Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Eiyuu Densetsu wo Tsukurimasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 316

Tập 01 - Chương 06: Dường như tôi và cô ấy đã rất vui vẻ

Ban đầu tôi không biết mình định đi đâu tiếp theo, nhưng chợt nhớ ra rằng, ngoài việc đi chơi phố thì tôi cũng muốn thưởng thức ẩm thực ở nơi này nữa.

-Bên kia…đó là cái gì vậy?

-À, là thịt xiên nướng ấy mà.

-Thịt xiên nướng? Đó là món gì vậy?

-Thì tên sao món vậy. Người ta sẽ xiên thịt vào que và nướng trên lửa than, chỉ đơn giản thế thôi.

-Nhưng mùi nó thơm thật đó.

-Ừm, cũng phải nhỉ.

Cô gái xa lạ bên cạnh tôi tỏ ra phấn khích một cách kì lạ với một ăn mà tôi đã quen thuộc.

Rồi cứ thế, cô ấy đi dọc theo con đường, chỉ hết món này đến món kia và hỏi tôi đó là gì. Tôi thì cũng chỉ mới đến đây lần đầu, nên không phải cái gì cũng biết và chỉ có thể trả lời mơ hồ. Nhưng ngay cả vậy, nhìn cô nàng vẫn rất vui và ngạc nhiên.

Và tôi cũng rất vui khi nhìn cô ấy vui vẻ như vậy.

Đột nhiên, cô ấy dừng chân và nhìn vào những xiên thịt đang chảy mỡ xèo xèo trên gian hàng gần đó với đôi mắt thèm muốn. Cho đến giờ, chúng tôi đã đi qua khá nhiều hàng quán, nhưng có vẻ chỉ có món này mới khiến cô ấy hứng thú.

Nhân tiện thì từ sáng đến giờ tôi cũng chưa ăn gì cả.

Với một chút nuối tiếc, tôi thả tay cô ấy ra và gọi ông chủ trong khi lấy túi tiền ra.

-Ông chủ, cho hai xiên.

-Có đây. Oh, cô gái đi cùng onii-san đây nhìn như một công chúa xinh đẹp vậy nhỉ? Cả hai đang hẹn hò à?

Một trai một gái đi dạo cùng nhau trong thành phố…đúng là cũng gần giống ông chú nói thật..

-Yossh, của cô cậu đây. Vì hạnh phúc đôi trẻ, tôi sẽ khuyến mại thêm hai xiên nữa nhé.

-Oh, ông chú rộng lượng như cái bụng mình vậy.

-Im đê!

Không chút ngần ngại, tôi nhận lấy bốn xiên thịt và cảm ơn ông chủ hào phóng trong khi mỉm cười.

Sau khi đi thêm một đoạn nữa tới một chỗ xa hơn để tránh cản trở việc bán hàng của họ, tôi mới đưa cho cô gái hai xiên nướng trên tay.

-Của cô đây.

-Cái này….nhìn như anh đã ăn rất nhiều lần rồi vậy…

-À ừm…đúng thế, với lại nhìn cô có vẻ cũng thích nó nữa.

-Ah….

Cô gái lại đỏ mặt, nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy hai xiên thịt với đôi mắt sáng rực.

Đấy, rõ ràng là cô ấy có thích nó mà.

-Sao thế? Cô lại không muốn ăn nữa à?

-Ah…không phải vậy…

Nhưng sau khi nhận lấy đồ ăn, cô nàng cứ nhìn nó mãi rồi lại nhìn tôi như chờ đợi gì đó một cách bối rối…

-T…thực ra…tôi không biết phải ăn thế nào…

Thật đấy à??

-Thôi được rồi…có lẽ để tôi thực hành sẽ nhanh hơn là giải thích…

Giữ lại mớ tsukkomi trong đầu, tôi đưa miệng kéo ra mấy miếng thịt từ chiếc xiên trên tay. Ngay lập tức, mùi thơm và hương vị của nước sốt cũng như thịt lan tỏa đầy trong miệng. Tôi cũng từng ăn thịt nướng xiên ở làng, nhưng hương vị ở đó không thể nào so với ở đây vì sự kết hợp của vô số gia vị. Đúng thế, chỉ có nơi này, nơi tập trung những thương buôn với vô số loại gia vị khác nhau mới tạo ra được món ngon cỡ này.

-Cứ vậy ăn mà không dùng dĩa sao?

*Gật gật*

Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu với cái miệng đầy thịt, nó khiến cô nàng sững sờ…

-Cái này cũng là phong cách của thường dân sao??

À không, tôi không cố ý không trả lời vậy đâu, chỉ là nhỡ ăn hơi nhiều thịt một lần thôi…

Sau khi được tôi thị phạm, cô nàng nhìn xuống xiên thịt trên tay với ánh mắt nghiêm túc như vừa quyết định gì đó.

*cap*

Mở miệng nhỏ hết mức có thể, cô ấy nhẹ nhàng đón lấy miếng thịt rồi cho nó vào miệng một cách vụng về. Nhìn cũng dễ thương đó chứ. Tôi sẽ lưu lại khoảnh khắc này trong não của mình.

Mất một lúc để nhai miếng thịt, khuôn mặt của cô gái thay đổi liên tục, rồi ánh mắt sáng rực lên một cách thích thú, rõ ràng là cô nàng cũng thích món này rồi.

-Uwa….wa….

-Được rồi, cứ bình tĩnh nhai, nuốt, rồi hãy nói…

Phải cố gắng lắm, cô ấy mới giữ được cái miệng đang phấn khích của mình bằng bàn tay còn lại. Nhìn dễ thương như một con thú nhỏ vậy.

Sau khi nuốt xong miếng thịt, cô gái mới mở miệng lại.

-Ngon quá…siêu ngon luôn ấy…lần đầu tôi được ăn món ngon như vậy.

-Cô thích là được rồi…

Cô nàng này thích thú đến vậy với mấy thứ quà vặt có thể mua bằng tiền tiết kiệm của một đứa nhóc sao?

-Thường dân các anh luôn ăn những món ngon như vậy sao?

Một câu hỏi đôi chút khó hiểu được đưa ra khiến tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.

-Nghe như kiểu cô chưa bao giờ ăn thức ăn của thường dân vậy…

-Eh…ah…không phải…tôi cũng là thường dân mà, thường dân trong những thường dân luôn ấy, siêu thường dân luôn ấy…

-Được rồi…không cần phải cuống lên thế đâu…

Nghe tôi hỏi lại, cô nàng bỗng chốc trở nên hốt hoảng, bối rối giải thích. Nhưng giờ có phủ nhận cỡ nào thì tôi cũng không tin đâu, thường dân gì mà đến cách ăn thịt xiên còn chẳng biết. Nhưng mà tiếp tục điều tra sâu hơn cũng không hay, nên tôi sẽ bỏ qua nó vậy.

-Cô ăn xong đi rồi chúng ta đi tiếp nhé. Vẫn còn nhiều nơi để đi đó.

-Ah…vâng…

Và cứ thế, cô ấy tập trung vào hai xiên nướng của mình một cách chăm chú.

-Ăn chậm thôi cũng được, không cần ăn nhiều vậy đâu…

-Um…um…

Cô nàng chỉ gật đầu trong khi vẫn cắm đầu vào ăn.

Một con người khá thú vị đó chứ.

Mặc dù từ đầu đến giờ tôi chỉ đơn giản là tình cờ kéo cô ấy theo mà thôi.

Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục dạo phố, sà vào bất kì hàng quán nào mà cả hai có hứng thú.

Nhìn giống như hai đứa nhóc lạc mẹ đang say mê với mấy trò chơi đường phố vậy.

Và tất nhiên là tôi được nắm tay cô ấy mà không gặp chút phản đối nào.

Bàn tay mềm mại và mỏng manh đến độ tôi sợ chỉ cần nắm chặt nó sẽ vỡ tan ra mất. So với bàn tay thô ráp và chai cứng vì làm nông của một tên nông dân như tôi thì thật thiếu trang nhã và lịch sự, nhưng vì lý do nào đó, lòng tôi vẫn thấy một chút vui sướng.

-Cô thấy có vui không?

-Vâng, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tôi mới được vui như vậy đó.

Đó là một câu trả lời vượt qua cả mong đợi của tôi. Nhưng gương mặt cô gái bỗng thoáng qua chút buồn.

-À không, ý tôi là, đây là lần đầu tiên tôi được chơi vui như vậy.

-Miễn cô thích là được rồi.

Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục tay trong tay khám phá lễ hội đường phố.