Với sự trợ giúp của Công chúa Aina, tôi cuối cùng cũng lấy được Thánh kiếm, báu vật được cất giữ sâu trong ngôi đền cổ.
Khi nắm lấy thanh kiếm được cắm trên chiếc bệ, vết bớt trên mu bàn tay phải của tôi lại phát sáng. Một cảm giác nóng rực lan lên từ điểm tiếp xúc khiến cơ thể tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, đến khi nhận thức trở lại bình thường, tôi mới nhận ra rằng mình đã rút nó khỏi bệ từ khi nào.
Rồi từ đâu đó, một chất giọng phụ nữ vang đến tai tôi.
-Ta đã chờ cậu lâu lắm rồi…Anh hùng của thế hệ này.
Giọng nói đó, không thể nhầm được, phát ra từ Thánh kiếm.
[Thánh kiếm], một thanh kiếm với ý thức riêng của mình, cùng cái tên Reiva.
Người ta nói rằng, Reiva chính là vũ khí của Anh hùng, và cô ấy tồn tại bên trong Thánh kiếm chính là để xác định kẻ cầm kiếm có phải Anh hùng hay không.
-Nói vậy là cô đã công nhận tôi là Anh hùng?
-Ta, thánh kiếm, đảm bảo rằng cậu chính là Anh hùng được Thần linh lựa chọn.
-Ra là vậy. Tên tôi là Relix. Mong được cô giúp đỡ.
-Hân hạnh được gặp, chủ nhân mới của ta, Relix-sama.
Và như thế, tôi đã có được Thánh kiếm Reiva và lên đường trở lại Kinh đô.
Tôi được thông báo rằng, ngay khi chúng tôi trở về Kinh đô, sẽ có một lễ diễu hành lớn để kỉ niệm việc tôi được công nhận là Anh hùng sở hữu Thánh kiếm.
Ngay trước khi về tới thành phố, cả đoàn đã dừng lại, bộ giáp phục của tôi được thay bằng quần áo lịch sự và oai vệ. Công chúa Aina cũng thay bộ đồ chiến phục của mình bằng một chiếc váy sang trọng và thanh lịch.
Ngoài ra, Thánh kiếm Reiva cũng được chuẩn bị một cái vỏ kiếm sáng loáng thay vì tấm vải mà chúng tôi đang dùng, không may là trong suốt quá trình tìm kiếm Thánh kiếm và trên đường về, tôi chẳng tìm thấy được cái bao kiếm của nó.
-Thưa Anh hùng, đây chính là bao kiếm.
Một ông già râu bạc đã trao cho tôi bao kiếm khi chúng tôi đổi xe ngựa. Ông ấy có vẻ là một trong những thợ rèn tay nghề cao nhất nhì Kinh đô này, và chiếc vỏ kiếm hoàn toàn xứng đáng với giá trị của Thánh kiếm bên trong.
Mặc dù vậy, thứ khiến tôi ấn tượng hơn lại là bộ râu đồ sộ của ông ấy…
-Thần đã làm nó dựa trên những ghi chép về hình dạng của bao kiếm trong lịch sử, nhưng đây mới là lần đầu thần được chiếm ngưỡng Thánh kiếm, do đó xin Anh hùng-sama hãy kiểm tra nó.
Theo lời đề nghị của ông già, tôi đưa thử Thánh kiếm vào trong chiếc bao.
-Hm…nó còn kém xa so với chiếc bao mà người làm ra ta đã chế tác, nhưng thôi, dù sao lão ta cũng chỉ là con người bình thường.
Thánh kiếm đã nằm vừa khít trong chiếc bao kiếm mới lẩm bẩm bằng giọng nói mà chỉ tôi mới có thể nghe thấy. Rõ ràng là cô ấy không hài lòng với cái bao kiếm này.
Sau một cuộc thảo luận ngắn, cuộc diễu hành đã bắt đầu.
Tuy nhiên, tôi không có vai trò gì quá lớn trong việc này. Tôi được bảo chỉ cần vẫy tay trên xe để chào người dân thành phố, sau đó khi đến quảng trường trung tâm thì rút Thánh kiếm ra và cho họ thấy sự hiện diện của nó.
Cổng chính của Kinh đô mở rộng đón cỗ xe của tôi tiến vào thành phố.
Còn hơn cả những gì tôi dự đoán, bên trong cổng thành là một đám đông vô cùng ồn ào cùng với những tiếng reo hò và âm nhạc nổi lên, cuộc diễu hành bắt đầu.
-Anh hùng, xin hãy vẫy tay.
Aina mỉm cười dịu dàng với mọi người và thì thầm với tôi. Như lời cô ấy nói, tôi cố gắng nở ra nụ cười tươi nhất có thể và vung tay một cách vụng về.
Giữa cuộc diễu hành, khi mà tôi đã bắt đầu quen với việc mỉm cười và vẫy chào, trong đám đông, tôi chợt nhận thấy một gương mặt quen thuộc.
Yukina-kun.
Cậu ấy đang đi bộ với hai tay ôm ngập đống đồ ăn đã mua ở một quầy hàng gần đó. Sau một cái liếc nhìn, cậu ấy quay mặt đi, như thể chẳng thèm quan tâm gì đến chuyện ồn ào đang xảy ra.
Thật là, cậu ấy vẫn luôn như thế.
Mặc dù cậu ấy không hề quan tâm đến tôi, tôi lại đột nhiên chú ý đến Yukina. Chính xác hơn là với thứ có hình dáng thon dài trên lưng cậu ấy, một cây thương.
Hồi còn ở làng, Yukina rất thích dùng giáo và thương trong khi mọi người ai cũng đều sử dụng kiếm. Và thứ cậu ấy đang mang trên lưng kia, tôi chưa từng thấy ở làng. Lẽ nào cậu ấy đã mua nó ở Kinh đô này?
-….Đó là….
(Reiva? Có chuyện gì thế?)
-Không…không có gì đâu Chủ nhân.
Tôi quay lại Reiva khi lần đầu tiên thấy cô ta chủ động lên tiếng trước chuyện gì đó. Nhưng việc đó cũng khiến tôi mất dấu Yukina-kun vào đám đông.
Có lẽ sau cuộc diễu hành và khi mọi chuyện bình thường trở lại, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy một chút.
==========
Tác giả: Tôi quên nói, người đã rèn vỏ của Reiva cũng chính là ông chú đã bán Gram cho Yukina nhé~