C4 – Kỳ nghỉ xuân ◇ Hiria
--------------------------------------------------------
“Sachyun! Bên này nè !”
Kỳ nghỉ xuân đã đến và tôi đang tận hưởng khoảng nghỉ ngắn ngủi. Tôi khá thích những kỳ nghỉ. Hôm nay, tôi đến thăm bạn bè ở thành phố nơi tôi từng sống.
“Maho, Ryun-Ryun! Goliath! Mọi người! Lâu quá không gặp. Này, Pocho đâu rồi?”
“Hôm nay Pocho không thể đến được. Cậu ấy cũng muốn gặp Sachhyun lắm.”
“Ồ, tệ quá. Nói với cậu ấy là tớ gửi lời chào nhé.”
“Cậu vẫn dễ thương như mọi khi, Sachhyun!”
“Thật sao? Ngay cả bây giờ hở?”
Tôi làm mặt hề và mọi người cười phá lên. Ồ, tôi cảm thấy thoải mái quá.
“Nội tâm của cậu vẫn vậy nhở. Trước đây cậu nói rằng cậu không thể kết bạn, nhưng gần đây cậu có kết bạn với ai không?”
“Không, tớ không có!”
“Trả lời ngay luôn!”
“Tớ tự hỏi tại sao Sachhyun lại là một đứa trẻ vui tính như vậy.”
Khi tôi nói, “Họ đang sử dụng kính ngữ,” mọi người gật đầu và nói, “Ừm, đúng vậy”.
“Tớ hiểu mà. Dạo này nhìn Sachhyun trưởng thành hẳn, nếu mà tớ không chơi thân với cậu ấy từ nhỏ chắc giờ không dám bắt chuyện luôn ấy.“Tại sao?”
“Bởi vì cậu trông cứ như một quý tộc!”
“Ngay cả khi thế này?”
Khi tôi làm mặt tếu cùng với một số động tác kỳ lạ, lần này thì họ không cười tôi nữa và mắng tôi dừng lại vì tôi đang ở ngoài. Mình đã từng vui đùa với mọi người nhưng giờ đây ai cũng đã trưởng thành hơn.“Cậu là một đứa trẻ ngoan, rồi sớm muộn gì cậu kết bạn được thôi.”“Cảm ơn nha nhưng hôm nọ, tớ đã chơi trò động vật quý hiếm với anh chàng lạ.”“Hả? – Chơi với động vật quý hiếm? Là trò gì vậy?”
Khi mọi người đang bối rối, tôi chuyển sang chế độ động vật quý hiếm và nói khẽ.
“Nhân loại… trông bọn ngươi tràn đầy năng lượng quá… Tôi không thể… ăn… hoa.”
“Ồ, ồ…… Sachyun…… cậu…… Hoa, ăn…… không thể ăn…… con người.”
Đó là bạn tôi. Họ hiểu ngay và nhập vai thành một con quái vật quý hiếm của riêng mình. Tuy nhiên, vì giờ mọi người đều là quái vật ở vùng đất chưa được khám phá nên không có ai đóng vai trò là nhà khai phá.
Chúng tôi đến nhà của Goliath, đó là ngôi nhà gần nhà ga nhất, mở những món ăn nhẹ đã mua và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Sachyun, cậu không thể kết bạn với anh chàng Thợ săn quái vật đó sao? Tớ không nghĩ cậu có thể chơi với họ như vậy trừ khi cả hai khá thân thiết. ……”
“Đó là vì tôi thậm chí còn không biết mặt hoặc tên của cậu ta.”
“Cậu đã chơi trò một con quái vật với một người mà mình không biết tên và mặt sao? Sao mà được?”
“Là bên kia bắt chuyện trước.”
Khi trả lời, tôi đã nghĩ về nó một lúc. Tôi nghĩ anh ấy đang trêu chọc mình khi tôi xấu hổ vì bị phát hiện đang nói chuyện một mình. Nhưng giờ nghĩ lại thì tôi thấy cậu ấy không cố tình chơi trò đùa giỡn với quái vật.
Lúc đó tôi đang rất căng thẳng và tôi chỉ muốn đùa thôi. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi cảm thấy như vậy. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy vẫn tiếp tục trả lời tôi. Ngay cả khi cậu ấy không như vậy, cậu ấy vẫn là một chàng trai tốt.
"Tại sao cậu không thể nhận ra khuôn mặt, ngay cả khi không biết tên?"
Maho, một con người kiên định, đã vậy, và tôi đã kể cho cô ấy nghe đầu đuôi mọi chuyện. Mọi người lắng nghe xong và chỉ cười.
"Tớ hiểu rồi, thì ra là như vậy."
"Tại sao cậu ấy không đến gặp Sachhyun, sau khi cậu nói chuyện?"
"Tớ không biết nữa. Nhưng tớ cũng không muốn cậu ta nhìn thấy mặt mình, nên thế cũng tốt."
"Tại sao?"
“Nhiều người không thể nói chuyện với tớ một cách bình thường được khi họ nhìn thấy mặt tớ.……”
Ít nhất, tôi biết rằng mình không có một khuôn mặt phù hợp để thoải mái chơi với quái vật. Đó là lý do tại sao tôi rời khỏi thư viện thứ hai vào ngày hôm đó mà không một lời tạm biệt hoặc thậm chí gặp cậu ấy.
“Hmm, tớ hiểu rồi. Tớ nghĩ Sachhyun đã như thế từ hồi trung học rồi. ……”
“Xui ghê.”
“Sau đó cậu có tìm cậu ta không?”
“Trường bọn tớ có rất nhiều lớp học với lại cả hai gặp nhau ở thư viện thứ hai, nên có khả năng cậu ấy học khối khác…… Nhiều quá đi mất.Quá là bất khả thi khi tất cả những gì tôi biết chỉ là giọng của cậu ấy.”
Ngoài ra, tôi thuộc loại người xem anime mà không hay để tâm khi diễn viên lồng tiếng thay đổi giữa chừng, vì vậy tôi nghĩ không có khả năng để khoanh vùng chỉ với giọng nói.. Nếu giọng nói của họ giống nhau, thì tất cả đều giống nhau.
“Tớ hiểu ..……”
“Này Sachhyun, cậu nghĩ sao về trường học có cả nam lẫn nữ? Có ai tỏ tình với cậu không?”
“Có chứ. Mà toàn là mấy thằng lập dị.”
“Ờ, không có thằng con trai tốt nào lại tiếp cận một cô gái chỉ vì cô ấy đẹp. Thật may vì cậu đã từ chối họ, Sachhyun.”
Ryun-Ryun gật đầu đồng ý như một người già dặn.
“Cậu có biết ai vừa ngầu vừa nổi tiếng không?”
Hai đứa tôi học cùng trường cũng đã một thời gian và ở đây không thay đổi nhiều. Đó là trường nữ sinh đã có từ hồi mẫu giáo, nên ai cũng muốn nghe tôi nói.
Khi được hỏi rằng ai nổi tiếng, Sakura Soushi liền hiện lên trong đầu tôi.
“Ờ, lớp tớ có một anh chàng trông như một quý tộc vĩ đại.”
“Anh ta là người như thế nào?”
“Cậu ta nổi tiếng cực kỳ và luôn được các bạn nữ vây quanh, nhưng lại không hẹn hò hay kết bạn với ai cả. Thật tuyệt. Cậu ấy chỉ gật đầu hoặc trả lời và họ làm ầm ĩ về chuyện đó.”
Mọi người khác bắt đầu la hét và ré lên.
“Cậu ấy như thế nào? Ai là người nổi tiếng tương đương?”
“Hmmm… Tớ không biết nhiều về người nổi tiếng, nhưng …… mọi người đều nói cậu ấy trông giống Shirou Amakusa.”
“Bạn đã bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Shirou Amakusa chưa!”
“Tớ không nghĩ thế …… chắc là ……vẻ ngoài?”
“Saichun cũng là fan à?”
“Không, tớ không phải. Những người như thế thích xem phim với bạn bè và gây ồn ào….. Tôi còn không có mống bạn nào, nên tôi sao có thể là fan được.”
“Nếu cậu không có đứa bạn nào và thậm chí cậu không thể nói “Kyaa!” về tụi con trai. …… Sachhyun tội nghiệp.”
“Đó đâu phải là vấn đề, đúng không? Anh ấy là con người, đúng không? Cậu có thể nói chuyện với cậu ấy như một người bình thường mà.……”
“Con người…… muốn ăn.”
Khi Ryun-Ryun chợt nhớ lại, cô ấy thì thầm và cười, vì vậy mọi người lại biến thành quái vật và trò chuyện bằng ngôn ngữ kỳ lạ một lúc.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường và Ryun-Ryun nhìn tôi và nói,
“Gần đến giờ ăn trưa rồi. Chúng ta nên đi sớm không? Ăn gyudon không?
“Gyudon! Cậu chắc chứ?”
“Ồ, vì Sachhyun sắp đến, nên mọi người đều đã lên kế hoạch đi!”
“Mình sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên khi cả bọn đi ăn, cậu ấy đã khóc tới mức nào.”
“Cậu ấy khóc và nói rằng nó rất ngon.”
“Tớ cũng không quên được sự phấn khích của khoảnh khắc đó!”
Nhà trường cấm vào nhà hàng chỉ có học sinh. Vì vậy, khi tôi nói rằng mình muốn đến đó vào lúc đó, mọi người đều làm ầm lên rằng tôi đã trở nên hư hỏng. Nhưng mà bây giờ đã có anh tài xế của nhà Goliath hộ tống bọn này, anh ấy đi cùng bọn tôi một cách vui vẻ.Tài xế ít nói đến nỗi tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nói chuyện, vì vậy tôi cũng không thấy phiền nếu anh ấy ở đó.
Cả bọn i đứng dậy và bước ra khỏi cửa trước. Chúng tôi lên chiếc xe đắt tiền của nhà Goliath.
“Tôi tự hỏi liệu mình có thể vào mà không cần đặt chỗ trước không. ……”
“Goliath, chắc là cả cậu cũng không thể đặt bàn ở một nhà hàng gyudon nhỉ……..”Chúng tôi bước vào nhà hàng, ngồi vào bàn và gọi món cùng nhau. Chỉ trong vòng năm phút, một bát gyudon nóng hổi đã được bày ra trước mặt. Đây rồi. Tôi cho thêm một ít gừng đỏ lên trên. Tôi cũng có gọi thêm súp miso thịt lợn từ thực đơn phụ. Nó nóng hổi. Sự hưng phấn của tôi đã lên đến đỉnh điểm vào lúc này.
“Itadakimasu!”
Tôi dùng đũa gắp cơm cùng miếng thịt lên rồi thổi. Nó không quá nóng, nhưng tôi luôn làm như vậy ngay từ miếng đầu tiên. Tôi cắn một miếng.
Vị miếng thịt vừa ngọt vừa chua. Nó hòa quyện với vị cơm và tan chảy trong miệng tôi.
Tôi vừa nhai miếng thịt mỏng, vừa nếm thử cơm và cùng lúc đổ súp miso thịt lợn nóng hổi vào miệng như thể tôi đang rượt theo nó. Ngon tuyệt. Tôi tin chắc là nó ngon. Nó quả thực rất ngon. Tôi không thể dừng lại được. Tôi ước gì khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Miếng cơm thấm đẫm nước sốt cùng hành tây ngọt ngào hoà quyện với hương vị của thịt đã xâm chiếm tâm hồn tôi bằng một niềm hạnh phúc khó tả.
Một vùng đất diệu kì của gyudon từ từ xuất hiện trong miệng tôi. Bên trong, có những quả bóng bay với chữ "thịt" đang bay xung quanh, và linh vật, Donburi-kun, đang vẫy tay.
Tôi đã rất ấn tượng đến mức tôi đã xơi sạch bát gyudon của mình.
Tất nhiên, tôi sẽ không ăn theo kiểu đấy ở nhà. Nếu làm vậy, cả gia đình tôi sẽ nổi giận mất. Nhưng đây chắc chắn là cách ăn bát gyudon đúng nhất.
"Cậu thực sự trông giống như là đang tận hưởng nó, phải không, Sachhyun?"
Tôi gật đầu sau khi làm một hơi với một nụ cười. Tôi uống thêm miếng trà ấm.
"Bởi vì nó ngon!"
"Không, nó ngon, nhưng mà …..."
"Nhìn Sachhyun ăn bát gyudon khiến tớ cũng vui lây."
"Nhưng bức ảnh không được đẹp lắm."
"Miệng cậu dính cơm kìa, Sachhyun."
Mọi người đều cười phá lên và tôi cũng cười hùa.
***
Trên đường về nhà sau một ngày vui chơi, tôi đi tàu hoả như cách tôi tới đó. Goliath đòi chở tôi về nhưng tôi đã từ chối và rời đi sớm vì nó khá xa. Tôi thích đi tàu hơn.
Có một lần đổi tàu trên đường đi. Tôi đi ra khỏi cổng soát vé và dừng ở một nhà ga mà tôi không thường dừng, và nhìn quanh các cửa hàng tạp hóa trước ga.
Tôi có một thú vui là khám phá những thị trấn xa lạ.
Ở đây có một hiệu thuốc. Có một cửa hàng bán bánh bao.Ngoài ra, còn có một khu mua sắm nữa.
Tôi muốn dành thời gian đi dạo xung quanh, nhưng hôm nay đã trễ rồi. Để lần sau vậy. Tôi chắc chắn sẽ quay lại đây vào lần sau.
Tôi nghe thấy một giọng nói ở lối vào nhà ga khi tôi liếc nhìn xung quanh một cách sốt ruột.
“Tàu hủ~ tàu hủ mới ra lò đây~”
Pa~pu~~. Ngoài ra còn có tiếng còi tàu nhỏ.
Khi tôi nhìn ra, tôi thấy một người đàn ông đang kéo xe và bán tàu hủ. Tôi không thấy nhiều người như vậy ở quanh khu phố mình. Tôi tò mò nhìn anh ta.
Hmm?
Anh ta đang đeo khăn quàng cổ, nhưng ông bán tàu hủ kia trông quen quen.
Chẳng phải đó là thần tượng của trường, Sakura Souji sao?
Tôi nghĩ mình nhìn lộn người, nên tôi nhìn lại vài lần, nhưng anh ấy vẫn trông giống Sakura Souji. Tôi chỉ có thể nhìn anh ta như là Sakura Souji.
“Tàu hủ~ Tàu hủ ngon lành đây~”
Pa~pu~.
Tuy nhiên, tôi quyết định coi đó là một người khác mà trông rất giống anh ta, vì không thể nào là vậy được. Không có ai giống vậy cả. Sakura Souji không có bán tàu hủ. Gã này chắc bán trứng cá muối hoặc thứ gì đó kiểu vậy.
Shiro Amakusa là nhân vật lịch sử