Yuusha no Segare

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Tập 3 - Chương 1.2

“……Vậy, là chuyện gì nào?”

Kể cả trước khi cô gọi tên cậu, vốn có thể thấy rõ bên ngoài rằng Yasuo đang vô cùng căng thẳng.

“H-Hay là mình rời khỏi chỗ này trước đã.”

Một giọng nói hơi the thé chút, và một khuôn mặt đỏ ửng.

Nhìn vào cậu ta càng khiến cho Shouko trở nên xấu hổ hơn. Yasuo bối rối như vậy đấy khi mà cậu thấy khuôn mặt của Shouko… hay là trông có vẻ vậy.

“Cẩn thận trên đường về nhé.”

Kobayashi, người trợ lý học tập phụ trách hai người họ, đã nán lại cho đến bài giảng cuối cùng để chắc chắn rằng toàn bộ học sinh đã ra về, và anh tiễn họ đi. Hai người họ tiến ra bầu không khí trời đêm mang đôi chút cảm giác nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy rõ được, sự hiện diện của mùa hạ đang tiến tới.

“Vậy, cậu muốn đi đâu nào?”

“Ể, à, ừm…… Cũng khá là muộn rồi, và tớ không muốn lấy quá nhiều thời gian của cậu, vậy chỗ Weloce đằng kia được không?”

Quán cà phê Weloce, nằm ngay đoạn cuối trên đường Prope, là một cửa hàng thông thường thuộc chuỗi bán cà phê nơi không có đặc điểm nổi bật đáng nói nào, nhưng không giống như các cửa hàng cà phê khác sẽ đóng quán vào lúc chín giờ tối, Quán cà phê Weloce là cửa hàng duy nhất tiếp tục mở cho đến mười một giờ đêm.

Tại ngôi trường luyện thi nơi Shouko và Yasuo theo học cho bài kiểm tra đầu vào đại học của họ,『Học viện Senshuu』tại Tokorozawa, học sinh không được phép ở lại đến quá chín rưỡi vào buổi tối.

Kể cả khi họ dừng lại trước cửa hàng trên đường về nhà vào tầm giờ đó, thường đã có khoảng một phần tư số chỗ ngồi là có người.

Trong năm phút để họ đi đến Weloce, Shouko nhìn đến tấm lưng của Yasuo khi cậu ta bước đi có vẻ không được vững vàng, và một lần nữa bắt đầu tưởng tượng xem liệu cậu ta có điều gì muốn nói với cô ấy.

Suy xét đến việc Yasuo đã lưỡng lự ra sao khi cậu bảo muốn đưa cô ấy tới một nơi nào đó, không cần phải tưởng tượng gì nhiều để suy ra được rằng điểm đến của họ sẽ là Ante Lande.

Tuy nhiên, nếu như mọi chuyện là vậy, cô ấy không hiểu được tại sao họ phải nói chuyện riêng tư.

Shouko, Yasuo, và em gái của Yasuo, Kenzaki Nodoka, có những người bảo vệ hộ tống để bảo đảm an toàn cho họ khỏi những mối đe dọa đến từ Ante Lande, bao gồm cả Shii.

Những người bảo vệ đó là Diana, mẹ của Yasuo, Kenzaki Madoka, và Khalija, người đã thề rằng sẽ hoàn toàn tuân theo gia đình Kenzaki và Diana sau trận chiến vừa rồi.

Diana đã trông chừng cho Shouko hôm nay, và đánh giá dựa theo cách mà cô ấy nói chuyện, Shouko cảm thấy rằng Diana không có dự định sẽ tham gia buổi gặp mặt này. Vậy nhưng, kể cả như vậy cũng lạ.

Khi trong đầu đang có những suy nghĩ vậy, cô nhận ra rằng họ đã đứng trước tiệm Weloce.

Sau khi đã lựa chọn vị trí ngồi của mình nơi mà những khách hàng khác sẽ không nghe lén được họ, Yasuo mang ví của mình ra và quay sang Shouko.

“Cậu muốn uống gì nào, Tatewaki-san? Vì tớ đã gọi cậu ra đây vì lí do riêng, nên tớ trả.”

“……”

“Hửm?”

Shouko bỗng dưng nhận ra biểu cảm của cô hiện tại hoàn toàn vô cảm.

“……Cho tớ một cốc trà lạnh cỡ vừa. Tớ không cần si-rô.”

“À, đ-được rồi, đã rõ.”

Yasuo tỏ ra nhẹ nhõm trong một giây ngắn ngủi sau khi Shouko nói ra cô ấy gọi gì, và cậu bước tới quầy gọi đồ với tinh thần dâng cao.

Mặt khác, Shouko ngồi xuống chỗ ngồi cạnh lối đi và nặng nề ngả người ra sau sau khi thở dài.

“『Lí do riêng của mình』, hử?”

Từ cách mà cậu ấy dẫn dắt nó, Shouko chắc chắn rằng việc của Yasuo với cô ấy hôm nay không phải là thứ có thể khiến cô ấy nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Dù hoàn cảnh là gì, nơi mà cậu ấy muốn cô ấy đi đến gần như chắc chắn sẽ là thế giới khác, Ante Lande. Điểm đến sẽ là Vương quốc Resteria, đất nước nơi Diana và Khalija đến từ.

Lí do thì có lẽ là điều tra về việc con『Shii』đang lẩn trốn bên trong cơ thể cô.

“……”

Khi cô ấy ngây ra liếc nhìn đến Yasuo lần nữa, cô thấy rằng cậu ta đang chậm rãi bước đến phía cô trong khi tay cầm chiếc khay với đôi cốc chứa cà phê đá và trà đá trên đó.

Shouko, người thỉnh thoảng giúp đỡ cho quán ăn mà cha mẹ cô điều hành,『Quán ăn Saburou』, nghĩ về những thứ vô nghĩa như việc cậu ta sẽ chẳng thể làm công việc hầu bàn được dù chỉ một giây với kỹ năng bê khay đồ như vậy.

Yasuo, nhờ cách nào đó đã có thể đến được chiếc bàn một cách an toàn, thở ra và đặt một chiếc cốc đến phía trước Shouko.

“Cảm ơn.”

Với nó, họ cuối cùng đã sẵn sàng để có thể nói chuyện, nhưng vì lí do gì đó mà trên trán Yasuo lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Cứ thoải mái mà uống đi. Chúng ta có thể nói chuyện sau khi nghỉ ngơi một chút.”

“À, đ-được rồi.”

Yasuo ngoan ngoãn gật đầu và uống phân nửa cốc cà phê đá đó chỉ trong một ngụm, không cần cho thêm sữa hay si-rô gì cả.

Cậu ta lo lắng đến vậy sao?

Shouko vốn đã định hình được điều mà Yasuo muốn nói với cô ấy, và cô biết rằng nói ra điều này tới Shouko sẽ khá căng thẳng với cậu xét đến vị trí của cậu, nên cô ấy không thúc giục cậu nhanh chóng làm gì.

Nếu đặt mình ở vị trí của cậu và cô ấy phải bảo với một người bạn bị cuốn vào những vấn đề riêng tư của gia đình cô rằng bây giờ họ phải đi đến một nơi khó hiểu, cô chắc chắn sẽ cảm thấy căng thẳng và khó để có thể cất lời.

“Ừm, xin lỗi vì tự nhiên lại hẹn gặp cậu bất ngờ thế này.”

“Quên chuyện đó đi. Đi vào chủ đề chính cho xong nào. Có chuyện gì vậy?”

“À, được rồi. Thì, cậu đã đoán ra được một nửa rồi, nhưng về cơ bản, bố tớ đã quyết định sẽ đi đến Ante Lande một vài ngày để khảo sát tình hình, và ông ấy muốn cậu sẽ đi cùng.”

“Một vài ngày? Bác ấy từng là Anh hùng, đúng không? Ông ấy sẽ chấm dứt tất cả mọi chuyện chỉ trong một vài ngày thôi ư?”

“Như vậy thì có lẽ là đòi hỏi hơi quá, nhưng ông ấy có nói rằng ông ấy muốn tiếp nhận thông tin một cách trực tiếp, cũng như đàm phán nghiêm túc với mẹ của Diana và Vương quốc Resteria. Thẳng thắn mà nói, ông ấy muốn bảo họ đừng có keo kiệt trong vấn đề bảo vệ.”

“Đúng đấy. Cậu thử nghĩ xem, Khalija-san là người đã cố gắng bắt cóc mình, và dù vậy thì giờ cô ấy lại là người canh giữ cho tớ, cậu, và Nodoka-chan. Tớ nghĩ nó khá kì lạ đấy.”

“Đúng vậy. Và rồi cả về vấn đề của cậu nữa, Tatewaki-san. Mặc dù về phía gia đình mình cảm thấy vô cùng hối lỗi vì điều này, với việc cậu là nạn nhân đầu tiên do những động thái của Ante Lande gây ra tại Nhật Bản. Bố nói rằng một trong những lí do nữa mà ông ấy muốn đi là để chắc chắn rằng họ sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Dĩ nhiên, ông ấy muốn cậu sẽ đi cùng cho chuyện này.”

“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ đi đến Ante Lande để họ có thể nghiên cứu nhiều hơn về『Shii』, phải không?”

“Ừ, đúng vậy. Tất nhiên, Diana cũng sẽ đi cùng nữa, hay đúng hơn thì tớ nên nói cô ấy sẽ trở về quê nhà cùng với cậu.”

Cho đến lúc này, thì cuộc thảo luận có thể hiểu được.

Tất nhiên Shouko không muốn thứ tồn tại quái gở đó cứ quanh quẩn bên mình, và nếu như họ có thể nghiên cứu về nó và loại bỏ khỏi người cô, đó sẽ là tuyệt vời.

Thế nhưng, trong cuộc hội thoại từ nãy đến giờ, cái tên của người quan trọng đối với Shouko không hề được nhắc đến dù chỉ một lần.

“Còn cậu thì sao, Yasu-kun? Cậu không có đi cùng à?”

“……Hiện tại, thì tớ không nằm trong kế hoạch này.”

“Tại sao không!?”

Yasuo, bất ngờ trước sự thái quá không lường trước của Shouko, nhanh chóng nói.

“Tớ cũng rất muốn đi, nhưng có vẻ như sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền để đi đến Ante Lande.”

Con đường kết nối đến thế giới khác, Ante Lande, từ Nhật Bản được gọi là『Tháp Cổng』.

Nó trông như một hệ thống ma pháp với quy mô lớn một cách phi thường, và sẽ tiêu tốn ba phần trăm ngân sách của quốc gia để vận chuyển khối lượng tương đương với một người đàn ông trưởng thành trung bình.

“Nhưng đâu phải là gia đình cậu sẽ phải chi trả cho nó đâu, đúng chứ Yasu-kun?”

“Cả tớ cũng không chắc được xem tổng số đó lớn đến bao nhiêu hay chính xác ai là người phải chịu lấy gánh nặng này bên phía Resteria, nhưng họ sẽ là người chi trả cho toàn bộ chi phí của chuyến đi lần này. Phần của Diana là được cho, nhưng chỉ riêng phần dành cho bố tớ và cậu có vẻ sẽ chiếm lấy một lượng lớn trong ngân sách của họ.”

“Nếu đó là lời giải thích đến từ bên họ, thì họ quả là tồi tệ đấy, cậu nghĩ vậy không? Ngay từ đầu, họ là những người đã để cho Shii thoát sang bên này, và họ là những người truy tìm cha cậu để yêu cầu trợ giúp. Hơn nữa, họ còn khiến cậu phải bắt đầu luyện tập. Họ ít nhất nên trả cho chi phí đi lại mà không càu nhàu về nó.”

Yasuo mỉm cười khô khốc sau khi nghe Shouko nói.

“Thì, không ai sang đây để bắt giữ Khalija-san, mặc cho việc cô ấy đã phớt lờ mệnh lệnh của đức vua và gây ra tội ác tại đây. Ngoài ra, giữa cậu và tớ, Tatewaki-san, có thể thấy rõ ràng rằng ai là người cần đi đến Ante Lande hơn, đúng chứ?”

“Vậy là cậu đang nói rằng tớ là một mẫu vật siêu siêu–hiếm cho việc thí nghiệm và có tầm quan trọng hơn so với con trai của Anh hùng được biết đến ở khắp mọi ngóc ngách của thế giới?”

“Như vậy là hơi gay gắt nếu coi nó như thế.”

“Ý tớ là, sau cùng, đó là điều mà những người bên đó sẽ coi tớ là mà.”

“Thì, đó có thể đúng thật… Thế nhưng, cậu trông khá là bình tĩnh về chuyện này, Tatewaki-san.”

“Đó là vì tớ không có bất cứ thông tin xác thực nào. Mặc dù tớ sẽ khá sợ hãi nếu như sau khi qua bên đó và biết được là họ sẽ mổ xẻ cơ thể của mình ra mà không dùng thuốc gây mê.”

“Bố và Diana sẽ đồng hành cùng với cậu, nên họ sẽ đảm bảo rằng cậu không bị tổn hại.”

“Thì, tớ đoán là họ sẽ không làm điều gì khiến cho người Anh hùng của sự bảo hộ bực bội đâu.”

Kể cả Shouko cũng biết rõ một điều như vậy.

“Tớ được nghe rằng một khi cậu qua bên đó, mẹ của Diana sẽ là người chuẩn bị tất cả những gì cậu cần. Có vẻ như vụ việc với Khalija-san đã khiến họ trở nên vô cùng nhạy cảm, nên họ sẽ cho người canh gác cậu khá nghiêm ngặt.”

“Còn về Khalija-san thì sao?”

“Dĩ nhiên, cô ấy sẽ ở lại để chăm lo mọi chuyện ở đây. Như tớ đã nói trước đó, nếu chị ấy đi cùng sang bên đó, chị ấy sẽ bị bắt. nếu mọi thứ chỉ có vậy thì không sao cả, nhưng trong trường hợp tệ nhất thì còn có khả năng việc chị ấy sẽ bị giám sát, nên mẹ của Diana đã quyết định rằng sẽ tốt hơn cho cô ấy nếu như không trở lại.”

“……Được rồi, giờ tớ bắt đầu cảm thấy hơi sợ rồi đấy.”

Để bắt đầu thì, Khalija đã đến để bảo vệ cho gia đình Kenzaki theo mệnh lệnh của Đức vua Resteria, giống như Diana. Vậy nhưng, cô ấy đồng thời đã đi đến một thỏa thuận với một ai đó và có vẻ người đó có khả năng điều khiển Shii một cách dễ dàng, và đã từng phản bội lại gia đình Kenzaki một lần để có thể tiến gần hơn đến mục đích của kẻ đó.

Beatrice Heller, thống lĩnh của một tổ chức mang tên『Carnelian trong mỏ than』nơi chăm sóc cho những người tị nạn.

Đó là cái tên của người có thể điều khiển Shii, theo lời Khalija.

Carnelian trong mỏ than từng là một tổ chức đa phần quan tâm đến việc chăm sóc cho những công dân đến từ Đại công quốc Torjesso, những người đã bị đuổi ra khỏi quê nhà của họ ba mươi năm trước bởi quân đội của Quỷ Vương Kaul.

Kế hoạch để đưa họ trở về với đất nước của mình nơi đã bị phá hủy bởi Quỷ Vương Kaul vẫn chưa hoàn tất, và có vẻ tổ chức đó sử dụng sức ảnh hưởng của họ không chỉ ở Resteria, mà ở khắp mọi nơi trên thế giới để có thể giúp đỡ cho người tị nạn.

Dù một người có nhìn nhận ra sao, bên ngoài của nó giống như một tổ chức từ thiện tốt đẹp, vậy nên tại sao họ lại kiểm soát lũ Shii với vẻ ngoài của những sinh vật đã chết như vậy? Thêm vào đó, rốt cuộc cái người tên Beatrice Heller đó có ảnh hưởng ra sao đến tổ chức ấy? Không có cách nào để trả lời được những câu hỏi này.

Thế nhưng, xem xét trước sự thật rằng Khalija, người đã từng là một trong những sĩ quan quân sự trụ cột của Resteria, đã gục ngã trước sức ảnh hưởng từ cái ác của bà ta, rõ ràng để thấy rằng quyền lực mà người có thể kiểm soát Shii đó bao phủ trên thế giới họ rộng hơn nhiều so với những gì thấy được lúc đầu.

Khalija từng nói rằng Beatrice Heller đang đi tìm một chiếc『then』.

Cả Khalija cũng không biết cái『then』đó sở hữu loại sức mạnh gì, hoặc có lẽ nó là thứ được ban tặng, nhưng có vẻ điều kiện cần để trở thành một chiếc then là『một người sống với cơ thể là vật chứa cho undead bên trong họ』.

Và vậy, Shouko, là nơi ẩn náu cho Shii – một sinh vật undead – bên trong cơ thể cô ấy là ứng cử viên duy nhất cho cái『then』cho đến bây giờ.

“Tất cả mọi thứ về chuyện này thật không thể hiểu nổi. Tớ đoán thế này nghĩa rằng đến cùng, chúng ta chẳng biết gì về vấn đề này cả."

“Tớ thực sự xin lỗi. Mặc dù tớ là người đã giải thích cho cậu, bản thân tớ cũng không hiểu được hầu hết chuyện này. Vậy nhưng, nó khiến việc chúng ta phải tiến hành nước đi của mình khi vẫn còn có thể càng trở nên quan trọng hơn, vậy nên mới có cuộc thảo luận này hôm nay.”

“Thì, tớ chắc là cậu nói đúng. Với mọi chuyện diễn ra như này, tớ cũng không thể tập trung được vào các bài kiểm tra của mình.”

“T-Tiện đây thì, Tatewaki-san.”

“Hưm?”

Có vẻ như cốc cà phê đá của Yasuo đã cạn khi đang trong giữa cuộc trò chuyện.

Cậu ta lại thêm lần nữa bắt đầu đổ mồ hôi một cách kỳ lạ.

“Dĩ nhiên thảo luận về việc cậu sẽ đi đến Ante Lande là quan trọng, nhưng có chuyện quan trọng hơn mà tớ cần phải nói với cậu, Tatewaki-san.”

“À, tớ hiểu… Ể?”

Shouko, người đang xuôi theo cuộc trò chuyện này như thể đó là điều bình thường, bất ngờ phản ứng chậm lại.

“Chuyện… mà cậu phải nói với mình?”

“Ừ… đây là điều tớ và cậu cần nói trước khi cậu đến Ante Lande, bằng bất cứ giá nào.”

“Ể, c-chuyện gì…”

Quan sát ánh mắt của Yasuo như đang nói với cô rằng cậu ta đã quyết tâm tới chính mình, Shouko vô thức chỉnh lại tư thế thả lỏng của bản thân.

Lưng cô ấy thẳng lên, hai đầu gối sát lại vào nhau.

“Thì, về chuyện đã diễn ra trước đó, tớ nghĩ rằng chúng ta nên đưa nó thành chính thức.”

“C-Chính thức……? Ư, đ-đợi một giây đã…”

Mặc dù hai người này cho đến vài phút trước thôi có một cuộc trò chuyện hoàn toàn không lãng mạn chút nào về thế giới khác, thái độ của Yasuo đột nhiên thay đổi và khiến cho nhịp tim của Shouko dần dần tăng lên.

“Nếu như điều này không quá phiền hà đến… Ừ, đúng như tớ nghĩ thì đây là một lễ nghi phải được làm theo. Tatewaki-san.”

“Ư-Ừ.”

Mặc dù cô ấy đáng lẽ ra phải thấy mệt mỏi sau lớp học luyện thi, máu giờ đang lưu chuyển nhanh khắp cơ thể của Shouko, và kể cả đôi mắt cô ấy cũng mở to ra như thể chúng chờ đợi để lắng nghe những lời của Yasuo.

“Tatewaki-san… Liệu có ổn không nếu khi nào đó tớ đến chào hỏi ba mẹ cậu?”

Giây phút mà những từ đó chạm đến đôi tai cô, não bộ của Shouko quá tải vì nhiệt.

“………………………………………………………………Cái-!?”

p037.jpg

Thốt ra từ miệng Shouko không phải là một từ, nó đơn thuần chỉ như một âm thanh.

Có thể nói rằng lời đề nghị của Yasuo quá đỗi bất ngờ khiến cho trung tâm xử lí ngôn ngữ trong đầu cô ấy từ chối làm việc sao cho đúng.

Đó chỉ là một hành động phản xạ.

“Tớ đoán… sau cùng, như vậy không ổn nhỉ?”

Bản thân Yasuo có khuôn mặt hơi ửng đỏ, như thể cậu ấy đã suy tư quá nhiều về nó.

“……………………Không………… K-Không phải là không được, nhưng………”

Đó là một đòn tấn công quá bất ngờ mà.

Shouko, cảm giác như thể cô ấy vừa bị thổi bay cơ thể mình từ vị trí điểm mù và khoảng cách cực xa, chỉ có thể chờ đợi trong khi dòng suy nghĩ của cô bắt đầu quay thành vòng tròn trong vô vọng.

“……………Về chuyện đã diễn ra trước đó…… Cậu đang nói về chuyện đấy, phải không?”

“Đ-Đúng rồi. Còn gì khác chứ?”

“Đ-Đúng rồi, nhưng…… Tớ xin lỗi, tớ không tưởng tượng được một chuyện như này lại diễn ra, ý tớ là, Yasu-kun, cậu không nghĩ thế này là hơi quá sớm ư?”

“Tớ không nghĩ là quá sớm đâu. Để mà nói, thì đây là tiến trình đúng đắn để có thể đi tiếp.”

“L-Là vậy ư? Nó diễn ra như vậy!?”

“Nó diễn ra như vậy đấy. Đây là chuyện sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ phần đời còn lại của cậu, nhưng hiện tại thì hai chúng ta vẫn là học sinh, nên tớ và cậu không thể cứ đi tiếp nếu như không có được sự chấp thuận từ cha mẹ cậu......”

“A-À, nhưng… Ể, phần đời còn lại của mình? Y-Yasu-kun, có chuyện gì với cậu vậy? Chẳng hề giống với cậu chút nào cả.”

“Ể? Cái gì không chứ?”

“Y-Ý tớ là……”

Mặc dù cậu ta trông vô cùng do dự lúc đầu, một khi từ ngữ đã được thốt lên, ý chí mạnh mẽ và sự chân thành đó của cậu ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Khuôn mặt của Shouko đỏ lịm đến mức không có cách nào để có thể che đi được.

Đây liệu là một giấc mơ chăng?

Liệu cô ấy có lẽ đã ngủ gục trong giữa giờ học của mình, và bắt đầu mơ mộng về Yasuo bởi vì cô cảm thấy bực bội do không nhận được câu trả lời của cậu ta về『chuyện đã xảy ra trước đó』?

“Yasu-kun, về chuyện đó, cậu định sẽ chào hỏi ở đâu…?”

“Nếu được, tớ sẽ muốn đến thăm họ tại nhà cậu… nhưng vì đó là một cuộc trò chuyện quan trọng, sẽ tốt hơn nếu đi vào ngày mà cả cha mẹ cậu không đi làm.”

“C-Cậu… Nghiêm túc đến vậy…”

“Ừ. Tớ nghĩ họ sẽ cần có thời gian để hiểu được. Vậy nhưng, tớ sẽ giải thích nó cho họ sao cho đúng.”

“T-Tớ hiểu rồi. Ừm, c-cảm ơn cậu…”

Lắng nghe Shouko nói như thể cô ấy đang hôn mê do một cơn sốt cao, Yasuo lắc đầu.

“Cậu không cần phải cảm ơn tớ. Nếu có gì, thì tớ nên là người cảm ơn vì cậu đã đồng ý.”

“D-Dĩ nhiên tớ sẽ đồng ý rồi! Y-Ý tớ… Tớ không nghĩ rằng cậu sẽ coi nó nghiêm túc như vậy, Yasu-kun…”

“Tất nhiên. Tớ không biết liệu cha mẹ cậu có tin không, nhưng bố, mẹ tớ, và Diana cũng sẽ đến cùng nữa và bọn mình sẽ cố hết sức để thuyết phục được họ.”

“Tớ………… Hử?”

Shouko cảm thấy như một kẽ nứt vừa xuất hiện trong tầm nhìn của cô, cũng như cực bắc và cực nam của hành tinh này bất ngờ bị đảo lộn.

“……… Bố cậu, mẹ cậu, và cả Diana-san nữa? Họ sẽ đến? Nhà tớ?”

“Ể? Thì, rõ ràng vậy mà.”

“……………Tại sao?”

“Ý cậu là gì, tại sao… Nếu họ không đến, không thể có chuyện cha mẹ cậu sẽ tin tớ được.”

“…………Tin gì chứ?”

“Tatewaki-san, có chuyện gì à? Cậu có ổn không? Ý tớ là, thật rõ ràng……”

Yasuo bắt đầu hoảng loạn khi cậu thấy Shouko hành xử một cách kì lạ, nhưng Shouko giờ cảm giác như thể màu sắc của thế giới này đang nhanh chóng mờ đi còn nhiệt độ thì tụt xuống.

“Nếu cậu đến Ante Lande, cậu sẽ không thể quay trở về trong cùng một ngày được. Do các giới hạn của Tháp Cổng, tớ nghe rằng sẽ tốt hơn nếu như để ra được năm ngày cho chuyến đi. Tuy nhiên Tuần lễ vàng đã qua rồi và cũng không còn những ngày lễ liên tục nào sắp đến, nên nếu như cậu phải đến Ante Lande sẽ không có lựa chọn nào ngoài việc xin nghỉ học tại trường. Thêm nữa cậu sẽ có bài kiểm tra trong năm nay nên bọn mình không thể cứ vậy mà đưa cậu đi trong một tuần mà không giải thích cho cha mẹ cậu lí do. Nên mọi người đã cùng ngồi xuống và suy nghĩ về chuyện này, nhưng đến cuối cùng bọn mình đã quyết định rằng sẽ cần thiết cho việc nói với cha mẹ cậu về sự tình đang diễn ra tại Ante Lande.”

“………………Ồ, tớ hiểu rồi.”

“Tớ hiểu rằng toàn bộ mọi chuyện khá là khó hiểu, và tớ không biết liệu cha mẹ cậu có tin tớ không, nhưng hãy tin tớ khi tớ nói rằng mình không có bất cứ ý định sẽ lừa dối cha mẹ cậu. Tớ sẽ thành thật giải thích mọi chuyện cho họ.”

Giờ thì mọi thứ đều hợp lí.

Trong trường hợp này, họ sẽ cần phải đến vào ngày mà cha mẹ cô ấy không làm việc, Yasuo đồng thời sẽ『nghiêm túc』nói về『chuyện diễn ra trước đó』, đúng hơn là sự việc mà Shouko bị kéo vào, và nếu như vợ chồng nhà Kenzaki cùng với Diana không có mặt tại đó, cuộc thảo luận sẽ chẳng thể bắt đầu.

Giờ thì mọi thứ đều hợp lí.

Shouko cảm giác như thể toàn bộ sức lực đang rời khỏi cơ thể mình, và không thể phục hồi lại được, cô ấy cảm giác như mình sắp trôi xuống và ngã xuống khỏi chiếc ghế mình ngồi.

“Tatewaki-san!?”

“……………Làm người lớn hẳn phải tuyệt làm sao!”

“Ể?”

“Tớ đoán chắc đây chính là trường hợp khi mà họ sẽ nhấn chìm nỗi thống khổ này của họ trong rượu bia!”

“Cậu đang nói về cái gì vậy!?”

Yasuo hoảng loạn khi giọng nói của Shouko dần dần trở nên khàn đặc hơn, nhưng dĩ nhiên Yasuo chẳng để ra một giây để nghĩ xem liệu chuyện này có phải do cậu hay không.

“Yasu-kun.”

“Vâng?”

“Đến đây một chút nào.”

Trong khi cô ấy trông vẫn như sắp ngã khỏi chiếc ghế, cô vẫy tay ra hiệu tới phía Yasuo.

Sau khi Yasuo đứng dậy một cách ngoan ngoãn và bước đến đứng cạnh cô, Shouko nhìn vào cậu ta với ánh nhìn yếu ớt để rồi, “Sei!” cô đưa thẳng nắm đấm của mình đến bên sườn cậu ta với một lực đáng kể.

“Guaaah!? Cái quái gì vậy!?”

Yasuo kêu lên trước hành vi bạo lực bất ngờ của Shouko, nhưng Shouko chỉ ngây ra chằm chằm nhìn lên trên.

“…… Đây là giới hạn của tớ… Tớ cảm giác như mình sẽ biến thành Shii bất cứ lúc nào……”

“Ê-Ể? Cậu có ổn không?”

“Dĩ nhiên tớ không…”

“Này!!”

Khi Shouko cất tiếng lờ mờ, một ngọn lửa đen nhạt nhòa bắt đầu bùng lên từ mắt cô ấy và Yasuo bắt đầu thực sự thấy hoang mang lúc này.

Nếu Shouko biến thành một con Shii ngay giữa lòng thành phố như này, không tài nào mà Yasuo có thể xử lí được.

“A.”

Vậy nhưng, Shouko có vẻ như bỗng dưng nhận ra được gì đó, và cô ấy thẳng người lên cũng như không ngừng ngó nghiêng đến xung quanh.

Và rồi, khi cô ấy thấy được thứ mà mình đang tìm, biểu cảm của cô ấy giãn ra đôi chút, và rồi cô ấy lại liếc sang Yasuo lần nữa.

“Vậy là cuộc thảo luận của chúng ta đến đây là hết nhỉ?”

“Ể? Ư-Ừ.”

“Hiện tại, đây là câu trả lời của tớ.”

“Câu trả lời?”

“Ừ. Sau cùng, tớ đâu có nói gì rằng mình đồng ý đến việc đi đến Ante Lande.”

“Àa… Ể? K-Không, như vậy không có ích gì cả, quyết định không đi cũng sẽ khiến cho mọi chuyện khó khăn đối với cậu nữa, Tatewaki-san…”

“Ừ, tớ biết. Nhưng quyết định đồng ý một cách đơn phương tới tất cả mọi chuyện với tớ không có được đúng lắm.”

“Thì, tớ có thể hiểu được ý cậu là sao…”

Trông thấy Yasuo bối rối, Shouko chế giễu mỉm cười tới cậu, như thể cô ấy đã phần nào lấy lại được chút sức lực của mình.

Ngọn lửa trên mắt cô đã biến mất từ lúc nào, và ánh mắt trêu chọc của cô ấy nhìn thẳng đến Yasuo.

“Vậy hãy để tớ đưa ra một điều kiện duy nhất.”

Shouko tuyên bố rõ ràng.

“Yasu-kun, cậu cũng sẽ phải đi cùng. Miễn rằng điều kiện này được chấp nhận, tớ sẽ đi đến Ante Lande.”

“Ể!?”

Yasuo chỉ là một người đưa tin, và cậu không có quyền gì để quyết định bất cứ vấn đề nào liên quan đến chuyến đi tới Ante Lande.

Vậy nhưng, Shouko cất lời với tông giọng bỏ lờ đi câu trả lời cũng như cắt ngang sự bối rối của cậu ta.

“Tớ đã nói với cậu về điều kiện khiến Shii của tớ kích hoạt cùng với『cái chuyện khác đó』, phải không? Nếu tớ bị tách ra khỏi cậu trong một thời gian dài và bị đặt trong một môi trường lạ lẫm, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra-“

“A…”

Khi cảm xúc tình yêu của Shouko dành cho Yasuo lớn vượt tầm kiểm soát, con Shii sẽ lộ diện ra ngoài và chiếm lấy cơ thể cô ấy.

Yasuo chắc chắn là đã nghe về chuyện này rồi.

Khi cô ấy đưa chuyện này lên, Yasuo, người còn chẳng thể gọi Shouko bằng tên cô ấy, đỏ ửng mặt lên và chẳng nói được lời nào.

“Vậy thì, nhờ cậu truyền tải quan điểm của mình đến bố cậu và Diana-san. Tớ về nhà đây. À, cậu không cần phải tiễn tớ cùng đâu.”

“À, được rồi, tớ hiểu. Ưm…”

“Tớ sẽ liên lạc với cậu sau. Hẹn gặp lại. Ei.”

“Đau! Ể? Ểh!?”

Shouko, người đã nhanh chóng sẵn sàng để rời đi và đứng dậy, đánh vào đỉnh đầu của Yasuo với một đòn chặt karate như một món quà tạm biệt và ngay lập tức rời khỏi quán cà phê.

Yasuo, người cứ vậy ngây ra nhìn chằm chằm khi cô ấy rời đi, bỗng dưng nhận thấy được sự hiện diện của một ai đó bên cạnh cậu và quay sang phía người đó.

“Ồ, Diana?”

Diana đang ngồi trên chiếc ghế mà trước đó là chỗ của Shouko, với một biểu cảm một nửa hàm chứa sự ngượng ngùng và nửa còn lại là tức giận.

“Khoan đã, cậu ở trong quán từ nãy đến giờ ư?”

“Thì, đúng vậy. Tớ đổi ca với Đại tá để bảo vệ cho Shouko.”

Vì đây là một quán công khai, không có gì kỳ lạ lắm khi cô ấy quyết định vào trong để có thể làm tròn bổn phận của mình như một người bảo vệ.

“Vậy là cậu có nghe những gì bọn tớ đã nói rồi nhỉ… nói thành thật nhé, cậu nghĩ gì nào? Cô ấy nói rằng sẽ không đến Ante Lande trừ khi tớ đi cùng, nhưng tớ nghĩ điều này hơi bất khả thi… Diana?”

Yasuo muốn thảo luận về điều kiện mà Shouko đã đưa ra, nhưng cậu bất ngờ nhận thấy rằng Diana lần đầu tiên thật sự đang lườm cậu một cách quở trách và cậu ngừng nói khi đang ở giữa câu thoại.

“Yasuo. Tớ biết rõ rằng đây không phải chỗ của tớ khi xen vào và nói điều gì như này, nhưng những gì mà cậu làm vừa rồi tệ lắm. Nó quá đáng lắm đấy.”

“Ể.”

“Tớ nghĩ cậu nên tìm một cơ hội nào đó và xin lỗi Shouko một cách đúng đắn.”

“Ê-Ểh!?”

“Tớ biết rằng cậu không có độc ác mà làm chuyện đó, nhưng có những lúc khi mà điều đó tệ chính vì trong đó không có ý định xấu xa nào cả. Đặc biệt là khi cậu đang đối mặt với Shouko. Nếu Nodoka có mặt ở đây, tớ chắc rằng con bé sẽ xen vào cuộc trò chuyện của cậu ít nhất là ba lần rồi.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Diana chê trách cậu thẳng thắn đến vậy.

Yasuo, người nhận thấy được điều đó, cuối cùng cũng bắt đầu nghĩ xem liệu cậu đã làm chuyện gì mà không thể tha thứ được không.

“T-Tớ thực sự nói gì đó khiến cho Tatewaki-san phiền lòng đến như vậy sao!?”

“Yasuo. Ngồi xuống đi.”

Diana, trong khi cau mày và tỏ vẻ bất đắc dĩ, yêu cầu Yasuo ngồi xuống chỗ của cậu.

Yasuo đồng thời cũng cảm nhận được thứ áp lực nào đó từ Diana tạo cảm giác lo lắng, và cậu ngồi thẳng lưng lên trong vô thức.

“Tớ không đặc biệt nghĩ đến bất cứ gì về nó cả. Nhưng Đại tá có lẽ sẽ thấy chuyện này thú vị. Cho cậu biết này, cô ấy cũng nghe hết tất cả đấy.”

“Ư.”

Trông thấy khuôn mặt miễn cưỡng của Diana và cái tên của Khalija được nhắc đến, Yasuo bắt đầu nhận ra được rằng cậu chắc hẳn đã gây ra một sai lầm to lớn nào đó.

“Còn về điều kiện mà Shouko đưa ra, bên phía bọn tớ sẽ cân nhắc chuyện đó nên cậu không cần phải lo lắng, Yasuo. Quan trọng hơn là, để tớ giải thích cho cậu xem cậu đã hành xử tàn nhẫn thế nào tới Shouko để sau khi về nhà cậu có thể hứng chịu được phần nào những công kích đến từ Đại tá.”

“Ý cậu là sao, hành xử tàn nhẫn…”

Khiến cho Diana thường luôn quan sát tất cả những gì cậu làm dưới cái nhìn tích cực phải nói những gì như vậy, rốt cuộc sai lầm mà cậu ta phạm phải lớn đến mức nào?

Và vài phút tiếp theo, Diana giải thích chi tiết xem những gì Yasuo đã làm, để rồi sau đó Yasuo úp đầu cậu xuống mặt bàn và chẳng thể vực dậy nổi trong một lúc.