Lúc đang ăn trưa với Tojo-chan trong giờ nghỉ.
“À, nhân tiện, cậu có biết là tớ đã trở thành lớp trưởng không?”
“Hmm, thật vậy sao? Ừm, tớ đoán là mọi người sẽ lắng nghe Tojo-chan thôi.”
“Yup. Vì thế nên, tớ đã đề cử cậu làm lớp phó đó.”
“Gì cơ!? Tớ sẽ trở thành… lớp phó hả!”
“Này, cậu có thể giữ im lặng trong lúc đang ăn không?”
Tojo-chan trừng mắt với tôi.
“Không, không, không. Tại sao cậu lại làm vậy chứ? Tại sao cậu lại tự tiện quyết định điều đó?”
“Bởi vì nếu làm vậy thì chúng ta sẽ được ở bên nhau sau giờ học, đúng chứ?”
“Nặng tình thật…”
Tôi gật đầu lia lịa
“Cái gì… không lẽ cậu không muốn ở bên tớ ư?”
Tôi không dám nhìn cô ấy.
Không phải là không dám nhìn thẳng mặt cô ấy đâu, nhưng tôi sợ khi nhìn thấy biểu hiện của cô ấy lắm…
“Chúa ơi.”
Giọng điệu và khuôn mặt cô ấy ăn khớp với nhau.
“Chả khớp gì cả!”
“Cậu đang than phiền chuyện gì thế? Có chuyện gì với tớ vậy?”
“Ý tớ là, cậu luôn là người phàn nàn về tớ, phải không?
“Vì tớ thích cậu mà.”
“Nặng tình thật…”
“Zune—“
Tôi e rằng cuộc trò chuyện này sẽ lặp đi lặp lại đấy.
“Nhân tiện, công việc của lớp trưởng là gì thế?”
“Hmm? À thì, nói một cách đơn giản, cậu sẽ phải quản lớp.”
“Hiểu rồi. Cậu giỏi đến mức Tojo-chan không cần tớ nữa. Nên tớ sẽ về thẳng nhà sau khi tan học.”
“Hửm? Cậu thật sự muốn tránh xa tớ đến vậy ư?”
“Không, không hẳn…. Đừng cầm cái nĩa đó lên mà!”
“Nếu tớ đâm Kasuga-kun với cái này, cậu sẽ không cử động được nữa đâu…”
Đây rồi, một Yandere bẩm sinh đây rồi.
“Có một tin tốt mà tớ đảm bảo cậu sẽ rất vui khi nghe chuyện này đấy. Tớ sẽ khiêm tốn nhận chức lớp phó này.”
“Cái gì? Thật chứ!? Kasuga-kun tốt bụng quá đi!”
Gussa, gussa, gussa.
Tôi vẫn bị đâm khắp nơi bởi cái nĩa đó.
Sau giờ học, tôi ngay lập tức có một việc làm với tư cách là thành viên của hội đồng lớp.
Tuy nhiên, nó chỉ là một công việc giấy tờ đơn giản thôi.
“Tojo-chan, mình giải quyết đống này rồi về nhà thôi nào.”
Tôi nghĩ là mình đã tình cờ nói điều đó, nhưng…
“Cái gì… cậu không muốn dành thời gian với tớ đến vậy cơ à?
“Không, đó không phải là những gì tớ định nói đâu…”
“Ơ, thế ý cậu là sao?”
Chết tiệt, cậu vẫn còn là một người phụ nữ đáng sợ và rắc rối.
Tôi đổ mồ hôi lạnh và cố gắng tìm câu trả lời phù hợp cho tình huống này.
“Tớ đã nghĩ về việc hẹn hò với cậu… sau khi xong việc.”
Tôi nói vậy với giọng điệu đau khổ.
Tojo tiếp tục lườm tôi.
Tôi không biết lời bào chữa mỏng manh của mình có tác dụng với cô gái thông minh này không nữa.
“…Được rồi, tên ngốc Kasuga-kun. Phải nói với tớ ngay từ đầu chứ.”
Giọng của Tojo đột nhiên giống hệt như ai đó đang bắt máy vậy.
“Tớ không tin rằng cậu muốn hoàn thành xong công việc của lớp phó để được đi hẹn hò với tớ đấy… Kasuga-kun đáng yêu quá đi.”
“Ha, ha, ha. Tớ không có dễ thương bằng cậu được đâu.”
“Ôi trời, cậu thật gian xảo quá đấy ♡”
Tojo vỗ vai tôi với đôi má ửng hồng.
Khi làm thế, cô ấy cầm chiếc bút chì và cắm xuống như một mũi khoan dầu vậy. (trans: nó lại đau vkl ra=))) )
Tôi đảm bảo với bạn rằng cơ thể của tôi sẽ đầy lỗ nếu cứ tiếp tục như vậy đấy.
Những cô nàng Yandere thật đáng sợ.
“Yay, xong việc rồi!” (edit: Nhanh đấy)
“Huh, huh, cậu làm xong chưa?”
“Yeah… tớ có thể thả lỏng một lúc rồi.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì tớ muốn ở bên cậu càng lâu càng tốt…”
“Hmmmhammhammm.”
Tôi không thể không cười được.
“…Này, cậu có biết là tớ có thể bị xúc phạm không đấy?”
“Hả?”
“Chúng ta… Tớ chưa bao giờ phải lòng một chàng trai nào như này trước đây…
Tớ thật sự không biết phải ứng xử như thế nào nữa…”
Tojo nói điều này với sự buồn bã biểu hiện trên ánh mắt cô.
Có vẻ tôi thực sự hơi xấu tính, Tojo-chan đã thực sự lo lắng trong lòng.
Tôi cười nhạt.
“Đừng lo lắng, Tojo-chan là người đáng yêu nhất thế giới này.”
“Tojo-chan là người đáng yêu nhất thế giới này… Tojo-chan... đáng yêu… nhất thế giới.”
Tojo chu môi hệt như con cá chép vậy.
“Ừm, đi hẹn hò thôi. Hm, nhưng chúng ta không có nhiều tiền, nên là mình không thể làm một buổi hẹn hò hoành tráng được đâu.”
“Không vấn đề gì. Cậu chỉ cần ở bên tớ là được, đây là buổi hẹn hò tuyệt vời nhất từ trước tới giờ đấy…”
“Đ-được thôi.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Tojo-chan nở nụ cười khi nói điều đó.
Phải, tôi cảm thấy hơi sợ.
Một ngày nào đó, tôi sẽ vì sơ suất mà bị giết chết mất.
Chà, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho cô ấy vì trở nên dễ thương bởi một lý do nào đó vậy.
“Nhân tiện, lúc nãy tớ đã đâm cây bút chì vào cậu, cậu có sao không?”
“Hả!? Nếu cậu đã ý thức được việc đó, thì xin lỗi tớ đi nhé!”