Khi tôi vừa đẩy cửa bước vào, một âm thanh khủng khiếp của thứ gì đó đang nhằm mặt tôi mà bay tới
Đó là cả một cây búa…
-Cái lợn gì vậy?
Theo phản xạ, tôi nghiêng người né sang một bên, cây búa trượt mục tiêu đâm sầm vào cánh cửa gỗ phía sau lưng khiến nó vỡ toang ra một cái lỗ to đùng.
Ôm lấy ngực để trấn tĩnh con t(r)ym bé bỏng còn đang đập thình thịch sau pha hành động hồi nãy, tôi ngã ngửa ra sau.
-Hm? Không phải tên hồi nãy à?
Kẻ vừa nói câu đó chính là ông chú râu xồm ban nãy.
-Bộ cửa hàng này có kiểu chào đón khách bằng cách ném búa sao?
-Oh, đâu phải đâu. Ta cứ tưởng bay là hai thằng mất dạy ban nãy, và tay ta nó tự hành động vậy đó.
Ông chú cười sảng khoái. Đó là một nụ cười sảng khoái khó mà tin là từ một kẻ vừa ném cây búa chết người ban nãy.
-Tôi không thấy nó vui chỗ nào đâu…
Ông chú cười đã rồi đưa tay gãi gãi đầu ra chiều hối lỗi.
-Ta xin lỗi mà. Nhóc không bị thương chứ hả?
-Vâng, ơn giời là chưa sao.
Bàn tay sần sùi của ông lão đưa bắt lấy tay tôi.
Vóc dáng to lớn của ông ấy khiến tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn hẳn.
-Hm…mà nhóc cũng khá đó chứ. Không nhiều người né được búa của ta như thế đâu.
Tôi được khen, nhưng chẳng thể nào vui với nó…
-À phải rồi, hai tên hồi nãy là sao thế?
-Tên nào cơ?
-Dù có ghét thì cũng đừng coi như người ta không hiện diện chứ?
-Ahahaha, ta không cố ý rồi mà, thù dai thế.
Rồi ông ấy lại cười rung cả râu.
-Mấy thằng trẻ trâu đó thậm chí còn chưa từng đi săn quái vật, vậy mà dám tới đây đòi mua vũ khí không phù hợp. Khi ta nhắc nhở thì lại giở giọng ta đây có tiền, nên ta đã đá đít chúng ra.
-Không phải ông chỉ cần bán cho chúng và lấy tiền thôi sao? Sống chết ra sao là việc của chúng cơ mà?
-Tch…nghĩ đến chuyện mấy món vũ khí do ta làm ra được sử dụng bởi mấy thằng ngốc, ta không thể nào chịu nổi. Ta chỉ bán cho mấy người thực sự xứng đáng với nó thôi.
-Khách hàng là thượng đế, mà cứ buôn bán như ông chú thì bảo sao…
Ông già này, dường như mở tiệm vũ khí không hề màng đến lợi nhuận vậy…
-Thì đúng vậy mà, ta mở cái cửa hàng này chỉ để thỏa mãn sở thích của mình thôi. Mấy chuyện lời lãi gì đó, ta chẳng quan tâm đâu.
Ông già này đúng là điên mợ nó rồi.
Hay là ông ta giàu quá nên hóa dở hơi rồi?
Tôi cảm thấy bằng cách nào đó ông ta chính là nguyên nhân khiến cái cửa hàng này trở nên nát cỡ này.
-Phải rồi, nhóc tới đây làm gì thế?
-Đến đây thì còn làm gì khác được nữa?
Tôi kể lại chuyện mình được nhờ mua vũ khí bởi người ở làng.
-Gì chứ, cứ tưởng là vũ khí cho cậu.
Ông chú nghe xong tỏ ra có vẻ tiếc nuối.
-Tạm thời là thế, tuy nhiên tôi cũng cần vũ khí để đánh với quái vật khi về làng, vì thế sau khi nhận được món vũ khí cho người kia, tôi sẽ cân nhắc xem sao.
Sau khi nghe tôi thay đổi ý định, ông chú vội vã đi vào phía sau cửa hàng sau khi để lại một câu “Đợi chút đã”/
Trong lúc đợi, tôi quyết định thử nghía qua mấy món đồ trong cửa hàng.
Về cơ bản thì cũng có mấy món giống như ở quê tôi có bán, nhưng bên cạnh đó còn là những món đồ sinh hoạt thường ngày. Tất cả đều mới tinh, bóng loáng và được xếp thành từng hàng lối.
Sau đó, tôi lại hướng mắt về phía kệ bày rất nhiều những cây giáo, thương và mác.
Hầu hết những người đàn ông trong làng tôi đều sử dụng kiếm, nhưng tôi thì thích dùng thương hơn là kiếm. Một thanh kiếm không phải lúc nào cũng hiệu quả, nhưng một cây thương thì khác.
Ở đất nước này, đa số mọi người đều thích dùng kiếm hơn. Có lẽ là bởi ảnh hưởng từ truyền thuyết về Anh hùng đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người dân.
Anh hùng, luôn đi cùng với món vũ khí huyền thoại, Thánh kiếm. Vì thế nên mọi người đều muốn sử dụng một thanh kiếm để mong muốn có thể trở thành một người giống như thế.
Với tôi thì khác, bề ngoài ngầu hay không không quan trọng, tôi chẳng bao giờ quan tâm cái đó, thứ tôi muốn là độ hiệu quả và hữu dụng mà thôi.
Trên cái kệ trước mặt tôi, có rất nhiều ngọn giáo, thương hay mác được dựng trên đó, thoạt nhìn, khó mà phân biệt được chất lượng của chúng. Tôi chỉ mơ hồ nghĩ rằng, nhìn chúng có vẻ tốt hơn mấy cây thương ở làng. Thú thực là chúng có chút hấp dẫn với tôi.
Không may là, giá của chúng là thứ gì đó không bao giờ tôi có thể chạm tới được. Tôi có đủ tiền mua nó, nhưng nếu vậy thì số tiền “trải nghiệm” của tôi giành cho một em gái xinh đẹp nào đó ở Thủ đô này sẽ bị giảm đi đáng kể. Đúng thế, không thể dao động ở đây được…
Tiếp tục ngắm mà không thể mua thế này cũng khá đau lòng, nên tôi định quay sang ngắm mấy thứ khác, nhưng đột nhiên, một thứ lọt vào tầm nhìn của tôi.
Một ngọn thương kì lạ được dựng ở cuối cái kệ.
Giáo, về cơ bản là vũ khí sử dụng để chọc, còn thương là bản nâng cấp của giáo với một phần lưỡi mở rộng sang hai bên. Nó còn có thể sử dụng để chém và quét ngang bên cạnh chức năng chọc của mình.
Điều đầu tiên tôi cảm nhận về nó là sự cũ kĩ, rỉ sét đến kì lạ, một mình nó nằm đó giữa những món vũ khí mới toanh.
-Để nhóc phải đợi rồi. Ta đã tìm thấy thứ phù hợp với nhóc đây.
Ông chú đi ra từ phía sau cửa hàng với một thanh kiếm có bao. Tôi cũng rời mắt khỏi ngọn thương.
-Nó đây. Thanh này được thiết kế chú trọng vào độ hiệu quả chứ không trang trí màu mè tí nào, nhưng ta đảm bảo về chất lượng và độ bền của nó. Nếu là dùng để đi săn quái vật, nó sẽ rất phù hợp.
Tôi nhận lấy thanh kiếm, rút nó ra khỏi bao một chút.
Nó tốt hơn nhiều so với bất kì thanh kiếm nào chúng tôi có ở làng.
Tuy nhiên bề ngoài của nó lại khá đơn điệu, chỉ vừa đủ để được gọi là một thanh kiếm mà thôi.
-Dù sao thì, chỉ có mấy tên lính đánh thuê và quý tộc mới ham hố mấy thứ trang trí màu mè đó thôi, cái chính vẫn là độ hiệu quả.
-Cái này thì tôi đồng ý.
Tôi lấy số tiền bằng với giá của thanh kiếm từ túi áo ngực và ném sang cho ông chú. Sau khi kiểm đếm, ông ấy gật đầu hài lòng.
Sau đó, tôi sẽ phải tìm kiếm người bán rong sắp đi đến làng và kí gửi nó cho ông ấy để hoàn thành công việc.
NHững người bán rong là những người thường xuyên di chuyển giữa những thị trấn, thành phố lớn đến những ngôi làng xa xôi, hẻo lánh, họ sẽ kí hợp đồng kí gửi tài sản để giúp bạn giao những món hàng đi xa.
Vì sẽ phải ở lại đây một thời gian, nên tôi sẽ còn khá lâu nữa mới về làng, việc nhờ một người bán rong sẽ tiện lợi hơn nhiều.