GiAO MÀN – 2
________________________________________________________________________________________________
“Tiện đây thì, Khalija-san, em có nghe từ Diana-san trước đó rồi, nhưng ở Resteria có những bức vẽ về bố em, phải không?”
“Đúng vậy, không thể đếm được xem có bao nhiêu bức tranh, từ những bức tuyệt mỹ đến mức có thể được coi như báu vật quốc gia, đến những bức trông như mấy bức vẽ nghệch ngoạc.”
“Diana-san có nói rằng Onii-chan trông rất giống bố hồi ông ấy còn trẻ, những không phải cả trên những bức tranh cũng sẽ như vậy sao? Không phải mọi người sẽ ngay lập tức nhận ra Onii-chan là ai nếu như những bức vẽ như vậy lan truyền rộng rãi khắp đất nước?”
“Chị không nghĩ chúng phổ biến đến vậy… nhưng đúng đấy. Cả chị cũng nghĩ rằng Yasuo giống với ông ấy, mà thêm đây, chẳng lẽ Thiếu tá Krone lại không nói gì về chuyện này cho em sao?”
“Không, chị ấy có nói. Chị ấy nói rằng Onii-chan trông vô cùng giống với bố được khắc họa trong bức vẽ báu vật quốc gia nào đó, có tên là bình minh hay gì ấy. Và ngoài ra, em có được xem ảnh của bố khi ông ấy còn trẻ ở nhà của ông bà, và cả em cũng phải nói rằng bố quả thực rất giống Onii-chan đến độ đáng sợ đấy.”
“Như vậy có hơi tàn nhẫn quá đấy.”
“Nhưng khi nói đến hội họa, mọi thứ tùy thuộc vào kĩ năng của họa sĩ, đúng không? Và ngoài ra, Diana-san luôn luôn mềm yếu với Onii-chan và cách chị ấy nhìn nhận anh em luôn bị bóp méo bởi bộ lọc ‘Sự kính trọng với Anh hùng’ của chị ấy, nên em thắc mắc liệu thật rằng bức vẽ đó thật sự miêu tả giống anh ấy đến vậy không.”
“Chị nghĩ rằng『Người Anh hùng, Hideo, hướng mắt theo ánh bình minh trên đỉnh núi thiêng』được vô cùng yêu mến bởi người dân vì nó được vẽ một cách vô cùng chân thực, và nhà Krone đồng thời cũng ca ngợi nó như một bức khắc họa chính xác nhất hình ảnh của Hideo và Madoka.”
“A, đúng rồi, đó chính là tiêu đề của bức vẽ.”
“Mà thì, hình ảnh của Hideo mà đa số mọi người dựng lên trong suy nghĩ họ và những bản sao của ông ấy được khắc họa trên vô số các bức đá không có thực sự giống đâu, nên chị không nghĩ có gì cần phải lo lắng rằng vỏ bọc của Yasuo sẽ bị lộ ra nhờ mấy bức vẽ như vậy có thể dễ dàng tìm được ở bất cứ đâu trong thành phố.”
“Ừ, có lẽ chị nói đúng thật… nhưng giờ em lại thấy tò mò xem mấy bức họa tồi tệ vẽ bố thì trông thế nào.”
_______________________________________________________________________________________________
CHƯƠNG 3 – THÀNH PHỐ KHỞI ĐẦU
_______________________________________________________________________________________________
Người kiếm sĩ trẻ bên trong bức vẽ của Catalina xuất hiện với vẻ ngoài vô cùng giống với Yasuo, nhưng sau khi đã quan sát kĩ càng, sẽ có thể thấy được đôi chút nét khác biệt.
Người đàn ông trẻ bên trong bức vẽ mặc trên mình bộ đồ na ná bộ gakuran.
Tại trường cao trung Takeoka mà Yasuo theo học, đồng phục dành cho con trai được thiết kế đi kèm với một áo vét ngoài.
Người thanh niên bên trong bức họa có mái tóc ngắn hơn so với của Yasuo, và mái tóc được chải có phần lỗi thời.
“Fufufu.”
Catalina cười sau khi chứng kiến Shouko ngây người chăm chăm nhìn vào bức họa.
“Cậu ấy là con trai của Anh hùng Hideo, phải không?”
“……”
Nếu nghĩ về chuyện này theo hướng có lý, nói rằng Yasuo hoàn toàn không có liên quan gì đến người đàn ông trẻ trong bức tranh này sẽ có phần hơi gượng gạo.
Còn nữa, Shouko cũng nhận thức được việc sẽ nguy hiểm thế nào khi mọi người tại đây phát hiện ra rằng『Con trai của Anh hùng Hideo đang có mặt tại Ante Lande』.
“Cháu không… biết bác đang nói đến chuyện gì cả.”
Shouko nuốt nước bọt và cố gắng né tránh câu hỏi, mặc dù tự bản thân cô ấy cũng nhận ra đó là một nỗ lực yếu ớt.
Shouko đã hạ thấp cảnh giác bởi vì người phụ nữ này đã cứu họ và cho cô ấy một chỗ trú cũng như một chiếc giường để nghỉ ngơi.
Liệu người phụ nữ lớn tuổi này là kẻ thù, hay là đồng minh?
Shouko không lo lắng đến việc liệu rằng quý bà này là kẻ thù của Resteria, hay là kẻ thù của Diana.
Cô ấy lo lắng rằng liệu quý bà này là một người lớn sẵn lòng giúp đỡ hai người họ hay không, như những gì mà họ mong muốn.
“Bọn cháu… chính xác là đang ở đâu?”
“Đó là một câu hỏi kì lạ.”
“Bọn cháu chỉ từ Nhật bản đến mới đây thôi.”
“Ồ, như vậy khá tuyệt đấy. Làm sao mấy đứa qua được vậy?”
Shouko không biết còn phương thức nào khác để có thể khiến cho chuyến đi này khả thi ngoại trừ sử dụng Tháp Cổng.
Cô ấy không thể nghĩ ra được gì khác để nói.
“Như những gì cháu vừa nói thôi ạ. Bọn cháu tự dưng thấy mình có mặt trong khu rừng này trước khi biết được xem điều gì đã xảy ra.”
Nghe thấy giọng Yasuo vọng đến từ phía sau, Shouko ngay người lại, và những gì cô ấy thấy khiến Shouko bất chợt đổ mồ hôi lạnh.
Yasuo đang đứng tại đó, lộ rõ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cậu.
“Ồ, cháu dậy rồi à?”
“Vâng. Xin lỗi, có vẻ cháu từ lúc nào đã ngủ gục mất rồi.”
“Chuyện đó chẳng thể nào tránh được, sau cùng, cháu đã vô cùng mệt mỏi.”
“……Tớ không nhận ra nó khi mới đầu đến đây, nhưng trông giống mình thật đấy, nhỉ?”
“Đúng đấy, tớ cũng nghĩ tương tự như vậy.”
Catalina gật đầu và tiếp lời.
“Ta chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ có cơ hội được gặp một trong những thành viên trong gia đình của Anh hùng Kenzaki Hideo. Cháu nói tên mình là Yasuo, đúng chứ? Liệu ta có thể biết tên của cô bạn gái đáng yêu đằng kia của cháu không?”
“……Là Shouko. Shouko Tatewaki.”
Shouko không phải loại người lơ đễnh mà không đọc được tình huống này khi cô ấy được nhắc đến trong vị trí người yêu của Yasuo để mà rồi mất bình tĩnh trong tình cảnh căng thẳng như vậy.
Có thể nhất thì, Yasuo là người đã chạm mặt Catalina trong rừng, và nhờ sự giúp đỡ từ bà.
Vậy nhưng, nếu bình tĩnh lại và suy nghĩ, thật kì lạ khi một người phụ nữ lại đi bộ một mình bên trong khu rừng đầy những loài động vật nguy hiểm.
Yasuo đã đồng ý tạm thời ở lại ngôi nhà này vì lợi ích của Shouko, nhưng cậu vẫn chưa hề mất cảnh giác.
“Hai người bọn cháu sinh sống một cách bình thường tại Nhật Bản. Bọn cháu vốn có dự định sẽ ra ngoài hẹn hò cùng nhau. Đúng không, Shouko?”
“Ể!? Đ-Đúng vậy…”
Vậy nhưng, đến cả Shouko cũng mất bình tĩnh trong giây lát khi chứng kiến Yasuo dễ dàng nhắc tên cô ấy, điều mà cậu ta vốn vô cùng lưỡng lự để làm trước kia. Dù vậy, Shouko vẫn có thể gật đầu được.
“Bọn cháu đang ăn trưa và mở hộp bento của mình ra, để rồi điều tiếp theo mà cháu còn nhớ được, thì cả hai đã ở trong khu rừng này rồi. Có một luồng sáng vô cùng mãnh liệt. Bọn cháu không biết tại sao mình lại có mặt ở đây nữa. Chính xác thì chúng ta đang ở đâu vậy?”
“……”
“Tên của cha cháu chắc chắn là Hideo… Nhưng bác đã từng gặp bố cháu trong quá khứ rồi sao?”
Biểu cảm của Catalina không biểu hiện gì mấy và bà gật đầu.
“Cả hai đứa hãy đợi ở đây.”
Nói vậy, Catalina quay người lại và rời khỏi xưởng làm việc.
“Tatewaki-san.”
“Ha……”
Yasuo bước tiến tới, kéo tay Shouko, và bước nửa bước theo sau cậu ấy.
Shouko không kháng cự lại, và bước đến một vị trí đằng sau cậu ấy nơi nhìn vào sẽ không thấy thiếu tự nhiên, và tiếp tục nhìn lên bức tranh, khi mà Catalina quay trở lại và mang theo một cuộn giấy lớn.
“Cháu có thể đọc được bản đồ không?”
“……Không, cháu không đọc được.”
“Vậy à. Thế thì, hãy nhìn sang đây.”
Yasuo không thể nói được xem liệu bà ấy đã nhận thấy sự do dự trong chốc lát của cậu hay không, nhưng Catalina trải cuộn giấy da cứng xuống một trong những chiếc bàn bên trong xưởng.
“Đây là khu rừng nơi chúng ta đang ở. Căn nhà gỗ nơi ta đang ở nằm đâu đó chỗ này.”
Vị trí mà Catalina chỉ vào gần như ở chính giữa khu rừng này.
Không có cách nào để có thể nói xem chính xác Yasuo và Shouko đáp xuống tại đâu, nhưng nhìn vào tấm bản đồ có thể thấy rõ rằng họ chỉ đang tiến sâu hơn và sâu hơn vào trong khu rừng.
“Thành phố gần đây nhất sẽ là nơi này, Galedeite. Cháu đã nghe về nó bao giờ chưa?”
“Không, cháu chưa từng nghe về nó.”
Nơi mà Catalina chỉ vào nằm ở phía đông của khu rừng.
“Con sông nằm ở đâu vậy? Khi bọn cháu ở trong khu rừng, bọn cháu có thấy một con sông khá lớn nằm trong khu vực này.”
Để đáp lại câu hỏi của Shouko, Catalina lần hướng ngón tay của bà đến phía nam của khu rừng, nơi chẳng có gì được viết trên bản đồ.
“Con sông đó không tồn tại trên tấm bản đồ. Thứ này cũng khá cũ rồi. Con sông đó được tạo nên bởi cha của Yasuo, ba mươi năm về trước.”
“……”
Yasuo nén lại và kiểm soát nhịp tim đột ngột tăng nhanh của mình, và bằng cách nào đó vẫn giữ được nét điềm tĩnh trên khuôn mặt.
“Được tạo nên bởi bố… Khoan đã, vậy nghĩa là sao chứ? Thực ra thì, điều này luôn luẩn quẩn trong đầu cháu từ lúc cháu đến đây, nhưng nơi này thực sự không phải Nhật Bản sao?”
“……”
Catalina nhìn sang Yasuo như thể tìm xem ý định thực sự của cậu là gì, nhưng bà nhanh chóng lắc đầu.
“Cha cháu không có nói cho cháu bất cứ điều gì sao?”
“Nói cho cháu về chuyện gì ạ? Bố cháu chỉ là một người làm công bình thường. Ông ấy làm việc trong một công ty chuyên về thực phẩm và các thiết bị đo đạc, và cháu chưa từng nghe bất cứ điều gì về chuyện ông ấy tạo ra một con sông. Cháu cũng chưa từng được nghe kể rằng bố từng làm bất cứ điều gì đến mức xứng đáng để được khắc họa trên một bức tranh tuyệt vời như vậy.”
“Vậy à, cháu thực sự không biết gì sao… Nếu là vậy, ta nghĩ rằng đó là điều tự nhiên thôi khi cháu thấy bối rối đến thế.”
“Vâng. Và nói đến những thứ mà bọn cháu không hiểu nổi, bọn cháu cũng không biết được có chuyện gì đang xảy ra với mắt của cô ấy.”
Yasuo thử đưa một cú hích nhẹ tới Catalina khi nhắc đến Shii, nhưng Catalina không để lộ bất cứ phản ứng rõ ràng nào và tiếp tục chờ đợi những lời tiếp theo.
“Lúc đầu, cháu nghĩ cô ấy bị thương khủng khiếp lắm, nhưng cô ấy khăng khăng nói rằng mình ổn…”
“……Ta thực sự cũng không biết bất cứ gì về chuyện này, nhưng cháu có phiền nếu ta hỏi một câu không?’
“Là gì vậy ạ?”
“Trước khi ta và cháu gặp nhau, ai là người trong số các cháu đã hét to đến mức vang vọng cả khu rừng đến vậy?”
Yasuo đưa mắt sang Shouko chỉ trong giây chốc, trước khi cậu cau mày và trả lời.
“Cháu nghĩ đó là mình.”
“Cháu sao?”
“Ý cháu là, khi đấy có những sinh vật kì dị và đáng sợ giống sói ở đó và cháu đã la hét hết sức có thể một lúc lâu, nên cháu không thực sự chắc chắn thời điểm mà bác đang nhắc đến là gì, Catalina-san. Vậy nhưng, cháu có thể khẳng định rằng mình là người duy nhất đã hét lên.”
“Cậu trai à, cháu có nghĩ mình làm vậy có hơi xấu hổ không? Một người đàn ông phải luôn đặt suy nghĩ vào những hành động của mình và trở thành một chỗ dựa vững chắc cho người mình yêu chứ.”
Lắng nghe lời thú nhận đáng xấu hổ của Yasuo, biểu cảm của Catalina cuối cùng cũng giãn ra.
“Ở Nhật Bản, con gái khá là mạnh mẽ.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Catalina gập tấm bản đồ lại.
“Ta chắc rằng hai cháu hẳn sẽ thấy bối rối sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu hai đứa muốn, ta sẽ dẫn đường hai đứa đến Galedeite vào sáng ngày mai. Sẽ dễ dàng để thu thập thông tin trong một thành phố lớn hơn là việc lang thang trong rừng, và ta nghĩ rằng sẽ có rất nhiều thứ mà các cháu có thể học hỏi được tại đấy.”
“Như vậy là quá tốt rồi ạ. Thật cảm ơn bác nhiều.”
Yasuo cúi đầu cảm ơn, và Shouko cũng làm theo cậu.
“Hai người các cháu có thể sử dụng phòng cho khách ở kia. Hãy là một quý ông và nhường chiếc giường cho quý cô của mình, nhé? Còn nữa, ta chắc rằng hai đứa hẳn sẽ thấy khó khăn khi cuộc hẹn của mình lại bị hủy bỏ bởi một sự kiện kì lạ thế này, nhưng hãy kìm nén phần tuổi trẻ của mình lại cho đến khi tình hình ổn thỏa, nhớ nhé?”
“Ể? Haa… Vâng ạ? Ưm…”
“……!!”
Yasuo tỏ vẻ lúng túng vì cậu không hiểu được những lời cuối cùng đó có ý nghĩa gì, còn khuôn mặt Shouko thì chuyển đỏ sau khi đã mơ hồ hiểu được câu nói đó. Thấy vậy, vì lí do nào đó mà có thể thấy được sự thỏa thích lộ ra trên vẻ mặt của Catalina.
Sau đấy, Catalina mang ra hai cốc nước nóng, một chiếc bình, và một chiếc chân đèn nến cùng một cây nến mới đến phòng dành cho khách nơi Shouko trước đó ngủ trong đấy và rồi rời đi sau khi bỏ lại hai người trong phòng.
“Phù… Căng thẳng thật đấy.”
“Ư-Ừ…”
Shouko trông vẫn chưa an tâm nổi khi ngồi trên giường, nhưng Yasuo vờ như cậu không để ý thấy điều đó. Cậu giãn người ra và ngồi xuống ghế sau khi nhặt chiếc chăn mà mình đã làm rơi xuống sàn nhà.
“Tớ không biết liệu ý bác ấy là gì về cái phần tuổi trẻ hay gì gì ấy mà bác ấy nói lúc cuối... Hay là tớ nghe nhầm nhỉ?”
“Hả!? Cậu không hiểu câu đấy sao!?”
“Ể?”
“À, thôi, không có gì đâu,…”
Shouko, người vừa vô tình to tiếng lên, xoay xở giữ cho giọng mình về trạng thái ban đầu.
Họ đã tự giới thiệu bản thân là người yêu của nhau, và đã làm hết sức để có thể thuyết phục Catalina rằng họ chỉ là những nạn nhân đến từ thế giới khác bị lạc đến đây và không biết về bất cứ điều gì liên quan đến Ante Lande cả.
Trong kiểu tình huống như vậy, sẽ chỉ có duy nhất một lời nhắc nhở nhẹ nhàng đến từ người lớn tuổi đưa ra cho những cặp đôi trẻ tuổi đang tràn trề sinh lực khi họ phải đi ngủ về đêm bên trong căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường.
“Ý tớ là, bọn con trai nên là người nhận ra được mấy thứ như này nhanh hơn chứ… mà, thôi đừng để ý đến. Nếu là Yasu-kun, tớ nghĩ đây là điều bình thường thôi.”
Vì phản ứng của Yasuo, giờ trông có vẻ như cô ấy mới là người mong đợi mấy thứ kì lạ, và như vậy càng khiến Shouko cảm thấy xấu hổ hơn.
Cha à, mẹ à, con xin lỗi.
“V-Vậy, bắt đầu từ ngày mai bọn mình nên làm gì?”
“Tớ cho rằng không còn lựa chọn nào hơn ngoài việc nương tựa vào sự bảo vệ của Catalina-san một thời gian. Sau cùng, bác ấy có vẻ như biết về cha mình.”
“À, đúng rồi, chuyện đó…”
“Ngoài ra, bác ấy trông như một người nước ngoài dù cậu có quan sát thế nào, nhưng thật mừng rằng bác ấy có thể nói được tiếng Nhật.”
“Haa… Hửm?”
“Dù sao thì, tớ mừng vì bọn mình không có kết cục trở thành bữa tối cho bọn sói trong khi bị lạc. Có lẽ chúng ta nên đi ngủ thôi. Tớ chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.”
“Ư-Ừ…”
Liệu đó là do trí tưởng tượng của cô ấy, hay vừa rồi Yasuo có nói điều gì đó kì lạ?
“N-Này, Shouko.”
“……Ể?”
“Có sao không nếu tớ vào nằm chung giường với cậu?”
“…………………………………Ể?”
Shouko chớp mắt, và đến giây tiếp theo, cả người cô ấy đỏ ửng lên từ đầu ngón chân cho đến tận mang tai.
“Ya, Ya-Ya-Ya-Ya-Ya-Ya……”
“Cảm giác có hơi lạnh chút, và tớ nghĩ rằng bọn mình sẽ thấy ấm hơn nếu chồng cả hai chăn lên và cùng ngủ dưới chúng.”
“C-C-C-Chuyện đó… Đ-Đúng thật, n-nhưng Catalina-san nói là…”
“Sẽ không sao đâu miễn là bọn mình không tạo nhiều tiếng động.”
“C-C-C-C-C-C-Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu có bị vấp ngã đâu trong rừng rồi va đầu vào chỗ nào hay gì không?”
Cách mà cậu ta đang nói chuyện khác với Kenzaki Yasuo mà cô ấy biết.
Cậu ấy hành xử như thể không hiểu ý nghĩa lời chế giễu của Catalina trước đó, nhưng phải chăng giờ cậu ấy là người bị cuốn theo sau khi giới thiệu cô ấy là bạn gái?
Shouko đã qua cái giai đoạn đỏ mặt và giờ thì cô ấy đang trong trạng thái có thể bắt đầu tỏa ra ánh hồng bất cứ lúc nào, và Shouko bắt đầu trở nên hoảng loạn, nhưng-
“Có sao đâu? Bọn mình luôn làm chuyện này mà, phải không?”
“Eeeeeeeeh… Ưmmmmmm… Câ-Câ-Cậu định làm gì chứ Yasu-kun…”
“Có chuyện gì sao? Tớ đâu có nói mình có ý định làm gì, đây là ý tớ này.”
“Đ-Đ-Đ-Đ-Đ-Đ-Đây? Đ-Đ-Đợi đã, tớ chưa có sẵn sàng để…”
Trong giây phút đó, trong căn phòng nơi chỉ có ngọn nến là nguồn sáng duy nhất, một nguồn sáng xanh chói sáng xuất hiện.
“…Ể?”
Đó là Slimphone của Yasuo.
Có một vài từ được gõ sẵn trên màn hình sáng xanh.
『Pin chiếc Slimphone của cậu vẫn chưa hết, phải không? Từ giờ hãy trò chuyện thông qua điện thoại.』
“Khá rõ ràng để thấy được ý của tớ, đúng không?”
“……Ể?”
Bên cạnh Shouko đang ngồi trên giường và chớp mắt không nguôi vì bối rối, Yasuo ngồi kề bên gần đến mức họ chỉ suýt soát không chạm vào người nhau, và tiếp tục nhập những chữ cái thông qua bàn phím ảo trên Slimphone của cậu.
『Tớ biết bọn mình đang ở đâu. Nhưng tớ không muốn Catalina-san biết rằng bọn mình biết được nhiều hơn thế. Với khả năng tuy thấp rằng bác ấy có thể đang theo dõi chúng ta, tớ muốn bọn mình sẽ nói chuyện dưới chăn để trông sẽ không thấy kì lạ. Tớ hiểu rằng chuyện này có thể khiến cậu thấy thiếu thoải mái, nhưng tớ hứa rằng mình sẽ không làm gì kì quái đâu.』
“À……”
『Tớ gần như chắc chắn rằng bác ấy đang nghe lén bọn mình ngay lúc này. Hiện với những gì bác ấy thấy, bọn mình chỉ là những người hoàn toàn không hay biết gì và đến Ante Lande từ một thế giới khác, giống như “Hideo” và “Madoka” trước kia. Tớ muốn bác ấy cho rằng bọn mình không có suy nghĩ quá sâu xa gì về chuyện này.』
“…R-Rồi, Tớ k-không có phiền, nếu đó là ý cậu…”
Quả thực rằng Shouko cũng cảnh giác với Catalina, và cô ấy hiểu được mối nguy hiểm đi kèm với chức danh『Con trai của Anh hùng Hideo』.
Shouko đã bị thuyết phục rằng đề nghị của Yasuo là hoàn toàn chính đáng, và cô ấy lấy ra chiếc Slimphone bên trong túi mình với từng chuyển động chậm rãi và từ tốn nằm xuống giường.
Và rồi, khi chiếc giường phát ra tiếng cót két nhẹ sau khi chịu thêm cả trọng lượng của Yasuo-
“…!!”
Đến lúc này, Shouko nhận thấy quả thực điều này vẫn quá đỗi đáng xấu hổ, nhưng giờ đã là quá muộn để có thể rút lui.
Hai người bọn họ nằm xuống và mặt đối mặt trên một chiếc giường có hơi chật hẹp, trong khi mặt đỏ tới tận mang tai và tay cầm những chiếc Slimphone chiếc mặt như thể những tấm khiên.
Mặc dù trước đó nói năng điềm tĩnh là vậy, khuôn mặt Yasuo giờ cũng hoàn toàn đỏ lựng khi họ thực sự đang cùng ở trên một chiếc giường lúc này, và thấy vậy, Shouko lại càng thêm và càng thêm ngại ngùng hơn.
“Hử?”
“C-Cái…!”
Yasuo có thể thấy được ngọn lửa bên trong mắt của Shouko đã dịu bớt xuống rất nhiều về kích cỡ.
Vậy nhưng, ngọn lửa đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, và cậu ấy có thể thấy được đôi mắt đỏ của Shii hiển hiện ở chính giữa ngọn lửa đó.
“……Không, không có gì đâu.”
Vì nó không biến mất, nên cũng chẳng có gì đáng để nói đến khi nó chỉ thu nhỏ kích cỡ lại.
Yasuo ngăn bản thân mình nói thêm điều gì hơn, để rồi thở dài một cách nặng nề.
“Hiii… Này, Yasu-kun, cậu gần quá đấy, nên đừng có mà thở dài não nề như vậy…”
“A-À, xin lỗi… nhắc đến mới nhớ, tớ còn chưa đánh răng…”
Chuyện trò về những điều như vậy trong khi thì thầm, hai người bọn họ cảm thấy khá khó để có thể hướng đến chủ đề chính lúc này.
“D-Dù sao thì, chúc ngủ ngon, S-Shouko.”
“Ư-Ừ, chúc ngủ ngon.”
Sau khi chúc ngủ ngon tới lẫn nhau để phòng ngừa việc Catalina có thể đang nghe lén, Yasuo kéo chiếc chăn cao lên chút xung quanh hai người, và chuyện này khiến Shouko, người vẫn còn đang lo lắng tới từng cử động của cậu ấy, ngày càng khiến cho cơ thể mình cứng đờ hơn.
“……”
Shouko ngước mắt và hé nhìn Yasuo, người đang tuyệt vọng cố gắng tránh nhìn tới cô ấy trong khi gõ mấy thứ gì đó trên Slimphone của mình.
『Bọn mình hiện đang ở một nơi gọi là Cộng Hòa Gaz. Đoàn hiệp sĩ của Resteria nơi Diana trực thuộc không có bất kì sức ảnh hưởng nào tại đây.』
Đó là điều đầu tiên Yasuo cho Shouko thấy trên màn hình của cậu sau khi gõ ra.
Trông thấy Shouko cau mày, Yasuo lướt ngón tay cậu vài lần trên bàn phím như thể cậu đã dự trước được câu hỏi của cô ấy, và một lần nữa quay màn hình sang phía Shouko.
『Tớ đã được nghe về con sông mà họ nói rằng cha tớ là người đã tạo ra trong cuộc chiến với quân đội của Quỷ Vương. Hiện tại, nó được gọi là Sông Kiếm thánh Hideo.』
“Phụt.”
Shouko chẳng thể làm gì để ngăn việc bật cười thành tiếng như vậy sau khi nghe đến cái tên kì cục đó mà bất cứ người bình thường nào cũng sẽ phản đối nó, và rồi ngay sau đó nhận thấy hành động mình vừa làm và trở về với trạng thái cảnh giác trong khi hướng nhìn sang phía cánh cửa căn phòng.
Vì tất cả mọi người trong nhà Kenzaki, bao gồm cả Hideo, đều có chung một phản ứng như vậy khi Khalija lần đầu đến nhà họ và kể câu chuyện này, Yasuo không thấy khó chịu chút nào trước phản ứng của cô ấy.
『Đó là một con sông nổi tiếng và nước từ nơi đây được coi như dòng nước thánh, và nếu đúng thì sẽ có một nhà thờ gần bờ sông. Tớ nghĩ có lẽ nó nằm ở thành phố mà Catalina-san nhắc đến trước đó.』
Sau khi Shouko im lặng gật đầu, Yasuo lại quay về với việc soạn tin trên Slimphone.
“……”
Shouko bất ngờ nhận ra mình đang chăm chú nhìn tới khuôn mặt của Yasuo từ khoàng cách gần thế này trong khi cậu ta đang bận rộn soạn tin, nhưng hướng nhìn sang chỗ khác trông cũng thiếu tự nhiên, nên Shouko chăm chăm nhìn vào mặt sau chiếc Slimphone của cậu trong khi đưa mắt trước và sau cùng theo những chuyển động ngón tay của cậu ấy trên màn hình trong khoảng thời gian rảnh rỗi này.
『Tớ không có thông tin gì về khoảng cách từ Resteria đến Cộng hòa Gaz, nhưng tớ không nghĩ nó sẽ đủ gần để hai người bọn mình có thể dễ dàng tự đi được. Kể cả nếu đó là một đất nước láng giềng.』
Shouko gật đầu sau khi đọc những dòng tin.
Kể cả nếu đó là một đất nước ngay kề bên cạnh, với hai người không hề có một phương tiện di chuyển nào ngoài việc đi bộ, thì khoảng cách đó cũng không thể coi là gần được dù có nhìn nhận thế nào.
『Tớ nghĩ việc Diana hoặc bố tớ có thể tìm thấy bọn mình mà không có bất kì dấu vết nào về vị trí bọn mình là điều bất khả thi. Cũng không có gì đảm bảo rằng hai người họ đã đến được Resteria. Vậy nên tớ dự định bọn mình sẽ nhờ cậy đến Đoàn Hiệp sĩ của đất nước này trong tương lai gần và tiết lộ rằng mình là con trai của Anh hùng Hideo.』
“!”
Hai mắt Shouko mở to.
“Không còn lựa chọn nào khác.”
Sau khi lặng lẽ thì thầm vậy, Yasuo quay lại với việc gõ phím.
『Thay vì tìm cách để báo cho bố tớ hay Diana biết được bọn mình đang ở đây, tớ nghĩ sẽ có hiệu quả hơn nếu để cho Resteria, và cụ thể hơn là mẹ Diana, biết bọn mình ở đây. Người mà Catalina nhắc đến vừa nãy, Erijina Radagast, là mẹ Diana.』
Đến đây, Shouko bắt đầu gõ trên điện thoại cô ấy.
『Nếu là vậy, thì bọn mình có thể nhờ Catalina-san liên lạc với cô ấy được không? Sau cùng, có vẻ như bác ấy biết mẹ của Diana.』
『Như vậy vẫn còn quá nguy hiểm vào lúc này. Bọn mình cần chờ đợi ít nhất cho tới khi có thể tới được thành phố và tìm một tổ chức lớn mạnh nào đó có thể chống lưng cho cả hai.』
『Tại sao vậy?』
『Không có gì đảm bảo rằng Catalina bên phe Resteria cả.』
『Nhưng, bác ấy có nói bức vẽ của bác được coi là báu vật quốc gia tại Resteria mà.』
『Đến cả Khalija cũng là một chiến binh từng tuyên thệ sẽ cống hiến cho tổ quốc. Nhưng cô ấy vẫn phản bội quê hương mình và tuân theo mệnh lệnh từ Carnelian. Không có gì chứng minh được Catalina-san sẽ không làm điều tương tự vậy.』
Shouko trông vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục trước điều này, nhưng Yasuo lặng lẽ chỉ vào mắt trái cô ấy.
『Khi tớ lần đầu thấy bác ấy trong rừng, Catalina-san tỏ ra đôi chút ngỡ ngàng khi thấy mắt trái cậu, nhưng bác ấy không có dấu hiệu gì là sợ hãi cả. Phải nói là khá lạ.』
“?”
『Ở Ante Lande, Shii là những con quái vật kinh hoàng. Thật kì lạ khi một họa sĩ bình thường lại không sợ hãi trước một thứ thậm chí có thể hạ gục một chiến binh Magitech.』
“……”
『Giống như Khalija-san, bác ấy có thể cũng biết về sự tồn tại của cái Then. Dĩ nhiên, tồn tại khả năng rằng bác ấy không sợ hãi đơn giản vì Catalina-san thực chất là một pháp sư rất mạnh không kể tuổi đời, nhưng mình không thể mất cảnh giác với bác ấy cho tới khi biết chắc được sự thật.』
『Tớ hiểu rồi.』
『Vậy nên, kể từ mai, bọn mình phải đóng vai là những cư dân từ thế giới khác không hay biết gì. Sự thật là vẫn còn nhiều thứ mà bọn mình chưa hề biết, và một nửa những thứ bọn mình vốn đã biết vẫn vô cùng đáng kinh ngạc kể cả khi đã được nghe đến trước đó, nên tớ không nghĩ có bất cứ lí do gì mà cần quá chú tâm đến chuyện này.』
『Còn mẹ cậu thì sao? Bác ấy cũng nổi tiếng mà, phải không?’
“À……”
Yasuo mang một biểu cảm phức tạp trong giây chốc, nhưng rồi lập tức quay về với việc gõ điện thoại.
『Vì tớ đã nói rằng không hề biết gì về cuộc sống của bố tại đây, tớ cho rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài nói mình chỉ biết mẹ mình là nội trợ. Vậy nhưng, sẽ trở nên khả nghi nếu cố tình giấu đi việc rằng tên mẹ là Madoka, nên bọn mình sẽ cần phải nói ra nếu bác ấy hỏi.』
Nếu Catalina là một người có hứng thú với đời sống của Anh hùng Hideo sẽ ra sao sau cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, không phải bàn cãi việc bác ấy sẽ hỏi『Vợ của Hideo là một người như nào vậy?』
Yasuo sẽ cần phải đánh lừa rằng cậu không biết mẹ mình được tôn vinh là Phù thủy vĩ đại, vậy nên cậu phải giả vờ rằng bản thân mình chỉ biết đến mẹ là một người bình thường và một nội trợ.
Nếu Catalina nhắc đến cái tên『Madoka』, cậu ta sẽ phải tỏ vẻ ngạc nhiên và nói rằng mẹ mình cũng có cùng cái tên như vậy.
Nếu Catalina hỏi rằng tên mẹ cậu là ai, cậu cần phải trả lời『Madoka』và rồi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên bởi vì Catalina chắc chắn sẽ kể hết mọi thứ về Madoka rằng bà là một pháp sư cùng đồng hành với Hideo tại Ante Lande.
Dù sao thì, nếu họ muốn tiếp diễn trò giả ngây này, cả hai sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều lời nói dối vào lúc khi mọi người cùng trò chuyện về Madoka Sugiura, vậy nên việc họ sắp xếp ổn thỏa chuyện này là càng sớm càng tốt.
Sau khi Yasuo giải thích như vậy tới Shouko, cô ấy gật đầu lia lịa.
“……Nghe có vẻ vất vả đây nhỉ.”
Shouko vô tình thì thầm ra tiếng.
Tận sâu trong cậu, Yasuo cũng đồng tình với cô ấy.
Liệu hai người bọn họ có thực sự dựng lên được một màn kịch như vậy không?
Họ có thể đi xa tới đâu với những lời nói dối tạm bợ đó, trước một người họa sĩ toát lên vẻ khôn khéo và thông thái cả khi tĩnh lặng?
“…Dù sao thì, hãy nhờ Catalina-san đưa bọn mình đến thành phố, và rồi thảo luận xem sẽ làm gì tiếp theo một khi đã tới điểm đến. Giờ nói về nó cũng không có tác dụng gì. Còn nữa, hãy cùng hỏi bác ấy liệu có cách nào để che được mắt của cậu không vào ngày mai.”
Vì cũng chẳng có vấn đề gì nếu những lời này bị nghe lén, cậu có nói chúng thành tiếng.
Sự thật rằng họ không có lựa chọn nào ngoài việc liên lạc với Hideo hoặc Resteria.
Không như Hideo và Diana, hai người họ không sở hữu bất cứ cách thức nào để có thể an toàn thoát khỏi hiểm nguy, nên cả hai không có hướng đi nào và chỉ có thể dựa vào Catalina dù cho đó có là một người đáng ngờ.
“…… Được rồi.”
Shouko gật đầu và nắm lấy chiếc Slimphone của mình bằng cả hai tay.
『Được rồi, bọn mình nên ngủ thôi. Tớ sẽ nằm dưới sàn, nên…』
Cậu đã nói xong tất cả những chuyện mà mình muốn thảo luận.
Yasuo cố gắng rời khỏi chiếc chăn đã được hâm nóng nên nhờ thân nhiệt từ cơ thể của hai người, nhưng cậu khựng lại trước giọng nói lo lắng của Shouko và đôi tay run rẩy.
“K-Khoan, Yasu-kun…… Không sao đâu. Ngủ cùng nhau thế này cũng được mà.”
“Ể!?”
Nghe Shouko đột ngột nói vậy, giờ là đến lượt Yasuo đỏ mặt.
“N-Nếu cậu mà làm chuyện kì quái gì, tớ sẽ cho cậu lãnh trọn những gì mà bọn sói kia phải hứng chịu vừa rồi… N-Nhưng, cậu cũng mệt mà, Yasu-kun, nên nếu chỉ có mỗi tớ là người được ngủ trên giường, Tớ sẽ thấy có lỗi… Ưm… Ý mình là…”
Shouko đặt slimphone của mình xuống dưới gối và nắm lấy tay cậu.
“Tớ muốn cậu cầm tay mình. Một mình đáng sợ lắm.”
Bị nhìn chăm chăm bởi ánh mắt tràn ngập lo sợ của cô ấy, Yasuo nuốt nước bọt trong vô thức.
“T-Tớ cũng thấy xấu hổ với chuyện này mà, cậu biết đấy… và giờ thì cậu lại hành xử thế này sau khi đã nói một tràng dài những thứ khiến cho tớ muốn chết chìm trong xấu hổ trước đó… Ei!”
Phát chán với cảnh Yasuo tỏ ra lúng túng vậy, Shouko mạnh mẽ kéo tay cậu và lôi cậu ta trở lại với chiếc giường.
“Nếu cậu mà làm chuyện kì lạ, cậu sẽ chung số phận với lũ sói trong khu rừng, nhớ đấy? Tớ sẽ thúc thẳng đầu gối mình vào quai hàm cậu, nhớ chưa?”
“C-Cậu vừa nói vậy rồi mà……!”
“C-Cậu chỉ cần nắm tay mình thôi, được không? Ý tớ là, bọn mình đáng ra là người yêu của nhau, đúng chứ? Thế này sẽ tự nhiên hơn, phải không? Nên…”
“Tớ hiểu rồi. Tớ hiểu rồi…”
Dù cho Yasuo đã từ bỏ và vâng theo lời cô ấy, chỉ với việc nắm tay cậu thôi, Shouko có thể nói rằng cả cơ thể cậu ta giờ như hóa đá rồi.
Nằm kề sát bên nhau trên một chiếc giường chẳng thể nói là rộng rãi gì, Yasuo và Shouko duy trì một khoảng cách mà cơ thể hai người chỉ vừa vặn không động chạm, và tay họ bắt đầu ấm lên như thể cả hai đang cho người còn lại biết được sự hiện diện của bản thân chỉ qua cái nắm tay.
“……Ta-“
“…… Bọn mình phải tỏ ra là người yêu, phải không?”
“…Sh-Shouko…”
“Có gì sao? Vừa rồi cậu gọi tên mình rất tự nhiên, nên tớ có hơi vui…”
“C-Chuyện đó…”
Bởi vì đó là điều cần thiết, hay nói cách khác, chỉ là diễn mà thôi.
Vậy nhưng, nếu họ hiểu được sức nặng của một thanh kiếm thực sự là bao, họ sẽ có thể “đưa” điều đấy vào trong vở diễn và khiến nó sống động hơn.
Trong khi nghĩ ngợi về việc đóng kịch này, Yasuo vô thức nhớ lại những từ mà bạn cùng lớp của cậu, Aioi Aoto đã nói, khi cậu ta nhắc đến việc chuẩn bị cho buổi kịch.
Nếu bạn biết hàng thật có cảm giác như nào, thì vở kịch trông sẽ sống động hơn.
Nếu việc diễn xuất của bản thân được hỗ trợ bởi kinh nghiệm ngoài đời, thì đóng kịch sẽ không còn là đóng kịch nữa và trở thành “thật”.
Vậy cảm xúc thật sự trong trái tim cậu là gì, khi giờ đây cậu có thể gọi tên Shouko một cách dễ dàng đến vậy rồi…?
“Tớ thấy rằng… Mình phải bảo vệ cậu, Sh-Shouko, nên... Khi đó tớ có thể gọi cậu như vậy.”
Yasuo cất tiếng yếu ớt đến mức những lời vừa rồi mập mờ kể cả khi họ kề sát nhau đến vậy, nhưng Shouko đã nghe trọn vẹn những từ đó.
“Tớ vui lắm. Tớ sẽ còn vui hơn rất nhiều nếu cậu có thể gọi tên mình mà không thấy ngượng ngùng.”
Shouko có đôi chút xấu hổ sau khi nói vậy, và nấp đi khuôn mặt cô ấy đằng sau bàn tay đang nắm chặt của hai người.
“…Tớ xin lỗi, khi mọi thứ lại dẫn đến thế này.”
“Đó đâu phải lỗi của cậu, Yasu-kun. Tớ không có vết thương trầm trọng nào cả, và mình vẫn còn sống ngay đây thôi. Tớ có hơi sợ chút, nhưng có một người sẵn lòng giúp đỡ chúng mình rồi. Và hơn nữa… cậu ở đây với mình, Yasu-kun. Vậy là không sao rồi.”
“Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừ, tớ trông cậy vào cậu đấy.”
Khi Shouko nói vậy với khuôn mặt ửng đỏ và mỉm cười, ngọn lửa Shii bập bùng bên mắt trái Shouko đột nhiên biến mất.
“Sh-Shouko…… ngọn lửa ở mắt cậu vừa……”
“Ừ. Tầm nhìn của tớ không có thay đổi hay gì cả, nhưng tớ nghĩ có thể là do nó đấy.”
“Thật sao?”
“Ừ. Tớ khá chắc…… Yasu-kun?”
“Hửm?”
“Nếu có bất kì hành động kì lạ nào, cậu sẽ chung số phận với lũ sói đấy, nhớ đó?”
“Cậu còn định nói vậy bao nhiêu lần nữa hả…”
Yasuo chẳng thể nói gì hơn ngoài câu đấy.
Shouko kéo cậu sát lại gần hơn, đưa trán cô ấy dựa vào ngực cậu, và vòng tay cô ấy quanh người Yasuo.
“Chúc ngủ ngon.”
“…………!”
Yasuo cảm thấy toàn bộ các bó cơ cũng như khớp xương trên người mình như đông cứng lại cùng một lúc, và cậu chẳng thể cựa quậy người nổi.
Phía trước ngực cậu, đầu của Shouko động đậy nhẹ.
Yasuo hoàn toàn không có chút rảnh rỗi nào để nhận ra được cô ấy đang khúc khích cười khi nhận ra tình huống này hài hước ra sao.
Mặc dù cậu ấy là người được ôm, cậu không biết được xem giờ mình phải làm gì với hai tay mình đang lơ lửng trên không trung này.
Yasuo mải mê suy nghĩ vậy cho tới khi cậu cảm giác như não mình sắp quá tải.
Dòng suy nghĩ của Yasuo kẹt lại giữa câu hỏi liệu có ổn không nếu chạm vào cô ấy, hay sẽ tệ lắm nếu chạm vào cô ấy, rồi nó leo thang và trở thành một cuộc tranh luận không hồi kết trong đầu cậu rằng mình nên nằm ở tư thế nào để giữ người mình không chạm vào cô ấy, hoặc phòng ngừa trường hợp chạm vào cô ấy cũng không sao cả, thì chỗ nào sẽ được gọi là ổn.
“……Suuuuuu……”
“Khoan, thật đấy à?”
Và rồi, Yasuo nhận ra Shouko đã ngủ gục từ lúc nào mà không mảy may quan tâm đến tình thế tiến thoát lưỡng nan này.
Yasuo chỉ nghĩ rằng cô ấy đang đùa giỡn với cậu, nhưng cậu có thể rõ ràng cảm nhận được tay Shouko nặng trịch xuống khi nó ôm trọn lấy mình.
Shouko, người đã sử dụng sức mạnh từ ngọn lửa Shii để xua đuổi bầy thú, hẳn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau tình thế gian nguy đó.
Sự lo lắng và căng thẳng tinh thần của Shouko khi cô ấy trao đổi với Catalina trước đó hẳn cũng đã đến đỉnh điểm.
Cô ấy không phản ứng gì cả khi cậu xoay người chút, nên khi cậu thử đẩy vai cô ấy ra xa chút, Shouko dễ dàng lăn ra khỏi người cậu và nằm ngửa ra.
Mặc dù nó mới chỉ diễn ra được một lúc thôi, Yasuo có thể nói được rằng tư thế ngủ khi nghiêng người trong khi vòng tay ôm một ai đó khiến cho cả cơ thể phải căng ra rất nhiều.
Nếu cậu cứ để cô ấy trong tư thế đó, khả năng rằng Shouko sẽ không hoàn toàn hồi sức lại vào sáng mai, và hơn nữa, lí trí của cậu sẽ là thứ không chịu nổi lâu.
Yasuo chậm rãi đưa cánh tay vẫn đang vắt trên hông cậu của Shouko sang cô ấy, và đặt nó vào vị trí mà cô ấy có thể cảm thấy thoải mái trong khi ngủ.
Sau đó, Yasuo cố gắng gượng dậy và sẽ ngủ trên sàn như kế hoạch ban đầu, nhưng Shouko đang nắm tay cậu chặt đến mức như thể đã nhìn thấu hết toàn bộ kế hoạch của Yasuo.
“A.”
Nếu cậu cố dùng lực để gỡ tay cậu ra, Yasuo có thể sẽ đánh thức cô ấy mất.
Sau một vài giây, Yasuo từ bỏ và rồi lại nằm xuống cạnh Shouko.
Khoảng trống để Yasuo được nằm có phần hơi nhỏ vì Shouko đang nằm ngửa, nhưng chẳng có gì cậu có thể làm được với chuyện này cả.
“Hà……”
Lúc mà Yasuo liếc qua khuôn mặt say ngủ của Shouko từ cạnh bên, mí mắt cậu cũng bắt đầu trĩu xuống.
Bản thân Yasuo cũng phải chịu đựng khá nhiều mệt mỏi cho hôm nay rồi.
“…Mình sẽ cố hết sức.”
Yasuo, chứng kiến bản thân mình vướng vào một tình cảnh chưa từng có trước đây khi giờ cậu đang chung giường với một cô gái mình biết, cũng như chẳng thể kháng cự lại nổi cơ thể mình đang cầu xin được nghỉ ngơi, và chẳng mất nhiều thời gian để cậu chìm vào một giấc ngủ sâu.
Sau đó, vào lúc khi ngọn nến mà hai người họ quên không thổi tắt đi đã hoàn toàn cháy hết, tiếng cửa mở vang lên và Catalina bước vào phòng.
Trông thấy cậu trai và cô gái cùng ngủ chung trên giường với khoảng cách chẳng đáng kể là bao, người họa sĩ nở một nụ cười nhẹ.
“Vậy giờ… Đây là một sự trùng hợp… hoặc có lẽ…”
Bà ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có ai đó sắp đặt chuyện này sao?”
Phải chăng đó là ngọn lửa ma trơi của bầy sói chạy xuyên qua màn đêm nơi xa xôi kia, bên trong khu rừng ồn ã hòa vào bóng đêm muộn này?
Sau khi nhìn liếc ngọn lửa chạy dọc qua khung cảnh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, Catalina nhẹ nhàng xoa mái tóc của Yasuo khi cậu đang ngủ, và rồi rời khỏi phòng.
“Mình nghĩ rằng nên liên lạc với người đó, để đề phòng.”
một loại đồng phục thường thấy của nam sinh Nhật.