Yandere-kei Otome Game no Sekai ni Tensei Shite Shimatta you desu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Arc Trường Học - III - Chương 02

Nếu không phải ở ký túc xá hay lên lớp, tôi sẽ dành khá nhiều thời gian để ở bên Wolf.

Còn Shade thì vẫn mải mê với những trò tán tỉnh với mọi người bất kể giới tính (theo tỷ lệ nữ 9 và nam 1) nhưng cậu luôn biết lúc nào phải bứt ra mỗi khi chúng tôi dự định nói chuyện riêng tư mà không cần tôi nhắc nhở.

Ví dụ như buổi 'làm việc' ngày hôm nay.

Thân là 'Thủ lĩnh nữ sinh tương lai', tôi sẽ phải lên kế hoạch quản lý sinh viên từ sớm.

Vị trí 'Thủ lĩnh nam sinh' và 'Thủ lĩnh nữ sinh' thường được một cặp nam nữ học năm thứ 6 hay còn gọi là năm cuối đảm nhiệm. Dưới quyền họ là các 'quận trưởng' được bầu trong năm thứ 5. Ở các năm nhỏ hơn thì không có sự phân loại rõ rệt như vậy. Đa số 'người quản lý' sẽ do 'thủ lĩnh' và 'quận trưởng' cử ra và quản lý một lượng sinh viên tầm mười người.

Rốt cuộc, ký túc xá của các thanh thiếu niên chứa đầy những vấn đề tuổi mới lớn, vậy nên nhà trường đã cho rằng biện pháp tốt nhất là chia nhỏ để quản lý.

Thực tế, 'thủ lĩnh' không có nhiệm vụ rõ rệt. Họ có thể giúp đỡ giáo viên, tư vấn, răn đe và khuyến khích các hành động của sinh viên trong nhóm bằng những bài phát biểu đầy cảm hứng theo tôn chỉ 'ưu nhã tuyệt đối để không làm mất danh dự của một sinh viên Học viện Pháp thuật Hoàng gia đầy vinh quang'.

Nhưng nói thật, người làm những việc đó thường là các 'quận trưởng' chứ không phải 'thủ lĩnh'. Tôi biết bởi tôi cũng từng đảm nhiệm vai trò tương tự vào năm ngoái.

Hôm nay 'thủ lĩnh nữ sinh' và 'thủ lĩnh nam sinh' sẽ phải đứng lên phát biểu trong một cuộc chào mừng sinh viên mới. Vậy nên Wolf và tôi phải làm việc liên tục để xây dựng nội dung bài phát biểu một cách hoàn hảo.

"Shade, em còn định lười biếng đến bao giờ?"

Shade là một 'quận trưởng' của năm nay.

"Nhưng 'quận trưởng' kia đã lo hết công việc rồi còn gì."

"Em thực sự đẩy việc cho cậu ấy đấy à?"

"Cậu ta làm tốt hơn em nhiều. Dù sao chúng em cũng không hợp nhau..."

Tôi liếc Wolf qua khóe mắt, nhận thấy anh vẫn giữ im lặng trước vẻ cợt nhả của Shade. Wolf là một cấp trên nghiêm túc và thực tế, có lẽ anh sẽ có cách giải quyết thích hợp hơn tôi.

Shade và quận trưởng khác dường như rất ghét bỏ lẫn nhau. Tất nhiên họ không bao giờ để lộ điều đó ra mặt, nhưng những cử chỉ nhỏ bé đã nói lên phần nào. Nếu tôi phải nhận xét, họ giống như hai loại chất hóa học không nên đặt gần nhau. Nhưng trường đã phân công như vậy. Chưa kể đến việc dòng dõi cũng là một yếu tố quan trọng để chọn 'quận trưởng'.

"Tóm lại, em đã xong phần việc của mình rồi, thế nên cậu ta có thể tự lo lấy mình."

Rõ ràng họ đã chia công việc ra thay vì hợp tác.

Việc đăng ký nội trú của các sinh viên năm nhất kéo dài trong một tuần đã kết thúc vào ngày hôm qua. Suốt một tuần đó đã có vô số vấn đề phát sinh, nên tôi thực sự hy vọng mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo sau ngày nhập học này. Dù sao thì khi học kỳ bắt đầu, các sinh viên sẽ được phụ trách bởi giảng viên chủ nhiệm để 'thủ lĩnh' và hiệu trưởng có thời gian quan tâm đến các công việc khác.

Tiếng nói và tiếng cười vang lên trên hành lang. Tuy không phải hành động phù hợp với phong thái của một quý cô, nhưng tôi vẫn để họ tự do một chút trong ngày hôm nay. Dù sao các cô gái đã phải vất vả rồi.

Hai 'quận trưởng' đáng yêu, nói cách khác 'hai người đáng thương bị buộc làm cấp dưới của tôi' lao vào phòng.

"Chị cả. Bọn em đã hoàn thành việc điểm danh sinh viên mới rồi ạ!"

"Thưa chị, không có trường hợp nào phàn nàn hay cảm thấy tồi tệ ở đây. Ah, chị đang bận chuyện với ngài Wolfgang sao? Thứ lỗi cho chúng em."

Đừng hiểu sai về tôi.

Lý do họ gọi tôi là 'Chị cả' không phải theo kiểu Yuri như trong trò Maria Watch Over Us, mà bởi đó là một truyền thống ở ký túc xá nữ.

Tất nhiên, cách gọi này không phải là bắt buộc, vẫn có rất nhiều cô gái gọi tôi là chị Lycoris, song cũng có nhiều người thích thú với trò chơi.

Khi tôi vẫn còn là một 'quận trưởng', một vài 'quận trưởng' và 'quản lý' dưới quyền tôi đã bắt đầu nó bằng cách gọi tôi là 'Chị cả' mỗi lần gặp mặt. Dần dần, tôi học cách làm quen và đáp lại bằng một nụ cười tự nhiên hơn.

"Cảm ơn. Các em đã vất vả rồi. Sau buổi lễ nhập học thì hãy dành thời gian nghỉ ngơi nhé. Các em đã làm rất tốt."

Cả hai đều tỏ ra vô cùng hạnh phúc với nụ cười ngượng ngùng xuất hiện trên môi. Điều đó làm tôi xoay đi để che giấu gương mặt không thoải mái của mình khỏi đôi mắt Shade.

Một trong hai người sẽ trở thành 'thủ lĩnh nữ sinh' vào năm tới. Họ có khả năng làm tốt nhiệm vụ được giao mà không cần hướng dẫn, hội tụ phẩm chất siêng năng và chăm chỉ một cách đáng ngạc nhiên.

Nhưng họ không phải bạn tôi.

Khi báo cáo hoàn tất, họ quay sang bắt đầu cuộc trò chuyện thú vị giữa hai người.

Điều đó ánh lên một sự thật mà tôi không muốn thừa nhận.

Tôi chỉ có một mình trong ngôi trường này.

Tôi không bị bắt nạt, họ không phớt lờ tôi và tôi cũng chưa từng bị từ chối khi tham gia hoạt động nhóm.

Nhưng tôi không có một người bạn thực thụ.

Bởi một lý do đơn giản.

Khi tôi mới nhập học, 'thủ lĩnh nữ sinh' của năm đó là Solana Brugmansia của gia tộc Brugmansia, một trong năm gia tộc Công tước. Tuy đã nghe tên, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự gặp nhau. Ngay lập tức, tôi đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ấy. Mái tóc vàng óng mềm mại, cử chỉ tao nhã và phong cách nói chuyện thanh lịch khiến cô giống như một nàng công chúa mà tôi vẫn thường mơ về lúc nhỏ.

Cô ấy giống như một người chị gái với tôi, nhưng sau nhiều lần chuyện trò, tôi nhanh chóng nhận ra vẻ cô đơn mà cô cố che giấu. Nói thế nào đây? Con người cô lúc ấy như tỏa ra hào quang 'xin đừng để tôi một mình'. Hơn nữa nhờ sự bảo trợ của Solana mà tôi mới thích nghi nhanh chóng với cuộc sống nội trú. Không chỉ có vậy, cô còn chỉ bảo tôi những bài học về lễ nghi, hiểu về chính trị trong trường học. Vậy nên tôi luôn ở bên cô như hình với bóng.

Còn mỗi lần thực hành nam nữ kết hợp trong các bài học về ma thuật, Wolf luôn là đối thủ, là người cộng tác cố định của tôi. Ngay cả sau khi rời lớp, chúng tôi cũng tiếp tục ôn tập cùng nhau.

Thế là phải mất một thời gian rất lâu tôi mới nhận ra được một điều.

Các hội nhóm đã được thành lập!!"

Tôi đã bỏ lỡ cơ hội để kết bạn mới.

Tất nhiên, tôi vẫn có thể gia nhập một nhóm nào đó. Tôi bắt đầu thảo luận tình huống của mình với chị Solana và nói rằng tôi sẽ làm quen với các cô gái cùng năm học mình, đương nhiên mối quan hệ giữa chúng ta không hề thay đổi.

Song...

Là một người bảo vệ quá mức, Solana liên tục xuất hiện sau lưng tôi và yêu cầu các cô gái như 'hãy mời Lycoris ăn trưa với em' hay 'cậu phải mời cô ấy vào nhóm mình'.

Tất nhiên, tôi nhanh chóng phát hiện ra điều cô đã làm. Rốt cuộc, các cô gái đã coi việc mời tôi đi ăn như một nhiệm vụ luân phiên.

Điều đó làm tôi thực sự muốn đập đầu vào gối và chết quách cho rồi. Nghĩ lại thì, tôi có lẽ nên biết ơn họ đã không tỏ ra thù địch với tôi.

Kể từ khi đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch cải thiện mối quan hệ giữa bản thân và mọi người. Nhưng kết quả không hề khả quan. Có lẽ đây là thứ gọi là định mệnh chăng? Ai bảo Lycoris trong trò chơi cũng không có bạn bè đây.

Những năm tiếp theo, tôi dần coi là chị Solana như một người cấp trên và tiếp tục dành thời gian của mình với cô. Cho đến khi chị tốt nghiệp cũng là lúc tôi trở thành quận trưởng của khu ký túc xá đồng học. Điều đó làm cơ hội trò chuyện của tôi với các đồng học tăng lên và rút ngắn khoảng cách giữa tôi và họ. Song đây là 'bè' chứ chẳng phải 'bạn'. Nhưng tôi không thể rút thời gian để khắc phục điều đó khi mà còn quá nhiều vấn đề và nhiệm vụ để giải quyết.

Còn phần Wolf, anh dễ dàng tạo dựng mối quan hệ hơn tôi rất nhiều. Thậm chí những người bạn của anh thường trêu chọc và đùa giỡn lẫn nhau không chút cố kị. Điều đó làm tôi không khỏi ghen tuông.

Trong ba chúng tôi, chỉ có Shade là con người của công chúng. Tất nhiên cậu chỉ thích nói chuyện với con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là các chàng trai sẽ không kề vai bá cổ cùng cậu. Chà... dù không nghe được họ đang nói điều gì, nhưng tôi dám chắc chủ đề cuộc trò chuyện của mấy cậu trai mới lớn không phải thứ gì hay ho. Rốt cuộc họ sẽ lập tức im miệng mỗi khi có sinh viên mới đi qua.

Nhân tiện, trước khi tốt nghiệp thì chị Solana đã để lại cho tôi một quả bom hẹn giờ. Nếu nó phát nổ trước khi đồng hồ điểm đúng giờ thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên.

Đây là những lời của chị.

"Em trai chị sẽ tham gia vào học viện trong năm tới. Bởi em ấy là đứa út nên nhà chị thường chiều chuộng nó quá mức. Vậy nên nó khá là ích kỷ... Điều đó làm chị lo lắm. Lycoris, liệu em có thể chăm sóc cho em ấy giúp chị được không?"

Và thế là trong lễ khai giảng này...

... Cậu bé vàng đã xuất hiện.

Được rồi, xin lỗi, ý tôi là Arutad Brugmansia đã xuất hiện.

Một trong những nhân viên quyến rũ nhất trong 'trò hẹn hò' với đại diện màu vàng.

Một kẻ ngây thơ và ngu xuẩn.

Mặc dù, từ thằng đần sẽ thích hợp hơn.