Đó là một địa điểm nổi danh tại thành phố Tokorozawa. Đó là một nơi để thư giãn dành cho những người sinh sống sống trong thành thị, và cũng là một nơi tập trung ở mật độ cao các văn phòng hành chính trực thuộc chính phủ: Công viên lưu niệm hàng không Tokorozawa.
Bên trong công viên, nơi mà sự ra vào vào buổi tối bị giới hạn, Nodoka quan sát với hai con mắt mở to khi mà cha cô đang mang theo một khối cầu ma pháp tỏa sáng trông như thể một ngọn hải đăng.
“……..Uwaah, bố à, đó là cái gì vậy?”
"Thiệt tình, chuyện này phiền phức quá! Anh có nghe rằng kể cả khi chúng đã bị đánh bại, lũ Shii sẽ cứ thế trốn thoát nếu như ta để mặc chúng nằm dưới đất, nên giờ anh đang cố hết sức để có thể giam hết bọn chúng lại trong một rào chắn ánh sáng! Anh đã soát gần như là toàn bộ các khu vực xung quanh đây rồi và anh nghĩ mình đã hạ gục được tất cả bọn chúng, nhưng mà giờ chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi ai đó tìm ra được bọn này và báo cho cảnh sát!”
Phía cao trên bầu trời kia là『Tháp Cổng』mà cả Hideo cũng chưa từng thấy trước đó.
“Đừng có nói vậy với em! Em cũng thấy mình như sắp sửa ói hết ra rồi này! Nodoka! Làm ơn, Lau hộ mẹ chỗ mồ hôi này với. Còn nữa, cho mẹ xin ít nước hoa quả nào!”
“Vâng, vâng! Con đến đấy!”
Nodoka vâng theo những chỉ đạo của mẹ con bé và lau đi những giọt mồ hôi từ trán của bà với khăn tay của mình, và đặt chiếc chai nhựa có chứa nước hoa quả với ống hút mà Nodoka đã mua được ở đâu đó gần miệng của Madoka.
“Mẹ đang làm gì ở đó vậy?”
"Mẹ đang cố giữ cho lối vào của Tháp Cổng tiếp tục mở! Vào lúc mà chúng ta đến đây, con bé đã vốn nhảy vào rồi. Diana-chan không có khả năng để làm được việc này, cho nên mẹ không còn lựa chọn nào khác!”
Madoka giờ đã hoàn toàn ở trạng thái chạy hết công suất khi bà đang giữ trong tay mình Thánh trượng Marlowe. Cô ấy đồng thời cũng đã khoác lên mình vẻ ngoài có-thể-được-gọi-là Quý cô phép thuật.
Nếu như bà ấy không làm điều này, bà sẽ không thể nào chống lại được năng lượng đang sản sinh để đóng lại lối vào của『Tháp Cổng』thứ tiêu tốn đến ba phần trăm ngân sách đất nước để có thể được kích hoạt.
Sự thật mà nói, Madoka giờ đây cảm giác như chỉ muốn tự thân mình mà nhảy thẳng vào cái Tháp Cổng đó cho rồi.
Vậy nhưng, không gì có thể nói được xem liệu cánh cổng đó sẽ liên kết tới đâu, và kể cả nếu như họ bằng cách nào đó cứu được Shouko, nếu cánh cổng đó đóng lại họ có thể sẽ không có cách để quay được về Nhật Bản.
Nếu như một chuyện như vậy xảy ra, bà ấy hoàn toàn không nghĩ ra được xem mình sẽ phải giải thích và gửi lời xin lỗi tới vợ chồng nhà Tatewaki thế nào khi mà con gái của họ không những bị chiếm đoạt lấy bởi một con quái vật đến từ thế giới khác, mà đồng thời con bé còn bị bắt cóc đi bởi một chiến binh Magitech và rồi được đưa đến một nơi xa lạ.
Diana không có được sức mạnh để giữ cho đường vào của Tháp Cổng tiếp tục mở rộng.
Bởi vì vậy, Madoka không có lựa chọn nào ngoài việc giữ vị trí tại đây và giữ cho cánh cổng tiếp tục mở, và do dự khi cho phép Yasuo được bước vào Tháp Cổng cùng với Diana sau khi đã bắt buộc khiến cậu phải hứa rằng cậu sẽ triệu hồi cha mình đến nếu như sự việc leo thang đến mức độ nguy hiểm.
“Cái gì!? Vậy là Yasuo cũng ở trong đó nữa à? Anh phải đi đến đấy càng nhanh càng tốt mới được!”
Hideo hốt hoảng sau khi lắng nghe những gì đã diễn ra và gần như sắp sửa nhảy thẳng đến lối vào, nhưng Quý cô phép thuật kia đã ngăn ông lại.
“Đợi đã! Chúng ta phải chờ đợi cho đến những giây phút cuối cùng!”
“Tại sao!?”
“Khi Diana-chan và Yasuo nhảy vào trong đó, áp lực đến từ Tháp Cổng gia tăng liên tục không ngừng. Nếu giờ anh cũng tiến vào trong đó nữa, em có lẽ sẽ không thể duy trì được nó nữa. Và nếu như vậy thì chẳng còn nghĩa lí gì nếu ta đang làm tất cả những việc này cả!”
“N-Nhưng mà…”
“Không sao đâu. Yasuo và Diana-chan vẫn còn ổn. Chúng có thể bị thương, nhưng hiện tại thì có vẻ như không đứa nào bị đến mức đe dọa đến sinh mạng cả.”
“Làm sao mà em có thể biết được điều đó chứ!?”
Khi mà Hideo trông có vẻ khá bực tức, Nodoka đưa ra trong tay chiếc Slimphone khác lạ trước mặt ông.
Hiển thị trên màn hình lúc này là cửa sổ cuộc gọi miễn phí đến từ ứng dụng ROPE.
Người nhận cuộc gọi đó là『Yasu-kun』.
Hiện tại, cuộc gọi đó đồng thời cũng đang được thu lại.
Nở một nụ cười tươi khi đứng trước người cha trông giờ khá xấu hổ, Nodoka chỉ tay hướng lên bầu trời.
“Có vẻ như anh ấy vẫn nhận được tín hiệu điện thoại. Con cũng có thể hiểu được kha khá chi tiết về lí do tại sao Khalija-san lại làm một chuyện như này.”
“……Cái gì?”
“Hứa với con rằng bố sẽ không bảo với anh ấy con nói ra chuyện này.”
Hideo hướng mắt trong sự choáng ngợp đến tòa tháp đang lơ lửng được dựng lên từ những tinh vân trên bầu trời kia.
“Onii-chan lần này có vẻ đang làm khá tốt trong việc chiến đấu đó.”
*
Diana điểm tĩnh chặn đứng lại các mảnh của Marfik đang tấn công xối xả đến cô như một trận mưa sao băng.
Cô ấy sử dụng những viên đạn phép thuật để làm chệch đi quỹ đạo của chúng, và sử dụng song kiếm ánh sáng để gạt bỏ đi những mảnh tiếp cận được quá gần với một tốc độ mà mắt người không thể theo kịp nổi.
Dĩ nhiên, như vậy là chưa đủ để có thể phá hủy nổi các bộ phận của Marfik.
Thế nhưng, Diana hiện giờ chỉ cần phải xử lí với khoảng hơn mười bộ phận vào lúc này.
Có vẻ như các mảnh được điều khiển thông qua chiếc vòng tay ở bên tay phải của Khalija mà Yasuo đã phá hủy đa phần trong đó là những cái được sử dụng cho mục đích chiến đấu.
Vì Shii Shouko vẫn còn đang bị trói lại, có vẻ như toàn bộ các bộ phận đó đều được điều khiển thông qua chiếc vòng của tay trái, nhưng Khalija cũng chẳng thể sử dụng được những bộ phận đó để chiến đấu.
Mặc dù nó được gọi là Cốt Xà, những chuyển động của các bộ phận lúc này chẳng hề giống của một con rắn chút nào, và mặc dù sự đa dạng là đặc trưng chính của nó, Khalija giờ chỉ sử dụng chúng như những thiết bị bay.
Cứ thỉnh thoảng, một trong các bộ phận đó sẽ bay tiến đến chỗ Yasuo, nhưng Diana luôn đảm bảo sẽ đánh bay chúng ra bằng những viên đạn ma pháp.
“Ngài nghĩ rằng em sẽ không giữ được sự bình tĩnh này nếu tấn công Yasuo ư?”
“Tôi nghĩ vậy đấy. Vậy nhưng, phải nói là phản ứng của cô làm tôi thất vọng!”
“Em đã phải cố gắng đầy cực nhọc để tích lũy kinh nghiệm thực chiến sau trận chiến đó! Em không chỉ có ngồi im một chỗ và khóc lóc đâu!”
“Vậy à! Thế nhưng, cái đống kinh nghiệm đó hôm nay sẽ trở thành vô nghĩa mà thôi!!”
“Không dễ như vậy đâu!”
Diana vung hai thanh kiếm ánh sáng của cô hướng tới một mảnh đang bay đến chỗ cô. Sự va chạm tạo nên thanh âm lặng đục lần đầu tiên vang lên trong trận chiến này, và hai vụ nổ nhỏ tạo ra ở một khoảng sau lưng Diana.
“Em không có yếu đuối đến mức sẽ chịu thua ngài người gọi Castor và Pollux với cái tên vũ khí Techno『thông thường』, thưa Đại tá!”
“Cô chỉ đang hành xử mạnh mẽ hơn nhiều do sức mạnh của Marfik đã giảm sút một nửa! Được thôi, ta chấp nhận thách thức này!”
Khalija tập trung các mảnh thiết bị xoay quanh tay trái cô.
“Những gì ta cần chỉ là một nhát hạ kiếm từ thanh kiếm ánh sáng này thôi.”
Marfik với hình dạng giống cây trượng phát sáng lên và chuyển hóa hình dạng thành một thanh kiếm ngắn, rồi Khalija đưa nó lên cao. Tay phải của cô ấy không nắm giữ vật gì cả.
Khalija thu nửa trái bên cơ thể mình lại đằng sau giả như rằng cô ấy sắp nhảy lên.
“!”
Ngay khi Diana đã trụ vững sẵn sàng để đón nhận nó, Khalija phóng một ma pháp sấm sét qua tay phải của cô liên tiếp nhiều lần với sức mạnh hơn nhiều so với cái Yasuo đã sử dụng, và ngắm chính xác vào mục tiêu của nó.
“Ôi không…!”
Diana đã ở trong tư thế mà giờ cô không còn lựa chọn nào hơn ngoài việc chặn chúng lại trực tiếp với vũ khí Techno của cô để tránh bản thân không bị nhiễm điện.
Cây vũ khí đón lấy sức mạnh của đòn tấn công đó là Castor, nằm ở tay phải của Diana.
Castor, vốn đã bị hỏng hóc nặng nề sau khi đón nhận lấy đòn sấm từ Regulus.
Không thể nào có chuyện nó thể hoạt động hết toàn bộ sức mạnh sau khi được chắp vá lại bằng các nguyên liệu kiếm được tại Nhật Bản.
“Chết đi!!”
Bức tường phòng thủ ở phía bên phải của Diana đã bị xuyên thủng qua, và một kẽ hở lớn đã mở ra trong thế phòng thủ của cô. Ngắm vào vị trí đó, Khalija vung Marfik với hình dạng kiếm ngắn.
Diana đồng thời không chỉ mỗi vậy đã gục xuống, cô xoay người sang phía bên phải và trong gang tấc né đi được nhát chém từ thanh kiếm.
Vậy nhưng, tất cả đến giờ đều là ý định của Khalija khi đẩy Diana vào một trận chiến nơi mà vũ khí Techno của cô ấy có lợi thế.
“Ngu ngốc.”
Thanh kiếm ngắn, tạo nên từ việc đồng bộ chuyển động các mảnh của Marfik, giờ đang ở ngay gần cơ thể của Diana.
Khalija khiến cho các mảnh đó tạo hình nên một thanh kiếm để rồi khiến cho tình huống này xảy đến.
Marfik là một vũ khí Techno tạo nên bởi một số các bộ phận, và Diana đã vốn thấy được rằng các bộ phận đó có thể được phân tách ra và bắn đi như những viên đạn.
Dù cho Diana có thể xoay xở và né được lưỡi kiếm đó trên đường tơ kẽ tóc, Khalija giờ chỉ cần phân tách chúng như một cú nổ ở một khoảng cách gần như thế đối với cơ thể của Diana.
“Chấm hết rồi.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Marfik phát nổ trong tay của Khalija.
“…Làm sao…”
Khalija chẳng thể suy nghĩ thông suốt được khi cơn đau tê buốt truyền tải đến, và vẫn trong tư thế đang nắm lấy chiếc kiếm ngắn, cô đổ sụp xuống bức tường của tòa tháp.
“A…”
Gần bên tay trái của cô, Khalija quan sát được Marfik của mình không còn hình dạng của một thanh kiếm nữa, và các mảnh của nó rải rác xung quanh nền tháp.
Khalija quay mặt lại đối diện với Diana, và thấy rõ được họng súng của Castor giờ đang chĩa thẳng đến cô.
“……Các mạch ma pháp… không hỏng ư?”
“Đúng vậy.”
“… Chúng được tạo nên từ dây sắt lấy được tại Nhật Bản. Đáng ra chúng phải dễ dàng vỡ thành từng mảnh.”
“Em tin rằng nó chắc chắn sẽ không hỏng được.”
Diana tuyên bố rõ ràng trong khi tiếp tục nhắm vũ khí mình tới chỗ Khalija.
“Castor là một vũ khí Techno sở hữu sức mạnh mà chỉ có Regulus của cha em mới có thể phá hủy được nó. Cấu tạo của nó đơn giản, và đó chính là thứ tạo nên sức mạnh.”
Thế nhưng, khuôn mặt của Diana lộ rõ sự buồn bã.
“Một người thợ chế tác mang trên mình cái tên Welleger đã sửa nó cho em. Không thể nào có chuyện nó có thể hỏng được chỉ vì một ma pháp sấm sét ở mức độ như vậy.”
“…Hahaha.”
Khalija bật cười và hướng nhìn sang cánh tay trái của cô.
“Vậy cô đã tin tôi à. Mặc cho tôi đã nói hết tất cả cho cô về chuyện vũ khí Techno do chính tay tôi làm nên trở thành món đồ phản bội lại chủ nhân của nó.”
Bộ phận chính dùng để điều khiển các mảnh khác đã biến mất.
Tay cô ấy bị bẻ cong đi theo một hướng kì dị, và chiếc vòng tay giờ đã tan biến thành bụi rồi trôi dạt vào bức tường với những tinh hà kia.
“Giết đi.”
“Không, em sẽ không làm vậy.”
“Cơ thể ta vẫn còn đọng lại chút ma pháp. Dù chỉ còn cánh tay phải này thôi, ta vẫn sẽ chiến đấu.”
“Không. Với đôi chân của ngài trong trạng thái như vậy, việc giết em với ngài giờ là không thể.”
“…Haha.”
Khalija vốn đã biết rõ điều này.
Sau cái chết của Đại tướng Alexei Krone, Dianaze Krone đã thăng tiến lên quân hàm Trung úy hoàn toàn dựa vào chính kĩ năng chiến đấu của riêng cô.
Trong số những viên đạn ma pháp được bắn ra liên tiếp từ cặp vũ khí Techno đó, viên đạn được khai hỏa từ Castor đã xuyên thủng qua bộ phận chính của Marfik, còn viên đạn từ Pollux đã xuyên thủng qua chân phải của Khalija.
『Grrrrrrr…』
Tiếng gầm của Shii gần kề hơn tới chỗ Khalija từ phía sau.
Sau khi đã được giải thoát khỏi con rắn ánh sáng thứ đã mất đi chức năng của nó, Shii Shouko lựa chọn và tìm đến kẻ thù yếu nhất hiện tại.
“…Thật là một đống lộn xộn. Ta đã thả hết toàn bộ những con Shii được phong ấn bên trong viên đá đỏ thẫm đó tại Tokorozawa… Cô không cần phải cứu ta, Thiếu tá Krone. Ta sẽ…”
“Xin đừng hiểu lầm. Em đã nói rằng em sẽ không để cho ngài chết.”
“……Gì cơ?”
Khalija biểu lộ biểu cảm lưỡng lự và ngẩng đầu lên. Một bài ca chạm đến đôi tai cô.
Chất giọng thì cực kì đặc khàn còn nhịp thở thì ngắt quãng, nhưng âm điệu lại ổn định.
Lắng nghe câu ca đó, Shii Shouko ngưng tiến bước đi và quay đầu nó để tìm đến nơi ngọn nguồn của bài hát.
Đôi mắt đỏ đó chậm rãi di chuyển tới chỗ Kenzaki Yasuo, người đang cất lên bài ca nguyện cầu trong khi cậu đang nằm dài dưới mặt đất, chẳng thể nâng nổi đầu cậu lên được là bao nhiêu.
“Không thể nào… Cố gắng để giải thoát cho nó mà không vô hiệu hóa trước tiên…”
"Cậu ấy đâu có cố giải thoát cho nó. Tuy nhiên, em chắc rằng Yasuo vốn đã nhận ra được điều đó rồi.”
Nó đã xảy ra vào cái đêm khi mà Khalija xuất hiện lần đầu tiên.
Họ đang trên đường quay trở về nhà từ bữa tối sau khi ăn mừng việc Diana chuyển đến sống tại một căn hộ mới.
Khi Yasuo cất hát lên bài cầu nguyện để giải thoát cho những con Shii đã bị Hideo và Diana đánh bại, ngọn lửa trên người Shii Shouko khi đó cũng trở nên yếu đi.
Nếu Yasuo khi đó cứ tiếp tục hát bài cầu nguyện như vậy, chắc chắn rằng sẽ có sự thay đổi nào đó xảy đến.
Thế nhưng, Khalija đã xen vào trong trận chiến đó trước khi điều đó có cơ hội xảy ra.
Shii Shouko ngồi xuống trước mặt Yasuo và đung đưa cơ thể của nó một cách vui vẻ. Hòa hợp cùng với sự đung đưa đó, ngọn lửa đen biến thành những làn khói đen rồi bắt đầu tan biến đi giống như những gì diễn ra đối với một con Shii khi nó được giải thoát, và nhanh chóng, đôi mắt đỏ đầy ám muội đó nheo lại như thể nó đang mỉm cười, rồi khép xuống.
Ngọn lửa đen biến thành một làn tro bụi rồi cuộn bay ra khỏi cơ thể, hút sâu vào bên trong đôi mắt của người thường xuất hiện từ phía dưới lớp bụi đó.
Sau khi ngọn lửa đã hoàn toàn biến mất, những gì còn đó là Tatewaki Shouko, khỏa thân như khi ngày đầu tiên cô ấy chào đời.
Từ tư thế khi mà cô ấy ngồi xuống, đôi mắt của Shouko vẫn khép chặt lại và cô ấy ngã xuống sang một bên.
“Yasuo! Đừng có ngẩng đầu lên! Quay chỗ khác đi!”
“Ể? Cái… Ueeeh!?”
Diana hoảng loạn và la hét tới chỗ Yasuo, nhưng cô ấy không thể nào rời mắt khỏi Khalija, hay là ngừng việc chĩa vũ khí của mình tới chỗ cô ấy.
Dĩ nhiên, Yasuo không thể ngay lập tức hiểu được tại sao Diana lại bất ngờ hét lên một điều như vậy, và khi mà cậu ngẩng đầu lên để xem liệu bài nguyện cầu có tác dụng không, thứ chào đón cậu ta là khung cảnh với một nước da mà đáng lẽ cậu ấy không nên nhìn, rồi nhanh chóng quay hướng khác ngay.
Cậu cho rằng bài ca đó đã thành công trong việc hóa giải sự biến đổi thành Shii, và rồi nhận thấy được rằng giờ đây Shouko đang nằm đấy khỏa thân giữa một biển trời sao kia.
Rốt cuộc thì Shouko đang làm gì khi mà con Shii đó chiếm hữu lấy cơ thể cô?
“Kukuku… Hahaha… Ư!”
Khalija chứng kiến thấy tình huống đó bật cười lên, và rồi mặt cô ấy nhăn nhó lại bởi cơn đau tê buốt.
“Aa, sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này.”
“Đại tá?”
“…Tôi chấp nhận mình thua cuộc, Thiếu tá.”
Khalija nhẹ nhàng đưa tay phải cô ra và chạm vào gờ tường của tòa tháp.
Ngay sau đó, biển trời tinh vân kia bất ngờ bóp méo lại.
“Cái-“
“Đây là… Đại tá!”
“Yên đi. Tôi chỉ đang đóng lại Tháp Cổng thôi.”
Yasuo, Shouko, và Khalija bị hất lên khỏi bề mặt của tòa tháp, và cả Diana cũng chẳng thể đứng yên tại đó được.
"『Đường khứ hồi』đang khép lại. Chúng ta sẽ được trả quay lại về lối vào.”
“Uwaaah…!”
Khalija đưa đôi mắt cô để ngắm nhìn lên trên.
Ở đó, cô thấy được bầu trời của thế giới khác này, ở một nơi với tên gọi Công viên hàng không đặt tại Tokorozawa, nằm ở tỉnh Saitama, tại một đất nước với cái tên Nhật Bản.
Những vì sao dần đi xa về hướng đối diện, còn khoảng không đó bị hút lại về sau.
“Aah… Dù cho mình có làm gì, kết cục của nó sẽ luôn là thất bại.”
Khalija nói như thể cô đang tự chế giễu bản thân cô, và là người đầu tiên bị đẩy ra khỏi cổng vào.
“Yasuo! Yasuo!”
Diana với tay cô tới chỗ Yasuo, nhưng cô không có ở đủ gần để chạm tới được cậu ấy, đồng thời bản thân đang bị đẩy ra khỏi cổng vào một cách không thương tiếc.
Vì lí do nào đó, Shouko không bị kéo về phía cổng vào và cô ấy cứ vậy lơ lửng trong khoảng không đó.
“Tatewaki-san!!”
Yasuo trong vô thức ôm cô ấy lại gần nhờ việc cô ấy đang trôi nổi gần cậu. Chỉ là cảm tính thôi, nhưng cậu ta có dự cảm rằng cô ấy sẽ cứ tiếp tục trôi nổi như thế và cứ vậy cô đơn ở tòa tháp này nếu như cậu cứ ở đó mà không làm gì cả.
Vào khoảnh khắc cậu túm lấy Shouko, một lực rất mạnh bao trùm lấy Yasuo và cố thúc ép đẩy cậu ta ra khỏi tháp.
“Ghư… Chết tiệt!”
Yasuo đã sử dụng thứ phép thuật phục hồi mà cậu vốn chẳng quen thuộc mấy để chữa lành lại vết thương nghiêm trọng đầu tiên mà cậu có được trong đời, và trên hết cậu ta đã vận hết toàn bộ sức mạnh còn đọng lại để sử dụng ma pháp sấm sét, nên giờ cậu hoàn toàn không còn tí sức lực nào để phản kháng cả. Cậu có cảm giác mình sẽ bị chia ra khỏi Shouko nếu như chỉ cần lơ là trong một khoảnh khắc nhỏ thôi.
“Có một chuyện mà tới phải nói với cậu, dù thế nào đi nữa…! Gaaaaaah!”
Cậu ta không cho phép việc buông bỏ cô.
Cơ thể của Yasuo xoay vòng xung quanh nhiều lần đến mức cậu chẳng còn biết đâu là phía trên, nhưng cậu vẫn không đời nào buông Shouko ra.
Nếu cậu thả tay, Shouko sẽ biến mất tới một đâu đó cùng với con Shii.
Đó là những gì mà cậu cảm thấy.
Khoảng thời gian đó như thể kéo giãn ra đến vô tận, nhưng thực tại thì nó còn chẳng kéo dài đến mười giây.
Nguồn lực mạnh bạo đó quét bay Yasuo đi khắp xung quanh như thể cậu là một sợi vải nằm bên trong một chiếc máy giặt bất ngờ buông thả đi cho cậu và Shouko.
“……”
Sau khi áp lực đã được gỡ bỏ, cậu mất một lúc để nhận ra được điều đó.
Và khi cậu đã nhận thức được, thì giờ cậu đang trôi nổi trên bầu trời của Tokorozawa cùng với Shouko; và rồi trọng lực chậm rãi lấy lại chỗ đứng của nó và cậu ta bắt đầu rơi hướng xuống phía mặt đất.
“U-Uwaaaaah…”
Yasuo trước giờ chưa từng nhảy dù, nhưng dù vậy cậu vẫn biết được rằng tình thế hiện tại khá là tệ.
Mặt đất gần hơn rất nhiều so với cậu dự tính.
Cậu chẳng thể thấy Diana hay Khalija ở đâu cả.
Vậy nhưng, Shouko vẫn còn đó trong vòng tay cậu.
Cậu chẳng thể chấp nhận nổi việc sẽ chết đi cùng với cô ấy trước khi cậu tiến lên và nói được ít nhất một lời mà cậu mong muốn nói ra.
Đúng vậy. Chắc chắn có một thứ mà cậu phải nói ra cho cô ấy.
“Tớ không có hẹn hò ai cả đâuuuuuuuuuuuu!!”
Đây chính là thời điểm hoàn hảo để sử dụng nó.
“Tên của ta là Hideo là kẻ sẽ đem đến vinh quang cho chiến tuyến mới ta tiến công với đôi cánh trên mình ta phi thiên cùng với những cánh hoa hỡi quang sắc rực sáng của bầu trời hỡi hiện thân của gió thánh kiếm Liutberga đáp lại lời nguyện cầu của ta và xuất hiện đi!! Phù!!”
Yasuo nhờ cách nào đó đã hoàn thành xong câu triệu hồi chỉ trong một nhịp thở.
“……….Ooooooooh!?”
Một cột ánh sáng dựng thẳng lên trên nền trời đêm của Tokorozawa, và từ phía trong đó một người làm công trong ngày nghỉ của ông ấy xuất hiện, mang theo Thánh kiếm của gió bên mình kèm theo một biểu cảm ngỡ ngàng trên khuôn mặt.
Đối diện lại với nơi mà cột ánh sáng đó báo hiệu cho việc triệu hồi của người Anh hùng huyền thoại,『Đường khứ hồi』của『Tháp Cổng』thứ tạo nên con đường dẫn đến thế giới khác có vẻ như đã tan vào bầu trời đêm và biến mất.