Thunk, thunk, thu-thunk.
Chúng tôi dạo bước trong một thị trấn thuộc Đất nước Sa mạc Arilai với tiếng trống dịu nhẹ vang lên bên tai. Thêm tiếng nhạc cụ nào đó nghe như kèn ocarina hòa âm vào điệu nhạc, tạo nên một giai điệu khiến tâm trạng người nghe cảm thấy thư giãn và vui vẻ.
Những điểm cư trú được xây dựng vào dọc theo những sườn núi đá chính là nền tảng của sự phát triển tại đất nước này. Ở những vùng đất sa mạc như nơi đây, nước chính là thứ quan trọng cho việc sinh tồn, cùng với đó là những biện pháp để chống lại lượng nhiệt khủng khiếp từ ánh mặt trời. Đó là lí do tại sao người ta lại bơm nước lên từ con sông độc một màu cát chảy lững lờ qua ngoại vi của nơi này.
Tôi giải thích điều này với nàng Elf đi bên cạnh trong khi cả hai len qua đám đông những người đội khăn xếp, vậy mà cô ấy chỉ trả lời bằng một tiếng khịt mũi chẳng biết có chút hứng thú nào hay không, "Huh." Đôi mắt màu tím trong của cô ấy phút chốc thoáng ánh lên sự tò mò thấy rõ, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên u ám bởi cái nóng trên đầu.
"Vậy tóm lại làm sao họ thích nghi được với cái nóng hầm hập này vậy? Lúc này, điều đó quan trọng hơn nhiều mấy câu chuyện về lịch sử và phong tục tập quán này đấy."
Cô ấy vừa chỉnh lại chiếc mũ áo chùm đầu vừa liếc nhìn tôi. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống làm tăng thêm sự tương phản giữa màu da và bóng tối, khiến làn da trắng của cô ấy gần như trở thành sáng lóa.
Vậy là mọi nỗ lực gợi chuyện vớ cô ấy thế là đổ bể, tất cả là vì sự thù ghét của cô đối với cái khí hậu nóng nực này. Tôi thầm ước sao trời không quá nóng, nhưng dù sao thì tôi vẫn là người mời cô ấy tới vùng đất sa mạc này, thế nên cũng chẳng có gì nhiều để phàn nàn cả.
Tên của cô gái này là Marie. Cô mang dòng máu nửa của tộc Elf, nửa của tiên. Tên đầy đủ của cổ là Mariabelle, và ở đây, Marie là một chủng tộc khá hiếm có. Tuy nhiên, không ai dám lại gần bắt chuyện với cô ấy bởi cái cách cô ấy lăm lăm cây gậy phép bằng cả hai tay, thêm vào đó là cả vẻ mặt đang khó chịu thấy rõ mà cô ấy mang nữa.
Những con người đi tìm câu trả lời cho những huyền bí cổ xưa, được biết tới như là những pháp sư, là những cá nhân cực kì mạnh mẽ và rất được trọng vọng không chỉ ở riêng đất nước này mà ở khắp trên thế giới. Marie thậm chí còn là hàng hiếm của hiếm khi sở hữu class Pháp sư Tinh linh, điều mà cô ấy chỉ mới tiết lộ với tôi vài ngày trước.
Sau khi đưa mắt ngắm nhìn thành phố với biểu cảm thờ ơ, cô ấy hướng đôi mắt tím của mình về phía tôi và nói.
"Nơi này thật kì lạ. Tớ chưa bao giờ thấy nhiều người nằm giữa đường ngủ trưa như thế này."
"Đó là vì mặt trời lúc nào cũng ở trên đỉnh đầu cả. Một trong những điểm thú vị ở những đất nước vùng sa mạc như này là việc mỗi người lại có một giờ lao động khác nhau, tớ nghĩ vậy."
"Trông cậu cũng chẳng hứng thú làm một giấc lắm ngay cả với vẻ mặt ngái ngủ đó nhỉ? Bên cạnh đó, làm sao mà vào trong tòa nhà đó mà lại cảm thấy mát hơn được."
Tôi mỉm cười, nhún vai, nói "Biết đâu đấy?" rồi chìa tay ra về phía cô ấy.
Ngay cả trong những điều kiện thiên nhiên khắc, con người vẫn tiếp tục sống. Và trong suốt khoảng thời gian sinh tồn ấy, con người nơi đây hẳn cũng đã tạo ra cho mình những nét văn hóa riêng cho việc giải trí và tận hưởng cuộc sống. Chẳng phải sẽ rất thú vị khi được tìm hiểu về những văn hóa mà họ đã tạo nên sao?
"Đó có phải nơi chúng ta đang tìm không? Nếu cậu dám lừa tớ, và nó không đúng như cậu nó thì, cậu biết đấy."
"Đừng lo, không có lừa gạt gì đâu. Nghe nói ở trong đó có món trà khá tuyệt đấy. Thôi nào, thử trải nghiệm chút văn hóa Arilai đi. Tớ mời."
Marie đang ở trong tâm trạng khá tệ do thời tiết nóng nực, đúng như tôi nghĩ, và quay đi với đầu ngẩng cao. Xem ra cô ấy thích uống trà ở nơi nào đó trong bóng râm hơn là đứng ngoài nắng bởi cô cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay đang chìa ra của tôi.
Chúng tôi được chào đón bằng một câu "Chào mừng!" ngay khi vừa bước vào khu vự tiếp khách. Sàn nhà lát đá láng bóng phủ đầy những tấm thảm cỡ lớn cho nhiều người ngồi. Đây đó có những người ngồi trên những tấm thảm như vậy, thưởng thức đồ ăn, thức uống.
Không khí thoang thoảng mùi trầm hương... Không, đó hẳn phải là mùi của một loại gia vị nào đó. Nó khiến mũi tôi cảm thấy nhồn nhột, nhưng đó là cảm giác sảng khoái và gây hứng thú gợi tôi nhớ đến mùi hương của các loại thảo mộc.
Toàn bộ không gian trong quán đều toát ra mùi lạ lẫm, nhưng thứ khiến nàng Elf bất ngờ lại là một điều hoàn toàn khác: một làn gió mát thổi qua, xua tan đi cái nóng trên người chúng tôi.
"Oh, ở đây mát hơn hẳn này! Làm sao nhiệt độ ở trong này và ngoài kia lại khác nhau như vậy?"
Nào, nào, cậu sẽ sớm hiểu ra thôi...
Tôi gọi hai cốc trà cùng với một ít hoa quả và món gà hấp, rồi dẫn cô ấy tới một chỗ ngồi còn trống
Các bức tường, mang độc một màu cát cháy, có vẻ đều được dựng nên từ những phiến đá đẽo. Có một cửa sổ ở vị trí cao hơn so với bình thường, là nơi mà khí nóng thoát ra ngoài.
Thấy Marie vẫn còn đang tò mò ngó nghiêng xung quanh, tôi liền kéo ra lại một tấm thảm nhỏ và mời cô ấy ngồi xuống cùng.
"Đây, ngồi xuống đi. Như vậy chúng ta mới có thể hiểu đucợ văn hóa của họ."
"Tớ chẳng thấy chúng ta sẽ học được gì chỉ bằng cách ngồi xuống cả..." cô ấy thì thầm với bản thân như vậy trong khi tháo giày ra và ngồi xuống thảm. Có vẻ như chân cô ấy đã nóng và mỏi sau chuyến đi bộ vừa qua rồi, bởi vì ngay khi ngồi xuống cô ấy đã thở phào khoan khoái. "Nnh, dễ chịu thật đó! Khoan, đợi một chút...chuyện gì đang xảy ra vậy? Tớ không hề nghĩ sàn nhà khi chạm vào lại mát như vậy."
Ngay khi cởi giày ra và đi chân trần, tôi không thể tin được khi thấy cơn nóng biến mất gần như ngay lập tức. Mồ hôi nhanh chóng bay hơi khỏi người tôi, và cảm giác thật mát mẻ và dễ chịu đúng như những gì Marie nói.
Trong thực tế, dù không được như hệ thống điều hòa máy lạnh, nhưng dòng nước chảy qua róc rách ở dưới và xung quanh tòa nhà, chính là thứ phần nào đó làm dịu đi sức nóng. Tôi đã thành công trong việc khiến nàng Elf tròn mắt ngạc nhiên khi kể với cô ấy như vậy, điều mà thật đáng khi cất công mời cô ấy tới tận đây.
"Tớ thực sự bất ngờ khi biết một nơi nằm giữa sa mạc như thế này lại có nhiều nước như vậy đấy."
"Có những dòng chảy ngầm chảy đầy nước ở các tầng đất trên. Người ta sử dụng nguồn nước chảy ở dưới đó."
Marie có vẻ bất ngờ bởi vì cô bất giác hạ chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng mình đang mặc xuống. Mái tóc dài trắng suôn mượt cùng với đôi tai dài của cô ấy lộ ra, thu hút ánh nhìn của tất cả các vị khách xung quanh chúng tôi. Ngay cả những giọt mồ hôi còn vương lại trên da cô ấy cũng như trở thành những món trang sức, làm tăng thêm vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy.
Tôi nghe đâu đó tiếng thở dài vang lên xung quanh khi mọi người ngắm nhìn cô ấy từ đằng xa.
Tôi muốn cô ấy được tự nhiên và thoải mái, vì vậy tôi đặt một chiếc gối sau lưng Marie và để cô ấy dựa vào. Bằng cách này cô ấy có thể dễ dàng bỏ qua những ánh nhìn xung quanh hơn, và cúng giúp cô ấy co duỗi chân tay thoải mái hơn.
"Ahh, cảm giác như vừa được gột rửa vậy... Vậy ra đây chính là bí quyết để giết thời gian ở sa mạc. Quả thật hôm nay tớ đã học được điều gì đó hữu ích."
"Thật ra mà nói đứng trong bóng râm của cây còn mát hơn. Cây cũng có xu hướng làm mát không khí, chúng hấp thụ nước từ đất rồi tỏa hơi nước qua lá. Chúng ta cũng đucợ hưởng lợi từ quá trình tự nhiên này."
"Hmm... Tớ không biết điều đó đấy. Quá trình thoát hơi nước... Cậu từng nhắc tới thứ như vậy rồi thì phải. Nếu nó thực sự hiệu quả trong việc làm mát thế này, có lẽ tớ sẽ thử áp dụng nó với các tinh linh xem sao."
Đó quả thực là một ý tưởng không tồi. Tôi bảo cô ấy thử làm xem sao, bởi cô ấy có khả năng sử dụng Phép thuật Tinh Linh mà.
Trong khi trò chuyện, trà và đồ ăn của chúng tôi được đem tới.
"Vậy, nét văn hóa của thế giới này là nằm xuống và quên đi cái nóng bằng cách thưởng thức đồ ăn. Nếu cậu muốn hỏi tớ thì đó là một cách đúng đắn để giết thời gian đấy... Oh, có lẽ cậu không nên dùng thứ nước sốt màu đỏ đó đâu."
Marie thử ngửi ngửi qua món đó một vài lần, rồi làm ra khuôn mặt như nói rằng sẽ chấp nhận lời khuyên của tôi, và bỏ món nước sốt đó qua một bên. Rồi cô ấy lấy lên một miếng thịt gà trắng nõn rồi đưa nó vào trong khuôn miệng nhỏ xinh của mình.
"Tớ sẽ rất lấy làm biết ơn nếu cậu có thể ít nhất giới thiệu cho họ món muối đấy. Oh, nhưng các loại thảo dược mà họ dùng đem lại một hậu vị thực sự sảng khoái đấy."
Muối ở đây khá đắt. Mà nghĩ kĩ lại, làm sao họ có thể làm ra muối ở giữa sa mạc nhỉ? Có lẽ lúc nào đó tôi phải thử tìm hiểu mới được...
Có vẻ như Marie đã dần quen với việc ăn bốc rồi. Lúc đầu cô ấy có phàn nàn về việc tay dính dầu mỡ, nhưng giờ cô ấy đã ăn gà mà không còn bận tâm tới dao nĩa và sự do dự nữa rồi.
Thảo mộc át mùi của thịt đi, khiến món ăn trở nên thơm ngon ngay cả với khẩu vị nhạy cảm của tộc Elf. Món gà là tất cả những gì chúng tôi cần cho cơ thể mệt nhoài.
Món trà màu hổ phách sóng sánh trong cốc, lan tỏa một hương thơm dịu nhẹ tới khứu giác tôi. Ngầm tán thưởng hương trà, tôi mừng thầm vì đã chọn loại đắt hơn.
Trước mắt tôi là một nàng Elf, đang thư giãn và thoải mái, và hương lá trà chỉ có thể tìm thấy ở những quốc gia sa mạc như nơi đây. Quả thật là một ngày tuyệt vời.
Tôi vừa tận hưởng cơ hội hiếm có này vừa quan sát xung quanh.
Đúng như dự đoán, mê cung xem ra đang là chủ đề nóng hổi. Cũng chẳng trách họ được, ai bảo tự nhiên lại có một mê cung cổ đại xuất hiện chình ình ngay giữa lòng một mỏ khai thác đã bị loãng quên cơ chứ.
Điều làm tôi bất ngờ là mọi người chẳng có vẻ gì là sợ hãi trước thông tin đó cả. Tôi cứ tưởng đa phần mọi người sẽ cảm thấy sợ hãi khi có một dungeon xuất hiện gần nhà mình chứ.
Tôi tiếp tục lắng nghe, và mọi chuyện nhanh chóng sáng tỏ:
Khu mỏ nơi dungeon xuất hiện đã từng là một nơi khai thác đá ma thuật trong quá khứ, và đã khoảng 200 năm kể từ khi nguồn quặng quý giá đó bị cạn kiệt. Khi kể về khoảng thời gian thịnh vượng đó, ai cũng trở nên hăng hái.
Marie cũng vểnh đôi tai dài lên lắng nghe. Cô ấy nghiêng qua phía tôi và thì thầm.
"Vậy ra đó là cả một món hời khi khám phá ra mê cung đó. Ở đây chúng ta là người ngoài, nhưng có thể sẽ được đặc cách để khám phá nó, đúng không?"
"Bình thường thì, đúng là như vậy. Nếu họ từ chối chúng ta chỉ vì đây là đất của họ, sẽ có ít mạo hiểm giảm tìm tới đất nước của họ hơn."
Mặc dù vậy, với các mạo hiểm giả có giao kèo với một guild nào đó, có trường hợp họ sẽ bị từ chối và được trả cho một khoản phí tổn nhỏ. Và với trường hợp của chúng tôi, nàng Elf thuộc Hội Pháp sư, điều đó cũng có thể xảy ra.
Tôi quẩn quanh với suy nghĩ đó trong khi uống một ít trà.
Yeah, món này ngon thật.
Có vị của thảo mộc trong đó.
"Khi chúng ta có được giấy phép, hãy báo lại cho guild. Tớ đã gửi bồ câu đưa thư rồi, nhưng vì đã vắng mặt một thời gian rồi nên có thể họ rất lo."
"Yeah, cũng nên báo cho họ biết rằng cậu vẫn ổn. Sau đó đi thám hiểm mê cung sau cũng được. Tớ khá là mong chờ đấy."
Nghe tôi nói như vậy, Marie tràm tĩnh nhìn tôi.
"Về chuyện đó... Chúng ta vẫn chưa chắc rằng liệu tớ có thể tham gia vào việc thám hiểm không. Tớ nghe nói nó có độ khó cao, cho nên có vẻ như rank của tớ hiện tại vẫn chưa đủ để được chấp thuận."
Đó... là điều mà tôi chưa tính đến.
Tôi khoanh chân lại và nghe cô ấy giải thích. Theo lời của Marie, Hội Pháp sư sẽ kiểm tra độ khó của mê cung mới, rồi sau đó lựa chọn những người có đủ tiêu chuẩn. Ngay cả khi hai bọn tôi là người phát hiện ra mê cung, chúng tôi vẫn sẽ bị cấm tham gia nếu họ cho rằng cả hai không đủ khả năng.
"Tất nhiên, họ sẽ không dễ dàng bỏ một cơ hội để vén bức màn bí mật của tri thức cổ đại như vậy đâu. Trong trường hợp đó, họ sẽ cử một người khác đi điều tra. Như vậy sẽ tiết kiệm được cả thời gian và nguồn nhân lực."
"Đợi đã, ý cậu là họ sẽ chọn một ai khác thay vì cậu á? Tớ không muốn đi thám hiểm với người lạ đâu. Nếu chuyện đó xảy ra, tớ cũng không đi luôn."
"Cũng chẳng thể làm gì nhiều về chuyện đó. Việc khám phá ra một mê cung tồn tại từ thời cổ đại là điều trước nay chưa từng có. Chúng ta vẫn chưa biết họ sẽ quyết định như thế nào cả."
Vì vậy cứ chuẩn bị thôi, cô ấy nói thêm.
Nói cách khác, vẫn có khả năng chúng tôi phải hoàn toàn từ bỏ việc khám phá mê cung.
Thôi thì, tôi đoán chuyện thế nào thì cứ để nó xảy ra thế thôi. Nếu cứ phản ứng kịch liệt quá, có thể sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới tương lai của Marie ở trong guild.
Những người dân xung quanh vẫn tiếp tục xì xào về các tin đồn như là gia đình hoàng gia đã gửi đi một đội tiền trạm, hay làm thế nào công thực tinh luyện đá ma thuật được tìm ra. Tất cả đều chỉ là phỏng đoán, nhưng là những người biết được sự thật chuyện gì đang xảy ra, chúng tôi chỉ có thể nói được rằng, "Tin đồn thật là điên rồ."
"Công thức tin luyện đá ma thuật... Cậu có nghĩ họ đang nói về Mewi không?" Marie ghé tai tôi thì thầm.
Tôi gật đầu. "Có thể."
Tôi không nghĩ những người dân bình thường có thể biết và chuyện đó, nhưng dù sao cứ nghe tiếp cái đã.
Mewi là một cậu bé thuộc tộc Neko mà chúng tôi cứu được từ tay bọn cướp cách đây vài ngày. Vì lí do nào đó, cậu có khả năng điều khiển được những thứ được biết tới với cái tên đá ma thuật.
Tôi nghĩ tin đồn thực sự thú vị, bởi cậu càng nói nhiều về chúng, chúng càng nặng tính thuyết phục. Từ vô số khả năng con người có thể nghĩ ra, ý tưởng nghe có vẻ khả thi nhất sẽ được chọn. Đó chính là điểm khởi đầu, mà từ đó sẽ hình thành thành một chuỗi, và chúng sẽ được đối chiếu với các điểm khác trong câu chuyện để kiểm tra thực hư. Rồi, cuối cùng, một câu chuyện sẽ được hình thành.
Tiếp tục nghe ngóng xung quanh, chúng tôi không hề biết rằng có một người khác cũng đang lắng nghe.
Bị lãng quên trong túi, món quà chúng tôi nhận được từ Rồng Ma thuật. Một tồn tại huyền thoại mà level của bản thân đã vượt quá mốc 1000, có khả năng sử dụng những phép thuật mà chúng tôi không thể hiểu. Chiếc vảy rồng nhè nhẹ tỏa ra ánh sáng màu xanh trắng đang truyền tin về tận sâu bên trong phế tích Nazul-Nazul. Hiện giờ, chỉ còn có những Lizardmen sinh sống dưới thành phố bị bỏ hoang ấy, và chỉ có chúng tôi biết rằng ở sâu bên trong, có một Rồng Ma thuật đang ngụ cư, thông qua một lối đi bí mật.
Con rồng hít một hơi thật sâu, rồi lẩm bẩm với chính mình trong khi đưa mắt nhìn xung quanh.
"Vậy là, cả hai người họ đã mở được cánh cổng thông với mê cung. Họ vô tư thật đấy, phớt lờ luôn những lời dối trá đáng nguyền rủa nằm sâu bên trong." Cô thở dài.
Rồi, một hình ảnh khác xuất hiện. Đó là một nhóm người đang thăm dò sơ bộ mê cung. Giữa bọn họ, là một hòn đá đang tỏa sáng rực rỡ.
"Hah, hah, có lẽ lần này ta sẽ để chúng lấy mồi nhử đi và trở về vương quốc loan tin. So với trước, có vẻ như chúng đã trở nên thiện chiến hơn nhiều."
Không ai biết "chúng" ở đây là ai. Nhưng nụ cười vui vẻ kia đã phần nào tiên đoán cho những thay đổi sắp xảy đến trong tương lai.
Ánh nhìn trong đôi mắt của Rồng Ma thuật bỗng thay đổi, nụ cười hiện ra vì một lí do khác. Cô quay người lại và nhìn xuống dưới chân mình, rồi giang cánh của mình ra, bao bọc lấy xung quanh.
Như vậy, không ai có thể làm phiền tới cô. Cô muốn giữ khung cảnh tuyệt đẹp này làm của riêng mình.
Những tiếng kêu lắc rắc bắt đầu vang lên từ những quả trứng mà cô ủ ấm suốt bao thời gian qua. Cuộc sinh nở cả thiên niên kỉ mới có một lần là một cảnh tượng quá sức dị thường đối với bất cứ ai chứng kiến.
Những quả trứng trông như những viên kim cương màu đen mã não dần xuất hiện những vết nứt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Lớp vỏ dần trở nên trong suốt tới mức có thể trông thấy chú rồng con ở bên trong. Mỗi chú lại nằm theo một kiểu khác nhau, một vài thì há miệng vươn tới trời cao, số khác lại thu mình lại như muốn ngủ thêm.
Ánh nhìn tràn ngập yêu thương hiện lên trong mắt Rồng Ma thuật khi cô cười, ngắm nhìn những đứa con đáng yêu của mình.
"Hah, hah, cảnh tượng nghìn năm có một... Có lẽ ta nên mời họ tới mới phải."
Chắc chắn, vẻ mặt của cả hai chắc chắn sẽ rất buồn cười. Có thể cả hai sẽ thắc mắc hàng loạt câu hỏi, hoặc cũng có thể cả hai sẽ nghĩ về tương lai của mình trong khi nhìn sang nhau, để rồi đỏ mặt quay đi.
Với tư cách vừa là một người mẹ, vừa là một Rồng Ma thuật, đó sẽ là một lỗi lầm không có thể tha thứ khi cho người khác trông thấy con của mình. Nhưng đồng thời, cô lại cảm thấy đó sẽ là những trải nghiệm vui vẻ không thể nào quên.
"Không sao cả. Nếu họ đã muốn, chắc chắn cả hai bên sẽ còn gặp lại. Giờ thì, các con của ta, tới lúc thức dậy rồi."
Rồng Ma thuật khẽ thở ra, rồi đưa mặt lại gần những quả trứng. Khi làm vậy, cô biết mình cũng đang thay đổi chính bản thân mình.
Tiếng Crack vang lên, báo hiện sự ra đời của một sinh linh mới. Và đồng thời, đó là âm thanh báo hiệu một tương lai đen tối mà cô không dự đoán trước được đang chờ đợi chúng ở phía trước.