Chờ đã, anh hùng sao?
Không chỉ Celestia và Clare mà ngay cả Ix – người đang được Thánh nữ nhìn với ánh mắt lấp lánh, cũng hoàn toàn bối rối.
Tuy nhiên, Thánh nữ, người vừa đưa ra tuyên bố đó lại tiếp tục nói.
“Ừm, tôi đã rất muốn gặp ngài từ lâu rồi! Tôi biết rằng chúng ta học chung tại học viện này… nhưng mà chỉ cần được nhìn thấy ngài cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi…!!”
“K-khoan đã, bình tĩnh lại nào Thánh nữ”
Ix lùi lại khỏi Emilia, người đang tiến lại gần quá mức với cậu. Cùng lúc đó, Celestia liền kéo Emilia ra và nói: “Gần quá rồi đấy. Đó là đặc quyền của tôi mà”
Emilia có vẻ hơi thất vọng, còn Ix thì đưa tay lên trán và hỏi.
“Thế tại sao tôi lại được gọi là ‘anh hùng’ vậy? Từ khi nào tôi trở thành nhân vật chính của một câu chuyện cổ tích bán chạy nào đó rồi vậy?” (Ix)
“Hmm… có lẽ là do lần đó cậu chủ đã cứu Thánh nữ lúc cô ấy cần nhất, nên cậu được phong cho danh hiệu ‘anh hùng’ đó” (Celestia)
“………” (Ix)
Ix ôm đầu chợt nhận ra điều đó cũng có phần đúng.
“Ra là ngài đã cứu cô ấy sao?” (Clare)
“K-không, không, tôi nhớ đúng là tôi đã đánh bại con quái vật đang tấn công cô ấy, nhưng mà tôi không làm thế vì cứu cô ấy” (Ix)
Đúng vậy, lúc đó Ix chỉ muốn cày kinh nghiệm và sẵn tiện phô diễn sức mạnh của mình, tuy cứu được cô ấy là điều tốt, nhưng cậu chưa bao giờ muốn được xem như một anh hùng.
(Khoan đã, chẳng phải nhân vật chính mới là người nên ở vị trí này sao!? Dù trong game, nhân vật chính đúng là hơi giống kiểu bạn đồng hành hơn là anh hùng… nhưng vẫn không thể chấp nhận được!)
Một tên phản diện lại được xem như anh hùng, chuyện này thật lố bịch. Chẳng lẽ cô ấy quên luôn vụ bị cậu hắt nước rồi sao?
“Thánh nữ này… không phải vậy đâu. Tôi không cứu cô vì muốn được xem là anh hùng đâu”
Ix cố gắng nhẹ nhàng giải thích với Emilia, người lúc này đang nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.
“Tôi không làm vậy vì muốn được như một anh hùng đâu –” (Ix)
“Nhưng ngài đã cứu tôi khi tôi gặp rắc rối” (Emilia)
“Không, lúc đó tôi chỉ muốn phô điễn sức mạnh của mình cho cô xem mà thôi..” (Ix)
“Ngài đã cố cứu chúng tôi với sức mạnh của mình” (Emilia)
“Thật ra, tôi đã từng hắt nước lên người cô đó…” (Ix)
“Tôi sẽ cố hiểu rõ sở thích của ngài anh hùng” (Emilia)
Không ổn rồi, cô ấy không chịu nghe gì cả.
Ix bắt đầu khóc thầm trong lòng. Trong khi đó, Emilia vẫn cứ tiếp tục nói về việc cậu đã mạo hiểm cứu họ như thế nào.
Cậu biết Emilia là người thuần khiết, nhưng không ngờ việc phô trương sức mạnh của mình lại phản tác dụng đến mức này.
Ix, vốn đã sẵn bực bội vì trận đấu tập không diễn ra suôn sẻ, giờ lại càng khóc to hơn. Mà khoan đã, cái sở thích tạt nước vào người khác là cái gì vậy chứ!?
“Chủ nhân này, tôi có chút ngưỡng mộ ngài rồi đấy!! Tôi cứ nghĩ ngài là kiểu người không quan tâm đến người khác, không ngờ ngài lại dám mạo hiểm tính mạng của mình để cứu người khác đấy!” (Clare)
Ở bên cạnh, Clare đang nhìn cậu với ánh mắt rạng rỡ. Cô vui mừng khi biết rằng vị chủ nhân tạm thời này của mình không phải là người hoàn toàn vô cảm, mà cũng hành động dựa trên công lý của bản thân.
Ix thở dài một hơi thật dài trước tình cảnh ồn ào này.
“Thôi… im lặng và gập bụng đi, Clare” (Ix)
“C-chủ nhân này… nếu tôi gập bụng với cái váy ngắn này, quần lót của tôi bị lộ ra mất!!” (Clare)
“Ồ, thế hãy chống đẩy đi” (Ix)
“Mệnh lệnh của cậu chủ là tuyệt đối đấy. Cô đã quên lời hứa của mình rồi sao, hậu bối?” (Celestia)
“Khốn thật! Bắt tôi chịu nỗi nhục này… chủ nhân đúng là tên đê tiện mà!” (Clare)
“Tôi không phải là tên đê tiện mà!??” (Ix)
Phớt lờ lời của Ix, Clare bắt đầu làm gập bụng ngay tại chỗ. Và đúng như dự đoán, với chiếc váy ngắn của cô, chiếc quần lót thần thánh hiện rõ mồn một. Đám học viên quanh đó bắt đầu xì xào.
‘Này! Nhìn thấy quần lót của Clare-sama rồi kìa!’
‘Tôi biết là không nên nhìn… nhưng không rời mắt nổi!’
‘Bắt cô ấy làm chuyện như vậy… đúng là tên cặn bã mà’
‘Còn ép Thánh nữ gọi hắn là anh hùng nữa chứ…’
‘Hắn ta thiếu sự công nhận đến thế sao??’
Nghe vậy, Ix ngồi bệt xuống sàn ôm đầu gối, nước mắt không ngừng rơi.
“Chết tiệt… thôi được rồi, ta sẽ cho các ngươi biết tay sau…” (Ix)
“Hộc… hộc… sao tự nhiên tôi thấy cơ bụng mình khỏe hơn thế? A! Lẽ nào đây là bí mật về cách rèn luyện của chủ nhân sao!?” (Clare)
Không còn gì để nói nữa.
Trong khi hai người kia đang chìm đắm trong thế giới riêng, Celestia khẽ hỏi.
“…Vậy thì, Thánh nữ, sao cô lại theo dõi cậu chủ của tôi suốt mấy ngày nay vậy?” (Celestia)
Vừa ôm Ix từ phía sau, Celestia vừa hỏi Emilia.
“Lúc đầu tôi chỉ muốn cảm ơn ngài ấy thôi, nhưng mà… tôi ngại quá nên không dám bắt chuyện với ngài ấy…” (Emilia)
“Tôi hiểu rồi” (Celestia)
Nói cách khác, cô ấy chỉ đang tìm thời điểm thích hợp để bày tỏ lòng biết ơn. Không phải theo dõi gì cả. Nói cho cùng cô ấy cũng giống Celestia –
“Tôi sẽ không nhường cậu chủ cho cô đâu” (Celestia)
“Hửm..?” (Emilia)
Celestia siết chặt vòng tay đang ôm Ix hơn một chút. Rồi cô tuyên bố với Emilia, người đang nghiêng đầu một cách đáng yêu.
“Cậu chủ là của tôi” (Celestia)
Không rõ Emilia có hiểu được ý nghĩa của câu nói đầy chiếm hữu đó không. Dù sao thì, cô ấy là nữ chính thuần khiết nhất trong game mà.
“Nhưng mà con người đâu phải là vật sở hữu đâu?” (Emilia)
“Cậu ấy là của tôi” (Celestia)
“Một ngày nào đó ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận!” (Ix)
“Hộc.. hộc.. cố lên nào tôi ơi, vì con đường trở nên mạnh mẽ hơn sau này…” (Clare)
Thánh nữ đang ngồi nghiêm chỉnh, đầu hơi nghiêng. Người hầu gái đang ôm chặt chủ nhân với vẻ ghen tuông. Tiểu thư quý tộc thì tiếp tục gập bụng trong khi quần lót đang lấp ló. Và tên phản diện thì đang khóc trong vòng tay của cô hầu gái.
Khung cảnh này, hiển nhiên khiến cả lớp học náo động không ngớt.