Yowai 5000-nen no Soushoku Dragon, Iware Naki Jaryuu Nintei ~Yada kono Ikenie, Hito no Hanashi o Kiite Kurenai~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 178

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7551

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 35

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 270

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 192

Tập 01 - 13. Cá tính tuyệt vời đấy (nhưng hơi quá đà)

Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.

Biên Tập Viên: Lam Sói.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nơi ẩn náu của bọn cướp là một hang động ngầm với lối vào nằm ở giữa đồng cỏ. Dù là hang động nhưng nơi này vẫn có phòng khách đàng hoàng, và còn được đốt nến để thắp sáng nữa. Nơi này trông quá ngon lành nên hẳn là không phải do bọn cướp bài trí. Chắc chắn chúng đã chiếm một khu di tích lịch sử để làm nơi ẩn náu.

Ở phần sâu nhất của hang là một căn phòng được ngăn cách bằng thanh sắt và còn có bảo vệ cầm rìu đứng canh. Hẳn chỗ đó là nơi tích trữ đồ ăn cướp rồi. Bên cạnh đó còn có một phòng giam để nhốt mấy người bị chúng bắt nữa.

“Q-Quý cô Reko, p-phòng giam ở đằng trước. Cô muốn làm gì cũng được.” Tên cướp vẫn còn không ngớt kinh hoàng đang dẫn đường ấp úng.

“Được, từ lúc này ta và ngài Ác Long Chúa sẽ đi một mình. Bọn bay ngoan ngoãn mà chờ ở đây đi.”

“Vâng, tất nhiên. Cho nên, làm ơn, giao nộp chúng tôi cho bọn lính gần đây nhất đi. Tôi cầu xin cô, làm gì cũng được, nhưng đừng thanh tẩy chúng tôi bằng máu, làm ơn-“

“ – Thử để một tên trong số bọn bay chạy khỏi đây xem, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu.”

“T-Tất nhiên! Này, bọn bay nghe rồi chứ, thủng lỗ tai chưa?! Đừng có chuồn khỏi đây! Đứa nào dám sẽ bị ngài Ác Long Chúa nguyền rủa tới tận linh hồn và bọn bay chỉ có thể cầu xin để được chết mà thôi! So với việc đó thì đi tù còn đỡ khổ hơn!”

Sau khi bọn cướp đồng loạt gật đầu đồng tình, bọn chúng trở lại căn phòng rộng và từng đứa một ngồi xuống chờ. Đừng nói đến chạy, ngay cả việc nhúc nhích chúng nó còn không dám làm.

“Bọn này, hầy, còn không đáng để chúng ta bẩn tay. Đúng không thưa ngài Ác Long Chúa?”

“Đúng thế.”

Vì sự thoải mái đến từ hang động ngầm mà tôi hời hợt trả lời. Tôi vừa quan sát vừa nhớ lại những khoảnh khắc bình yên ở hang động trên núi nơi tôi sống.

Khi đi cùng Reko dọc theo lối đi, chúng tôi tới trước phòng giam.

Khi nhìn vào trong, tôi thấy có nhiều loại người ở đây, từ mạo hiểm giả non tay cho tới thương gia cùng cả gia đình của họ. Tất cả đều trông rách rưới và đang nhìn chúng tôi với đôi mắt khiếp đảm.

Tôi thực sự không biết giải thích cái biểu hiện mà Reko có vào lúc đó.

Con bé như một người sành ăn đã thỏa mãn sau cơn đói. Nó nhìn vào chiếc xe chở thực phẩm và phê bình “Các người dám gọi THỨ NÀY là ĐỒ ĂN sao” như thể đang dằn mặt “Bọn bây dám bảo đám này là những nô lệ tài ba sao?” Trong lúc này, từ vẻ mặt của nó người ta có thể cam đoan rằng chẳng có tên nô lệ nào đủ tư cách cả.

Chà, ừm. Nếu một tên nô lệ như thế nữa xuất hiện tì tôi sẽ khóc tới chết mất.

“Ta đã có một ít hy vọng, nhưng cuối cùng cái này là gì đây? Có vẻ như kiếm một người với những phẩm chất hàng đầu không phải là chuyện dễ dàng. Bọn chúng cùng lắm cũng chỉ là lũ nô lệ hạng ba mà thôi. Không, bọn chúng còn không đủ tư cách để làm nô lệ hạng ba nữa.”

Tất cả mọi người trong hang đều lo lắng nhìn Reko. Họ chắc là đang nhầm Reko với một tên buôn nô lệ tới để đánh giá món hàng. Nói gì thì nói, kiếm những điểm sai sót để tìm cách giảm giá mua là phương thức căn bản của việc trả giá mà. Với trường hợp của Reko thì... con bé không có tìm những điểm sai sót, chẳng qua nó đang thực sự thất vọng thôi.

Reko dễ dàng dùng một cú đẩy bẻ gẫy những cái thanh sắt. Lấy chìa mà mở có phải hay hơn không? Tôi nghĩ thầm.

“Ta tuyên bố các ngươi bị loại hết. Các ngươi không đáng để trở thành nô lệ, huống chi là trở thành đồng loại của Ác Long Chúa. Các ngươi có thể cút đi được rồi.”

Một làn sóng cảm xúc lan truyền qua căn phòng giam. Bọn họ hẳn là đang không rõ con bé vừa nói cái gì. Tới tôi còn không hiểu phân nửa những gì nó nói nữa cơ mà.

“Ừm... Cô có phải là thương gia không?” Một người phụ nữ ôm đứa bé sơ sinh trong tay rụt rè hỏi Reko.

“Không. Ta là đồng loại của Ác Long Chúa. Giờ thì biến đi.”

Giải thích kiểu đó thì ai mà hiểu?

Không còn cách nào khác, tôi bước lên trước mặt Reko và thanh minh.

“Ừm, chà. Cháu Reko đây hơi kì quặc, nhưng con bé là một thám hiểm giả tài ba. Con bé đã đánh bại lũ cướp ở đây và tới để cứu mọi người.”

“Thật sao?!”

Ngay lập tức mấy người tù đứng dậy và cố tới gần tôi, nhưng Reko rút dao ra và ngăn cản bọn họ, con bé còn tỏa ra sát khí ngút trời nữa.

“Đừng có lộng hành trước sự từ bi của ngài Ác Long Chúa, lũ lợn dơ bẩn kia. Các người nên hiểu rõ ngài ấy là ai. Ngài ấy là một thực thể đã sống từ thời xa xưa, là một Ác Long Chúa cổ đại. Tương truyền ngài ấy còn mạnh ngang ngửa với Quỷ Vương – danh ngài ấy...”

“Này, hết giờ rồi. Đừng làm mọi thứ phức tạp thêm. Ta chỉ là một con rồng bình thường được đem đi làm ngựa thồ hàng thôi, nên làm ơn, bám lấy câu chuyện mà chúng ta đã thống nhất ngay từ đầu. Làm ơn đừng bêu xấu tên ta mọi lúc mọi nơi như thế.” Tôi đã đứng bằng hai chân sau để lắc lắc vai của Reko, cố làm dịu cái đầu của con bé.

“... Thần hiểu. Thần sẽ rất mực cân nhắc.”

Tuy vậy, thay vì dừng lại, con bé lại tiếp tục.

“Nhưng nếu ngài nói chuyện với họ thân thiện quá thì thần tin ai cũng sẽ thay lòng đổi dạ để đón nhận trái tim rộng mở của ngài Ác Long Chúa và mong muốn làm một đồ đệ đi theo ngài trong chuyến hành trình này. Mà bọn chúng lại không đủ năng lực, chúng sẽ trở thành gánh nặng. Thần xin ngài xem xét điều đó kĩ.”

“Ngoại trừ nhóc thôi. Ta không nghĩ có kẻ nào kì quặc đi theo ta đâu.”

Tôi thật lòng trả lời thế. Nhìn tôi mà xem, tôi có khác gì động vật ngoài ở chỗ nói được tiếng người. Làm gì có ai mong muốn đi cùng tôi cơ chứ.

Tôi đã tính lên tiếng nói lí với con bé, nhưng chẳng hiểu sao con bé đang mở to mắt nhìn tôi bối rối.

“Chỉ mình thần...”

“À, không phải là điều gì tệ đâu. Ta đã nghĩ... ừm điều đó tốt hơn... à, một người có cá tính mạnh mẽ tốt hơn nhiều. Nhưng nhóc cần phải quan sát không khí xung quanh và bình tĩnh lại đi.”

Có vẻ như lời bào chữa của tôi không chạm tới tai Reko. Khi nở một nụ cười kì quá ‘fufufu’, con bé mím môi, cố không phát thành tiếng nên tiếng cười đó nghe như tiếng lẩm bà lẩm bẩm.

Có vẻ như con bé đang vui.

Nhân cơ hội này, tôi lặng lẽ giải quyết đám con tin khi Reko đang lên cơn.

“Giờ mọi người muốn làm gì? Chuồn khỏi đây là chuyện tất nhiên, nhưng ai nấy đều mệt cả rồi, phải không? Giờ mà ra ngoài và đụng mặt quái vật thì chỉ làm tình hình xấu đi, nên ta đang nghĩ có nên gọi mấy tên lính ở thị trấn gần đây tới bảo vệ mấy người không.”

Một tù nhân, mạo hiểm giả nam, người có vẻ như đã đoán ra được điều gì đó, thì thầm vào tai tôi để Reko không nghe thấy.

“Vâng, làm thế đi. Ở đây cùng có những người dân bị bắt cùng với ngựa thồ hàng của bọn họ. Dù chúng ta có rời khỏi đây cũng chưa chắc tất cả mọi người đều có thể tới thị trấn an toàn. Nhân tiện...”

Gã mạo hiểm giả thấp giọng hơn nữa...

“Ngài rồng à, ngài không bỏ chạy sao? Từ những gì tôi thấy, cỏ vẻ như ngài bị con bé đáng sợ đó bắt giữ.”

... Trời, tôi muốn bỏ chạy lắm chứ.

Vì lời của gã mạo hiểm giả chuẩn không cần chỉnh, tôi gần như bật khóc. Tuy thế, khi tôi nghĩ về việc Reko sẽ ‘thanh tẩy’ gã vì dám làm tôi lúng túng khóc, tôi phải ráng mà kìm nén.