Sau khi được cứu khỏi tay bọn cướp, cậu bé Mewi thuộc Miêu tộc đã rơi vào một tình huống phức tạp. Đá Ma thuật hiện vẫn đang còn là một điều bí ẩn, mà hiện tại chỉ có cậu mới có khả năng tinh luyện chất xúc tác ma thuật ấy. Và mặc dù đã từng có thời các bán nhân sống chung với con người, họ vẫn bị coi như là quái vật, chính quyền cũng không thể giải thích với người dân cho tới khi thông tin chi tiết được công bố. Bởi lẽ đó, cậu đã được đưa đến ở trong một nhà xưởng cạnh bờ sông, tách biệt hẳn với khu dân cư sau khi đã hồi phục vết thương.
Bởi vì nằm gần sông, nên xung quanh có rất nhiều loại thực vật mà vùng chúng tôi ở không có, như những loại cây có thân và lá cực mỏng, hay là những loại trông như cây cọ. Chúng tôi đang bước đi trên lối đi trải cát, đưa mắt quan sát xung quanh.
"Oh, gió ở đây mát mẻ quá đi," Marie lên tiếng. "Có thể ở đây thời tiết dễ chịu hơn chăng?"
"Chắc là do chúng ta đang ở cuối con dốc nên ít nắng hơn, mà cũng đang ở gần sông nữa. Còn về nhiệt độ thì chắc vẫn nóng như vậy thôi."
Tôi nới rộng cổ áo của mình ra rồi quạt chút gió vào phần cổ đang nhễ nhại, nhưng mồ hôi vẫn không dừng lại mà cứ túa ra. Cảm tưởng như sắp có thể sản xuất muối luôn được rồi ấy.
Về phần Marie, trông cô ấy vẫn khá ổn với bộ cánh mới của mình, lại còn đề xuất tôi quấn một chiếc khăn xếp quanh đầu với vẻ mặt ngầu lòi.
"Ừ đúng rồi, màu đen thường có xu hướng hấp thụ ánh mặt trời, nên làm vậy là một ý tưởng không tồi. Tớ chỉ ước mấy cái thiết kế đó nó trông bớt củ chuối hơn thôi."
"Ô, tiếc thật đấy. Tớ thì chắc sẽ cười vỡ cả bụng nếu trông thấy cậu trong trang phục kiểu đó mất." Cô nàng khúc khích cười, và tôi thầm quyết tâm rằng dù thế nào cũng sẽ không đội cái đống khăn xếp ấy.
Nhà xưởng được xây dựng rất khéo từ các khối đá hộc, trông rất ấm áp. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy nó còn có cả một mương nước riêng, cùng với đó là một cối xay nước nhỏ. Nhìn lên, tôi trông thấy một cái ống khói lớn trên mái nhà, cỡ mà có thể chịu được lượng khói tỏa ra từ quá trình tinh chế ma thuật nếu nó xảy ra ở đây một ngày nào đó.
Hai bên lối vào là hai người bảo vệ mặt mũi bặm trợn đang đứng gác. Khi tôi thận trọng mở lời với họ, cả hai có vẻ đã được thông báo về sự có mặt của bọn tôi mà ngay lập tức cho qua.
"Hai người tới rồi. Ah, trông dễ thương đấy. Tôi không nghĩ là mình sẽ được thấy một Elf mặc trang phục của đất nước chúng tôi đấy."
Khi cánh cửa lách cách mở ra, Hakam đã ngồi sẵn bên bàn đợi chúng tôi. Anh ta nhận ra ngay sự thay đổi về trang phục của Marie, và chậm rãi đứng lên như một con gấu.
"Cảm ơn lời khen của ngài. Vải vóc ở đây rất nhẹ và dẻo dai, vì vậy nó rất thoáng mát và dễ cử động."
"Tôi mừng là hai người thích. Mọi người hẳn sẽ rất vui khi thấy cô mặc như này, vậy nên cứ tự nhiên dùng những bộ như thế này trong thời gian ở đây nhé."
Anh ta mời chúng tôi vào trong với nụ cười trông tốt bụng tới lạ. Trên làn da cháy nắng của anh ta lưu lại những vết sẹo của vô số trận đánh, và khi đứng nghiêm với tư thế của nhà binh, cách nói chuyện của anh ta cho tôi cảm giác đây là một con người đôn hậu.
Còn một người khác trong phòng—một Miêu tộc có cơ thể nhỏ bé tới mức gần như vô hình khi đứng sau thân hình đồ sộ của Hakam. Mewi đã từng bị bọn cướp cắt mất gân chân, nhưng giờ cậu đang đứng lên khỏi ghế và tiến lại gần chúng tôi với những bước đi vững chắc. Tôi cúi người xuống chào, và cậu bé đưa những ngón tay trông như những chiếc bánh bao nhỏ xinh của mình ra nắm lấy áo tôi.
"Xin chào, Mewi. Có vẻ như vết thương của em lành hết rồi nhỉ."
"Kazuhiho-sama. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu em khỏi nguy hiểm."
Cậu ta cúi đầu, quả là một bán nhân lịch sự. Tôi nghe nói các bán nhân từng chung sống với con người, vậy nên những quy tắc xử sự như thế này hẳn đã được truyền lại từ thời xa xưa.
Tôi nhìn sang cái bàn mà hai người bọn họ ngồi khi nãy, thấy một vật to cỡ nắm tay, được bọc vải kĩ càng đang nằm trên đó. Hẳn là họ đang nghiên cứu mẫu Đá Ma thuật thu thập được từ mê cung cổ đại. Lí do chúng tôi được tham gia vào một cuộc gặp quan trọng tới mức có thể thay đổi tương lai của cả một vương quốc như thế này…không phải là do chúng tôi tìm ra mê cung đầu tiên đâu.
"Cảm ơn hai người đã đồng ý tới đây trước khi trở về. Bây giờ không còn nhiều người nói được tiếng bán nhân nữa…và ngôn ngữ của Miêu tộc, cũng không là ngoại lệ. Vì vậy từ nay tới khi cậu nhóc này học được ngôn ngữ phổ thông, tôi phải trông cậy vào cậu rồi."
"Ồ, không vấn đề gì đâu. Chúng tôi cũng muốn đến thăm Mewi nữa."
Chúng tôi được mời tới đây vì cả hai đã chăm sóc cho Mewi vài ngày trước. Nói cách khác, chúng tôi tới đây không phải để tìm kiếm cơ hội khám phá mê cung, mà chỉ đơn giản đóng vai trò là một phiên dịch viên. Tất nhiên họ có thể đánh giá thấp bọn tôi bởi cả hai trông như mới chỉ mười lăm, nhưng tôi nghĩ không họ sẽ để rò rỉ thông tin gì quan trọng đâu.
"Tôi từng yêu cầu mọi người chăm sóc cho cậu bé, nhưng không nghĩ lại là cả một nhà xưởng tuyệt thế này… Hửm, khoan? Trông Mewi có vẻ mệt mỏi…"
Khi quan sát cậu bé kĩ hơn, tôi nhận ra bộ lông của cậu xỉn màu hơn so với trước. Cậu từng có một đôi mắt to tròn như của một chú mèo con, nhưng giờ…đó chỉ còn là đôi mắt của một chú mèo già nua đã nếm trải hết mùi vị của cuộc đời. Liếc ngang qua bàn, tôi thấy chất chồng sách ngôn ngữ phổ thông, hẳn là cậu đã rất vất vả từ khi vết thương hồi phục.
"Ôi trời, trông Mewi tệ quá. Thế không được. Nào, lại đây nào."
Marie không nói được ngôn ngữ của cậu bé, nhưng là một người có tình yêu mèo cháy bỏng, cô ấy xốc nách cậu bé rồi nhấc bổng lên mà không thèm quan tâm tới rào cản ngôn ngữ. Mewi lơ lửng trong không trung và kêu lên một tiếng “grrow.” Trông cậu không khác một chú mèo bình thường là mấy.
"Hi vọng ngài không phiền nếu tôi ngồi cạnh ngài, Chỉ huy Hakam. Vậy, chuyện học ngôn ngữ phổ thông thế nào rồi ạ?"
Hakam và Mewi cùng lắc đầu trước câu hỏi của Marie. Cả hai cùng lảng mắt ra phía cửa sổ và cùng lúc buông một tiếng thở dài. Hai người bọn họ có vẻ thân thiết phết.
Anh chàng xụ vai, rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Dù sao thì, tôi vẫn muốn tiếp tục việc thẩm định Đá Ma thuật. Nhắc mới nhớ, cậu nói từng trực tiếp trông thấy một viên Đá Ma thuật rồi nhỉ. Nó trông như thế nào vậy?"
Makam đưa tay ra gỡ tấm vải đang phủ lên vật nằm trên bàn, để lộ ra một viên đá màu xanh gợi nhớ tới màu sắc của biển cả. Nó trông rất giống một viên ngọc thô và đủ nhỏ để tôi có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Marie, Mewi và tôi nhích lại gần và ngắm nhìn hòn đá. Mặc dù không xài pháp thuật, tôi vẫn cảm thấy nó có gì đó khác biệt so với một hòn đá bình thường. Như thể có một nguồn năng lượng đang rò ra từ đó, giống như những xung điện nhỏ vậy.
"Hmm…" tôi trầm ngâm. Trông có vẻ giống, nhưng cái tôi thấy thì phát sáng khi Mewi chạm vào nó."
"Mewi, em chạm vào viên đá lần nữa được không?" Marie nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù không hiểu lời cô ấy nói, Mewi vẫn đưa tay ra. Có lẽ bản năng của cậu hiểu cô ấy muốn gì, giống như loài mèo vậy.
Bàn tay phủ lông của cậu cầm lấy hòn đá, rồi bắt đầu cọ xát nó. Và, đúng nhứ tôi nghĩ, hòn đá bắt đầu phát sáng.
"Ồ, để tôi đóng cửa sổ lại."
Sau khi đứng dậy và chặn cửa sổ lại bằng những tấm ván gỗ, chúng tôi cuối cùng cũng thấy rõ được sự thay đổi. Một ánh sáng màu xanh trắng lân quang tràn ngập khắp căn phòng, lờ mờ soi sáng những gương mặt ngồi quanh bàn.
"Đây là…đồ thật sao? Marie, dưới góc nhìn của một pháp sư, cậu thấy thế nào?"
"Tớ cảm nhận được ma thuật từ nó. Nhưng khá yếu…A! Viên đá…nó đang thay đổi?"
Và rồi, viên đá tỏa ra một ánh sáng lấp lánh trước mặt chúng tôi. Ma thuật dường như trở nên ổn định hơn, và ánh sáng mập mờ khi trước cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Marie dùng ngón tay chạm vào hòn đá, rồi đưa tai ra nghe ngóng.
"Viên đá đã được tinh chế… Nó kéo dài phép thuật bằng cách biến đổi bản chất thành thứ gì đó khác. Những thứ như này được gọi là vật xúc tác ma thuật, một công cụ giúp ngay cả những người nghiệp dư có thể sử dụng ma thuật."
Hmm, vậy ra chất xúc tác ma thuật là thứ gì đó giống pin à.
"Đây có giống viên đá em dùng lúc trước không, Mewi? Có thể là do anh tưởng tượng thôi, nhưng có vẻ viên này yếu hơn nhiều thì phải."
"Vâng, đúng là rất yếu. Nhưng em có cảm giác rất quen thuộc. Mùi cũng giống nữa ạ." Cậu bé vừa đánh hơi hòn đá vừa trả lời.
Vậy có thể khẳng định gần như chắc chắn rằng đây là một viên Đá Ma thuật. Nhưng chúng tôi không cần phải xác nhận điều đó. Ngay khi tìm ra giá trị của viên đá, chúng tôi sẽ có câu trả lời rằng liệu mê cung có đáng giá để chinh phục hay không.
Tôi nói với Hakam như vậy, và anh ta chậm rãi gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Việc còn lại giao cho ngài Aja là được rồi. Giờ tôi phải đi đây, nhưng nếu không phiền, tôi rất mong hai người tham gia hỗ trợ việc nghiên cứu của ngài ấy. Được như vậy, hai người có thể tới đây bất cứ khi nào mình muốn."
Thực sự vì bản thân cũng đang định hỏi điều đó, vậy nên tôi có hơi bất ngờ khi được cho phép trước như vậy. Rõ ràng anh ta rất trông đợi vào Mewi, cứ thử nhìn nhà xưởng này thì biết.
Hakam đứng lên, cầm lấy viên đá, và rời đi.
Khi anh chàng nhà nước ấy đã rời đi, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thư giãn. Cả ba chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có cơ hội quan sát kĩ xung quanh.
Ánh nắng xuyên qua những cành cây bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng. Ai đó đã từng làm thí nghiệm bằng các dụng cụ hóa học có rất nhiều ở đây, nhưng các bức tường và trần nhà đều có vẻ còn rất tốt.
"Họ cấp cho em một nhà xưởng ấm cúng và sáng sủa thật đấy nhỉ?" Marie nói. "Đây có vẻ là nơi hoàn hảo để ăn trưa, và để ở cũng sẽ rất tuyệt nữa."
"Khi họ cho em căn nhà tuyệt vời này, em đã rát bất ngờ. Kazuhiho, em không biết phải cảm ơn anh thế nào cho đủ… *purr*…"
Cậu bé nhìn thẳng vào mắt tôi và cô nói lời cảm ơn, nhưng ngay lập tức tan chảy khi nàng Elf bắt đầu vuốt ve phần lông sau gáy cậu. Đôi mắt ngây thơ của cậu nhắm lại, chiếc mũi hồng chốc chốc lại giật nhẹ.
"Không cần phải như vậy đâu, anh mừng mọi chuyện đều ổn thỏa. Ngoài cửa có cả bảo vệ nữa, nên giờ em an toàn rồi. À, mà nhắc bữa trưa mới nhớ, em đã ăn chưa?"
Mewi trả lời bằng cách đưa mắt nhìn về phía chiếc giỏ đặt cạnh cửa sổ. Dưới tấm vải lộ ra miếng bánh mì đen, và khi tôi lật lên, ở đó còn có một bát màu đỏ trông có vẻ chứa rất nhiều gia vị.
"Em không giỏi ăn đồ cay…vậy nên chỉ có thể ăn bánh mì được thôi."
Các bộ lạc thú nhân thường rất hiếm khi nấu ăn, có lẽ bởi vậy mà họ rất nhạy cảm về vị giác. Chúng tôi có mang theo mấy hộp bento, vậy nên tôi quyết định chia cho cậu bé một phần.
Tôi mở nắp hộp cơm trưa ra, bên trong là những miếng Inarizushi đầy màu sắc. Trông chúng có vẻ là hàng cấm với một bán nhân, nhưng mũi của Mewi thì lại đang giật giật phản ứng lại với mùi thơm dịu nhẹ của món ăn.
Thấy vậy tôi liền tự hỏi, liệu mèo có ăn được cơm không? Nghe nói không nên cho chúng ăn quá nhiều ngũ cốc, nhưng chẳng phải cậu bé cũng vừa nói là ăn được bánh mì sao… Bây giờ vấn đề lớn hơn là về mùi vị.
Marie nhón lấy một miếng Inarizushi và đưa lên miệng Mewi. "Đây, há miệng to ra nào!"
"Trông không có vẻ như vậy, nhưng em biết cách dùng dĩa đó. Có lẽ còn hơi chút vụng về, nhưng…mmgg…mmf, oof!"
Mắt Mewi trợn tròn, và cậu kêu lên một tiếng kì lạ. Vị chua ngọt lan tỏa sau từng miếng, và mũi cậu tràn ngập mùi thơm của vừng sau mỗi lần nuốt. Hương vị dịu nhẹ mà tuyệt vời này may thay lại hợp khẩu vị của cậu bé Miêu tộc, và khi cậu ngẩng lên nhìn tôi… Ừm, đó là một biểu cảm khá khó để miêu tả. Trông như thể cậu muốn nói rằng, "Em thực sự có thể ăn món này chứ?"
Tất nhiên là chúng tôi muốn cậu bé ăn cùng rồi, mà thực ra tôi vẫn còn đang khá no mấy món Pháp tối qua. Thấy tôi gật đầu đồng ý, mắt của Mewi sáng lên như Đá Ma thuật vậy. Cậu dùng cả hai tay của mình nắm lấy ngón tay của Marie và bắt đầu ăn với sự thích thú.
Cậu bé Miêu tộc có vẻ rất khoái món này, và nàng Elf trông lại khá thích thú khi cậu liếm chút nước sốt còn dính lại trên ngón tay cô. Marie quay về phía tôi, đôi mắt lấp lánh như đang gào thét "Dễ thươnnnnnng!" Tôi mỉm cười và gật đầu. Với tôi, cả hai đều dễ thương.
Vài phút trôi qua, sau khi Mewi đã xử lí hết một nửa bữa trưa, cậu ngồi trên đùi của Marie với cái bụng căng tròn và gương mặt phả phê. Và tất nhiên, Marie cũng đang mang một biểu cảm tương tự như vậy.
Ngay sau đó, cô ấy chợt nhận ra.
"Ôi không! Tớ không di chuyển được nữa!"
"Không sao đâu, vậy lần này để tớ đútcho cậu nhé."
Mắt cô ấy di chuyển qua lại giữa Mewi và Inarizushi, rồi nói, "Nếu cậu không phiền…" với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Khoan…thật đấy à? Tôi rất vui vì điều đó, nhưng hi vọng sau này cô ấy không phàn nàn.
Và thế là bữa trưa muộn của chúng tôi bắt đầu, với tiếng rên "gừ gừ" vang vọng khắp phòng.
Chúng tôi đang thư giãn bằng trà sau bữa ăn, và Marie cùng tôi đang tranh luận về ngôn ngữ phổ thông. Thực ra, trông nó giống một cuộc cãi cọ hơn là đang tranh luận.
Mewi choàng tỉnh giấc và nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
"Tớ nói rồi, em ấy nên dùng từ 'nyan' mỗi lần nói hết câu. Như vậy nghe sẽ tự nhiên hơn. Cậu không nghĩ như vậy sẽ rất đáng yêu sao?"
"U-Ừ, nhưng có nói hay không thì phải tùy thuộc vào cậu bé chứ. Mewi, em có muốn nói 'nyan' mỗi khi nói hết câu không?"
Cậu bé suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu như muốn nói, "Chắc là không đâu ạ."
Marie phồng má, rồi nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc tới lạ.
"Chị xin lỗi, nhưng ở đây không có chỗ cho sự thỏa hiệp đâu. Em phải giữ lòng tự tôn của mình và kết thúc cậu bằng từ 'nyan.' Chị nghĩ vậy đó."
"Hửm…? Tớ không nghĩ Miêu tộc sẽ tự hào về về điều đó đâu…"
Mewi lại tiếp tục lắc đầu như muốn nói, "Không, chắc chắn là không ạ." Đã rõ ràng rồi.
Khoan, không lẽ đây là do mấy cuốn sách tranh mà tôi đọc cho cô ấy mỗi tối. Nhưng cũng có thể đây là sở thích cá nhân của cô ấy mà, tôi cũng không chắc nữa.
Dù lí do là gì, đàn ông bọn tôi là những sinh vật mà cuộc sống luôn bị khuấy đảo bởi người phụ nữ. Chỉ có thể ngại ngùng gật đầu đồng tình mà thôi.
U-Ừ thì mình cũng không cản đâu, nếu cậu bé đồng ý…
Cũng không thể nói cô ấy hoàn toàn sai được, làm như vậy sẽ khiến lời nói của cậu bé trở nên tự tin hơn, nhờ đó sẽ thay đổi ấn tượng của mọi người về cậu.
Trong khi thu dọn hộp bento sau khi đã ăn xong bữa trưa, tôi nghĩ làm sao mình có thể giải thích rằng cuộc nói chuyện này sẽ định đoạt toàn bộ phần đời còn lại của Mewi.
Đột nhiên, một tiếng "keng" vang lên, hộp bento đã va vào thứ gì đó cứng. Đó là item mà chúng tôi nhận được từ Rồng Ma thuật, tôi để nó trong túi và quên khuấy đi mất mấy ngày nay.
"Dù sao cũng ở đây rồi, em xem hộ anh mấy thứ này được không? Bọn anh được người ta tặng. Chúng là vảy và máu của rồng."
"Em không biết nhiều về chúng, nhưng xem qua thì chắc là được ạ."
Thứ này khác với Đá Ma thuật, nhưng biết đâu cậu bé cũng có thể tinh chế chúng.
Marie giải thích trong khi Mewi cầm và chà xát chúng.
"Như tớ đã nói đấy, với vật xúc tác ma thuật, ngay cả những kẻ nghiệp dư cũng sử dụng được ma thuật. Còn nếu là một pháp sư tài năng, họ có thể vượt tiến xa hơn nữa. Nhưng quan trọng hơn, Mewi này, em nên kết thúc câu bằng từ 'nyan' chứ."
Có thể cậu bé đã học từ đó bằng tiếng bán nhân trước đây rồi… Ôi không…
Tôi suy nghĩ vẩn vơ như vậy trong khi nói với Marie.
"Hửm? Tớ tưởng tinh chế là quá trình cuối cùng chứ?"
"Ví dụ đơn giản nhé, có thể dùng chúng để chế tạo ra trang bị khảm phép. Chất lượng phụ thuộc nhiều vào chất lượng item ban đầu và kĩ năng của người thực hiện, vì vậy hiện tại những vật phẩm như vậy rất hiếm trên thị trường."
Đúng rồi, trang bị khảm phép. Tôi từng thấy những thứ đó trong game, nhưng không ngờ ở thế giới này cũng có. Sẽ thật tuyệt nếu được trông thấy một lần, nhưng tôi nghĩ như vậy là quá khó với Mewi rồi.
Tôi dịch lại cho cậu bé nghe, và đúng như dự đoán, Mewi chỉ lắc đầu. "E-Em chưa giỏi tới mức đó đâu…nyan! Hơn nữa, em cũng không biết nhiều về tinh chế , nyan."
Wow, thành thật thật đấy…em ấy thực sự nói 'nyan' cuối câu kìa.
Mắt cậu ngân ngấn nước, nhưng Marie mỉm cười ấm áp và xoa đầu cậu bé như một phần thưởng. Có vẻ cô ấy thấy Mewi thực sự dễ thương khi nói vậy.
Cậu lim dim đôi mắt vẻ dễ chịu, rồi nhìn lên tôi. "Kazuhiho-sama, thứ này tuyệt thật đấy. Chúng tràn trề ma thuật, thậm chí chẳng cần dùng tới tinh chế luôn."
Hừm, con rồng nói rằng cô ấy cho tôi một cái vảy trên mình thay vì mấy cái nằm dưới sàn đã cạn kiệt ma thuật. Và Marie cũng từng nói rằng những con rồng như cô ấy có thể tạo ra ma thuật chỉ bằng hơi thở. Vậy nghĩa là thứ này có thể phát ra ma thuật thêm một thời gian nữa. Có lẽ bởi vậy mà Mewi không xử lí được nó.
Chúng tôi tiến lại gần để nhìn cho rõ hơn, và Mewi nhăn mày.
"Khoan, còn thứ gì đó khác nữa… Cho phép? Giao kèo? Những từ ngữ kì lạ đang tuôn ra… Hình như thứ này vẫn đang được kết nối."
Tôi không hiểu cậu bé đang nói gì nữa. Tôi dịch lại cho Marie nghe, và cô ấy cũng cảm thấy bối rối.
"Huh? Em nói 'kết nối' nghĩa là sao?"
"Ma thuật vẫn liên tục tràn ra…Có thực sự đây chỉ là một vật phẩm không ạ? Cảm giác như nguồn ma thuật ở rất gần vậy…"
Cậu nhận xét như vậy về hòn đá tẩm máu rồng. Nó sáng một cách mờ nhạt như một xung điện nhỏ, hay như một ngọn lửa sắp tàn.
"Chắc là do tớ tưởng tượng thôi, nhưng hình như nó yếu hơn thì phải." Marie nói lên nhận định của mình. "Nếu thứ này thực sự kết nối với cô ấy, có thể điều gì đó đã xảy ra chăng?"
"Không, trên đời này không ai có cơ may chống lại được một Rồng Ma thuật cả. Hẳn cô ấy đang ngủ hoặc gì đó tương tự."
Rồi, như thể phản ứng lại cuộc trò chuyện của chúng tôi, ánh sáng bắt đầu tỏa ra đều đều như nhịp tim. Nếu cô ấy đã nghe thấy chúng tôi… Mà thôi, hỏi thẳng cô ấy là nhanh nhất.
"Ngài Rồng Ma thuật, có chuyện gì xảy ra sao?"
Ánh sáng ngày càng mạnh hơn và nhấp nháy nhanh hơn, khiến chúng tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đây hẳn là điều mà Mewi nói là kết nối. Nó giống như cô ấy đang nghe chúng tôi nói từ đàu dây bên kia vậy. Điều đó có nghĩa là rất có thể cô ấy cũng đã biết toàn bộ những gì chúng tôi đã làm cho tới hiện tại…
"Dù thế nào thì, nếu thực sự cô ấy đang cầu cứu chúng ta, tớ vẫn thắc mắc đó là mối đe dọa kiểu gì mà khiến cô ấy phải làm như vậy."
"Tớ cũng vậy. Có thể mối đe dọa đó không nhắm thẳng vào Rồng Ma thuật, mà là trứng của cô ấy. Tớ định trở về Guild Pháp sư trong ngày hôm nay, nhưng chúng ta nên tới chỗ cô ấy trước."
Tôi gật đầu đồng tình, mặc dù bản thân vẫn chẳng thể nào tưởng tượng ra được điều gì đó có thể đe dọa tới một Rồng Ma thuật có level đã vượt quá 1000.
Ngay sau khi tạm biệt Mewi, tôi quyết định kích hoạt kĩ năng di chuyển đường dài. Và thế là, chúng tôi hướng về phế tích Nazul-Nazul, nới trú ẩn của Rồng Ma thuật.
++++++++++
Tại hội trường, những người sử dụng ma thuật, từ những pháp sư cấp cao cho tới các thuật sĩ đã tề tựu. Theo thông lệ thì những người đẳng cấp cao sẽ mặc áo choàng màu xanh hải quân, nhưng họ có thể mặc bất cứ màu nào mình muốn khi trở thành thuật sĩ.
Ở Alexei, ngân điểu tượng trưng cho sự không ngoan, và là hình tượng quen thuộc được thêu trên áo choàng. Nhưng trên trang phục người đàn ông đứng ở trung tâm đám đông, Sven, Ma thần song kiếm, lại không có hình thêu ấy. Cơ thể lực lưỡng hơn hẳn những pháp sư thông thường, và thay vì áo choàng, hắn ta chọn mặc một bộ quần áo bằng da phẩm chất cao màu đen phù hợp cho chiến đấu. Từ hắn toát ra mùi nguy hiểm khiến các ứng viên khác đều đứng cách hắn ít nhất là vài bước.
Bang, bang! Tiếng búa gõ vang lên, và theo sau đó là sự im lặng. Trợ lí của Hội trưởng, một người đàn ông có mái tóc xám, có vẻ là người điều hành cuộc họp.
"Cho phép tôi được giải thích tại sao hôm nay lại tập trung mọi người tại đây. Vừa mới đây thôi, chúng ta nhận được tin từ Arilai rằng phế tích Ujah Peak đã hoàn toàn bị niêm phong."
Cả hội trường trở nên ồn ào. Mọi người có vẻ bất ngờ khi biết tin đồn là thật. Cùng với đó là những cuộc bàn luận về chuyện một cô gái bán Elf đã tìm ra mê cung cổ đại và nhận được giấy phép để thám hiểm nó.
Bang! Tiếng búa gõ lại vang lên.
"Trật tự. Chuyện này sẽ được bàn lại khi Mariabelle trở về, nhưng trình độ của cô ấy hiện tại không đủ để tiếp cận một mê cung cấp AA. Vì vậy, một người thay thế sẽ được lựa chọn."
Sẽ mất ít nhất cả tuần để tới được Arilai, dù là bằng ngựa hay xe. Xét tới việc thời điểm Arilai bắt đầu việc điều tra mê cung đã cận kề, không còn thời gian để đợi Mariabelle trở về nữa.
Có tổng cộng tám ứng viên thay thế đã tập trung tại, mỗi nguời lại thông thạo một nhánh ma thuật khác nhau. Sven cao hơn những người còn lại ít nhất một cái đầu, luôn đeo trên mặt một biểu cảm vừa như khinh miệt, vừa như chế nhạo người khác.
"Ta sẽ đi. Không có nhiều người có thể xử lí mê cung cấp AA hoặc hơn như ta đâu."
"Điều đó không có nghĩa cậu là nguời duy nhất."
Sven quay mặt về phía người vừa nhận xét. Đó là một người phụ nữ có mái tóc màu xanh dương, một người cùng đẳng cấp với hắn nếu chỉ dựa vào màu bộ trang phục mà cô đang mặc.
"Để cậu đi rất có thể gây ra một cuộc xung đột với Arilai. Cỡ cậu phải mất ít nhất mười năm mới học được thế nào là sống hòa bình và dễ chịu với người khác."
"Mười năm sao? Thế còn chẳng đủ ấy chứ."
Giày của gã vang lên những tiếng lách cách khi gã đi tới chỗ người thuật sĩ, với một nụ cười đáng sợ xuất hiện trên mặt. Sự áp đảo tuyệt đối trong cái nhìn của gã khiến những người xung quanh phải lùi lại tạo thành một vòng tròn xung quanh.
Tất cả, trừ người phụ nữ kia.
"Vậy nói đi. Là ai vậy? Ai mà lại có thể làm việc này tốt hơn ta thế."
Biểu cảm của người phụ nữ vẫn rất bình thản, ngay cả khi đối mặt với áp lực khủng khiếp từ phía Sven. Đôi mắt của cô như những mặt hồ trong veo, tĩnh lặng, và trông như thể chúng không thấy gì phía trước cả. Có lẽ viên pha lê trên trán cô đã thay thế vai trò đó. Từ cô cũng tỏa ra một bầu không khí bí ẩn với bộ trang phục giống như kimono và mái tóc đen dài được buộc gọn lại.
"Rất nhiều các ứng viên đã nghỉ hưu. Ai đó đã buộc họ im lặng vì lí do nào đó, nhưng…điều đó không quan trọng. Ta nghĩ một người thay thế như anh là điều chẳng cần thiết mà cũng chẳng ai mong muốn."
Tiếng bàn tán lại nổi lên. Vì thứ hạng của mình mà Mariabelle có thể sẽ không được chấp thuận, nhưng ngoại lệ không phải là không có nếu được một hộ tống giỏi đi cùng, như cô ấy đã đề xuất khi trước.
Gã đàn ông bật cười. "Ngạc nhiên thật đấy. Ta không nghĩ là bà lại đến giải vây cho đồ đệ yêu quý của mình đấy. Nhưng gà con mà rời cánh mẹ thì sẽ chết yểu đấy. Hay đó chính là điều mà bà muốn?"
"Anh sai rồi. Bởi thời điểm để con bé tỏa sáng đã đến gần rồi."
Hai bên nhìn nhau chằm chằm. Một bên thì mỉm cười với khí tức áp đảo, còn bên kia lại mang nụ cười bình thản như mặt hồ tĩnh lặng.
Bang! Tiếng búa gõ lại vang lên.
"Như tôi đã nói, cuộc thỏa luận này sẽ tiếp tục khi Mariabelle trở về. Hôm nay chỉ là buổi thông báo tin tức. Tất cả các quyết định vẫn đang bị hoãn lại."
Sư phụ của Mariabelle có vẻ ngạc nhiên, rồi hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía người chủ trì. Đám đông vẫn xì xào to nhỏ với nhau trong khi giải tán. Buổi họp là để chọn ra ứng viên thay thế, nhưng nó lại kết thúc theo một cách khá chưng hửng. Bởi đơn giản thôi, nó chẳng khác nào buổi thông báo không chính thức rằng Sven là ứng cử viên số một.
"Thật đáng tiếccccc."
Sven vỗ vai người phụ nữ như một người bạn thân, rồi rõ ràng đang rất thỏa mãn trước biểu cảm của cô, rồi rời đi. Thứ duy nhất cần thiết còn lại bây giờ không phải là sự trở về của Mariabelle, mà là giấy phép điều tra.
Sven, Ma thần song kiếm, đang đi dọc con đường với tâm trạng khá tốt. Vậy ra lời đồn giữa các pháp sư là sự thật: mê cung cổ đại, biểu tượng cho sự khôn ngoan, sắp bắt đầu đucợ chinh phục. Giờ đây, câu hỏi mà người ta quan tâm nhất là "Ai sẽ trở thành người thay thế?" Nàng Elf thậm chí còn không được tính tới.
"Boss, chuyện đó là thật ạ? Tôi nghe nói ngài đã được chọn làm người thay thế."
Một người mũ áo đen trùm kín đầu xuất hiện từ trong bóng tối. Một sợi xích quấn quanh cây trượng mà hắn ta đang cầm, cho thấy kẻ này rõ ràng không phải là một pháp sư chính đạo gì.
"Tất nhiên. Ngoài ta ra thì còn ai có thể chinh phục mê cung cổ đại được chứ? Ta đã khiến lão ta phải chọn ta là ứng cử viên số một. Giờ chỉ cần đợi con nhãi Elf đó trở về nữa thôi. Ngay sau đó, hãy chuẩn bị dọn dẹp mê cung đi."
Gã đàn ông mặc đồ đen cười khùng khục, xích của hắn kêu loảng xoảng khi hắn ta bước đi theo Sven.
Một mê cung chưa được khám phá từ thời cổ đại có thể ẩn chứa hàng núi kho báu. Sự giàu sang không tưởng, những ma thuật chưa từng được biết tới rất có thể đang ngủ yên tại nơi đó. Điều này có thể dẫn tới các cuộc xung đột giữa các phe phái khác nhau, nhưng có vẻ còn khá xa vời. Nhưng sự bình lặng này sẽ chỉ tồn tại cho tới khi Marabelle lấy được giấy phép.
Đột nhiên, Sven bắt đầu đánh hơi không khí. Điệu bộ không khác nào của một con chó săn, nhưng trông đáng sợ hơn nhiều.
"A, nó tới rồi. Con bé Elf đó sẽ tới sớm thôi."
"Khả năng sử dụng [Tiên tri] của ngài vẫn xuất chúng như thường. Sẽ sẽ đi chào hỏi cô ta chứ?"
"Đúng vậy, đi thôi. Như ả đàn bà đó nói, trước hết ta cần giữ thái độ hòa bình và nói lời chào cái đã."
Nói vậy, Sven đi ra ngoài, bên ngoài, trời một màu đỏ thẫm.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------