“Không một bóng người... Chắc mình đến sớm quá...”
Dù đã bước qua cổng trường, vậy mà trên sân trường vẫn không có học sinh nào khác. Có lẽ vì mới nãy khi còn ở nhà, vừa khoác lên mình bộ đồng phục thì tôi háo hức đến nỗi không thể chờ thêm được nữa mà lao nhanh đến trường. Hôm nay là lễ nhập học tại trường trung học tư thục Kaketo và tôi – Haijima Souto, đang tràn đầy khí thế đến mức ấy đấy.
Cho đến hết cấp 2, tôi sống ở một vùng quê ven núi cách nơi đây 30 phút đi tàu rồi thêm 30 phút đi ô tô nữa. Ở đó có một nhà trọ suối nước nóng nhỏ do ông bà và mẹ điều hành, đôi lúc tôi cũng phụ giúp công việc. Nhưng vì quanh đó không có trường cấp 3 nên tôi đã nhân tiện theo công việc của bố và chuyển lên thành phố.
Hồi cấp 2 tôi từng đến thành phố này chơi mỗi hai ba tháng một lần. So với Tokyo thì có lẽ nó chưa hoành tráng bằng, nhưng với tôi, nó như một thiên đường đầy phép màu - nơi cái gì cũng có sẵn. Chỉ nghĩ đến việc được nhập học vào trường cấp 3 trong chốn thiên đường ấy thôi là đã thấy phấn khích rồi.
Tôi muốn sau giờ học cùng bạn bè đi đến các quán cà phê, nhà hàng gia đình và cũng muốn cùng nhau ghé qua cửa hàng tạp hóa hoặc đi xem phim ở rạp vào cuối tuần nữa. Rồi còn có các hoạt động câu lạc bộ nữa, thật là đáng mong chờ. Hồi cấp 2, mỗi khối chỉ có mười mấy người vậy nên không có hoạt động cho các môn thể thao đồng đội để tôi tham gia. Giờ đây, tôi mơ về cảnh làm dịu đi cơn khát sau khi gắng sức ở buổi tập câu lạc bộ thể thao bằng vòi nước ở trường. Và đi đến quán cà phê hoặc xem phim thì không cần phải là bạn bè hay bạn cùng câu lạc bộ cũng được. Thử mạnh dạn rủ người mình thích đi chơi, rồi lúc nào đó hai bên thấu hiểu cảm xúc của nhau và sau đó hẹn hò như 1 cặp đôi... Chẳng phải là tuyệt vời nhất sao?
Phải rồi đấy, tóm lại là tôi mong có được 1 thanh xuân rực rỡ và đặc biệt nhất!
“Hay là đi dạo để giết thời gian nhỉ... Ơ?”
Khi tôi đang đi lang thang về phía Tây thì thấy 1 người ở phía bãi đỗ xe. Mái tóc cô có màu nâu hạt dẻ, lượn sóng nhẹ, được buông ngang vai và có điểm nhấn ấn tượng là 1 lọn tóc trắng vểnh lên từ bên phải trán- chắc đó là "ahoge". Chị ấy cũng mặc đồng phục giống tôi, nhưng cà vạt có sọc đỏ trắng nên có lẽ là senpai. Chiều cao senpai khá cao so với nữ, khoảng hơn 1m6 một chút.
Hơi cúi mắt xuống, gương mặt senpai khi đang chăm chú nhìn cái cây trước mặt, đẹp đến ngỡ ngàng. Đôi mắt dịu dàng, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng tươi tắn. Mọi đường nét đều cân đối hài hòa đến mức ngay cả khi được nói rằng senpai là người mẫu đang cosplay đồng phục trường tôi thì tôi cũng tin lập tức. Tôi vô tình bị cuốn hút và khoảng cách giữa tôi và senpai cứ thế rút ngắn lại, cứ như thể có lực hút vô hình. Thế nhưng khi chỉ còn cách senpai bảy, tám bước tôi chợt dừng chân.
Bằng một giọng rất nhỏ, chỉ vừa đủ để hiểu được, senpai thì thầm:
“Bạn có nghe thấy mình nói gì không?”
...Gì vậy? Senpai đang nói với mình sao?
“Bạn có nghe thấy mình nói gì không?”
“... À, em nghe được.”
Khi tôi vừa đáp lời, senpai cứ thế mà chỉ tay vào cái hồ nho nhỏ cạnh bãi đậu xe. Ở mặt hồ thỉnh thoảng lại gợn sóng rồi có mấy con cá chép béo ú ngoi lên.
Và lại lần nữa, senpai thì thầm:
“Cái móc khóa được đặt trong hồ á, nếu em có thể đứng yên tại chỗ mà đoán được đó là con vật nào, chị sẽ kể cho em nghe bí mật câu lạc bộ chị nhé.”
Bí mật câu lạc bộ? Là gì vậy nhỉ, nghe có vẻ hơi mờ ám.
Khi tôi nhìn về phía senpai nói, quả thật có vật gì đó được đặt trên một hòn đá trong hồ.
Ừm, cái đó là móc khóa sao, nhỏ thật sự. Từ chỗ này chỉ vừa đủ nhìn... lưng trắng và bốn chân đen, lại thêm vòi hơi dài giống voi...
“Cái móc khóa được đặt trong hồ á, nếu em có thể đứng yên tại chỗ mà đoán được đó là con vật nào, bí mật câu lạc bộ...”
“À, ừm, là con lợn vòi phải không ạ?”
Khi tôi ngắt lời như vậy, senpai quay mặt về phía tôi và mỉm cười.
“Này, em có thể cho chị biết tên không?”
“À, em là Haijima Souto.”
“Haijima-kun à. Uh, tên hay thật đấy.”
Giọng nói bình thường không phải thì thầm cũng thật dịu dàng. Và chính cái cách nói chuyện điềm đạm ấy lại tạo nên một nét cuốn hút tương phản với vẻ ngoài xinh đẹp.
Khi tôi đang thầm nghĩ vậy, senpai nói “Chúc mừng” rồi khẽ vỗ tay trước ngực, sau đó vỗ nhẹ vào vai tôi một cái.
“Haijima-kun, đúng rồi đấy, em giỏi thật, nhìn ra được ngay luôn ha! Vậy thì giờ chị kể em nghe về bí mật câu lạc bộ nhé.”
Ngó nghiêng một hồi xem có ai không rồi senpai liền ghé sát mặt tôi.
Woa, senpai xinh thật sự! Được đôi mắt màu lục bảo lấp lánh ẩn sau hàng mi sắc nét ấy nhìn chăm chú, tôi suýt nữa quay mặt đi. Nếu senpai cứ mỉm cười ở khoảng cách gần thế này, tim tôi sẽ đập nhanh đến mức “nhảy ra ngoài” mất thôi...!
“À này, tuy tuần sau chị không có tham gia buổi giới thiệu câu lạc bộ, nhưng chị là thành viên của câu lạc bộ suối nước nóng đấy.”- Senpai thì thầm y hệt như lúc nãy.
“. . . Câu lạc bộ suối nước nóng? Suối nước nóng. . . là suối nước nóng đó sao? Mấy cái bể tắm lớn trong mấy khu ryokan ấy hả?”
“Ừm, đúng vậy đó. Là câu lạc bộ đi nghỉ trọ ở các ryokan hay khách sạn có suối nước nóng.”
“M~mọi người cùng đi suối nước nóng ư! C~có thể đi suối nước nóng với 1 senpai đẹp như này sao!”
“Hiện tại, bao gồm cả chị, câu lạc bộ có 3 nữ và 1 nam. Do vấn đề về quỹ câu lạc bộ, tụi chị đã quyết định chỉ tuyển 1 năm nhất thôi.”
Cùng 3 cô gái đi suối nước nóng sao! Thật sự sao, thật sự là thế sao, hỡi senpai mà em còn chưa biết tên!
Yukata! Cùng nhau đánh bài! Ném gối! Tám chuyện tình yêu đến sáng!
“Vị trí duy nhất đó dành cho em sao...?”
“Ừm, dĩ nhiên là chị không có ý định ép buộc đâu, em cứ suy nghĩ kỹ—”
“Em sẽ tham gia.” - Phải trả lời ngay lập tức chứ.
Tất nhiên là tôi sẽ vào! Vào câu lạc bộ...hay đúng hơn là đi suối nước nóng với các cô gái!
“Ehehe, vậy à. Cảm ơn em đã tham gia, chị vui lắm!”
Đúng vậy, tôi đã chờ đợi điều này! Chờ 1 thứ như thế này đây!
Đổ mồ hôi vì câu lạc bộ cũng tốt, tán gẫu trong lớp sau giờ học cũng tốt. Nhưng mà việc cùng mọi người có 1 chuyến du lịch suối nước nóng qua đêm đầy rẫy những “bất ngờ” chẳng phải rực rỡ đến mức làm lu mờ đi 2 việc vừa nói trên sao!
Hơn nữa, lại còn là cùng với các cô gái mặc yukata! Biết đâu mọi người buồn ngủ, rồi cùng ngủ quên trong cùng 1 phòng thì sao!
“Ừm, em thật sự cảm ơn chị vì đã cho em biết thông tin về câu lạc bộ! Ừm. . . senpai, tên chị là. . .”
“Ơ, chị á?”
Đang định đi về phía lối ra vào, senpai quay lại trước câu hỏi của tôi, rồi mỉm cười nói:
“Akari. Yukiha Akari. Hehe, rất mong được chiếu cố.”
Khoảng khắc nhìn thấy nụ cười dịu dàng của senpai, tôi chắc rằng mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
-----
“Vậy chúng ta đi thôi nhỉ. Chị cũng đã nói cho mọi người rằng sẽ dẫn Haijima- đến rồi.”
Sau lễ nhập học, ở tòa nhà phía Nam, tôi đang được senpai dẫn đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
“Ừm, câu lạc bộ suối nước nóng thì có giáo viên cố vấn không senpai?”
“À, em cứ nghĩ là về cơ bản không có giáo viên cố vấn cũng được. Vì thỉnh thoảng ngay cả việc báo cáo hoạt động câu lạc bộ cũng không cần làm đâu.”
Vậy à, thật đáng tiếc. Không thể hi vọng vào cái diễn biến mà giáo viên đột nhiên đến, rồi vì thế mà trốn vào chăn cùng các senpai sao. Nhưng mà có lẽ việc không có giáo viên sẽ tốt hơn, vì có thể tự do làm này làm nọ.
“À, nhắc đến mới nhớ, Akari-senpai.”
“Gọi Yukiha là được rồi. Vì ngượng lắm, nên không thêm senpai cũng không sao đâu.”- Senpai vừa quay lại vừa mỉm cười nói.
Được gọi tên nhau như vậy, cảm giác vừa vui vừa ngượng ngùng khó tả.
“Vậy thì... Yukiha-san. Em hơi thắc mắc về việc này, tại sao chị định chọn người đoán trúng con lợn vòi làm thành viên vậy?”
“...? Ừm, à thì có nhiều lý do lắm, chị cần người tinh mắt và tai thính ấy mà. Vậy nên chị đã nghĩ chọn 1 con vật hơi khó đoán 1 chút sẽ hay hơn đấy.”
Quả thật câu hỏi lúc trước senpai cũng thì thầm với giọng rất nhỏ. Nhưng mà mắt tinh tai thính thì có liên quan gì đến suối nước nóng không nhỉ? À, hay là việc đó... đi suối nước nóng giữa núi, trước khi ngâm mình thì mọi người cùng nhau vui đùa và quan sát động vật chăng. Cái sự kiện yên bình và thư giãn đó là gì vậy trời!
“Đến rồi đây, là chỗ này đó.”
Ở tầng 3 tòa nhà phía Nam, phía cuối dãy hành lang, căn phòng không có biển tên trên cửa có vẻ như là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ suối nước nóng.
“Xin lỗi vì đến muộn nha. Tớ đưa em ấy đến rồi đây!”
Yukiha-san vừa nói vừa kéo cánh cửa trượt loạch xoạch. Và thứ hiện ra trước mắt tôi không giống phòng sinh hoạt câu lạc bộ cho lắm, mà đúng hơn là 1 khung cảnh gợi nhớ về nhà trọ của gia đình mình.
Ở chính giữa phòng có 1 cái bàn lớn, xung quanh được xếp các zabuton. Trong góc phòng gần cửa sổ, có lắp 1 bồn rửa có vòi nước- khắc hẳn với các phòng học thông thường, và bên phải bồn rửa là 1 ấm đun nước, còn bên trái thì có 1 ấm trà và giỏ đựng chén đĩa. Trong giỏ có đĩa đựng bánh, chén uống trà và mấy cái đế để lót chén trà- gọi là khay trà hay sao ấy nhỉ. Ừm, đúng là câu lạc bộ suối nước nóng có khác...
“Haijima-kun, để chị giới thiệu nhé. Đây là senpai năm ba đồng thời là hội trưởng câu lạc bộ- Shirabe Yunoeda.”
Trong phòng câu lạc bộ chỉ có 2 người. Khi Yukiha-san gọi senpai đang ngồi ở phía trong, chị ấy bước đến trước mặt tôi. Mái tóc đen dài, thẳng và bóng mượt của chị ấy xõa xuống ngang hông, và phần mái bên phải còn được cố định lại bằng 1 chiếc kẹp nhỏ.
“Chị là Yunoeda, hội trưởng câu lạc bộ suối nước nóng. Haijima-kun, rất mong được chiếu cố. Cứ gọi chị là Shirabe là được.”
“À, ừm... em là Haijima Souto. Shirabe-san, rất mong được chị chiếu cố.”
Tôi hơi căng thẳng khi chào lại Shirabe-san- người vừa nói bằng 1 giọng ngầu đến kỳ lạ. Senpai cao hơn Yukiha-san 1 chút, có đôi mắt sắc sảo và nghiêm túc tựa như sẵn sàng giúp đỡ bất cứ điều gì cùng khuôn mặt trưởng thành và thanh tú. So với vẻ đẹp “nữ sinh cao trung” của Yukiha-san, thì Shirabe-senpai lại mang vẻ đẹp của sinh viên đại học hơn.
“Nhưng mà nè, chị cũng không ngờ rằng em không ngạc nhiên mấy khi thấy phòng câu lạc bộ như này ha.”
“À, thật ra... gia đình em có 1 nhà trọ suối nước nóng. Nhỏ lắm, chỉ tầm 6 phòng thôi...”
Ngay khoảng khắc đó, cả Shirabe-senpai và Yukiha-senpai đều bỗng trở nên rạng rỡ hẳn lên.
“1 nhà trọ suối nước nóng! Vậy là em cũng từng phụ giúp ở đó rồi đúng không? Cả việc mặc yukata chắc em cũng quen rồi ha?”
“Vâng, à thì...”
Không rõ có phải để tôi không nhận ra không, mà Shirabe-senpai khẽ làm động tác ăn mừng bằng nằm nay trước ngực.
Không ngờ chuyện tôi quen mặc yukata lại khiến các senpai vui đến như này. Nhưng mà, thế này có nghĩa là mình đã tạo ấn tượng tốt rồi nhỉ!