Ngày nhập học đầu tiên đầy hỗn loạn cuối cùng cũng đã kết thúc. Ix kiệt sức cùng hai người hầu của mình đang đi tới trạm xe ngựa do học viện cung cấp để trở về nhà.
“Này, cô thực sự định ở lại nhà tôi sao? Ý tôi là, một cô gái ngủ lại ở nhà một tên nổi tiếng đê tiện như tôi… chẳng phải là đang tự tìm rắc rối sao?” (Ix)
“Đúng vậy, tôi sẽ ở lại. Tôi muốn tìm hiểu bí mật về sức mạnh của ngài nên tôi sẽ tận dụng triệt để vị trí hầu gái tạm thời này của mình” (Clare)
“Cô có vẻ như đã hoàn toàn chấp nhận thân phận người hầu của tôi rồi đấy, tiểu thư hiệp sĩ quần lót hồng?” (Ix)
“C-cái gì cơ? Chủ nhân! Ngài đã nhìn thấy rồi à!?” (Clare)
Trạm dừng xe ngựa được bố trí bên trong khuôn viên rộng lớn của học viện, nhằm phục vụ lượng lớn quý tộc theo học tại đây. Hiện tại, Ix, Celestia và Clare – người đang cố kéo chiếc váy ngắn một cách vô vọng, đang cùng hướng về phía trạm xe ngựa.
“Nhân tiện, hôm nay em mặc ren đen đó ạ” (Celestia)
“Hmm, ta cho em 120 điểm luôn đó” (Ix)
“Yay~” (Celestia)
“Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu chủ nhân có phải tên đê tiện như lồi đồn không rồi đấy” (Clare)
Ix thản nhiên giơ ngón cái sau khi chấm điểm nội y của Celestia, khiến Clare chỉ biết thở dài. Dù danh tiếng của cậu xấu đến mức ai cũng biết, nhưng qua thời gian ngắn tiếp xúc với Ix, Clare dần nhận ra cậu không hẳn là người như những lời đồn đó đã nói. Tuy nhiên, hành vi đúng chất thiếu niên và những lời nói thiếu đứng đắn kia của cậu lại khiến cho cô phải suy nghĩ lại.
“Cậu chủ này” (Celestia)
“Hử?” (Ix)
“Còn Thánh nữ thì sao ạ?” (Celestia)
Sau lần gặp gỡ lúc sáng, Emilia đã liên tục cảm ơn Ix gần mười phút liền. Do cảm thấy xấu hổ quá mức nên cậu đã cố kết thúc cuộc trò chuyện này một cách nhanh chóng.
‘Nếu cô đã muốn cảm ơn tôi đến vậy, thì hãy dẫn tôi tham quan Đại giáo đường nhé. Tôi đã luôn muốn được nhìn tận mắt nơi đó đấy’
‘Vâng, tất nhiên rồi ạ’
Sau khi nói thế xong, Ix cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi tình cảnh này.
“Chẳng phải Đại giáo đường là trụ sở chính của giáo hội Milist sao ạ? Chỉ có những thành viên cấp cao mới được phép vào đó thôi” (Celestia)
“Chính vì thế nên ta mới đưa ra yêu cầu bất khả thi đó, cô ấy sẽ bỏ cuộc sớm thôi” (Ix)
Bằng việc đưa ra một yêu cầu vô lí như vậy sẽ khiến cô nghĩ rằng cậu là một tên ngạo mạn, không biết điều. Khi đó cô ấy sẽ bỏ cuộc và ngừng bám theo cậu.
“Nhưng, lỡ như cô ấy thực sự làm được thì sao ạ?” (Celestia)
“Thôi nào, Celestia. Điều đó là không thể, nghĩ kiểu gì cũng là một yêu cầu vô lí mà” (Ix)
(Nhưng lúc đó cô ấy gật đầu hăng hái lắm)
(Cô ấy gật đầu rất hăng hái luôn)
Celestia và Clare đồng loạt nhớ lại ánh mắt long lanh và biểu cảm hăng hái kia của Emilia.
Dường như cô gái đó sẽ tìm mọi cách để thực hiện bằng được lời hứa ấy… Nhưng vì Ix có vẻ không bận tâm, nên họ quyết định không nhắc tới nữa.
“Thôi thì tạm gác vụ Thánh nữ lại, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay tôi vẫn còn chưa vung kiếm đó” (Ix)
Họ vòng qua con đường lát đá được bảo trì rất tốt trong khuôn viên, rồi rẽ lối tắt qua phía sau toà nhà học viện.
Ngay khi rẽ qua khúc cua, họ bắt gặp cảnh ba tên nam sinh đang vây quanh một cô gái.
“Tôi sẽ quay lại ngay!” (Ix)
“Cậu chủ!?” (Celestia)
“Chủ nhân!!” (Clare)
Ix ngay lập tức chạy đến đó.
- - - - - - - -
Alice Carmine
Alice Carmine là con gái của Hầu tước, người đứng đầu thương hội lớn nhất lục địa, đồng thời cũng là một trong các nữ chính. Hiện tại, cô càng lúc càng lo sợ.
‘Chính cô đã phá hủy mọi thứ của chúng tôi’
‘Chúng tôi chỉ muốn đòi lại món nợ này thôi’
‘Do cô mà tôi đã mất quyết quyền thừa kế vào tay em trai mình’
Trước mặt Alice là ba nam sinh mà cô đã gặp từ bữa tiệc chào đón Thánh nữ. Chính là bọn chúng đã dụ Emilia vào rừng rồi bỏ mặc cô ấy lại.
(Thật là xui xẻo mà…)
Sau giờ học, Alice bị gọi đến một nơi vắng vẻ và bị mấy tên con trai tức giận vây quanh. Không khí căng thẳng đến mức đám kia có thể ra tay tấn công cô bất cứ lúc nào.
Là con gái, lại còn bị áp đảo về số lượng, Alice hiện tại đang rất sợ hãi.
Tuy nhiên, cô chẳng làm gì sai cả. Với tư cách là người thừa kế tương lai của thương hội, cô không thể để bản thân bị lép vế trước những lời đe dọa tầm thường như thế này.
Vì thế, cô dứt khoát trả lời.
“Đó đều là lỗi của các ngươi mà? Nếu mà các ngươi không tự ý dẫn Thánh nữ ra khỏi bữa tiệc thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Không phải mấy người cũng biết chuyện gì đã xảy ra sau đó rồi sao?”
Nếu hôm đó không có Ix xuất hiện, có khi bọn họ đã chết dưới nanh vuốt của con quái vật đó rồi.
Dù Alice cũng có chút ảnh hưởng và tiếng nói trong xã hội, nhưng khi dính líu đến Thánh nữ thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
Dẫn cô ấy đi rồi bỏ mặc giữa rừng… nếu không nhờ có cô và Ix, mọi chuyện đã thành thảm họa rồi.
Cô xứng đáng được cảm ơn, chứ không phải bị đổ lỗi như thế này.
(Thật đúng là suy nghĩ quá mức trẻ con với độ tuổi này! Dù chưa kế vị nhưng mà địa vị nhà tôi vẫn cao hơn mấy người đó)
Tử tước, Bá tước, Tử tước.
Dù chỉ xét sơ về thứ bậc cơ bản của quý tộc, bọn họ cũng thấp hơn cô.
Không phải cô tự cho mình cao quý gì, nhưng sự thiếu hiểu biết và vô lễ của họ khiến Alice không thể chấp nhận được.
(Ix cũng bị gọi là tên khốn..)
Khuôn mặt chàng trai ấy lướt qua trong tâm trí cô.
Đúng thật cậu ta quả là một tên khốn. Cô cũng từng bị xúc phạm bởi lời lẽ của cậu ta, từng chứng kiến những hành vi chẳng ra gì.
Thế nhưng, chính người đó đã chiến đấu vì cô và Thánh nữ, thậm chí còn khiến bản thân mình bị thương nặng.
“So với cậu ấy, các ngươi chỉ là lũ trẻ con vô dụng mà thôi”
“Cô nói cái gì cơ?!”
Một tên bước tới gần Alice.
“Chỉ vì sinh ra trong gia đình danh giá, mà ngươi dám vênh váo sao? Ta sẽ bắt ngươi phải ngậm cái mồm đó lại!!”
Và rồi –
“Được rồi, đến lúc trả thù rồi!”
Một cú đá gối đập thẳng vào má tên vừa giơ nắm đấm lên.
“Gah!?”
“Ba đánh một và còn là con gái… Đây đúng là một kịch bản tuyệt vời”
Bầu không khí thay đổi trong chớp mắt.
Không phải là sự can thiệp đơn giản. Mà đây chính là sự thù địch rõ ràng.
Với nụ cười đầy sát khí, Ix đứng chắn trước Alice.
Chàng trai đứng đó che chắn cho cô.
Trước bóng lưng quen thuộc ấy, một cảm giác an tâm trào dâng trong lòng Alice.
Cô đứng đơ người, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng ấy.
“..Hử?”
“Hãy nhìn cho kỹ vào”
‘Anh hùng’ mang tên Ix nhẹ nhàng nói với Alice đang đứng đơ ra.
“Tôi sẽ cho cô thấy được sự khác biệt giữa tôi… và bọn chúng!”
Những lời ấy khiến trái tim Alice như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.