-Fuu….fuuu….fuuu….*Tiếng huýt sáo*
Sáng nay, tôi lại lên đường trở lại với công việc cùng một tâm trạng không thể tốt hơn.
Không hề quá lời khi gọi ngày hôm qua là một ngày đại thành công.
Tôi cứ lo chuyện sẽ đột nhiên bị tên khốn bám đuôi kia bất ngờ úp sọt, nhưng cuối cùng lại được Kyune cảm ơn bằng một cái ôm thật lâu. Lúc đó tôi chẳng suy nghĩ được gì cả, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nhận được một cái ôm và được gần gũi hơn với mĩ nhân chẳng phải là quá hời hay sao?
Cơ thể Kyune thật mềm mại và ấm áp. Đặc biệt là vùng ngực mềm mại hơn bất kì tồn tại nào trên thế giới này tôi từng biết.
Ngay cả đến giờ, tôi vẫn cảm thấy lâng lâng chỉ với việc nhớ lại cảm giác đó.
-Mặt cậu dâm dê đê tiện quá đó.
-Ông im đê
Và hôm nay, tôi sẽ trở lại đi săn cùng ông bạn cộng sự đáng tin cậy nhưng cũng không kém phần cà khịa này.
-Tỉnh táo và bình tĩnh lại đi. Cứ nghĩ lan man như thế ở đây rất nguy hiểm đó.
Gram nhắc nhở, hiện tại chúng tôi đã bước vào rừng, tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu để cơ thể trở lại trạng thái bình thường.
-Dù vẫn không hài lòng với cách làm việc của cậu, nhưng ta vẫn phải thừa nhận, gần đây cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi đó cộng sự.
-Tch…..ông toàn nói mấy chuyện đương nhiên vậy…
Nhờ làm việc chăm chỉ và cải thiện khả năng chiến đấu, gần đây số tiền tiết kiệm của tôi gần như đã sắp chạm đến đích. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cày cuốc trong vài tháng liền, nhưng không ngờ nó lại hoàn thành chỉ sau chưa đầy một tháng.
Tuy nhiên giờ mới là lúc quan trọng yêu cầu tôi phải giữ được cái đầu lạnh và tỉnh táo.
Tôi đã thường nghe rất nhiều câu chuyện về những kẻ muốn gấp rút hoàn thành mục tiêu và nhận mọi loại công việc để rồi nhận lấy kết cục thảm khốc. Do đó thời điểm nguy hiểm nhất với tôi chính là ngay trước khi đạt được mục tiêu của mình.
-Hãy thật bình tĩnh và chắc chắn đó nhé.
-Tôi hiểu rồi.
Nhận được lời nhắc nhở, tôi lại xách Gram lên đi tìm con mồi quen thuộc, đám chuột. Mục tiêu hôm nay sẽ là 10 con.
Tuy nhiên hôm nay lại không như bình thường.
-Kì lạ thật, hôm nay chẳng thấy có con chuột nào cả.
Thường thì chỉ cần đến gần khu vực sinh sống của chúng, đám chuột sẽ tự xuất hiện. Nhưng hôm nay tôi đã tìm mỏi cả mắt mà chẳng thấy con nào.
Trước đó, khi vừa đặt chân vào rừng, tôi đã cảm thấy khu rừng hôm nay có gì đó rất khác lạ dù bản thân không thể nói chắc nó là thứ gì.
-Gram?
Cộng sự Gram sau lưng tôi cũng đột nhiên im lặng một cách kì lạ. Nhưng tôi không biết ông ta đang nghĩ gì vì không đọc được biểu cảm, nhưng không khí có vẻ khá kì bí.
-Lạ thật đó…
-Phải rồi, chẳng có con chuột nào hết…
-Không….im lặng như thế này….quá kì lạ.
Giọng của Gram cũng chuyển qua lo lắng và bất an.
Đúng là trong rừng ngoài động vật hoang dã và con người thì còn có các loài quái vật sinh sống. Do đó theo lẽ thường, ít nhất tôi có thể cảm nhận được chúng từ xa.
Nhưng hiện tại thì không, một dấu hiệu cũng không.
-Cái này….lẽ nào là khoảng lặng trước tâm bão?
-Đó là lý do ta đã nhắc nhở cậu cẩn thận hai lần từ sáng đến giờ đấy.
-Gì mà nghe đáng sợ thế.
Đột nhiên, từ trong rừng, một bóng đen lao tới với tiếng chân lạo xạo trên lá khô.
Tôi đã quá quen với kiểu di chuyển và âm thanh này rồi, đó là kobold.
Con quái thú đầu chó nhảy về phía tôi trong khi sủa nhặng lên.
-Câm miệng.
Rút Gram ra từ sau lưng, tôi vung mạnh về đằng trước, cắt phăng cơ thể con kobold theo đường chéo. Bị chặn đà, cơ thể mất đầu của nó lăn ra đất và chìm trong vũng máu.
-Xử lý gọn đó. Hay là chúng ta làm thịt đám này giả thành thịt chuột và bán cho Hiệp hội?
-Dẹp, muốn thì ông tự đi mà làm.
-Được rồi, ta đùa thôi mà.
Hành vi đó là một trọng tội ở Hiệp hội quản lý lính đánh thuê và sẽ phải chịu hình phạt rất nặng nếu bị phát hiện. Nặng nhất có thể bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Hiệp hội và bị quân đội bắt giữ. Dù cho việc tôi đang làm là loại công việc thấp nhất trên các bảng nhiệm vụ.
Tôi đang là một lính đánh thuê và tôi cần tiền.
Tuy nhiên trong tình huống này, do đó, dù chỉ là đùa, tôi cũng không bao giờ muốn nghĩ tới chuyện đó.
Tiếp tục đi sâu hơn vào rừng, tần suất tôi đụng độ đám kobold tăng lên rất nhanh. Chỉ trong hôm nay, tôi đã đụng độ chúng ba lần rồi.
Tất nhiên là nếu mang xác lũ này về, tôi vẫn sẽ nhận được phần thưởng, nhưng vì đã nhận nhiệm vụ diệt chuột nên tôi muốn hoàn thành nó cho trọn vẹn.
Nhưng kì lạ là tôi chẳng tìm nổi một con chuột nào suốt cả ngày hôm nay.
-Cộng sự. Lại tới kìa. Ba giây nữa nó sẽ tiếp cận.
-Không phải ông nên nói sớm hơn sao?
Trong lúc đang dần mất kiên nhẫn, tôi vung thương với giọng làu bàu.
Liền sau đó, một con kobold nhảy ra từ trong bụi, nhưng lần này kèm theo một thứ gì đó màu bạc.
-Otto…
Cái đầu con kobold vẫn bị tôi chặt đứt như thường lệ, nhưng lần này có nương tay một chút vì chưa xác định được thứ màu bạc kia là gì.
Đến khi thu cây thương về, tôi mới nhận ra đó là một con người, một gương mặt quen thuộc mà tôi quen.
Chỉ mới gặp nhau một lần và nói với nhau chưa quá hai câu, nhưng tôi nhận ra cái đuôi ve vẩy nhô ra sau mông cùng màu với đôi tai bạc nhô lên trên đỉnh đầu, bộ ngực đầy đặn lắc lư theo từng bước di chuyển trên một cơ thể đầy nữ tính và quyến rũ đáng ghen tị dù là với bất kì cô gái nào kia. Chỉ một lần gặp gỡ, nhưng hình ảnh của cô ấy đã in sâu trong tâm trí tôi.
Đó là một trong những lính đánh thuê trẻ tuổi xuất sắc nhất, Chớp bạc .