Khu vực xung quanh lối ra phía tây của ga Tokorozawa là nơi đông đúc và cũng là một nơi mua sắm điển hình.
Điểm dừng cuối của xe buýt phía trước ga bao quanh bởi những ngân hàng và các cửa hàng, và cửa hàng SEIYU nằm ngay kề so với ga là một phần không thể thiếu được của khu mua sắm này với những người đến và đi từ ga Tokorozawa.
Các ngõ hẻm, nơi mà sẽ ở phía bên tay phải của bạn sau khi bước ra khỏi ga, có nhiều các cửa hàng đa dạng phục vụ các loại thức ăn và đồ uống khác nhau, bắt đầu từ các chuỗi cửa hàng café mà cả các học sinh cũng cảm thấy thoải mái khi bước vào, đến các cửa hàng phục vụ những thường thức đặc trưng hơn qua cách nấu nướng theo phong cách Nhật Bản. Thêm vào đó, còn có các trung tâm trò chơi, cửa hàng pachinko, và trung tâm karaoke, khiến cho khu phố trở thành một nơi mà mọi người với đủ lứa tuổi và giới tính có thể vui chơi.
Sau khi đi ra khỏi khu ngõ hẻm, bạn sẽ tìm thấy được trung tâm mua sắm Ozone Tokorozawa.
Chiến binh Magitech đến từ thế giới khác, Diana, đứng lặng thinh ở một chỗ trước công trình xây dựng vĩ đại đó.
“V-Vậy ra đây là một trong những cửa hàng mua sắm huyền thoại mà mình đã từng được nghe kể!”
“Diana-san, bình tĩnh nào. Em chẳng hiểu rằng chị đang nói về gì cả.”
Diana hoàn toàn choáng ngợp trước khu thương mại khổng lồ mà họ đi đến sau khi lách qua khu phố chật hẹp, giờ vẫn đang sống động và đông đúc về đêm.
Đã được một thời gian kể từ khi Diana đến Nhật Bản, nhưng những gì cô làm cho đến tận bây giờ cũng chỉ quẩn quanh khu vực xung quanh vùng lân cận chỗ nhà Kenzaki, và những nơi gần trường học của Nodoka và Yasuo.
Trường luyện thi của Yasuo đồng thời cũng ở gần so với lối ra phía tây của ga Tokorozawa, nhưng vì nó nằm ở một hướng khác của ga so với khu ngõ hẻm, Diana chưa từng đi đến con đường này trước đây mặc dù cho cô ấy đã tò mò từ trước.
Diana đắm chìm trong khung cảnh mà cả Yasuo lẫn Nodoka đã vốn quen thuộc với vì họ đã sinh sống ở đây từ thời còn thơ ấu.
Và hiện tại, khu mua sắm Ozone Tokorozawa này có khung cảnh đẹp nhất so với tất cả những chỗ khác.
“Mình đã từng được nghe về nơi đây từ mẹ. Bà ấy nói rằng Nhật Bản có các khu chợ không gian ba chiều được gói gọn trong những tòa nhà có kích cỡ của một tòa lâu đài. Đây là một trong những số đó, phải vậy không!? Một khu các gian hàng luôn!”
“Chợ không gian ba chiều… Nếu chị đang nói đến kích cỡ, không phải toàn nhà cao ốc đằng đó còn cao hơn nhiều ư, và ngoài ra, Ozone không phải là một khu gian hàng, phải không? Suy nghĩ về điều đó, thì đâu là sự khác biệt giữa một trung tâm mua sắm và một khu gian hàng chứ?”
“Đó là ở khoảng mức giá của các mặt hàng được bày bán và đối tượng khách hàng được nhắm đến. Sự khác biệt giữa các trung tâm mua sắm và khu gian hàng đã phai mờ đi gần đây, nhưng thẳng thừng để nói, các khu gian hàng thì bày bán những mặt hàng cao cấp, còn các cửa hàng còn lại sẽ bán sản phẩm với số lượng lớn. Ante Lande không có bất cứ hoạt động giao thương mở ở đa mức độ như thế này, thế nên việc Diana-chan cảm thấy thích thú là một điều tự nhiên mà thôi.”
“Ồ, thật ư? Tại sao Ante Lande lại không tồn tại một cái nào cả?”
Sau khi nghe lời giải thích từ cha mình, Nodoka, người đang phải bấu chặt lấy tay mình khi đang giữ lấy quần áo của Diana để ngăn cô gái này biến đi mất, quay người lại và hỏi tiếp thêm một câu.
“Tại sao à? Xem nào, đây chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng bố nghĩ rằng đó là do các vấn đề liên quan đến thuế quan, và họ có giới hạn về khoảng cách khi nói đến việc thu hút các khách hàng. Không phải là vì họ không thể xây dựng được chúng, mà bố nghĩ rằng là chẳng có ai mong muốn cái đó cả.”
“Giới hạn về khoảng cách trong thu hút khách hàng?”
“Ừ. Lấy ví dụ, liệu con có nghĩ rằng chúng ta sẽ đến đây hôm nay nếu như xe của nhà mình không có bị phá hủy trong trận chiến đã xảy ra trước đó không?”
“À. Chúng ta có lẽ sẽ đến chỗ Ozone gần vùng ngoại ô. Sau đó đi đến một cửa hàng khác xa hơn chỗ đó để mua các thiết bị điện dân dụng cần thiết nữa.”
“Ở một thế giới không có tàu điện và xe hơi, những chỗ như vậy thực tế sẽ ở vị trí rất xa. Lấy ví dụ, có một khu bán hàng giảm giá ở Iruma, đúng chứ?”
Người cha lấy ví dụ về một khu bán hàng giảm giá ở vùng ngoại ô của thành phố Iruma cạnh bên, Nằm dọc trên tuyến 16 của đường cao tốc quốc gia.
Khu mua sắm đó nằm kề sát đối với một siêu thị được gây dựng bởi người Mỹ, cũng như chỉ dành riêng cho thành viên của họ, và là nơi được biết đến nhiều như là một địa điểm mua sắm gần với thành phố Tokorozawa. Yasuo và Nodoka đã từng đi đến đó một vài lần.
“Con nghĩ rằng có bao nhiêu người sống ở trong vùng có thể đi bộ đến khu mua sắm giảm giá đó được?”
“Trong khoảng đi bộ ư? Con nghĩ không có nhiều người lại sinh sống ở gần đến vậy.”
“Không, nếu xem xét đến vị trí đó, thì hoàn toàn có thể nếu nói con số đó gần như bằng không.”
Yasuo giờ đã tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Phải không? Kể cả là chỗ này, chúng ta không gặp khó khăn gì để đi đến đây bởi vì nhà mình sống tại Tokorozawa, nhưng nếu như chúng ta, giả sử, sống ở Kotesashi, thì con sẽ không thể cứ nghĩ đến việc đi bộ đến đây một cách bất chợt được.”
Kotesashi là một trong các ga cuối cùng nằm trên tuyến đường ray Seibu Ikekuburo với vị trí hướng đến tỉnh Hannou, cách hai trạm nữa so với ga Tokorozawa.
Có thể sẽ có một số ít những người sẵn sàng đi bộ trong khoảng cách giữa hai sân ga, nhưng chắc chắn rằng nó không hề thông dụng chút nào.
“Thì, Kotesashi cũng có cả SEIYU nữa mà.”
“Đấy không phải cái mà bố đang nhắc đến.”
Người cha nở một nụ cười cay đắng, nhưng cả Yasuo lẫn Nodoka hiểu rằng điều mà cha của họ đang cố gắng truyền đạt là gì. Ante Lande không có bất cứ phương tiện vận chuyển có sẵn nào để di truyền trên một khoảng đường dài như tàu, xe máy, và xe đạp.
Kết quả hiển nhiên của chuyện đó là các cửa hàng chỉ có thể thu hút các khách hàng từ một khu vực khá hạn chế, và nếu như tổng số lượng khách hàng là một con số nhỏ, xây dựng lên một khu trung tâm thương mại rộng lớn sẽ là lãng phí và sớm muộn cũng sẽ phá sản.
Ý nghĩ về việc bắt được một chuyến tàu hoặc một chuyến xe để đi mua sắm là không hề tồn tại ở Ante Lande.
“Đợi chút nào, Diana có thể bay, đúng không? Liệu nếu vậy thì khoảng cách có còn là một vấn đề không nếu như bản thân có thể bay lượn được?”
“Mình có thể bay, nhưng hành lí của mình thì không thể bay cùng được.”
Diana, người bắt đầu lắng nghe cuộc trò chuyện từ nửa sau, gật đầu xác nhận chuyện đó.
“Chúng tớ quả thực có ma pháp được sử dụng để vận chuyển một lượng lớn hàng hóa bằng đường hàng không, nhưng mà chi phí cũng như là năng lượng cần thiết cho điều đó quá cao khiến cho việc vận chuyển hàng hóa trên đất liền bằng xe ngựa hoàn toàn hiệu quả hơn nhiều về mặt chi phí, và kể cả như vậy thì nó cũng không rẻ và cậu sẽ phải cân nhắc đến việc sử dụng nó cho các chuyến đi mua sắm ở nơi xa. Và cả những chiến binh Magitech cũng không thể bay được cả một đoạn đường dài, thêm nữa, mỗi khi tiến vào một thành phố thì cậu sẽ phải trả phí để được phép vào trong. Tất cả các thành phố có vị trí quan trọng trên thế giới bố trí những người lính trực ở trên tường thành với nhiệm vụ giám sát các hoạt động trên bầu trời, nên thực chất thì cậu không thể cứ thế bay vòng xung quanh vì tự dưng cảm thấy thích thú muốn ngắm cảnh được.”
“Phải trả phí kể cả khi đang bay ư?”
Mặc dù nghe thì có vẻ giống như là một trò đùa, thì đấy lại là điều tất yếu khi đưa ra các luật lệ như vậy để có thể duy trì được sự ổn định của xã hội ở một nơi mà khả năng bay lượn là phổ biến.
“Nhưng mà bay ở trên bầu trời không giống như là đi trên đường hay đi theo các đường thủy, phải không? Không phải khi bay lượn thì việc bỏ trốn khá là dễ dàng sao?”
Diana biểu lộ ra một vẻ mặt nghiêm nghị trước câu hỏi của Nodoka và lắc đầu.
“Băng qua vào trong lãnh thổ của một thành phố qua đường hàng không mà không được phép là một tội trạng nghiêm trọng. Ở khắp mọi nơi của thế giới, những người lính được giao bàn nhiệm vụ canh giữ bầu trời đều tinh nhuệ, và binh đoàn ma pháp của họ được trợ cấp khoản tiền khá lớn. Một vài các chiến binh Magitech cố gắng để lẻn vào sẽ bị phát hiện ngay tức thì, và các quốc gia rộng lớn có các trụ vũ khí Techno cỡ lớn gắn bên trên các bức tường với khả năng tự động triệt hạ bất cứ vật thể bay nào xâm phạm đến lãnh thổ trên không của họ.”
“À ừ, bố có nhớ mấy cái thứ đó trông giống như mấy khẩu súng phòng không vậy.”
Cha họ nói ra những từ nghe nguy hiểm đó trong khi đang bước đến tầng đầu tiên của trung tâm mua sắm nơi mà các cửa hàng trang hoàng lộ diện.
“Họ có súng phòng không, nhưng lại không có các gian hàng có thương hiệu?”
Yasuo cảm thấy như thế giới khác có vẻ khá kì lạ.
“Để chuyện đó vào lúc khác đi, Mua sắm cho Diana-chan giờ quan trọng hơn.”
Trước lời thúc giục của Madoka, họ cùng bước lên các tầng trên của trung tâm mua sắm Ozone.
Khi họ đi hết từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, họ sử dụng thang cuốn để di chuyển xung quanh. Đó là khi mà Yasuo nhận ra rằng Diana đã từng sử dụng thang cuốn trước đó, nhưng lại chẳng hề lúng túng chút nào dù chỉ một chút.
Họ đã đi ngang qua tòa nhà ở ga Tokorozawa trên đường trở về nhà từ trường luyện thi, và cậu có vẻ nhớ rằng Diana có thể nhẹ nhàng lên và xuống khỏi thang cuốn như thể cô ấy đã quen với nó.
“Này, Diana. Bên Resteria có thang cuốn không vậy?”
“Ừ, chúng mình có.”
Cậu nhận lại lời đáp bất ngờ.
“Chúng không có được thịnh hành như ở Nhật Bản, nhưng có thể được nhìn thấy ở các cung điện hoàng gia, các điện thờ, và lâu đài của các quý tộc. Đồng thời cũng có một dạng công cụ chuyển động hoạt động tương tự gọi là bậc thang nhiệm màu ở các thành phố có ngân sách cho phúc lợi xã hội lớn.”
“Ồ?”
Dĩ nhiên, Không có gì xác thực rằng kể cả những thứ này cũng được gây ra bởi sự ảnh hưởng do cha và mẹ cậu, nhưng Yasuo nhận ra rằng những gì cậu biết về Resteria rất hạn hẹp.
Cậu đã có thể hiểu được tại sao Diana lại hào hứng đến vậy khi thấy các cửa hàng có thương hiệu.
Một khi cậu hoàn thành xong các bài kiểm tra lại của mình, cậu sẽ phải học thêm nhiều về lối sống của con người tại Resteria, văn hóa của họ và các phong tục, và quan trọng nhất, cậu sẽ phải có một biện pháp nào đó để có thể vượt qua được rào cản về ngôn ngữ.
“Bố ơi, nói đi. Khi mà bố đi đến Ante Lande…”
Cậu bắt chuyện với bố mình sau khi cả hai bước xuống khỏi thang cuốn, nhưng,
“Được rồi, Nodoka, Bố sẽ để cho con phụ trách khu vực đó. Bố mẹ sẽ đi tìm và quan sát các đồ nội thất.”
“Vâng.”
“Tốt lắm, bố sẽ trông cậy vào con.”
“Yasuo, con ít nhất thì cũng có thể xách đồ được, đúng không? Dù sao thì, bố sẽ liên lạc lại với con trong một tiếng nữa.”
“Ể? Ể? Ể?”
Mẹ và cha cậu bước lên trên thang cuốn và tiến đến tầng có chứa các món đồ nội thất đang được bày bán, còn Nodoka và Diana tiến xuống tới khu có các hàng hóa thông dụng.
“A, này, đợi chút nào!”
Bản năng của một nam sinh cao trung năm ba của cậu khiến cậu chạy theo sau phía hai cô gái thay vì là ba mẹ mình… nhưng nhìn vào kết cục, thì chỉ có thể nói được rằng quyết định cậu đưa ra còn hơn cả chỉ là một sai lầm theo nhiều khía cạnh khác nhau.
Diana trông như thể cô ấy đang vô cùng vui vẻ khi đi dạo quanh mua sắm cùng với Nodoka, và họ có vẻ như đang vô cùng thoải mái trò chuyện với nhau nữa.
Yasuo không thể nghe thấy được hai người đó đang nói chuyện gì khi mà cậu đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần thang cuốn, nằm ở một vị trí hơi cách xa chút so với cửa hàng.
Ở bên này của cậu, có một chồng đống các món đồ mà Diana đã mua ứng theo từng lời khuyên của Nodoka.
Không có món đồ nào lớn đến mức mà họ cần đến dịch vụ giao hàng tận nhà, nhưng những chiếc cốc và đĩa cần phải được vận chuyển một cách cẩn thận, thêm vào đó chúng còn khá nặng. Chăn và ga giường không nặng, nhưng chúng lại cồng kềnh, và cậu cũng không nghĩ rằng là đồ trang điểm cũng có thể nặng được như thế này.
Diana ban đầu phản đối lại việc bỏ lơ Yasuo lại và giao cho cậu công việc mang vác các túi đồ của cô, nhưng Yasuo mới là người đã cố gắng thuyết phục cô ấy để cậu làm công việc này.
Không phải là vì cậu cảm thấy có trách nhiệm với Diana vì để cô phải dọn ra ở một mình. Cậu chỉ là hoàn toàn choáng ngợp bởi việc các cô gái đi mua sắm mất nhiều thời gian như thế nào, và cậu cũng nhận thấy rằng bản thân mình tốt hơn là nên làm việc giống như là một chiếc xe hàng với tay và chân.
Để đi vào chi tiết rằng thứ gì khiến cho cậu cảm thấy choáng ngợp, trước tiên thì hai cô gái đó mất đến cả năm để liệt kê ra những món đồ và cân nhắc, và rồi thì còn mất thêm nhiều thời gian hơn nữa để loại trừ ra những thứ mà họ không muốn mua. Họ sẽ hỏi thêm ý kiến của cậu nhưng nhìn qua thì có vẻ ý kiến cậu đưa ra còn không được họ suy xét đến, rồi đến cuối cùng, hai cô gái sẽ đi ra khỏi cửa hàng mà không mua lấy một món đồ nào cả. Những chuyện như vậy xảy ra khoảng vài lần.
Quan sát Nodoka và Diana, Yasuo cho rằng các đặc điểm này có lẽ đều có chung ở mọi cô gái, không quan trọng rằng thế giới và chiều không gian mà họ đến là từ đâu.
Sau khi chứng kiến Nodoka và Diana dành hơn mười phút để xem xét kĩ càng những đôi dép tông đi trong nhà và cuối cùng thì lại chẳng mua một đôi nào, Yasuo, một kiểu người tiêu biểu cho việc không gặp chút khó khăn gì khi mua sắm cho bản thân, vô tình thốt ra “Chúng chỉ là mấy đôi tông thôi, không phải đôi nào cũng như nhau à?” và thứ mà cậu nhận lại được là một cái trừng mắt từ Nodoka và cái nhìn thể hiện sự xin lỗi từ Diana, và cũng kể từ đó, cậu quyết định rằng bản thân sẽ không nói thêm lời nào cả.
Đã có nhiều lúc cậu nghĩ rằng, “Nếu là mình thì sẽ lấy cái nào cũng được”, nhưng rồi cậu đã nhận ra rằng so sánh cách thức mà cậu đi mua đồ so với các cô gái thì quả thực là vô nghĩa chẳng khác gì so sánh cách săn mồi của một con sư tử và một con cá quỷ rồi quyết định xem bên nào có ưu thế hơn.
Mẹ cậu đã nói rằng họ sẽ tập trung lại sau khoảng một tiếng nữa, nhưng hiện tại thì đã gần như hết toàn bộ chỗ thời gian đó chỉ để mua bát đĩa, chăn ga, và mỹ phẩm.
Ba người họ hiện đang ở tầng bán quần áo, nhưng Yasuo chẳng có tí kinh nghiệm gì về cách ăn mặc của con gái, và hai cô gái kia cũng mua cả đồ lót nữa, nên cậu được lệnh rằng ngồi đợi ở đây trên ghế.
Yasuo có thể thấy nhân viên bán hàng từ chỗ mà cậu đang ngồi, nhưng không thấy được Nodoka hay Diana ở đâu gần đó cả, nên chắc hẳn rằng hai người vẫn đang ở đâu đó trong cửa hàng.
Yasuo mở ứng dụng nhắn tin miễn phí, ROPE, trên chiếc điện thoại thông minh của cậu và đang định gửi tin nhắn『Có vẻ như bọn con cần thêm nhiều thời gian hơn』trong nhóm chat của gia đình cậu, và một bóng người đi ngang qua chỗ cậu.
Yauso ngẩng đầu lên để xem ai đang đứng đó, và cậu hoàn toàn bất ngờ.
“Tatewaki-san!?”
“Chào cậu, Yasu-kun. Sao trông cậu ngạc nhiên vậy?”
Bạn cùng lớp của Yasuo từ sơ trung và hiện tại cũng đang cùng học với cậu tại trường luyện thi, Tatewaki Shouko, đang đứng đó cầm một túi đồ treo ngang trên tay cô.
“Cậu đến đây mua đồ à?”
“Ể? À, ừ. Mà, tớ cũng không phải là người mua.”
“Tớ có thể thấy được điều đó. Bát đĩa từ một cửa hàng trang trọng, và mấy món kia trông giống như là đồ mỹ phẩm.”
Yasuo định tìm kiếm một cái cớ nào đó, nhưng Shouko nhìn vào một núi các túi đồ trên chiếc ghế dài cạnh bên chỗ ngồi của Yasuo và nở một nụ cười cay đắng.
“Vậy là cậu có nhiệm vụ cầm theo các túi đồ à?”
“Ừm, tương tự như vậy đó. Còn cậu thì sao, Tatewaki-san?”
“Tớ phải đi đến trường luyện thi, nhưng mà có vài thứ mà tớ muốn mua trước khi đến đó.”
Nhìn vào túi của Shouko, Yasuo thấy rằng nó là từ một hiệu sách nằm ở bên trong trung tâm mua sắm Ozone.
Có lẽ cô ấy để ý thấy hướng nhìn của Yasuo, nên Shouko đưa túi sách ra để cậu có thể thấy rõ.
“Tập mới của bộ manga tớ đang đọc vừa được xuất bản, nên mình mua nó như một phần thưởng cho bản thân vì đã học hành vất vả trong cả tuần qua.”
“Cậu khá là cởi mở về cái này nhỉ.”
“Sau cùng, thì đó là một phần thưởng cho nỗ lực của mình mà. À- tiện đây thì, Yasu-kun.”
“Hưm?”
Shouko từ đầu đến giờ đã giao tiếp với cậu một cách bình thường, nhưng cô bất ngờ trở nên bồn chồn và một lần nữa quan sát các túi đồ đang ở bên cạnh Yasuo.
“Ưm, cậu đang… với gia đình mình à?”
“Hửm? Gia đình tớ sao chứ?”
“Ý tớ là, mua sắm… Cậu đến đây cùng với gia đình à?”
“Ể? À… Ừ, đúng vậy. Chuyện đó sao à?”
"Không có gì, cậu trông có vẻ như rất bất ngờ khi mà mình gọi tên cậu, nên mình chỉ tự hỏi liệu có phải cậu không muốn bị chứng kiến thấy ở đây. Đây là khu bán quần áo dành cho phụ nữ, và mấy món đồ mà cậu vừa mua trông có vẻ như chúng cũng là dành cho con gái nữa.”
“À…”
Quan sát xung quanh, quả thật rằng có khá nhiều thứ quanh cậu không có gì liên quan đến cuộc sống thường ngày của một đứa con trai cả.
Một điều nữa mà cậu nhận ra rằng bản thân mình giờ đang ở trong một vị trí khá là bấp bênh.
Yasuo đã cho rằng cho đến thời điểm bây giờ thì Shouko đã quên đi chuyện xảy ra trước đó, nhưng quay trở về hồi mà Diana còn xa lạ về Nhật Bản, cô đã đe dọa Shouko ở trong một hẻm tối vào buổi đêm.
Chuyện đó đã xảy ra lí do cũng vì một vài hoàn cảnh không thể tránh khỏi, và Shouko không có hối thúc Yasuo kể thêm chi tiết hơn sau đó cả. Thế nhưng, Diana chưa xin lỗi trực tiếp tới Shouko.
Yasuo không nghĩ rằng Shouko sẽ đưa vấn đề đó ra khỏi phạm vi trong trường luyện thi sau bao thời gian đã qua đi, nhưng vì đó là “bên phía cậu” là bên đã hành xử không thích đáng, cậu muốn né tránh việc để Shouko và Diana gặp lại bất ngờ một lần nữa. Điều này đồng thời là vì mục tiêu tránh những rắc rối liên quan đến các mối quan hệ giữa các cá nhân sau này trong tương lai, cũng như tránh để lộ ra bất cứ thông tin liên quan đến Ante Lande thêm nữa.
Vậy nhưng, vô số các vị thần cai quản vùng đất Nhật Bản này đã không chấp thành đáp ứng lấy nguyện vọng của cậu.
“Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi, Yasuo. Bọn mình đã mua được tất cả những thứ cần thiết cho hiện tại rồi, vậy nên hãy tập trung… ô?”
Cô ấy hẳn là đang cảm thấy có lỗi vì đã bắt cậu phải chờ đợi.
Diana nhanh chân bước đến chỗ cậu trong khi tay cầm một chiếc túi lớn. Mọi chuyện đáng lẽ ra sẽ tốt hơn nếu như cô gái này dành ra chút thời gian để quan sát xem tình hình thế nào trước khi bước đến.
Vậy nhưng, đã là quá muộn để suy nghĩ đến mấy chuyện như vậy.
Giá như rằng Nodoka cũng quay trở lại với cô ấy. Rốt cuộc thì em gái cậu ta đang làm gì vậy chứ? Con bé cũng không có ở quầy thu ngân nữa, rốt cuộc thì con bé đã biến mất đến góc nào của thế giới này rồi?
Biểu cảm của Diana trống rỗng khi chứng kiến thấy Shouko đang nói chuyện với Yasuo, còn Shouko cũng nhìn lại Diana với một biểu cảm hoàn toàn bất ngờ.
Yasuo xác định rõ rằng đây không phải là lúc để suy nghĩ về mấy chuyện linh tinh khác.
Không có một lựa chọn nào hơn ngoài việc thoát ra khỏi tình huống này bằng cách cậu vận dụng khả năng cực thấp của mình trong việc ứng biến khi nói chuyện với đối tượng là người khác giới.
“Ưm, cô ấy là một trong những người bạn của cậu à, Yasuo?”
Câu hỏi của Diana dường như rụt rè lách qua khoảng không giữa Yasuo và Shouko.
Đây là một cách rất chi là Nhật Bản để bắt chuyện với ai đó. Yasuo nghĩ rằng sẽ vốn tốt hơn nếu như cô ấy kém tài giỏi hơn trong việc nắm bắt những sắc thái trong ngôn ngữ Nhật, vì giờ đây cậu không còn lựa chọn nào hơn ngoài trả lời.
“À, ừ. Đây là Tatewaki Shouko-san. Cô ấy là một người bạn từ trường luyện thi. Tatewaki-san, như tớ đã nhắc đến trước đây với cậu, đây là Dianaze Krone. Cô ấy là một người quen của bố tớ.”
Không còn nghi ngờ gì hơn rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Yasuo mà cậu nhận ra được bản thân mình đang ở giữa một khung cảnh với hai người phụ nữ và bắt buộc phải đưa ra lời giới thiệu.
Vì ngay từ lúc bắt đầu cậu vốn đã cảm thấy lo lắng, không thể phủ nhận được rằng Yasuo đang nói rất nhanh.
Sau khi Yasuo dừng lại, cả Diana lẫn Shouko đều không cất lời sau một vài giây mà thay vào đó lại quan sát qua lại vẻ mặt của nhau. Và rồi,
““A””
Cả hai cùng cất thanh lên một tiếng vào cùng lúc.
“Cậu là cái người mà đã nói về mấy thứ như là kẻ thù của Yasu-kun hay cái gì đó vào hôm nọ!”
“Mình thực sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra vào lúc đó!”
Shouko thay đổi tư thế của cô đôi chút, còn Diana cúi xuống với nhiều lực đến mức mà khá là bất ngờ khi mà phần trên của cơ thể cô vẫn còn đang gắn liền vào với người.
“Ưm, mình đã có rất nhiều thiếu sót kiến thức về những thứ liên quan đến Nhật Bản vào hồi đó. Mình không có biết chút gì rằng cậu là một người bạn của Yasuo từ trường học. Mình đã suy nghĩ trong một khoảng thời gian dài rằng nên mở lời xin lỗi vì đã thô lỗ với cậu. Mình thực sự thực sự xin lỗi.”
Trận chiến với phần thua thuộc về Shouko khi mà cô đang gãi đầu và quan sát Diana cúi đầu xuống và nâng lên một vài lần khi đang xin lỗi.
“A, thì… Mình đã bất ngờ, nhưng mình đã có nghe về hoàn cảnh của cậu rồi, vậy nên không sao đâu. Cậu không cần phải xin lỗi nhiều đến vậy, làm ơn hãy ngẩng đầu dậy.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Diana đứng thẳng người lên khi chỉnh lại tư thế của cô với khuôn mặt hơi đỏ, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống thêm một lần cuối đến Shouko.
“N-Này, Diana, cậu đang làm rớt mấy món đồ từ túi của mình ra đấy.”
“A-A, Yasuo! Mình rất xin lỗi!”
Quan sát thấy khuôn mặt của Diana với biểu cảm đã dịu nhẹ đi phần nào, có thể thấy được rằng vấn đề này trước giờ đã đè nặng trong trái tim cô ấy.
Bởi vì cô liên tục cúi đầu không ngừng nghỉ, phần niêm phong trên chiếc túi chất đầy các món quần áo trở nên lỏng ra, và Diana một lần nữa xin lỗi đến Yasuo khi mà cậu đang nhặt lại các món đồ đa dạng vừa bị rớt ra.
“Mà, mình chẳng thể làm được gì trong chuyện này cả.”
“Ể?”
Có phải rằng bầu không khí xung quanh Shouko vừa thay đổi một chút, hay đó chỉ là sự tưởng tượng của Yasuo?
Shouko quay người sang hướng đến Diana và tự giới thiệu lại bản thân mình với chất giọng dịu nhẹ.
“Tên mình là Tatewaki Shouko. Tớ tốt nghiệp ở cùng một trường cấp hai với Kenzaki-kun. Như cậu ấy đã nói trước đó, hiện tại bọn mình đang cùng theo học ở một trường luyện thi, mặc dù thì bọn mình mới chỉ phát hiện ra được điều đó gần đây. Vừa rồi mình cũng chỉ vừa mới đi ngang qua và thấy cậu ấy ngồi đây, nên mình đã đến bắt chuyện.”
“Ồ, mình hiểu rồi.”
“Đúng vậy. Ừm, Krone-san? Cậu đến đây mua sắm cùng với Kenzaki-kun à?”
“Với Yasuo? Tớ không biết liệu mình có thể gọi nó như vậy không, bởi vì đáng tiếc là cậu ấy chỉ xách đồ mà thôi.”
“Mình hiểu rồi.”
Shouko mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười vô vị không cảm xúc một cách lạ kì.
“Mà, giờ mình có tiết học rồi, nên mình đi đây. Tớ cũng không muốn cản trở hai người làm gì cả.”
“Hưm? À… Hửm?”
Không phải vừa rồi Shouko vừa nói điều gì đó rất lạ à?
“Này, Kenzaki-kun. Tớ hiểu cảm giác của cậu giờ ra sao, nhưng cậu nên ít nhất đi xung quanh cùng với cô ấy và giúp cô ấy lựa chọn quần áo cho bản thân. Nhớ cho rõ để lần sau còn làm vậy nhé.”
“Ừ… Hửm?”
Như cậu nghĩ, có gì đó khá lạ.
“Ưm, Tatewaki-san-“
“Tạm biệt, Kenzaki-kun. Hãy cùng tiếp tục trò chuyện nếu chúng ta gặp lại tại trường luyện thi.”
“À… được rồi. Hẹn gặp cậu sau.”
Shouko rời đi ngay lập tức mà không để cho Yasuo có bất cứ cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Diana đưa tiễn cô trong khi lại cúi người xuống thêm lần nữa, nhưng Yasuo, bị áp đảo bởi một cảm giác bất an không thể diễn tả nỗi, chẳng thể làm gì hơn ngoài vẫy tay một cách gắng gượng.
“Có vẻ như là chị ấy hoàn toàn hiểu sai hết mọi thứ rồi.”
“Uwaaah!?”
“Nodoka!?”
Nodoka đã xuất hiện ở bên cạnh Diana từ lúc nào đó mà cả hai người họ đều không để ý đến, bắt chéo hai tay của con bé lại với biểu cảm tự mãn trên gương mặt.
“Onii-chan, người đó gọi anh là『Yasu-kun』từ lúc bắt đầu nhưng rồi bất ngờ lại chuyển sang gọi anh là『Kenzaki-kun』. Anh không có để ý đến cái đó ư?”
“Giờ khi mà em đề cập đến thì… Quan trọng hơn là, em đã nghe được bao lâu rồi hả!? Từ nãy giờ em ở đâu chứ!?”
“Em có nói là ‘từ lúc bắt đầu’ phải không? Em đến sảnh nghỉ ngơi sau khi bọn em mua sắm xong.”
“Vậy là em cứ thế nghe lén cuộc trò chuyện như thể làm như thế là lẽ tự nhiên vậy…”
“Thì, để nó qua bên đi, người kia chắc chắn đã hiểu sai mọi thứ rồi.”
“Hử? Về cái gì cơ?”
“Hử? Onii-chan, anh thực sự đang hỏi em về cái đấy à?”
Nodoka quan sát giữa khuôn mặt của anh trai cô và Diana, nhưng cả hai người họ đều bộc lộ vẻ như không hiểu gì cả.
“Haaaaa…… Hai người này bị làm sao vậy, họ đáng ra phải trưởng thành hơn mình chứ…”
Nodoka, cô em gái nhỏ, buông thõng vai xuống một cách nặng nhọc.
Nhắc đến cửa hàng bán lẻ Costco tại Iruma, Nhật Bản.