"Hiroto......Hiroto......đừng có......khóc......nữa nhé?" Yamazaki thở một cách nặng nhọc để có thể bắt kịp tôi, cậu ấy nghiêng cơ thể mình xuống để có thể điều hòa lại nhịp thở của mình.
Nhìn thấy ngôi nhà thân yêu của tôi bị hóa thành tro tàn như này, tôi cảm giác như trái tim tôi bị vỡ thành nghìn mảnh, và nước mắt thì vẫn cứ tuôn rơi giống như chuỗi hạt ngọc trai vậy, cứ mỗi khi tôi nhớ đến khuôn mặt của bố mẹ mình, tim tôi chợt quặn thắt lại khiến tôi cảm thấy khó thở .
Sau khi nhìn thấy một viên cảnh sát đang đứng trước cửa nhà tôi để khám nghiệm hiện trường, tôi đã bước đi đến chỗ đó.
"Một vụ án giết người vừa mới xảy ra ở đây, cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra vụ án, vì vậy vui lòng rời khỏi hiện trường vụ án." Viên cảnh sát duỗi cánh tay trái ra để ngăn tôi tiến vào hiện trường.
"Tôi tên là Hasegawa Hiroto, và tôi là con của Hasegawa Tamaki."
"Cái gì, Hasegawa Hiroto, vui lòng đợi ở đây, tôi sẽ đi đến chỗ đội trưởng...... Đội trưởng! Tôi đã tìm thấy người sống sót của nhà Hasegawa." Viên cảnh sát chạy vào trong nhà trong khi vẫn đang hét toáng lên.
Sau một vài phút, một lực lượng lớn người đàn ông cao to và lực lưỡng bước ra cùng viên cảnh sát; ánh mắt nhìn thẳng vào Hiroto, trong khi nói:
"Cậu là Hasegawa Hiroto? Tôi là đội trưởng đội điều tra vụ án này, cậu có thể gọi tôi Sakurai-taichou. Cậu đã ở đâu khi vụ án xảy ra? Cậu có chứng kiến được gì không?"
"Không, hôm qua tôi ở nhà của người béo mũm mĩm bên cạnh tôi đây." tôi trả lời với khuôn mặt không cảm xúc.
"*thì thầm* Cậu ta đã phải chịu đựng cú sốc quá lớn này rồi. Ta biết là cháu không làm kiểu này, đây chỉ là những câu hỏi lấy lệ thôi. Nhìn vào cháu, một người gầy gò và ồm yếu như này....kể cả khi cháu dùng toàn bộ sức mạnh của mình, cháu chắc chắn sẽ không thể một phát mà chém phăng được chân tay của thi thể được." Sakurai-taichou liếc nhìn Yamazaki trong khi nói chuyện với Hiroto.
"Về vụ án này, chúng tôi kết luận sơ bộ vụ án này là một vụ giết người-cướp của,ngay sau khi bọn cướp đột nhập vào nhà,có thể chúng đã đánh ngất chị cậu và bắt cóc, ngay đó thì bố mẹ cậu đã về sớm hơn so với kế hoạch của chúng,nên đầu tiên chúng đã chặt phăng khớp chân chỉ bằng một đòn, tuy nhiên cái chết của cả hai người được xác định là do họ đã bị chém một phát chí mạng ở vùng động mạnh chủ ở cổ họ.; khi bọn chúng đã hoàn thành xong phi vụ của mình, bọn chúng chạy đi, cùng với chị cậu."
"Có thể cho tôi được đi vào bên trong không?"
"Có thể."
"Cảm ơn." Không nhìn vào viên cảnh sát, tôi đã bước qua anh ta, đi theo Yamazaki, đi vào bên trong ngôi nhà đã cháy đen này. Với mỗi bước chân mà tôi đi, tôi lại thấy căn nhà này vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ, nước mắt lại tiếp tục chảy ra trong khi mắt tôi thì đã hoàn toàn đỏ.... và ngay khi tôi nhìn thấy hai thi thể bị hóa thành than đang nằm trên sàn,tôi đã ngay lập tức mà khóc nức nở, và kêu lên thảm thiết .
Sau khi tôi khóc đến mức không thể khóc được nữa, tôi bắt đầu phân tích thi thể đã bị cháy đen đó và đã thấy rằng một trong hai thi thể đã bị gãy chân.
"Hiroto, đừng khóc nữa.... hãy mạnh mẽ lên, vì họ, cậu cần phải giúp cảnh sát truy tìm ra hung thủ và khiến hắn phải trả giá trước pháp luật, bố và mẹ của cậu chắc chắn sẽ không muốn cậu khóc mãi ở đây đâu.… còn chị cậu thì có lẽ đang nằm trong tay của kẻ bắt cóc rồi, cậu phải cứu lấy chị ấy."
Sau khi nghe những lời đó, tôi đã đặt ra mục tiêu mới: cậu nói đúng, mình phải trở nên mạnh mẽ, cậu phải tìm cho ra được kẻ sát nhân.
"Tao hiểu rồi."
Vào lúc đó, Sakurai-taichou bước vào.
"Hiroto, bây giờ chúng tôi sẽ dùng thiết bị để quét xung quanh ngôi nhà này để tìm kiếm manh mối về chúng ,nên tốt hơn là cháu nên ra ngoài chờ, nây giờ nhà của cậu sẽ do chúng tôi quản lí và chúng tôi đã sắp xếp cho cậu một chỗ ở mới.… nơi đó sẽ là nơi tạm thời sẽ bảo vệ cậu trước khi chúng tôi giải quyết xong vụ án này. Chúng tôi cũng sẽ bảo quản thi thể của bố mẹ cậu nữa."
"Không cần thiết, Hiroto sẽ ở cạnh tôi, biệt thự của tôi rất lớn cộng thêm với việc người hầu của tôi biết cách tự vệ, nó sẽ tốt hơn nhiều so với chỗ ở mà các ngài sắp xếp cho." Yamazaki liếc nhìn Sakurai-taichou trong khi thoát khỏi ngôi nhà.
"Được rồi, vì bạn cháu đã nói vậy, thì cháu có thể ở nhà bạn cháu." Sakurai-taichou nhún vai nói.
Tôi gật đầu, đi theo thằng Yamazaki mà rời khỏi nhà.
"Yamazaki, sao mày đối xử tốt với tao vậy?" Bối rối, tôi hỏi nó, vì rằng tôi không hiểu rằng tại sao nó phải làm tới đến như vậy chỉ để nài nỉ tôi sống ở nhà nó.
"Bởi vì chúng ta là bạn thưở nhỏ mà, chết tiệt. Khi tao còn nhỏ, mọi người chê tao là thằng béo và cảm thấy ghê tởm mà tránh xa tao, nhưng chỉ có mày là chịu làm bạn với tao. Từ đó đến bây giờ, tao luôn luôn đối xử với mày như là một người bạn tôt, và giờ khi mày hoạn nạn, thì tất nhiên là tao phải giúp mày thôi."
"Cảm ơn, Yamazaki."
"Thôi nào, về nhà thôi."
"Mm."
Trên đường về nhà, Yamazaki đã tiếp tục khơi gợi lại những kỉ niệm xưa mà hai đứa cùng tạo ra để khích lệ tinh thần tôi, và khi chúng tôi đã đi đến chỗ công viên, chúng tôi đã nhìn thấy Miwa-san, đang giữ hộp bento, ngồi trên một chiếc ghế dài, một mình.
"Miwa-san, cậu làm gì ở đây vậy?" Tôi bối rối hỏi.
"Ahh, Hiroto cuối cùng cậu cũng đến, tớ đã đợi cậu cả đêm, bento đã nguội đi mất tiêu rồi, nhưng cậu vẫn giữ lời hứa và đi đến đây"
"Huh, cậu đã làm bento cho tớ, và đợi tớ suốt cả đêm? ? ? ? ? ? ? Miwa-san, cậu.........có bị cảm lạnh không."
"Không, không..... Hiroto đã bắt đầu quan tâm đến mình, eheheheheh.... Aahh tớ hạnh phúc quá, Hiroto thật dịu dàng~ ~" Nhìn vào Miwa-san đang chìm đắm trong suy nghĩ của cô ấy trong khi lẩm bẩm những điều mà tôi không biết, tôi cạn lời luôn.
"Ahh! Tớ đã bắt đầu thích thú rồi , nên làm ơn Hiroto, cậu hãy ăn bento mà mình chuẩn bị cho cậu đi nha, ahh.… tớ quên mất là đồ ăn đã để nguội rồi....xin lỗi Hiroto, suốt khoảng thời gian đợi, bento đã nguội mất rồi, Hiroto có thể đi đến nhà mình để ăn hộp bento mới mà mình nấu nha." Miwa ngay khi nhận ra rằng bento mà cô ấy làm đã nguội từ lâu, nên đã mời tôi đến nhà cô ấy để ăn cái mới.
"Nah, tớ không đi đâu, hôm nay tớ không có tâm trạng."
"Eehh, Hiroto có chuyện gì xảy ra với cậu, sao nhìn cậu buồn vậy, có phải do cậu cảm thấy không khỏe à?"
"Tớ........."
"Nhà của Hiroto đã bị cướp, bố và mẹ cậu ấy đã bị giết, và chị của cậu ấy thì đã bị bắt cóc, đó là lí do mà Hiroto buồn vậy." nhận ra rằng tôi sẽ cẩm thấy khó nói những điều đó, Yamazaki đã bước đến và giải thích. Tôi ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ như để cảm ơn nó rồi ngay lập tức trở về vẻ mặt cũ. Đầu tôi đang trống rỗng.
"Đó chả phải là một tin tuyệt vời sao! Bây giờ thì Hiroto đã không còn bố mẹ nữa nên là cậu ấy có thể đến sống ở nhà mình.......urk, ý mình là, thật tiếc vì điều đó xảy ra." Miwa ngay lập tức trở nên vui sướng một cách khoái trá, nhưng khi nhận ra là mình đã lỡ lời thì cô ấy đã ngay lập tức thay đổi giọng sao cho phù hợp với cảnh tang gia bối rối này.
"Hiroto sẽ sống cùng với mình, xét về tình hình hiện tại, tớ nghĩ ngày mai cậu ấy không thể nào đến trường được. Miwa-san, cậu có thể giúp tớ nói với giáo viên rằng tớ và Hiroto ngày mai sẽ không đến trường được không, là một người bạn của Hiroto, tớ đang lên kế hoạch để cậu ấy đi đâu đó vào ngày mai để động viên cậu ấy."
"Chắc chắn rồi, nhưng cậu có thể cho tớ đi cùng được không, nhìn thấy Hiroto tôi nghiệp như này....tớ cũng muốn giúp cậu ấy." Miwa lén nhìn vào khuôn mặt Hiroto trong khi nói như vậy.
Yamazaki thấy rằng Hiroto vẫn đang giữ lấy ánh mắt không cảm xúc, không còn cách nào khác mà đồng ý với lời đề nghị trên. Nhận ra rằng Hiroto đang không có ý định đi tiếp, Miwa và Yamazaki đã ở lại cùng Hiroto, ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên yên tĩnh, trong khi nhìn vào cây phong lớn ở giữa công viên.