Học viện có tổng cộng tám lớp dành cho năm nhất với khoảng 320 học viên, nếu tính cả các khóa trên thì học viện có khoảng một nghìn học viên, phần lớn họ đều là quý tộc. Do đó, để kết bạn với người mình muốn còn phải dựa vào may mắn.
Khác niên khóa, khác lớp học – nên nếu muốn xây dựng các mối quan hệ cần thiết trong tương lai thì cần phải chủ động kết thân, đó cũng là mục tiêu ngầm của hầu hết các học viên.
Đây không còn là một trò chơi nơi bạn chỉ cần làm theo cốt truyện và phát triển nhân vật, nó đã trở thành thế giới thực sự nên việc xây dựng các mối quan hệ đó cũng rất quan trọng.
Và bởi vì thế giới trong game này đã trở thành hiện thực –
“Thưa cậu chủ, em đã điều tra ra rồi, có một người tên là Julius đang học ở lớp tám” Celestia báo cáo với tôi vào giờ nghỉ sau tiết kiếm thuật.
“Làm tốt lắm”
Cậu cũng không chắc Julius sẽ học lớp nào, nên đây là thông tin khá hữu ích.
“Nếu có sự kiện gì đó xảy ra, ta có thể nhân cơ hội đó thách đấu với lớp tám”
“Nhưng đâu phải lúc nào cũng có sự kiện để gây chuyện đâu ạ. Mà cậu chủ quen người này à?”
“À… không, không quen…” Ix lảng mắt đi.
Dĩ nhiên rồi. Julius là tên của nhân vật chính trong game. Dù cậu chưa từng gặp qua, nhưng vẫn biết về hắn.
Giải thích chuyện này với Celestia cũng chỉ khiến cô ấy bối rối thôi. Ngoài ra cũng có một quy tắc ngầm trong mấy truyện chuyển sinh này là không được tiết lộ việc đó, đó là thứ mà Ix biết được thông qua việc đọc truyện tranh và tiểu thuyết ở kiếp trước. Mà thật lòng thì Ix cũng không hiểu vì sao lại phải làm như như thế.
(Nếu mình tiếp xúc với các nữ chính thì Julius có thể sẽ xuất hiện. Nhưng trong game mỗi lần chơi chỉ có thể chọn tuyến cốt truyện với một nữ chính mà thôi. Giờ mình cũng không biết hiện tại đang ở cốt truyện của nữ chính nào nữa… hừm…)
Trong khi Ix đang suy nghĩ, Celestia bắt đầu chọc vào má cậu.
Ngay lúc đó, cả lớp học bất ngờ xôn xao.
‘Này, nhìn kìa’
‘Ừm… cái đó có hơi dâm đãng quá không’
‘Tiểu thư Clare trong bộ đồ đó làm tôi không thể rời mắt được…!’
‘Ix Vandille đúng là tên khốn nạn mà’
Ix tò mò quay lại xem chuyện gì đang xảy ra. Một cô gái từ từ tiến đến chỗ cậu.
“Bộ đồ này… có chút xấu hổ quá!”, Clare lẩm bẩm trong khi mặc bộ đồng phục với váy ngắn và phần ngực hở hang, trên cổ lại còn có thêm vòng đeo xích cổ.
“Celestia”
“Vâng, má của cậu chủ mềm lắm luôn”
“Celestia”
“À đúng rồi, em định nói về loại trà mới –”
“Celestia, nghe này! Một tiểu thư hiệp sĩ đàng hoàng mà giờ sao lại bị biến thành cô nàng gal đeo phụ kiện cấm kỵ thế kia, ta cần một lời giải thích đấy!!”
Dù không phải nữ chính, nhưng Clare vẫn là con gái của một Công tước – chỉ dưới hoàng gia một bậc thôi đấy!
Clare là kiểu người nghiêm túc, kiên trì và nỗ lực. Ấy vậy mà bây giờ nhìn chẳng khác gì gái Harajuku hay Shibuya, lại còn đeo… vòng cổ kiểu đó nữa…”
“Cậu chủ yên tâm… nhìn ở góc độ bình thường thì nó trông giống như vòng cổ bình thường thôi,” Celestia nói.
“Nhìn theo góc độ nào cũng thấy rõ là có dây xích mà! Mấy hiểu lầm về ta sẽ không dừng ở ‘tên cặn bã’ nữa đâu, giờ thành ‘tên biến thái’ luôn rồi!”
“Nhưng chẳng phải là cậu chủ thích thế này sao?”
“Thì đúng là ta thích thật… trừ cái vòng cổ đó ra, nên hãy thay cho cô ấy một cái vòng cổ mà nhìn ở góc độ nào cũng bình thường đi!!”
“Vâng”, Celestia nói rồi lấy từ trong túi ra một cái vòng cổ bình thường và thay nó cho Clare.
“Chủ nhân…ngài muốn tháo nó ra thật sao?”
Clare đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
“Sao cô trông có vẻ thất vọng quá vậy hả!!?”
“Bộ đồ xấu hổ này…cũng là một phần trong việc huấn luyện tinh thần mà đúng không? Hay là ngài nghĩ tôi vẫn chưa sẵn sàng để huấn luyện?”
“Cô đang nói cái gì thế hả!?!”
Clare vốn muốn tìm hiểu bí mật về sức mạnh của Ix nên cô nghĩ rằng mặc đồ như vậy là một phần trong quá trình huấn luyện. Ix vừa khâm phục sự táo bạo của cô vừa không khỏi khó hiểu.
“Cô trông ổn lắm đó Clare”, Celestia thầm khen Clare.
“Tôi chưa từng mặc thứ gì như thế này trước đây nên thật sự rất ngại, nhưng nghe cô nói vậy khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn”
“Đúng vậy, với bộ đồ này, tinh thần của cô chắc chắn sẽ được rèn luyện rất tốt đấy… Cố lên nhé!”
“Ừm”
Trước đây Clare thậm chí còn mỉa mai dân thường là những người thô lỗ, mà giờ đây lại nói chuyện thân thiết với Celestia như thể họ là bạn thân lâu năm vậy.
“Thưa chủ nhân”
“Chủ nhân??”
“Vì đã là người hầu của ngài, nên tôi cũng phải thể hiện sự tôn kính của mình, dù cho chỉ là người hầu tạm thời”
Không hiểu sao sự nghiêm túc của cô ấy lại biến thành thứ gì đó kì lạ. Nhưng với tư cách một phản diện, Ix lại cảm thấy –
(Tại sao mình lại cảm thấy hồi hộp và kích thích khi nhìn một tiểu thư quý tộc thành ra như vậy chứ…?)
“Khụ! Vậy, hồi nãy đang nói đến đâu rồi nhỉ?”
“À, tôi đang định hỏi một chuyện.”
Clare liếc về phía cửa lớp. Ix và Celestia cũng quay lại nhìn theo.
Họ thấy một cô gái với khăn che đầu hiếm thấy, khuôn mặt dễ thương lấp ló nhìn vào. Khi ánh mắt cô chạm với Ix, cô lập tức đỏ mặt và chạy biến đi.
“…Chủ nhân, có phải ngài đã làm gì với cô thánh nữ kia không?” Clare hỏi.
“…Cậu chủ!!?”
Ix không thể nói gì khi đang bị hai ánh nhìn sắc lẹm khóa chặt như vậy. Thế là cậu lảng tránh, nhìn sang bộ đồ hở hang của Clare. Đúng là suy nghĩ của một thiếu niên đích thực mà.