~Lời mở đầu~
Cô đã nghĩ rằng đó như một giấc mơ.
Cảm giác tội lỗi và xấu hổ sục sôi trong lòng cô. Nhưng ẩn giấu đâu đó là cảm giác phấn khích như thể cô đang làm điều gì đó kì lạ.
Có thực sự ổn không nếu cô làm điều này với anh ấy không?
Sự bối rối mà cô cảm thấy bị nhấn chìm bởi một nụ hôn khiến tim cô đập rộn ràng. Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.
“Whooo…”
Mặc dù bị bối rối, nhưng cô cảm thấy một cảm giác vui sướng từ cái hôn ngày càng mạnh bạo từ anh ấy
Trước mặt cô là một hoàng tử tóc vàng, mắt xanh.
Vuốt ve má cô và che môi cô bằng đôi môi của anh ta, cô thở dài sâu trước sự ấm áp của đôi tay anh.
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh như đá quý của anh, sự lo lắng và bối rối mà cô đã cảm thấy cho đến lúc đó một cách kỳ diệu biến mất và một cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ai đó có thể khiến cô cảm thấy như vậy. Càng bất ngờ hơn khi đó lại là anh ấy.
Khoảnh khắc lòng bàn tay anh vuốt ve lưng cô, cô bất chợt tỉnh táo trở lại.
“Mm… Chờ đã”
Nhìn cô lúng túng đẩy ngực anh ra, một nụ cười nhẹ dần hiện lên trên khuôn mặt hoàng tử.
“Sao thế?”
Cô cảm thấy cực kì hối hận khi nghe giọng nói dịu dàng của anh.
Cô phải giữ bí mật. Cô không để nó lộ ra được
Tuy nhiên, cô muốn đền đáp ánh mắt chân thành của anh ấy.
Cô đã quyết định rồi. Với hơi thơ trở nên khó khăn do sự sợ hãi, cô rụt rè nhìn lên hoàng tử.
“Thư.. Thực ra...”
——Nếu nói ra, liệu anh ấy ghét mình không?
Khi mở miệng, sự lo lắng của cô biến thành quyết tâm. Cô phải nói cho anh ấy sự thật, “Thực ra em là con trai”
Anh lặng lẽ nhìn cô với đôi mắt xanh mở to, cô bắt đâu nhớ lại nơi mọi thứ đã bắt đầu.
.
.
.
“Mày đang giỡn với tao à.”
Ishiki Yuuri rời khỏi quán rượu với sự bực mình trong lòng .
Vào các buổi tối trong tuần, con phố bar chật kín các nhân viên văn phòng và sinh viên đại học ở độ tuổi của anh. Nhanh chóng luồn qua nhóm người đó, Yuuri đi nhanh về phía sân ga.
“Chờ đã, đơi tao nói-!”
Chạy từ phía sau với vẻ bối rối là người bạn Tabata Riku của anh.
Ban ngày, anh ấy đã nói “có chuyện tao cần nói với mày bằng mọi giá bằng hữu” với vẻ mặt nghiêm trọng và gọi Yuuri ra đây.
Anh chàng này đã khiến anh khó chịu từ hồi trung học, dù vậy anh ấy vẫn là bạn của anh nên Yuuri vẫn đến vì lo lắng không biết chuyện gì mà có thể khiến người như anh ta lại nói vậy . Hóa ra chẳng có gì cả. Chỉ là một buổi hẹn hò nhóm mà anh ta sắp xếp.
“Nhìn tao này, thằng ngốc, mày nghĩ coi nếu tao hỏi thẳng mày thì chắc chắn sẽ không đến mà nên tao mới làm vậy đó.”
“Rõ ràng vì tao không quan tâm. Tao thậm chí đã nhờ người khác làm thay ca của tao để đến chỗ mày. Nhưng đúng thật là lãng phí thời gian.”
“Đừng nói vậy chứ. Thỉnh thoảng thư giản và vui vẻ một chút cũng có sao đâu. Hay là các cô gái hôm nay tao mời không xinh sao?”
Khi anh nhìn chằm chằm vào Riku một cách im lặng với ánh mắt nói rằng ‘Mày đang làm phiền tao đấy!’, Riku dừng lại như thể cuối cùng anh ta đã hiểu ra thông điệp.
“Được rồi, lỗi của tao. Nhưng nếu hôm nay mày không vui, thì khi nào mày sẽ vui chứ?”
Không nhìn lại, Yuuri đáp lại người bạn mà anh đã quay lưng lại bằng một cái vẫy tay.
Tôi không có thời gian để chơi đùa với hắn.
Kể từ khi cha mất khi anh còn nhỏ, mẹ của Yuuri đã nuôi anh và em gái nhỏ hơn ba tuổi, Aika, một mình.
Anh, được nuôi bởi một người mẹ luôn nỗ lực vì anh và cô em gái, nên từ khi còn nhỏ anh đã có ý thức tự giác rất cao. Cuối cùng khi lớn và đã tìm được một công việc khi bắt đầu học trung học. Anh đã dành cả số tiền anh kiếm được để lo cho gia đình. Nhưng đó không phải là điều mẹ anh mong muốn. Ngược lại, bà cứ kêu anh giữ số tiền mà anh kiếm được để chi tiêu cho bản thân. Bà cũng thỉnh thoảng gửi tiền giúp đỡ anh nên không phải là họ sống trong cảnh nghèo khó.
Dù vậy, anh vẫn là đàn ông trong nhà, anh có trách nhiệm bảo vệ mẹ và em gái nếu cần. Kể từ khi còn nhỏ, anh luôn muốn trưởng thành nhanh chóng để có thể giúp mẹ mình.
Tuy nhiên, ba năm trước, mẹ anh thông báo rằng có một người mà bà đang xem xét để tái hôn. Cả Yuuri và em gái Aika đều không trẻ con đến mức từ chối người ba mới này.
Đối với người mẹ đã chịu khổ sở lâu nay, họ mong muốn bà hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Người đàn ông đó, là ông chủ của bà, là một doanh nhân sở hữu nhiều cửa hàng. Nhờ ông ta, cuộc sống của họ trở nên thoải mái hơn trước. Ông ta cũng khuyến khích anh vào đại học, điều mà Yuuri đã do dự.
Dù vậy, Yuuri cảm thấy một sự bất an kỳ lạ.
Không phải là anh không thích người cha mới này. Quan hệ của họ cũng tốt. Tuy nhiên, anh cảm thấy không thoải mái. Như thể anh đã bất ngờ mất đi vị trí của chính mình.
Cảm giác mà anh không hiểu này thật khó chịu. Sẽ càng khó chịu hơn nếu cha mẹ anh biết, nên anh quyết định chìm đắm trong công việc của mình. Vì anh chỉ có thể cảm thấy yên bình khi làm việc, nó đủ để không phải nghĩ về bất cứ điều gì khác. Từ công việc, anh có thể chịu đựng được những cảm xúc ở trong lòng mà không thể diễn tả bằng lời.
Dù sao đi nữa thì hôm nay đúng là một ngày tồi tệ mà. Tên khốn đó—từ giờ tôi sẽ không quan tâm dù anh ta có phiền lòng vì chuyện gì.
Phòng khách yên tĩnh khi anh trở về nhà. Sự yên tĩnh này khiến anh suy nghĩ về Aika, cô em gái nhỏ của anh người cũng đã trở thành học sinh trung học năm hai , có lẽ con bé đang làm việc bán thời gian hoặc đi chơi với bạn bè.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, anh định nằm xuống sofa thì giẫm phải thứ gì đó.
Đây là gì?
Nhìn vào nó, đó là một tiểu thuyết dành cho con gái. Một người đàn ông tóc vàng và một người phụ nữ tóc nâu mặc trang phục phương Tây được mô tả trên bìa. Có lẽ Aika đã để lại nó sau khi đọc.
Em ấy thấy loại chuyện này thú vị ư?
Loại giải trí này chẳng có gì thú vị với anh, nhưng em gái anh thường thích đọc những cuốn sách như thế này.
Anh bắt đầu đọc, đó là câu chuyện về một hoàng tử và một cô gái trong thị trấn. Nữ chính, người đã mất trí nhớ, gặp hoàng tử, anh ta đãchăm sóc cô một cách ấm áp, cho phép cô ở lại lâu đài cho đến khi cô khôi phục trí nhớ. Trong khi ở đó, cô và hoàng tử trở nên thân thiết… đại loại như vậy. Nhưng, càng đọc tiếp, anh càng nghĩ; đây có phải là thứ mà một học sinh trung học nên đọc không? Nó đầy những cảnh gợi cảm. Là một người anh trai, anh đã có những cảm xúc lẫn lộn trong đầu.
Anh là một người không để ý đến những thứ mà ở độ tuổi anh nhiều người quan tâm đặc biệt là tình yêu.
Dù cho anh có ngoại hình gọn gàng và khá góc cạnh, nên các cô gái thường tiếp cận anh dù anh có phớt lờ họ. Vì vậy, anh chưa bao giờ đi với những người con gái khác.
Càng tiếp tục đọc, anh càng cảm thấy rằng mình chưa bao giờ trải qua những cảm xúc này.
Dù đã hai mươi tuổi rồi, nếu anh nói những điều này ra anh sẽ bị chế giễu, nên anh không bao giờ nói về nó; anh vẫn là kẻ ế toàn tập, một người chưa có một mảnh tình vắt vai. Em gái anh mặc dù nhỏ tuổi hơn anh nhưng nó đã giỏi hơn anh rất nhiều ở khoảng tình cảm này.
Khi câu chuyện cuối cùng tiến đến cao trào, một sự bồn chồn bắt đầu tràn ngập giữa hoàng tử và nữ chính . Sau đó…
“Ồ, anh về rồi à.”
“Ack!”
Anh nhảy lên trước giọng nói bất ngờ. Anh nhìn em gái mình, Aika, đang xem xét biểu cảm của anh.
“C-cái gì… em đã về rồi à?”
“Ca trực của em thay đổi nên em được nghỉ. Cuốn tiểu thuyết đó nó có thú vị không?”
“hả-ah… anh chỉ đang đọc qua thôi.”
Khi Anh nhận ra rằng đã hai giờ trôi qua kể từ khi anh bắt đọc cuốn tiểu thuyết đấy
Nhưng thật là xấu hổ khi đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn một cách hăng say như vậy, vì thế anh vứt nó lên ghế sofa với thái độ như thể anh vừa mới nhặt nó lên cách đây một lúc.
“Hừm,” em gái anh đáp lại, rồi đi vào với vẻ không quan tâm. Anh theo bản năng đứng dậy.
“À, em ăn gì không anh nấu cho?”
Khi mẹ không có ở nhà, nấu ăn là công việc của anh. Đó là một thói quen đã ăn sâu vào máu của anh. Ngay cả khi chỉ có hai người, anh vẫn cảm thấy cần làm gì đó và vô bếp mở tủ lạnh.
Aika lắc đầu với một nụ cười cay đắng.
“Em có thể tự làm mọi thứ vì em không còn là trẻ con nữa. Vì hôm nay anh hiếm khi nghỉ, sao anh không thư giãn một chút?”
“Sao vậy?”
“Vì anh chỉ toàn làm công việc bán thời gian và việc nhà kể từ khi học trung học. Bây giờ chúng ta Ba Shinichiro rồi, anh không cần làm việc nhiều như thế. Anh là sinh viên đại học, sau cùng, hãy tận hưởng bản thân một chút đi!”
Shinichiro là cha dượng của chúng ta. Tương tự như những lời Riku nói với anh vài giờ trước, một kỷ niệm không vui bất chợt hiện lên trong đầu.
“Anh thực sự không sao…”
“Mẹ cũng lo lắng cho anh. Anh toàn lo lắng về những chuyện trong nhà. Anh không cần phải kè kè bên em nữa . Đã đến lúc anh tìm một cô bạn gái rồi đấy.”
Tìm một người bạn gái... phải rồi...
Chăm sóc em gái và nhà cửa từ khi còn nhỏ, điều đó đã khiến người làm anh như anh phải làm tất thẩy những gì anh có thể làm. Anh sống với như thể đó là nghĩa vụ của mình cho đến tận bây giờ, nên ngay cả khi bây giờ được bảo đi ra ngoài và vui chơi, anh cũng không biết phải làm gì.
Nhưng, Aika đã nói, mẹ anh bây giờ có một người bạn đời mới. Em gái anh ở độ tuổi mà cô có thể tự nấu ăn cho mình. Anh không cần phải làm việc từ sáng đến tối. Để làm mọi thứ dễ dàng hơn một chút cho bản thân, anh không cần phải làm việc cật lực trong khi vẫn học hành.
Mặc dù mọi thứ đã tốt hơn trong một thời gian, chỉ riêng Yuuri là không thể hòa nhịp theo dòng chảy đó.
Khi nhận ra điều này, một lần nữa, cảm giác bất an không thể diễn tả được tràn ngập trong tim anh.
Tương đương với lớp 11 bên mình