Nhìn lên trên, anh phát hiện ra cành cây mà anh đã bị ngã, nó khá là cao. Anh thấy bất ngờ với cơ thể mình khi tiếp đất mà không bị một vết xước nào.
Nhìn người đàn ông này anh thấy anh ta thờ ơ một cách đáng ngạc nhiên khi có ai đó rơi từ trên trời xuống. Có phải anh ta đang quá bối rối, hay anh ta chỉ là một kẻ kì lạ?
“Ừm, anh không bị thương gì phải không?”
Người đàn ông cười khúc khích trước câu hỏi của Yuuri, như thể anh ta vừa nghe điều gì đó kỳ lạ.
“Tôi không yếu đến mức tự làm mình bị thương sau khi đỡ em.”
“Ha-ha-…”
Nhìn người đàn ông, anh ta trông có vẻ ở độ tuổi giữa đến cuối hai mươi. Yuuri chưa bao giờ chắc chắn về tuổi tác của người nước ngoài nhưng cảm thấy rằng khoảng cách tuổi tác giữa họ không lớn lắm. Dù vậy, vẫn bị đối xử như một con vật nhỏ nhắn, nó không hề buồn cười chút nào. Tuy nhiên, biểu hiện của anh ta giống như một trưởng lão thông thái, Yuuri sẽ không ngạc nhiên nếu anh ta già hơn anh.
Khi nhìn kỹ hơn, Yuuri nhận ra bộ quần áo của người đàn ông không phù hợp với thời đại. Áo dài trắng, quần tối màu và bốt, giống như những thứ bạn thấy trong truyện tranh hoặc tiểu thuyết. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh thêu những hoa văn vàng tinh xảo dọc theo viền áo, khoác trên vai. Có thể nói ngay lập tức rằng nó rất sang trọng. Hơn hết, bộ ngực lộ ra qua áo sơ mi trông cứng cáp và săn chắc.
'Mình khá chắc chắn đã gặp người đàn ông này trước đây… liệu có phải anh ta là một diễn viên nổi tiếng không nhỉ?'
Lúc đó, Yuuri có một cảm giác không lành.
"Huh?"
Điều khiến anh chú ý là bộ quần áo anh đang mặc, khác hẳn với những gì anh nhớ.
Anh chắc chắn đã mặc áo hoodie và quần chinas như thường ngày khi rời khỏi nhà. Nhưng, cái ống tay áo bồng bềnh này là cái quái gì vậy?
Huh..? Đây có phải là một trò đùa của ai đó không?
Bây giờ anh mới nhận ra, có một cảm giác căng cứng quanh eo và phần thân dưới của anh cảm thấy vô cùng thoáng mát. Lo lắng nhìn xuống, anh thấy mình đang mặc một chiếc váy nữ tính đáng yêu phủ đầy diềm xếp nếp.
"Huh? Chuyện gì đang xảy ra vậy..?”
Anh có cảm giác kỳ lạ về cơ thể mình. Sau khi nhanh chóng cởi cúc áo trong cơn hoảng loạn, anh không nói nên lời trước cơ thể hiện ra bên dưới.
"GÌ-!"
Nhỏ. Thành thật mà nói, chúng thực sự rất nhỏ nhưng chắc chắn có những vết lồi ở đó. Thay cho bộ ngực phẳng lì đầy nam tính cách đây không lâu, giờ đã có những dấu hiệu ít ỏi của một người phụ nữ.
Đột nhiên anh bất chợt nắm lấy thứ gì đó bên dưới mình trong sự hoài nghi và sợ hãi, anh chắc chắn đã không cảm nhận được nó.... Anh đã mất thứ đó..
Đ-điều đó có nghĩa là…?
Không thể nào, sự nam tính của tôi đ-đã…
Nếu mọi chuyện giống như một cơn ác mộng, có lẽ anh sẽ ngất xỉu vì sốc. Anh quá sợ hãi để xác nhận sự thực đang đằng đằng trước mắt
"Em có ổn không…? Em bị thương ở đâu hả?”
Nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt anh, Người đàn ông ấy không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.
“Ha… ừ… ừm… Này tôi, tôi trông như thế nào…?”
Ngay cả bản thân anh cũng tự hỏi đó là loại câu hỏi gì. Nhưng vì đầu óc anh trống rỗng nên đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Trước đây, anh là kiểu chàng trai có khuôn mặt góc cạnh và lạnh lùng. Nhưng bây giờ, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ này… tung bay trong làn gió nhẹ là gì? Mặc dù anh chưa bao giờ để tóc dài, nhưng những lọn tóc màu mật ong bóng mượt giờ đây đang chảy nhẹ nhàng và bồng bềnh trên ngực Yuuri.
Người đàn ông nghiêng đầu bối rối.
“Hả? Chà, nói sao nhỉ? Anh thấy em khá đáng yêu.”
“Không, không phải thế. Tôi không hỏi anh cảm thấy tôi như thế nào, mà ý tôi là theo anh tôi là cái quái gì ?!?"
“Hmm… cô bé em có cách nói chuyện kỳ lạ nhỉ? Dựa vào vẻ ngoài của em thì anh nghĩ em là một tiểu thư quý tộc của một gia đình nào đó… nhưng chẳng phải đã đến lúc em nên cài lại những nút áo đó rồi sao? Một tiểu thư không nên để lộ ngực một cách bất cẩn như vậy chứ.”
“Haaah…”
Người đàn ông ho và xấu hổ lảng mắt đi. Trong khi đó, Yuuri thốt ra điều gì đó vừa rên rỉ vừa thở dài rồi lắc đầu. Dù là người hỏi nhưng anh cũng không nghe được phần lớn câu trả lời của người đàn ông.
Tôi đã biến thành một cô gái… Tại sao, làm thế nào….?
Làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Nếu đây là mơ thì hãy đánh thức tôi dậy nhanh lên!
“Chết tiệt thật!!…”
Có lẽ cảm thấy Yuuri không có tâm trạng để nghe những gì anh ta đang nói, người đàn ông khoác áo khoác lên vai Yuuri.
Khi người đàn ông đứng dậy, chiều cao của anh ta trở nên rõ ràng hơn. Anh ta có lẽ cao hơn 30cm so với chiều cao 160,5cm đáng thương của Yuuri. Khuôn mặt anh ấy rất thanh tú, chân tay thì dài và thon. Nhìn gần, khuôn mặt anh đẹp đến lạ thường. Gần giống như một tác phẩm nghệ thuật. Nghệ thuật sao…? Cuốn sách của em gái anh mà anh đã đọc tối hôm trước hiện lên trong tâm trí anh. Bộ quần áo và khuôn mặt mà anh cảm thấy rất quen thuộc, chẳng phải chúng giống với người được vẽ trên trang bìa sao?
Chắc chắn rồi. Không, điều đó thật ngớ ngẩn. "Nó là gì?" “Không… không thể nào, nhưng…” “Hm?” Ký ức đêm qua lại ùa về bên trong anh.
Anh nhớ lại tên hoàng tử trong tiểu thuyết.
“C-cậu là… Hoàng tử Alex? Hoàng tử của Vương quốc Elegia?”
Đôi mắt của người đàn ông hơi mở to. Giây tiếp theo, anh cười khúc khích.
“Đó là cái tên mà Anh chỉ được gọi bởi những người thân thiết nhất với anh thôi, nhưng điều đó em nói cũng đúng.”
Vào lúc đó, Yuuri không nói nên lời. Có vẻ như anh ấy đang ở trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Đây là sự trang mới cho cuộc đời của anh sao? Có vẻ như anh đã rơi vào thế giới này trong cơ thể một người phụ nữ.
'Nếu đây là mơ thì hãy đánh thức tôi dậy đi!'