Xác suất để tôi gặp và yêu em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

243 4594

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

177 486

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

51 296

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

25 190

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

39 404

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

317 17280

Oneshot - Chương 1.2: Sét đánh giữa trời quang

Năm tôi mười tuổi, bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông.

Tôi cũng có mặt trong chiếc xe ấy. Vậy mà trớ trêu thay, chỉ mình tôi sống sót qua vụ tai nạn. Thời gian cứ thế trôi đi, nhưng hình ảnh bố mẹ lịm dần ngay trước mắt vẫn còn ám ảnh tâm trí tôi tới tận bây giờ.

Tôi đã từng ước gì mình chết phứt đi, ước gì được ra đi cùng họ thì hay biết mấy.

Cảm giác như nền đất dưới chân tôi sụp đổ, những thứ tưởng chừng như vững chắc lại có thể tan biến một cách dễ dàng. Sự thật ấy mới tàn nhẫn làm sao. Cùng sự tuyệt vọng ghê gớm và nỗi cô đơn vô hạn, chỉ mình tôi bị bỏ lại trên cõi đời này.

Song sau tất cả, thế giới vẫn cứ xoay vần như chưa hề có chuyện gì.

Chỉ mình tôi oán trách cái sự bất công ấy mà thôi.

Sau khi bố mẹ mất, tôi được gia đình chú dì và ông bà bên nội đón về Tokyo, chuyển từ nhà này sang nhà khác theo sự sắp đặt của người lớn. Có những năm phải chuyển trường đến hai lần, dần dà việc này cũng đã chẳng còn xa lạ gì với tôi. Dĩ nhiên, tôi nào dám than phiền. Tôi biết mình là một gánh nặng, là một đứa cháu “tạm thời” trong nhà.

Khi tôi học lớp 9, bà ngoại sống một mình ở Chiba qua đời.

Mỗi dịp hè về, tôi lại đến thăm bà vài hôm. Vì mắc nhiều bệnh mạn tính nên bà thường xuyên phải nhập viện. Nhưng với tôi, khoảng thời gian được sống cùng bà ở nơi vùng quê Chiba này luôn là nguồn an ủi quý giá.

Khi bà mất, tôi được thừa kế chút tài sản và ngôi nhà cũ của bà. Đây cũng là duyên cớ để tôi thi cấp ba ở tỉnh Chiba. Tôi nghĩ nếu học ở đây thì sẽ được sống một mình, chẳng phiền gì ai, không bị gò bó, được bắt đầu lại một cuộc đời tự do.

Hơn nữa, người thân bên nội đã nuôi tôi nhiều năm cũng sẽ bớt được một gánh nặng.

Thế là mọi người đều vui vẻ đồng ý cho tôi chuyển về sống trong ngôi nhà mà bà ngoại để lại và theo học tại trường cấp ba gần đó.