Nếu bạn tự hỏi điều gì đã xảy ra với Wolfgang Eisenhut sau khi tôi thốt ra những lời ấy khỏi miệng…
Vâng, đôi mắt cậu mở to với sự hoang mang.
H-huh?
Vì lẽ nào đó mà tôi đã mong đợi một phản ứng khác nhau.
Một mặt, tôi đã trông đợi hình ảnh của cậu biến thành một con rồng khạc lửa với một cái nhìn hận thù.
Bàn tay hướng về phía trước trong một tư thế phòng ngự hoàn chỉnh đã trở thành một động tác thừa thãi.
Nếu tôi phải mô tả tình hình hiện tại, nó giống như một con mèo gặp nước. Thay vì thận trọng thì chủ yếu là bất ngờ.
Từ phản ứng của cậu, tôi đoán có vẻ như cậu bé chưa bao giờ bị xúc phạm bởi bất cứ ai cùng tuổi. Thực tế khi nghĩ lại thì, ngay cả người lớn cũng không dám lăng mạ cậu.
Cha của cậu là một công tước; người khác không thể coi thường cậu.
Mồ hồi lạnh chảy xuống lưng tôi.
Bất cứ ai sống ở Nhật Bản hiện đại sẽ đều đồng ý khi tôi nói điều này. Tôi chắc chắn không muốn trở thành một nạn nhân, nhưng không có nghĩa là tôi muốn làm thủ phạm.
Ngay cả khi người này sẽ trở thành một Yandere trong tương lai.
Tại thời điểm đó, bằng cách đáp trả với một nhận xét khiếm nhã, tôi có thể đã tạo ra một bóng ma cho đứa trẻ yếu tinh thần này. Chưa kể, nhận xét đó cũng không giống như một nhận xét mà người lớn nên nói.
“Uhmm, eh, thật ngại quá. Tôi xin lỗi, đó là một điều thô lỗ…”
Những lời ấy đã trở thành cú đẩy giúp cậu vượt qua cú sốc. Khuôn mặt Wolfgang cuối cùng cũng có chút máu khi đối mặt với tôi.
“Đ-Đừng nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cậu!”
“Hah. Vâng. Tốt hơn hết là cậu không bao giờ tha thứ cho tôi.”
“…Tch!”
Gương mặt cậu chuyển từ trắng thành đỏ như cà chua chín. Có lẽ cậu ta còn trẻ, nhưng tôi không chắc rằng có tĩnh mạch trán nào của cậu bị vỡ hay không.
Lại nói, tôi tự hỏi cậu bé này đã được chiều chuộng bao nhiêu, đến mức ngạc nhiên chỉ vì một lời đáp trả không mấy nặng nề.
Mặc dù công tước Ranunculus là người đàn ông tuyệt vời, song tôi không biết liệu ông có thể nhẫn tâm la mắng con mình hay không. Nếu tôi nhớ không nhầm, những người già có con muộn thường có xu hướng nuông chiều con cái nhiều hơn.
…Hmm? Nghĩ về nó…
“Umm… Tôi muốn hỏi điều này. Công tước Ranunculus thường sống ở Thủ Đô đúng không?”
“Cậu định nói với bố tôi phải không?”
Tôi đã không ngờ là cảnh cậu sợ hãi vì nghĩ tôi định méc lẻo dễ thương đến thế. Phải vất vả lắm tôi mới buộc mình cho cậu ta một nụ cười lịch sự.
“Không. Tôi không có ý định đó. Vậy nên cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi chứ?”
Lời khẳng định dường như đã thành công khi xoa dịu con mèo thận trọng có lông mao dựng đứng tên Wolfgang. Có vẻ như nụ cười chuyên dụng chỉ dành đối tác của tôi đã có tác dụng đáng kinh ngạc.
Tôi lặp lại lời của mình để làm dịu cảnh giác của cậu.
“Tôi quan tâm tới mối quan hệ của cậu và cha cậu… Ý tôi là, cha tôi thường đi khắp đất nước vì công việc nên không mấy khi tôi gặp ông. Vì tôi và cha sống xa nhau, chúng tôi thường ít nói chuyện mỗi lần gặp mặt. Không biết liệu gia đình cậu có như vậy không?"
Tôi để lộ ý định quan tâm của mình khiến cậu có chút phản ứng.
“Ừ. Bố thường ở Thủ Đô và chỉ quay trở lại vài lần trong tháng. Mà cậu không thấy có vấn đề gì khi nói ra mối quan hệ giữa cậu và công tước Lilia cho tôi biết à. Chẳng lẽ cậu là kẻ lắm chuyện hả?"
"Không... Nhưng chủ đề chung duy nhất giữa chúng ta là cha mình đúng chứ. Nói sao nhỉ, cha tôi là một người có tài ngoại giao, ấy vậy mà ông chẳng bao giờ hiểu được các câu chuyện đùa của tôi. Mỗi lần 'ông nói gà, bà nói vịt' như thế không phải rất chán sao?"
Tuy muốn làm giảm sự đề phòng của cậu ta, nhưng có vẻ như tôi đã nói nhiều hơn những gì mình nên.
Song điều đó là đáng giá. Cậu bé Wolfgang vẫn còn đeo vẻ nghiêm túc cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“… Mình không nghĩ mối quan hệ giữa mình và cha là một mối quan hệ chuẩn mực. Mình ít nói chuyện với cha. Khi mình báo cáo kết quả đạt được thì ông sẽ cho mình một lời khen chừng mực. Nếu mẹ còn sống thì mọi chuyện đã không phải thế này.”
Cậu ta… vừa chuyển từ nhân xưng từ "tôi" sang "mình" đấy hả? Song từ "mình" làm tôi cảm thấy gần gũi hơn.
“Còn mẹ cậu thì sao? Mẹ mình đã qua đời từ lâu nên mình không thực sự nhớ được bà.”
Lẩm bẩm những câu như “Mình thấy…đó là…,” cậu đã cố gắng để cung cấp những lời chia buồn chân thành với tôi bằng những lời ngắt quãng. Cho dù một đứa trẻ có trưởng thành đến đâu cũng khó để chia buồn đúng cách. Chưa kể cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm gì với nó.
Tôi nâng váy mình lên và cúi người cảm tạ, nói rằng cảm xúc của cậu đã được truyền tải. Hành động ấy khiến vẻ mặt cậu thả lỏng.
“…Mẹ mình – bà qua đời cách đây 4 năm. Bà không phải người cởi mở, cũng hiếm khi khiển trách hay khen ngợi ai. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bà vẫn luôn dõi theo tôi… Một người xinh đẹp và dịu dàng…”
Vô tình tiết lộ sự khao khát một quá khứ đã qua, cậu nói thêm ‘đó chỉ là một cảm xúc bình thường’ với vẻ xấu hổ. Nghe lời thú nhận của đứa trẻ, trái tim tôi cảm thấy vỡ tan.
Mặc dù tôi đã nhớ lại những sự kiện trong cuộc đời cũ trong ngày hôm qua. Tuy nhiên, cậu chỉ là một đứa trẻ vô tội và chỉ có 6 năm được sống bên mẹ mình.
Đối với tôi, khi bản năng nghe được câu hỏi “Cậu có cảm thấy cô đơn không?” tôi luôn trả lời mình có người giúp việc và gia sư nên không cảm thấy cô đơn.
“Còn bạn bè?”
“Không có đứa trẻ nào ngoài dinh thự chơi với mình.”
“Giống mình.”
Cả hai chúng tôi nhìn nhau và thở dài.
“Vị thế xã hội cao cũng thật bất tiện, nhỉ.”
Và chúng tôi bắt đầu có cảm tình với nhau.
Mặc dù chúng tôi có điểm khác nhau như một đứa bé gái và một bé trai, thì hoàn cảnh cũng tương tự.
Hai bà mẹ qua đời. Cha là người bận rộn và hiếm khi gặp họ. Được bao quanh bởi gia sư và người giúp việc cùng những điều tương tự. Bởi hoàn cảnh mà xung quanh chúng tôi chỉ có người lớn và không có ai cùng tuổi để chơi cùng.
Tôi quyết định thay đổi cuộc trò chuyện về gia đình sang một cái gì đó khác.
Bắt đầu bằng khoa học và lịch sử chính trị, rồi chuyển sang những cuốn sách thú vị mà chúng tôi đọc gần đây, thậm chí là những kỹ năng cưỡi ngựa.
Cậu ta đã cho thấy mình là một người rất hứng thú với các lĩnh vực và ham đọc, nên cuộc trò chuyện giữa chúng tôi khá thú vị.
Bởi cuộc thảo luận rất vui, cuối cùng tôi nói ra bí mật mà tôi giữ ngay cả với cha mình.
Khoảng thời gian tôi đi khám phá thành phố một mình.
Chính xác hơn là có một đầy tớ đi theo tôi ở mọi nơi trong thành phố. Nhưng tranh thủ lúc anh ta mải mê mặc cả với các thương gia và xao lãng nhiệm vụ giám sát, tôi đã chuồn ra và dạo quanh một lúc.
Đó là những gì đã xảy ra.
Song đối với tôi thì đó là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Tuy phải giữ bí mật để không bị người lớn la mắng cho sự an toàn của bản thân, tôi bị cám dỗ để khoe khoang điều đó với một đứa trẻ cùng tuổi.
Wolfgang đã đáp ứng mong đợi của tôi. Lúc đầu, cậu ngạc nhiên nhưng sau đó chuyển thành ngưỡng mộ.
Khi ấy, tôi không nhận thức được mình có chút vui sướng.
Nhìn lại, tôi nghĩ đó là lúc xưng hô thông thường của tôi từ "tôi" trở thành "tớ, cậu". Một điều mà tôi không sử dụng với bất cứ ai.
Dù nói thế này là hơi quá, nhưng cuộc nói chuyên vô tận trong lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là điều hạnh phúc nhất mà tôi từng có trong cuộc đời này.
So với vú nuôi, cậu là một người mà tôi có thể tham khảo mọi ý kiến. Vì vú chỉ là một đầy tớ có nhiệm vụ chăm sóc tôi. Sự tồn tại của bà gần gũi với gia đình nhưng khác xa với một người bạn.
Thời gian vui vẻ bay nhanh đến nỗi làm chúng tôi ngạc nhiên.
Khi chúng tôi bắt kịp các giác quan, hai người cha có nụ cười bí mật trên mặt gọi chúng tôi quay trở lại ăn tối.
Tại thời điểm đó, chúng tôi bắt đầu gọi nhau là Wolf và Lycoris.
Hey bản thân, bạn đã làm gì để thân thiện với cậu ta đến vậy?