Trans: hellobinbon
Edit: NEKO #ΦωΦ
Trở lại sau 1 khoảng thời gian nghỉ ngơi, hope all of you enjoy it!
Note: Những gì ở trong cặp dấu ( ) là góc nhìn của Atsushi (nam chính trong bộ truyện này)
xin hãy lưu ý.
-------------------------------------------------------------------------
Atsushi hỏi một câu.
“Này, từ qua đến giờ tôi cứ thắc mắc mãi, nhưng cậu thật sự có thể sử dụng căn phòng này mà không cần có sự cho phép ư?”
『“Ah, ổn thôi mà. Căn phòng này đây chính là phòng câu lạc bộ của tớ, cậu không biết sao?”』
Yuri đơn giản nói vậy.
Tuy trước đó cô đã rơi lệ, nhưng sau khi thưởng thức một món phụ trong bữa trưa của Atsushi, cô đã trở về như bình thường.
Thật lòng, cô ấy có khá nhiều khía cạnh đáng để thất vọng…
Nhưng cho đến bây giờ, cậu vẫn sẽ mặc kệ những điều kia.
“Phòng câu lạc bộ sao…? Câu lạc bộ gì thế?”
『“Câu lạc bộ nghiên cứu Light Novel”』
“Thật luôn? Có câu lạc bộ như thế trong trong ngôi trường này á?”
『“Ừm, hầu như những thông tin về câu lạc bộ này không được công khai ra bên ngoài. Ý tớ là, những gì cậu sẽ làm ở đây là viết … viết… và viết một cuốn light novel mỗi ngày.”』
“Mà, chắc chắn là như vậy rồi. Chính xác hơn, sau cùng thì nó là câu lạc bộ nghiên cứu về light novel mà.”
『“Nhưng, chỉ có độc mỗi mình tớ đi đến chốn này thôi.”』
“Gì cơ?”
Atsushi không thể nào không bận tâm đến những câu từ ở trên được, vì vậy cậu đã vô tình thốt ra một câu hỏi như thế.
『“Đầu tiên, nơi này chỉ có một vài thành viên. Và mọi người đều hành văn tại nhà của riêng mình. Bởi vì họ sẽ mất tập trung nếu có những người khác xung quanh.”』
Chắc chắn rồi, nếu muốn tập trung vào việc của mình, bạn chỉ muốn ở một mình, điều này có thể hiểu được. Hơn nữa, đó là một hoạt động cần óc sáng tạo. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm phiền đến người ta.
Nhưng ngay cả như vậy…
“Tôi hiểu rồi. Nhưng bất ngờ thay khi câu lạc bộ này vẫn có một hoạt động gì đó đấy…”
『“Hiện tại, câu lạc bộ của bọn tớ xuất bản một cuốn light novel vào lễ hội trường diễn ra hằng năm. Trừ tớ ra, thì bọn họ vẫn đang hoạt động một cách đàng hoàng. Mỗi tháng họ đều viết được một tập.”』
“Ngoại trừ cô…? Cô không viết thì có ổn không đấy?”
『“Bởi vì tớ chuyên về đọc sách hơn. Vì vậy công việc của tớ là đưa ra bình luận và đánh giá chúng. Ngược lại, tớ đã được yêu cầu không được chắp bút viết light novel cậu có biết không? Ý tớ là, nếu như viết kém, mọi người sẽ hoài nghi về tư cách làm tác giả của cậu, đúng chứ?”』
Nói cách khác, cô ấy sẽ luôn ở vị trí của một độc giả.
Chắc chắn, khi đưa ra ý kiến hay bình luận, sẽ tốt hơn nếu chúng đến từ một người đọc hơn là người viết ra nó. Xét cho cùng, chính độc giả là những người mà các tác giả nhắm đến. Độc giả có thể nêu ra được những điều mà tác giả không hiểu hoặc nhầm lẫn.
『“Đó chính là lý do tại sao họ hiếm khi đến đây ngoại trừ tớ. Thêm vào đó, bỏ thời gian ra để tham gia sinh hoạt câu lạc bộ, đổi lại, tớ đã được tùy ý sử dụng như này. Nên tớ muốn tự do thoải mái làm bất cứ cái gì cũng được. Bên cạnh đó, trừ buổi họp mặt hàng tháng ra, hàng ngày tớ có thể được tan trường sớm hơn. Hoạt động ở đây đúng là một sự lựa chọn tuyệt vời của tớ mà !”』
“Đó không phải là điều mà cô có thể tự hào nói như vậy đâu…”
Chà, cô ấy không thốt ra những lời đó, nhưng,... chúng vẫn truyền đến được với người đối diện…
Atsushi muốn buông một hơi thở dài khi nghe những lời mà cô đã gửi đến bên trong đầu cậu.
Nhưng nghiêm túc, nét mặt của cô ấy không thay đổi gì nhiều. Dù cười hay khóc, nét mặt ấy vẫn chẳng thay đổi là bao.
Tuy nhiên, vấn đề ở đây chính là nhân cách thật của cô? Rõ ràng, cô không hề giỏi trong khoản giao tiếp. Hơn nữa, cô vô cùng ghét những người được gọi là ‘hướng ngoại’. Và đằng sau cái bầu không khí tưởng chừng như im lặng và bí ẩn ấy, cô ấy đơn giản chỉ ghét việc mở miệng ra nói chuyện
Nếu như danh tính thật sự của cô gái bí ẩn có thể nói là xinh đẹp nhất nhì trường này bị người khác biết được, mọi người chắc chắn sẽ đứng đờ ra mất.
『“Oh, được rồi. Atsushi-san”』
“Atsushi-san?”
『“Hmm? Không lẽ, cậu ghét việc bị người khác gọi bằng tên sao?”』
“Không, không phải như vậy đâu …”
Do chưa có ai, kể cả những bạn học, gọi tên Atsushi… , nên cậu không khỏi bối rối trong giây lát khi được một cô gái gọi tên được.
“À xin lỗi. Mà, có gì không?”
『“Vậy thì, đây chỉ là một lời mời thôi, nhưng cậu thấy thế nào nếu ăn trưa ở đây? Không một ai có thể tìm thấy cậu cả, và dù cho trời có mưa giống như hôm nay cũng không thành vấn đề.”』
“Chuyện đó…”
Chính Atsushi cũng đang mong chờ điều này.
Không chỉ xét đến trận mưa như hôm nay thôi đâu, mà còn là thời tiết trong tương lai nữa kìa, Nếu có thể thì cậu muốn dành thời gian nghỉ trưa của mình ở trong đây hơn.
Nhưng tuy nhiên…
“Có ổn không thế? Nơi này giống như căn cứ của cậu, không phải sao? Hơn nữa, không phải cậu đến đây chính bởi vì thích ở một mình à?”
『“Cậu thô lỗ thật đấy. Tớ không ở trong phòng câu lạc bộ vì cái lý do kia. Tớ ở đây để tránh khỏi những tên hướng ngoại xấc xược thích làm phiền thôi.”』
Yuri nguyền rủa bọn họ từ tận đáy lòng.
(Tôi đoán rằng, cô chúa ghét những con người hướng ngoại.)
『“Đương nhiên, có đi thì phải có lại, đó chính là……”』
“Gì cơ? Cô muốn tôi chơi game cùng cô sao?”
『“Cái gì!? Tại sao cậu…không đời nào, Atsushi-san, cậu còn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác á…!!?”』
“Không, tất nhiên?”
Theo dòng trò chuyện từ nãy giờ, cậu có đoán ra như thế cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Và rồi, Atsushi cẩn thận suy xét những điều kiện ấy.
Cậu chỉ muốn nghỉ trưa một mình, đó là điều chắc chắn rồi. Nhưng bây giờ không có nơi nào khác mà cậu có thể dành thời gian của mình một cách thoải mái hơn chốn này đây, đặc biệt là khi ở trường.
Nếu như vậy, câu trả lời chỉ có một.
“Cũng được… Ừ, chỉ vậy thôi thì tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.”
Cuộc trao đổi kết thúc.
Bằng cách này, một mối liên kết kỳ lạ đã được hình thành giữa cô gái xinh đẹp nhất trường và chàng trai bị ghét nhất trường.