Sau khi các thành viên hội học sinh đã có mặt đông đủ, chúng tôi cùng đi tới hội trường.
Khi bước qua cánh cửa, sự ồn ào lập tức biến mất.
Mặc dù có thể phớt lờ những ánh mắt đổ xô về phía mình vì đã quen với nó, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng tới khả năng bản thân sẽ làm một điều ngu ngốc như phát ra tiếng nấc cụt hoặc vấp ngã.
Ngay cả khi tôi không phải một người quá để tâm tới danh tiếng, việc trở thành tiêu điểm bàn tán của cả trường là điều tôi muốn tránh hoàn toàn.
Tôi vòng tay qua cánh tay của Wolf. Nếu tôi ngã, anh chắc chắn sẽ níu tôi lại.
Ma thuật không quan trọng hóa giới tính. Nhưng học viện cũng là nơi các cô gái quý tộc học tập về lễ nghi. Cho nên việc họ được người hộ tống là rất bình thường.
Nhân tiện, lớp học khiêu vũ luôn là sự kết hợp của một cặp nam nữ.
Đó không phải điều gì đáng xấu hổ, và tôi cũng quen với nó.
Vấn đề là Wolf luôn bám theo tôi ở mọi nơi.
Tôi không rõ đó có phải là một thói quen hay không, nhưng thỉnh thoảng nó khá là khó xử.
Một người chồng tốt? Wolf á?
Tôi biết anh ấy có phần bảo vệ quá mức được chưa!
Vừa leo lên bục, tôi vừa mải suy nghĩ vẩn vơ.
Buổi chào mừng diễn ra rất suôn sẻ.
Thực tế thì Wolf đã nói hết mọi việc. Do đó tôi chỉ cần lặp lại những câu "Hãy tận hưởng cuộc sống học sinh và đừng để hối tiếc" với các học sinh cũ và "Thời gian các em ngồi trên ghế nhà trường sẽ trôi qua trong chớp mắt, hãy chăm chỉ và giữ vững tinh thần..." cho các học sinh mới.
Khi tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt tôi lập tức bị hút về phía hàng cuối nơi các học sinh mới đang đứng.
Cô ấy ở đó.
"Lily."
Thật may mắn vì nó xảy ra khi tôi đã kết thúc phần phát biểu của mình.
Dẫu biết cô ấy đã đến đây, song tôi không thể không run rẩy mỗi khi thấy cô. Dù tôi đã đặt người xuống ghế và giữ cho gương mặt thật bình tĩnh, nhưng tâm trí tôi vẫn bị cô xáo trộn.
Nữ chính có mặt ở trường là lúc trò chơi bắt đầu.
Nói cách khác, đấy là thời điểm khởi đầu cho bi kịch. Nếu tôi phải đưa ra ví dụ, hãy tưởng tượng về cảnh giới thiệu người thám tử trong các tiểu thuyết trinh thám.
Tất cả các nhân vật trong trò chơi sẽ si mê cô.
Tôi biết họ đều là những kẻ có vấn đề. Nhưng tình yêu với cô đã khiến cho cảm xúc tiêu cực như ghen tuông, chiếm hữu và lo lắng lớn mạnh hơn trong họ.
Một tình yêu kỳ lạ và bất thường.
Tất nhiên, cái gì cũng có mặt tích cực của nó.
Trong trò chơi có rất nhiều END khác nhau. Nếu chọn đúng, bạn có thể đưa câu chuyện tiến tới HAPPY ENDING nơi nữ chính đã dùng những cách tuyệt vời để xua tan mọi mặt âm u của nam chính. Không ai chết. Nữ chính sống một cuộc đời hạnh phúc mãi mãi về sau.
Một kết thúc có hậu cho tất cả.
Để thực hiện END đó, tôi cần tránh cho bản thân sa vào những cạm bẫy sẽ dẫn đến phản ứng xấu.
Tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn có ai phải chết để rồi phải sống trong hối hận.
Thật kỳ lạ khi tôi lặp lại những điều này.
Rốt cuộc, mọi thứ xảy ra phụ thuộc vào quyết định của nữ chính chứ đâu phải tôi.
Được rồi, cứ như vậy đi, tôi sẽ đóng vai người xem.
Ngay cả khi tôi tò mò cô ấy sẽ yêu ai, cô ấy sẽ chọn con đường nào.
Nếu... nếu cô chọn Wolf... tôi tự hỏi mình sẽ làm gì? Tôi sẽ chống lại cô ấy sao? Tôi có thể chống lại cô ấy không? Hay tôi sẽ buông xuôi và tự thuyết phục mình rằng đó là cách duy nhất để có được HAPPY ENDING?
Thú thật, khả năng đó là điều tôi sợ nhất.