Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Truyện tương tự

Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

(Đang ra)

Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

冴木甲士

Câu chuyện xoay quanh một chàng trai vật vã để trở thành một nhân vật quần chúng, cùng những chuyện linh tinh giữa cậu và các cô gái quanh mình.

26 113

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

7 30

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

9 62

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

169 1213

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

48 450

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

29 313

Volume 1 - Chương 1

Chương 1: Cặp Đôi Linh Thiêng – Biểu Tượng Tình Yêu Hoàn Mỹ

Tan học xong, một đám đông học sinh đổ xô đến nhà thi đấu của trường. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng có ban nhạc nổi tiếng nào đó đến biểu diễn bất ngờ, hoặc một hội chợ trời bán hàng hiệu giá rẻ đang được tổ chức tại đây. Nhưng sự thật thì chẳng hề “huy hoàng” như thế. Thứ đang diễn ra chỉ là một trận đấu tập của đội bóng rổ nữ. Không phải đấu tập với trường khác đâu nhé—họ chỉ chia đội và tự đá với nhau thôi.

Tôi thì chả rành về bóng rổ mấy, nhưng cũng đủ thấy rằng đội bóng trường tôi không phải hàng top gì. Thành thật mà nói, đến giờ tôi vẫn còn lẫn bóng đá với bóng chuyền, nên không đủ trình để đánh giá trận đấu tập nội bộ này có gì đặc biệt hay không. Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định một điều: không phải trận đấu tập nào cũng khiến nhà thi đấu hai tầng chật kín chỗ như thế này đâu. Vậy nên, đây chắc chắn không phải là chuyện bình thường.

Nhưng mà dù bình thường hay không... thì tôi vẫn đang chứng kiến nó ngay tại đây.

Tôi đứng trên hành lang tầng hai, tay tựa vào lan can, mắt dõi xuống sân thi đấu bên dưới. Ánh nhìn tôi bám chặt vào một người chơi, và dù chẳng hiểu mấy về bóng rổ, tôi vẫn không thể không ngạc nhiên trước từng bước chạy của cô ấy.

Từng bước chân cô sải trên sân nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, mái tóc đen buộc cao phấp phới phía sau như hòa nhịp với chuyển động của cô. Mỗi lần chạy nước rút, cô đều nhanh hơn, linh hoạt hơn, và đẹp đến mức khiến mọi ánh mắt như bị hút chặt vào đó. Dễ hiểu thôi—phần lớn đám đông này đến đây chỉ để được tận mắt chứng kiến Rinka Aiba thi đấu.

Aiba cao ráo hơn hẳn so với các bạn nữ cùng lứa, gương mặt thì đẹp kiểu sắc sảo, lạnh lùng, luôn toát ra khí chất điềm đạm, đặc biệt khi đang chơi thể thao. Thân hình cô ấy cũng thuộc hàng đỉnh, đến mức tôi không kìm được mà lén ngưỡng mộ. Bộ đồ thể thao cô mặc còn càng làm nổi bật từng đường cong... quyến rũ đến mức không thể rời mắt.

——Khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế này?! Yotsuba, đó là bạn của cậu đấy! Không được nghĩ bậy!

Tôi vội liếc quanh. Có vẻ như chỉ mình tôi là đang “lạc trôi” kiểu đó thôi. Với đa số các fan, hình tượng “hoàng tử học đường” của Aiba đủ mạnh để xóa nhòa mọi cảm giác “gợi cảm” kia. Ít nhất là trong mắt họ—và trong mắt một người khác nữa...

“Cố lên! Rinka, ném đi!!”

...người đó chính là “công chúa” của trường chúng tôi, Yuna Momose, người đang đứng cạnh tôi và gào cổ họng cổ vũ cho Aiba.

Lần đầu nghe người ta gọi hai người họ là “Cặp Đôi Linh Thiêng”, tôi chỉ nghĩ: Trời ơi, cái biệt danh gì nghe khoa trương thế... Tôi đã tra nghĩa ngay sau đó và phát hiện ra: “sacrosanct” nghĩa là thiêng liêng, không thể xâm phạm. Lúc đó tôi vẫn thấy lạ lùng lắm—đặt biệt danh kiểu đó cho người ta á? Nhưng càng nhìn họ bên nhau, tôi lại càng thấy... cái biệt danh ấy hợp đến kỳ lạ.

“Ối, chuẩn quá! Yotsuba ơi, cậu đơ người ra làm gì đấy?”

Một cái chọc nhẹ vào má kéo tôi về thực tại. “G-Gì cơ?” Hình như tôi vừa mải mê suy nghĩ hơi lâu quá rồi.

“Nào nào, mình với cậu đến đây cổ vũ cho Rinka cơ mà! Cậu thấy màn vừa rồi đỉnh không? Cô ấy cướp bóng giữa chừng, dẫn bóng qua cả đội bên kia, rồi lên rổ luôn, gọn ghẽ ghê chưa!”

“Gì cơ? Aaa, mình bỏ lỡ mất rồi!”

Tôi vừa là bạn của Aiba, lại vừa là fan trung thành của những pha bóng đỉnh cao của cô ấy—đặc biệt là vì dạo này hiếm lắm cô mới tham gia trận đấu như thế này. Tôi đã mong chờ biết bao...

“Nếu cậu còn lơ đễnh nữa, mình méc Rinka đấy!”

“Ơ, khoan, đừng mà!” tôi vội nói.

“Biết đâu Rinka đã thấy cậu ngơ ra rồi cũng nên~”

“H-Hả?!”

Cô ấy không thể nào vừa chơi bóng vừa để ý mình được... đúng không? Mà, cũng là Aiba cơ mà. Với cô ấy thì chuyện đó không phải là không thể!

Gọi cô ấy là “giỏi thể thao” thật sự quá nhẹ. Cô ấy là định nghĩa của từ “toàn năng thể thao”. Từ điền kinh, bơi lội, nhảy múa, tennis, bóng né—thứ gì cô ấy cũng giỏi đến mức khiến người ta tự hỏi sao cô không gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào. Và bóng rổ, dĩ nhiên, cũng nằm trong số đó. Dù các thành viên CLB luyện tập rất nghiêm túc, Aiba vẫn vượt trội hoàn toàn—và rõ ràng đến nỗi người không rành như tôi cũng nhìn ra ngay.

“Cũng lạ ghê. Rinka nói rõ là không tham gia thi đấu chính thức, chỉ chịu góp mặt trong mấy trận tập nội bộ thế này thôi mà vẫn có người xin cô ấy chơi cùng suốt,” Momose nói, vừa nói vừa chống tay lên lan can. Giọng cô không hẳn là khó chịu—nghe như kiểu vừa bất lực vừa quen rồi ấy.

“Tại đánh với người giỏi thì luyện kỹ năng tốt hơn, hay gì đó?” tôi đoán.

“Ừm... không chắc đâu,” Momose đáp, “Họ luyện tập thường xuyên lắm mà, đúng không? Thử tưởng tượng xem—cậu luyện tập chăm chỉ suốt, rồi bị một người chẳng ở câu lạc bộ nào, chẳng tập chính thức gì cả đánh cho te tua... không phải sẽ mất tinh thần hơn là học hỏi được gì à?”

Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn đồng tình với Momose. Mà, cũng đúng thôi—tư duy của tôi chắc cách xa “tư duy thể thao” đến cả đơn vị thiên văn. Tôi hoàn toàn không hiểu nổi cái kiểu người hay vận động suy nghĩ như thế nào. Nhưng mà, tôi cũng lờ mờ đoán ra lý do thật sự khiến người ta cứ năn nỉ Aiba ra sân chẳng liên quan gì đến chuyện luyện tập hay động lực này nọ cả. Khó mà nói thẳng ra điều đó với Momose, nên tôi chỉ im lặng.

“Aiba!” Một tiếng gọi từ sân vang lên, kéo sự chú ý của tôi quay lại đúng lúc. Tôi vừa ngoảnh đầu lại thì quả bóng đã được chuyền đến chỗ Aiba, và tôi vô thức hít vào một hơi đầy kinh ngạc. Cô ấy bắt bóng dễ như trở bàn tay—tất nhiên rồi—nhưng có gì đó không ổn. Ba người cùng kèm chặt lấy cô cùng lúc luôn!

Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hợp lý thôi. Mỗi khi Aiba có bóng trong tay là gần như chắc chắn cô ấy sẽ xoay người và ghi điểm ngay lập tức. Vậy nên, cẩn trọng quá mức cũng là điều dễ hiểu... ít nhất là với dân nghiệp dư như tôi. Mà, dù sao thì Aiba cũng chẳng có vẻ gì là bị chùn chân cả. Cô ấy vờn ba người kia như ba cái cọc tiêu rồi rẽ sang một bên, nhẹ nhàng đón lấy quả bóng từ không trung—với một sự chính xác không thể hoàn hảo hơn!

“Woah...” Tôi thốt lên. Dù có chứng kiến bao nhiêu lần đi nữa, những màn trình diễn gần như siêu nhân của cô ấy vẫn luôn khiến tôi cạn lời. Tôi không biết phải giỏi đến mức nào mới làm được mấy trò như vậy, nhưng ít nhất tôi biết chắc chắn rằng mình thì không đời nào làm nổi. Không bao giờ, không có cửa!

Ngay lúc ấy, Momose ở bên cạnh tôi hét lớn: “Rinkaaa!” bằng tất cả tấm lòng, thậm chí còn nhún nhảy lên vì phấn khích. Giọng cô ấy cao vút, vang xa đến ngạc nhiên, và tôi có cảm giác nó xuyên qua mọi âm thanh hỗn loạn trong nhà thi đấu để đến thẳng tai Aiba.

Thật ra, cứ mỗi lần Momose hét lên hoặc thể hiện chút phản ứng gì trước màn trình diễn của Aiba, là y như rằng có một nhóm người ngoái đầu nhìn về phía cô. Không phải vì Momose gây chú ý theo hướng xấu đâu—ngược lại là đằng khác. Nhiều người đến đây không chỉ để xem Aiba thi đấu, mà còn để nhìn thấy Momose cổ vũ cho cô ấy.

Aiba trên sân, dẫn dắt cả đội đến chiến thắng. Momose trên khán đài, cổ vũ hết mình vì Aiba. Chính sự phối hợp ấy đã khiến họ được gọi là “Cặp Đôi Linh Thiêng”. Mỗi người đều là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, nhưng khi ở bên nhau—khi tình bạn sâu đậm ấy được phô bày—họ trở thành một cặp đôi yuri lý tưởng đến mức khó tin.

Khi hai người họ kết hợp lại, sự cuốn hút không chỉ cộng dồn—mà bùng nổ! Năng lượng yuri bắn tung tóe, mạnh đến mức biến Momose—một khán giả—trở thành nhân vật chính thứ hai của vở diễn! Nếu trận này được phát trên TV, thì camera chính chắc chắn sẽ bám theo Aiba, rồi thỉnh thoảng lia sang Momose khi cô ấy hò hét từ khán đài. Nghĩ kỹ thì... Momose cũng là một “quái vật” theo cách của riêng cô ấy. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy choáng ngợp vì hai người bạn không-thể-tin-được của mình.

Vù! Một âm thanh xé gió vang lên. Trong lúc tôi còn mơ màng suy nghĩ, Aiba đã ném rổ thành công! Cô ấy dừng lại khá xa rổ, rồi ném một cú ba điểm trông cứ như chẳng cần suy nghĩ gì cả. Tư thế, lực ném, góc độ—mọi thứ đều hoàn hảo đến ngỡ ngàng. Khán giả bùng nổ hò reo như thể cô ấy vừa ghi bàn thắng quyết định trong một trận chung kết!

Mà cũng phải thôi—cứ mỗi lần Aiba ghi điểm là đám đông lại phát cuồng như thế. Bầu không khí trong nhà thi đấu chẳng khác gì một lễ hội. Tôi cũng không phải ngoại lệ! “Trời ơi, trời ơi! Cô ấy ngầu quá đi mất!!” tôi hét lên sung sướng như học sinh tiểu học vừa được kẹo, vỗ tay đôm đốp.

“Phải không cơ chứ?!” Momose gật đầu lia lịa, ngực hơi ưỡn lên vì tự hào—trông dễ thương chết đi được.

“Cậu cũng tuyệt lắm đó, Momose!” tôi nói.

“Hả? Mình á?”

“Ừ! Cậu giỏi cực kỳ luôn ấy!”

“O-Oh? Hee hee hee...” Momose khúc khích, vừa đỏ mặt vừa vân vê tóc mình.

Aaaaa?! Tôi ôm ngực trong vô thức. Momose mà ngượng lên thì... đúng kiểu đáng yêu đến mức đột quỵ luôn! May quá, tim tôi vẫn đập... chắc là.

Và, ừ thì, có thể hơi kỳ khi tim tôi lại loạn nhịp chỉ vì một người bạn—lại còn là bạn gái nữa chứ—nhưng đâu phải tôi kiểm soát được mọi phản ứng sinh học của cơ thể mình đâu, đúng không?! Thông cảm chút đi! Chỉ mong là Momose không nhận ra gì thì tốt... nghĩ vậy, tôi lập tức quay đầu đi, tránh ánh mắt cô.

À... tôi thở dốc khi ánh mắt chạm phải Aiba. Đúng lúc đó, cô ấy cũng nhìn lên chỗ tôi đứng, và... ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cảm giác như—tôi không biết nữa—như định mệnh sắp đặt vậy! Hoặc cũng có thể cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi? Nhất là khi Aiba nở một nụ cười kiểu “hoàng tử đích thực” với điểm mười... không, phải hai mươi trên mười mới đúng!

“Gwaaah!” Trúng tên Cupid xuyên tim! B-Bình tĩnh nào! Cô ấy là bạn mày! Lại còn là... con gái!

“Mọi người đến đây để nhìn ‘Cặp Đôi Linh Thiêng’ si mê nhau, không phải để thấy mày thèm nhỏ dãi lên người ta đâu!” tôi tự lẩm bẩm. “Tỉnh lại đi... Đừng mơ mộng viển vông...”

Tôi phải thừa nhận sự thật: Cả Momose lẫn Aiba đều quá tốt để chỉ làm bạn với một đứa như tôi. Chưa nói gì hơn thế. Tôi không được quyền kỳ vọng. Nhất định không được.

“Yotsuba?”

“Wa—HẢ?!” Tôi hét lên như thể vừa bị ai hù, giọng the thé đến chính tôi cũng giật mình. Nhưng mà lần này không phải lỗi tôi đâu! Là tại Momose—cô ấy bất ngờ đặt tay lên tay tôi!

“Cậu lại ngẩn người nữa rồi, đúng không?” Momose hỏi, giọng như thể vừa buộc tội vừa trêu chọc.

“K-Không... đâu mà...”

“Nghe cái ngập ngừng đó rồi còn bắt mình tin được à?”

“Cậu... đọc được mình luôn á?!”

“Heh heh heh!” Momose cười khúc khích, nở một nụ cười tinh quái siêu đáng yêu.

Tim tôi lại ăn thêm một cú chí mạng nữa. Đừng cười như vậy mà... Giữ vẻ mặt nghiêm túc lại đi...

“Cái mặt đó là sao vậy?”

“K-Không có gì hết...” tôi lầm bầm, miệng mím chặt như thể đang nhai đá. Thôi thì... tuy có hy sinh chút thể diện, nhưng ít nhất tôi đã không cười ngốc nghếch. Chứ nếu để cô ấy biết tôi đang thầm “crush” bạn mình thì chắc chỉ có độn thổ! Vậy là tôi lại vượt qua được một khoảnh khắc thập tử nhất sinh mà không tự hủy quan hệ xã hội. The End.

“Nè nè, Yotsuba! Mau cổ vũ cho cô ấy cùng mình đi!” Momose nói, vẫn nắm chặt tay tôi.

“R-Rồi!” tôi đáp. Tôi sống rồi! Cô ấy không nghĩ mình kỳ quặc! Nếu Momose mà hoảng lên rồi bảo tôi biến đi hay gì đó thì chắc tôi sẽ day dứt đến hết đời!

Thế là tôi lập tức nắm lấy “cơ hội vàng” mà Momose đưa ra để tiếp tục cổ vũ “ngôi sao sáng” của ngày hôm nay. Đó là lý thuyết thôi, nhưng thực tế thì... tôi không khỏi nghĩ ngợi: Aiba có nghe thấy giọng mình trong cái biển âm thanh này không nhỉ? Ai nấy đều cổ vũ hết sức, làm sao tôi có thể chắc chắn rằng tiếng mình lọt đến được tai cô ấy chứ?

“Lên nào, Yotsuba! Rinka đang chờ cậu cổ vũ đó!” Momose hét to, như thể đọc được tâm trí tôi vậy. Lời cô ấy như đang tiếp sức cho tôi... và, lạ lùng thay, nó thực sự có tác dụng.

Đúng rồi—mình là bạn của Aiba! Cô ấy đang chiến đấu hết mình ngoài kia, và đó là lý do đủ rồi để mình cổ vũ hết sức cho cô ấy!

Tôi lấy hết dũng khí gật đầu với Momose. Cô ấy mỉm cười đáp lại, rồi khẽ ra dấu: “Đếm đến ba nhé!”

Và sau ba nhịp đếm—

“Cố lên nhaaaaa!”

Hai đứa tôi hét cùng lúc, lớn hết mức có thể! Tôi biết giọng mình không thể so được với Momose. Tôi biết rõ rằng tiếng hét ấy chắc chắn sẽ bị nhấn chìm trong biển âm thanh... Ít nhất tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi cảm thấy cổ họng rát lên và chợt nhận ra: giọng mình vang to, rõ ràng hơn bao giờ hết!

Rồi... như một phép màu, Aiba ngẩng lên từ sân đấu, mỉm cười rạng rỡ với tôi. Tôi thấy môi cô ấy khẽ mấp máy—chắc là mình tưởng tượng thôi, nhưng tôi thề rằng cô ấy vừa nói: “Cảm ơn.”

b8f75a63-24d2-4540-aa28-15907a339552.jpg

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt cô ấy lại hướng thẳng về sân đấu! Aiba uyển chuyển luồn qua vòng vây của các cầu thủ xung quanh với một sự nhẹ nhàng đáng kinh ngạc, thoát khỏi những người bám đuôi và lao vút về phía rổ! Đội bạn ngay lập tức thay đổi đội hình. Họ rõ ràng không định để Aiba tiếp cận rổ của họ dễ dàng như vậy, và gần như tạo thành một bức tường người chắn ngang đường đi của cô.

Thế nhưng khi Aiba bắt được đường chuyền từ một đồng đội, biểu cảm trên gương mặt cô cho thấy—cô không hề có ý định dừng lại. Cô lao về phía trước như một mũi tên được bắn ra! Mà, trong bóng rổ, đâu có chuyện muốn chạy thế nào thì chạy—phải vừa chạy vừa dẫn bóng nữa chứ, vừa nảy bóng vừa di chuyển, và với dân ngoại đạo như tôi, điều đó trông thật quá sức phức tạp.

Aiba thì khác. Cô điều khiển trái bóng một cách điêu luyện đến mức tôi có cảm giác nó là một phần trên cơ thể cô, chẳng khác gì tay chân vậy. Nhìn như thể quả bóng cũng có ý chí riêng, tự trượt qua đám hậu vệ rồi lại ngoan ngoãn bật về tay Aiba ở phía bên kia. Cô thực hiện hết pha giả động tác này đến cú tránh né kia, thi thoảng còn xoay người 360 độ, từng bước tiến về phía rổ như đang vẽ nên một vũ điệu.

Nhìn cô giống như đang khiêu vũ với trái bóng vậy—một hoàng tử lấp lánh trong điệu waltz, dẫn dắt một người bạn nhảy nhỏ xíu và tròn xoe vượt qua sàn tiệc... Ờ, nghĩ lại thì ví von kiểu đó hơi quá. Ý tôi là: cô ấy vừa uyển chuyển, vừa đẹp tuyệt trần, lại chẳng hề bị cản bước dù chỉ một chút.

Không một ai chạm được vào cô, chứ đừng nói là cản lại.

Cuối cùng, Aiba đến sát vạch ba điểm và bật nhảy. Lại là một cú ném ba điểm nữa, với tư thế gần như y hệt lần trước—nhưng không hiểu sao cú ném lần này trông lại khác hẳn. Động tác lần này toát lên một vẻ thanh thoát khó tả. Có gì đó rất tao nhã, rất "Aiba", khiến tất cả bọn tôi trên khán đài như nghẹt thở mà nhìn theo.

Rồi, trong khoảnh khắc Aiba đạt đến đỉnh của cú nhảy, tiếng ồn ào của cả nhà thi đấu bỗng dưng biến mất—trong đầu tôi lúc đó chỉ còn lại một sự tĩnh lặng thuần khiết và thiêng liêng. Cô thả bóng. Trái bóng vẽ nên một đường cong hoàn hảo trên không trung, rồi rơi gọn qua vòng rổ—với một âm thanh khe khẽ như tiếng gió lướt qua: “phụt!”

Cả nhà thi đấu như nổ tung trong tiếng reo hò! Cùng lúc đó, tiếng còi kết thúc trận vang lên. Một trận áp đảo hoàn toàn—đội của Aiba ghi gấp đôi số điểm đối thủ. Nhưng không một ai cảm thấy buồn cho đội thua, bởi màn trình diễn của Aiba xuất sắc đến mức khiến ai nấy đều phát cuồng.

Điều đáng kinh ngạc là không chỉ có khán giả mới bị Aiba mê hoặc. Cả các thành viên câu lạc bộ bóng rổ—bao gồm cả những người thi đấu đối đầu với cô—cũng vui mừng không kém. Tôi chắc một phần là do họ quý trọng cơ hội được thi đấu với một người giỏi như vậy, nhất là khi mùa giải hè đang tới gần... nhưng chắc chắn đó không phải lý do duy nhất.

Tôi dám cá rằng câu lạc bộ bóng rổ cố tình mời Aiba và Momose tham gia trận đấu này vì biết hai người họ sẽ hút được một lượng khán giả khổng lồ. Và biết đâu đấy, một số người đến vì “Cặp Đôi Linh Thiêng” lại trở thành fan của CLB, hoặc thậm chí đến xem cả những trận sau nữa thì sao?

Nói cách khác, khi bước vào trận đấu, Aiba đã gánh trên vai không ít kỳ vọng—và cô ấy đáp lại tất cả một cách hoàn hảo. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là người bạn tuyệt vời nhất mà tôi từng có, và mỗi lần thấy cô ấy “tỏa sáng”, tôi lại không thể rời mắt.

◇◇◇

Ngay khi bước ra khỏi nhà thi đấu, tôi thấy như thể có ai đó vừa gỡ bỏ một hòn đá nặng khỏi vai mình. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ miệng. Không khí trong đó đúng là ngột ngạt kinh người—đến mức giờ đây, không khí oi bức của mùa hè cũng thấy... mát mẻ.

Momose cũng thở ra một hơi dài. “Mình nghĩ mình còn đổ mồ hôi nhiều hơn cả Rinka ấy chứ.”

“Cậu sung quá lúc cô ấy thắng luôn đó,” tôi nhận xét.

“Tất nhiên rồi! Người chiến thắng thì được hưởng vinh quang mà!” Momose tuyên bố, nở một nụ cười toe toét đầy tự hào.

Nó... kiểu... hơi hung hăng? Máu lửa thì đúng hơn? Ý là, nó khá khác với hình tượng thường thấy của cô ấy, nên tôi chẳng kiềm được mà mỉm cười theo.

“Nè, Yotsuba?”

“Gì vậy?”

“Ngoài này nóng quá, đứng chờ chi nữa, tụi mình đi về trước đi?”

“Ể?!” Câu đề nghị bất ngờ đến mức tôi đơ mất mấy giây. Ban đầu tôi tưởng cô ấy đang đùa. Nhưng nếu không phải, mà tôi thực sự đi cùng Momose, bỏ mặc Aiba một mình thì...

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Rất nhiều học sinh khác cũng đang tụ tập ngoài nhà thi đấu, người thì nghịch điện thoại, người thì tám chuyện, người thì chỉ đơn giản là giết thời gian. Họ đang chờ đợi—chờ đến sự kiện lớn thứ hai của ngày hôm nay, không phóng đại đâu—giây phút Momose chúc mừng Aiba sau chiến thắng.

Aiba đang tắm bên trong, và trên lý thuyết thì tụi tôi cũng đang chờ cô ấy. Cuộc hội ngộ giữa Aiba và Momose chắc chắn sẽ như bước ra từ truyện cổ tích vậy. Vị hoàng tử anh dũng trở về sau chiến thắng, tiến đến bên nàng công chúa dịu dàng! Không ai biết lời cảm ơn của Momose sẽ ra sao, và chính vì vậy, mọi người đều đứng ngồi không yên!

Nhưng nếu tôi đồng ý với lời rủ rê của Momose, rồi cả hai tụi tôi... lẳng lặng bỏ đi? Toàn bộ “sự kiện lớn thứ hai” sẽ tan thành mây khói mất! Vậy nên, tất nhiên, tôi không thể nào nhận lời được... nhưng đồng thời, tôi cũng không đủ can đảm để từ chối thẳng thừng nữa. Và khi tôi đang loay hoay không biết xử lý sao...

“Yotsuba!”

“Hả?”

...một giọng nói vang lên từ phía sau tôi, gọi tên tôi. Tôi quay đầu lại, và kia kìa—người duy nhất ở trường gọi tôi bằng tên, ngoài Momose ra. Mà thật ra cô ấy đâu phải đi bộ đến—cô đang chạy thẳng về phía tôi.

“Gyaaa?!” Tôi rú lên khi Aiba nhào đến ôm chầm lấy tôi như muốn bóp nát xương sườn luôn ấy. Cánh tay rắn chắc, cơ bắp của cô ấy siết chặt đến mức ngạt thở, tương phản hoàn toàn với vòng một mềm mại như đám mây bông mà tôi bị ép sát vào... Còn mùi thơm ngọt dịu ấy chắc là từ xịt khử mùi? “A-Aiba?!”

“Xin lỗi, để cậu đợi lâu quá ha!” Aiba nói. Cô đã thay lại đồng phục, và rõ ràng là thay rất vội. Nhìn có hơi lộn xộn, nhưng với cô thì thế lại thành... dễ thương, hoặc ít nhất cũng không làm giảm khí chất thường ngày chút nào.

“T-Tớ có đợi gì đâu—à, ý là, tớ... ờm...” tôi lắp bắp.

“Rinkaaa~?” giọng Momose vang lên lạnh như băng, cắt ngang cuộc hội thoại. Nghe là biết không vui rồi. Mà, cũng phải thôi—Aiba lẽ ra phải ôm Momose trước chứ, không phải tôi!

Khoan—ôi trời đất! Đột nhiên tôi có cảm giác cả trăm ánh mắt đang đổ dồn vào mình... chắc là vậy. Tôi chưa từng làm “tâm điểm chú ý” bao giờ nên cũng không rõ lắm cái cảm giác đó là gì. Có khi tôi đang tưởng tượng quá thôi. Nhưng tôi khá chắc mấy fan cuồng đang hóng “cuộc hội ngộ Sacrosanct” sẽ đánh giá rất cao nếu tôi biết điều mà biến đi cho rồi. Ai biết được tôi vừa lỡ tay tạo ra bao nhiêu kẻ thù mới...

“Tớ cũng đợi đấy nhé?” Momose bĩu môi.

“Ờ, phải rồi, đúng rồi!” Aiba nói. “Không ôm Yuna thì đâu có được, nhỉ?”

“Không cần đâu mà—gyaah?!

Aiba lập tức buông tôi ra, quay sang phía Momose, rồi... bế thốc cô ấy lên bằng một cái ôm gấu bông siêu khủng. P-Phù! Quay về đúng “kịch bản” rồi! Mọi thứ lại về đúng trật tự... tôi hy vọng là thế.

Dù vậy, cảm giác khó chịu vì bị chú ý và những giọt mồ hôi lạnh sau lưng thì vẫn chưa biến mất ngay được.

◇◇◇

“Trời ơi Rinka, nhìn tóc mình xem kìa! Nhìn rối tung rối mù cả lên rồi nè!”

“Ha ha ha! Ờ, xin lỗi thiệt nha.”

Ba đứa tôi cùng nhau đi bộ về nhà sau giờ học. Momose và Aiba vừa đi phía trước vừa tíu tít trò chuyện, còn tôi thì lẽo đẽo đi phía sau, cách họ vài bước.

“Ôm thì còn chịu được,” Momose phàn nàn, “chứ xoa đầu thì không thể chấp nhận nổi! Vừa hạ thấp người ta, lại vừa thô lỗ.”

“Vậy hả? Tớ thì thấy chuyện đó bình thường thôi mà,” Aiba đáp lại.

“Thật là, Rinka! Bạn thân chí cốt của cậu đã dành thời gian quý báu sau giờ học để cổ vũ cho cậu, thế mà cậu lại đối xử thế đấy à? Cậu cần học lại cách tôn trọng người khác đấy!”

Momose đang hờn dỗi thấy rõ, nhưng Aiba thì cứ ung dung phớt lờ mọi lời càu nhàu. Hai người họ chẳng nể nhau tí nào, nhưng cuộc đấu khẩu nho nhỏ ấy lại chẳng hề mang chút ác ý nào. Nhìn kiểu gì cũng giống như họ đang thưởng thức màn đấu khẩu ấy hơn là cãi nhau thật.

“Được rồi, được rồi, xin lỗi mà,” Aiba cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. “Thế này nhé, để tớ đền bù bằng cách đãi cậu ăn kem nhé?”

“...Kem á?!”

Mắt Momose lập tức sáng rực khi Aiba chỉ tay về phía một xe bán đồ ăn vừa khéo đậu ngay bên kia công viên mà bọn tôi đang đi ngang qua. Tấm bảng dựng trước xe có vẽ một cây kem tươi to đùng trông cực kỳ bắt mắt. Trời đang oi bức và ẩm ướt thế này, kem đúng thật là “cứu tinh” không thể tuyệt vời hơn.

“T-Tớ nói trước là tớ không phải kiểu con gái dễ bị mua chuộc chỉ bằng một cây kem đâu đấy!” Momose la lên, cố gắng giữ vẻ kiêu hãnh sau giây phút yếu lòng.

“Vậy à? Chứ tớ thì thèm lắm rồi. Tớ đi mua đây~”

“Ê! Đ-Đợi với! Tớ cũng muốn một cây!”

Cả hai người họ liền chạy vụt về phía xe kem, để tôi đứng lại phía sau, khẽ thở dài khi nhìn theo. Mình vẫn chưa thể hoàn toàn tự nhiên khi ở cạnh họ được nhỉ... Tôi thầm nghĩ. Dù đã làm bạn với họ suốt một năm, cái sự rụt rè ngượng nghịu của tôi vẫn cứ trồi lên mỗi lúc một bất chợt.

Đúng là họ cực kỳ dễ thương—không nghi ngờ gì nữa—nhưng điều khiến người ta bị hút vào lại không chỉ dừng ở vẻ ngoài. Họ còn tỏa ra một thứ ánh hào quang kỳ lạ, kiểu mà nếu thế giới này là một sân khấu thì Momose và Aiba chắc chắn là những người luôn đứng giữa tâm điểm ánh đèn. Từ “linh thiêng” (sacrosanct) quả thật là rất hợp để miêu tả họ. Nếu gặp họ theo bất kỳ cách nào khác, chắc tôi cũng chỉ là một fan hâm mộ bình thường, ngưỡng mộ từ xa và mơ mộng vu vơ thôi.

Nhưng... mọi chuyện lại không xảy ra như vậy. Thực tế là—đó giống như một phép màu vậy. Nghe thì có vẻ nói quá, nhưng tôi biết chắc rằng nếu chỉ cần một bước chân tôi đi lệch, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ xíu thôi, thì tôi đã chẳng bao giờ có cơ hội làm bạn với họ.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng khi hoa anh đào nở rộ—ngày nhập học đầu tiên của tôi tại trường cấp ba.

◇◇◇

Sáng hôm đó, tôi bước đi trên con đường đến trường với một cảm giác bồn chồn khó tả. Nói thật thì, đến tận lúc buổi lễ nhập học diễn ra, tôi vẫn chưa thật sự tin là mình đã đậu vào trường cấp ba Eichou.

Bởi vì Eichou là một trường dự bị đại học nổi tiếng toàn quốc—nơi có tỉ lệ học sinh đậu vào các đại học hàng đầu đáng kinh ngạc. Kỳ thi đầu vào thì khỏi nói, cạnh tranh khốc liệt đúng kiểu... tranh chỗ trong chuyến tàu vũ trụ duy nhất lên sao Hỏa.

Còn tôi á? Tôi đâu có phải thiên tài gì cho cam. Một con nhỏ não cá vàng như tôi mà đi thi trường top ấy hả? Mơ đi! Mà, ờ... sao lại thành ra như vậy ấy hả? Nói ngắn gọn thì là... lúc điền hồ sơ chọn trường, tôi lộn vài ô, rồi bằng một cách nào đó—tôi đã đăng ký thi vào trường cấp ba Eichou một cách hoàn toàn vô ý.

Đến lúc nhận ra sai sót thì đã quá muộn để rút hồ sơ rồi. Mà nếu rút thì khác gì... thi rớt. Thế là tôi lên cơn liều, vác thân đi thi thử một cái cho biết... và rồi... tôi đậu.

Trời ơi, sốc kinh hoàng! Tới giờ vẫn chưa chuyện gì vượt qua được cú sốc đó. Gia đình tôi cũng ngạc nhiên không kém. Mẹ tôi còn tưởng tôi mắc bệnh gì đó nên kéo tôi đi khám. Bố tôi thì... vì một lý do nào đó quyết định từ nay bỏ rượu. Cô em gái lớn thì nổi đóa với tôi—mà tôi cũng chẳng hiểu tại sao luôn á. Còn con em út thì khăng khăng tôi bị lừa đảo bởi một tổ chức đa cấp nào đấy.

Ừ thì, mấy phản ứng đó có hơi quá thật, nhưng mà... cũng nói lên hết rồi: cái ý tưởng rằng tôi lại học trường Eichou nghe cứ như chuyện viễn tưởng. Thế mà, dù có thư báo trúng tuyển gửi về tận nhà, dù giáo viên chủ nhiệm gọi thẳng lên văn phòng tuyển sinh để xác minh, rồi—tin hay không thì tùy—bị đau lưng nặng quá phải đi cấp cứu, tôi vẫn không tỉnh khỏi “giấc mơ” đó. Mà cũng phải thôi, vì hoá ra nó không phải mơ.

Tôi có lo lắng không á? Đương nhiên rồi! Một đứa ngốc như tôi mà dấn thân vào chốn của các tinh anh—đúng là công thức nổ banh xác. Nhưng cuối cùng, cảm xúc háo hức lại chiến thắng nỗi sợ. Ý tôi là, tôi sắp được làm học sinh cấp ba rồi đấy! Chỉ nghĩ thôi là thấy mình... trưởng thành lên hẳn luôn á. Mà mấy bộ đồng phục của trường Eichou thì lại siêu dễ thương! Biết đâu còn gặp được định mệnh đời mình thì sao?!

Tóm lại: tâm trạng tôi lúc đó cực kỳ tích cực. Tích cực đến độ làm điều mà bình thường tôi không bao giờ dám làm.

“U-um, bạn ơi! Bạn làm rơi khăn tay này!”

Một mảnh vải nhỏ rơi khỏi túi áo của ai đó đang đi phía trước tôi. Tôi cúi xuống nhặt lên và gọi họ lại mà không nghĩ ngợi gì. Bình thường tôi kiểu gì cũng phải nhìn xem người ta trông ra sao rồi mới dám lên tiếng. Mà trong trường hợp này, nếu tôi có làm vậy thì chắc chắn là đã câm nín ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.

“Hở...?”

“Hử?”

Hoá ra là có hai người đang đi trước tôi chứ không phải một. Cả hai cùng quay đầu lại, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy rõ mặt họ—tôi quên cả thở.

Trước mặt tôi là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp. Không nghi ngờ gì nữa, họ là hai người hấp dẫn nhất mà tôi từng thấy... mà lại cùng lúc xuất hiện trước mặt?! Trường học dành cho thiên tài này đúng là... đỉnh cao!

Một người có dáng vẻ như một nữ diễn viên sân khấu chuyên nghiệp, toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vừa hát vừa nhảy như tiên nữ. Mái tóc dài óng ả và sáng màu của cô ấy chắc chắn là mượt như lụa. Cô ấy khá nhỏ con so với học sinh năm nhất, và nhìn kiểu gì cũng khiến tôi phát sinh một ham muốn mãnh liệt muốn bảo vệ cô ấy. Bảo vệ khỏi cái gì ấy hả? Chắc khỏi... người như tôi?

Người còn lại là một cô gái có vẻ ngoài đẹp trai đến nghẹt thở, trông như người mẫu sàn diễn. Nếu không vì vòng một quá ư nổi bật và cái váy ngắn để lộ đôi chân dài thẳng tắp, tôi chắc chắn đã tưởng cô ấy là con trai. Khác với người đầu tiên, cô ấy mang đến cảm giác khiến tôi muốn được cô ấy bảo vệ. Từ cái gì? Gấu chẳng hạn?

Dù sao thì, họ quá sức dễ thương, quá sức cuốn hút, quá sức “mọi thứ” đến mức nếu có một giải vô địch thế giới dành cho khí chất nữ thần thì hai người họ chắc đang tranh nhau cúp vàng. Mà họ đang đứng ngay trước mặt tôi!

Và tôi, khi đối mặt với tất cả đó, bị sốc đến mức văng khỏi vùng ngượng ngùng, rớt thẳng xuống hố can đảm vô lý. Trong khoảnh khắc đó, tôi vô địch! Đẹp cỡ nào tôi cũng không run! Có sư tử đói trước mặt cũng không nao núng!

“U-um... có chuyện gì sao?” một trong hai người hỏi.

“À, ơ, t-tôi, umm...” Thôi, bỏ đi. Vừa nghĩ xong đã hóa hơi. Tôi bắt đầu cà lăm như mất trí, mặt thì đỏ bừng như nồi lẩu sôi sùng sục.

Nhưng tôi không bỏ chạy! Thế là giỏi lắm rồi, đúng không?! Bình thường tôi mà gặp cảnh này là đã bỏ chạy luôn, ôm cả khăn tay theo rồi ấy chứ! Rồi chắc sau đó tôi sẽ dằn vặt mất cả tuần—có khi cả tháng—về việc làm sao để trả lại khăn. So với thế thì... lần này coi như ổn!

“Ổn mà! Mình làm được mà... mình làm được...” tôi lẩm bẩm tự trấn an.

“Ờm... cậu biết là cậu đang nói to lên đấy chứ?” Cô nàng đẹp trai nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Á, tôi, ờm!” Mặc kệ hết đi! Nếu phải bỏ chạy, thì ít nhất cũng phải trả lại khăn tay trước đã! Tôi hít một hơi, dồn hết can đảm, rồi chìa khăn tay ra phía cô ấy! “Cái này là của cậu đúng không?! Cậu làm rơi này!!” tôi hét lên. Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy—một cái nhìn suýt khiến tim tôi ngừng đập. Không sao! Vẫn đập! Còn sống là được!

“Hở...?” Cô nàng đẹp trai chớp mắt ngạc nhiên.

Ban đầu, tôi có hơi bối rối trước phản ứng của cô ấy, nhưng chỉ một giây sau tôi đã hiểu ra ngay tại sao. Bởi vì... cái khăn tay mà tôi nhặt được ấy—nó màu hồng tươi, viền ren tua rua dễ thương hết nấc. Cực kỳ bánh bèo, cực kỳ “con gái”. Mà nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài của hai cô gái trước mặt, thì rõ ràng ai cũng sẽ nghĩ nó thuộc về cô gái xinh xắn, trông như idol nhạc pop đứng bên cạnh kia. Thật ra tôi cũng chẳng tận mắt thấy lúc ai đó làm rơi nó, nên đâu có bằng chứng gì rõ ràng. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác...

“Là của cậu, đúng không?” tôi hỏi cô nàng đẹp trai, đưa chiếc khăn tay ra. “Xin lỗi nếu tôi đoán sai nhé! Chỉ là... tôi cảm thấy nó giống của cậu hơn thôi.”

Bằng chứng ư? Tuyệt nhiên không có. Nhưng nếu buộc phải lý giải vì sao tôi lại đoán như thế, thì chắc là vì... lúc cô ấy nhìn thấy cái khăn tay trong tay tôi, ánh mắt cô ấy thoáng buồn—chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ. Có thể cô ấy đã quá quen với việc người ta cứ mặc định những thứ dễ thương như thế phải thuộc về kiểu con gái nữ tính hơn. Có thể... người ta lúc nào cũng cho rằng “cái này hợp với bạn cô ấy hơn là hợp với cô ấy”.

Nhưng mà—này nhé—đâu có luật nào cấm con gái ngầu và đẹp trai mang khăn tay dễ thương đâu?! Mà giả sử có cái luật nào ép người ta chỉ được dùng đồ “phù hợp với hình tượng của bản thân” thì... những người như tôi, không dễ thương cũng chẳng ngầu ngầu gì, chắc chỉ còn nước ở trần cả đời à?!

Cho nên ấy, đây chắc chắn là khăn tay của cô ấy! Tôi sẽ ngẩng cao đầu mà hét lên điều đó! Kể cả nếu đoán sai thì cũng không sao! Mặc kệ luôn cái độ quê độ ngượng có thể ập tới!

Cô gái ấy đứng yên một lúc, trông như hóa đá. Cô gái idol bên cạnh cũng chỉ nhìn tôi chằm chằm không nói gì, khiến tôi bắt đầu thấy lo sốt vó. Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Trời đất ơi, làm ơn nhận lấy đi mà! Tôi muốn bỏ chạy lắm rồi, nên càng nhanh càng tốt!

Cuối cùng, sau cái khoảnh khắc tưởng chừng dài vô tận, cô nàng đẹp trai nói: “Cảm ơn nhé,” và cầm lấy chiếc khăn tay. Cô ấy vẫn có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rõ ràng là... đúng là của cô ấy thật.

Tốt quá... Vậy là tôi không đoán sai. Được rồi, giờ thì—thời khắc chuồn êm đã đến—

“Là của tớ thật đấy. Heh—cảm ơn nha. Tớ biết ơn lắm đó.”

Ơ... Ơ, khoan... giọng của cô ấy... tuyệt quá đi mất... Nếu có cái gọi là “tiếng sét ái tình từ âm thanh,” thì tôi nghĩ mình vừa trúng ngay cái cú đầu tiên trong đời mất rồi. Giọng cô ấy không cao cũng chẳng trầm, nằm chính giữa tông nghe vô cùng êm tai, như thể âm sắc của cô ấy đang vang vọng nhẹ nhàng trong lồng ngực tôi. Nói thật thì tôi cũng chẳng biết phải diễn tả sao cho đúng, nhưng chỉ biết là... giọng cô ấy hay tới mức tôi suýt thấy ổn nếu màng nhĩ mình rách toạc ra ngay lúc ấy và đây là âm thanh cuối cùng tôi nghe được trong đời.

Và không chỉ mỗi giọng nói khiến tôi muốn xỉu lên xỉu xuống—cô ấy đúng thật là chủ nhân chiếc khăn, và quan trọng hơn nữa, cô ấy vui mừng gấp mười lần tôi tưởng tượng khi nhận lại nó từ tay tôi! Tôi chết chìm trong cơn mê say mất rồi, đến nỗi quên bẵng rằng... mình đang tính bỏ chạy.

“Khoan đã... chẳng phải cậu là cô gái cây bút chì sao?!”

Đột nhiên, cô gái trông như idol hét lên và túm lấy tay tôi. Và... giọng của cô ấy cũng tuyệt quá trời! Đúng kiểu giọng của mấy nhân vật trong anime: cao vút nhưng không chói, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ dễ gây nghiện. Kiểu giọng mà chỉ cần nghe một lần là ghi nhớ cả đời.

“B-Bwahuh?!” Trời đất ơi, giọng cô ấy đáng yêu y như vẻ ngoài vậy! Mà so với giọng của cô nàng đẹp trai thì nó khác hẳn, nhưng nếu bắt tôi chọn giữa hai giọng đó á? Tôi chịu! Mà nói thật, cái vụ màng nhĩ rách lúc nãy tôi đùa đấy, chứ mà hai người này mà thì thầm vào tai tôi cùng lúc thì... cho nó là âm thanh cuối đời tôi cũng cam lòng.

Cô gái bút chì là sao vậy?” cô nàng đẹp trai hỏi.

“Tớ kể cậu nghe rồi mà, nhớ không? Cô gái kỳ quặc—à không, bí ẩn đó! Cái cô ngồi suốt buổi thi tuyển sinh chỉ lăn cây bút chì trên bàn ấy!” cô idol nói, giọng nhanh và hào hứng hẳn lên. Cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh như sao. “Nếu giờ cậu đang ở đây, thì nghĩa là... cậu thi đậu rồi đúng không?! Kỳ tích thật đó!!”

Trong khi cô ấy hớn hở phấn khích bao nhiêu thì tôi lại rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ bấy nhiêu. Tôi chỉ biết cười khổ—trong lòng thôi—một cách tự giễu. Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đúng là đang nói về tôi rồi...

Với trình độ học lực của tôi thì còn cách xa cái chuẩn mà trường top như Eichou đặt ra cả cây số. Nhìn vào đề thi, tôi thấy cứ như... một bức tranh vẽ bằng tiếng ngoài hành tinh. Không hiểu gì ráo! Cuối cùng, tôi buộc phải trông cậy vào vũ khí duy nhất mình có trong tay: cây bút chì.

May mà bài thi là dạng trắc nghiệm bốn lựa chọn và dùng phiếu tô số chấm điểm bằng máy. Thế là tôi đánh dấu bốn mặt cây bút với các số từ 1 đến 4, rồi lén lút lăn nó qua lại trên bàn mỗi khi giám thị không để ý để chọn đáp án! Bằng cách đó, ít nhất thì... tôi đã điền đầy đủ bài làm. Ai mà ngờ—tôi lại đậu thật.

“Ôi trời ơi, tuyệt thật đó!” cô idol reo lên. “Cậu mua cây bút đó ở đền phải không? Biết đâu bên trong có vị thần cư ngụ cũng nên! Rồi biết đâu cậu còn dùng được nó vào mấy chuyện khác nữa, như... như là... chọn số trúng xổ số chẳng hạn!”

“X-Xổ số hả...?”

“Tớ không rõ lắm mấy cái đó hoạt động sao, nhưng trên TV có quảng cáo suốt mà! Hình như gọi là Xổ số Number Six thì phải? Mà cây bút chì thì có sáu mặt đúng không? Thế là chắc chắn dùng được!”

“C-Không, cây đó... chỉ là bút chì thường thôi! Mua trong hộp mười hai cây mà!”

“Ồ, thế thì cậu đúng là người được chọn rồi! Đáng nể thật đó!”

“Ờ, tớ... tớ cảm ơn nhé,” tôi đáp, giọng nhỏ xíu, vừa nói vừa rút tay lại vì quá ngại ngùng. Thật ra tôi cũng chẳng thấy “vận may” là thứ đáng để người ta ca ngợi đến thế, nhưng được khen kiểu đó thì... cũng thấy lâng lâng thật.

Có điều... giọng cô ấy to quá trời. Mà kể cả nếu không, hai người họ xinh đẹp đến mức ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn. Thế nên, chẳng mấy chốc, chúng tôi bắt đầu thu hút sự chú ý của tất cả những học sinh mới đang trên đường đến lễ nhập học.

Cô nàng đẹp trai có vẻ để ý đến ánh mắt xung quanh và vỗ nhẹ vai cô gái idol:

“Yuna.”

“Ơ, chết! Tụi mình gây chú ý quá rồi hả? Vậy đi vừa nói chuyện nha! Được không, Rinka?”

YunaRinka, ra tên họ là vậy... Trời ơi, ngay cả tên của họ cũng đẹp gì đâu! Rồi nhìn lại tôi—Yotsuba, nghĩa là “cỏ bốn lá.” Nếu tên họ nghe như tên của những thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, thì tên tôi lại cứ như kiểu... “Con nhỏ này chỉ có mỗi may mắn là nổi bật”. Buồn ghê...

Bỗng dưng tôi cảm thấy hai bàn tay bị nắm chặt lại cùng lúc. “Hể...?!” Tôi cúi xuống nhìn tay mình—rồi nhìn sang hai bên. Lúc nào không hay, hai người họ đã đi hai bên cạnh tôi và... nắm tay tôi rồi á?! “CÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁI GÌ VẬYYYYY?!” tôi hét lên.

“Tớ là Yuna Momose. Rất vui được gặp cậu! Còn cô nàng bên kia là...”

“Rinka Aiba. Còn cậu tên gì?”

“Ơ, à... tớ là... Hazama Yotsuba,” tôi lắp bắp đáp.

“Yotsuba à? Nhớ rồi nhé!” Momose nói, giọng líu lo.

“Cái tên dễ thương đó chứ. Tớ thích,” Aiba nói thêm.

Họ khen tên mình kìa... À mà, họ gọi mình bằng tên riêng luôn rồi á?! Thật không thể tin nổi! Con gái xinh đúng là thuộc một đẳng cấp khác hẳn!!

“Ư-Ưm... Momose, Aiba...?” Tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.

“Cứ gọi bọn tớ là Yuna và Rinka nhé! Không cần khách sáo đâu~ phải không, Rinka?” Momose bảo.

“Phải đấy,” Aiba gật đầu.

“Ơ, ừm... xin lỗi, nhưng mà... chắc là tớ chưa vượt nổi cái ngưỡng ấy ngay lập tức đâu,” tôi lí nhí đáp. Tôi đang bị kéo theo nhịp điệu của họ mất rồi, nhưng chuyện gọi tên thân mật thì... vẫn là một bước quá sức đối với tôi.

Một đứa như tôi—đứa mà điểm mạnh duy nhất là may mắn—thì làm sao có thể gọi hai người như họ bằng tên riêng được chứ?

Giả sử—chỉ là giả sử thôi nhé—rằng tôi có thể kết bạn với họ, thì chắc chắn trong mắt họ tôi cũng chỉ như... một món đồ chơi thú vị mà họ tình cờ nhặt được thôi. Còn họ? Họ vừa xinh, vừa ngầu, vừa thân thiện lại vừa tốt bụng... chẳng sớm thì muộn, họ sẽ kết thân với bao nhiêu người tuyệt vời hơn tôi là cái chắc.

Tôi tự nhủ rằng đây chỉ là khoảnh khắc toả sáng ngắn ngủi giữa chúng tôi, và họ sẽ nhanh chóng quên tôi đi thôi. Nghĩ thế mà thấy buồn buồn... Vài phút trước tôi còn định chạy trốn khỏi họ cơ mà. Vậy mà giờ lại buồn rầu vì nghĩ đến cảnh chia xa...

◇◇◇

...Ít nhất thì lý thuyết là như vậy! Nhưng trên thực tế thì—ngược hoàn toàn với kỳ vọng của tôi, và đi ngược lại cả lẽ thường tình—hai người họ vẫn là bạn thân nhất của tôi cho đến tận bây giờ.

Và tôi không có ý nói kiểu “họ quý mến mọi người như nhau, nên chẳng có gì đặc biệt đâu.” Ý tôi là... họ có thể đúng là kiểu người rộng lượng như thế thật, nhưng tôi không có cách nào xác minh được, đơn giản vì một sự thật: suốt cả năm trời học cấp ba, tôi là người duy nhất mà họ thật sự kết bạn.

Tôi không nghĩ đó là chủ ý của họ. Ngược lại, chính những người xung quanh mới tạo nên hoàn cảnh ấy. Nhất là những ai quen biết họ từ hồi cấp hai. Đối với họ, Momose và Aiba là “Sacrosanct”—là điều thiêng liêng bất khả xâm phạm. Một hình tượng thuần khiết, cao quý, tuyệt đối không được đụng đến.

Và vì thế, không ai dám lại gần họ cả. Không một ai. Đến cả mấy thằng con trai lắm mồm nhất cũng chẳng dám tỏ tình. Không ai đủ can đảm kết bạn, dù chỉ trên phương diện xã giao. Aiba thỉnh thoảng có được nhờ giúp việc trong CLB thể thao, nhưng vì Momose lúc nào cũng theo để cổ vũ, hai người họ vẫn là một cặp bất khả phân ly.

Họ như một tác phẩm nghệ thuật trong viện bảo tàng, có dây giới hạn hẳn hoi. Người ta chỉ được đứng xa xa mà ngắm, chứ đừng mong đến gần, chạm vào. Không ai phá vỡ quy tắc đó cả. Không một ai... ngoại trừ tôi.

Và giờ đây, đã một tháng trôi qua từ khi tôi vào năm hai, tôi vẫn là người duy nhất giữ được tình bạn với “cặp đôi thiêng liêng” ấy. Chẳng khác nào đang cầm vé một chiều vào vùng cấm!

Tôi chắc chắn là fan của họ không thích điều này đâu. Trong mắt họ, tôi giống như đứa phá vỡ giao ước ngầm vậy. Đáng ra tôi phải bị trục xuất khỏi “thế giới của họ” từ lâu rồi ấy chứ! Thật lạ là vẫn chưa có ai ra tay với tôi. Tôi tưởng mình sẽ bị "xử lý" như trong mấy phim học đường cơ...

Làm ơn nghe tôi giải thích!!! Tôi thề là chưa bao giờ có ý xâm phạm hay làm bẩn tình cảm của họ cả! Tôi đâu biết gì đâu mà! Tôi thậm chí còn không biết “yuri” nghĩa là con gái yêu nhau cơ mà!! Tôi đâu có biết nó là thứ thiêng liêng, cao quý gì đó đâu! Tôi đâu có biết rằng trở thành bánh xe thứ ba trong một cặp yuri là tội lỗi tày trời!

“Tớ... KHÔNG... HỀ... BIẾT!!!” tôi hét lên, tiếng hét vang vọng lên trời cao, lặng lẽ tan vào không gian.

“Cậu không biết cái gì vậy?”

TRỜI ƠI, ĐÂU PHẢI TAN VÀO KHÔNG GIAN THẬT!!! Thì ra trong lúc tôi đang hồi tưởng cả một thiên niên kỷ về lần gặp đầu tiên với Momose và Aiba, hai người họ đã quay lại với kem trong tay rồi! Ờ thì, đúng rồi... mua kem có tốn bao nhiêu thời gian đâu chứ!

“Của cậu nè, Yotsuba,” Aiba nói.

“Hả...?”

“Kem của cậu nè!” Cô ấy chìa ra cây kem có hai màu trắng-nâu xoắn vào nhau. “Hôm nay cậu cổ vũ cho tớ nhiệt tình lắm, nên coi như quà cảm ơn nhé.”

“C-Cảm ơn... Nhưng cậu chắc chứ? Tớ có hô to được đâu...”

“Không đúng đâu. Tớ nghe rõ mà. Thật sự rất vui khi có cậu cổ vũ đấy,” Aiba cười tươi. Nghe cô ấy nói vậy, lòng tôi ấm lên thấy rõ.

“Tớ chọn vị socola đó nha~” Momose nói chen vào.

“Còn tớ là vanilla,” Aiba tiếp lời.

Vậy thì của tôi là hỗn hợp hai vị... có cảm giác như nhận được tinh tuý của cả hai vậy. Mà chắc mình đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Ừ, nghĩ nhiều thật...

“Nào Yotsuba, ăn đi! Kem đang lạnh nè~” Aiba giục.

“T-Tớ ăn đây.” Tôi liếm thử một cái. Trời ơi, ngon quá trời luôn! Vị ngọt của vanilla hòa quyện với vị đắng nhẹ của socola, tuyệt vời đến khó tin!

“Heh heh,” Aiba bật cười khi thấy tôi ăn.

“Hả? Gì thế?!”

“Không có gì đâu~ chỉ là cậu ăn trông ngon quá, tớ thấy buồn cười thôi.”

“Th-Thật á...?”

“Thật luôn,” Momose nói thêm. “Nhìn cậu ăn ngon quá, tớ còn ngại thay ấy chứ! Biết vậy tớ cũng chọn vị mix nữa rồi!” Cô ấy liếc cây kem tôi đầy ao ước.

Cái ánh mắt đó dễ thương không chịu nổi, tôi liền đưa kem ra như phản xạ—kiểu như khi tôi chia đồ ăn với mấy em gái mình ấy. “Cậu muốn ăn thử không?”

“Hả? Tớ được ăn à?” Cô ấy chần chừ một chút, rồi gương mặt bừng sáng. “Tớ ăn nha!” Rồi cô ấy cúi xuống cắn một miếng. “Mmm—ngon quá trời luôn!” Cũng buồn cười thật, vì một nửa trong đó là socola—vị cô ấy đã chọn rồi còn gì...

“Nè!! Không công bằng đâu đó, Yuna!!” Aiba la lên. Đến lượt cô ấy ghen rồi kìa.

Thật ra tôi cũng đoán được sẽ như vậy. Bất cứ khi nào tôi cho Momose cái gì, Aiba cũng sẽ tỏ ra ghen ghen. Mà ngược lại cũng vậy, Momose cũng ghen nếu tôi cho Aiba cái gì. Có lẽ là kiểu bạn thân từ bé mới như vậy—kiểu mà tình cảm gần như gắn liền đến mức không phân biệt nổi ai với ai nữa...

Thế nên, trước khi Aiba nói gì thêm, tôi đã chìa kem ra phía cô ấy: “Cậu cũng ăn thử đi, Aiba!”

“Ơ... Cậu không ngại chứ?”

“Không hề! Cậu là người mua nó cho tớ mà, đúng không? Mắc gì tớ phải làm như cậu cần xin phép!”

“Không phải là không mắc gì đâu... Nhưng nếu cậu đã nói thế thì... tớ sẽ ăn thử nha,” Aiba nói, rồi cúi xuống liếm một cái thật nhẹ. Mắt cô ấy không rời mặt tôi lấy một giây nào, làm tôi đỏ mặt không chịu nổi. Ăn xong, cô ấy bảo, “Cậu muốn ăn thử kem của tớ không?”

“Ờ, được chứ. Cảm ơn nha.”

“Oa, oa, vậy cậu phải ăn của tớ nữa chứ!” Momose thêm vào.

“Cảm ơn cậu, Momose!”

Tôi cho hai người họ ăn kem, và cũng được cho lại. Ngồi giữa Momose và Aiba, cùng ăn kem dưới ánh nắng dịu dàng buổi chiều, cảm giác ấy... đúng là tuổi trẻ. Dù đã một năm trôi qua mà tôi vẫn chưa dám gọi tên họ, và tôi vẫn không thấy mình “xứng tầm” với họ một chút nào, nhưng... ngay lúc ấy, tôi thật sự cảm thấy chúng tôi là bạn.

Không quan trọng mọi người xung quanh nghĩ thế nào—với tôi, Momose và Aiba là hai người bạn vô giá, vô cùng quý báu. Tôi có thể tự tin nói điều đó... chắc vậy.

“À há! Mình chụp ảnh chung đi!” Momose đề xuất.

“Ý hay đó!” Aiba đồng tình. “Dùng điện thoại tớ nhé.”

“Nào nào, Yotsuba, sát vô đi!”

Tôi bị kẹp ở giữa, Aiba đưa điện thoại ra chụp selfie. Nhìn vào màn hình mà tôi chỉ biết thầm nghĩ: “Trời ơi, hai người này thật sự đẹp đến vô thực...”

Hai má họ áp sát vào má tôi, khoảng cách gần đến nghẹt thở. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Không, không đúng. Tôi đang cười thật tươi. Và nụ cười ấy—là bằng chứng cho thấy, dù trong lòng có rối bời đi nữa, thì cảm xúc thật trong tôi, chính là niềm hạnh phúc.

◇◇◇

“Chị về rồi đâyyy~!” Tôi gọi to khi bước vào nhà, giọng vui đến mức tôi còn tự nghĩ, “Ủa, hôm nay mình vui dữ vậy luôn á?” Nhưng mà... cũng đúng thôi mà. Hôm nay vui thật sự!

Sau khi ăn kem xong thì tụi tôi chia tay, nhưng Aiba đã gửi ảnh tụi tôi chụp vào nhóm chat, và chỉ cần nhìn lại là tôi lại cười như đứa ngốc. Từ ngày chúng tôi quen nhau, tụi tôi cứ thế mà gom góp thêm nhiều bức ảnh—những kỷ niệm hữu hình, lưu giữ tình bạn từng chút một. Cảm giác ấy... thật sự rất ấm lòng.

Chỉ có điều—vừa bước vào cửa, một giọng nói lạnh như băng vang lên, như muốn đóng băng cả nụ cười trên môi tôi:

“Về trễ đó, Yotsuba.” Một cô gái xinh như hoa, đứng khoanh tay đầy uy quyền ngay sảnh nhà, chặn đường tôi...

Ừ thì... đúng là có hơi kỳ cục khi tôi gọi nhỏ đó là “xinh đẹp” thiệt, nhưng mà, so với tôi thì đó là sự thật khách quan mà?! Em ấy xinh hết phần thiên hạ luôn ấy! Dù sao thì, đó là Sakura, một trong hai em gái của tôi, và dạo gần đây em ấy đang bước vào giai đoạn nổi loạn nhẹ. Thái độ với tôi thường xuyên... hơi bị khó chịu.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, như vậy có tính là nổi loạn không nhỉ? Bình thường giai đoạn đó là kiểu chống đối cha mẹ chứ đâu phải chị gái đâu? Với lại, em ấy vẫn thân thiết với em út Aoi bình thường mà! Rõ ràng là... chỉ cáu với mỗi mình tôi thôi. Chẳng lẽ em ấy... hết thích tôi rồi sao...?

“Yotsuba! Có nghe không đấy?!”

“Hả? Gì cơ?!” Tôi giật mình.

Sakura đảo mắt ngán ngẩm. “Thôi kệ. Mau đi nấu cơm đi.”

“À-À ừm! Xin lỗi nhé.”

“Không cần xin lỗi gì đâu,” Sakura hờn dỗi. Ủa vậy tức là sao...? Nhìn rõ ràng là em ấy đang bực mình còn gì...

Chắc là... đúng kiểu tuổi mới lớn nhỉ? Hiện tại Sakura đang học lớp 9, chuẩn bị ôn thi lên cấp 3. Ngày nào cũng học khuya đến tận đêm. Là chị của em ấy, tôi thật lòng muốn làm gì đó để cổ vũ em mình.

May mắn thay, trong số những tài năng hiếm hoi của tôi, thì nấu ăn là một điểm mạnh duy nhất đáng để khoe! Mà cũng chỉ là tài năng... tạm gọi là tài năng thôi, nếu xét theo tiêu chuẩn thấp lè tè của tôi. Nhưng vẫn hơn không! Vì ba mẹ tôi đều đi làm cả ngày, nên tôi chịu trách nhiệm gần như toàn bộ việc nhà, và nếu có cách nào đó để giúp đỡ Sakura trong học tập, thì nấu những bữa cơm ngon chính là lựa chọn số một.

“Nhưng mà này, làm lẹ lên đấy,” Sakura tiếp tục nói. “Chậm tí nữa là Aoi nấu luôn giờ.”

“CÁI GÌ?!” Ể... Không ổn rồi!!! Tôi ném đại cái cặp qua một bên rồi phi như bay vào bếp!

“V-Về rồi đâyyyyy!!” tôi hét lên trong lúc lao vào bếp như một cơn bão.

“À, Yotsuba! Chị về rồi à?”

Trước mặt tôi là một thiên thần—à nhầm! Là đứa em út Aoi, niềm tự hào và là “bé cưng” của ba chị em nhà Hazama. À, mà Sakura cũng là niềm tự hào nữa, ba mẹ tôi cũng là niềm tự hào... Thôi nói chung là mọi người đều rạng ngời, chỉ trừ mình tôi là hơi... đáng ngờ một chút. Ừm, lạc đề rồi!

“A-Aoi! Em mặc tạp dề của chị làm gì vậy...?” Tôi hỏi với giọng run rẩy.

“Tại chị về trễ nên em tính nấu cơm luôn! Em nghĩ chắc chị hôm nay mệt lắm, phải không?”

“Đ-Đâu có! Chị khỏe lắm á, tràn đầy năng lượng luôn!”

“Thật hả? Nghe giọng chị không giống đang hừng hực tí nào...”

“Không có đâu! Chị sẵn sàng nấu 7749 món luôn á!”

Aoi là thiên thần đúng nghĩa. Chưa vào giai đoạn nổi loạn, không giễu cợt, không chanh chua—chỉ là em ấy thật lòng lo lắng cho tôi. Dễ thương quá trời quá đất...

Nhưng mà, ít nhất trong trường hợp này, em ấy đừng nên giúp thì hơn. Vì Aoi sở hữu năng lực siêu nhiên kỳ quặc—chạm vào nguyên liệu nào là biến nguyên liệu đó thành... thuốc độc. Nói cách khác: thảm họa nhà bếp cấp độ tận thế.

Tôi biết mình quá nuông chiều hai đứa em gái, nhưng cả tôi cũng không chịu nổi đồ ăn Aoi nấu nếu không có sẵn thuốc đau bụng kế bên! Sakura chắc chắn cũng đang “gửi tín hiệu cầu cứu” cho tôi, nên tôi phải lật kèo này ngay!

“Này Aoi, chị hai rất rất muốn nấu cho em ăn đó~” tôi năn nỉ, giọng đầy ngọt ngào.

“Nhưng mà em cũng muốn nấu cho chị hai nữa mà!”

“Gaaaahh!!” Em ấy là thiên thần thiệt đó trời!! Làm sao mà một người lại có thể dễ thương như thế được hả trời?! N-Nhưng... biết đâu giờ Aoi nấu ngon hơn rồi thì sao...? Lâu quá không đụng vào bếp mà. Có khi kháng năng lực thảm họa rồi cũng nên...? Tôi bắt đầu dao động... thì...

“Thật luôn đấy hả...?” Sakura đứng ở cửa bếp, lạnh lùng thở dài. Cái vẻ bình tĩnh đó... tôi cũng thích vô cùng! “Aoi, để chị hai nấu đi. Được không?”

“Uu... nhưng mà em muốn—”

“Em thích đồ chị hai nấu đúng không?”

“Dạ thích! Cực thích luôn á!!” Aoi đáp, mặt cười như nắng mùa xuân khiến tôi rụng tim tại chỗ. Tỉnh táo lên! Nó nói là thích đồ chị nấu, không phải nói thích chị! M-Mà... cũng chưa chắc là không thích chị mà! Cơ hội vẫn còn mà! Bình tĩnh lại nào, trái tim tôi ơi!!!

“P-Phải đó, nghe lời Sakura đi, Aoi!” tôi nói gấp. “Cứ để chị lo—”

“Thôi đi chơi game trong lúc chờ chị nấu nha?” Sakura chen ngang luôn, không cho tôi nói xong. “Chắc em vẫn mê cái game đua xe đó lắm nhỉ?”

“Dạ có! Đi chơi nè!!” Aoi tươi rói, chạy cái vèo ra khỏi bếp.

“Xong, giao lại cho chị đấy,” Sakura nói nốt, rồi cũng rút lui luôn.

“Được rồi! Giao cho chị!” Dù nãy giờ tôi khá là vô dụng thật, nhưng tôi sẽ không để chuyện đó đánh gục mình! Dù ngoài đường tôi có hơi bi quan, nhưng ở nhà tôi là người chị cả đáng tin cậy, bất chấp mọi thứ!

...Ờ thì, tôi muốn được như vậy. Nhưng ít ra thì Aoi cũng nói là em ấy rất thích đồ tôi nấu. Và vì thế—tôi không thể kìm nén lại được nữa! Phải bung lụa thôi!!

“Nè, Yotsuba?”

“Ơ, Sakura?” Tôi tưởng em ấy đi rồi chứ. Quay lại nhìn thì thấy em ấy đang thò đầu nhìn vào qua cửa.

“Ờm... Thì là...”

“Sao vậy?”

“Em cũng... thích,” Sakura nói nhỏ đến mức gần như thì thầm, mặt cúi gằm xuống sàn, tai đỏ bừng. Nói xong, em ấy chạy biến mất.

Còn tôi thì đứng hình tại chỗ. Câu cuối của em ấy nhỏ đến nỗi bình thường chắc tôi đã bỏ lỡ, nhưng lần này—tôi nghe rõ từng chữ.

Em cũng thích đồ chị nấu.

Chắc chắn là vậy rồi. Tôi chắc như đinh đóng cột.

“Heh... heh heh heh...” Tôi cười khúc khích, não bắt đầu xử lý và dần hiểu ra. “Heh heh... ha ha ha ha...”

TÔI ĐANG ĐƯỢC TIẾP NĂNG LƯỢNGGGGGGG!!! KHÔNG GÌ CÓ THỂ CẢN ĐƯỢC TÔI NỮAAAA!!!

“AHAAA HA HA HA HA HA HA HA!!!” Tôi cười to đầy... hoang dại.

Tôi nghe thấy tiếng hét vọng ra từ phòng khách, kiểu như “Im lặng điiii!!” với “Chết rồi, bà ấy bị gì rồi?!” nhưng với tôi, đó chỉ như tiếng kèn thiên sứ báo hiệu nữ anh hùng bắt đầu vào trận!!

“Rồi rồi rồi! Hôm nay chị hai nấu bữa hoành tráng cho mà coi!!” Tôi sục sạo nguyên liệu như một ma nữ chiến thần chuẩn bị dùng phép thuật cấp S!

...

“Yotsuba... chị làm hơi quá rồi đó.”

“Hôm nay có sinh nhật ai hả...?”

Ấy vậy mà, khi tôi đem món cơm trứng phủ sốt bò hầm sánh mịn ra mời hai em gái—hai đứa em được cho là rất yêu thích đồ ăn tôi nấu—chúng nó chỉ nhìn tôi đầy kinh hãi.

◇◇◇

“Uwaaaa...”

Tôi rên rỉ như một sinh vật kỳ quặc rồi đổ sập lên giường. Ăn tối xong, tắm táp xong, cuối cùng tôi cũng được giải phóng khỏi trọng lực, và trời ơi cảm giác nó phê gì đâu! Tôi sinh ra là để sống cho khoảnh khắc này luôn đó, thề!

Giữa cái vụ rối ren với Momose và Aiba, cộng với việc tôi trót hơi... lố tay trong bữa tối, năng lượng tôi đã bị hút sạch không còn một giọt. Tôi nghe thấy tiếng ba mẹ về đến nhà, nhưng tôi kiệt quệ tới mức không còn sức mà chào nữa.

“Haizz... Hôm nay vui thật đó,” tôi lẩm bẩm, thiếp dần đi trong lúc lơ đãng nhìn vào điện thoại. Tôi đã đặt bức ảnh mà Aiba chụp hồi chiều làm hình nền rồi. Từ giờ mỗi lần bật máy, tôi sẽ nhớ lại mọi thứ đã diễn ra hôm nay. Dù sau này có chuyện gì, nó cũng chắc chắn sẽ khiến tôi mỉm cười.

“Ước gì có thêm một ngày như vậy nữa... Mà biết đâu một ngày nào đó...”

Một ngày nào đó, tôi sẽ được gọi Momose là “Yuna”, và Aiba là“Rinka”...

Nghe tuyệt ghê... mà có phải tôi đang mơ mộng viển vông quá không?

“Biết rồi—mình thử luyện tập gọi tên họ trước đi nhỉ!” Tôi lăn ra nằm ngửa, giơ điện thoại lên cao để dễ “vào vai” hơn. Hai người họ hiện lên ngay trên màn hình... Tôi đã sẵn sàng rồi... Thế rồi—tôi bật dậy ngay tắp lự!

“Sakura, Aoi! Hai đứa rình mò ngoài phòng chị làm gì đấy?!”

Tôi biết mấy đứa đang đứng ngay ngoài cửa nha! ESP của chị gái đây, không ai thoát nổi đâu nha! Luôn cảnh giác!! Mà... nghe kỳ ghê?!

“Người đang lăn qua lăn lại trên giường và lảm nhảm mấy câu siêu kỳ quặc là chị đó chứ ai,” Sakura nói.

“C-Cái gì?! Mình nói mấy thứ đó... thành tiếng hả?!”

“Chị Yotsuba, chị có bạn trai rồi hả?! Hay ai đó tỏ tình với chị rồi?!” Aoi hét lên.

“Không, KHÔNG có!!!”

Ủa cái gì vậy?! Sao chị lại phải bị tra khảo thế này?! Đúng là tôi đang định luyện gọi tên bạn bằng tên riêng thiệt, nghe siêu cringe thiệt, nhưng mà trời ơi!!!

“Nhưng mà... chị có ồn quá không? Có làm hai đứa không học được không...?” Tôi hỏi, lo lắng thật sự. Phòng tôi nằm sát bên phòng hai em, mà tôi thì được một mình một phòng. Nghĩ cũng buồn—thấy bất công một cách cô đơn. Nhưng vậy cũng đâu có nghĩa là tôi được quyền làm phiền hai đứa trong lúc tụi nó đang cố học đâu, đúng không?

“Không đâu. Chị đâu có ồn gì mấy,” Sakura đáp.

Hở? Không ồn hả? Vậy mấy đứa ghé vào phòng tôi làm gì...? Đừng nói là... “Ủa, chẳng lẽ hai đứa tính hỏi bài hả?! Đúng rồi nhỉ! Hỏi đi, chị trả lời được hết! Chị hai giờ là học sinh cấp ba đó nha!”

“Nếu em cần hỏi bài, chắc em hỏi Aoi hơn.”

“NHƯNG NÓ NHỎ TUỔI HƠN EM MÀ?!”

“Nếu em có bài nào bí thiệt thì chắc em cũng hỏi chị Sakura á,” Aoi tiếp lời.

“...Ờm, chắc... đúng rồi,” tôi lí nhí.

Một sự thật đau đớn nhưng không thể phủ nhận: hai em gái tôi ở tầm cao tri thức hoàn toàn khác tôi. Sakura thì đang dốc sức ôn thi vào trường cấp ba Eichou giống tôi, và điểm số của em ấy đang tăng vọt nhờ chăm chỉ. Còn tôi... thì là đứa từng đậu vào trường đó nhờ quay bút cầu may.

“Thôi kệ đi Aoi, để chị ấy mơ mộng tiếp đi,” Sakura nói.

“Chị không mơ mộng gì hết trơn á!!”

“Ơ, nhưng lúc nãy chị nói gì đó về gọi ai đó bằng tên riêng mà?” Aoi hỏi. “Nên em tưởng...”

“À, ờ thì... chị đúng là... đang mơ mộng thiệt. Yup.” Tôi đầu hàng.

“Ha! Em biết ngay mà! Chứ không đời nào chị có bạn trai thiệt được!”

“Gwaaagh?!”

Sao nó nói chuyện vui như pháo hoa nổ vậy trời?! Nghe mà tim tôi nát vụn ra từng mảnh.

Bình thường tôi có tự trào kiểu “mình ế thấy ghê” cũng không xi nhê gì, mà chỉ cần em gái nói y chang vậy, là đau thấu tim gan luôn á. Nó như một cú đâm chí mạng vậy đó...

“Đừng lo,” Sakura nói. “Dù suốt đời chị không hẹn hò ai thì vẫn còn bọn em là em gái của chị mà.”

“Ờ thì... cũng cảm ơn, thật đó... nhưng mà, Sakura này? Em không định... xát muối vô tim chị đó chứ? Nghe như em kiểu: ‘Chị không bao giờ có bồ đâu, nên thôi sống với bọn em cả đời đi ha!’ Không đúng vậy... đúng không?”

“Thôi, chúc ngủ ngon, Yotsuba.”

“Chúc chị ngủ ngon nha~!” Aoi tiếp lời.

Không nói không rằng, hai đứa nhỏ lạnh lùng bỏ đi, để lại tôi ngồi đó như một chiến binh bị gãy kiếm...

Kết cục, tôi chết lâm sàng trong tâm hồn.

Mà tụi nó nói cũng đúng thiệt chứ... Một đứa con gái đang ở tuổi hoa mộng cấp ba như tôi, vậy mà đến giờ chưa có lấy một khoảnh khắc lãng mạn xốn xang nào. Nghe cũng... lạ thiệt.

Tôi hiểu mà—kiểu gì tôi cũng nằm ngoài tầm ngắm của tụi con trai trong trường. Cái đó là chuyện hiển nhiên. Nhưng mà... chỉ là giả sử thôi nha... còn mấy đứa con gái thì sao? Mấy người như “Sacrosanct” chẳng hạn...?

Tôi lắc đầu.

“Không, không đời nào! Vì đó là hai người họ nên mới vậy thôi!”

Chắc chắn rồi. Tôi không sinh ra để sống một cuộc đời tình ái lãng mạn. Thôi thì cắm cờ làm gái ế trọn kiếp, sống ký sinh với gia đình đến khi bạc đầu vậy.

Hôm nay là một ngày siêu dài, đầy những khoảnh khắc vui vẻ và phấn khích, nhưng cuối cùng lại kết thúc theo cách rất “tôi”:

bằng một cơn lo lắng lờ mờ và mơ hồ về tương lai.

Ugh...