“Chuyện hôm qua cho tao xin lỗi nhé.”
“Tao đã nói là không sao mà.”
Trên đường đến trường đại học ngày hôm sau, anh gặp Riku và cậu ấy đã xin lỗi ngay lập tức.
Vì chuyện tối qua đã trôi qua rồi nên sự bực tức của anh cũng đã giảm bớt. Tất nhiên, bị lừa đi chơi là một cảm giác khó chịu, nhưng thực chất tên Riku cũng không phải là kẻ xấu. Không khó để tưởng tượng rằng, theo một cách riêng của mình, câu ấy cũng vì cố gắng để người bạn thường xuyên chìm đắm trong công việc của mình được nghỉ ngơi. Tuy nhiên, cách cậu ấy thực hiện thì lại thực sự rất tệ.
“Chỉ cần nói với tao vào lần sau.”
“Nếu tao nói với mày, mày sẽ từ chối tao. Đúng chứ?”
“Tao sẽ không từ chối đâu nhưng mà… chỉ thi thoảng thôi đấy.”
Riku nhìn Yuuri ngạc nhiên. Khi thấy người bạn của mình lại nói ra những lời tích cực như vậy. Đêm hôm trước, sau khi nói chuyện với Aika, Yuuri đã suy nghĩ. Mặc dù sẽ không thể tìm được người mình thích ngay được. Tuy nhiên, nếu anh tiếp tục cố gắng trải nghiệm những điều mà anh đã tránh né cho đến giờ, biết đâu anh lại tìm được định mệnh của cuộc đời mình thì sao. Mặc dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng anh có chút suy nghĩ trước những lời nói của em gái mình.Nhưng làm sao anh có thể nói là ‘Vì em gái tao bảo vậy’ Một lý do hết sức đáng thương như thế, với tên như Riku
“Ồ. Trong trường hợp đó, với tất cả tấm lòng của tao-…hả!?”
“Mày sao thế?”
Đèn đường đi bộ đã chuyển sang màu xanh. Nhưng Riku, người đang bước đi một cách đắc thắng, đột nhiên nhận thấy điều gì đó và hét lên. Yuuri theo lẽ tự nhiên nhìn theo hướng nhìn của cậu ấy đang nhìn. Ở đó, từ phía bên kia ngã tư nơi đèn giao thông cho xe lưu thông đang đỏ, anh nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao hết tốc lực về phía này.
Khoảnh khắc anh đã nhận ra, không còn nơi nào để thoát được. Và trong chớp mắt, chiếc xe khổng lồ đâm thẳng vào anh khiến anh văng ra.
Thanh cản crom của chiếc xe, phản chiếu với ánh sáng trời, biến mọi thứ xung quanh anh thấy thành màu trắng.
Đó là một cú va chạm cự kì mạnh, không giống bất cứ vết thương nào anh từng cảm thấy trước đây. Và với điều đó, ý thức của Yuuri bị dập tắt.
.
.
.
Mọi thứ đang quay cuồng trong đầu anh.
Dù mắt vẫn nhắm nhưng anh lại cảm thấy chóng mặt và có cảm giác đau nhói kỳ lạ trong đầu. Cảm giác thật tồi tệ, nó như một cơn say xe cực kì khủng khiếp.
Cảm giác tồi tệ ấy khiến suy nghĩ của anh trở nên mơ hồ. Tuy nhiên, dần dần anh lấy lại được sự tỉnh táo trở lại và đầu óc trở nên minh mẫn hơn.
Đúng rồi. Mình…
Mình đang trên đường đi học với Riku. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Riku và chiếc xe tải đó. Chuyện gì đã xảy ra với mình?
Anh có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng chim hót xung quanh. Anh thề rằng khu vực canh đang ở là một nơi trong thị trấn đầy những tòa nhà thương mại. Kỳ lạ thay, mùi hương mà anh ngửi thấy bây giờ là mùi cỏ xanh tươi mát.
Mình đang ở đâu vậy..?
Khi mở mắt ra, tầm nhìn của anh mờ mịt. Từ trong bóng tối, những mảng sáng chói lọi xuyên qua, ánh sáng rực rỡ khiến anh choáng váng. Anh xoay người để tránh ánh sáng chói và nghe thấy một âm thanh khó chịu.
Cọt kẹt cọt kẹt
Ngay lúc đó, anh đã ngã xuống.
“..Aaa!”
Bịch.
Anh rơi thẳng xuống khiến mặt, mũi anh chịu một cú đập mạnh.
“Đau quá… chuyện quái gì thế này?!.”
Không thể nào mình lại bay vào khu vườn nào đó khi bị xe tải đâm chứ, đúng không? Thật ngớ ngẩn.
Tuy nhiên, ngoài cảm giác tồi tệ, anh không cảm thấy bất kỳ chấn thương nghiêm trọng nào mặc dù đã nhận một cú đâm mạnh từ xe tải đó như vậy. Đúng thật là kì lạ.
Vẫn còn bối rối suy nghĩ, anh nhẹ nhàng lắc đầu. Đưa tay lên sờ đầu theo phản xạ. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng cười nhẹ gần đó.
“Em ổn chứ?”
“Ha, hả? ...À, chắc là ổn.”
Thực sự, anh không biết mình có ổn không.
Giọng nói mượt mà và mềm mại đó khác hẳn bất kỳ giọng nói nào anh từng nghe. Ngước mặt lên nhìn người phát ra giọng nói đó, anh trở nên cứng đờ.
Trước mắt anh ta là một người đàn ông đẹp đến mức anh phải ngạc nhiên với mái tóc vàng óng ả như được sinh ra danh cho anh ta.
Làn da nhợt nhạt như mặt trăng. Đôi mắt lấp lánh như ngọc bích với các mảnh ngọc lục bảo sáng chói trên áo. Các đường nét thanh tú của anh ta quá rõ ràng, trông như được chạm khắc từ đá cẩm thạch. Anh ta có một vẻ hoàn hảo khiến người ta cảm thấy khó thở khi tiếp cận.
Tuy nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt hiền từ cong nhẹ xuống và đôi môi mỏng tinh tế của anh ta khiến vẻ đẹp hoàn hảo đó trở nên gần gũi.
Mái tóc của anh ta được một bên được gài sau tai, buông lời che nhẹ đôi mắt xinh đẹp. Điều đó tạo nên một vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Người đàn ông mà Yuuri thấy bây giờ tràn đầy vẻ đẹp không thuộc về thế giới này. Dù là người cùng giới, nhưng từ anh ta cậu cảm thấy có một sức hút bí ẩn khiến anh có thể yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng, anh cảm thấy như mình đã gặp anh ta ở đâu rồi. Khi anh vô tình nhìn chằm chằm vào anh ta, người đàn ông càng nheo mắt xanh lá cây của mình lại và nói
“Có vẻ như một chú chim bé nhỏ dễ thương đã ngã xuống. Em đang ngủ trưa à?” “Chú chim nhỏ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng đưa một ngón tay đeo găng trắng và lau đi vết bẩn trên mặt Yuuri. Đó là lúc Yuuri nhận ra anh đã ngã đè lên người anh ta. Anh nhảy dựng lên trong hoảng loạn.
“Ack! …Xin lỗi!”
Nhìn xung quanh lần nữa, anh thấy những cây lớn vươn cao sau lưng người đàn ông. Nó hoàn toàn khác biệt so với nơi anh ở, xung quanh cây lơn là một ngọn đồi nhỏ. Không xa, có một tòa lâu đài kiểu phương Tây lớn và cực kì xa hoa.