Mặc dù được gọi là 'lớp học' nhưng thực tế thì buổi khiêu vũ chung cho năm thứ 5 và thứ 6 giống như một vũ hội lớn.
Trước khi sự kiện diễn ra, một bức thư mời có chữ ký hiệu trưởng kèm thời gian tổ chức sẽ được công bố.
Lần này, nó diễn ra vào buổi tối trong một hội trường nhỏ của 'phòng khách'.
'Nhà khách' là tên mà đám học sinh chúng tôi hay gọi, tên chính thức của nó là 'Bảo tàng Văn hóa Nghệ thuật của Học viện Pháp thuật Hoàng gia'.
Lý do cho biệt danh khác xa nghĩa gốc đó là bởi nó được xây dựng chẳng khác nào một 'tòa nhà chuyên dùng để tiếp khách'. Tất nhiên, đó là bề ngoài. Bên trong tòa nhà này là kho lưu trữ các cuốn sách ma pháp quý hiếm. Nó cũng có một hội trường đủ rộng để các đội biểu diễn sân khấu tới từ thủ đô thực hiện các buổi diễn công khai hai năm một lần; một hội trường nhỏ chuyên để khiêu vũ, phòng tiếp tân và nhiều thứ khác.
Đối với các học sinh nam, đây là nơi để thử thách lòng can đảm.
Bởi nếu ta nghĩ theo chiều hướng tốt, tòa nhà là một di tích lịch sử. Nhưng nếu nghĩ ngược lại thì sự cổ kính của nó lại khiến ta cảm thấy rùng mình.
Đặc biệt là kho lưu trữ các cuốn sách ma pháp hiếm.
Một căn phòng khủng khiếp và đáng ngờ, nơi mà các học sinh không bao giờ được phép đặt chân tới.
Chính điều đó đã kích thích sự tò mò và sợ hãi của đám đông và làm cho tin đồn không bao giờ lắng xuống.
Họ nói rằng có một số học sinh từng tham gia cuộc thi can đảm ở đây đã biến mất.
Họ nghe được tiếng hú của một con quái vật đáng sợ.
Không, đó là tiếng khóc của một đứa trẻ chứ.
Hình như kho lưu trữ còn có một xác ướp đấy.
Sai rồi, tớ nghe nó được giữ ở tầng ngầm cơ mà.
Thấy bảo đó là xác ướp của một quỷ vương!
Họ nói vậy đấy. Tin đồn đến từ trường Ma pháp có khác, bảy kỳ quan của thế giới này cũng không ngớ ngẩn và giàu trí tưởng tượng đến thế. Xác ướp quỷ vương? Quỷ vương bị biến thành xác ướp? Nghe giống như chi tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu vậy nhỉ.
Nhân tiện, Quỷ vương chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử thế giới nơi tôi đang sống. Nơi duy nhất mà anh ta tồn tại là trong truyện cổ tích.
Còn về xác ướp trong kho lưu trữ, tôi dám cá đó là một hiểu lầm về thủ thư Hemlock 80 tuổi đã làm việc ở đây suốt sáu mươi năm.
Tin đồn có lẽ xuất phát từ tuổi tác của ông.
Khi nghe về tuổi 80, họ tất nhiên sẽ tưởng tượng ra một ông già cù lũ, nhăn nheo và khô quắt. Thực ra vẻ ngoài ông chỉ tầm 40-50 tuổi mà thôi. Những người sở hữu ma thuật mạnh mẽ thường trông trẻ hơn tuổi thật của họ. Tâm hồn ông cũng rất trẻ trung. Một tâm trí tươi mới đủ để ông nhảy nhót tưng bừng như một thanh niên và giúp đỡ giáo viên trong các việc lặt vặt.
Nhân tiện ông còn mời tôi uống trà bất chấp thái độ thiếu lịch sự mà tôi thể hiện trong lần gặp đầu tiên. Tất nhiên sau đó, tôi đã bị ông khiển trách một cách nhẹ nhàng.
Lạc đề.
Điểm chính của buổi học là các bài khiêu vũ kết hợp.
Đó là chất xúc tác cho các sự kiện lãng mạn giữa nam chính và nữ chính Lily của trò chơi.
Sau khi thử ướm hỏi Lily về mối quan hệ của cô, tôi mới nhận ra cô hiếm khi tương tác với các nam chính.
Ngoại trừ Shade, em trai tôi.
Sao tôi chả thấy lạ chút nào.
Cả hai người đều là năm thứ 5 và chung lớp nên có rất nhiều thời gian chạm mặt nhau, thậm chí tôi nghe nói hai người đã trở thành bạn.
Xem ra sự kiện 'Lily gặp Shade' đã diễn ra rồi nhỉ.
Song khi được hỏi về mối quan hệ giữa hai người, Lily trả lời tôi bằng một giọng thờ ơ.
"Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ."
Cô còn giải thích rằng Shade cũng dùng thái độ thả thính đó với tất cả các nữ sinh khác.
Người tiếp theo là Ru Xiang, một đồng học khác của cô. Những lời về anh ấy là:
"Em nghĩ đó là một người xinh đẹp."
Cô chưa bao giờ bắt chuyện với anh ta. Nó là một điều dễ hiểu. Xu Riang luôn bị đeo bám bởi 'người hộ tống tự xưng' tên Oria.
Chàng trai trẻ Oria làm tôi nhíu mày. Tên người anh em họ và đoàn tùy tùng của Art đã từng được đề cập trong trò chơi, nhưng Oria thì không. Thậm chí bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Ru Xiang có người bảo vệ cũng chưa bao giờ được nhắc đến.
Cho nên sự xuất hiện của anh ta thật kỳ lạ.
Tất nhiên, tôi không dám khẳng định. Ký ức trò chơi trong tôi đang dần tan rã. Thật khó để tôi nhớ ra được điều gì mới mẻ mà không có sự gợi ý.
Chưa kể, thời gian trong trò chơi và hiện tại cũng có sự chênh lệch đáng kể vì nhiều lý do.
Tóm lại, Xu Riang thường tự cô lập mình trong lớp và đâm đầu vào nhiệm vụ 'quận trưởng' mỗi khi rảnh. Cho nên sự kiện Lily gặp gỡ Ru Xiang ở hành lang rất khó diễn ra.
Về học sinh năm thấp hơn, Art thì...
"Em không biết cậu ta."
"Vậy sao?"
Có vẻ như cô chỉ biết tên cậu qua cuộc nói chuyện phiếm của chúng tôi. Vậy nên tôi quyết định dừng chủ đề ở đây.
Thật lòng tôi không hy vọng sự kiện 'Lily gặp Art' sẽ diễn ra. Đó là một khởi đầu cực kỳ tệ hại. Tôi không rõ là Art hay ai trong đoàn tùy tùng của anh ta đã bắt đầu cuộc xung đột ấy, nhưng vì lý do nào đó, Art đã tin rằng 'người thường = ăn xin' rồi bắt nạt Lily.
Học sinh tiểu học ngày nay có thái độ tốt hơn thế nhiều.
Nói cách khác, route có khả năng nhất hiện tại là Lily x Wolf.
Tôi phải nói rằng Lily trong trò chơi không nhất thiết phải chọn một trong bốn nam chính. Nhưng, cứ nghĩ tới khả năng Lily và Wolf sẽ yêu nhau lại khiến tôi nổi da gà. Có lẽ tôi nên thông báo chủ quyền của mình càng sớm càng tốt chăng? Là hôn thê của Wolf, tôi hoàn toàn có quyền làm như thế.
Chỉ là, tôi vẫn nghĩ, mình có nên cầm đèn chạy trước ô tô như vậy không? Bởi như thế thì khác gì 'đánh ghen' chứ? Song nhỡ chuyện đó xảy ra thì sao? Lúc đó lại quá muộn...
Không, Wolf trò chơi và Wolf hôn phu của tôi là hai người khác nhau. Wolf là một người nghiêm túc. Anh sẽ không đột ngột vứt bỏ hôn thê của mình.
Tôi cố nghĩ theo cách đó để trấn an bản thân. Ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm thấy buồn mỗi khi nghĩ tới tình cảm Wolf trò chơi đã dành cho Lily.
Trong mắt anh ta, Lycoris chỉ là một kẻ thừa thãi, một kẻ thứ ba.
Tôi trước đây cũng ghét cô ấy.
(Đừng tự chán nản nữa...)
Tôi nghĩ.
Tôi thích Wolf.
Có lẽ 'tình yêu' chỉ là một cảm xúc hóa học mạnh mẽ, nhưng làm thế nào tôi có thể không yêu anh, làm thế nào tôi có thể từ bỏ anh được chứ.
Nếu anh đột nhiên hủy hôn ước, tôi nghĩ mình sẽ từ chối.
Có khi tôi sẽ nguyền rủa tình yêu của cặp đôi ấy cũng nên.
Nhưng vậy thì tôi có khác gì Lycoris trong trò chơi đâu?
Phải chăng tôi đang bước lên con đường phản diện đó một lần nữa? Phải chăng tình yêu với Wolf sẽ khiến tôi rơi vào vực sâu?
Suy nghĩ ấy làm tim tôi đau nhói.
Thời gian diễn ra lớp khiêu vũ đã tới.
Hội trường trống rỗng ngày thường hôm nay rực rỡ hẳn lên với các nam thanh nữ tú.
Những bộ váy đầy màu sắc cùng gương mặt rạng ngời của họ khi thực hiện điệu nhảy trông hệt như những bông hoa tuyệt đẹp đang nở rộ vào mùa xuân.
Còn các chàng trai thì mặc vest, cà vạt được thắt lại một cách chỉnh chu, giày da bóng loáng như mới.
Điệu nhảy đầu tiên là van. Đây là điệu nhảy cơ bản nhất và dễ nhất cho các học sinh năm 5 và năm 6. Chỉ cần luyện tập cẩn thận, ngay cả những người thường không theo kịp nhịp điệu cũng có vượt qua nó dễ dàng.
Tôi quan sát gương mặt tỏa ra niềm vui của mọi người. Lily cũng đang cười. Hôm nay cô khoác lên bộ váy màu xanh ngọc lục bảo hệt như màu mắt mình. Mặc dù bộ váy vũ hội duy nhất mà cô có thật khiêm tốn, nhưng sự đơn giản và sắc dịu của chiếc váy càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô. Ngay cả bước đi của cô cũng vô cùng tự tin và hoàn hảo. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô nhận được một lời mời khiêu vũ nên nụ cười của cô ấy mới căng thẳng đến thế chăng.
Tay trong tay với cô là Wolf. Là một học sinh có phản xạ rất tốt, anh thường được giáo viên chỉ định hướng dẫn cho những người nhảy kém hơn. Điều đó sẽ giúp họ tìm lại sự tự tin của mình.
Tôi biết rất rõ điều đó, vì tôi từng học nhảy với anh trước khi chúng tôi tới trường.
Hôm nay tôi mặc chiếc váy màu đỏ tía như thường lệ. Sau khi trải qua vài vòng xoay với niềm vui, sự mệt mỏi đã bắt kịp tôi. Cuối cùng tôi rời khỏi sàn và trao đổi với giáo viên một vài chuyện nhỏ nhặt.
Khóe mắt tôi bắt gặp Wolf và Lily ngang qua mình.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người làm họ trông rất hợp nhau...
Ngừng. Ngừng lại ngay. Đừng nghĩ về mấy điều tự hành hạ bản thân như thế nữa.
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, mọi người rời khỏi sàn nhảy. Wolf đã nói điều gì đó với Lily rồi tiến về phía tôi.
Tôi hồi hộp nhìn anh đến gần.
Gương mặt Wolf đanh lại khi nói:
"Lycoris, có vài điều anh muốn hỏi em."
Tôi sững như trời trồng. Nhận ra mình đã thua trong cuộc chiến tâm lý khiến tôi không khỏi suy sụp. Tim tôi đập thình thình khi tự hỏi về điều Wolf sẽ nói.
"Bạn nhảy hôm nay... sao em lại chọn cậu ta vậy?"
"Hả?"
Tôi nghiêng đầu, không hiểu anh đang nói gì.
Bạn nhảy hôm nay? Lily? Không, Wolf đang hỏi về bạn nhảy của tôi thì đúng hơn? Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không nhớ mình đã nhảy với ai.
"Xin lỗi Wolf. Em chỉ muốn nhảy một chút mà thôi. Cậu ấy có vấn đề gì sao?"
"Ah, không có gì đâu. Ra vậy."
Tôi đưa mắt tránh nụ cười ngọt ngào của Wolf. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình giống như một thằng ngốc không hiểu chuyện.
Có vẻ như Wolf đang ghen tị. Dù sao thì bình thường tôi sẽ chỉ nhảy với Wolf hoặc Shade.
"Ừmm... Wolf này, em muốn hỏi anh một câu hỏi nghiêm túc."
Wolf gật đầu.
"Anh có tin vào số mệnh không?"
Rõ ràng câu hỏi của tôi đã khiến Wolf cảm thấy khó hiểu.
"Ý em là... anh có tin vào cái gọi là bạn tâm giao không? Đó là người yêu định mệnh của anh, là người được số mệnh gắn kết với anh và sẽ mang lại cho anh hạnh phúc. Một con người mạnh mẽ, lại yếu đuối... Trước một người như vậy, anh sẽ yêu cô ấy chứ?"
Wolf có vẻ hiểu ra và gật đầu.
"Tất nhiên rồi, vì đó chính là em."
#Lời tác giả:
Chương tiếp theo sẽ được viết dưới POV của Shade nhé. Các bạn biết sự hạn chế của POV 1 người rồi đó. Nếu tiếp tục viết POV Lycoris thì tôi sợ mình không thể truyền tải được hết ý tưởng của bản thân mất. Xin hãy hiểu cho tôi.
Sau đây là những cảm xúc cay đắng của tôi. Hãy bỏ qua nếu bạn không hứng thú. Thực ra tôi chỉ định than phiền về nhiệt độ mùa hè ở đây (Nhật) mà thôi. Chính nó, chính cái thời tiết chết dẫm này đã sát hại máy tính để bàn ưa thích của tôi!!!
Cuối cùng, tôi buộc phải cập nhập và gõ lại câu chuyện trên laptop. Đó là một rắc rối. Tôi thực sự sắp khóc rồi. (cry) Dù sao thì, mong các bạn và PC hãy cẩn thận với nhiệt độ mùa hè nhé. Đừng để như tôi.
9/7 : Sửa lỗi đánh máy. Cảm ơn người độc giả tỉ mỉ đã chỉ ra những thiếu sót này.
10/7: Thay đổi chi tiết, fix bug.