Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tất nhiên, cái tốc độ chậm như rùa này không giúp bọn tôi đến được bất kì thị trấn nào, đành ra chúng tôi phải cắm trại giữa đồng cỏ. Hiện tại, những cành củi khô đang cháy, tạo nên những tia lửa cùng với tiếng nổ lách tách.
“Giờ thì, ăn tối thôi nào. Reko, nhóc cứ tự nhiên chọn những gì nhóc muốn trong hành lí.”
Đối với tôi, đó là một thiên đường ẩm thực trải dài vô tận. Nếu đem so sánh những thứ này với đống rau cỏ ở trên núi thì chúng là những món còn non và thiếu chất. Tuy vậy, chúng đều tươi và mọng nước cả. Reko, thay vào đó, lại chỉ ăn bánh bích quy cùng với thịt khô. Cả hai đều không có tí nước nào nên ăn chắc là khô khan lắm, nhưng con bé trông có vẻ chẳng quan tâm đến điều đó. Có vẻ như lực cắn của nó còn tốt hơn cả tôi.
Sau khi nhanh chóng nuốt gọn chỗ thịt, con bé quay sang nhìn lên bầu trời đêm.
“Hãy nhìn lên trời đi thưa Ác Long Chúa.”
“Hả? Sao thể?”
“Những vì tinh tú của sự tà ác đang hội tụ. Tà ác, một cái tên hắc hoại chỉ dành riêng cho chính bản thân Ác Long Chúa mà thôi. Đó chính là minh chứng cho thấy đất trời cũng đang muốn tránh khỏi con đường mang đến quyền lực tối thượng cho đức ngài.”
Tôi lắng nghe, đầu gật gật.
“Lần này thì ta điếc đặc không hiểu nhóc muốn nói gì luôn, nhưng nhóc thích ngắm sao à? Nhân tiện, khi hai chúng ta rời làng nhóc có nói gì đó về ngày rằm.”
Ngắm sao là một thú vui của bọn con gái nên tôi hoàn toàn chấp nhận, nhưng tôi sẽ yên lòng hơn nếu con bé dừng pha trộn nó với cái mớ lập luận tào lao kia.
“Không, thần không hoàn toàn thích. Chỉ là, thần thường sống ở những nơi có thể thấy trăng sao, cho nên khi đêm tới thần không còn gì ngoài việc ngắm chúng. Thần biết những thói quen của con người là một thứ không nên giữ lại khi đã trở thành đồng loại của ngài, tuy thế - “
“Chà, ta không quan tâm đâu. Dù gì thì ở cái chốn đồng không mông quạnh này cũng chẳng có gì khác để làm. Nhóc muốn ngắm sao bao lâu cũng được.”
Lúc này mặt Reko bừng sáng, hình như con bé vừa nhận ra điều gì đó.
“ – Thần hiểu. Phải rồi, trăng tròn là nguồn ma lực mạnh nhất của Ác Long Chúa, đó là một món quà màn đêm trao cho ngài. Vậy thì thần, với tư cách là một đồng loại, sẽ chè chén thứ ánh sao và mảnh trăng sáng trăng tối này.”
Tôi ngầu lòi gật đầu. Bằng cách nào đó, lần này tôi đã thấy một phần con người thật của Reko chứ không phải một cảm giác nguy hiểm thường thấy. Vậy nên, khoảnh khắc này khá là dễ chịu.
“Vì chúng ta chắc sẽ đi chung với nhau trong một khoảng thời gian dài, ta có một ý tưởng thế này. Hãy lần lượt kể một ít về bản thân chúng ta khi ngắm sao, nhóc thấy thế nào? Đó tới giờ nhiều chuyện đã xảy ra và giờ khi nghĩ lại, chúng ta còn chưa giới thiệu bản thân một cách đường hoàng, đúng không?”
“Ngài nói gì thế thưa Ác Long Chúa. Đối với một sự tồn tại ngắn ngủi như tôi, ngài có thể biết hết về mọi thứ khi ngài nuốt trọn linh hồn tôi.”
À, phải rồi. Giờ thì ăn linh hồn của ai đó có thể biết được quá khứ của người đó luôn đấy.
Phải cẩn thận hơn từ giờ trở đi mới được. Hay là, tôi sẽ viết lại toàn bộ lập luận trong đầu con bé. Như thế thì mốt tôi nói gì cũng sẽ phù hợp.
“À... Không hẳn. Đây là vấn đề về cảm xúc. Biết về một chuyện và được nghe đối phương kể lại một chuyện cho mình bằng ngôn từ, sức nặng của cả hai đều khác nhau.”
“Sức nặng? Thần không hiểu cho lắm.”
“Nghĩa là, sự thấu hiểu của ta sẽ sâu sắc hơn nếu ta được nghe trực tiếp từ nhóc.”
Tôi nghĩ đó là một cái cớ tầm phào, nhưng Reko nhìn đờ đẫn một lát, rồi con bé gật đầu và nghiêng đầu.
“Được rồi. Thần cảm thấy cực kì xấu hổ khi đã làm phiền ngài bằng câu chuyện của một kẻ như thần, nhưng thần sẽ chấp nhận lòng tốt của ngài và kể lại cuộc đời của kẻ hèn kém này.”
“À, chờ đã.”
Tôi ngừng con bé trước khi nó nói thêm được điều gì.
“Nhóc trước đây là nô lệ, phải chứ?”
“Đúng thế. Và với vận may của mình thần đã được mua về làm một vật tế.”
Cái đó là vận may hả trời? Tôi nghĩ thế ở trong đầu, không dám nói thành tiếng.
“Nếu nói về chuyện đó trở nên quá đau đớn với nhóc và nhóc không muốn kể thì cũng chẳng sao đâu, được chứ? Nhóc có thể chỉ cần nói về khoảng thời gian sau khi bị mua làm vật tế là được rồi.”
Sau khi đến làng, con bé hẳn sẽ không bị đối xử bạc bẽo nữa. Vì họ sẽ dâng con nhỏ làm vật tế cho ác long, họ không thể để con bé bệnh hoạn hay sụt vài kí được. Thêm nữa, Raiotto cũng đã ở đó. Có vẻ như thằng bé đã trông chừng cho nó bằng cách này hay cách khác, và thằng nhóc tì đó hẳn sẽ phản đối khi có ai đó ngược đãi con bé.
“Thần rất biết ơn sự quan tâm của ngài, nhưng điều đó không cần thiết. Thần không có bất kì kí ức nào và việc bị ngược đãi khi là một nô lệ.”
“Thật sao?”
Bình thường thì giờ là lúc tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong trường hợp của Reko thì tôi không chắc. Ngay cả khi con bé có đau khổ, có lẽ con bé cũng sẽ chấp nhận điều đó như lẽ thường.
“Đúng thế. Mặc dù thần chưa bao giờ gặp, nhưng từ những gì thần đã được nghe thì có vẻ như cha mẹ thần có khá nhiều quyền lực đối với giống loài con người. Có lẽ bởi vì dòng máu đó, thần đã được đối xử như một món hàng quan trọng, nên thần không bị đối xử tệ và giảm giá trị.”
“Đó là lí do mà thần ngắm sao”, con bé đã có lần nói thế.
“Ở chốn ngục tù, chỉ có mình phòng của thần là có cửa sổ. Qua đó, thần có thể thấy ánh được ánh trăng và vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Giờ nghĩ lại, thứ hào quang quyến rũ và tinh tế đó thật giống như một tấm gương phản chiếu ý định của ngài Ác Long Chúa. Ôi... Thần rất biết ơn. Hẳn là từ đó tới giờ, Ác Long Chúa đã theo dõi thần.”
Đó hoàn toàn không còn ‘bé’ cái lầm nữa rồi. Khoảng thời gian đó chắc chắn tôi chỉ nằm gặm cỏ và ngủ cho qua ngày thôi.
“Vậy, cha mẹ nhóc qua đời rồi à?”
“Thần không biết. Cho dù bọn họ có mạnh đến cỡ nào thì sức mạnh không phải là thứ duy nhất con người thèm khát, cho nên bán con mình đi để lấy tiền cũng là một khả năng.”
Dù sao thì mọi chuyện có vẻ khá lạ đời với cái gia đình này nhỉ. Nếu bọn họ mạnh và nhiều quyền lực thì chỉ cần họ muốn họ có thể giữ con bé an toàn.
“Sau khi được mua lại, thần đã có một cuộc sống tốt hơn. Khi thần nghĩ lại thì tôn giáo đúng là một phong tục ngu xuẩn, nhưng được chỉ dạy, trau dồi kiến thức và học hỏi thánh kinh cùng những bài giảng lại rất thú vị. Nếu thần muốn phàn nàn điều gì thì chỉ có là về thằng nhãi đó thôi, thằng –Rai- “
“Ừm, à. Ta nghĩ ta biết về người mà nhóc đang muốn nói, nên làm ơn làm phước đừng phàn nàn nhiều quá. Chẳng hiểu sao ta không thể xem thằng nhóc đó như người xa lạ được.”
Hẳn là vì bản thân thằng bé cũng là một nạn nhân của Reko. Tôi băn khoăn không biết thằng nhóc đang làm gì vào lúc này. Bọn dân làng có thể vẫn còn giận nó lắm vì vụ viên đá đó. Tôi nghĩ đáng nhẽ tôi nên bao che cho nó thêm một chút.
“Cứ như thế, mặc dù chỉ mới 10 năm nhưng thần tin rằng thần đã được phép bước trên con đường tài lộc vì cuối cùng thần đã được thánh thần ban ơn, trở thành một đồng loại của ngài Ác Long Chúa.”
“Đừng có nói mấy lời như ‘chỉ mới 10 năm’ hay ‘cuối cùng’ như thể nhóc đang nhìn lại đời mình trước khi giã từ cuộc sống. Nhóc vẫn còn sống nhăn răng đây, thấy không? Nhóc quên rồi sao?”
“Đúng thế, thần đang sống như một con rồng, chứ không phải người.”
“Như nhau cả...”
Về cơ bản thì nó đâu khác gì, bởi vì cái vụ đồng loại này là do nó hiểu lầm ra ấy chứ.
“Vậy thì, giờ tới lượt ta, đúng chứ? Được rồi, nên bắt đầu từ đâu đây?”
Tôi nhận ra ngay khi nói thế. Tôi phải suy nghĩ cho kĩ vì tôi phải giả bộ là một con ác long. Tôi không thể nào cứ thế kể hết cuộc đời mình ra được. Nếu tóm tắt lại thì tôi có thể gom hết cả đời mình vào một câu, “Ta chẳng làm gì nhiều ngoài việc ngủ và gặm cỏ suốt 5000 năm.” Tôi sợ là Reko sẽ mất đi chỗ dựa và ma lực của con bé sẽ mất kiểm soát, biến nó trở thành một con ác long. Hẳn là nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ lên bàn thờ ngay tắp lự.
“Ừm... Giờ nghĩ lại, nếu muốn kể lại chuyện đời ta thì chúng ta không đủ thời gian. Chuyện của ta có thể kéo dài tới thiên niên kỷ.”
Cuối cùng tôi đã dùng chiến thuật tung hỏa mù. Khi thấy rằng tôi không giỏi ba xạo, tôi chỉ còn mỗi cách đó để thoát thân.
Tuy thế Reko, người mà tôi nghĩ sẽ thất vọng khi tôi ngưng, lại bất ngờ nở một nụ cười dịu dàng. Con bé nhẹ nhàng đặt tay lên ngực và bảo.
“Không sao đâu thưa Ác Long Chúa. Thần đã đón nhận những từ ngữ của ngài bằng tất cả con tim của thần. Tất cả những chiến công hiển hách trong suốt quãng thời gian dài đó đã được chạm khắc tinh vi vào đây, bằng chứng là thần có thể tái hiện nó rõ ràng trong tâm trí thần như thể thần đã trực tiếp ở cùng với ngài vào những lúc đó. Khoảng thời gian mà cả trời đất đều biến động không ngưng, hình bóng của Ác Long Chúa đứng trên núi thây người, với cơ thể nhuộm đỏ máu tươi, và gầm lên – “
Tôi chỉ nghe với một biểu cảm sững sờ. Tiếng lách tách của lửa trại vang lên không ngớt...
Bình dị mà nói, tôi làm quái gì có cái quá khứ như thế chứ.