Trans: hellobinbon
Edit: NEKO #ΦωΦ
--------------------
『“Kiểm tra lại?”』
『“Đúng vậy… Bài kiểm tra hôm trước tớ chẳng làm được gì… Vì thế nên tớ cần phải kiểm tra lại…”』
Qua thần giao cách cảm, cả hai đang bàn luận về bài kiểm tra lại trong khi đang học tiết thứ năm.
Bài kiểm tra giữa kì đã được tiến hành cách đây một tuần. Kết quả sẽ được công bố vào tuần ngay sau đó. Những người bị điểm kém sẽ phải làm lại một bài kiểm tra khác. Nếu bạn không đủ điểm, tất nhiên là bạn phải kiểm tra lại rồi.
Một câu chuyện thường gặp ở mọi ngôi trường.
Nên Atsushi chỉ có một lời duy nhất gửi gắm cho Yuri.
『“Hể. Tôi hiểu rồi. Chúc cô may mắn.”』
『“Đồ vô tâm! Một người bạn của cậu đang rất sầu não đây này, mà sao cậu lại lạnh lùng đến thế!?”』
『“Điểm kém do chính cô mà ra. Bên cạnh đó, vẫn còn thời gian cho đến khi kiểm tra lại. Cho đến lúc đó, nếu như học hành chăm chỉ, thì cô sẽ làm được điều gì đó cho mà xem.”』
『“Uuh~ … Ngày hôm trước, cậu đã nói rằng cậu sẽ giúp nếu tớ thật sự gặp rắc rối, đúng không!!? Nói dối, Atsushi-san là đồ nói dối!!! Tôi sẽ không đưa bánh pudding ở phòng câu lạc bộ cho một người như vậy nữa!!!”』
(Không, cái kiểu đe dọa gì thế này…)
Atsushi ngạc nhiên trước sự giận dữ của Yuri. Như mọi khi, Yuri vẫn gây thất vọng về nhiều mặt.
Ngay từ đầu, Atsushi không hề giỏi trong việc học hành. Có một vài môn học điểm của cậu dưới trung bình, mặc dù nó không thấp đến mức cậu phải kiểm tra lại.
(Tôi không xứng để đi phụ đạo đâu.)
(Nhưng…Đó vẫn là cả một vấn đề nếu như tôi không thể chịu trách nhiệm cho những lời nói của bản thân.)
『“Huft… Nhân tiện thì, cậu học tệ môn nào thế?”』
『“Là… môn toán…”』
『“Môn Toán, à? Chà… Nếu như là môn đó, thì tôi nghĩ có thể giúp cô được một chút…”』
『“Thật sao!?? Yay!!! Tớ thắng rồi!!!”』
『“Thắng sao? Ý của cô là gì hả?”』
Yuri cảm thấy như cô ấy đã “đánh thắng” bài kiểm tra lại, mặc dù Atsushi chỉ mới nói rằng cậu sẽ dạy môn Toán cho cô.
(Cô đúng là một đứa con gái đáng thất vọng rồi)
『“Nên hôm nay cùng về nhà với tớ đi.”』
“Cái gì cơ?”
Atsushi vô tình bật ra những lời đó trước lời đề nghị không tưởng của Yuri.
May mắn thay, không có ai để ý đến, có lẽ bởi vì cậu nói quá nhỏ. Nhưng, tất nhiên rồi, Yuri không thể lỡ câu nói của cậu được.
『“Mmmm—. Cái phản ứng đó là sao vậy? Nói đến chuyện học hành, không phải cùng nhau học sau khi tan trường là điều bình thường ư?”』
『“Không, không phải là cái đó… Tôi ý muốn xem xem cô có ổn về chuyện này hay không thôi? Nếu đi cùng cô, chúng ta sẽ trở nên nổi bật, không phải sao?”』
Ai ai cũng biết hiện tại Atsushi bị đối xử thế nào khi ở trường. Và nếu bạn rời khỏi trường cùng với người như cậu, thì bị chú ý cũng không lạ.
『“Hmm—Về việc đó. Tớ đã tính cả rồi. Nếu ở gần Atsushi-san, đám người kia không thể tiếp cận tớ, thế mới là điều tốt đẹp! Banzai!! Yay!”』
『“Đừng có đối xử với người khác như miếng trầm đuổi ruồi coi.”』
Những lời mà Yuri đã nói, trên lý thuyết thì nó không hề sai.
Atsushi, người bị ghét nhất ở trường, không, hơn thế, những người khác sợ cậu là đằng khác. Nếu Yuri ở bên cậu, chắc chắn sẽ không một ai sẽ cố gắng đến mời mọc cô.
Tuy nhiên, sẽ có một vài điểm yếu chí mạng.
『“Tuy nhiên… điều này, cô biết không. Sẽ có một vài tin đồn được thêu dệt nên giữa hai chúng ta đấy.”』
『“Ờm, ngay giờ đây vẫn có nhiều tin đồn kỳ quặc xoay quanh chúng ta mà. Tăng thêm một chút cũng chả sao.”』
『“Thế thì, có ổn không nếu để lộ ra khía cạnh otaku của cô?”』
『“Đó là một chuyện khác. Atsushi-san không hiểu được đâu. Cái nhìn phân biệt đối xử của bọn hướng ngoại đối với những người hướng nội, đặc biệt là những otaku ngầm…”』
『“Ra là cô ghét chuyện này hơn cái tin đồn giữa hai chúng ta, đúng không…”』
Đúng là như vậy, nghĩ lại, Yuri chưa từng than rằng bản thân ghét phải trở nên nổi bật.
Tuy nhiên, Atsushi lại muốn cô trải qua một cuộc sống học đường một cách bình lặng.
Vì vậy, khi ở bên cạnh cậu, sẽ có ít người cố gắng đến mời bạn hơn kéo theo bạn sẽ ít gặp những kẻ phiền phức.
(Tôi không chắc liệu mình có được trải qua một cuộc sống học đường yên bình và êm ả hay không.)
(Nhưng…)
『“Oh, nhân tiện đây, tớ không thích học ở những nơi đông người đâu, nên chúng ta học ở nhà của Atsushi-san đi nhỉ?”』
“Cái gì?”
Atsushi lại vô tình thốt ra những lời đó một lần nữa.
Lần này thì cậu đã bị chú ý, một vài người bạn trong lớp nhìn về phía Atsushi. Mặc khác, Atsushi cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu bất lực. Cậu vừa mới nghe thấy một lời đề nghị vô cùng điên rồ.
『“...Này. Một nữ sinh cao trung lại cố gắng đến nhà của một thằng con trai, cô không cảm thấy gì hết à?”』
『“Không, vì đó là nhà của Atsushi, không phải là nhà của một tên con trai lạ mặt nào cả mà.”』
『“Phải rồi, nhưng… cái quái gì thế này… tôi không hề cảm thấy hạnh phúc một chút nào.”』
(Kiểu kiểu như: tôi có nên vui mừng không khi mình được tin tưởng? Hoặc tôi có nên coi nó như một điều bình thường? … Tôi cũng không biết nữa…)
Vậy có nghĩa là, sau đó…
『“…… Tôi biết rồi. Thế thì, sau khi tan trường, cứ đến nhà tôi mà học.”』
『“Yaaaay!! Ah, tớ sẽ đi mua bánh kẹo và nước ép, vì thế nên chúng ta có thể dừng chân ở siêu thị trên đường đến nhà cậu có được không?”』
『“Oi, cô không nhận thức được bản thân đang nằm trên đống lửa à? Thực sự luôn, đúng là một nàng tiên nữ sa ngã mà.”』
Mặc dù Atsushi đã nói rằng đây là một buổi học, nhưng trông Yuri cứ như ở trên mây, như thể cô sắp được đi chơi, thế nên cậu phải lôi cô xuống mặt đất.
Dù thế nào đi chăng nữa, thì hai người bọn họ đã quyết định sẽ học cùng nhau sau khi kết thúc buổi học.
Và khi tan trường…
Trong lúc những người bạn cùng lớp tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ hoặc rời khỏi trường, Atsushi cố gắng đi về nhà cùng với Yuri như đã hứa.
Tuy nhiên,
“Oi, Yamagami. Cậu, việc này là sao đây, hả?”
Atsushi nhận được nhưng lời tưởng chừng như đó là một câu chửi rủa.
Mặt khác, Atsushi ngay lập tức hiểu ra
Rằng, đây sẽ là một mớ rắc rối.