ và một phần còn lại cũng từ sự kích động.
“C-Câm miệng lại! Ta vốn biết rõ điều đó. Nhưng ta còn lựa chọn nào khác nữa chứ? Đừng có rên rỉ nữa mà đến chỗ ta đây này! Hay là thực chất ông sợ thằng này? Sợ hãi một đứa trẻ chỉ vì một khẩu súng ư!? Ngươi có thể tự tin trước mặt một bé gái run sợ, nhưng mà lại bất lực trước một cậu trai với vũ khí à?”
“…Lời khiêu khích vừa rồi quá hời hợt đấy.”
Chẳng cần phải nói ra bằng lời, lời khiêu khích vừa rồi chắc chắn là quá rẻ mạt. Làm gì có chuyện một giọng nói the thé như vậy có thể đem lại sự khiếp sợ. Cậu ta trông chỉ giống như một bé trai được bao bọc đang hoảng loạn bởi vì cậu bị đẩy vượt quá giới hạn của sự chịu đựng. Vậy nhưng,
“Ta sẽ bảo vệ Nodoka và Diana. Nếu như ta là người duy nhất có khả năng đánh trúng được ngươi, vậy thì chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc làm như vậy!!”
Chẳng cần thiết phải nói nhiều đến vậy tới “kẻ thù”. Tuy nhiên, nếu cậu không ép buộc bản thân mình phải hét ra những lời đó, cậu thấy như mình có thể sẽ sụp đổ một lần nữa vì nỗi sợ.
“Ahhhhhh!!”
Yasuo, với độ căng thẳng đã đạt đến mức đỉnh điểm, kéo cò súng một lần nữa.
“Aah, thật phiền nhiễu… Đau lắm khi bị bắn trúng đấy, ngươi biết không?”
Một đứa trẻ đánh lại một người lính. Giống như ví dụ đó, viên đạn phép không trúng vào William nữa.
Vẫn vậy, William vẫn đang né những đòn tấn công của Yasuo. Nếu hắn trúng đòn, hắn sẽ bị thương. Diana nghĩ rằng cô nên nhân cơ hội này để đưa Nodoka ra khỏi vùng không gian đen, và nếu có thất bại, thì sẽ trở về lại chỗ của Madoka.
Vậy nhưng,
“Ư…”
“Nhìn đi, giống như những gì ta đã nói.”
Tình huống hiện tại không cho phép Diana được đưa ra lựa chọn. Yasuo, người đang liên tiếp khai hỏa Pollux một cách liều lĩnh, bỗng dưng đổ sụp xuống.
Diễn biến này hoàn toàn có thể đoán trước.
Phương thức hoạt động của vũ khí Techno vận hành bằng cách sử dụng năng lực phép thuật của người sử dụng để bắn ra các viên đạn phép. Yasuo có thể tiếp tục bắn đến tận bây giờ là nhờ một chút năng lượng của Diana vẫn còn đọng ở trong vũ khí. Tuy nhiên, một khi nó cạn kiệt, nó sẽ bắt đầu hút lấy năng lượng từ Yasuo, người chưa từng trải qua bất cứ huấn luyện nào với vai trò một chiến binh Magitech. Và kết cục, cơ thể của Yasuo ngay lập tức cạn kiệt sức lực.
William đồng thời đưa ánh nhìn tức tối đến Yasuo, người đã ngã quỵ xuống mặt đất.
“Câu giờ thực sự khó hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Đặc biệt khi đồng minh của người bị thương, ngươi sẽ cần phải kéo thêm nhiều thời gian hơn nữa để họ có thể chạy thoát. Điều đó có nghĩa rằng cậu không được phép tự làm chính mình kiệt sức trong khoảng thời gian đó. Ngươi đáng ra ít nhất nên để tâm hơn vào việc ngắm bắn.”
“Ư… Ahh…”
“Thì, ta nên tán dương cậu vì đã đứng lên đối mặt với ta nhiều như vậy mặc cho sự thiếu sót về kinh nghiệm. Kể cả đa số các chiến binh Magitech cũng không có khả năng để làm như vậy.”
William đá Pollux đi xa ra khỏi vị trí của Yasuo.
“Nếu là vậy, thêm sự dũng cảm liều lĩnh của cậu vào trong tính toán của ta, ta sẽ bắt đầu với cậu. Ổn thôi, như ta đã nói lúc trước, ta sẽ không đối xử tệ bạc với cậu. Sẽ chỉ đau trong giây chốc thôi.”
Yasuo cảm nhận được bàn tay của William đang vươn đến cậu từ phía trên, và con mắt Shii của hắn nhìn vào cậu, nhưng cậu còn chẳng thể nào ngẩng đầu dậy. Mọi sức mạnh đã rời xa cơ thể cậu, và như thể cậu hoàn toàn bị tê liệt, kể cả lay động một ngón tay cũng khó khăn.
Cậu còn chưa bắn được mười phát súng.
Đây là tất cả những gì mà cậu có thể sao? Diana đã tiếp tục chiến đấu kể cả sau khi bị thương. Mẹ cậu đã chứng tỏ xem bà ấy mạnh như nào. Mặc dù vậy, liệu cậu sẽ chết ở đây, với chẳng hề có một vết thương nào, và cũng chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra?
“Anh hùng… Hideo.”
“Hmm?”
Yasuo lẩm bẩm những lời đó trong khi vẫn đang gục ngã dưới đất, và William cau đôi mày một cách nghi hoặc.
“Người anh hùng, Hideo… là người sẽ đem đến vinh quang cho chiến tuyến mới.”
Chỉ khi mà cậu cũng sở hữu sức mạnh đó mà thôi.
“Ta tiến công với đôi cánh trên mình… Ta phi thiên cùng với những cánh hoa.”
Diana cũng từng nói như vậy. Rằng Yasuo là con trai của Hideo.
“…Hỡi quang sắc rực sáng của bầu trời.”
Quá dễ để thấy được đúng không?
Đó là cách mà mọi thứ diễn ra trong mọi câu chuyện. Con trai của nhân vật chính sẽ luôn có tài năng và sức mạnh để tiếp tục huyền thoại nơi mà cha cậu ta đã để lại. Vậy nhưng, tại sao cậu lại có được nó?
“Hỡi hiện thân của gió, Thánh kiếm Liutberga… Đáp lại lời nguyện cầu của ta và xuất hiện đi.”
Dù cho cậu có thì thầm thế nào, chẳng có tác dụng gì cả. Cậu làm gì có gì đâu.
Một con người yếu đuối chưa bao giờ đạt được bất cứ gì chẳng làm gì được hơn ngoài mong đợi sự cứu giúp của Anh hùng.
Nếu như thật sự có thứ gì đó gọi là Anh hùng… Xin hãy cứu tôi…
“Ngươi… Đừng nói với ta-!”
Lần đầu tiên, William mất đi nét mặt thoải mái của hắn. Một cột ánh sáng xuất hiện ở trong vùng không gian bao trùm bởi bóng tối. Có phải ánh sáng thần thánh đó tỏa lên từ cơ thể đã sụp đổ của Yasuo? Không, ánh sáng đó xuất hiện ngay bên cạnh cậu.
Nguồn sáng đó tiếp tục chiếu lên bên cạnh Yasuo, và nó đang chiếu đến William, kẻ trông như giờ không thể di chuyển được.
“…Đ-Đó là…!”
Nodoka đã thoát khỏi sự sợ hãi gây ra bởi William, và con bé không còn nhìn vào hắn nữa. Diana không biết chuyện gì đã xảy ra với Yasuo, và cô chờ đợi với hơi thở hồi hộp để chứng kiến điều gì diễn ra tiếp theo.
Liệu đó là một kẻ thù mới? Hay là thứ gì đó đã xảy đến với Yasuo mà Diana không hề biết đến?
Đối mặt với một kẻ thù mà cô chẳng có hy vọng gì đánh bại được, Diana đã mất đi khả năng để suy nghĩ thấu đáo và không thể chú tâm tới Yasuo đang vẫn yên ắng dưới mặt đất.
Vì lẽ đó, cô không nghe thấy nó. Người con của Anh hùng, Yasuo, đã nhớ lấy câu thần chú dùng để triệu hồi Thánh kiếm Liutberga, mặc dù cậu mới chỉ nghe thấy nó một lần trước đây, và cậu cất lời lên khi nhỏ giọng.
“Trí nhớ của con thật khác thường, Yasuo.”
Giọng nói phát ra từ bên trong nguồn sáng.
“Bố vừa đi ngang qua ga Shin-Yokohama, và bố vẫn còn đang lo lắng vì sẽ phải mất thêm một lúc lâu nữa mới có thể đến Tokororawa… Bố chưa từng tưởng tượng rằng mình sẽ có thể quay trở lại theo một cách như thế này.”
Đó là cùng một giọng nói đã từng gieo hạt giống của sự quả cảm vào trong trái tim của cha Diana, mẹ cô, và cả những con người khác ở đất nước của cô.
“…Ta nghĩ ngươi đáng ra phải đang ở Osaka……”
Hideo ngạo mạn đáp lại William, kẻ đang tỏ vẻ khó chịu.
“À. Ta nhanh chóng quay về bởi vì nghe nói rằng có thứ gì đó đã thổi bay cánh cửa trước nhà thành từng mảnh khi ta đang đi vắng. Kể cả vậy, vợ ta có lẽ sẽ nói rằng ta vẫn quay trở về quá muộn. Nhưng nếu ta mà biết rằng chúng ta có thể làm được điều gì đó như này, thì ta đã chẳng cần phung phí tiền bạc để nhanh chóng mua một chiếc vé quay về trên một chuyến tàu cao tốc. Chỉ còn mỗi vé Green Car là mua được, thế nên toàn bộ tiền bỏ túi của ta vậy là hết.”
Ông có một mái tóc được cắt sạch sẽ. một chiếc áo vét còn dùng tốt. Một bộ com-lê xám. Một chiếc và vạt hồng với họa tiết cánh hoa. Một chiếc giày da đen đã mềm đi theo thời gian.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng có vẻ như là gia đình của ta và lũ trẻ đã được ngươi chăm sóc tốt nhỉ.”
Và cuối cùng, ông đang cầm trên tay Thánh kiếm Liutberga, thứ được bao bọc bởi trong cơn gió cảm tưởng như sẽ xua tan đi màn đêm.
“Anh hùng… Hideo Kenzaki.”
William nói ra cái tên đó với giọng điệu pha lẫn của sự căm ghét và kinh sợ.
Trụ cột chính của gia đình nhà Kenzaki người sẽ sang tuổi bốn mươi tám vào năm nay. Đó là Kenzaki Hideo, cha của Yasuo và Nodoka.