Con đường chính ngoài cổng thành Ipiros, trên tầng 2 của 1 ngôi nhà nhỏ, ánh mắt sắc bén của 1 người đàn ông hướng xuống sàn. Người đàn ông báo cáo cho Jinnouchi, trưởng lão tộc Iga.
[ Lại có thêm 1 đội quân khác đến cổng thành Ipiros! Cờ hiệu là con đại bàng vàng dang rộng cánh trên đất đỏ! ]
[ Hừm...... Đại bàng à? ...... Vậy là tộc Galbera nhỉ, số lượng bao nhiêu? ]
Tương truyền rằng, vài trăm năm trước, có 1 ngôi làng bị triệu hồi từ " đất nước mặt trời "{ ý nói nước nhật cổ } đến thế giới này. Trong đó có 1 người đàn ông có tay nghề tinh xảo, tạo ra cái tẩu bằng bạc . Vừa ngậm cái tẩu đó, Jinnouchi vừa thản nhiên hỏi người đàn ông.
[ Khoảng 100 kị binh! ]
Người đàn ông trả lời 1 cách lưu loát.
Nhẫn giả rất giỏi trong việc ám sát và phá hoại; cũng là nhẫn giả, nhưng thứ mà người đàn ông đó giỏi nhất là việc điều tra hoạt động trên chiến trường.
Công việc chính là chà trộn vào hàng ngũ của địch, điều tra quân số.
Anh ta được huấn luyện chuyên biệt để chỉ cần nhìn qua cũng có thể nắm rõ số lượng quân địch.
[ Toàn bộ là hiệp sĩ? ]
[ Đúng thế, toàn bộ là hiệp sĩ giáp nặng! ]
[ Hoá ra là vậy ........ Không bắt dân đi lính mà chỉ tập hợp lính từ các lãnh địa con thôi à ...?]
Lấy hết tàn thuốc trong tẩu ra, mặt Jinnouchi cười mãn nguyện như tượng phật.
[ Có lẽ bọn chúng làm thế để đề phòng nổi loạn! ]
[ Đúng thế nhỉ! ........ Dưới tình huống này mà bắt dân đi lính, kích thích nổi loạn thì.............. Hắn quả không phải kẻ ngu nhỉ? ]
Nghe bộ hạ nói, Jinnouchi gật đầu nhẹ.
( Vậy là đã có 7 gia tộc đưa quân vào trong thành Ipiros, quân số hơn 2700!)
Loại trừ minh chủ của thập gia Zaltsberg, thì còn 2 gia tộc nữa chưa tới.
Cơ bản, lãnh địa có yếu đến đâu thì vẫn phải có quân đội riêng.
Dù là phục vụ nhà vua, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, lãnh chúa nào cũng có đội quân trung thành với mình.
Bên ngoài những bước tường bao quanh làng và thị trấn thì không được coi là lãnh địa của con người. Thế giới bên ngoài đầy rẫy quái vậ, những kẻ phạm tội sẽ bị ném ra ngoài đó. Có thể nói đó là thế giới "cá lớn nuốt cá bé".
Mà không, thành thực mà nói thì trong làng mạc, thị trấn cũng không thực sự an toàn.
Việc rồng và quái vật đột kích vài ngôi làng tuy không liên tục nhưng cũng không phải là hiếm.
Việc trị an có ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế.
Con người thường tập trung tại những nơi an toàn, mà nơi con người tập trung nhiều sẽ sinh ra nhiều của cải, vậy lên có thể nói " an toàn " là nguồn lực thúc đẩy sự phát triển.
Sống ở nơi mà lúc nào cũng phải lo lắng, giữ khư khư của cải mà bản thân kiếm được, ngày nào cũng có khả năng mất mạng. Thay vì như vậy, ai chẳng muốn sống ở nơi có trị an tốt, cửa nhà không cần khoá cũng chẳng ai trộm. Ai cũng muốn sống dưới sự trị vì của vị lãnh chúa có thể duy trì trị an.
Đặc biệt là những thương nhân giàu có, thay vì chọn những nơi trị an kém, khó buôn bán, họ sẽ di chuyển đến nơi dễ làm ăn.
Khác với nông dân, thương nhân rất dễ chuyển đi, không sợ bị mất đất.
Và chính để bảo vệ và lôi kéo thương nhân, lãnh địa nào cũng có hiệp sĩ và quân tự vệ. Có thể nói đó là 1 phần trách nhiệm của lãnh chúa.
Tuy vậy, dù nói là tự vệ nhưng cứ tuyển quân bừa bãi cũng không được.
Đối với vua, việc quý tộc sở hữu quân lực quá mạnh chính là sự đe doạ tiềm tàng đối với ngôi vương của chính mình.
Có vài trường hợp còn bị nhà vua nhòm ngó, vu khống cho tội phản nghịch, làm ô danh rồi chu di toàn tộc.
Để tồn tại, quân lực là bắt buộc phải có, nhưng nếu cường hoá quá mức cũng nguy hiểm.
Vì vậy, các lãnh chúa thường tự giới hạn quân đội thường trực của mình ở mức thấp nhất, khi gặp chuyện sẽ bổ sung bằng lính đánh thuê và trưng binh, đó là cách làm thường thấy ở thế giới này.
Lấy 1 nam tước trung bình ở Rozeria làm ví dụ, quân thường trực là 50 đến trến dưới 100 quân, sau khi trưng binh thì trên dưới 500.
Tử tước thì có 110 đến 120 hiệp sĩ, sau khi trưng binh thì lên khoảng 1000 quân. Bá tước thì trên dưới 300 hiệp sĩ, sau trưng binh là khoảng 2000.
Tất nhiên, ví dụ vừa rồi chỉ là " bình quân ". Tùy vào quốc gia và tình trạng lãnh địa mà có sự thay đổi lớn, như là nhiều lính hơn nếu quốc gia đang có chiến tranh và ít lính hơn vào thời bình.
( Chỉ đem theo hiệp sĩ à? Có thể thấy đây là bằng chứng cho việc các lãnh chúa đang cảm thấy rối loạn trong việc trị an. Mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch của chúa tể. Gennou-san quả là có mắt chọn chủ! )
Giữa quý tộc và thường dân thường có bức tường ngăn cách, chẳng có mấy lý do khiến cho quý tộc lo lắng cho người dân mình. Nếu như không phải trong tình huống dễ nổi loạn như thế này, bọn quý tộc chẳng do dự mà lập tức chưng binh.
Nếu có thể trưng binh, tổng quân lực của thập gia phía Bắc chắc chắn sẽ hơn vạn quân ( khảng 10 nghìn. )
So với bình thường thì hơi nhiều, nhưng Jinnouchi phán đoán rất tự tin vì đã nằm vùng trong lãnh địa thập gia được 1 thời gian dài.
Vốn dĩ, lãnh địa thập gia phía Bắc cách xa vương đô, khiến cho quyền lực của vua khó vươn đến đó. Đã thế, lãnh địa phía Bắc lại có quyền tự trị cao để liên tục đối phó với Zalda và Mist. Thêm nữa, thành Ipiros dưới sự trị vì của bá tước Zaltsberg, thương nghiệp phát triển mạnh mẽ, trở thành 1 trong những lãnh địa giàu có nhất Rozeria.
Tất nhiên là những lãnh địa xung quanh cũng được ăn hôi theo.
Cả về quân sự và kinh tế, lãnh thổ phía Bắc của Rozeria có thể nói là siêu cường thời bấy giờ.
Thêm nữa, trong cuộc chiến này, thập gia không cần để lại nhiều quân để phòng ngừa lãnh địa xung quanh, mang hầu như toàn bộ quân của mình tham gia trận chiến.
Trong quốc gia Rozeria này, chỉ cần còn tỉnh táo, chẳng quý tộc nào dám tấn công liên minh thập gia cả.
Trừ lãnh địa Galbela tiếp giáp với vương quốc phía Đông và Beltran tiếp giáp các quốc gia phía Tây, 8 lãnh địa còn lại hầu như không thể có khả năng bị tấn công bất ngờ.
[ Thủ lĩnh! Nếu không nhầm, gã kia là Signis Galbera! ]
Ánh mắt người đàn ông hướng ra cửa sổ, nhìn xuống đội quân vừa dừng lại. Lời nói đó khiến mắt của Jinnouchi sáng lên như con rắn nhìn thấy con mồi.
[ Galbela ở phía Đông à? ...... Quả nhiên Zaltsberg đã đem quân cờ mạnh nhất của mình tới. Vậy thì Beltran của phía Tây nhất định cũng sẽ tới nhỉ? ]
Trong thập gia phương Bắc, đặc biệt có 2 gia tộc rất mạnh là Galbera và Beltran, nếu lấy bàn cờ làm ví dụ, đó chính là 2 quân xe.
Cả 2 gia tộc đều chỉ mang Nam tước vị, lãnh thổ cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có 1 điểm khiến cho 2 lãnh thổ này lọt vào mắt Jinnouchi.
[ Song kiếm phương Bắc ........... Cho ta xem bọn ngươi có lợi hại như lời đồn không nào? ]
Nụ cười gian trá hiện lên trên mặt Jinnouchi.
=============================
Tối hôm đó, tại nhà Zaltsberg có dạ hội. Dùng nguyên liệu và gia vị hảo hạng không biết tiếc, những món ăn cao cấp đến nỗi giai cấp quý tộc cũng khó có cơ hội được thưởng thức. Những chai rượu loại đắt tiền nhất cũng được khui liên tục.
Là minh chủ thập gia, lại còn là người gọi mọi người đến giúp, Zaltsberg không để bản thân phải xấu mặt, có gì đem hết ra luôn.
Mỗi tội thiếu mỗi " hơi gái ".
Hầu gái của Zaltsberg không thiếu mỹ nhân, nhưng có tin đồn thằng cha Zaltsberg la liếm hết rồi, thế lên chẳng ai dám phàn nàn gì.
( Mà giả sử có gái đi nữa cũng không đến lượt mình xơi! )
Vừa thầm chửi rủa cảnh ngộ của mình, Robelt Beltlan vừa cầm đĩa thịt gà lên tọng liên tục vào mồm.
Nếu là con trai trưởng, ít nhiều cũng phải đi giao lưu với quý tộc xung quanh.
Nhưng chỉ là con thứ 4, có bắt chuyện cũng chẳng ai trả lời. Robelt chẳng có dã tâm gì, nhưng mọi người cũng chẳng quan tâm.
Robelt chẳng qua nổi danh với võ công cao cường. So với đứa con trưởng bất tài, hắn quả là khổ thân.
Chẳng lẽ lại cho đứa con của vợ lẽ lên thừa kế. Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Vậy lên Robelt trở thành vật hi sinh, nghĩ cũng tội.
Đã thế, chỉ có nhưng lúc chiến loạn như thế này, Robelt mới được coi là người trong nhà rồi bị cử ra mặt trận.
[ Lúc nào cũng đầy tiền ....... Chó chết!!! Toàn những thứ ở nhà không bao giờ được ăn .......... Con kia, mang rượu ra đây!!! ]
Tay cầm ly rỗng, ra lệnh con người hầu rót thêm rượu vào. Thiếu gái nhưng may là vẫn còn vài đứa để mà tiếp rượu.
Ai đó vỗ nhẹ vào vai Robelt từ phía sau.
[ Chẳng thay đổi gì cả nhỉ? ]
[ Bá tước Zaltsberg ........ Lâu rồi không gặp! ]
[ Có vẻ cậu ưng ý đồ ăn ở đây nhỉ, đó là điều làm ta vui hơn cả! ]
Nhìn liếc qua đĩa đồ ăn trống không, bá tước gật đầu sâu.
Ánh mắt như muốn trêu đùa Robelt chẳng có phẩm vị của 1 quý tộc.
[ Vâng, toàn những đồ ăn mà ở nhà không bao giờ được chạm đến! ]
[ Sức khoẻ cậu vẫn tốt nhỉ?!....... Mà vì cậu ra trận giúp ta, ăn bao nhiêu cũng được, cứ ăn mạnh lên!! ]
Trong lời nói của bá tước pha lẫn chút khen ngợi và 1 chút khinh thường.
Nhưng chỉ cần việc bá tước chủ động bắt chuyện với Robelt đã là 1 bằng chứng cho việc thực lực của cậu không thể coi thường.
Thực tế, bá tước cũng tự biết, trong trận chiến lần này, 2 con cờ quan trọng nhất của ông là Robelt và Signis.
[ Nhưng có thật sự cần phải triệu tập cả 10 gia tộc không ạ? Tất nhiên tôi đã nghe lời đồn về Mikoshiba Ryouma và việc bán đảo đang phát triển mạnh nhưng .....]
Nhận thấy việc bá tước bắt chuyện chính là cơ hội, cậu liền đưa ra nghi vấn đang giữ trong lòng. Đối thủ chỉ vỏn vẹn là 1 bá tước, đã thế lãnh địa của đối phương lại là 1 vùng đất chưa khai phá. Ngược lại, phe ta lại có đến tận 10 gia tộc, gia tộc nào cũng có quân lực đáng tự hào. Bình thường mà nói, trận chiến này đã thắng sẵn trước khi ra chiến trường rồi.
[ Ừmmmm. Thật lòng mà nói, ta có nghĩ là bản thân phản ứng hơi thái quá. Nhưng sự thật là ta không thể nắm được hành động của tên đó. Vợ ta cũng muốn giải quyết an toàn ............ Mà câu trả lời sẽ có trong vài ngày nữa thôi! ]
Nói xong, mắt bá tước hướng ra ngoài của sổ. Cứ như nhìn thấu màn đêm phương Bắc.
Và 1 vài ngày sau, cuối cùng, đội quân mặc đồ đen đã xuất hiện ở phía bắc thành Ipiros.