C3 – [Thư viện thứ hai] Gặp gỡ ◆ Nekura
--------------------------------------------------------
Tôi mở cánh cửa thư viện thứ hai.
Thư viện thứ hai này chỉ là cái tên mà mọi người vẫn hay gọi, nhưng thực ra nó không phải là một cái thư viện.
Số lượng sách trong thư viện tăng lên hằng năm và thư viện không còn đủ chỗ chứa cho chúng nữa. Và đây là nơi cất giữ sách tạm thời cho đến khi họ quyết định được nơi để sách. So với một thư viện được sử dụng đúng cách, nơi này nhỏ hơn và hầu như chẳng có ai đến đây.
Ổ khóa đã bị hỏng trong vài tháng, nhưng cũng không ai thèm khóa lại và thế là nó bị bỏ mặc ở đó. Hoặc cũng có thể là không ai để ý đến việc nó bị hỏng. Một nơi hẻo lánh đến vậy. Nói dễ hiểu, thì đó là một cái lỗ hỏng trên mặt đất.
Mùi hơi ẩm mốc của những cuốn sách cũ trên giá làm dịu tâm hồn tôi. Tôi đi đến cuối phòng và khom người xuống.
Việc ở trong lớp chỉ là một sự xao nhãng.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại nổi tiếng đến vậy mà lại không được yêu thích. Nếu tôi nổi tiếng như vậy, thì giờ đây trái tim tôi hẳn đã hòa hợp với nó rồi, nhưng thực tế thì ngày càng tệ hơn. Tại sao tâm trí tôi lúc nào cũng giống như một người không có sức hút vậy?
Cuối cùng, tôi nghĩ đó chỉ là sự tự ti.
Tôi không đủ can đảm để phá vỡ hình tượng mà mọi người tưởng tượng ra từ ngoại hình của mình. Tôi cũng không đủ khéo léo để vào vai người mà mọi người nghĩ tôi là.
Ví dụ, nếu tôi kết bạn với một cô gái ở nơi không nhìn thấy mặt mình, liệu tôi có thể thể hiện bản thân mà không phải giả vờ là một người mà tôi không phải không?
Tuy nhiên, nếu tôi bình tĩnh suy nghĩ về điều đó, tôi không phải là kiểu người mà mọi người thích vì con người thật của mình.
Nếu mọi người biết tôi là người như thế nào, họ sẽ không bao giờ thích tôi. Sẽ thật là nhàm chán.
Tuy nhiên, bạn thậm chí không thể trò chuyện với ai đó khi bạn đang giả vờ là một người mà bạn không phải.
Cách duy nhất để trở nên nổi tiếng là trở nên nổi tiếng từ bên trong.
Hãy thay đổi lối tư duy của chúng ta.
Nếu lối suy nghĩ của tôi trở nên phổ biến, tôi có thể trở thành một chàng trai hoàn toàn nổi tiếng, vì ngay từ đầu tôi đã như vậy rồi.
Nhưng nổi tiếng bên trong có nghĩa là gì? Tôi cũng không biết.
Khi tôi nghĩ như vậy, tôi luôn tưởng tượng ra một cô gái trong tâm trí mình. Cô gái đó được làm từ rơm, và tên cô ấy là Warako-chan. Chữ "phụ nữ" được viết trong đôi mắt cô ấy. Cô ấy là một phần của "hình mẫu về con gái" trong đầu tôi, và cô ấy luôn giảng dạy cho tôi về con gái là gì.
Cô nàng búp bê trong tâm trí tôi, Warako-chan, nói bằng giọng nhẹ nhàng,
"Con gái thích những người tử tế..."
Đúng vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tử tế. Một việc tốt mỗi ngày. Không có gì sai về điều đó.
Warako-chan nói đúng.
Hãy bắt đầu từ đây. Một cuộc sống được nhiều người biết đến.
Khi tôi đang nghĩ về điều này, tôi nghe thấy tiếng đóng sầm cửa và tim tôi giật thót.
Tiếng thở của họ, nhịp chân của họ. Và một mùi hương thoang thoảng.
Không còn nghi ngờ gì nữa! Là một cô gái! Tệ thật. Tôi không biết tại sao, nhưng sẽ thật tệ nếu họ nhìn thấy tôi ở đây.
Thư viện thứ hai rất nhỏ. Dù sao thì cũng chỉ có một dãy giá sách. Một giá sách gỗ lớn và một ống nước rẻ tiền ở phía sau. Từ lối vào, bóng dáng tôi bị che khuất bởi bức tường giá sách.
Cô gái dường như không để ý thấy tôi đang ở cạnh cô ấy bên kia giá sách, và vươn vai bằng giọng nói dễ thương, "Mmm". Tôi rụt người lại và kìm nén hơi thở hổn hển của mình.
Sau đó, tôi nghe thấy cô ấy thở dài và càu nhàu.
"Ahh, mình muốn ăn natto."
NATTO?
Đó là những gì mà cô gái nói.
Đây là một kiểu độc thoại mà bạn không thường nghe thấy.
Chẳng phải tất cả con gái đều thích sô cô la, bánh ngọt và kem hay sao? Đó là những gì Warako-chan đã nói. Tôi không nói rằng tôi không ăn natto, nhưng tôi không nghĩ natto là thứ mà một cô gái muốn nói đến. Cái gì, hay là tôi đang đánh giá quá thấp natto? Ý tôi là, tôi nghĩ chữ kanji cho "natto" và "đậu phụ" bị đảo ngược. Ồ không. Nó không liên quan chút nào. Tôi cần phải quay trở lại với suy nghĩ.
Những suy nghĩ bối rối của tôi bị gián đoạn bởi một đoạn độc thoại.
"Uwaa–, tôi muốn một bát Gyudon!"
Gyudon, hả?
Khi mắt tôi mở to vì kinh ngạc, một nữ sinh đang hô vang "Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn" bằng giọng nhỏ.
Tôi hoang mang tột độ. Tôi bối rối tột cùng.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Làm sao một cô gái có thể muốn ăn một bát Gyudon? …… Tôi chắc chắn con gái chỉ nói những câu như “Tôi muốn ăn parfait” hay “Tôi thích màu hồng” khi họ tự nói chuyện với chính mình. Tình huống nào khiến một cô gái muốn ăn một tô Gyudon?
Tôi hiểu rồi.
“Bạn có đói không?”
Tôi hét lên trong hoảng loạn.
Vào lúc đó, tôi cảm thấy sự hiện diện ở phía bên kia thở hổn hển và máu tôi lạnh ngắt. Tôi toát đầy mồ hôi.
Tại sao tôi lại lên tiếng? Nhưng bây giờ tôi đã nói chuyện với cô ấy, không còn đường lui nào nữa.
Trong cơn sốt ruột, để tránh trở thành người đáng ngờ, tôi bắt đầu nói nhanh, như thể tôi đang cố gắng tiếp lời bằng một câu tử tế.
“Này, … bánh mì.. bạn muốn ăn bánh mì không?”
“Hả, cái gì cơ?”
Tôi nghe thấy một giọng nói rất bối rối từ phía bên kia, nhưng tôi cũng hoang mang không kém hoặc thậm chí còn bối rối hơn vì những gì mình vừa nói. Tôi cố tỏ ra tử tế, nhưng tôi cảm thấy mình sắp phát điên mất.
Tôi nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì yakisoba trong tay đang sẵn sàng ăn nó và ném nó sang phía bên kia giá sách trong tuyệt vọng.
Giá sách cao và chất đầy sách, gần chạm đến trần nhà, nhưng vẫn đủ chỗ để nhét cái bánh mì vào.
Tôi nghe thấy tiếng động nhẹ khi bánh mì rơi xuống sàn.
Tôi đang làm cái quái gì thế này?
Đây có phải là sự tử tế không ……?
Trả lời tôi đi! Warako-chan.!
Warako-chan nói với tôi, [Soushi-kun, cậu là đứa dị hợm nhất!].
Quả là cô gái của tôi, Warako-chan! Đúng không? Tôi thậm chí còn không nhìn thấy mặt cô ấy và tôi đột nhiên hỏi cô ấy có muốn ăn bánh mì không! Đó không phải là tử tế, mà là xúc phạm! Thật điên rồ! Tôi toát mồ hôi khi nghĩ về những gì mình nói.
Đó chính là cốt lõi của vấn đề.
'Bạn có đói không?'
'Bạn có muốn ăn bánh mì không?'
Đây chính xác là những gì một con người sẽ nói khi gặp một sinh vật lạ, chưa được phát hiện trong rừng rậm. Tôi thấy chóng mặt.
Tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía bên kia.
“Bánh mì Yaki-soba……”
Đó là sản phẩm thương mại! Không có lông mu trong đó đâu! Tôi hét lên trong lòng.
Tôi nghe thấy tiếng một người không tên mở gói bánh mì. Mùi nước sốt thoang thoảng bay đến chỗ tôi.
“Cảm ơn. Tôi ăn đây”
Cô ấy đang ăn. Tôi thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Người ở phía bên kia giá sách trả lời theo cách hơi thô lỗ, quái dị và lại còn cười khúc khích.
Sau đó, cô nữ sinh tiếp tục trả lời một cách ngạc nhiên.
“Anh …… là một chàng trai tốt …… Vậy nên…, tôi… không muốn ăn… anh.”
Tôi hiểu khi cô ấy nói điều đó bằng giọng nói hơi trầm, gượng gạo và giả tạo.
Trò chơi “sinh vật lạ trong vùng hoang dã” đã bắt đầu.
Tôi không biết trò chơi như vậy có tồn tại không, nhưng đó là câu trả lời cợt nhã.
Tôi rùng mình vì xúc động. Bạn thật là một người tốt. Bạn là một cô gái thậm chí không thể nói bất cứ điều gì cởi mở về việc đại tiện, nhưng bạn lại sẵn sàng hùa theo trò chơi quái vật chưa được khai phá của tôi.
Tôi chắc chắn không cố tình pha trò quái vật chưa được khám phá. Tuy nhiên, thật kỳ diệu khi nó không trở thành một trò chơi nguy hiểm, có thể lấy mạng đến chín người.
Tôi đã không trở thành một người dịu dàng, nổi tiếng, nhưng tôi đã tránh được việc trở thành kẻ đáng ngờ với một chảo mì yakisoba.
Tôi run rẩy vì sự kích động không thể diễn tả thành lời và nghe thấy một tiếng lạch cạch. Tôi cảm thấy mình không nên phát ra tiếng động, vì vậy tôi lại đứng hình.
Tôi vẫn bất động, thở hổn hển với càng ít tiếng động càng tốt, lắng nghe những âm thanh nhỏ bé phát ra từ việc cô gái đang nhai cái bánh mì và nuốt ừng ực. Phải công nhận nó rất gợi dục.. Tôi muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng tôi không thể ra khỏi cửa mà không đi ngang qua cô gái đó. Tôi trở nên cứng đờ.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng nhựa rỗng được gấp lại. Có vẻ như cô ấy đã ăn xong. Nữ sinh ấy thở ra một hơi nhỏ và nói, "Fu".
"Ngon lắm. Tiếp theo ta sẽ xơi ngươi."
"Gehogoho!"
Tôi nghẹn ngào. Và tôi nghe thấy cô nữ sinh đứng dậy và nói, "Người ổn chứ?".
"Khoan đã, tránh xa tôi ra! Tôi không có ngon đâu!"
Tôi nghe thấy tiếng khịt mũi nhỏ từ cô gái khi tôi thốt ra những từ ngữ tệ nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi có thể cảm thấy cô ấy lại khúc khích.
"Nhân loại, tên …… của ngươi, là gì …… bu fu.
Cô ấy vừa cười nhẹ vừa nói điều đó.
Tôi có thể nói gì bây giờ đây, cô gái này có tài năng diễn thật xuất sắc Bỏ qua các chi tiết, cô ấy rất giúp ích.
"Nhân loại, tên…… Kuku Kuku."
"Ồ, tên của tôi? Để xem nào, Saku ………… Saku? Không, tôi đơn giản là một Nekura, vô danh! Đúng rồi tôi là một gã Nekura!…… Đừng đến đây!”
Tôi không cần phải hét lên bảo cô ấy tránh xa, mặc dù cô ta có vẻ đứng dậy, nhưng có vẻ không tiến về phía tôi. Cổ tiếp tục hét lớn qua giá sách. Tôi thậm chí còn không cần phải hét lên để xua đuổi cô ấy, tuy là cô ấy đứng lên nhưng lại không hướng về phía tôi mà tiếp tục hét lớn qua kệ sách.
“Nekura ……? Vậy thì tôi là ……, kẻ lang thang vô thực.”
“Hả?”
“Hmm, Hiria! Ngươi có thể gọi ta là Hiria!”
“Chào.., Hiria? -chan?”
Giọng tôi nhỏ dần khi tôi gọi tên cô gái, mặc dù đó không phải là tên thật của cô ấy kể cả là trong trí tưởng tượng.
Cô nữ sinh Hiria có vẻ không mấy để tâm đến sự thay đổi như vậy và nói, “Được! Không phải nó giống như một biệt danh sao? Cậu là Nekura-kun!”. Cô ấy vui vẻ nói và lại cười khúc khích.
Tôi và một cô gái huyền bí, Hiria-chan, nói chuyện được một lúc, thông qua cái biệt danh bí ẩn tạm thời của chúng tôi.
(ENG-TN: Nekura có nghĩa là bi quan/u ám và Hiria có nghĩa là không thực tế, hay giống như một điều gì đó bí ẩn hơn) Warako-chan là cô gái rơm theo đúng nghĩa đen