Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

(Đang ra)

Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

冴木甲士

Câu chuyện xoay quanh một chàng trai vật vã để trở thành một nhân vật quần chúng, cùng những chuyện linh tinh giữa cậu và các cô gái quanh mình.

26 113

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

7 30

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

9 62

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

169 1213

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

48 450

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

29 313

Volume 1 - Prologue

Lời mở đầu: Bạn của tôi

Tình yêu đích thực là gì?

Tôi nằm vật ra ghế sofa, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại và trầm ngâm với câu hỏi ấy. Trên màn hình là trang web chính thức của một bộ phim truyền hình vừa lên sóng hồi tháng Tư. Giờ đã sang tháng Năm, Tuần lễ Vàng cũng trôi qua mất rồi, vậy mà tôi vẫn chưa xem nổi lấy một tập.

Nghe nói đây là kiểu phim tình cảm tuổi học trò, vừa ngọt ngào vừa đượm buồn. Thành thật mà nói, lý do duy nhất khiến tôi tra cứu bộ phim này ngay từ đầu là vì tình cờ đọc được một bài viết khen lấy khen để, gọi nó là “bộ phim truyền hình hay nhất hiện tại.” Theo lời bài báo ấy thì phim “chân thật đến đau lòng,” “ngọt ngào lạ thường,” và “như một chuyến du hành ngược về thời thanh xuân.”

Thế là, sau khi đọc xong bài viết đó, cộng thêm dòng tagline đập ngay vào mắt ở đầu trang web phim — “Tình yêu đích thực là gì?” — đầu óc tôi lại trôi đi đâu mất.

Cái gì mới gọi là ‘chân thật,’ nhỉ...?

Tôi, Hazama Yotsuba, là một nữ sinh mười sáu tuổi rất thật, vừa bước vào năm hai cấp ba cũng rất thật. Nhưng, tất nhiên, vẫn có một điểm khác biệt khá lớn giữa cái “thật” của tôi và cái “thật” mà bộ phim kia đang cố vẽ nên.

“Thôi đừng nói đến tình yêu đích thực—đến cả tình yêu giả tôi còn chưa được chạm tới nữa là,” tôi lẩm bẩm một cách thờ ơ. Mà cũng không phải tôi nói quá đâu. Cuộc sống trung học của tôi cho đến giờ vẫn bình thường một cách tẻ nhạt đến phát chán.

Nhưng mà, thử nghĩ ở góc độ khác xem: nếu cái thế giới lãng mạn trong phim truyền hình kia được gọi là “thực tế,” thì chẳng phải cuộc sống của tôi hoàn toàn là phi thực hay sao? Tôi đã học cấp ba được hơn một năm rồi, vậy mà chưa từng trải qua dù chỉ là tia lửa nhỏ xíu nào của tình yêu. Đừng nói đến bạn trai, đến cả bạn nam bình thường tôi cũng không có! Thậm chí tôi còn không quen bất kỳ cậu nào đến mức có thể chào nhau buổi sáng!

Nữ chính trong bộ phim “chân thật hơn cả thật” đó cũng đang học năm hai, y như tôi. Nhưng theo phần tóm tắt cốt truyện tôi từng đọc thì, hình như cô ta có tới ba anh chàng điển trai đang tranh nhau để chiếm lấy trái tim. Một trong số đó còn là người yêu cũ hồi năm nhất nữa chứ! Tôi thì... xin lỗi nhé, không liên quan, không đồng cảm được chút nào luôn!

“Mà cũng chẳng có thằng nào thèm để mắt đến đứa như mình đâu,” tôi lẩm bẩm, kết thúc câu bằng một tiếng thở dài nặng trĩu. Thực tế này thì đã tồn tại từ lâu rồi—trước cả khi vào cấp ba cơ. Dù có ngược dòng ký ức về tận cấp hai hay tiểu học, tôi cũng chưa từng trải qua cái gọi là “thanh xuân ngọt ngào pha chút đắng” với bất kỳ cậu con trai nào. Thật đấy, chưa bao giờ.

Không phải là tôi xấu xí hay gì, đúng không? Tôi có hai cô em gái, cả hai đều siêu dễ thương. Ừ thì tôi là người nhà nên có thể hơi thiên vị, nhưng mà điều này không chỉ là cảm nhận cá nhân đâu—tôi biết chắc là hai nhỏ đó đã được tỏ tình và cưa cẩm không biết bao nhiêu lần rồi. Tôi và hai nhỏ cùng gen cơ mà, nên lý ra tôi không thể bị “thiệt ngoại hình” được, đúng không? Tôi thích tin là vậy...

Nhưng nếu không phải do vẻ ngoài, thì là do đâu? Tính cách chăng?

...Khoan đã. Là tính cách mình thật à? Tôi đâu có phải người xấu xa hay gì. Nhưng mà, cũng không thể nói là tôi chưa từng gây chuyện rắc rối này nọ...

Càng nghĩ, tôi càng thấy như có một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên: phải chăng thật sự là tính cách của tôi có một “lỗi lớn” nào đó khiến tôi bị loại ra khỏi “thị trường tình cảm”? Cảm giác ấy cứ cồn cào mãi, đến mức tôi vô thức mở nhóm chat với hai nhỏ bạn thân, gõ dòng chữ:

“Nè, chứ có phải tớ không có tí sức hút nào luôn không?”

...rồi nhấn gửi.

Khoan đã—gì cơ?! Mình làm cái quái gì vậy?! Ừ thì có thấy buồn thật đấy, nhưng đâu phải chuyện kiểu này mà đi hỏi bạn bè như thể chuyện thường ngày được?! Mà trời ơi, cái cách mình viết nghe y như đang than vãn để người ta khen lại ấy! Quá là kịch tính luôn!

“K-Không sao, không sao, chỉ cần xoá tin nhắn là xong—chết tiệt, mình gửi mất rồi! Ứng dụng này đâu cho xoá tin đã gửi đâu! Khốn thật... ừm ừm, được rồi! Mình sẽ giả vờ như đang đùa thôi! Coi như nói giỡn là được—gaaaah?!”

Chỉ vài giây sau khi gửi, biểu tượng “đã xem” hiện lên cạnh tin nhắn—một người, không, hai người đã đọc rồi. Và ngay sau đó...

Có chuyện gì sao?

Cậu ổn chứ...?

...hai nhỏ lo cho tôi thật. Tôi còn chưa kịp giả bộ đùa cơ! Nếu giờ mà tôi cứ cố tỏ ra như đang nói giỡn thì chắc còn khiến tụi nó lo hơn mất! Không còn đường lui... đành phải diễn cho tới thôi!

Tôi: Không có gì đâu, chỉ tự hỏi sao mình lại ế đến vậy thôi ấy mà.

Khoan, khoan! Diễn quá đà rồi đó! Bớt lại đi, Yotsuba!

Ế? Cậu á?

Cậu biết rõ là không phải vậy mà, đúng không?

Biết ngay mà! Hai đứa nó chẳng hiểu tôi đang nói gì, và giờ thì đang lựa lời để không làm tôi tổn thương đây! Không chỉ đúng, mà còn đúng đến nỗi câu trả lời của tụi nó còn khiến tôi thấy... như thể được “ban phát lòng tốt.” Thiệt tình, mấy nhỏ tốt quá mức để chơi với mình rồi...

Dù gì thì... có một điểm khác biệt rất lớn giữa tôi và hai người bạn kia. Phải nói rõ rằng, tôi thì cũng gần như chấp nhận sự “ế độ” của bản thân rồi. Tôi ế, và sẽ cứ thế mà sống thôi! Còn hai nhỏ bạn tôi á? Đó lại là chuyện hoàn toàn khác. Nhìn thì có vẻ như tụi tôi là một nhóm bạn “cùng hội cùng thuyền,” nhưng thực ra, hai đứa đó đang sống ở một thế giới khác hẳn.

Bạn biết “yuri” là gì không?

Về mặt từ vựng, đó đơn giản là tiếng Nhật chỉ loài hoa bách hợp. Nhưng đến khi bước vào cấp ba, tôi phát hiện từ này còn mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nói ngắn gọn: khi hai cô gái yêu nhau, đó gọi là yuri. Chắc là bởi tình yêu đó được ví như một đoá hoa rực rỡ, đẹp đẽ và thuần khiết đến nao lòng.

Và lý do tôi nhắc đến chuyện này là vì... với thế giới xung quanh, hai người bạn thân của tôi chính là minh chứng sống cho kiểu tình yêu đó. Gần như ai cũng tin rằng họ là một cặp yuri hoàn hảo.

Gia đình họ vốn đã thân thiết từ khi hai người còn bé, nên họ lớn lên cùng nhau, gắn bó như hình với bóng. Tình bạn của họ sâu sắc đến mức chẳng ai có thể chen chân vào nổi. Cả hai đều đẹp đến nao lòng, lại còn tài năng đến mức đáng nể.

Một người mang vẻ đẹp cổ điển như công chúa: bước đi nhẹ nhàng như đang lướt, đáng yêu đến mức chỉ cần nhìn thôi là ai cũng muốn che chở. Cô ấy còn là một thiên tài thực thụ, luôn giữ thành tích học tập đứng đầu khối. Tên cô là Momose Yuna.

Người còn lại thì như một hoàng tử đích thực: lạnh lùng, phong nhã, từ ánh mắt đến dáng điệu đều toát ra khí chất ngời ngời. Dáng người cô cao ráo như người mẫu, và cô có thể chơi bất kỳ môn thể thao nào ở đẳng cấp gần như chuyên nghiệp. Tên cô là Aiba Rinka.

Chỉ cần một trong hai người họ xuất hiện thôi là cũng đủ khiến người ta ngoái nhìn rồi, vậy mà họ lúc nào cũng đi cùng nhau—và cực kỳ thân mật nữa. Mức độ yuri giữa họ phải nói là quá sức chịu đựng, thuần khiết đến nỗi mọi học sinh trong trường nhanh chóng đồng loạt gọi họ bằng một biệt danh trịnh trọng: Thánh Thể.

Khoảng cách giữa họ được xem như vùng đất thiêng: một nơi không ai dám bước vào.

Vậy mà—bất chấp tất cả sự cao quý, thần thánh ấy, hai “quý tộc” trong trật tự xã hội học đường—không, hai “nữ hoàng”—không, đúng hơn là nữ thần trên thiên giới ấy...

"Tớ có thể kể ra bao nhiêu điểm tốt của cậu cũng được, Yotsuba!"

"Tớ cũng vậy. Kể cả ngày không hết luôn ấy."

...vậy mà lại đang xôn xao vì tôi, một thường dân chính hiệu! Gì cơ chứ?! Đây rõ ràng là một kịch bản chỉ có trong mơ thôi mà! Ấy vậy mà khi nhìn lại màn hình điện thoại, tôi thấy đoạn hội thoại về những “điểm tốt” của tôi vẫn đang tiếp diễn một cách rất sôi nổi. Và càng nhận ra rằng hai người họ thật sự đang nói về tôi, tôi lại càng cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ...

“Hả? Khoan đã... ‘Cách cậu trượt tất cả các môn học’?! ‘Cái kiểu chơi dodgeball mà lúc nào cũng dùng mặt đỡ bóng’?! Cái quái gì vậy?!”

Tôi: “Mấy cậu nghĩ đó là ĐIỂM TỐT của tớ á?!”

“Đúng vậy! Những điều đó làm cậu rất đáng yêu mà.”

“Tớ hiểu sao cậu thấy không ổn, nhưng tụi tớ thật lòng đấy.”

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng hai đứa nó cười khúc khích sau màn hình. Phản hồi của chúng vẫn đều đều, ăn khớp như mọi khi, và điện thoại của tôi cứ ting ting ting liên tục vì những tin nhắn không ngớt. Khi chúng bắt đầu spam sticker hài hước, tôi chỉ còn biết đi đến một kết luận không thể tránh khỏi:

“Tụi nó đang chọc mình rõ rồi!”

Vậy đó. Tôi cũng chẳng thể giải thích rõ vì sao hay bằng cách nào, nhưng hai người ấy là bạn tôi—mặc dù tụi tôi mới thân nhau từ khi vào cấp ba, tức là mới hơn một năm trở lại đây. Hai cô gái thân nhau từ thuở nhỏ, hai người bạn tốt nhất thế giới, cặp yuri hoàn mỹ khiến cả trường dõi theo với ánh mắt ngưỡng mộ và trìu mến, Thánh Thể ấy... lại đang là bạn của tôi.

Một tình huống hoang đường đến mức sẽ không bao giờ được cho lên sóng truyền hình. Nhưng dù có cấu véo má bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài này. Điều đó chứng tỏ đây chính là hiện thực. Và lần nào kiểm tra lại cũng khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút. Dù vậy, vẫn luôn có một giọng nói nhỏ bé, tự ti vang lên trong đầu tôi:

“Lỡ như làm bạn với mình chỉ là giai đoạn nhất thời của họ thì sao?”

Ý tôi là... họ tuyệt vời đến mức nào chứ?! Họ là những con người phi thường, còn tôi thì, ừm... chắc chỉ thuộc dạng dưới trung bình. Tôi chắc chắn rằng, trong mắt người khác, tôi chẳng khác gì cái đuôi vô duyên chèn giữa cặp đôi yuri mà ai cũng yêu quý ấy.

“Sớm muộn gì, Thánh Thể cũng sẽ thôi không làm bạn với mình nữa.”

Bi quan thật đấy, đúng không? Còn hơi... thảm nữa. Tôi lắc đầu để xua đi dòng suy nghĩ tiêu cực đó, kéo mình trở lại với thực tại. Họ là bạn tôi. Tôi nên tập trung vào vấn đề thực sự lúc này: làm sao đểkhiến họ ngừng trêu mình trong nhóm chat đây?!

Nhưng nghĩ lại thì...

Cái linh cảm hôm đó của tôi, thật ra không sai.

Cuối cùng, tôi thật sự đã không còn là bạn của Momose và Aiba nữa.

Mà không phải đâu đó trong tương lai xa xôi đâu—tụi tôi đã ngừng làm bạn ngay trước khi mùa mưa kết thúc, trước cả khi cái nắng chói chang mùa hè tràn về thị trấn này.

Chỉ là... mọi thứ đã xảy ra theo một cách mà tôi chẳng bao giờ tưởng tượng nổi.