Xác suất để tôi gặp và yêu em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Girl I Picked Up in the Back Alley Turned Out to Be the Heroine of a Bad Ending Otome Game

(Đang ra)

The Girl I Picked Up in the Back Alley Turned Out to Be the Heroine of a Bad Ending Otome Game

カボチャマスク

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn học đường về hành trình cứu nữ anh hùng sau cái kết tồi tệ của cô ấy.

0 3

Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

(Đang ra)

Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

Nanigashi Shima

Nhưng có một điều mà cậu không hề biết - cô đã mất đi thị lực của mình từ lâu. Dù vậy, cô vẫn ngày ngày đến trường đại học, quan tâm đến các câu lạc bộ, có thêm nhiều người bạn mới - và mơ ước một ngà

7 16

Có một diễn đàn ở nơi hoang dã

(Đang ra)

Có một diễn đàn ở nơi hoang dã

두부두부

Nhưng có nhiều người kỳ lạ qué.

0 3

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

26 443

Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

(Đang ra)

Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

Isshiki Koutarou

Đây là một câu chuyện về một nhân vật thậm chí chẳng tồn tại trong game, trên con đường lật kèo bằng ý chí và kiến thức của mình!

96 12794

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

2 5

Oneshot - Chương 1.6: Sét đánh giữa trời quang

“Cậu có biết tỉ lệ các cặp đôi tiến tới hôn nhân sau tình yêu sét đánh chiếm bao nhiêu phần trăm không?”

Trong phòng sinh hoạt CLB, khi tôi đang cặm cụi ghi lại kết quả quan sát thiên văn thì Inori chợt hỏi một câu lạ lùng như vậy.

“Thế cậu có biết chuyện này không? Có một nghiên cứu cho thấy rằng chỉ cần bị ai đó làm phiền trong vòng hai giây thôi thì tỷ lệ mắc lỗi sẽ tăng gấp đôi, hiệu suất làm việc tụt dốc đáng kể đấy.”

“Mắc lỗi nhiều vậy chi bằng dừng hẳn đi cho rồi.”

“Cái đó người ta gọi là ‘ngụy biện’ đấy.”

“Thế cậu có muốn biết không? Tỉ lệ các cặp đôi tiến tới hôn nhân nhờ tình yêu sét đánh ấy.”

Tôi thoáng nhìn về phía Amamiya. Thực ra chẳng cần xác nhận làm gì, tôi thừa biết cậu ta đang vẫn đang ngủ, Tatsumi-senpai thì từ lúc đi vệ sinh tới giờ vẫn biệt tăm biệt tích. Thành viên của cái CLB này vô tổ chức vậy đấy.

Thở dài một hơi, tôi đặt cây bút xuống rồi quay sang Inori.

“Thôi được rồi, tớ muốn nghe.”

Chẳng biết cô đào đâu ra số liệu kiểu đấy nữa? Nhưng với tôi - một thằng bị ép hẹn hò vì tình yêu sét đánh của cô thì chuyện này lại khá thú vị. Biết đâu nhờ vậy mà tôi có thể chứng minh rằng “yêu từ cái nhìn đầu tiên” chỉ là cảm xúc bồng bột nhất thời thôi thì sao?

Thấy tôi lắng nghe, Inori hào hứng nói:

“Theo kết quả của một cuộc khảo sát thì 43% trong số 137 cặp vợ chồng là tiến tới hôn nhân sau khi ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ đấy. Tức là tỉ lệ tìm được người định mệnh nhờ vào ‘tình yêu sét đánh’ cũng khá là cao đấy nhỉ?”

Bất ngờ thật, trước giờ tôi cứ nghĩ “tình yêu sét đánh” chỉ là một thứ cảm xúc phù phiếm thôi. Cơ mà, “người định mệnh” thì có dây mơ rễ má gì chuyện này đâu chứ?

“Nhưng mà này, chỉ vì kết hôn với nhau mà đã vội kết luận đối phương là người định mệnh của mình thì chẳng phải lanh chanh như hành không muối sao? Nhất là trong thời buổi mà cứ ba cặp là lại có một cặp ly hôn như bây giờ ấy?”

“Vậy sau này kết hôn, cậu sẽ ôm cái suy nghĩ ‘đây chẳng phải người định mệnh đâu’ mà bước vào lễ đường à?

“Chuyện đó thì…”

“Đấy, ít nhất thì trong khoảnh khắc ấy, ai cũng tin người kia là định mệnh của mình thôi.”

“Thế theo cậu thì ‘người định mệnh’ là gì?’

Inori trầm ngâm một hồi rồi đáp:

“... Chắc là người cuối cùng mà tớ nhớ đến trước khi lìa đời chăng?”

Nghe thấy câu trả lời đó, tôi chợt nhận ra rằng “định mệnh” trong suy nghĩ của tôi và cô ấy vốn hoàn toàn khác nhau.

Tôi ghét cay ghét đắng cái cách người ta dùng “định mệnh” giải thích mọi chuyện. Bố mẹ tôi mất đi là vì định mệnh, tôi phải sống một mình, phải sống thay phần họ cũng là vì định mệnh ư? Còn lâu tôi mới chấp nhận việc gói gọn cái chết của bố mẹ mình trong hai cái từ ấy. 

Ấy thế mà, đám người lớn xung quanh cứ luôn miệng định mệnh này, định mệnh nọ để an ủi tôi. 

Mặc cho ta có hối hận đến thế nào đi chăng nữa, chuyện đã qua đi thì chẳng thể vãn hồi. Vậy nên, con người mới dùng từ “định mệnh” để dễ bề buông bỏ quá khứ mà tiến về phía trước. Chỉ cần dán cái nhãn ngụy tạo ấy lên, họ có thể cho rằng mọi lỗi lầm, hối tiếc đều mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó rồi tự dối lòng mình theo chiều hướng có lợi cho bản thân.

Lần đầu đọc lá thư của Inori, tôi đã vô cùng khó chịu khi cô thản nhiên gọi ai đó là “người định mệnh”. Tôi đã cho rằng cô chẳng khác gì những kẻ suốt ngày nói về “định mệnh” như trước đây. Thế nhưng dần dà, tôi nhận ra Inori không hề dùng cái từ đó để bao biện hay trốn tránh quá khứ. Thậm chí, cô còn nghiêm túc tính toán xác suất của “định mệnh”. Cô khao khát chạm tới ý nghĩa thực sự của từ “định mệnh” hơn bất cứ ai.

Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà tôi lại càng rối trí, không hiểu tại sao Inori lại khăng khăng cho rằng tôi là “người định mệnh” của mình. Chẳng lẽ nào, chỉ vì một cái nhìn thoáng qua mà ta có thể nhớ về ai đó trước lúc nhắm mắt xuôi tay sao?

“Thế cái người cậu nhớ đến trước phút lâm chung đã làm được gì cho cậu vậy?”

Tôi hỏi vòng vo tam quốc như vậy, cốt là để biết thăm dò xem tại sao cô ấy lại thích mình.

Có lẽ Inori cũng hiểu ra ý định của tôi, song cô chẳng hề do dự, đáp lại như thể đấy là chuyện hiển nhiên nhất trên đời:

“Là người đã thay đổi cuộc đời tớ đó nha.”

Chuyện đã khó hiểu giờ lại càng khó hiểu hơn. Tôi nào có làm chuyện gì lớn lao đến thế?

“Có khi nào cậu nhầm tớ với ai đó rồi không?”

Chẳng buồn trả lời, Inori nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi một câu không đầu không cuối:

“Mà này, cậu chuyển từ Tokyo về đây đúng không?”

“Ừ, sao thế?”

“Được rồi, hôm nay về sớm thôi!”

“Hả?”

Bỗng dưng, cô gập cuốn sổ tôi đang viết dở lại, đoạn kéo tôi đứng lên. Thay vì đưa cho cây bút, cô dúi chiếc cặp vào tay tôi, mặc kệ Amamiya vẫn đang ngủ ở đó mà lôi xềnh xệch tôi ra khỏi trường. 

Dù có chống cự một cách yếu ớt, tôi vẫn bị cô ấy lôi đến tận nhà ga. Cả hai ngồi bên nhau trên băng ghế, chờ chuyến tàu đến mỗi tiếng một lần.

Chẳng biết từ khi nào, tan học xong cùng nhau về nhà đã là một phần trong cuộc sống của tôi.

Trong lúc chờ tàu, Inori thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện. Nào là tại sao bầu trời lại có màu xanh, liệu Armstrong có thực sự đặt chân lên Mặt Trăng, rồi người ngoài hành tinh có thật hay không.

Cô ấy lúc nào cũng nghiêm túc nghiền ngẫm về chân lý của thế giới này. Mỗi khi tôi chia sẻ chút ít kiến thức về vũ trụ, cô lại tròn mắt ngạc nhiên, tấm tắc thán phục khiến tôi có chút ngượng ngùng. 

Từ trước tới giờ, tôi chưa từng trò chuyện với ai lâu đến vậy. Như vũ trụ không ngừng giãn nở, những chủ đề mới mãi mà chẳng hết.

Trên chuyến tàu về nhà, Inori bất chợt quay sang hỏi tôi:

“Này, giờ cậu còn rảnh không?”

Tôi nhìn điện thoại, hiện đang là năm giờ chiều.

Hôm nay chẳng có việc gì đặc biệt nên tôi tính về nhà. Nhưng khi thấy đôi mắt lấp lánh như thể vừa nghĩ ra thứ gì hay ho ấy, tôi đâm ra ngờ ngợ, bất giác nhíu mày.

“Đến chỗ này tí đi. Bí mật của hai đứa mình thôi.”

Vừa dứt lời, Inori đã nắm lấy cánh tay tôi, kéo xuống sân ga Kuniyoshi. Xin được phép nhắc lại: Ở đây mỗi giờ chỉ có đúng một chuyến tàu.

Nói cách khác, ngay vào giây phút ấy, dù có muốn hay không thì tôi cũng đã “rảnh” thêm một tiếng đồng hồ nữa.

Inori kéo chiếc xe đạp trong bãi đỗ ra, đưa(?) tay lái cho tôi. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

“Kuon-kun đạp đì, dù sao cậu cũng là đàn ông con trai mà.”

“Hả?”

“Thôi nào, mau lên!”

Bị thúc giục, tôi miễn cưỡng leo lên xe. Chỉ chờ có thế, cô vòng tay ôm chặt lấy hông tôi từ phía sau.

“Này… cậu làm gì thế?”

Tôi giật mình quay lại, giọng gần như hét lên.

“Làm gì là làm gì? Hai đứa đi chung xe đạp chứ sao! Dẫn đường cứ để tớ lo, còn lại nhờ cậu đấy!”

“Gì chứ…”

Tim tôi đập loạn xạ vì tình huống chẳng thể ngờ tới. Trên đời làm gì có thằng nam sinh cấp ba nào “mắt không nghe, tai không thấy” nổi chuyện này.

“Buổi hẹn hò đầu tiên của bọn mình nhỉ?”

Nhìn Inori cười hồn nhiên, tôi chỉ biết thở dài thườn thượt. Lúc nào cũng vậy, cô cứ tự nhiên như ruồi.

Nhưng không thể cứ lúng ta lúng túng mãi được, nếu bị nhận ra là đang bối rối thì tôi chỉ còn biết kiếm cái lỗ nào mà chui thôi. Vậy nên, tôi bèn vận hết nội cộng, ép bản thân chạm đến cảnh giới “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” rồi cuống cuồng đạp xe.

Tôi chở Inori qua những cánh đồng gió lộng. Mùi lúa non phảng phất bên khoang mũi. Nhìn về phía Tây bầu trời, tôi thấy Kim tinh - vì sao đầu tiên của hoàng hôn - đã bắt đầu tỏa sáng lấp lánh giữa ánh tà dương.

Trái tim tôi vẫn còn loạn nhịp vì sự hiện diện của người ngồi sau. Thế nhưng, kể từ khi bố mẹ mất, đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận hơi ấm của ai đó, được gần gũi với ai đó đến vậy. Cảm giác ấy tuy xa lạ nhưng cũng thật hoài niệm làm sao.

Cơ thể cô ấy nhẹ bẫng, cánh tay ôm lấy tôi mảnh mai đến mức tưởng chừng như gió cuốn là bay đi. Vậy nên… tôi muốn được cô ôm chặt hơn nữa.

Cứ như thế, rồi một cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi sững người. Ngay khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu vì sao, tôi lập tức nhận ra rằng đây là nơi cô muốn đến.

Giữa những cánh đồng trải dài bất tận sừng sững một cây tuyết tùng cao tới hơn mười mét.

Trơ trọi trước cây cổ thụ ấy là một chiếc cổng torii như dẫn đến thế giới khác, toát lên bầu không khí linh thiêng khó tả.

Inori xuống xe, đoạn tiến lại gần cây cổ thụ. Thấy vậy, tôi cũng dừng xe, lặng lẽ theo sau cô ấy. Bên cạnh thân cây, có tấm bảng đề dòng chữ “Cây tuyết tùng cắm đũa của Minamoto no Yoritomo”(?)

Hóa ra, đây là hai cây tuyết tùng mọc song song từ một gốc. Truyền thuyết kể rằng khi xưa, khi Minamoto no Yoritomo dùng bữa tại đây, ông đã cắm một đôi đũa xuống đất. Về sau, đôi đũa ấy lớn lên thành hai cây đại thụ này.

Inori đứng trước cổng torii, cúi đầu tỏ lòng thành kính. Đoạn cô bước qua cánh cổng, ngồi ngay dưới tán cây tuyết tùng.

“Cậu cũng lại đây đi.” Cô ấy vẫy tay gọi.

Sau một lúc chần chừ, tôi bắt chước theo phép tắc lễ nghi của cô, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Trên đầu, những tán lá tuyết tùng vươn mình như muốn dang tay ôm lấy chúng tôi. Trong sự bao bọc ấy, tôi bất giác nhớ về bố mẹ.

Bầu trời nãy còn đỏ rực nay đã nhuốm sắc đêm tự lúc nào. Trong thị trấn chẳng mấy ánh đèn, chỉ có vầng trăng dịu dàng soi rọi vạn vật bằng thứ ánh sáng kỳ ảo.

Ở nơi đây, tôi cảm tưởng như mình được thừa nhận là một phần của vũ trụ, được thứ tha mọi lỗi lầm chỉ bằng cách lặng lẽ đếm thời gian trôi. Thực là một cảm giác yên bình đến lạ.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đem lòng yêu nơi này.

Inori thò tay vào túi, lấy ra hai cây kẹo táo rồi đưa tôi một cây. Hai đứa vừa mút kẹo, vừa ngắm nhìn Mặt Trăng trên cao.

“Cậu có biết tại sao trăng tròn lại hoàn hảo vậy không?”

Thấy Inori cứ mãi làm thinh, tôi bèn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. Cô ấy quay sang tôi, nghiêng đầu thoáng vẻ thắc mắc.

“Không phải vì Mặt Trăng, Mặt Trời và Trái Đất nằm trên cùng một đường thẳng à?”

“Thì đúng là thế. Nhưng nếu chiếu đèn vào mặt trước một quả bóng, thường thì trung tâm của nó sẽ sáng nhất còn phần xung quanh tối hơn một chút đúng không? Còn Mặt Trăng thì vẫn cứ sáng đến tận rìa, trông cứ như là hình tròn phẳng ấy. Tớ hỏi là để đố cậu chỗ đó cơ.”

Vừa nói, tôi vừa chỉ tay lên vầng trăng rực rỡ giữa trời đêm.

“Nghe cậu nói tớ mới để ý đấy. Mặt Trăng nhìn cứ như mặt phẳng thật. Sao lại thế nhỉ?”

“Là nhờ vào lớp bụi cực mịn regolith trên bề mặt Mặt Trăng đấy. Regolith có khả năng phản quang theo mọi hướng, khiến cả phần rìa ngoài cũng sáng rực.”

“Regolith… hình như là cát Mặt Trăng đúng không?”

Tôi gật đầu đắc ý.

“Ừ. Vì là cát siêu mịn nên Regolith tán xạ ánh sáng Mặt Trời khắp nơi. Nhờ thế mà toàn bộ vầng trăng đều sáng lên, khiến ta có cảm giác như nó là mặt phẳng vậy đó.”

“Hay thật đấy, Kuon-kun đúng là biết nhiều ghê! Chắc từ giờ mỗi khi thấy trăng tròn là tớ lại nhớ đến chuyện này quá!”

Nhìn cô tròn mắt thích thú, tôi cũng thầm nghĩ rằng từ nay về sau, mỗi lần ngắm trăng tròn là mình sẽ lại nhớ tới khoảnh khắc này. Dĩ nhiên, tôi không nói với cô ấy chuyện này đâu.

“Mà Kuon-kun này, cậu bắt đầu hứng thú với vũ trụ từ khi nào thế?”

“Hồi bố mẹ còn sống, tớ đã cùng họ đi ngắm mưa sao băng Perseids. Ký ức ngày ấy cứ như hằn sâu vào tâm trí tớ, nên tớ cứ mải miết theo đuổi vũ trụ vậy thôi.”

“Vì đó là kỷ niệm với bố mẹ cậu à?”

“Tớ cũng không biết. Nhưng mỗi khi nghĩ về vũ trụ, tớ lại thấy mấy chuyện khác chẳng còn quan trọng nữa. Cái cảm giác ấy dễ chịu lắm, kiểu như tìm thấy bình yên ấy. Vì khi đứng trước vũ trụ bao la, ai cũng nhỏ bé như ai thôi.”

Nghe tôi chia sẻ, Inori gật gù tỏ vẻ đồng cảm.

“Tớ cũng thấy thế… Vậy thì, mưa sao băng Perseids năm nay tụi mình đi ngắm cùng nhau nhé?”

Cô khẽ nhún vai, nở nụ cười.

Mưa sao băng Perseids kéo dài từ khoảng ngày 20 tháng 7 đến 20 tháng 8 hằng năm. Kể từ khi bố mẹ mất, năm nào tôi cũng ngắm khung cảnh ấy một mình. Nhưng có lẽ năm nay, tôi sẽ không còn phải cô độc nữa.

Chỉ nghĩ vậy thôi, tôi đã thấy lòng nhẹ nhõm đi muôn phần.

“Sao cậu lại hứng thú với vũ trụ thế?”

Nghe tôi hỏi, Inori im lặng một hồi rồi mới thì thầm khe khẽ:

“... Kuon này, cậu đã bao giờ muốn biến mất chưa?”

Tôi không chắc mình có nghe nhầm không, bèn hỏi lại:

“Hả?”

“Tớ ấy à… mỗi khi muốn biến mất là lại tới đây đấy.”

Ngước nhìn vầng trăng, Inori chợt nói ra những lời lẽ khác hẳn mọi ngày như vậy. Nghe thấy thế, tôi không khỏi bối rối, đoạn hỏi tiếp:

“Tại sao thế?”

“Vì khi đến đây, tớ thấy mình như là Newton ấy.”

“Newton… Ý cậu là Isaac Newton ấy à?”

Cô ấy khẽ gật đầu.

“Người ta nói Newton thắc mắc tại sao quả táo lại rơi từ trên cây xuống còn Mặt Trăng thì không, từ đó phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn. Giờ tớ cũng đang có cảm giác y thế.”

… Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả.

Vả lại, chỗ này là dưới tán cây tuyết tùng mà.

“Bọn mình đang ngắm nhìn vầng trăng mà Newton đã thấy vào ngày hôm ấy còn gì. Bộ nghĩ vậy mà cậu không thấy xúc động sao?”

Tôi lại ngước nhìn lên Mặt Trăng lần nữa. Ít nhất thì tôi chưa bao giờ tự hỏi “tại sao Mặt Trăng không rơi” như Newton, nên có lẽ là ông vĩ đại thật. Vừa tỏ lòng thành kính với bậc vĩ nhân, tôi vừa khẽ đáp:

“Ừ nhỉ…”

“Nhưng chắc Newton cũng chẳng nghĩ đến chuyện “Khi không bị ai nhìn, vầng trăng có thể không tồn tại’ đâu ha?”

Trên lý thuyết cơ học lượng tử, khả năng ấy tuy vô cùng nhỏ nhưng không có nghĩa là không có. Thời Newton, vì chưa ai đặt nền móng cho thuyết cơ học lượng tử nên đương nhiên ông không biết điều này.

“Mặt Trăng… với cả tớ nữa. Biết đâu khi không có ai nhìn, bọn tớ chẳng tồn tại luôn cũng nên.”

Vừa nói, Inori vừa chậm rãi nhìn sang tôi.

Nhìn đôi mắt đượm buồn của cô, tôi bối rối song không biết làm gì, đầu óc cứ trống rỗng. Bàn chuyện vũ trụ còn được, chứ mấy vụ thế này tôi vụng về vô kể.

“Kuon-kun, nhắm mắt lại đi.”

“Tại sao chứ?”

“Thì cậu cứ nhắm mắt đi xem nào.”

Theo ý muốn của Inori, dù có chút bối rối nhưng tôi vẫn nhắm mắt lại. Tim tôi đập loạn xạ, không biết cô định làm gì.

Rồi ở cạnh bên, cô thì thầm thật khẽ:

“... Thế nào? Tớ có biến mất không?”

Sau một thoáng suy nghĩ, tôi tiếp lời:

“Tớ nghe thấy giọng cậu, nên chắc là cậu vẫn ở đó.”

“Thế à… Vậy thì tớ sẽ im lặng.”

Dứt lời, Inori thực sự không nói thêm gì nữa. Trước mắt tôi lúc này chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch cùng bóng tối sâu thẳm sau làn mi khép chặt. Dù là khung cảnh quen thuộc mỗi khi chìm vào giấc ngủ, nhưng chẳng hiểu sao, lúc nhắm mắt ở đây, thế giới quanh tôi bỗng trống rỗng lạ thường.

“... Tớ mở mắt được chưa?”

Không có lời hồi đáp, tôi lo lắng mở mắt ra thì thấy cô vẫn ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn mình. 

Chẳng hiểu sao tôi lại thấy vô cùng nhẹ nhõm.

“Tớ… có biến mất không?” Cô khẽ hỏi.

Trong lúc nhắm mắt, tôi chẳng rõ Inori có thực sự biến mất hay không nên đành thành thật:

“Tớ không biết.”

“... Vậy à.”

Cô chậm rãi đứng lên, quay lưng về phía tôi.

“Về thôi. Kẻo lỡ chuyến tàu mất.”

Nói đoạn, cô bước qua cổng torii rồi tiến tới chiếc xe đạp. Thấy thế, tôi liền vội vàng đuổi theo. Trong thị trấn không ánh đèn đường, chỉ cần rời xa cô một chút thôi, bóng lưng ấy đã như lẩn khuất vào đêm tối, khiến lòng tôi se thắt lại.

Khoảnh khắc ấy, tôi bất giác cất tiếng gọi:

“Này…”

Cô quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của tôi.

“Hồi nãy, tớ không chắc cậu có biến mất hay không, nhưng mà…”

Đến đây tôi bỗng nghẹn lời, sợ rằng những gì mình sắp nói sẽ khiến cô khó xử.

Chẳng phải tôi đã xem Inori như người yêu, chẳng phải tôi cố tình làm vậy để có thể ở bên cô thêm nữa, cũng chẳng phải tôi muốn đưa mối quan hệ này tiến xa hơn hay gì. Từ cái ngày Inori đột ngột tỏ tình, cô đã luôn bám riết lấy tôi không rời, còn tôi thì chỉ hờ hững đáp lại mà thôi.

Vậy mà khi Inori nói “Tớ muốn biết mất”, tôi đã thực sự thấy sốc.

Tôi hiểu rõ cảm giác ấy. Sau khi bố mẹ mất, tôi đã từng nghĩ đến chuyện đó bao lần. 

Chính vì vậy mà tôi không muốn Inori phải mang trong mình những nỗi niềm tương tự. Tôi mong rằng cô sẽ thay tôi mà tươi cười rạng rỡ trong một thế giới ngập tràn ánh sáng.

Tôi chẳng hiểu nổi cảm xúc của mình nữa.

Thế nên, tôi chỉ biết nói lên những suy nghĩ vừa dâng lên từ nơi đáy lòng mà thôi.

“... Khi nhắm mắt, tớ đã mong là cậu vẫn sẽ ở đó.”

Có lẽ đâu đó trong tôi vẫn còn ảo tưởng rằng Inori thích mình. Dù biết lời nói ấy chẳng giúp được gì cho cô, nhưng đó là những tâm tư chân thành của tôi.

Nói rồi tôi xấu hổ, vội vàng leo lên chiếc xe đạp.

Cô thì vẫn lặng im, vòng tay ôm lấy eo tôi như lúc nãy.

Để giấu đi con tim lần nữa loạn nhịp, tôi toan đạp pedal thật mạnh thì…

“... Cảm ơn cậu.” 

Inori khẽ cất tiếng từ phía sau.

Hình như giọng cô hơi run thì phải?

Nhưng có lẽ, đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

—- Thế nhưng, vào mùa hè năm ấy.

Kanda Inori đã gây ra một vụ án mạng tại nhà mình, rồi biệt tích.

Cô đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.