C5 – Học kỳ mới ◆ Nekura
--------------------------------------------------------
Sau một kỳ nghỉ xuân ngắn ngủi, tôi đã trở thành học sinh năm hai trung học.
Hoa anh đào đã sớm rụng và một cuộc sống xanh tươi thường nhật đã bắt đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên cũng có chút mới mẻ.
Một trong những thay đổi đáng chú ý nhất là việc tôi phải chuyển lớp. Ở trường chúng tôi, học sinh được phân loại theo học lực từ năm hai. Yabusaka và tôi, những người khó khăn lắm mới đậu được đã bị cách xa nhau hơn trong trường.
Trong lớp mới của tôi có nàng "Công chúa băng giá" Saionji Yuria, cô nàng vẫn tỏa ra một ánh hào quang thần thánh. Những thằng con trai xung quanh cô chỉ biết nhìn mà không dám bắt chuyện với cổ, bọn con gái thì đôi khi liếc nhìn cô ấy và thở dài ngán ngẫm. Tôi khá ấn tượng về điều đó.
Không khí của lớp học mới không tệ. Không quá ồn ào, cũng không quá yên tĩnh và có chút náo nhiệt.
Ngay lập tức đã có mấy đứa con trai hòa vào đám và bắt đầu cười đùa, họ trông có vẻ rất vui vẻ.
Trong khi tôi đang cố gắng đi chỗ khác, vai tôi đã lỡ va vào ai đó, thì ra là Saionji-san người đã di chuyển ra xa trước khi tôi nhận ra. Tôi bối rối đến nỗi không thể nói được gì và cô ấy khẽ nói.
"Tôi xin lỗi."
Wow, cô ấy nói chuyện thiệt kia! Cô ấy đã di chuyển thật kìa!
Oxy của tôi đang cạn dần và tất cả những gì tôi có thể làm là lắc đầu trong im lặng như thể muốn nói, “Đừng lo lắng.” Có vẻ không giống cô ấy đang tức giận hay tỏ ra vẻ khó chịu, nhưng thật khó để đến gần cổ. Vì vậy tôi quyết định tránh cô nàng càng xa càng tốt. Tôi cảm thấy như cả hai đang sống ở hai thế giới khác nhau vậy.
Nhưng thật không may tôi lại được bầu vào ban cán sự lớp cùng với cô ấy.
Tại sao vậy?
Lớp trưởng chẳng phải là người có tiếng tăm và có quyền quản lý mọi người sao? Tôi tự hỏi mình có thể làm được điều đó hay không.
Khi tôi xếp hàng trước giáo viên, Saionji-san nói, "Xin hãy giúp đỡ tớ" và tôi cố gắng gật đầu nhẹ. Tôi lo rằng mình sẽ hành xử kỳ dị như một con búp bê.
Tôi không mấy giỏi giao tiếp với con gái và khi ở trước mặt con người này lại càng chẳng thể nói được gì. Tôi đã không thể giao tiếp bằng mắt với những bạn nữ khác và thậm chí càng không thể tập trung vào chính hình bóng đó. Thật là đáng sợ.
"Được rồi, được rồi. Vậy là ổn rồi. Các em đến phòng giáo viên sau nhé."
Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là Masuda-sensei, một kẻ rậm lông, to con như một con khỉ đột. Đó là ốc đảo yên bình cho tâm hồn tôi ở một ngôi trường nơi có nhiều giáo viên cẩu thả. Khi tôi trả lời "Vâng", tôi nghe thấy Saionji-san trả lời “Vâng” sau tôi một chút.
Tôi đi đến phòng giáo viên như thầy đã dặn vào giờ giải lao, do không biết việc đi cùng Saionji-san có phải là lẽ thường tình không, vì vậy tôi đã không thể mời cô ấy đi cùng. Tôi lặng lẽ đi theo cô ấy một đoạn ngay sau khi cô ấy rời lớp. Thật sự nhìn tôi chẳng khác gì một tên biến thái cả.
Tôi không biết đó là do cấu trúc xương của cô ấy hay gì khác, nhưng nhìn mỗi bóng lưng ấy thôi đã thấy rất dễ thương rồi. Thật là điên rồ.
"Ồ, hai em tới rồi à!"
Masuda-sensei nhìn tôi với một nụ cười tươi trên môi, nên Saionji-san quay sang nhìn về phía tôi. Tôi đã cố gắng không chú ý đến cô ấy.
Thầy giáo thông báo cho tôi một số vấn đề và tôi trả lời. Tôi có thể nói chuyện với thầy, một người đàn ông lông lá, bẩn thỉu, mà không cảm thấy lo lắng. Tôi có thể trò chuyện rất bình thường với ông ấy.
Khi nghe tin mình sẽ trở thành thành viên của ban cán sự lớp, tôi hơi sợ, nhưng nó không khó khăn lắm.
Hai đứa tôi không phải đưa ra quyết định về hội thao, lễ hội văn hóa, chuyến đi dã ngoại của trường, v.v., vì đã có từng ủy ban riêng cho mỗi hoạt động.
Công việc chính của tôi là chào hỏi mọi người vào buổi sáng. Kiểm tra số lượng học sinh trong các buổi họp. Thỉnh thoảng tôi cũng phải tham dự các cuộc họp ủy ban lớp. Ngoài ra tôi cảm giác như mình đang làm rất nhiều việc khác nhau, hay đúng hơn là tôi đang ở vị trí của một người hầu hạ giáo viên. Tôi nghĩ mình có thể làm được việc này.
Khi được hỏi còn thắc mắc gì không, Saionji-san người ngồi sau tôi một chút mở miệng nói, "Ừm..."
"Em tự hỏi tại sao mình lại được chọn ……."
Thầy cười lớn và vì lý do nào đó vỗ nhẹ vào vai tôi thay vì cô ấy.
"Em đã được chọn làm 'gương mặt đại diện' của lớp, em biết đấy. Hãy cố gắng hết sức, đừng nghĩ nhiều quá."
Saionji-san liếc nhìn tôi, nhưng tôi đơ đến nỗi không thể cử động được cổ và cả cơ mặt mình.
"À, nhân tiện thì… đây. Thầy đã quên phát chúng trước đó. Giờ thầy sẽ giao việc này cho hai em. Thầy đã mất công giải thích nãy giờ chỉ để yêu cầu điều này thôi đấy."
"Ha~h."
Tôi rời khỏi phòng giáo viên với đống giáo trình cỡ nhỏ mà giáo viên đưa cho. Saionji-san nhìn tôi và nói
“À…Để tớ giúp nhé?”
“Không …….”
Trong đầu tôi, không phải là “Không .……” mà là “Không được! Tôi muốn cô ấy đối xử với tôi như một người lính ngã gục trên phố, kiểu như tôi không tồn tại”. Cảm giác như tôi đang bắt đầu toát mồ hôi. Khi chúng tôi đến lớp, Saionji-san hỏi tôi
“Để tớ phụ cậu phát đống này nhé?”
Cô ấy đưa tay ra với tôi, nhưng tôi đưa lòng bàn tay ra cản lại. Tôi không thể để cổ làm một công việc tầm thường như vậy được.
“Ờm, nhưng…”
“Tớ ổn mà.”
Tôi nhanh chóng xong việc rồi nhẹ nhàng trốn khỏi lớp. Đích đến của tôi là lớp cuối. Bọn con gái sẽ bắt chuyện với tôi nếu tôi còn ở lại, vì vậy tôi phải chạy hết tốc lực đến đó.
Khi tôi nhìn vào lớp học, tôi thấy Yabusaka đang cười với vài đứa con trai. Thằng đó có vẻ đã làm quen với lớp học mới của mình. Nó nhìn tôi và tôi giơ một tay lên ra hiệu, tôi đi đến cuối hành lang và bắt chuyện với nó.
“Này, Soushi. Kỳ nghỉ xuân của mày thế nào?”
“Tao làm việc bán thời gian suốt cả hè.”
“Vậy bây giờ mày làm công việc gì?”
“Tao làm cho một người bạn của bố, phụ bán đậu hủ trên xe đẩy.”
“Nếu có người quen …… phát hiện ra mày thì sao?”
“Vẫn ổn thôi vì tao đã quàng khăn mà. Nghe nè, tao là thành viên ban cán sự lớp với Saionji-san.”
“Với Yuria-san sao ……”
“Thằng ngu Yabusaka! Đừng nhắc tên ấy! Dừng lại đi, tao sợ đó! Nếu ngài ấy ở gần thì sao!”
“Làm gì có. Mày đang đóng phim cổ trang nào thế?”
“Hikae oro”
Tôi nói đùa và nhận được một ánh nhìn trầm lặng.
“Ngài sẽ là người mà họ nghe thấy, thưa Tướng quân.”
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh, không có ai ở gần đó. Nhưng có một nhóm đứng hơi xa và vẫn đang say mê vào cuộc trò chuyện của riêng họ. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy, tiến triển như nào rồi?”
“Thật tuyệt khi được nhìn cô ấy ở cự ly gần. Sự dễ thương đó. Nó vượt quá tầm hiểu biết của con người.”
“Mày nói gì với cổ rồi?”
“Haha. Làm sao mà tao có thể nói chuyện với cô ấy được? Là tao đấy. Tao đã hít phải khí CO2 của Saionji-san ở gần như vậy. Không phải thật tuyệt vời sao?”
Yabusaka thở dài trong sự bực dọc , “Ha~”.
“Mày …… có đủ cơ hội để làm điều đó, nhưng lại làm cái đéo gì vậy?”
“Cơ hội? Của cái gì? Trở thành bạn trai thứ bốn mươi tám hay sao? Tao nói là không bao giờ làm được đâu.”
“Ồ, …… tao nghĩ là mày sẽ không bao giờ làm được đâu. À, thông tin mới nhất của tao là có bốn mươi chín thằng bạn trai, mày chắc sẽ là thằng thứ năm mươi mấy đó.”
“Nó còn tăng nữa à …”
“Tao nghe nói có hai gã lớp trên tự nhận là bạn trai cổ, nhưng không có ai thực sự thấy họ nói chuyện với cô ấy.……”
“Cứ như truyền thuyết đô thị vậy. ……”
“Nếu mày không thể có được Yuria-san, …… thì ít nhất mày cũng nên kiếm một cô bạn gái đi.”
“Tao không thể. Ý là, mắc gì tao phải bị mày nói về việc này chứ?”
“Đó là vì có tin đồn!”
“Về cái gì cơ? Ai với tao à?”
“Tao với mày! Bởi vì mày khó tính với tất cả các cô nàng và cũng không có nhiều bạn cùng giới, nhưng mà mày lại nói chuyện với tao suốt!”
“Đồn ngu thiệt..……”
“Mặc kệ là nghe ngu hay không! Tao đang gặp rắc rối lớn đó! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một cuốn sách mỏng về tao với mày mất! Đừng có mà gặp tao cho đến khi mày có bạn gái!”
“Không, không! Đừng vô lý thế!”
“Câm mồm! Đừng nói chuyện với tao nữa!”
“Được rồi. Tao sẽ quay lại sau.”
“Tao kêu mày cút đi mà!”
Tôi đã bị Yabusaka chối bỏ.
Và vì thế tôi không có người bạn nào ở trường. Kể cả không phải vậy thì tôi là kiểu người nhút nhát và cần thời gian để tìm hiểu ai đó. Nhưng thật khó để có thể kết bạn với những thằng khác.
Việc này rắc rối thiệt đó.
Tôi chỉ muốn tìm một người có thể nói linh tinh cùng mình một cách bí mật.
Giải nghĩa cho Hikae-oro「ひかえおろーう」 Đây có nghĩa là mệnh lệnh kiềm chế hoặc dừng lại được người có chức vụ cao hơn ban xuống. Có một vở kịch tên là Mito Komon, trong đó có câu nói: ''Ngẩng cao đầu.'' (Atama ga takai hikae orou). Ở Nhật Bản thường họ phải ngồi xổm hoặc cúi đầu trước những người quan trọng (cao thượng) khi họ báo cáo với người đó điều gì tồi tệ mà họ đã làm và bản thân đang suy ngẫm về điều đó. Vì vậy Hikae oro đồng nghĩa với Machi nasai (im lặng, cúi đầu và chờ chỉ dẫn). Tuy nhiên trong trường hợp này thì là đang nói đùa. Sách mỏng ở đây có thể là Doujin link giải thích cho câu đùa Hikae-oro (chi tiết hơn bằng tiếng Nhật)