Shouko đã tỉnh dậy trên giường trong phòng của Nodoka, bên trong ngôi nhà của gia đình Kenzaki.
Cô đã để ý thấy qua kẽ mắt của mình khi cơ thể được phủ lấy bởi một chiếc chăn mà mình chưa từng thấy trước đây.
“…Hử? Mình đang ở đâu…?”
Xoay đầu sang bên cạnh, cô thấy một cô gái trẻ chưa từng thấy trước đó và một mỹ nhân xinh đẹp với mái tóc vàng hoe người cô đã từng gặp.
“Em là ai vậy?”
“Em là em gái của Kenzaki Yasuo. Tên em là Nodoka.”
“Ồ, em gái của Yasu-kun… Sao em lại ở trong phòng chị?”
“Thực ra nhé, chị mới là người ở trong phòng em.”
“Chị không hiểu…”
"Chị phải trải qua nhiều thứ rồi. Để em đi báo cho những người khác rằng chị đã tỉnh dậy, Tatewaki-san.”
Sau khi quan sát cô gái tự gọi mình là Nodoka nhanh chóng bước ra khỏi phòng, Shouko nhận ra rằng quả thực căn phòng có mùi khác với phòng của cô, và rồi bất ngờ để ý đến điều kì lạ về cơ thể của mình và ngồi thẳng dậy trên giường.
“Sao mình lại không mặc gì thế này!?”
Cô ấy cảm thấy được tấm chăn gần kề với làn da của mình một cách kì lạ, và quả không sai, Shouko thấy mình đang khỏa thân.
Shouko cực kì rối bời trong hoàn cảnh này đây khi cô thấy bản thân mình đang ngủ khỏa thân ở trong nhà của một ai đó.
“Ư-Ưm… cậu đã như thế này từ trước khi được đưa vào đây rồi.”
Mỹ nhân tóc vàng bắt chuyện với cô ấy.
“C-Cậu là ….của Yasu-kun!”
“Không, đấy chỉ là hiểu lầm…!”
Cô gái xinh đẹp tóc vàng tự xưng mình là Dianaze Krone bắt đầu nói đến những thứ mà đến cả chính cô cũng chẳng hiểu một chút nào, và như vậy chỉ khiến cho cô càng cảm thấy bối rối hơn.
Thế nhưng, trong trạng thái bối rối như vậy, Shouko nhận ra được vài điểm giải thích cho cô về một trong những điều kì lạ đã xảy đến với cô gái này trong một vài ngày qua.
“Vậy là cậu đang nói rằng mình đã lang thang ngoài phố sau khi biến thành một con quái vật?”
“Tớ hiểu rằng điều này thật khó để có thể tin nổi. Vậy nhưng, đó là sự thật. Đây…”
Dianaze đưa slimphone của Shouko ra trước mặt cô.
Shouko không biết được tại sao cô gái này lại có điện thoại của mình, nhưng cô nhận lấy nó và bật lên.
Cô thấy được có cả một đống các ứng dụng đã được bật lên, và sau khi lướt qua hết chỗ đó,
“…Ừ, tớ chẳng hề nhớ chút gì về cái này cả.”
Ở đó có một tin nhắn hiển thị trong cuộc hội thoại của cô với Yasuo trên ROPE mà cô không nhớ một chút gì về việc đã gửi nó.
Thời gian mà tin nhắn đó được gửi là 23:30.
Điều cuối cùng mà cô có thể gợi ra được trước khoảng thời gian đó là mình đang đi tắm.
Vậy nhưng, cô chẳng có kí ức gì về việc mình đã ra khỏi bồn tắm, và đến điều tiếp theo mà cô biết được, thì Shouko đã nằm khỏa thân trong một căn phòng của nhà Kenzaki.
Lời giải thích duy nhất có lí đó là ai đó trong gia đình Kenzaki, hoặc là người có tên là Dianaze này, đã bắt cóc cô từ nhà của mình.
“……Một bài hát.”
“Ể?”
“Tớ hình như nhớ được rằng có ai đó đã hát.”
Trong khi cô ấy đang cố gắng để tự mình tìm ra được một lời giải thích thỏa đáng, kí ức của việc đã nghe thấy một bài hát thứ khiến cho trái tim cô trở nên thanh bình bất ngờ dâng lên trên bề nổi trong não bộ, và cô nói nó ra mà không hề nghĩ ngợi.
Khi nghe thấy vậy, Dianaze nuốt nước bọt.
“Yasuo là người đã cất lên bài hát đó. Đó là một bài cầu nguyện đến từ thế giới của bọn mình.”
“Một bài cầu nguyện?”
“Đúng vậy. Những câu hát của Yasuo đã hóa giải hình dạng Shii của cậu, Shouko-san.”
“Yasu-kun… Bài cầu nguyện… A.”
“Shouko-san!? Cậu có ổn không!? Có bị đau ở đâu không vậy!?”
Một giọt nước mắt bỗng dưng lăn rơi bên gò má của Shouko, khiến cho Diana hoảng hốt lên.
“À, không, tớ ổn. Nhưng lạ thật, dù tình trạng hiện tại như này, tớ lại thấy nhẹ nhõm. Khi nghe được rằng Yasu-kun là người đã cứu mình, tớ thực sự thấy mừng.”
Những giọt nước mắt của cô tiếp tục rơi.
“Yasu-kun có tức giận không?”
“Ể?”
“Cậu ấy có giận mình không vậy?”
“Không, không một chút nào. Sao cậu hỏi vậy?”
“Tớ đã giận dữ với cậu ấy vì những lí do ích kỉ và gây ra cho cậu ta rất nhiều rắc rối… Mình đã mong muốn có thể trở nên giống như cậu, nhưng tớ chẳng thể.”
“Trở nên giống như mình? Ưm…”
“Xin lỗi. Nó chắc chẳng có ý nghĩa gì với cậu cả, phải không? Dù sao thì, tớ cần phải đi xin lỗi Yasu-kun. Cậu ấy có quanh đây không?”
“À, ư-ừ. Nhưng giờ thì cậu nên nghỉ ngơi đi. Vẫn chưa lâu kể từ khi trận chiến qua đi. Cậu đã được chữa trị, nhưng bọn mình vẫn không rõ xem hiệu ứng phụ sau khi cậu biến thành một Shii là như nào…”
Vào thời điểm đó, họ nghe thấy âm thanh của một ai đó đang vội vã phóng lên trên tầng.
“Tớ nghe rằng Tatewaki-san dậy rồi à!? Tatewaki-san cậu có-!! Ahhh!?”
Yasuo, người mang trên mình bộ quần áo đã bị xé rách ở nhiều chỗ và thương tích thì khắp nơi trên cơ thể mình, xông vào bên trong căn phòng và đông cứng người lại sao khi nhìn thấy Shouko vẫn đang ngồi thẳng người lên.
“Y-Yasu-kun, tớ…”
“Ư-Ưm… xin lỗi, tớ…”
Trông thấy Yasuo trở nên đỏ mặt và quay mặt đi, Shouko cuối cùng đã nhớ ra được tình trạng của cô vào ngay lúc này đây.
Cô được bao phủ bởi một tấm chăn, nhưng mà người thì vẫn khỏa thân như vậy.
Vì lí do nào đó, Dianaze đồng thời cũng đỏ mặt và nhìn họ hết từ người này sang người khác, còn mặt của Shouko cũng bỗng dưng đỏ lên.
Và rồi,
“Khônggggggggggggg!!!”
Cuối cùng thì cô lại đáp chiếc simphone trong tay của mình với toàn bộ sức lực về phía sau đầu của Yasuo.
*
Theo phản xạ mà cậu chạm vào phần đầu mà trước đó chiếc slimphone đã phi thẳng vào, Yasuo điên cuồng cố gắng giải thích.
“Tớ thực sự không cố ý làm thế mà!!”
"Nodoka-chan sau đó đã xin lỗi mình rồi, nói rằng con bé đã cố ngăn cậu lại nhưng cậu không hề nghe.”
“Ư-Ừ, nhưng… Tớ thực sự…”
“Yasuo.”
Khalija, người đã luôn giữ im lặng từ nãy đến giờ, cất tiếng với một giọng nhỏ nhẹ.
“Là một người đàn ông, cậu nên làm điều đáng tự hào và nhận lấy trách nhiệm đó.”
“Chị là nguyên do của toàn bộ mớ hỗn độn này, còn nói gì nữa vậy hả!?”
“Quả thực đa phần trách nhiệm của vụ việc vừa rồi bắt nguồn từ chị, nhưng sự thật rằng cậu đã lờ đi Nodoka và trông thấy Shouko khỏa thân hoàn toàn là lỗi của cậu.”
Shouko đồng thời gật đầu tỏ ý đồng tình với những lời của Khalija, và Yasuo cảm thấy rằng cả Diana cũng đang ra dấu rằng cậu ấy nên xuôi theo với tâm trạng của Shouko.
“……Mình xin lỗi… Tớ đã quá vội vàng……”
Yasuo bỏ cuộc và cúi đầu xin lỗi tới Shouko thêm lần nữa.
“Được rồi, tớ tha thứ cho cậu.”
“Em thực sự thấy ổn như vậy à, Shouko?”
“Đại tá, ngài không có quyền để hỏi điều đó đâu.”
“Không sao cả. Sau cùng, đó là kiểu tình huống như vậy mà, và nó chỉ khiến cho tớ thấy được xem cậu ta đã lo lắng như thế nào về mình, và ngoài ra…”
Shouko lườm Yasuo thêm lần nữa và tung ra nắm đấm quyết định.
“Nếu như những gì tớ được nghe là sự thật, vậy thì cậu ấy đã vốn nhìn thấy tớ khỏa thân ở bên trong cái nơi gọi là Tháp Cổng đó rồi.”
Yasuo nuốt nước bọt ừng ực và cố để cho nhịp tim của cậu ổn định lại.
“Nhưng không sao. Tớ không thực sự hiểu được việc bị chiếm hữu bởi cái chết và biến thành một con quái vật là như thế nào, nhưng nếu như cậu đã cứu mình khỏi chuyện đó, Yasu-kun, thì không sao cả đâu.”
“Shouko-san…”
“Từng có một thời trong quá khứ khi mà một cô gái thô bạo như mình ngưỡng mộ và mong muốn trở thành một công chúa dịu dàng như Diana-san vậy.”
“Dịu dàng… Không, tớ thực sự đâu có tuyệt đến vậy đâu…”
“Diana-san, cách mà cậu nói chuyện như thể nó bước ra từ một vở kịch nào từ thời trước rồi đấy. Nó khá là thú vị. Những người ở thế giới khác liệu có nói tiếng Nhật không vậy?”
"À, không. Chỉ đơn giản là, bởi vì bố của Yasuo, những thành tựu mà Hideo đạt được, đất nước bọn mình đặc biệt khuyến khích người dân học tiếng Nhật. Đó là vì sao, mặc dù không được hoàn hảo, Nhật ngữ được biết đến một cách rộng rãi kể cả đối với những người thường nữa.”
À, vậy ra đó chính là lí do. Câu hỏi của Yasuo từ một vài ngày trước cuối cùng đã được trả lời một cách bất ngờ thế này.
Như mọi khi, Yasuo không thể đo đạc được xem liệu cha và mẹ cậu đã để lại tác động đến mức độ nào sau khi hai người đó rời khỏi Ante Lande, nhưng từ những gì mà cậu vừa được nghe thôi, có vẻ như là ít nhất tại Resteria, còn có nhiều người hiểu được tiếng Nhật hơn là cậu nghĩ.
Yasuo cảm thấy như có ai đó đã nói điều tương tự như vậy tới cậu gần đây, nhưng,
“Vậy à.”
Shouko thở dài nhẹ nhàng và hỏi tiếp thêm câu nữa.
“……Yasu-kun, cậu thực sự sẽ hoàn thành việc huấn luyện Anh hùng và đi đến Ante Lande?”
“Không, điều đó vẫn chưa được quyết định. Có vẻ như không có chuyện tất yếu là tớ sẽ được chào đón nồng hậu, và như những gì mà trước đó cậu đã được nghe, tớ hiện còn đang tụt lại đằng sau so với Nodoka nếu như nói đến việc luyện tập ma pháp.”
“Tớ hiểu rồi. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là cậu chưa hoàn toàn từ bỏ ý tưởng đó, phải không?”
“Hiện tại thì tớ chỉ chờ đợi và xem liệu nó sẽ đi tới đâu. Chắc rằng sẽ có nhiều phản ứng đến từ phía bọn họ bởi vì vấn đề gần đây liên quan đến Khalija-san, nên bây giờ thì tớ không thể nói được gì về nó cả.”
“Nếu như cậu muốn hỏi về quan điểm của tớ, tớ muốn rằng cậu không đi.”
Shouko đột nhiên nói ra điều đó, khiến cho Yasuo và cả Diana đều bất ngờ.
“Kể cả nếu như không suy nghĩ về nó quá nhiều, thật dễ dàng để tưởng tượng được rằng chắc chắn cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn ở bên đó, và thậm chí còn đặt sinh mạng của mình vào nguy hiểm.”
Nodoka cũng từng có những lời như vậy đến với Diana trong quá khứ, và con bé đã thỉnh cầu Diana từ bỏ đi ý định mang cha con bé đi.
Diana đồng thời cũng hiểu được cái cảm xúc đó, nên cô không thể nói được lời nào hơn.
Thế nhưng, biểu cảm của Shouko được gợi lên theo một cảm giác kiên quyết hoàn toàn khác biệt.
“Ngoài ra, nếu như cậu đi đến Ante Lande trước khi vấn đề của mình được giải quyết xong, mọi chuyện có thể sẽ trở nên bề bộn.”
“Bề bộn?”
“Ừ.”
Shouko quay đi khỏi ba người họ, và nhìn chằm chằm vào khoảng không.
“Nếu cậu đi, Yasu-kun, tớ sẽ lại biến thành cái thứ gọi là Shii đó nữa mất.”
“Ể?”
“Ý em là sao?”
Diana và Khalija đều giật mình.
Tại sao Shouko lại chắc chắn như vậy?
Kể cả Khalija, người đã có chút kinh nghiệm trong việc điều khiển Shii thông qua sức mạnh của viên đá đỏ thẫm, không thực sự hiểu được lô gíc đằng sau『Chiếc then』.
“Tớ chỉ đang nói rằng đó là một khả năng. Tớ không có chắc chắn đến vậy. Nhưng cậu biết rằng trong khoa học thì cách để tái tạo lại một hiện tượng là điều quan trọng, đúng không? Sau khi được nghe về Ante Lande, tớ đã nhớ lại cả một đống những điều mà tớ nghĩ rằng đã xảy ra khi mà mình biến thành Shii. Và rồi…”
Mặt trời giờ đã thấp dần trên bầu trời, và ánh chiều đỏ của hoàng hôn chậm rãi bao phủ lên công viên.
“Dù cho tình huống có là sao đi nữa, tớ mạnh mẽ tin rằng mình muốn có cơ hội để có thể gặp được cậu, Yasu-kun.”
““!!””
Diana và Khalija đột ngột quay sang nhìn Yasuo với một tốc độ không tưởng, và về phần của Yasuo…
“……………Ể?”
Mặt cậu ta giờ trông ngố đặc.
“Khi tớ quan sát cậu thân thiết với Diana-san và Khalija-san, tớ thực sự giận dữ… Nhưng rồi cậu, một người thiếu quyết đoán, gửi cho mình tin nhắn đó trên ROPE đã khiến cho mình rất ngạc nhiên… Nhưng mình vẫn lờ đi tin nhắn đó của cậu mà không đọc nó rồi bước vào phòng tắm, nhưng mình chẳng thể nào bỏ nó ra khỏi đầu được…”
“Ưmm… Chuyện đó…”
“Tớ…”
Một tia nắng chiều cắt ngang qua khuôn mặt của Shouko khiến cho nụ cười rực rỡ của cô ấy càng lung linh hơn.
“…Đã nhận ra rằng mình vẫn yêu cậu sau từng đấy thời gian đó, Yasu-kun.”
“……………!!”
“………Wa wa wa.”
“Ồ?”
Yasuo trông choáng váng và khuôn mặt cậu dần dần đỏ lên, Diana mất một giây sau đó để có thể hiểu được điều gì vừa diễn ra và tỏ ra bối rối, còn Khalija hướng ánh nhìn từ Shouko tới chỗ Yasuo như thể cô ấy đang vô cùng ấn tượng.
“Cảm ơn vì buổi biểu diễn tuyệt vời.”
“Không có chi.”
Shouko bình thản đáp lại lời trêu chọc của Khalija.
“Chuyện này thực sự quan trọng đấy, biết không? Tớ đã yêu cậu từ lâu kể từ khi chúng ta còn đang học sơ trung, và mặc dù chúng ta đã không gặp mặt được một khoảng thời gian, khi mà tớ và cậu gặp lại, mình đã nhận ra rằng tận sâu trong tim mình vẫn còn tình cảm đó, nên tớ đã vô cùng ghen tị với Diana-san và Khalija-san, và kết cục là bản thân mình biến thành Shii như này. Điều này cực kì quan trọng, cậu có hiểu không vậy?”
“A-A-À… Tớ……”
“Đ-Đ-Đ-Đ-Đ-Đúng vậy, chuyện này thực sự quan trọng, nhưng thật khó để có thể bất ngờ chấp nhận được luôn.”
“Thiếu tá Krone, cô đâu phải là người chấp nhận những lời đó đâu. Cô đang nói về cái gì vậy?”
“Đại tá, sao ngài có thể giữ bình tĩnh được như vậy!?”
“Cứ coi như tôi không ở đây đi. Với một người mắc tội lỗi này đây, tôi chỉ cần giữ im lặng và ngồi với đầu cúi gằm xuống để chờ đợi sự phán quyết thôi.”
Shouko đang mỉm cười hiền hòa khi cô quan sát ba người họ phản ứng lại theo những cách hoàn toàn khác biệt nhau trước lời tuyên bố về tình yêu bất ngờ đó của cô.
“Bình tĩnh nào. Tớ đâu có hỏi cậu hẹn hò với mình đâu, Yasu-kun. Thế nhưng, đây là một điều quan trọng với mình, cậu, và Diana-san lẫn Khalija-san nữa, nên tớ nghĩ rằng mình nên nói điều này ra. Mình nghĩ rằng có thể nó sẽ có chút ích gì đó cho cậu khi mà cậu chiến đấu với Shii trong tương lai.”
Sử dụng tình yêu của một thiếu nữ như một lời gợi ý để hé lộ ra bản tính của lũ quái vật là hiện thân cho sự chết chóc.
Cái ý tưởng thế này nghe khá là lầm lạc.
“Yasuo, cậu không có gì để nói à?”
Khalija châm chọc Yasuo đang ngồi đó cứng đờ người với miệng cậu há ra trước tình huống hoàn toàn cực kì là không dự đoán trước được này.
“A-À, ý tớ là… điều đó…”
“Không sao. Tớ biết hẳn sẽ rất khó để có thể đáp lời sau khi bỗng dưng nghe được một điều như vậy.”
Kể cả sau khi bị châm chọc như vậy, Yasuo giờ trông như thể điều chưa từng có tiền lệ này sẽ khiến cho cậu ta quá tải, nên Shouko dừng cậu lại.
“Tớ không muốn lắng nghe câu trả lời mà cậu vội vã đưa ra trong thời điểm này.”
“T-Tatewaki-san, tớ…”
“À, một điều nữa thôi, Yasu-kun.”
Shouko bất ngờ chỉ ngón tay của cô tới Yasuo, người vẫn còn đang rối bời.
“Ư-Ừ?”
“Shouko.”
“Ể?”
“Shouko. Đó là tên của mình.”
“Ừ, tớ biết…”
“Nếu như cậu có cảm thấy hối lỗi dù chỉ một chút vì đã khiến mình bị cuốn vào một mớ hỗn độn như này, vậy thì hãy gọi mình bằng tên.”
“Ể!?”
“Sao, cậu cũng gọi Khalija-san bằng tên cô ấy nữa mà, và cậu cũng chẳng dùng kính ngữ với Diana-san, phải không?”
“Ừ, nhưng cậu biết đấy, chúng đâu có giống nhau…”
“Không có gì là khác biệt cả. Hai người chúng ta vốn đã là đồng sự trên chuyến hành trình vĩ đại liên quan đến một thế giới khác mang tên Ante Lande. Liệu có kì lạ lắm không nếu như không muốn quá cầu kì hình thức đến vậy với một trong những bạn đồng hành của mình?”
Cô ấy thực sự gọi nó là chuyến hành trình vĩ đại.
“A-À…”
“Thôi nào, nó là Sho-u-ko.”
“Uwaaaaaa… S-S-Sho…u……ko…san.”
“Không phải thêm ‘-san’ vào chỉ làm nó thêm đáng xấu hổ thôi à?”
Kể cả khi cô ấy nói thế, có vẻ như Shouko cũng có đôi chút xấu hổ.
“……Ừ.”
Yasuo cảm thấy huyết áp cậu sắp sửa vượt quá so với ngưỡng an toàn.
“…Sho…u……không, ý tớ là, cái này…”
Tình huống này rõ ràng là rất khác so với việc gọi Diana bằng tên thân thiết mà không dùng kính ngữ.
Gọi tên một cô gái bằng tên cô mà không dùng đến kính ngữ một cách đột ngột như vậy, sau khi cô ấy chỉ vừa mới nói rằng cô đem lòng yêu cậu thẳng thắn trước mặt, quả thực quá khó rồi.
Cậu không thể tìm ra được lời giải thích lô gíc nào để diễn tả xem tại sao nó khó đến vậy, nhưng dù sao thì, nó vẫn là quá khó rồi.
Nó thậm chí còn cảm giác như một điều cấm kị mà cậu không nên chạm đến.
Thế nhưng, đó là điều Shouko đòi hỏi ở cậu.
Đây là kiểu tình huống gì thế này?
Mình đang làm gì vậy?
Mình… Mình…
“……Có vẻ như nhiệm vụ này có hơi quá khó nhằn với cậu, Yasu-kun.”
Trong khi Yasuo đang suy nghĩ vậy, Shouko đã là người lùi bước trước.
“Vô dụng.”
Cụm từ đầy nhẫn tâm đó của Khalija vang lên như âm thanh báo hiệu rằng nhiệm vụ kết thúc.
“K-Không, chỉ là tớ từ trước đến giờ chưa từng thử điều này, nên…”
“Được rồi, được rồi, tớ hiểu, cậu có thể tiếp tục xưng hô với mình như trước kia. Tớ sẽ coi như là cậu đón nhận lấy những từ ngữ của mình một cách nghiêm túc vậy thôi. Hà…”
Nụ cười của Shouko trông như thể cô buồn, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm theo cách nào đó. Rồi sau đó cô nhìn sang Diana ngồi kế bên cạnh Yasuo và thậm chí còn đỏ mặt hơn cả cậu bạn đang ngồi bên.
Cô ấy đồng cảm nghĩ cùng với Yasuo như thể cô ấy mới là người vừa được tỏ tình xong và giờ hoàn toàn chẳng cất lên được lời nào. Rốt cuộc thì cô thiếu nữ xuất thân từ thế giới khác này còn có thể dễ thương thêm đến mức nào nữa?
Shouko nghĩ rằng cô sẽ chẳng bao giờ có thể trở nên giống được như cô gái này, dù cho thời gian có trôi đi bao nhiêu.
“Thật khó quá đi khi có một cô công chúa là đối thủ…”
Shouko lẩm bẩm vậy và bỏ rũ đôi vai xuống, và rồi,
“Vậy, có vẻ như từ giờ trở đi hai ta sẽ có một mối quan hệ khá là phức tạp đó, Yasu-kun.”
Cô nói vậy với Yasuo.
“Đúng vậy đó, Tatewaki-san.”
Đây là giới hạn hiện tại của cậu.
“Tớ trông mong được làm việc với cậu.”
Vậy, cho hiện tại, thực tế rằng cô ấy có được một lí do để được ở bên cậu một cách táo bạo như vậy đã đủ rồi.
Đó là điều mà Shouko đã tự nói với chính bản thân mình.
*
“Oni-chan và Diana-san, có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?”
“Ôi trời, mặt chúng đỏ hết lên kìa.”
“Có vẻ như mấy đứa vừa trải nghiệm rất nhiều thứ mà người trẻ khó mà có thể chịu đựng được nhỉ.”
Sau khi trở về nhà, Yasuo và Diana ngồi xuống như người mất hồn trong phòng khách, khiến cho Nodoka biểu lộ vẻ mặt thắc mắc và Madoka đồng thời cũng tò mò xem điều gì đã xảy ra.
“Chuyện khó khăn? Vậy là Tatewaki-san không sẵn lòng tha thứ à?”
“Không, phần đó diễn ra gần như là đúng theo ý tưởng đã định, và cô ấy nói rằng mình sẵn sàng để hợp tác. Tuy nhiên, quá trình diễn ra để có thể tiến được đến cái điểm đó… Chị nghĩ Nodoka có thể sẽ chẳng tin đâu kể cả nếu như chị có nói cho em điều này."
“Em không tài nào biết được chị đang cố gắng nói ra điều gì cả.”
Nodoka bỏ ngỏ đi những phần trong lời giải thích của Khalija mà con bé không hiểu, và chọn thay đổi chủ đề.
“Vậy, chị có tìm ra được điều gì không? Về cái chuyện『then』đó.”
“Bọn chị đã tìm ra được một trong những kích thích khiến cho Shouko biến thành Shii. Cái này dựa vào Yasuo thôi, nhưng có một cách để xử lí được nó.”
“Haà.”
“…?”
Nghe vậy, Yasuo còn đỏ ửng lên hơn cả trước đó, khiến cho sự thắc mắc của Shouko càng chồng lên thêm.
‘Vậy nhưng, chúng ta vẫn chưa tìm ra được lí do tại sao Shouko lại trở thành『chiếc then』, hay nói đúng hơn là một khả năng để con người có thể chuyển hóa thành Shii. Dựa theo yếu tố thời gian mà nói, lời giải thích lô gíc nhất đưa ra được là cô ấy đã bằng cách nào đó tiếp xúc với Shii trong khi vụ việc với William Bareig diễn ra. Ngoài ra còn có người đã đưa cho chị trước vòng đeo đầu với khả năng thao túng Shii, và chị không biết được cách mà cô ta đã gửi Shii đến Nhật Bản như nào. Có vẻ như cô ta không có mối liên hệ nào so với William cả. Trong trường hợp tệ nhất, ta sẽ cần phải cân nhắc đến việc còn có những người khác làm việc cho cô ta đã được gửi đến đây trước cả chị nữa.”
“Trước cả Khalija-san, vậy điều đó còn có thể là cả trước Diana-san nữa ư? Nếu đó là sự thật, như vậy không phải khá nguy hiểm sao?”
“Chị không biết. Xem xét đến việc không có gì diễn ra trong khoảng giữa thời gian sau khi Thiếu tá Krone đến cho đến khi chị đến, có thể rằng đơn giản là chị đã suy nghĩ quá nhiều về chuyện này… Dù sao thì, để có thể loại bỏ Shii ra khỏi Shouko, cô ấy sẽ cần phải du hành đến Resteria ít nhất một lần. Tuy nhiên, từ đầu thì Shii vốn là sinh vật đến từ thế giới đó. Chị không biết được người phụ nữ đã tiếp cận mình trước đó nắm giữ ảnh hưởng như thế nào. Chúng ta đang ở trong tình thế mà ta không thể đưa ra bất cứ nước đi vội vàng nào.”
“…Vậy cháu đang nói rằng chẳng có gì thay đổi cả, và chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ đợi xem điều gì sẽ đến tiếp theo ư?”
“Như những gì mà cô nói, Madoka. Mặc dù bản thân cháu cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận điều này, cháu đã hành động chỉ vì lí do cá nhân cũng như lợi ích của riêng mình, tuy nhiên ở ngoài kia sẽ có những người hành động bởi họ tin vào động cơ họ có và lí tưởng. Nếu những người như vậy tồn tại, chắc chắn rằng sớm thôi họ sẽ hành động, nên cháu nghĩ rằng cô sẽ không cần phải chờ đợi gì lâu đâu cho đến khi mọi chuyện tiếp diễn.”
Khalija đồng thuận theo những lời của Madoka với vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt.
“Có lẽ Shouko nên là người được bảo vệ một cách chủ động hơn Yasuo và Nodoka.”
“Bảo vệ con bé khỏi những ai đang săn đuổi vì khả năng có thể biến thành Shii?”
“Đúng vậy. Những người đó có tay chân ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới. Còn có khả năng rằng họ có thể kích hoạt Tháp Cổng tại một quốc gia khác dựa theo những thông tin có được từ Resteria. Ta không được phép lơi là cảnh giác một chút nào.”
“Vậy thì chúng được gọi với cái tên gì vậy nhỉ? Đám người đã dụ dỗ cháu làm những điều vừa rồi.”
Khalija trông như thể cô đang nhớ lại quá khứ đau đớn của mình khi đáp lại câu hỏi của Madoka.
“Có một tổ chức đi tập hợp và giúp đỡ những người tị nạn đã phải đối mặt với mất mát trong cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, họ tự gọi mình với cái tên『Carnelian trong mỏ than』.”
Đại công quốc Torjesso đã không còn tồn tại, nhưng những người trước kia từng sinh sống ở đó vẫn chưa hoàn toàn diệt chủng.
Có khá nhiều người đến từ Torjesso đã trốn thoát được sang các nước lớn khác khỏi cuộc xâm lăng thảm kịch từ đội quân của Quỷ Vương rồi trở thành những người tị nạn, và hơn nữa, đồng thời còn có cả những người lánh nạn xuất thân từ những nơi khác so với Đại công quốc Torjesso.
Trong cuộc chiến diễn ra ba mươi năm trước, thêm vào việc xử lí với thiệt hại trực tiếp gây ra bởi quân đội của Quỷ Vương, các đất nước đồng thời phải lo lắng về vấn đề và cách để xử lí với dòng người lánh nạn.
Những người tị nạn tuyệt vọng đi tìm lối sống cho mình, và còn có những vụ việc khi mà những con người đó trở thành tội phạm để tồn tại được tại những đất nước đã cho họ một mái nhà và sự bảo vệ.
Để giảm thiểu được những vấn đề như vậy nhiều nhất có thể, một vài tổ chức đã được thành lập ra sau khi chiến tranh khai màn để trợ giúp cho những người tị nạn. Carnelian trong mỏ than là một trong những tổ chức như vậy.
“Người phụ nữ đó… cô ta có mái tóc bạc và đôi mắt xanh, như cháu vậy. Cô ta có lẽ cũng có xuất thân từ Torjesso. Thế nhưng, Carnelian trong mỏ than không giới hạn hoạt động của họ ở việc chỉ giúp đỡ những người đến từ Torjesso. Cháu không thể tưởng tượng được xem mạng lưới của họ giờ đã phủ rộng đến mức nào.”
Những kẻ đó đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Khalija, người đang chìm trong nỗi tuyệt vọng trước sự thất bại của Sinistra, dùng những lời lẽ đường mật để đầu độc cô, đưa cô một chiếc vòng với lũ Shii bị phong ấn bên trong, và nói cô nghe về bí mật lên quan đến『chiếc then』đó.
“Sáu con Shii đã tấn công tất cả mọi người khi lần đầu tiên cháu đến Nhật Bản là những con đã được thả ra từ chiếc vòng này mà không hề có sự cho phép của cháu. Giờ khi nghĩ lại, những kẻ đó có lẽ đã sử dụng những người mà chúng đã thao túng được như cháu để thả lũ Shii ra khắp mọi nơi trên thế giới. Thậm chí còn có khả năng rằng họ là những kẻ có can dự đến những gì đã diễn ra trong nhiệm vụ mà Đại tướng Alexei đã thiệt mạng…”
“……”
Chứng kiến biểu cảm của Madoka cứng nhắc lại khi cái tên Alexei được nhắc đến, Khalija nói cho bà cái tên của người phụ nữ đó.
“Người phụ nữ đó mang chức danh『Thống đốc』và có lẽ là đầu lĩnh của Carnelian trong mỏ than. Cô ta tự giới thiệu mình với cái tên Beatrice Heller.”