“Hahaha!! Vậy đó là chuyện đã xảy ra sau khi tôi đi à!?”
Nụ cười thích chí của Khalija vang vọng trong phòng khách của nhà Kenzaki, còn Yasuo lườm cô ấy đầy phẫn nộ.
Cô ta vẫn đang mặc bộ đồ thể thao của Yasuo, và chẳng để ý gì đến cái lườm của cậu trong khi vẫn đang tiếp tục công việc của mình với một vài bộ phận kim loại rải ra trên mặt bàn trước mặt cô. Nodoka, người đưa cho cô ấy bộ đồ thể thao mà chưa được phép, đang ngồi bên cạnh Khalija và quan sát cô ta làm việc với vẻ mặt hứng thú.
“Đó không phải là điều đáng để cười đâu…”
Yasuo nói vậy khi cậu ngồi xuống phía trước mặt Khalija.
“Đại tá! Ngài đã làm gì vậy!? Tại sao ngài lại gây ra rắc rối cho Yasuo?”
Diana, đang đứng cạnh Yasuo với khuôn mặt đỏ lịm, bắt đầu chỉ trích đầy quyết liệt tới Khalija.
“Uwaaaa… Onii-chan này, em thực sự ấn tượng đấy.”
Nodoka đang trêu chọc anh trai con bé qua nụ cười thể hiện sự ghê sợ của mình, nên đồng minh duy nhất cậu có là Diana.
“Nhìn đi, cả Nodoka cũng nghĩ theo kiểu đó kìa! Tại sao mình luôn bị người khác nhìn nhận theo kiểu như vậy chứ? Mình còn chẳng làm gì cả!!”
Giờ đã là hơn chín giờ tối khi Yasuo tan học tại chỗ luyện thi.
Cậu không nhìn thấy Shouko đâu cả khi đi ra ngoài, và khi thay vào đó cậu lại thấy Diana đang đứng đợi ở bên đường chỗ hơi xa một chút, cậu cảm giác như bản thân chỉ muốn òa khóc vì rất nhiều lí do hơn là chỉ một.
“Yasuo! Có chuyện gì sao!?”
Diana hoảng loạn sau khi thấy khuôn mặt tái xanh của Yasuo và nước mắt đang lấp lánh trên khóe mắt cậu, nhưng Yasuo đã chẳng thể nói được điều gì mãi cho đến khi họ về đến nhà.
Sau khi cuối cùng cậu cũng kể những gì đã xảy ra, thì đây là kết quả.
“Cô gái tên là Shouko Tatewaki đã quan sát chúng tôi vô cùng kĩ càng, nên tôi đã cho rằng cô ta là gián điệp từ một quốc gia khác. Hiểu rồi, vậy ra cô ấy là người của thế giới này sao.”
Đừng nói dối nữa, chị rõ ràng biết đấy không phải sự thật!
Gần như thể cô ấy đọc được suy nghĩ của Yasuo,
“Tôi chỉ nửa thật thôi mà, cậu biết đấy?”
Khalija chẳng cảm thấy chút xấu hổ nào và nói vậy.
“Vậy thì nửa còn lại là dành cho gì hả!?”
Khalija đang tỏ ra vô cùng thoải mái khiến cho Yasuo cảm thấy thật ngu ngốc vì đã coi bất cứ lời lẽ nào của cô ấy nói trong chiếc taxi là nghiêm túc.
“Ngay từ ban đầu, chẳng có ai ở thế giới chúng ta sẽ thử và liên lạc theo cách mà khiến cho Hideo nổi giận! Chúng ta vốn dĩ đang ở vị trí mà gây ra những rắc rối cho tất cả những thành viên của gia đình Kenzaki, nên xin ngài hãy kiềm chế mình lại! L-Làm sao ngài có thể làm được chuyện như là h-hôn Yasuo chứ!?”
“Diana-san, bình tĩnh lại nào. Chị ấy chắc chắn không hôn anh em đâu. Nếu chị ấy có làm, thì Onii-chan chẳng thể bình tĩnh nổi như này rồi.”
Mặc dù Nodoka không có mặt tại thời điểm đó, con bé cất lời như thể đã chứng kiến những gì diễn ra và cố gắng để làm Diana nguôi giận, người đang có khuôn mặt đỏ rực vì giận dữ.
Nodoka đã đúng, nhưng dù cho Yasuo có nhìn nhận nó thế nào, con bé chỉ đang đem anh trai mình ra làm trò cười vì sự thiếu sót trải nghiệm của ông anh mình, nên cậu không biết mình nên vui hay buồn về điều này.
Đúng vậy, họ chưa hôn nhau, nhưng giờ nghĩ lại, cậu nghĩ rằng việc cổ mình bị liếm bởi một người phụ nữ mà cậu chỉ vừa mới gặp cũng khá là không bình thường.
“Mà, bình tĩnh đi nào, Thiếu tá Krone.”
“Làm sao em có thể bình tĩnh lại được vào lúc này!?”
"Đừng đập vào bàn chứ. Cô sẽ hất văng các bộ phận ra bên ngoài mất.”
“Đây, Khalija-san. Một trong những chiếc đinh ốc bị rơi xuống.”
“A, cảm ơn nhé, Nodoka. Vậy đặt nó bên cạnh những cái cùng kích cỡ ở bên phải đi.”
“Được rồi.”
“…Từ sớm đến giờ chị đang làm gì vậy?”
Yasuo cảm giác như rằng cậu đã thấy thứ máy móc mà Khalija hiện tại đang xử lí đâu đó trước kia…
“Đó là Castor của Thiếu tá Krone. Tôi nghĩ rằng ít nhất thì mình nên sửa chữa tạm thời thứ này đã.”
“…Cô ấy đang sửa nó cho mình!”
Sự xấu hổ cũng như cơn giận dữ của Diana chưa hẳn đã dịu đi hoàn toàn, nên cô cất lời trong khi bản thân vẫn còn chút nổi giận.
“Castor… Không phải đó là cái đã bị hỏng vừa rồi ư…?”
Đó là một vũ khí Techno được thiết kế để sử dụng cho tay phải, và đã bị hỏng trong trận chiến với Shii Alexei trong khi cô ấy đang bảo vệ cho Nodoka.
“Nó đang tỏa ra điện áp cao và Mạch ma pháp bên trong đã bị rán cháy. May mắn thay, chỉ riêng bảng mạch thì trông có vẻ vẫn ổn, nên dù tôi không thể sửa nó hoàn toàn, ít nhất thì tôi có thể khiến cho nó lại có thể sử dụng được. Muốn thử nhìn không?”
Yasuo lo sợ vì phải xích gần đến chỗ Khalija lẫn nữa, nhưng cậu vẫn hứng thú với việc nhìn xem bên trong của một vũ khí Techno sẽ như thế nào, nên cậu duy trì sự cảnh giác của mình và nhìn vào bên trong đó qua vai của cô ấy.
“Gì vậy, cái gì đây?”
Thứ đầu tiên đi vào tầm nhìn của cậu chính là phần thiết kế bên trong của nó.
Phần bên trong của Castor, thứ trông như báng súng của một khẩu lục, mang một cấu trúc bí ẩn bao gồm những chiếc bánh răng từ một chiếc đồng hồ cơ học cùng với thứ gì đó trông giống như bảng mạch chính của một chiếc máy tính.
Có các viên đá quý với những màu sắc hấp dẫn khảm vào mỗi trục của từng chiếc bánh răng, và mỗi chiếc bánh răng đó lại được kết nối với nhau bởi những sợi dây mỏng. Vậy nhưng, kể cả Yasuo cũng có thể nhận thấy được rằng chúng đã bị hỏng hóc khá tệ ở một vài chỗ.
“Nguyên lí hoạt động cơ bản của một vũ khí Techno dựa vào sự tổ hợp của dạng cấu trúc được đặt trên bảng mạch kia, và thuật toán kĩ thuật được tích hợp ở ngay bên trong chính chiếc bảng mạch đó.”
“Vậy những bộ phận trông như thể đã bị cháy kia là những chỗ đã bị hư hỏng?”
“Đúng đấy. Chúng được gọi là các Mạch ma pháp. Chúng là các mạch có mục đích để truyền tải hiệu quả được nguồn sức mạnh ma pháp của người sử dụng. Chúng trông có vẻ như đã bị hỏng vì không thể chịu đựng được nổi lượng điện năng thuần túy giải phóng bởi Regulus của『Sấm sét』.”
“Điện năng thuần túy?”
“Thôi nào, đấy là những cái cơ bản nhất của ma pháp. Không phải Thiếu tá Krone đã dạy cho cậu về cái này rồi ư?”
Yasuo nhìn sang phía Diana sau khi nghe Khalija nói vậy, rồi bất ngờ nhận ra.
“A, đúng rồi. Hiện tượng gây ra bởi phép thuật và ma pháp có một phần là bao gồm cả chính năng lượng phép thuật nữa.”
“Đúng vậy. Công dụng của vũ khí Techno, Ma pháp, và Phép thuật dựa phần nhiều vào khả năng sử dụng càng ít nguồn năng lượng phép thuật càng tốt để có thể đưa ra tác động tốt nhất có thể đạt đến được.”
Diana mỉm cười, giống như đang khen ngợi một cậu học sinh đã đưa ra được câu trả lời đúng.
“Regulus của cha mình là một vũ khí được chế tạo đặc biệt với từng bộ phận nhỏ một đều được lựa chọn cẩn thận bởi mẹ mình để có được mức độ tương thích nhất đối với cha. Cha chưa bao giờ thực sự sở hữu một lượng lớn năng lượng phép thuật, nhưng sự hiệu quả của chiếc vũ khí ở mặt sản sinh ra hiện tượng tốt hơn rất nhiều so với các vũ khí Techno thông thường khác. Tỉ lệ của năng lượng phép thuật cần thiết để có thể sản sinh ra được hiện tượng có lẽ ở quanh con số 1:8.”
“Một vũ khí Techno khủng khiếp, đúng vậy. Sự thật rằng ông ấy vẫn chưa quên đi cách sử dụng thứ vũ khí kể cả sau khi đã trở thành Shii rồi cũng vốn là một điều kinh khủng.”
“Nó thật sự tuyệt đến vậy sao?”
“Với những phép thuật không sử dụng đến vũ khí Techno, tỉ lệ của năng lượng phép thuật để sản sinh hiện tượng thông thường sẽ luôn là 1:1. Một vũ khí Techno có thể nâng tỉ lệ đó lên được 1:3 đã vốn nằm trong hàng hiếm có. Vậy nhưng, nói đến đây thì…”
Khalija bất ngờ nhìn sang Yasuo.
“Cậu có một cái gì đó bí ẩn. Sử dụng lời cầu nguyện để giải thoát lũ Shii phải dựa vào lượng năng lượng phép thuật mà cậu sở hữu. Cấp độ năng lượng phép thuật của cậu thì gần như chẳng có gì đáng nói đến, nhưng cậu đã có thể giải thoát được ba con trong cùng một lúc trước đó rồi. phải không?”
“Ồ, chị đang nhắc đến cái đó à?”
Khalija có lẽ đang nói về trận chiến với lũ Shii mà họ gặp cô ấy.
“Làm một chuyện gần như quá sức cơ thể đến vậy, không phải như vậy sẽ khiến cơ thể cậu cảm thấy căng thẳng ư?”
“Tớ không thực sự cảm thấy căng thẳng chút nào… Sau cùng, mình chỉ hát thôi mà.”
“Như vậy khá là lạ thường theo cách của riêng nó đấy, cậu biết không.”
“Đúng vậy…”
Diana gật đầu như thể cô vừa mới nhận ra.
“Một chiến binh Magitech thông thường chỉ có thể giải thoát từng con một, hoặc có thể là hai nếu họ dốc hết sức lực. Giải thoát từ ba con hoặc hơn nữa trong cùng một lúc, Mình nghĩ chỉ có những giáo sĩ cấp cao đến từ Giáo hội Vương thánh mới có đủ khả năng để làm được những điều như vậy…”
“Ồ, thật chứ?”
Yasuo không thực sự hiểu được điều đó có ý nghĩa như thế nào, nhưng bởi vì gần đây chẳng có gì tốt đẹp là xảy đến với cậu cả, được ca ngợi hẳn là một cảm giác không tệ chút nào.
“Mà, sau cùng, việc sở hữu năng khiếu về phép thuật có thể thấy được khá rõ ràng. Đây không phải để tôi khoe khoang về năng lực của mình, nhưng sự tương thích của tôi với các dạng vũ khí Techno khác nhau khá cao. Tuy nhiên, năng khiếu của tôi về phép thuật trên tổng thể thì khá thấp. Ngọn lửa và tia sét mà tôi có thể tạo ra được chỉ như trò chơi của bọn trẻ con. Kể cả khi xét về mặt chữa trị, làm những chuyện như là khép lại vết xước trên cổ cậu đã là giới hạn của tôi rồi. Còn khi nhắc đến việc giải thoát cho lũ Shii, mỗi con một lần là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được. Nghĩ theo hướng đó, tôi đoán rằng đó là điều mà cậu có thể cảm thấy tự hào về nhỉ.”
“Tốt hơn thì không nên ca ngợi anh ấy nhiều như vậy. Onii-chan có thể dễ dàng trở nên tự tin thái quá.”
Đến lúc này, thì kể cả sự bắt nạt của em gái cậu cũng chẳng thể khiến Yasuo nổi giận.
Vậy nhưng, Khalija mỉm cười và nói rằng cô ấy sẽ cẩn trọng, rồi cuộc hội thoại kết thúc. Sau đó, cô ấy quay trở lại với việc sửa chữa Castor, và mang ra một thứ hoàn toàn không thể đoán trước được.
Thứ Khalija mang ra khỏi một chiếc túi nilon là một ống cuộn dây sắt hoàn toàn bình thường. Còn có một con dấu của một trung tâm thiết bị gia dụng gần đây bên cạnh mã vạch trên nhãn hàng.
“Chị định sử dụng nó cho việc thay thế à?”
“Tôi đã nhờ Madoka mua nó vào chiều nay. Nó là vật có thể thay thế được nhất cho các Mạch ma pháp mà có thể tìm được tại thế giới này. Thế này thì tôi có thể giúp cho nó hoạt động trở lại được bằng cách nào đó.”
“Liệu có ổn không nếu như đấy không phải là dây đồng? Không phải nếu như truyền điện qua một sợi dây sắt chỉ khiến cho nó nóng lên và thậm chí là cháy ư?”
"Sắt là vật liệu truyền dẫn tốt nhất cho năng lượng phép thuật. Ngoài ra, sắt đã qua quá trình sử lí trong công nghiệp có chứa hàm lượng cacbon tối ưu nhất trong đó, nên có thể dễ dàng sử dụng nó làm vật thay thế. Để nói thật với cậu, thì đáng ra sẽ tốt hơn nếu như tôi có thể mang thêm một cái Castor nữa bên mình, nhưng phiền nhiễu thay, chúng tôi chỉ được phép mang theo vũ khí với số lượng giới hạn khi đến đây. Bởi vì tôi vốn đã mang theo vũ khí của mình rồi, mang thêm một chiếc Castor nữa là không được phép.”
Nói vậy, Khalija nhẹ nhàng vỗ vào cây vũ khí Techno hình trượng bên trong chiếc bao gắn bên hông.
“Tuy nhiên, điều cậu vừa nói là đúng. Sắt được sử dụng để tạo nên Mạch ma pháp ở thế giới chúng tôi được cấu tạo đủ khỏe để chịu đựng được đa phần các phép thuật, nhưng cậu có thể nó rằng nó không có cửa khi so với Regulus. Nếu như đối thủ là một con Shii bình thường, vậy thì kể cả sợi dây này là cũng đủ tốt rồi. Cậu có lẽ nên bước ra xa một chút. Nếu thứ này tình cờ phóng ra những mảnh vỡ nào đó, như vậy có thể sẽ gây nguy hiểm đấy.”
Sau khi đã chắc chắn rằng Yasuo và Nodoka đã bước ra xa, cô ấy kéo dãn sợi dây sắt và đặt nó lên bảng mạch của Castor. Sau đó từ đầu các ngón tay trần của cô ấy phóng ra những tia sáng của năng lượng phép thuật, và sử dụng nó như là một mối hàn để gắn sợi dây vào phần trên của bảng mạch. Mặc dù bên ngoài nhìn trông như thể Khalija đang cắt sợi dây bằng cách sử dụng nhiệt, không hề có mùi kim loại cháy thoát ra chút nào, và phần sắt nằm trên tấm bảng mạch sáng lên và lan ra trên tấm bảng mạch như thể tự bản thân nó có ý chí riêng vậy.
Một khi phần sắt dừng di chuyển lại và ổn định vị trí, qua những con mắt chưa từng được trải nghiệm của họ thì trông như thể đã được sửa lại về trạng thái ban đầu, chứ không hề chỉ như là sửa chữa tạm thời không đâu.
“Trời, đẹp thật.”
“Cậu đang nói về tôi đấy à?”
Khả năng của cô ta để trêu chọc Yasuo kể cả khi đang tập trung làm việc phải nói gần như là đáng khen ngợi đấy. Vậy nhưng, có lẽ vì cô gái này đang tập trung, câu đùa giỡn vừa rồi cũng chỉ như qua loa và có thể dễ dàng né tránh được.
“Em đang nói về tấm bảng mạch.”
“Chán làm sao.”
Khalija cất lời nhưng cũng chẳng hề rời mắt khỏi tấm bảng mạch, nhưng giọng điệu của cô bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“『Vẻ đẹp là sức mạnh.』”
“Ể?”
“Đó là thứ mà cha tôi, người đã dạy tôi cách để làm việc với vũ khí Techno, hay từng nói. Không chỉ mỗi vũ khí Techno, mọi vật thể đều tiềm ẩn bên trong nó những vẻ đẹp đa hình đa dạng. Vẻ đẹp về ngoại hình, vẻ đẹp ẩn giấu bên trong, vẻ đẹp trong kết cấu, vẻ đẹp trong sự ứng dụng, vẻ đẹp trong quá trình chế tạo, và thậm chí là cả vẻ đẹp trong quá trình bảo dưỡng. Với tôi có lẽ ý ông ấy rằng cố gắng để tạo nên một thứ nào đó mang trong mình vẻ đẹp xứng đáng với những chi tiết vốn có trong quá trình chế tạo sẽ tạo nên được một sản phẩm tốt hơn nhiều cho rất nhiều người. Nói đến việc tôn trọng, thì quả thực Castor và Pollux đã được chế tạo cực kì tốt. Tôi có thể hiểu được tại sao chúng lại là những vũ khí Techno được sử dụng rộng rãi nhất.”
“Có phải các chiến binh Magitech sẽ chế tạo và bảo dưỡng vũ khí Techno của riêng họ không?”
Kể cả chiếc Regulus đã được nhắc đến trong cuộc nói chuyện trước đó cũng đã được làm ra bởi bàn tay của mẹ Diana.
Tự bảo dưỡng vũ khí của bản thân theo chu kì là điều hợp lí, nhưng Yasuo đã bất ngờ khi biết rằng là họ còn có thể tự tay tạo nên vũ khí cho riêng mình nữa.
“Thông thường thì nó ở mức độ tra dầu cho các chi tiết động, cũng như kiểm nghiệm độ an toàn trước khi sử dụng chúng. Đại tá thì là trường hợp đặc biệt.”
Diana lắc đầu và cất lời.
“Tớ đã kể cho cậu trước đó chuyện làm thế nào ngài ấy được thăng chức lên Trung úy kĩ thuật, nhưng vào lúc khi ngài ấy tình nguyện đăng kí vào quân đội, kĩ năng cũng như kiến thức của ngài về vũ khí Techno vốn đã ngang bằng so với các thợ thủ công lành nghề chế tạo vũ khí Techno. Nó đủ để khiến cho Chỉ huy của phân khu nghiên cứu về vũ khí Techno phải rên rỉ trong nỗi tuyệt vọng. Cô ấy là một chuyên gia hiểu được các đặc điểm của những dạng vũ khí Techno khác nhau và từ đó phát triển các lối đánh tối ưu và phù hợp với những đặc điểm đó một cách hoàn hảo.”
“Nóng!!”
Trong khi Diana đang đưa ra lời giải thích của cô, Khalija bỗng dưng hét to lên và mùi của kim loại nóng chảy lan rộng ra trong phòng khách.
“Thiếu tá Krone… xin dừng nói những điều như vậy. Nó khiến tôi mất tập trung.”
“Ể? À, em xin lỗi.”
Gò má của Khalija hơi ửng đỏ khi cô đột nhiên cất lời đến Diana, nhưng Diana tiếp tục nói thêm sau khi đã xin lỗi.
“Vũ khí Techno của Đại tá, Marfik『Cốt xà』, ấn tượng đặc biệt ở điểm rằng nó có thể biến đổi rất dễ dàng. Nó có thể biến thành mọi dạng hình thù nào dựa trên năng lượng phép thuật của người sử dụng, nhưng cũng chính vì đặc điểm đó mà nó cực kì khó để có thể sử dụng được. Người ta nói rằng số người trên thế giới này có thể sử dụng được nó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, và mình đã từng nghe rằng chính những kĩ năng trong việc bảo dưỡng của Khalija đã khiến cho cô ấy trở thành một chuyên gia có thể sử dụng nó một cách hữu hiệu nhất…”
“Nóng!!”
Lại lần nữa, họ ngửi thấy mùi của kim loại nóng chảy và Khalija lại cất tiếng hét lên.
“……Thiếu tá Krone!”
“V-Vâng!”
“Tôi không thể tập trung được khi có cô ở đây, nên xin hãy rời khỏi căn phòng này một lúc. Cả Yasuo lẫn Nodoka nữa!”
“Ể? À, v-vâng!”
“Vâng, hiểu rồi.”
Bị ép buộc bởi áp lực mà Khalija đang tỏa ra trong khi khuôn mặt ửng đỏ, ba người bọn họ kết cục phải rời khỏi phòng khách.
“Không hiểu tự dưng lại có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy nhỉ.”
“M-Mình cũng không biết… nhưng có lẽ chúng ta nên để cô ấy một mình cho đến khi công việc được hoàn thành xong.”
Yasuo nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, còn Diana trông có vẻ cũng khá bối rối.
“Hừm. Đây chỉ là một giả dụ thôi, nhưng…”
“Là gì vậy, Nodoka?”
"Em không chắc lắm, nhưng có thể Khalija-san không giỏi ứng phó khi được khen ngợi?”
“Ể?”
“Nhớ lại khi mà cô ấy lần đầu tiên đến nhà của chúng ta, cô ấy trông có vẻ khá xấu hổ khi Diana-san ca ngợi Khalija. Những người tài giỏi như chị ấy với khả năng có thể làm được bất kì điều gì thường ít khi nhận được những lời khen ngợi bởi vì mọi người sẽ nghĩ rằng đó chỉ là chuyện bình thường, vậy nên ca tụng những lời khen giống như Diana-san làm khi đang đứng trước tất cả mọi người có lẽ khiến cho chị ấy trở nên xấu hổ.”
“……Anh cũng chẳng biết xem liệu tính cách của cô ấy có thực sự đáng ngưỡng mộ đến vậy không.”
Yasuo nghĩ rằng, nếu đó là trường hợp nào, thì cô ấy sẽ là kiểu người mà sẽ đòi hỏi thêm nhiều lời ca ngợi thêm nữa khi mọi người khen ngợi cô.
“Không, em khá chắc rằng nó là những gì em vừa nói đấy. Chị ấy không thích trở nên xấu hổ khi được tán dương, vậy nên chị ấy mới dựng lên một bức tường phòng vệ mạnh mẽ như vậy.”
“Em không nghĩ rằng mình quan sát tỉ mỉ quá rồi sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ phải thử nghiệm khả năng đó khi đến lúc thôi.”
Nodoka trông vô cùng tự tin.
“Mà, chị hiểu rằng những gì em đang định nói. Mặc dù được khen ngợi không phải là một cảm giác xấu gì cả, theo cách nào đó thì nó cũng xấu hổ một cách lạ kì đấy.”
Có vẻ như Diana cũng nhận định được cái đúng trong ý kiến của Nodoka, nên cô ấy gật đầu như thể mình đã suy nghĩ tường tận.
“Yasuo? Con về nhà rồi à? Giờ nhà tắm không ai dùng nữa đâu, nên con đi tắm được rồi.”
Vào lúc đó, Yasuo nghe thấy giọng của mẹ cậu phát ra từ hướng của cánh cửa phòng tắm.
"A, vâng ạ. Vậy thì Diana, mình đi đây nhé.”
“Ừ. Ưm, mình xin lỗi… vì tất cả mọi thứ…”
“Hửm?”
“Không chỉ riêng mình, mà cả Đại tá… gây ra tất cả những hiểu lầm đó… Nếu như mình biết rằng cô ấy sẽ làm vậy, thì mình đã ngăn cản ngài ấy từ trước rồi.”
“Ư-Ừ, không sao đâu mà.”
Yasuo cảm thấy rung động khi thấy Diana đang đỏ mặt, khuôn mặt hơi thấp xuống.
Bây giờ, Yasuo chưa phải đối mặt rắc rối gì nhiều với những hiểu lầm từ những người ngoài cuộc về mối quan hệ của cậu với Diana. Tuy nhiên, cậu cũng chưa từng đặt suy nghĩ rằng liệu Diana có suy nghĩ như thế nào về tất cả mọi chuyện.
Cậu không có đủ kiêu căng để tin vào rằng Diana có hứng thú với cậu như một đối tượng khác giới, nhưng là một người đàn ông, cậu không thể chối bỏ cái khả năng đó một cách hoàn toàn.
Thêm nữa, bởi lẽ nó cũng sẽ ảnh hưởng đến phẩm giá của Diana, cậu không thể làm được việc trả lời cô ấy một cách thông tục được, vì như vậy thì sẽ cực giống so với định nghĩa của việc tự đào mồ chôn lấy mình. Trong những tình huống như này, tiếp tục im lặng là điều tệ nhất mà một người có thể làm được, nhưng dòng suy nghĩ của Yasuo đã hoàn toàn cứng chặt lại và cậu chẳng thể nào nói ra từ nào cả.
“Vậy thì, mình nên đi đây… Hẹn gặp lại cậu... ngày mai…”
Diana hướng đến phía cửa chính với nụ cười hơi đượm buồn, và Yasuo chỉ có thể nhìn cô ấy rời đi với một vài lời mơ hồ.
Diana đã ra khỏi nhà, và âm thanh duy nhất giờ cậu nghe thấy được là âm thanh từ chiếc máy sấy của mẹ cậu hướng phát ra từ căn phòng tắm.
“Vô dụng.”
Đòn tấn công toàn lực của em gái cậu ghi điểm chính xác đến tinh thần Yasuo từ phía bên sườn, và Yasuo chỉ có thể làm điều duy nhất là ôm lấy đầu mình và tỏ ra chán nản.
“Em có thể nói vậy đấy, nhưng mà anh thì nên làm gì được chứ…”
“Diana-san dễ thương, anh nên hẹn hò với chị ấy đi cho rồi.”
“Em nói như thể điều ấy dễ lắm vậy đó!! Quyết định xem nên hẹn hò với ai đó hay không không phải một vấn đề đơn giản đâu!”
Kèm thêm cả quá khứ của Diana mà cậu đã được nghe từ Khalija, cậu không thể cứ vội vàng mà tiếp cận cô ấy được, và ngoài ra, Yasuo còn chẳng thể sử dụng được một kĩ năng như vậy với kinh nghiệm hiện tại mà cậu có. Đó là lí do vì sao cậu mạnh mẽ phản đối lại những lời Nodoka nói, nhưng con bé chỉ cười cậu.
“Hử? Anh đang nói về gì vậy? Nếu anh không thật sự coi cô ấy như vậy, vậy thì anh đã chỉ cần nói rằng mình không thấy phiền về chuyện đó đâu, hay nói điều gì đó như là 'Thật phiền nhiễu làm sao khi mọi người cứ hiểu lầm như này nhỉ?’ và chỉ cần kết thúc ở đấy thôi. Sự thật khiến cho anh không thể nói được có nghĩa là, ít nhất thì, anh đang nhìn nhận Diana-san theo một hướng đặc biệt.”
“Ể… Không, nhưng-“
“Và rồi còn có Tatewaki-san, và có thể là Khalija-san nữa? Cảm thấy lúng túng với tất cả các cô gái mà anh mới chỉ tiếp xúc với họ được ít ỏi, rốt cuộc thì các mối quan hệ của anh với con gái cho đến bây giờ đã tệ đến thế nào rồi?”
“K-Không phải là như thể anh chưa từng nói chuyện với bọn con gái trước đó. Anh có nói chuyện với họ khi luyện tập ở câu lạc bộ và trong lớp học, chỉ là vì anh chưa từng dành thời gian ra với họ trong những hoàn cảnh đời sống hơn…”
Yasuo cảm thấy thật sự thảm hại khi phải cố gắng để giải thích về chuyện như này với cô em gái bé bỏng người chẳng hề dừng việc đá cậu kể cả khi cậu đã vấp ngã.
“Anh biết không… Diana-san đã phải đối mặt với rất nhiều những trải nghiệm tệ hại với mọi người được một thời gian rồi.”
“Nodoka?”
Ý con bé là sao về trải nghiệm tệ hại?
Hay liệu rằng Nodoka đã được nghe về quá khứ của Diana từ chính cô ấy?
“Trong suốt quãng thời gian đó, chỗ dựa tinh thần duy nhất chị ấy có là『Người Anh hùng từ ba mươi năm trước, Hideo』. Cô ấy đã nói về những thứ như vậy trên đường về nhà từ trường hôm nay.”
Vậy là nó giống với điều cậu nghĩ. Cậu không chắc được liệu điều gì đã dẫn dắt cho cuộc hội thoại của hai người họ đến hướng đó, nhưng cũng chẳng khó gì để tưởng tượng ra rằng gốc rễ của sự việc gần như chắc chắn là từ sự hiểu lầm của Shouko kể từ khi họ gặp tại Khu trung tâm mua sắm Ozone.
“Hãy cố và nhận thức được điều đó, được không? Mặc dù anh là kiểu người chẳng biết quý trọng lấy sinh mạng của mình và còn trượt bài kiểm tra, anh vẫn là một người quan trọng bên cô ấy trong hiện tại.”
“Haa!? Gì cơ!?”
Trông thấy anh trai mình tỏ ra sốc rõ ràng như vậy, Nodoka cau mày và quyết định rằng sẽ không đưa cho cậu thêm gợi ý nào nữa.
“Này, đi tắm đi xem nào. Ga để sưởi nóng không có rẻ đâu.”
“Ể, vâng. Nodoka, ý em là sao…”
“Em không biết. Cứ đi đi, trời ạ!”
“Này, hai đứa đang cãi nhau về cái gì vậy hả!? Diana-chan đã về rồi à?”
Mẹ cậu bước ra vào đúng lúc đó, và Yasuo đã chẳng thể hỏi được Nodoka thêm điều gì hơn bởi vì cậu chẳng muốn trò chuyện về vấn đề hẹn hò với các cô gái ngay trước mẹ cậu.
“Hưm, con chỉ đang nói ra việc Onii-chan vô vọng hoàn toàn như thế nào.”
“Này.”
"Đúng đấy, nhưng mà anh con như này bao năm rồi mà.”
“Này!!”
Sự phản kháng của cậu lại những lời bắt nạt của em gái và mẹ hoàn toàn bị lờ đi.
“Tiện đây thì, Khalija-san đang bắt tay vào sửa chữa cho vũ khí Techno của Diana-san ở phòng khách.”
“À, đúng rồi, con bé có bảo mẹ trước đó. Có lẽ mẹ nên làm chút trà chăng?... Yasuo, bố con sắp về nhà rồi đấy, nên là đi tắm nhanh lên nào.”
“Được rồi…!”
Nodoka nghe tiếng cánh cửa đóng sập mạnh lại như thể đó là cách anh trai con bé giải tỏa những nỗi bực dọc trong người, và rồi con bé buông thõng vai xuống.
Đó là hồi khi Diana vẫn còn thấy xa lạ đối với Nhật Bản, và anh trai con bé thì vẫn tỏ ra quyết liệt đối với cô ấy và tất cả những gì có liên quan đến Ante Lande.
Con bé đã lắng nghe Diana nói về『Hideo người Anh hùng, người trông cực kì giống với Yasuo hiện giờ』.
Nodoka không biết được liệu những cảm xúc của Diana có ảnh hưởng như thế nào với cô ấy đến mối quan hệ với anh trai mình, nhưng dù bạn có nhìn nhận nó theo cách nào, Diana quá mềm yếu đối với Yasuo theo nhiều hướng khác nhau.
Không phải là bởi vì cô ấy dựa dẫm vào cậu, nhưng chắc chắn rằng Diana luôn quan sát từng hành động của Yasuo dưới một ánh sáng thiện chí.
Và rồi, nhìn lại quá khứ của Diana với vai trò là『Người con gái mang dòng dõi quý tộc』mà Nodoka đã được nghe kể trên đường trở về nhà từ trường, và những câu chuyện về những lời cầu hôn khác nhau mà cô gái này nhận được, anh trai con bé, người trông như một hình mẫu bằng xương bằng thịt của『Hideo người Anh hùng』, hẳn phải là một tồn tại đặc biệt đối với Diana.
Và rồi, cậu anh trai của con bé đã tiến lên và nói rằng cậu muốn bảo vệ Diana và cả thế giới mà cô ấy muốn bảo vệ nữa.
Vấn đề ở đây là những cảm xúc của Diana khiến cho cô ấy chấp nhận tất cả mọi thứ về Yasuo kể cả khi những cái đó chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm lãng mạn cả.
Là một thành viên trong gia đình của cậu, Nodoka biết rằng anh trai của mình chẳng phải là một cá thể đặc biệt theo hướng nào cả, và nếu quan sát cậu ấy theo góc nhìn của một con người Nhật Bản hiện đại, cậu ấy có nhiều điểm xấu hơn là tốt.
“Vậy ra đây là cái mà người ta gọi là yêu lấy một người đàn ông vô giá trị à?”
“Em vừa nói gì sao, Nodoka?”
“Ư, không, không có gì.”
“A, Madoka. Cháu xin lỗi, cháu mắc phải một vài lỗi nhỏ khi đang làm việc và khiến cho căn phòng hơi có mùi chút…”
“Ồ, đừng lo lắng về chuyện đó, không tệ đến mức đấy đâu. Nodoka, con có thể bật chiếc quạt hút mùi lên không?”
“Vâng.”
Trong khi đang bật chiếc quạt hút mùi bên trong căn bếp, Nodoka lo lắng liệu anh trai của con bé sau này có ổn hay không, theo nhiều nghĩa khác nhau .
“Thiệt tình, quái gì đây!! Gaaah!”
Yasuo bước vào phòng tắm và bật vòi nước, nhưng hét ầm lên khi ngay sau đó bị dội thẳng những tia nước lạnh vào người với toàn bộ áp lực bởi vì cậu đã không chú ý đến chiếc van đang được quay sang phía vòi hoa sen.
“Aaaaaaaargh!”
Yasuo ngồi xuống chiếc ghế và đổ một chút nước ấm từ bồn tắm lên người. Trong khi đang chờ đợi cho nước từ vòi ấm lên, Yasuo bắt đầu suy nghĩ về những điều mà em gái cậu vừa nói, và kèm theo những dòng suy nghĩ đó, một vài khung cảnh bắt đầu được chiếu trong đầu cậu.
Shouko, Diana, và Khalija.
Cậu đã trở nên gần gũi hơn được với một vài người phụ nữ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đó là một điều cho đến bây giờ chưa từng thấy trong cuộc đời cậu. Khi cậu nhìn lại những lúc mà cậu đã dành thời gian với họ, cậu nhớ lại cảm giác khi đôi tay của Shouko đã kéo cậu lên trong khi cậu vẫn còn đang ngồi trên mặt đất, nhớ lấy sự mềm mại của cơ thể Diana khi cậu bế cô ấy trong cuộc chiến với Shii Alexei, và cảm giác khi Khalija thở vào tai của cậu trên chiếc taxi.
“Ugaaaaaaaaaaaah!”
Cậu cứ liên tục suy nghĩ những chuyện không đâu vậy bởi vì những lời của Nodoka.
Yasuo đắm toàn bộ đầu mình vào trong chiếc bồn rửa mặt chứa đầy nước và hét lên, và rồi cậu nghe thấy giọng nói chán nản của mẹ mình vang vọng ra từ phía bên kia cánh cửa.
“Sao con lại hét lên như vậy trong phòng tắm hả? Cửa sổ đang mở đấy, biết không.”
“Blub blub blub blub!"
Đừng nói nữa!! Yasuo, cậu nam sinh cao trung mười-tám-tuổi hét lên như vậy trong khi mặt cậu vẫn đang nằm dưới mặt nước, nhưng mà trí óc cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng có thể mọi người trong các khu nhà bên cạnh có thể nghe được giọng của cậu, vậy nên cậu đứng dậy và đi đến đóng cửa sổ trong khi người vẫn ướt nhẹp.
Cảm ơn trời, Không có ánh đèn nào đang bật lên từ phía nhà hàng xóm cả, vậy nên có vẻ như chưa có ai nghe thấy giọng nói của cậu cả.
Thật sự thì, giờ bên ngoài đang tối đen như mực vậy. Kể cả khi giờ đã là buổi tối, chẳng có một tí ánh sáng nào ở phía bên ngoài cửa sổ cả.
Không, vấn đề không phải vì không có ánh sáng hay không, mà có một thứ gì đó màu đen ở chỗ mà đáng ra ô cửa sổ phải có…
“Ể.”
Tâm trí của Yauso đóng băng lại khi cậu thấy hai chấm đỏ bỗng dưng xuất hiện ở phía bên ngoài khung cửa sổ.
Tay cậu vẫn dang đặt lên chiếc cửa sổ, mà chẳng hiểu được rõ ràng xem thứ mà cậu đang thấy là gì.
“A.”
『Grrrr…』
Khi cậu nghe thấy tiếng gầm của nó, dòng suy nghĩ đang bị kẹt chặt lại của cậu cuối cùng đã hoạt động trở lại.
“Aaaaaaaaaaaargh!”
“Gì vậy!?”
“Yasuo, mẹ không tha cho con lần này đâu!”
“Onii-chan lại gây ồn ào nữa rồi… Này!! Anh đang làm cái quái gì vậy hả!?”
Ngay sau khi họ nghe thấy tiếng hét của cậu, Yasuo chạy thẳng một mạch tới phòng khách, nước vẫn đang nhỏ giọt dưới sàn và che lấy phần trước của người cậu chỉ với một chiếc khăn tắm. Trông thấy vậy, ba quý cô ở trong phòng, Khalija, Madoka, và Nodoka, hoàn toàn sốc.
Tuy nhiên, Yasuo không có thời gian để phí phạm cho việc giải thích.
“Sh-Sh-Sh…”
“Anh đang bảo bọn em im lặng vì gì vậy? Bọn em mới nên khiến anh im lặng đó! Anh đang làm gì vậy, chạy ra khỏi phòng tắm trong khi khỏa thân!?”
“Có một con Shii ở trong phòng tắm!!”
Ngay lập tức, Madoka và Khalija phản ứng tức thời.
Khalija nhảy thẳng qua chiếc bàn và chạy ra khỏi phòng, cùng với Madoka theo sát đằng sau.
Vậy nhưng, chỉ một vài giây mà Yasuo đã lãng phí thôi đã là nhân tố quyết định.
“G-Gì vậy!?”
Cậu nghe thấy âm thanh của thứ gì đó to lớn đổ vỡ xuống, và trong khi cậu đang chạy theo hai người đó trong hành lang, mọi chuyện đã biến chuyển sang trạng thái tồi tệ.
“Lần này thì là phòng tắm…”
Không thể đổ lỗ cho Madoka vì tâm trí hoàn toàn trống trơn lúc này.
Cánh cửa ngăn cách với phòng thay quần áo với phòng tắm đã vỡ tan, xuyên qua đó là bức tường đã đổ xuống của phòng tắm và để cho luồng khí lạnh từ phía ngoài ùa vào, trong khi nước thì đang rỉ ra từ chiếc vòi nước hỏng với một âm thanh tệ hại.
Và rồi, có một con Shii đang đứng ở ngay giữa đống đổ nát như vậy.
“Nhìn trộm Yasuo trong khi thằng bé đang tắm, sở thích của mày mới kì quái làm sao!”
Một ngọn lửa xuất hiện trên bàn tay của Madoka.
“Cháu cũng hoàn toàn đồng ý.”
Khalija đã sẵn sàng thủ thế với vũ khí Techno có hình thù kì lạ, Marfik, mà cô ấy vừa kéo ra từ bên hông mình.
“Nó khá nhỏ. Có lẽ đó chính là con mà cháu đã để nó bỏ trốn tối hôm trước. Chúng ta nên hạ gục nó ngay bây giờ.”
“Cháu đúng đấy. Nhưng vì xung quanh còn nhà hàng xóm nữa, nên bác không muốn gây ra thêm bất kì phiền nhiễu nào cả.”
“Chuyện đó còn phải phụ thuộc vào đối thủ, nhưng cháu cũng đồng ý.”
Ít nhất thì, nó có đủ sức để đánh sập một bức tường có khung gỗ chỉ bằng tay không, nên họ không thể chủ quan được.
“……o…”
“Hửm?”
“…o……”
“Nó đang cố nói điều gì đó sao…?”
“Có lẽ nó lại là một con khác rên rỉ về Hideo người Anh hùng? Thiệt tình, tại sao chúng nó lại bị cuốn hút đến vậy với một ông già như ông ấy chứ?”
Con Shii nhỏ vừa phá hủy phòng tắm lờ đi Madoka và Khalija, và thay vào đó đang tỏ vẻ như thể đang tìm kiếm gì đó.
Vào lúc đó, Diana, người đáng ra đã về nhà trước đó, chạy đến vụt qua cánh cửa trước, có lẽ vì cô ấy đã nghe thấy có tiếng ồn.
“Âm thanh cực kì ồn ào vừa rồi là gì vậy!?”
“Diana!? Xin lỗi, nhưng xin cậu hãy để ý đến Nodoka…!”
Sau khi thấy cô ấy, Yasuo liều lĩnh bước ra khỏi phòng khách và nói vậy. Giờ nếu như nhìn lại, thì đó là một sai lầm.
“Yasuo!? Sao cậu lại không mặc quần áo vậy!?”
Diana, trở nên đỏ ửng và trông cô ấy như thể đang sắp phả ra hơi nước như một chiếc ấm đun sôi, đang nhìn sang chỗ của Yasuo người giờ chỉ có một thứ duy nhất trên người là chiếc khăn tắm kia.
“G-Giờ không phải là lúc để nói chuyện về điều đó…”
『Grrrr……?』
“A! Đó là Shii!”
“Em đến muộn! Đừng có đánh mất sự bình tĩnh của mình đi với một thứ không đáng kể như là một người đàn ông khỏa thân như vậy! Nếu như có hơn một kẻ thù đang đứng trước mặt đây, em có thể đã bị giết!”
Diana cuối cùng đã tìm lại được sự tỉnh táo của mình sau khi nghe thấy tiếng gầm gừ của Shii và lời mắng mỏ của Khalija. Cô lấy Pollux ra khỏi vỏ từ chiếc áo nỉ của mình và đã sàng thủ thế trong khi vẫn liếc nhanh qua chỗ Yasuo.
Lời khiển trách của Khalija quả thực nghe giống như một câu đùa hơn, nhưng Diana ý thức được việc rằng cô ấy có thể mất mạng nếu như bản thân đánh giá thấp một con Shii.
Vậy nhưng, điều kì lạ xảy ra ở những giây tiếp theo.
『Grrrrrrrr…!』
Con Shii quay ngược trở lại và tháo chạy đi qua cái lỗ trên tường.
“Cái-!”
“Ể?”
Vậy nó lại tiếp tục chạy trốn lần nữa?
Khalija ngay lập tức đuổi theo để truy kích, còn Madoka thì quyết định sẽ ở lại và bảo vệ ngôi nhà. Diana thì đang lưỡng lự sự việc diễn biến theo cách hụt hẫng, còn với Nodoka,
“Lấy cái gì mặc vào đi, lạy trời!”
Con bé lôi ra một chiếc khăn tắm từ một chồng những đồ giặt đã được gấp gọn gàng trong phòng khách, và ném nó đến chỗ anh trai mình.
*
“Rốt cuộc nó có ý định làm gì chứ…”
Khalija tặc lưỡi như thể đang bực mình và đuổi theo con Shii đang chạy trốn.
Đã từng có vài trường hợp mà lũ Shii bỏ chạy khi chúng nhận ra rằng lợi thế không ở bên phía chúng, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô ấy thấy rằng một con lại bỏ chạy đi ngay cả trước khi trận chiến diễn ra.
Thêm nữa, chỉ có một con Shii duy nhất, và nó lại xuất hiện ở nơi thế giới khác này tại một đất nước tên là Nhật Bản. Con Shii này kì lạ theo nhiều mặt.
Hiện tại thì không có một cách nào để có thể theo dấu một con Shii đã biến mất xuống mặt đất do một sai lầm nào đó hay sự chậm trễ trong việc giải thoát cho nó, nhưng dù cho có tính đến chuyện đó, con Shii này thật lạ.
Nó đang dẫn trước so với Khalija một ít, nhảy hết từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.
“Nó đang đi đâu vậy……”
Dù có là gì thì ,cô ấy cần phải thu thập được càng nhiều thông tin càng có thể về những hành động của Shii.
Khalija quyết định theo sát con Shii lâu nhất có thể được và quan sát các hành động của nó. Cô cố gắng để không gây chú ý trong khi vẫn tiếp tục việc truy đuổi.
“Nnn!”
Sau một lúc, có thể thấy được con Shii đã chậm lại và ngừng di chuyển khi đứng trên nóc của một trong những ngôi nhà.
Nhìn sát hơn, Khalija thấy rằng đó là một tòa nhà được sử dụng vừa là một chỗ ở và cũng là một nhà hàng.
Ánh đèn đang le lói hắt ra từ mặt trước của tòa nhà đằng sau chiếc rèm cửa ngắn, và cô ấy có thể nghe thấy được những âm thanh sống động của một vài người say rượu đang trò chuyện.
Vậy là nó đã chuyển mục tiêu sang một nơi có đông người ư?
Nó đã nhảy qua rất nhiều những tòa nhà khác nhau trên đường đến đây, vậy nên điều đó nghe có vẻ hơi lạ, nhưng cô ấy chẳng thể nghĩ ra được lời giải thích nào hơn.
Nếu như con Shii đó có ý định làm điều gì đó nguy hiểm, cô ấy sẽ phải ngay lập tức loại bỏ nó.
Ngay khi Khalija quyết định sẽ ra tay, con Shii đó bắt đầu làm những hành động còn kì lạ hơn nữa.
Thay vì hướng đến nhà hàng kia, nó nhảy vào một ô cửa sổ ở tầng hai nơi mà ánh đèn đã tắt.
“Ôi không! Nó sẽ tấn công những người trong nhà mất!”
Khalija nhanh chóng hướng đến ô cửa sổ, nhưng khi cô đến nơi thì đã chứng kiến được một chuyện không thể tin nổi.
Con Shii trước đó đang đứng yên tĩnh lặng ngay trong căn phòng kiểu Nhật với sáu tấm thảm tatami được trải dưới sàn nhà.
Không có một ai khác đang ở trong phòng cả, và con Shii cũng chẳng để tâm đến những âm thanh yếu ớt có thể nghe thấy được của những người đang say vọng lên từ tầng dưới. Thậm chí nó còn chẳng để ý đến sự xuất hiện của Khalija, người đang ngồi ở trên phần khung dưới cửa sổ, và chỉ khép đôi mắt đỏ rực lại như thể sắp đi vào giấc ngủ.
Và ngay giây tiếp theo,
“Cái-“
Khalija sốc và không nói lên lời được. Ngọn lửa màu đen đang bao bọc con Shii từ đầu tới những ngón chân chậm rãi tan đi, và cơ thể của một con người có thể nhìn thấy được ở bên trong đó.
Ngọn lửa biến mất đi chỉ trong giây chốc như thể chúng đang bị hút sâu vào đôi mắt của người đó, và người này, giờ có thể hoàn toàn thấy rõ được, đổ gục xuống nền nhà tatami.
“……!”
Ban đầu, Khalija cho rằng con người này vốn đã chết, nhưng rồi khi cô nghe thấy tiếng thở nặng nề đủ để có thể nghe thấy được từ chỗ mà cô đang ngồi, và rồi họ còn lật người lại trong khi vẫn đang ngủ.
“Fuaah… Aaah…”
Có lẽ họ đang nói chuyện với nhau trong giấc ngủ? Khaija không cảm nhận được bất cứ ác ý hay sự tàn bạo từ giọng nói đang rỉ qua hòa theo nhịp với tiếng thở.
Vậy nhưng, không hề có sai sót nào trước sự thật rằng có một con người thoát ra khỏi cơ thể của một con Shii ngay trước mắt cô ấy.
Điều khiến cho Khalija bất ngờ nhất lại là danh tính của người này.
“Nếu trí nhớ mình đúng… Thì tên cô ấy là Shouko Tatewaki…”
Chắc chắn được rằng đó chính là cô gái mà đáng ra phải là bạn của Yasuo tại trường luyện thi.
Đó là cô gái mà Khalija đã tìm hiểu đến, sau khi biết được rằng cô ấy là một trong những người quen của Yauso.
“Một con Shii chiếm hữu lấy một người còn sống……?”
Khalija không cảm nhận được bất kì nguồn năng lượng phép thuật kì lạ nào hay những cử chỉ đáng ngờ ở cô gái này khi Khalija nhìn thấy cô ấy ở bên ngoài trường luyện thi.
Từ báo cáo của Diana và cách mà Nodoka đề cập đến cô gái này, rõ ràng rằng cô ấy là một người có xuất thân từ Nhật Bản và không có bất cứ một mối liên hệ nào với Ante Lande.
Quần áo của cô ấy vẫn giống với bộ mà Khalija trông thấy cô mặc vào buổi chiều hôm đó. Một áo khoác ngoài đơn giản và quần dài.
Chuyện gì đã xảy ra đối với cô gái này người trông như chẳng hề có sự liên kết nào với Shii?
“Chuyện vừa xảy ra là thật ư…? Shii thực sự có thể chiếm hữu lấy con người…?”
Khalija vô thức chạm vào chiếc vòng đeo đầu trên trán cô.
Viên đá quý mà cô ấy chạm vào với những đầu ngón tay của mình lạnh lẽo như băng vậy.
“……Chết tiệt thật!”
Khalija nghiến chặt răng mình trong sự giận dữ, nhưng mất một lúc lâu để cô ấy có thể rời mắt khỏi Shouko.
*
Yasuo, người cuối cùng cũng xoay xở mà mặc được quần áo lên mình sau khi bị la hét bởi Nodoka, và Diana, cô gái đang cố gắng hết sức có thể để không nhìn đến Yasuo mặc dù giờ cậu đã ăn mặc ngay ngắn, vẫy chào khi Khalija quay trở về ngôi nhà.
Khalija nghe thấy được tiếng kêu than của Hideo phát ra từ chỗ gần với nhà tắm bên trong căn nhà, nhưng chắc rằng ông ấy đang ôm đầu mình sau khi thấy được tình trạng căn phòng tắm sau khi chỉ vừa mới về đến nhà.
“Đại tá. Thật mừng rằng ngài vẫn ổn.”
“Chuyện với con Shii vừa nãy sao rồi?”
Khalija lắc đầu trong khi đứng trước mặt hai người Diana và Yasuo đang chạy tới chỗ cô.
“Thật không may, nó lại trốn thoát được thêm lần nữa.”
Quan sát thấy biểu lộ chán nản trên khuôn mặt họ, Khalija một lần nữa lắc đầu trước sự tệ hại trong cách cô ấy xử lí tình huống.