Dù thế nào đi chăng nữa, tôi phải gắng tránh tình huống này.
Khi đến gặp cha lần thứ hai, tôi diễn vai tiểu thư yếu đuối bằng tất cả những gì mình có. Nói ra những câu như: “con không muốn gặp đâu”, “cuộc họp ngày mai quá sớm”, “không, con sợ gặp cậu ấy chứ không phải ghét ạ”… và nài nỉ bằng đôi mắt đẫm lệ như một phần của hành động.
"Nếu con không gặp người ấy thì làm sao con biết được mình có thích cậu ta hay không? Và cha sẽ đi cùng nên mọi thứ ổn cả thôi. Còn bây giờ, hãy đi ngủ."
Được rồi. Tôi sẽ trở lại phòng. Đó là những gì mà người lớn làm.
Và như vậy, ngày hôm sau trong chiếc xe ngựa kéo rung lắc liên tục, tôi đã đến gặp vị hôn phu của mình ở lâu đài công tước Ranunculus.
Tôi nghe nói bình thường một chuyến đi bằng xe ngựa sẽ mất hơn mười ngày.
Nhưng nhờ có “Tháp Dịch Chuyển” mà chuyến hành trình đã được rút ngắn. Đó là loại tháp ma pháp quy mô lớn và không thể thiếu trong quá trình vận tải tầm xa ở lục địa.
Vì xứ Lilia có một tòa tháp như thế, chuyến đi mười ngày tới lãnh địa công tước Ranunculus chỉ còn nửa ngày.
Một chuyến đi mười ngày có vẻ tốt hơn.
Nếu nó kéo dài cho đến đích của cuộc đời thì càng tốt nữa.
Đó là tâm trạng hiện tại của tôi.
Tuy nhiên, thời gian thật tàn nhẫn, nó trôi quá nhanh. Tôi đã nghĩ vậy khi bước ra khỏi xe ngựa và tiến vào chiến trường mà không có lấy một kế hoạch.
Tôi có lẽ cũng điên rồ chẳng kém…
Khi ngồi xuống chiếc ghế mềm trong phòng tiếp khách, sự hối hận nhanh chóng trào lên cổ họng tôi.
Dường như nhận thấy sự thay đổi màu sắc trên làn da tôi, cha đã đề nghị tôi uống chút gì đó. Nhưng đó không phải là một cảm giác có thể dễ dàng nuốt trôi chỉ bằng vài cốc nước, nên tôi đã từ chối.
Dù nói "ổn" nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Đó là bởi tôi vẫn mải suy nghĩ từ tối hôm qua đến sáng nay và không ngủ được chút nào. Ngay cả thời gian chợp mắt trên chiếc xe ngựa yên tĩnh cũng bị tôi bỏ qua khi mải nhìn chằm chằm ra cửa sổ để thoát khỏi hiện tại.
Nếu cuộc đính hôn bị hủy thì tôi sẽ cực kỳ hạnh phúc. Và tình trạng thể chất của tôi chắc chắn cũng tốt hơn nếu được biến mất ngay lập tức.
Thôi đừng tiếc rẻ con gà quạ tha - câu châm ngôn ấy bỗng xuất hiện trong đầu tôi khi chờ đợi.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên khắp căn phòng.
Để đáp lại, cha đứng dậy và vẫy tay với người vừa bước vào.
Mái tóc vàng pha bạc, phong thái nhanh nhẹn và gương mặt vui tươi.
Bên cạnh ông là một cậu bé có mái tóc đen bóng.
Tôi cố ý hạ thấp tầm nhìn của mình và tỏ ra vô cảm nhất có thể. Tuy đó là hành vi của một quý cô khi được giới thiệu với người khác chứ không phải một đứa trẻ.
Sau khi kết thúc lời chào mừng với cha, người đàn ông liền quay đầu nhìn tôi.
“Công tước Ranunculus, để tôi giới thiệu cho ngài. Đây là con gái tôi, Lycoris. Lycoris, đây là quý ngài công tước Ranunculus.”
Cha giới thiệu tôi với một vị công tước và ngược lại bằng những lời lẽ súc tích trong lúc kéo tôi về phía trước và buộc tôi phải đối mặt trực tiếp với người được chào hỏi.
“Một vinh dự để được gặp gỡ ngài. Tên con là Lycoris Radiata.”
Khi hoàn thành động tác cúi chào, tôi bắt gặp nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt ông. Đôi mắt sâu thẳm của đại dương ánh lên những tia sáng vui vẻ.
Công tước Ranunculus lớn hơn rất nhiều so với cha tôi; Ông có lẽ tầm 50. Tuổi già đã bắt kịp ông trên những nét nhăn ở mặt và đôi tay.
“Vâng, thật vui khi được gặp lại con. Chúng ta đã gặp nhau khi con còn là một đứa trẻ.”
Công tước nói bằng giọng dịu dàng trước khi hôn lên mu bàn tay. Những nhúm râu lởm chởm màu xám khiến làn da mỏng manh của tôi cảm thấy hơi nhột.
Khi tôi đề cập đến điều đó, những nếp nhăn trên góc mắt của Công tước càng nhăn hơn. Bằng cách chia sẻ một tiếng cười, cuộc giao tiếp ngắn ngủi của chúng tôi kết thúc.
“Ta phải ngạc nhiên với sự quyến rũ mà con đang có. Mặc dù mái tóc và màu mắt con được thừa hưởng từ mẹ mình thì đôi mắt chắc chắn là của cha.”
Những lời nói lên sự giống nhau giữa cha và tôi, đã làm cha trở nên bối rối và đáp “Mọi người thường nói vậy”.
Còn tôi lại khá phân vân vì được gọi là “quyến rũ”. Đó là một một lời khen mà tôi không quen được nghe.
“Nhưng con không nhìn tốt cho lắm. Phải chăng chuyến hành trình đã làm con mệt mỏi. Đây có phải lần đầu tiên con đi xe ngựa trong khoảng cách dài như vậy?”
Mối quan tâm và thông cảm lấp đầy đôi mắt xanh của ông. Sau đó, ông đặt một bàn tay ấm áp lên vai tôi và nói nhẹ nhàng rằng “Ngồi xuống nào” và thúc giục tôi làm vậy.
“C-con ổn. Thưa ngài. Chỉ cần đứng hoặc đi bộ một lát để phân tâm…”
Sự ngạc nhiên khiến tôi cho ra một phản ứng nói lắp.
“Đúng như ta nghĩ. Nguyên do làm con mệt mỏi là bởi yêu cầu gặp con của ta rồi. Hãy thứ lỗi cho ta nhé.”
“Không! Uhm…Con thích được đi đến những địa điểm mới. Thật tuyệt vời khi được ngắm biển ở một thành phố lớn. Và con đã được nhìn thấy những cối xay gió ở đường chính, nó là một nơi thăm quan thú vị… Ah. Không, những gì con muốn nói là, hôm nay, con đã rất vui vì được mời tới đây…”
Tôi hoàn thành những lời ngớ ngẩn của mình bằng một lời thì thầm xấu hổ. Đó là kỳ lạ. Và cũng thật bất thường vì tôi không mấy khi lo lắng như thế này.
May thay, công tước Ranunculus chỉ mỉm cười hạnh phúc và bảo tôi mô tả hình dạng cối xay gió.
Xem cách ông chăm chú lắng nghe câu chuyện khiến tôi ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
Ông lão có nụ cười chân thành trên gương mặt mình là thủ tướng của đất nước này.
Đây là một quốc gia quân chủ - với 5 công tước sở hữu lãnh địa và quyền lực chỉ đứng sau hoàng gia.
Xứ Ranunculus và xứ Lilia là hai trong số đó.
Để đảm bảo lợi ích, một thủ tướng của giới quý tộc đã được bầu lên.
Bởi địa vị và định kiến về người cha của một Yandere, tôi đã không mong đợi ông sẽ là một người tốt.
Thật là một suy nghĩ thô lỗ.
Ngài thủ tướng đã nói 'sự khát khao kiến thức của con là một tài năng đáng kinh ngạc’ với một nụ cười của niềm vui chân thực trên môi.
Nói thật, điều đó làm trái tim tôi rung động.
Bao nhiêu lần nó đã rung lên như thế?
Vâng, nhờ vậy mà tôi đã quên sự tồn tại của Yandere – ý tôi là, vị hôn phu của tôi ở bên cạnh mình.
Cha, người đứng phía sau, hắng giọng khiến tôi cuối cùng cũng nhớ lại mục đích của chuyến thăm này.
Tôi liếc xéo cậu bé đứng bên cạnh ngài thủ tướng
“Thứ lỗi cho ta. Lycoris, hãy để ta giới thiệu con với con trai mình.”
Bàn tay to lớn của ngài thủ tướng kéo cậu bé Wolfgang Eisenhut 10 tuổi về phía trước.
Cậu đã cho tôi một lời chào “Hân hạnh” với đôi mắt dán lên sàn nhà.
Với một câu “Tương tự” đáp lại, cuộc trò chuyện của chúng tôi bị cắt đứt.
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng đã làm cho hai người lớn lo lắng.
“Chuyện này thật rắc rối.”
“Lycoris, tại sao con không cùng con trai ta đi dạo vườn nhỉ?”
Với một 'cuộc đi dạo’ đột ngột…hai đứa trẻ 10 tuổi bị ném ra vườn.
Đây không phải những gì bạn sẽ mong chờ ở kế hoạch được đưa ra từ một thủ trưởng điều hành quốc gia. Trung thực mà nói, đây là một kế hoạch kém cỏi.
Trước hết, những người lớn nên nới lỏng không khí bằng cách gợi ý một chủ đề đơn giản, và cung cấp một hoặc hai vấn đề phổ biến mà chúng tôi có thể cùng nói về.
Nhưng sau đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng họ đang đóng vai trò của bà mối trong phim.
Ngay cả một người đàn ông chăm chỉ có chức có quyền cũng trở nên kém cỏi khi nhắc đến hai chữ mối lái.
… Nhận ra mình đang bắt đầu lạc đề, tôi lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu bé thanh mảnh tiếp tục theo tôi đến khu vườn.
Không biết là do di truyền hay vấn đề gì, nhưng so với tôi thì cậu ta thấp hơn hẳn dù cho chúng tôi bằng tuổi.
Mái tóc đen và đôi mắt tím rất đẹp.
Bất chấp đôi má mũm mĩm, vẻ sắc sảo đã bắt đầu hiển lộ trên gương mặt của cậu. Phong thái đi đứng của cậu cũng rất tiêu chuẩn, mặc dù đó có thể là bởi cậu biết mình đang bị quan sát.
Các nhân vật trò chơi đều có màu sắc đại diện.
Màu đen thuộc về cậu.
Trong trò chơi, cậu luôn mặc đồ đen. Và ngay cả bây giờ, cậu cũng khoác lên mình bộ đồ màu đen thêu chỉ bạc đắt tiền.
Khi vòm hoa hồng trong khu vườn hiện lên trong tầm mắt, cậu bé xinh đẹp này đã chặn phía trước tôi và nói.
“Em-Cậu có hiểu ý nghĩa về việc được chọn làm hôn thê của tôi không hả?”
Bởi nó xảy ra quá đột ngột, phản ứng của tôi đã bị trì hoãn và tất cả những gì tôi có thể làm là gật đầu.
Cậu bé với đôi mắt màu tím sậm đáng kinh ngạc của mình nhìn chằm chằm lại tôi.
“Tốt lắm. Tôi không thích cậu. Gương mặt cậu cũng đẹp đấy, nhưng người ảm đảm không phải mẫu người của tôi. Không chỉ có vậy, cậu quá cao. Đó là do dòng dõi của cậu nên tôi sẽ bỏ qua. Có điều, đừng bao giờ hiểu sai vị trí hôn thê, cũng đừng nghĩ đến việc mách bất cứ ai về hành vi của tôi.”
Ah… Phải.
Cậu ta có tính cách này.
Trung thực, trong một góc đâu đó ở tâm trí, cảm xúc của tôi đã nhẹ nhõm khi nghĩ thế.
Nỗi sợ tồi tệ nhất của tôi đã không xảy ra.
Ý tôi là, thời điểm gặp Wolfgang Eisenhut thì tôi đã không thay đổi.
Tôi không hiểu và cũng không thể kiểm soát được cách trái tim tôi làm việc rồi sẽ trở nên ám ảnh với cậu?
Mặc dù tôi biết mình có thể tự tay hủy diệt tình cảm đó, đôi mắt chói lọi của cậu đã không xuyên thủng hay làm cháy lên lửa đam mê trong trái tim tôi.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy thật đáng sợ rồi.
“Tuyệt vời. Thật tốt vì không phải vậy!!”
Tôi không phải masochistic.
Và tôi chỉ muốn đập thằng nhóc xấc láo này một phát vào đầu.
Nhưng là một người lớn trong cuộc sống trước đây, tôi không ngại tỏ ra độ lượng một chút.
Tôi cúi đầu, thưởng thức thực tế là tôi có thể cười vào mặt cậu ta.
“Cậu quả là một người thấp bé. Thảo nào mới thốt ra được mấy câu nhỏ nhen như vậy."
Ah ~ Lỡ lời.