Nhìn vào cây phong ở công viên, và lắng nghe tiếng thở của Yamazaki và Miwa-san, trái tim tôi như được xoa dịu phần nào. Một làn gió nhẹ thổi qua và một chiếc lá phong rơi xuống trước mặt tôi.....tôi nhặt nó lên và tháy được rằng lá phong bây giờ đã hơi chuyển sang màu đỏ rồi.
"Vậy là đã thu rồi huh....Tầm này năm ngoái, tớ cùng với bố,mẹ và chị đã cùng nhau đi thả diều rồi...…” Tôi lẩm bẩm.
"Hiroto, hay là chúng ta đi thả diều đi!!" Miwa-san hình như đã nghe thấy những gì tôi nói nên đã đứng dậy và mời tôi một cách nhiệt tình.
"Yeah Hiroto, đi nào, cùng nhau thả diều tôi. Trước đây tao từng nghe trên diễn đàn dành cho otaku rằng, khi bạn viết điều ước của mình trên cánh diều, và rồi bạn cứ để cánh diều bay đi mà không giữ lại, điều ước của cậu sẽ được chứng giám bởi thần linh, và rồi thần linh sẽ thực hiện điều ước đó cho bạn."Yamazaki thốt lên.
"Thật à? ? ? Nhưng bây giờ chúng ta làm gì có diều." Tôi cảm thấy có một chút hứng thú và đã hỏi nó.
"Có mấy cái diều ở trong nhà tớ đấy, hồi trước họ hàng tớ mua cho bọn trẻ để chúng nó chơi bên ngoài, chúng nài nỉ tớ mua cho chúng nó máy chơi game, nhưng sau khi tớ mua cho chúng nó thì chúng nó bắt đầu chuyển qua chơi game nên giờ mấy cái diều đấy đang vứt xó ở nhà tớ, tớ sẽ đi lấy nó." Tôi còn kịp ngăn cậu ấy lại thì cậu ấy đã chạy đi mất rồi, tôi cạn lời luôn. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi và Yamazaki đành phải tiếp tục chờ Miwa-san ở công viên.
"Mình sẽ đi lấy vài con diều cho Hiroto, ahhhhhhhhhhhhh mình háo hức quá, Hiroto lúc bối rối trông thật ngầu quá điiiiiiiii, ahhhhhhh mình yêu Hiroto nhiều lắm~ ~ " Miwa vừa nói vừa chạy.
Sau mười phút nhàm chán chờ đợi Miwa-san, tôi và Yamazaki nhìn thấy Miwa-san mặt đỏ hết cả lên chạy đến chỗ chúng tôi, thở hồng hộc trong khi cô ấy cầm trên tay ba con diều, một cái bút và một cái kéo.
Thiết kế của ba con diều này gồm hai con diều hình con bướm với hai màu khác nhau và một con nhìn giống con lợn.
"Miwa-san, tớ muốn con diều bướm đen."
"Không đâu, cái này là chỉ dành cho Hiroto thôi."
"Cái gìiiii, đặc biệt dành cho Hiroto à, thế thì tớ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài lấy cái màu trắng nhỉ." Yamazaki nói.
"Cũng không được đâu, cái đó là của mình, còn cái của cậu là thiết kế hình con lợn cơ." Miwa-san lấy lại con diều từ tay của thằng Yamazaki và đông thời đưa cho nó con diều hình con lợn kia.
"Ehh, sao cậu có thể đưa tớ con diều giống hệt hình dáng tớ chứ, thôi được rồi..." Yamazaki bĩu môi nói.
"Ahahahahahahaha......" Nhìn thấy khuôn mặt u sầu của Yamazaki, bằng cách nào đó đã khiến tôi cười như được mùa.
"Hiroto, cậu cười rồi kìa, khi cậu cười, trông cậu đẹp trai lắm đó..." Miwa-san bắt đầu khen tôi.
Tôi dừng cười- nhìn vào ánh mắt của hai đứa bạn của tôi đã khiến cho nỗi đau về sự ra đi của cha mẹ tôi vơi đi phần nào; cuối cùng thì, tôi cảm thấy như được ban phước khi có được hai người bạn tốt này.
"Được rồi, được rồi, dừng trêu nhau và bắt tay vào viết điều ước của chúng ta trên diều thôi, để cho thần linh còn chứng giám ." Tôi nói.
Yamazaki và Miwa-san sau đó lần lượt lấy cây bút và viết điều ước của họ lên diều một cách nhanh chóng, trong khi đó tôi thì đang nghĩ xem mình nên viết điều gì.
"Hiroto, mày làm gì vậy, nhanh viết điều ước đi, bọn tao hứa là bọn tao không dò trộm đâu."
Vì rằng gió mùa thu thổi khá mạnh, Yamazaki và Miwa đã có thể khiến con diều bay lên bầu trời một cách dễ dàng mà không gặp bất kì trở ngại nào, nhưng tôi thì vẫn đang loay hoay không biết ước cái gì..... sau nhiều lần đắn đo, tôi đã viết được, liền chạy tới chỗ của Yamazaki và Miwa-san để khiến cho con diều của mình bay lên trời. Nhìn thấy cánh diều bay thật cao trên bầu trời một cách tự do, tôi bất chợt cảm thấy mình ghen tị với nó.
Mặt trời đã gần như lặn ở đường chân trời để nhường chỗ cho bóng đêm, và cả ba người chúng tôi thì đã toát hết cả mồ hôi khi đã chạy hết cái công viên để chơi thả diều.
"Được rồi, bây giờ thì Hiroto, lúc này, chúng ta sẽ cắt đứt sợi dây diều, để cho thần linh trên cao có thể thấy được điều ước của chúng ta." Yamazaki nói.
"Tất nhiên rồi." Tôi lấy cây kéo và cắt đứt sợi dây theo chỉ dẫn của, Yamazaki và Miwa-san; và nhìn vào cánh diều đang bay thật xa về phía màu cam của đường chân trời, tôi bất chợt thấy lòng buồn man mác, cầu rằng điều ước của tôi nhanh chóng thành hiện thực.
Yamazaki viết rằng: "Tôi ước Hiroto có thể trở nên mạnh mẽ hơn và quên đi nỗi đau mất cha mẹ."
Miwa-san viết rằng: "Tôi ước rằng Hiroto có thể yêu tôi để từ đó chúng tôi có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau."
Và điều ước của tôi là....
"Có thể tìm được onee-chan và làm việc chăm chỉ để có thể khiến chị ấy được hạnh phúc"
Miwa-san đưa cho tôi và Yamazaki vài chai nước khoáng cô ấy mua từ máy bán nước ở công viên.
"Cảm ơn, Miwa-san." Sorting out my muddled feelings, tôi cảm ơn Miwa-san.
"Hiroto, cậu khách sáo quá.... không cần gọi Miwa-san đâu, chỉ cần gọi là Miwa thôi là được rồi." Miwa thè lưỡi ra một cách dễ thương trong khi nháy mắt với tôi.
"Cảm ơn, Miwa."
"Đừng lo lắng về điều đó, sau tất cả chúng ta là bạn tốt mà."
Tôi vặn chai nước ra để rồi nhận ra rằng chai này đã bị mở từ trước.
Tôi liếc nhìn Miwa với biểu cảm nghi ngờ, nhưng rồi tôi lắc đầu, chỉ vừa trước đó chúng tôi còn chơi thả diều vui vẻ cùng nhau, thế mà giờ đây tôi lại đi nghi ngờ một trong những người bạn thân thiết nhất của mình, tôi khốn nạn quá.
Tôi nghiêng đầu về phía sau và uống một hơi thật lớn, nhưng chính vì như vậy, nên nước thi thoảng đã tràn ra khỏi miệng tôi, khiến cho cổ áo của tôi bị ướt.
"Hiroto, Tamazaki, tớ có việc phải làm rồi, ngày mai tớ sẽ giúp cậu viết đơn xin nghỉ học, để rồi chúng ta có thể đi chơi cùng nhau, nhớ gọi cho tớ đấy~~" Sau khi nói điều đó, Miwa nhanh chóng rời khỏi đây.
"Chà Hiroto, về nhà thôi."
"Mm."
5 phút sau.
"Ahhhhhhhh Hiroto đã uống nước bọt của mình, Hiroto uống nước trông ngầu quá aaaahhhh, nếu như mình có thể hoàn thành được ước nguyện của Hiroto, thì Hiroto chắc chắn sẽ đổ mình aaaahhhhh mình háo hức quá........cơ mà mình nhớ là mình để diều của Hiroto ở đây mà nhỉ."
Miwa lẩm bẩm một mình một lúc, rồi sau đó tìm kiếm quanh bãi cỏ này một vài phút, nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kì dấu vết nào của con diều cả.
"Con đĩ kia, có phải mày đang tìm kiếm thứ mà tao đang cầm trên tay không?" Ngay lập tức, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện từ trong bụi với sự tức giận, tay nắm chặt con diều mà trước đó là của Hiroto.
"Nhanh chóng trả lại đồ cho tôi."
"Của mày ấy hả? Rõ ràng cái diều này là của ototo-kun tao, trên nó thậm chí còn có chữ viết tay của ototo-kun của tao nữa."
"Cô là chị của Hiroto?"
"Con đĩ kia, để tao cảnh báo mày một điều, ototo-kun là của tao, và chỉ là của tao, tao sẽ cho mày bay màu khi mày tiếp cận, còn bướng ế, thì tao sẽ cho mày chết không toàn thây ~"
"Humph, xin lỗi chứ Hiroto là con mồi của tôi rồi, anh ấy thuộc về tôi và chỉ thuộc về tôi, kể cả đó có là chị của anh ấy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ xé xác chị ra thành trăm mảnh ~"
Miwa nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp đang tức giận đứng ở phía trước mình, mắt đối mắt mà không hề có chút dao động nào, và thậm chí cô cũng biết được rằng đối phương của cô- chị của Hiroto không hề nghỉ ngơi chút nào, khi lúc nào cô ta cũng để ý tới Hiroto, người phụ nữ đó cũng sở hữu ánh mắt giống hệt cô.
(Quá mạnh, chị ta là người phụ nữ nguy hiểm nhất mà mình từng gặp, xác suất để thắng được chỉ rơi vào khoảng năm mươi phần trăm…)
"Con đĩ này, có phải mày đang chùn bước trước tao đúng không, heh heh."
Đúng lúc sự căng thẳng giữa hai người gần như chạm đến giới hạn, một cuộc gọi bất ngờ phá vỡ thế bế tắc- từ điện thoại di động của Asaka, cô ấy rút nó ra và trò chuyện một lúc ngắn ngủi..
"Con đĩ kia, tao vẫn còn việc quan trọng mà tao phải làm, nên hôm nay tao tạm tha, nhưng mày nên nhớ rằng, đừng có mà lảng vảng quanh ototo-kun của tao, nếu mày mà không thực hiện được thì chết chưa phải là hết đâu ~"
"Humph, giờ thì biết thân biết phận chưa?"
Asaka lờ đi Miwa, trên tay vẫn cầm lấy cây diều và bước đi chỗ khác.
"Aaaahhhhhhhhhhhhhhhhhh, chả lẽ đây là điều mà Hiroto ước sao" Sau khi nhìn thấy Asaka bước đi chỗ khác, Miwa khuỵu gối xuống và hét lên.