Yume Miru Danshi wa Genjitsushugisha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web novel - Chương 06 : Ai đó

Mừng bộ này đã có Manga, mình đẩy tiến độ chương này lên nè :D 

Mọi người đọc vui vẻ <3 

-------------------------

Được một tuần trôi qua. Tiếp tục là một ngày vô vị nữa. Tôi cảm thấy mình đang xa cách dần với Natsukawa. Dù khoảng cách của chúng tôi đã vậy từ rất lâu rồi... Cũng phải cảm ơn nó, các giáo viên dường như quên mất việc tôi là một tên hề trong lớp đang yêu Natsukawa. Nhưng thật sự là tôi vẫn còn tình cảm với cô ấy.

Mấy đứa trong lớp thỉnh thoảng lại hỏi, “Có chuyện gì xảy ra thế?”. Tôi có phản hồi, nhưng chỉ là một câu trả lời nhạt nhẽo hòng đánh lừa họ. Thật lòng, tôi không nghĩ tụi nó sẽ hiểu, kể cả khi tôi có nói cho tụi nó biết...

Tôi nhận thấy rằng đây là khởi đầu để có được những ngày an nhàn và bình lặng của đời học sinh, và bắt đầu quen với nó. Nhưng không được bao lâu thì nó bị hủy hoại bởi một vị khách tình cờ ghé qua.

“Này, cậu là Saijou-kun, phải không?”

*

Diễn biến · Câu chuyện · Không thể lường trước.

*

Cô gái vừa lên tiếng với nụ cười của thiên thần đang ở ngay trước mắt tôi - người đã cứng đờ trên chiếc ghế của mình. Với mái tóc màu nâu óng ánh, có vẻ cổ là người dễ gần, nhưng trông cô ấy không giống một Gyaru. Khí chất toát ra đó là của một người quảng cáo mỹ phẩm trong chương trình ‘Bản tin ngày mới’. Ahh, tóm lại thì cô ấy thật dễ thương.

“Cậu có nhận nhầm người không?”

“Ahahaha, Mình không thể sai được!”

(Nếu cậu đã biết, cậu đâu cần xác nhận danh tính của mình đâu)... Rõ ràng cô ấy đang trò chuyện với tôi mà không vì gì cả. Tôi không có kỹ năng nhìn thấu một người chỉ với khuôn mặt, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai ẩn sau nụ cười ấy.

“Cậu nhận ra mình à. Mình là người duy nhất trong lớp này có cái tên Wataru Sajou.”

“Eh? Mình chả hiểu cậu đang nói gì cả!”

“Okay. Vậy, cậu đến từ lớp nào?”

Kết thúc lời chào hỏi xuồng sã, đầu tiên hãy cho mình biết cậu có ý gì với mình. Có vẻ như sẽ thật thô lỗ nếu tôi hỏi tên cô ấy, nên tôi đã hỏi lớp của cổ. Đó là hiệu ứng Domino – chiến thuật sẽ giúp tôi biết được cả lớp và tên của cô ấy với chỉ một câu hỏi.

“Ah, Giống những gì mình đoán, cậu có vẻ không hề biết về mình ? Mình là Rena Aizawa từ lớp kế bên. Muốn biết số đo 3 vòng của mình luôn không?”

“Hmm..., không hẳn.”

Nguy hiểm thật... Tôi mém bị cuốn vào mớ thông tin vừa nãy. Sao cô ấy lại tự tin đến thế được nhở? Nó không đủ LỚN để tự hào như thế đâu... Dẫu sao thì thật là vinh hạnh cho cặp mắt của tôi. Tôi tự hỏi liệu mình có phải một quý ông không hề bận tâm đến kích cỡ không. Mà cỡ nào cũng được, nhào vô đây. Tôi chịu chơi tất.

“Không phải cậu đang quá tự tin về mình đâu nhỉ? Vậy Aizawa-san, một người thẳng thắn và dễ thương như này, cần gì ở mình vậy?”

“Thôi nào, khen mình dễ thương, thật là......C, Cơ mà, mình đã thấy cậu hôm nọ. Lúc đó Saijou-kun đang mua ‘Simcat’ thì phải!”

“Eh, thật ư?”

Như vậy là cô ấy đã chứng kiến việc tôi mua phần tiếp theo của series manga mà tôi đã bỏ giữa chừng hồi sơ trung. Vấn đề không phải ở việc cô ấy nhìn thấy tôi, mà là việc tôi mua rất rất nhiều vào hôm đó. Tôi thấy thật xấu hổ vì cô ấy đã biết hết việc tôi làm cuối tuần vừa rồi. Phải! Tôi không hề rời khỏi nhà và tự cô lập mình trong phòng để đọc truyện.

“Mình cũng rất thích bộ truyện này... Nhưng mình không thể chấp nhận cái thứ kinh khủng gọi là live-action mà mình xem trên TV được!”

“Mình hiểu cảm giác đó...!”

Rõ ràng là tôi đồng cảm với cô ấy. Dù không nói ra, nhưng tôi biết ở ngoài kia, vẫn còn có rất nhiều người chung lí tưởng với chúng tôi. Nếu tất cả mọi người đồng lòng cùng nhau, tôi sẽ hóa trang thành nhân vật chính của Simcat và làm một bản live-action ăn đứt bản kia. Khoan đã, nó nghĩa là tôi tự sản xuất một bộ live-action khi tôi làm vậy ư?

“Mình chưa từng nghĩ có một người quanh đây cũng rất thích nó! Và mình đã quyết định bắt chuyện với cậu!”

“Nhân vật phụ mà cậu yêu thích là?”

“Là Ku-chan, bé mèo mà nữ chính, Sakuya, đã nuôi 10 năm!”

“Okay, cậu đạt rồi.”

Một con mèo được Sakuya giới thiệu cho nhân vật chính. Dù nó chỉ là mèo con, nó lại nói “Tôi đã luôn bên cạnh cậu từ lúc nhỏ!” với nam chính, rồi cậu ta kiểu “Wtf?, Gì cơ?”, cảnh đó buồn cười thật. Bé mèo máy ấy đến từ tương lai, ngoài việc nói được, bé còn khẳng định mình là một chú hổ con. Cho dù là một nhân vật nhỏ nhoi, nhưng được khắc họa rất sâu sắc.

“Mình không thể tin là ngay bên lớp mình, lại có một đồng minh...”

“Mình cũng vậy. Mà hình như cậu có thể nhận biết người nào thích hay không thích chúng.”

“Tuyệt mà, phải không?”

“Ah! Lớp học sắp bắt đầu rồi! Hẹn gặp lại cậu!”

“Ư, Ừm, gặp cậu sau.”

Aizawa, cô nàng khá hợp gu của tôi, xuất hiện đột ngột như một cơn lốc rồi biến mất. Quả là một cô gái năng động... Tôi đã nghi ngờ là cô ấy có động cơ gì sau việc này, nhưng có vẻ là không phải. Quay trở lại thì, tôi vẫn giữ định kiến rằng với những cô gái như vậy, phải cẩn trọng.

“Ah...”

Tôi để ý mọi người xung quanh đang nhìn chăm chăm vào tôi. Bất chợt tôi bấn loạn rồi quay sang Natsukawa ở bên trái tôi, như một thói quen.

“Hmmmmm”

“Ah....”

Oops, cô ấy quay ngắt đi ngay. Có thể nói rằng Natsukawa đã chứng kiến mọi việc. Mới đây, với một cô gái luôn chủ động tham gia cuộc hội thoại, thì nói chuyện với con gái rất thú vị.... Điểm xấu xí đó của một thằng đàn ông, nó làm tôi cảm thấy tội lỗi. Xa nghìn trùng với việc hẹn hò cùng Natsukawa, tôi có lẽ còn không phải một người bạn trong mắt cô ấy... Phải rồi, Aika Natsukawa là nữ thần của mọi người mà!

(Tuy nhiên, không ai có thể với tới cô ấy.)

Dù đã suy nghĩ rất nhiều, tôi vẫn cảm thấy mình đang rất hạnh phúc. Chả có đứa con trai nào có thể giữ được bình tĩnh khi được trò chuyện với các cô gái dễ thương. Tôi khá chắc điều đó đấy.

Thật đấy, đàn ông là những kẻ ngốc.

***

“Saijou-kun”

“.....”

Giờ ăn trưa đã điểm. Cô gái thân thiện mà tôi mới quen tiến về phía tôi. Cô ấy chắp tay để sau lưng, và bước chân sáo đến tôi. Ấn tượng của tôi về cô ấy có lẽ là một cô nàng ranh mãnh, cô ấy giống một nữ chính bước ra từ ‘Shounen Manga’.

“Oh, mới được một chập từ lần gặp lúc nãy nhỉ. Mà, có chuyện gì vậy?”

“Ăn trưa cùng mình đi! Hãy nói về ‘Simcat’ nhiều hơn?”

“Eh, đư, được thôi...”

Tôi hoảng loạn trả lời, rồi với tay đến cái ghế trống gần đấy, mời cô ấy ngồi. Tôi chưa thể bắt kịp với cái tốc độ tiến triển này.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Bây giờ là lần thứ hai rồi. Sẽ có một ai xích lại gần bạn chỉ vì bạn và họ có cùng gu truyện tranh ư. Nah, rõ ràng là không thể. Nếu tôi làm thế với Natsukawa, cô ấy sẽ nói :“Thật ghê tởm!”, và tôi sẽ bị cuốn phăng đi chỉ bởi sức mạnh của những ngôn từ ấy.

Đột nhiên tôi cảm thấy có ai đang lườm mình và nhìn ra xung quanh.

“...!”

Bằng cách nào đó, đám đông đang chú ý nơi này. Một vài tên đang chỉ trỏ đầu bút chì về phía chúng tôi. Không ổn.... Không ổn thật rồi!

“Ờm, Aizawa này ... Nếu ta chuẩn bị ăn trưa thì, sao ta không di chuyển ra chỗ khác nhỉ? Hoặc là, ta sẽ thành tâm điểm ở đây.”

“Eh!...Hmm... Đúng rồi nhỉ...!”

Aizawa quan sát bầu không khí và thì thầm với tôi. Chắc là cô ấy đã để ý rằng chúng tôi đang thu hút sự chú ý, cô ấy bắt đầu gói hộp cơm trưa đặt trên bàn đã mở ra trước đó lại... Nhưng vẫn không có vẻ gì là cô ấy xấu hổ và đỏ mặt. Nó còn phải tùy người nữa à? Chừng đó vẫn chưa đủ đề tôi nghi ngờ cô ấy.

Sau đó, chúng tôi ra ngoài hành lang và nghĩ về một nơi phù hợp.

“Ở căn tin... Mình đoán là đã chật kín rồi.”

“Ah, vậy, theo mình nào, mình biết một chỗ khá ổn đó.”

Aizawa nói rằng biết một nơi đủ tốt, nên tôi quyết định đi theo. Có vẻ như cô ấy có nơi đặc biệt để ăn cùng bạn bè. Tôi vẫn muốn cô ấy đừng đem tôi đến nơi khiến chúng tôi nổi bật quá, nhưng niềm hạnh phúc khi được đi cùng một cô gái dễ thương như này... Bây giờ sao? Cứ tận hưởng khoảnh khắc này đã rồi tính.

--------------------------