"Tất nhiên rồi,chả phải tao với mày là bạn tốt sao khi mày gặp khó khăn thì tao giúp mày chả phải là lẽ thường tình hay sao! Thêm nữa là nhà tao toàn phòng trống thôi, mày có thể đến và sống ở đây bao lâu tùy thích và ăn bất cứ thứ gì mà mày thích nữa."
"Thật à! ! ! !Tao cảm kích về điều đó, nhưng tao chỉ ở nhà mày tầm 2 ngày thôi trước khi bố mẹ tao từ bên bển trở về khi ấy tao sẽ trở về nhà."
"Ổn cả, lại đây, bọn mình chơi một vài trò chơi trong khi chờ Yamada-san chuẩn bị bữa ăn, dì ấy sẽ gọi chúng ta xuống khi dì ấy nấu xong."
Sau đó tôi theo thằng Yamazaki lên tầng 2 đến phòng nó để chơi, nhìn vào căn phòng xa hoa của nó, tôi cảm thấy rằng chả có sự khác biệt gì giữa nhà nó và khách sạn 5 sao nào cả.
Một cách tự nhiên ngồi trước bộ PC, tôi và Yamazaki chơi một vài tựa game đối kháng, và được một lúc thì tôi bắt đầu trở nên lo lắng trong khi nhìn vào màn hình .
"Khi vọng rằng Asaka nee-chan sẽ không tìm ra mình đang ở đây......."
"Huh, Hiroto, mày nói gì vậy?"
"Kh-không có gì, không có gì, cough-hey! Yamazaki thằng khốn chơi bẩn này, mày hóa ra là đã giết nhân vật tao điều khiển khi tao đang mất tập trung."
"Heh heh, ai bảo mày ngẩn ngơ cơ."
"Trận vừa rồi tao nhả thôi lần này đến lượt bố mày thể hiện kĩ năng này." Yamada-san từ dưới lầu đang chuẩn bị thức ăn khi cô ấy nghe thấy tiếng ồn lớn ở trên lầu- cô ấy bắt đầu mỉm cười; chắc chắn là bởi vì chỉ có mỗi cô ấy và Yamazaki ở trong một căn nhà rộng rãi này, điều này khiến cô cảm thấy cô đơn trong một thời gian dài.... cô ấy lắc lắc cái đầu của mình và tiếp tục tập trung vào công việc nấu nướng của cô ấy.
"Hey, các người có thấy ototo-kun của tôi ở đâu không? Kể từ khi tôi tỉnh dậy thì em ấy đã mất tích rồi, em ấy cao, gầy và có tính cách rất nhẹ nhàng và chu đáo." Đôi mắt đen kịt và trống rỗng, Asaka nhìn vào 6 tên côn đồ xăm trổ ngỗ ngược ở công viên đang lười biếng ngồi trên ghế dài với miệng đang phì phèo điếu thuốc. Một tên nhuộm tóc vàng hoe ngồi bắt chéo chân, trả lời cô ấy.
"Mày bị điên à? Mày không thấy trùm bọn tao đang hút thuốc ở đây à, cút ra khỏi đây ngay......." Khi đang nói nửa chừng, một tên côn đồ khác đeo khuyên tai giơ tay lên cắt ngang lời hắn, và hắn ta ngay lập tức trở nên im bặt.
Tên đeo khuyên tai cảm thấy Asaka rất thú vị; ánh mắt hắn quét qua một lượt người cô- Asaka hiện tại đang mặc bộ mà cô hay mặc ở trên trường, bộ đồng phục của cô ấy đã thể hiện được đường cong hoàn hảo của cô ấy- hắn ta dồn chú ý xuống đôi chân dài mảnh khảnh tất đen dài tất cả chúng như thể phô ra vùng ẩn giấu giữa chân và váy của cô ấy, khiến hắn ta phải nuốt nước bọt lại.
"Một đưa trẻ à huh, một lời thôi, tôi biết ototo của cô đang ở đâu, theo chúng tôi, chúng tôi sẽ mang em đấy đến cho cô."
"Thật vậy ư, nếu như các người có thể tìm thấy ototo-kun của tôi ,tôi sẽ rất cảm kích về điều đó."
"Ổn thôi, ổn thôi. Con người giúp đỡ nhau lúc khó khăn là lẽ thường tình mà, phải không nào. Trước đó tôi đã thấy ototo của cô đi vào bên trong nhà kho bị bỏ khoang ở đằng kia, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ấy lại vào trong đó...... để tôi dẫn cô đến gặp, tôi rất thích giúp đỡ người cần giúp đó ahahhahahahahahahahahhahahahah."
Tên xỏ khuyên tai dập tắt điếu thuốc trên tay hắn và phá lên cười; đám du côn xung quanh hắn ngay lập tức hiểu ra rằng trùm của chúng đang có dự định làm gì và rồi chúng phá lên cười với nhau, nhưng Asaka không quan tâm, đôi mắt đen kịt, trống rỗng, vô cảm, nhìn về phía trước một cách vô định.
"Được rồi đi thôi, chúng tôi sẽ đưa cô đến nhà kho kia."
"Vâng, cảm ơn... ototo-kun~ chị sẽ sớm gặp em thôi, ototo-kuuun~~"
Asaka đã đi theo bọn chúng tầm nửa tiếng, trên đường đi, bọn du côn không hề ngại ngùng liếc nhìn đánh giá và huýt sáo trước Asaka, cô ấy cúi gầm mặt xuống; chỉ biết rằng trong mắt cô ấy đang hiện lên một chút thư giãn.
"Thưa ngài, tôi cảm thấy việc này có gì đó sai sai, thường thường khi ai đó nhìn chúng ta, họ sẽ không đi theo chúng ta một cách dễ dàng như vậy, hay chúng ta lần này bỏ qua con mồi đi." Tên tóc vàng hoe vừa với chửi Asaka trước đó đang thì thầm vào tai tên thủ lĩnh.
"Tóc vàng, tao tưởng thường ngày mày dũng khí lắm cơ mà sao hôm nay rén thế? Đừng suy nghĩ quá, nhà kho này bị bỏ hoang hơn mấy chục năm rồi, không ai đến đây trong một thời gian dài rồi; người biết chỗ này chỉ có mỗi mình tao thôi, điều đó có nghĩa rằng chúng ta có thể chơi nó bao lâu tùy thích mà nó cũng chả thể làm gì được. Sau khi tao chơi xong, tao có lẽ sẽ cân nhắc sẽ để mày chơi tiếp nó." Tên thủ lĩnh khoác vai tên tóc vàng và tiếp tục đi. Tên tóc vàng sau khi nghe được những gì mà thủ lĩnh hứa với mình, hắn ta ngay lập tức thẳng người và thể hiện sự trung thành với thủ lĩnh của hắn.
"Yosh, m' lady, ototo của cô đang ở trong đây, cứ tự nhiên mà mở cửa ra tìm, chúng tôi sẽ ở đây đợi quý cô, sau khi thấy được ototo của quý cô, chúng tôi sẽ vào sau."
Sau khi Asaka nghe được rằng ototo-kun của cô hiện tại đang ở bên trong nhà kho bị bỏ hoang ở trước mặt cô ấy, không kìm nén được niềm hân hoan; dưới ánh trăng mờ ảo cô kéo mở cánh cửa rách nát và phá hủy lối vào của nhà kho.
"Ototo-kun chị tới đây, đừng sợ, nee-chan tới đây để tìm em mà chơi cùng~" Khi Asaka đẩy cửa đi vào và tìm kiếm kỹ lưỡng bên trong nó trống trơn giống như không ai đến thăm nhà kho này trong nhiều năm rồi huống chi là ototo-kun của cô, cô ấy nhận ra rằng sau lưng cô ấy, tên đeo khuyên tai đang nở một nụ cười nham hiểm ở trên khuôn mặt.
"Aahh, Yamazaki, tao no rồi, tao nghĩ tao không thể ăn được nữa . Yamada obaa-san nấu ăn đỉnh thật, chả trách sao thằng Yamazaki béo thế, tất cả là vì dì vỗ béo nó bằng đồ ăn dì nấu; cháu cảm thấy rằng ăn tất cả những thứ này bằng cách nào đó khiến cháu rất hài lòng~" Bắt chước thằng Yamazaki , tôi bắt đầu gọi người giúp việc là Yamada obaa-san.
"Yamazaki-sama, Hiroto-sama, muộn rồi, vui lòng tắm xong rồi đi ngủ nhé." Yamada obaa-san mỉm cười hiền từ nói.
"Tất nhiên-tất nhiên-tất nhiên."
"Hey Hiroto,mày có thể ngủ ở phòng bên cạnh phòng tao."
"Tốt thôi sau đó tao đi tắm và đi ngủ, chúc ngủ ngon Yamazaki."
"Chúc ngủ ngon."
Mỗi căn phòng riêng ở nhà thằng Yamazaki đều có một nhà tắm riêng, khi tôi đang lười biếng nằm trong bồn tắm đầy sữa nóng, tôi bắt đầu chiêm nghiệm lại lại cuộc đời của mình.
"Tại sao Asaka nee-chan có thể trở nên như vậy chứ, đừng nói với tôi rằng máu đó là do.........aahhhhhhhhhhhh, sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy chứ." Để giấu đi sự uất hận của mình, tôi vùi mình vào bên trong bồn tắm, và bọt nổi lên khi tôi hít thở. Lờ đi vấn đề mà tôi phải đối mặt, tôi vui sướng trải nghiệm cảm giác được tắm trong bồn đầy sữa nóng.
Sau khi tắm xong, tôi nằm trên chiếc giường đôi ,đôi mắt tôi dần dần trở nên nặng trĩu bởi vì 1 ngày dài mệt mỏi nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Aaaahhhhhh ác quỷ, đừng đến đây, làm ơn, làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn! Làm ơn hãy để tôi đi, tôi thực sự không biết là ototo của cô đang ở đâu ." Tên du côn đeo khuyên tai trước đó quỳ xuống đất với 1 vẻ mặt đầy đau dớn, nước mũi hắn chảy ra trông không khác gì một đứa trẻ đang cầu xin sự tha thứ. Những gì còn lại của chân trái hắn ta chỉ là một mẩu xương đẫm máu, và người đang đứng trước mặt hắn là Asaka, đang cầm con dao dính đầy máu; bên cạnh cô ấy là những gì còn sót lại của 6 tên du côn, tất cả đều ngã gục trên vũng máu với tứ chi mỗi chỗ một nơi, khóc lóc cấu xin sự tha thứ.
"Tao cho mày một phút để mày nhớ lại, nói cho tao biết ototo-kun đang ở đâu ngay bây giờ, nếu mày không nói thì cứ mỗi 10 giây tao sẽ giết 1 người trước khi tao giết mày."
"Tôi thực sự không hề biết ototo của cô đang ở đâu , tôi thề, t-tôi nói thế chỉ để muốn cô vui vẻ với tôi thôi nên làm-làm ơn hãy tha thứ cho tôi........"
Một phút sau, nhìn vào 6 thi thể bị cắt phăng đầu, tên du côn đeo khuyên tai cảm thấy không thoải mái phần thân dưới của hắn: hắn nhận ra rằng vì quá sợ hãi nên hắn đã tè ra quần của mình rồi.
Asaka chậm rãi bước về phía hắn, cô ấy nâng con dao sắc bén lên và chém 1 phát.
Đầu của tên du côn đeo khuyên tai bị bay đi, trong mắt hắn phản ánh sự hối tiếc của hắn tại sao hắn lại không hề nghe lời khuyên của người bạn của mình...
"Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, Ototo-kun, không có em chị không thể nào sống được, chính xác là em đang ở đâu......chờ đã, thiết bị theo dõi mà mình gắn lên trước đó, Asaka mày ngu quá, mày đã lãng phí quá nhiều thời gian trước khi mày nhận ra điều đó, có phải là do đầu mày chỉ toàn là ototo-kun?"
Rời khỏi nhà kho bị bỏ hoang, Asaka trở về nhà, và sau hai mươi bảy phút thì...
"Đây rồi, eehh, ai lại gửi tin nhắn vào máy điện thoại của ototo-kun nhỉ?" Sau khi nhìn vào nội dung của đoạn tin nhắn, biểu cảm của Asaka càng trở nên vặn vẹo hơn .