Xác suất để tôi gặp và yêu em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 106

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3355

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Oneshot - Chương 1.2: Sét đánh giữa trời quang

Năm tôi mười tuổi, bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông.

Tôi cũng có mặt trong chiếc xe ấy. Vậy mà trớ trêu thay, chỉ mình tôi sống sót qua vụ tai nạn. Thời gian cứ thế trôi đi, nhưng hình ảnh bố mẹ lịm dần ngay trước mắt vẫn còn ám ảnh tâm trí tôi tới tận bây giờ.

Tôi đã từng ước gì mình chết phứt đi, ước gì được ra đi cùng họ thì hay biết mấy.

Cảm giác như nền đất dưới chân tôi sụp đổ, những thứ tưởng chừng như vững chắc lại có thể tan biến một cách dễ dàng. Sự thật ấy mới tàn nhẫn làm sao. Cùng sự tuyệt vọng ghê gớm và nỗi cô đơn vô hạn, chỉ mình tôi bị bỏ lại trên cõi đời này.

Song sau tất cả, thế giới vẫn cứ xoay vần như chưa hề có chuyện gì.

Chỉ mình tôi oán trách cái sự bất công ấy mà thôi.

Sau khi bố mẹ mất, tôi được gia đình chú dì và ông bà bên nội đón về Tokyo, chuyển từ nhà này sang nhà khác theo sự sắp đặt của người lớn. Có những năm phải chuyển trường đến hai lần, dần dà việc này cũng đã chẳng còn xa lạ gì với tôi. Dĩ nhiên, tôi nào dám than phiền. Tôi biết mình là một gánh nặng, là một đứa cháu “tạm thời” trong nhà.

Khi tôi học lớp 9, bà ngoại sống một mình ở Chiba qua đời.

Mỗi dịp hè về, tôi lại đến thăm bà vài hôm. Vì mắc nhiều bệnh mạn tính nên bà thường xuyên phải nhập viện. Nhưng với tôi, khoảng thời gian được sống cùng bà ở nơi vùng quê Chiba này luôn là nguồn an ủi quý giá.

Khi bà mất, tôi được thừa kế chút tài sản và ngôi nhà cũ của bà. Đây cũng là duyên cớ để tôi thi cấp ba ở tỉnh Chiba. Tôi nghĩ nếu học ở đây thì sẽ được sống một mình, chẳng phiền gì ai, không bị gò bó, được bắt đầu lại một cuộc đời tự do.

Hơn nữa, người thân bên nội đã nuôi tôi nhiều năm cũng sẽ bớt được một gánh nặng.

Thế là mọi người đều vui vẻ đồng ý cho tôi chuyển về sống trong ngôi nhà mà bà ngoại để lại và theo học tại trường cấp ba gần đó.