Trans: hellobinbon
Edit: Lesor Golden Fish
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
-------------------------------------------------------------------------------
Hai người bọn họ biết đến nhau từ khoảng 1 tuần trước.
**********1 tuần trước - Lời kể lại của một học sinh cùng lớp**********
Như mọi khi, ngay lúc Atsushi bước vào lớp, những học sinh đang vui vẻ chuyện trò với nhau liền nín bặt. Về phía Atsushi, không nói một lời, cậu chỉ ngồi vào chỗ của mình ở trong góc gần cửa sổ mà thôi.
Sau đó, xung quanh truyền tới những lời xì xào.
“Nhìn đi, là Yamagami đấy. Tại sao hôm nay cậu ta vẫn đến nhỉ?”
“Tên đó, tớ thắc mắc cậu ta đã cầu xin ai để được tới trường? Có lời đồn rằng cậu ta đã theo dõi một nữ sinh ở trường khác và đấm vào mặt của cô ấy đúng không?”
“Hắn không chỉ bám đuôi, mà còn ra tay đánh phụ nữ nữa, tên đó đúng là loại cặn bã.”
“Mỗi lần cậu ta ở đây, bầu không khí của lớp lại trầm lắng hơn hẳn-.”
“Thành thật mà nói, tớ không hề muốn cậu ta bước chân vào ngôi trường này thêm một lần nào nữa kia”
Các học sinh đó nói bất cứ thứ gì mà họ muốn.
Đồng thời họ cũng rất bất lịch sự vì không bao giờ nói thẳng mặt mà toàn nói xấu sau lưng. Đã vậy, họ còn cố ý lớn tiếng để cho Atsushi nghe thấy.
“Này, đừng có bất cẩn như thế chứ, chỉ dựa vào ngoại hình thôi thì đã đủ để có thể nói rằng cậu ra rất giỏi đánh nhau rồi. Họ nói rằng để trả đũa cho việc đã động vào nữ sinh đó, những nam sinh trường khác kéo nhau đến hội đồng cậu ta, và tất cả bọn họ đều bị cho nhập viện. Cậu không biết được tên đó sẽ làm gì nếu hắn nổi điên đâu.”
“Tốt nhất là không nên dính líu gì đến những chuyện như này. Ừ, tốt nhất là thế.”
Dù không biết có cố ý hay không, nhưng họ vẫn tiếp tục nói điều đó cứ như cố ý để cho Atsushi có thể nghe thấy.
Khỏi phải nói, vị trí của Atsushi trong lớp là vô cùng “tệ”.
Lý do tại sao mà Atsushi lại bị đối xử như thế này là vì một lời đồn, “Atsushi đã bám đuôi một nữ sinh, hành hung cô ấy, và đã khiến những học sinh từ trường khác đến tìm cậu phải vào bệnh viện”
Tất nhiên, đó không phải là sự thật… nhưng cũng không hẳn là sai hoàn toàn.
Đúng là Atsushi đã đánh nhau với một nam sinh trường khác, khiến cho tất cả bọn họ vào viện trị thương. Nhưng, tất nhiên, cậu có lý do chính đáng cho mình, và lý do đó đã được suy xét, vì vậy nên cậu vẫn có thể đi học bình thường.
Quả thực, Atsushi đã ra tay, và chắc rằng nó không phải là điều gì đó đáng được khen ngợi.
Tuy nhiên, kể cả vậy, trên thực tế, những tin đồn thường xuất phát từ thứ gì đó đã được phóng đại.
(Nếu dành thời gian ra để ngẫm lại, bạn sẽ hiểu ra mà thôi…)
Đúng như dự đoán, những chuyện kiểu như bám đuôi những học sinh của trường khác, đấm vào mặt họ, và làm cho các học sinh từ những trường ấy nhập viện sẽ ngay lập tức trở thành những tin tức sốt dẻo.
Nhưng những tin đó lại không hề lan truyền đi xa hơn nữa, và Atsushi vẫn tiếp tục đến trường như mọi khi.
Đó là bằng chứng cho thấy Atsushi không hề phạm luật.
(Tsk. Phiền phức quá…)
Cũng đã lâu rồi tôi không được ở một mình, nhưng đương nhiên nếu một ai đó có thái độ như vậy với bạn, bạn không thể không cảm thấy khó chịu, đúng chứ?
Nghiêm túc, tôi tự hỏi rằng ai là người đã thêu dệt nên cái tin đồn đó.
Atsushi đột nhiên nghe thấy một chủ đề khác.
“Này, các cậu đã nghe câu chuyện về dãy phía sau của trường chưa?”
Đó là một cuộc nói chuyện giữa các nữ sinh ngồi cách xa Atsushi một chút.
Từ lúc sáng, bốn hay năm cô gái đã tụm lại quanh cái bàn để tám về những tin đồn.
“Tớ có nghe rồi. Có một học sinh lại nghe thấy được ‘giọng nói đó’ ”
“?? Các cậu đang nói về cái gì vậy?”
“Cậu không biết sao? Có một dãy nhà cũ ngay bên cạnh dãy học chính của trường, phải không? Khi đi đến đó, cậu sẽ nghe thấy một giọng nói, ‘cút đi—, cút đi—.’ ”
“Rồi rồi, những mà đó là gì vậy… không phải đó là một trò đùa thôi sao?”
“Không, không. Nghiêm túc đấy. Có hơn cả tá người đã nghe thấy giọng nói kì lạ ở chỗ đó đấy”
“Eh?Thật… đáng sợ quá.”
“Đúng vậy. Đã từ lâu rồi, nhiều người nói rằng ‘nó’ đã đến đây, và bây giờ không một ai muốn tiến lại gần khu trường cũ cả.”
Một câu chuyện ma thường thấy.
Một con ma xuất hiện hoặc đã được nhìn thấy, một câu chuyện rất phổ biến ở tất cả các trường học. Những nữ sinh thường thì sẽ thích những tin đồn, nên không có gì lạ khi thấy họ nói về những chuyện giống như vậy.
Chính vì vậy, Atsushi cũng không để tâm đến câu chuyện ma kia nữa.
(Không ai dám đến gần, hửm… Được rồi, mình sẽ đến nơi đó vào giờ nghỉ trưa vậy)
Và rồi, tiếng chuông vào tiết buổi sáng reo lên.
*********** Góc nhìn thứ 3***********
Giờ nghỉ trưa…
Atsushi đi đến khu phía sau của trường học. Chính xác hơn, cậu đang ở sân sau của dãy phòng học cũ.
Hệt như trong lời đồn, chẳng hề có lấy một bóng người dù vẫn đang là ban ngày, và không hiểu vì sao nơi đây lại rất tối. Thật lòng, nó khá đáng sợ.
Nhưng đó không phải là vấn đề đối với Atsushi.
Không hề có đến dù chỉ là một bóng người ở quanh đây, đó mới là điều quan trọng.
“Sẽ không có ai nhìn mình bằng ánh mắt kì dị ở đây cả.”
Sau đó, trong khi đang ngồi trên chiếc ghế cũ nát, Atsushi trải bữa trưa của mình ra.
Lý do vì sao Atsushi lại đến chỗ này lại vô cùng đơn giản. Không có ai ở xung quanh, nên cậu có thể có thể ăn trưa một mình.
Ở thời điểm hiện tại, dù cậu chỉ đi đến cafeteria thôi mà cũng bị người khác chỉ trỏ, nói gì đến việc ăn ở lớp học. Trong hoàn cảnh như thế … việc ăn trưa sẽ trở nên rất bất tiện.
Vốn dĩ Atsushi là người thích ở một mình, vì vậy một nơi mà mọi người không thể tiếp cận là hoàn hảo đối với cậu.
『“... Cút điー … Cút điー...”』
Sau khi ăn trưa xong, Atsushi ngước đầu nhìn lên bầu trời trong khi trong khi buông những hơi thở chậm rãi.
Một màu trong xanh trải dài trên nền trời cao, và những tia nắng lọt vào khóe mắt cậu.
『“... Cút điー … Cút điー...”』
Trời không nóng cũng không lạnh. Nhiệt độ đang ở mức vừa phải.
Bạn chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp giống như vậy vào khoảng thời gian này trong năm.
『“... Cút điー … Cút điー...”』
Vào một ngày như thế, bạn có thể sẽ chỉ muốn chợp mắt một chút mà không cần phải lo nghĩ gì cả.
Sau khi đặt báo thức trên chiếc điện thoại, Atsushi nằm dài trên chiếc ghế.
『“... Eh, này, cậu đang định ngó lơ à? Không thèm quan tâm chăng? Không có bất kỳ phản ứng nào luôn? Humm, có lẽ cậu ta không thể nghe thấy lời mình nói!? Hello, này chàng trai có khuôn mặt đáng sợ kia, cậu có nghe tôi nói không? Hello!!!”』
“Ồn ào quá đấy. Cô không nên quấy rầy khi người khác đang cố gắng chợp mắt một chút đâu.”
Atsushi cuối cùng cũng trả lời.
Trước đó, cậu đã quyết định ngó lơ những câu nói kia, nhưng chúng dần trở nên quá ồn ào khiến cậu không thể nào không lên tiếng.
『“T-Tôi hiểu rồi, vậy là cậu có thể nghe tôi nói… hmm? Cái phản ứng đó là sao vậy? Tại sao cậu lại không bất ngờ một chút nào thế?”』
“Chỉ là nghe thấy giọng nói của người khác ở trong đầu của mình thôi. Chả có gì đặc biệt cả.”
『“Không, không, cậu không nghĩ nó thật kì lạ sao? Hay những chuyện kiểu vậy? Thông thường, nếu nghe thấy giọng của một ai đó trong đầu của mình, cậu đã phải phát hoảng lên mất rồi.”』
“Sao cũng được”
“Ngừng hỏi những thứ quá đỗi bình thường cho tôi cái.”
Mặt khác, vì phản ứng của Atsushi không được như mong đợi nên có vẻ chủ nhân của giọng nói cảm thấy khá thất vọng.
『“T-tô-tôi phải làm gì bây giờ? Một kẻ kỳ quặc xuất hiện… Ừ-ừm, ổn thôi. *tiếng ho*... Tôi là một con ma sống ở khu trường học cũ này. Mặc dù không giỏi trong việc giải thích một cách chi tiết, nhưng tôi sẽ nói thẳng. Hãy mau rời khỏi nơi này. Nếu không, sự bất hạnh sẽ đeo bám cậu.”』
“Cô thực sự muốn đuổi tôi đi bằng những lời nói dối đó sao? Phải không? Hả, Yuri Shirasawa”
『Cá—!??』
Atsushi không thể nghe thấy phần còn lại của giọng nói. Tuy nhiên, Atsushi ngay lập tức nhận ra rằng người kia đang cảm thấy lo lắng và mất kiên nhẫn hơn lúc trước.
『“Đ-đ-đó là ai thế? Người có cái tên như vậy. Không, tôi không quen.”』
“Điều đó quá rõ ràng, phản ứng của cô đã nói lên tất cả.”
『“Uhu, cậu phiền phức quá đấy!!! Bằng chứng ở đâu cho thấy tôi là Yuri Shirasawa!!?”』
“Bằng chứng? Không cần bằng chứng… nhưng nếu muốn, thì tôi sẽ đến chỗ cô ngay và luôn. Hãy đợi đấy rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”
『“Eh … chờ …”』
Atsushi đi thẳng vào khu trường học cũ mà không thèm đoái hoài tới giọng nói đang cố gắng cản cậu lại.
Sau đó, không một chút do dự, cậu bước lên cầu thang, đến tầng hai, và đi về phía cuối dãy.
Tiếp theo, cậu tiếp cận căn phòng có bảng tên ghi "Phòng dụng cụ số 3"
Cậu mở cánh cửa trượt ra, bước vào bên trong và hướng thẳng về chiếc tủ đựng những dụng cụ dùng để lau dọn.
Sau đó, cậu mở tung chiếc tủ.
"... Tôi đến như đã nói đây, đồ giả tạo."
Trước mặt Atsushi là hình ảnh Yuri Shirasawa đang ôm gối ngồi bên trong, đồng thời hướng ánh mắt đẫm lệ của mình về phía cậu.