Welcome to Japan, Elf-san!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5323

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9143

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10039

Vol 2 - Chương về Rồng Ma thuật, Phần hai: Là món Pháp đó, Elf-san ạ.

Khi tôi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ quán cà phê, trời đã tối hẳn. Đường phố đang giờ tan tầm chật kín người, rất nhiều trong số họ đang trên đường trở về nhà. Về phần mình, tôi đã không ở lại tăng ca mà nhanh chóng thay qua bộ quần áo thường ngày rồi rời chỗ làm.

Trên bàn là hai cốc cà phê đang nghi ngút khói, và ngồi đối diện với tôi là một cô gái trẻ đã giấu đôi tai dài của mình đi dưới vành mũ len như thường lệ. Cô ngắm nghía xung quanh với vẻ tò mò, tính hiếu kì bị kích thích bởi mùi thơm của cà phê và bởi những nội thất tiện nghi xung quanh, như sofa chẳng hạn.

Nhưng điều thu hút hơn cả, lại chính là cô ấy. Mái tóc màu trắng thuần khiết thả dài tới thắt lưng, óng ánh như lụa. Đôi mắt tím nhạt được tô điểm bởi hàng lông mi dài, thu hút ánh nhìn của bất kì ai. Những viên pha lê màu tím ấy khiến ai khi nhìn vào cũng đều có thể bị quyến rũ.

Đẹp như nàng tiên, là từ chính xác để miêu tả vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy là một Elf, và tên cô ấy là Mariabelle.

Mọi người xung quanh đều thở dài mơ màng, chiêm ngưỡng vẻ đẹp trời phú của cô ấy.

"Thật lạ là mình đang ở đây, ở giữa quận Koto này." Tôi lẩm bẩm.

Cô ấy nghiêng đầu, "Và có gì vui à? Tớ thấy dạo này cậu hay vừa nhìn vừa cười tớ lắm."

"Là do bị cậu thu hút đó. Mà hình như hôm nay không chỉ có mình tớ đâu."

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, và những vị khách khác trong quán đều vội lảng mắt đi. Khi quay lại nhìn Marie, tôi để ý thấy má cô ấy ửng hồng. Để chữa thẹn, cô ấy đá nhẹ vào chân tôi bằng đôi sandal mới mua.

"Nói như vậy với cái mặt như sắp ngủ gật đó của cậu thật chẳng giống lời khen chút nào. Có lẽ cấu ấy nghe sẽ ấn tượng hơn nếu mặt cậu bớt bơ phờ đi."

"Hey, mặt tớ sinh ra đã vậy rồi. Tớ từ bỏ ý định điều chỉnh lại nó từ lâu rồi."

Nghe tôi nói như vậy, Marie liền vươn tay ra về phía tôi. Ngón tay trắng bóc, mảnh mai của cô ấy nhấn vào lông mày tôi, rồi đột ngột đẩy lên. Có vẻ như cô ấy đang cố dùng ngón tay mềm mại của mình để thay đổi biểu cảm trên mặt tôi.

"Hmm, trông vẫn thiếu ngủ lắm. Cứ như cậu cố gắng duy trì cái mặt đó ấy."

"Thôi nào, đâu có tệ đến thế. Chỉ là tớ hơi mệt sau khi làm việc thôi mà."

Tôi cố sử dụng công việc làm lí do, nhưng có vẻ cô ấy đã nhận ra đó không phải là vấn đề. Nàng Elf tiếp tục giữ lông mày tôi thêm một chút nữa rồi đành đã chịu thua và buông ra.

"Không tốt chút nào, mặt cậu chẳng kém ngái ngủ đi chút nào hết. Tới khi nào cậu mới nhận ra rằng chính cậu là người khiến tớ thiếp đi trước khi chúng ta đọc xong quyển sách đó hả?"

Phải nói rằng, đó là một trong những lời phàn nàn độc đáo nhất mà tôi từng được nghe. Dù không thể hiện ra ngoài đâu, nhưng tim tôi đang đập khá là nhanh sau khi bị phê bình bởi một cô gái dễ thương như này.

Marie tì cằm vào lòng bàn tay và nhìn tôi. "Dù sao thì, cảm giác nơi đây rất khác so với quán trà mà chúng ta đã ghé qua ở Arilai. Tự nhiên tớ thấy mình chín chắn hẳn lên."

Xem ra tôi đã có quyết định đúng khi chọn một trong những quán cà phê sang trọng mà sáng nay mình đã được gợi ý.

Rất nhiều khách hàng xung quanh chúng tôi diện những bộ quần áo thanh lịch, phần nào đó cũng tác động tới ấn tượng của cô ấy. Âm nhạc cổ điển vang lên từ phía trong, và cô nàng thì đang quan sát xung quanh một cách đầy hào hứng.

"Vậy, khi nào Ichijo-san tới vậy?"

"Well, giờ đã là bảy giờ rồi. Chắc cô ấy cũng sắp đến thôi. Cậu có muốn học một vài câu chào hỏi bằng tiếng Nhật trong lúc đợi không?"

"Ổn cả mà, tớ sẽ cầu cứu cậu nếu gặp thế bí. Chỉ là chào hỏi thôi, và tớ nghĩ giờ mình cũng có thể theo kịp cuộc trò chuyện."

Ồ, vậy là cô ấy đã tiến bộ tới vậy rồi sao? Cô ấy thực sự rất thông minh, đã bắt đầu sử dụng những từ tiếng Nhật học được vào những cuộc trò chuyện hàng ngày.

Tôi e hèm một tiến, và đôi mắt tím của cô ấy nhìn về phía tôi.

"Ừm… Anime, đã giúp tớ, học tiếng Nhật. Chúng, thực sự, rất tuyệt."

"Oooh!" Tôi vỗ tay trong khi Marie trưng ra một vẻ mặt đầy tự hào. Có lẽ là tôi tưởng tượng thôi, nhưng hình như có cả tiếng vỗ tay vang lên phía sau chúng tôi thì phải…

Nếu cô ấy tiến bộ nhanh tới vậy thì phần còn lại, với một chút cố gắng, chắc cũng sẽ không thành vấn đề. Càng học được nhiều câu từ, cách nói chuyện của cô ấy sẽ càng trở nên tự nhiên hơn. Nhưng nghĩ kĩ, nói chuyện sao cho tự nhiên lại chính là phần khó nhằn nhất.

Lúc này, Marie cuối cùng cũng quyết định nếm thử cà phê. Lạ lẫm với thức uống có màu đen này, cô đưa cốc lên ngửi thử vài lần rồi mới chậm rãi uống. Khuôn mặt cô ấy nhăn lại vì vị đắng, vậy nên tôi cho thêm vào đó một ít đường và sữa có sẵn trên bàn. Món này không cần quá nhiều đường, nhưng tôi quyết định cho thêm vài phần sữa để làm dịu vị của nó đi. Tôi dùng thìa khuấy nó lên rồi đưa lại cho cô ấy. Marie chỉ im lặng cảm ơn.

"Oh, thế này ngon hơn hẳn. Tớ thích mùi hương của món ăn thế giới cậu lắm, kể cả các món cậu nấu nữa."

"Giờ nghĩ kĩ lại, cậu có vẻ khá nhạy cảm với các mùi nhỉ, Marie? Tớ nghĩ ở Nhật không có nhiều món mang mùi hương mạnh đâu."

Cô gái nghiêng đầu như thể muốn nói, "Vậy sao?"

Trà đen là một ví dụ, món này đã từng rất nổi tiếng, và có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên khắp cả nước. Tuy nhiên, những loại có hương vị mạnh lại không được ưa chuộng lắm. Có lẽ là do chúng không hợp với đồ ăn, hoặc cũng có thể đơn giản là do chúng không phải loại phổ biến.

Vì thích những thứ mang mà sắc riêng, nên tôi ưa những loại trà như Darjeeling.

"Cậu có muốn nếm thử một vài loại trà ở đây không?"

"Ah… vậy ra đây là cách mà tớ quen với lối sống của nhân tộc. Tớ cảm thấy mình ngày càng giống con người hơn, đến nỗi có khi sau này tai tớ cũng sẽ rụng xuống luôn mất."

"Ở Nhật bọn tớ gọi đó là một sở thích. Ồ, nhìn kìa, họ tới rồi."

Hai người mà bọn tôi đang đợi đã tới trong lúc cả hai còn đang mải nói chuyện. Họ bước vào trong quán cà phê với bộ trang phục chỉn chu, rồi vừa vẫy tay chào vừa tiến lại gần bàn của bọn tôi.

"Xin lỗi đã khiến hai người phải đợi, chuyến tàu bọn tớ đi có hơi trễ một chút… Chào bổi tối, Kitase-san, Mariabelle-chan. Giới thiệu với cả hai, đây là chồng tớ."

"Tôi là Toru Ichijo. Cảm ơn hai người đã chấp nhận lời mời có phần vô lí của vợ tôi."

Bọn tôi đứng lên và cúi đầu đáp lễ. Chồng của Kaoruko có dáng người hơi đậm, mang một vẻ lịch sự, nhã nhặn, như cô ấy vậy.

"Chào buổi tối, Toru, Kaoruko."

"Chào, buổi tối. Tôi, tên là, Mariabelle. Rất vui, được gặp, hai người."

Marie có vẻ đã vượt qua phần chào hỏi khá trôi chảy. Mặc dù có đôi chút ngập ngừng, nhưng điều đó chỉ càng làm cho cô ấy dễ thương hơn thôi.

Tuy vậy, cô ấy lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo âu. Điều này chắc là do người chồng đứng ngây ra đó, bất động, với vẻ mặt không chút cảm xúc.

"N-Này. Không lẽ tớ đã nói gì sai sao?"

"Không, cậu nói đúng rồi. Đây chính là điều khi trước tớ nói đó. Đàn ông bọn tớ là những sinh vật sẽ đứng ngây ngốc ra đó khi nhìn thấy cậu."

Tôi trả lời cô ấy bằng tiếng Elf, nhưng Kaoruko lại thụi cùi chỏ vào mạng sườn của chồng như thể cô ấy hiểu được vậy. "Toru…"

"Ah!" anh chàng choàng tỉnh và đỏ mặt. "Xin lỗi, xin lỗi. Chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi. Mặc dù đã được nghe Kaoruko kể, nhưng tôi không nghĩ cô ấy lại đẹp đến nhường này. D-Dù sao thì, chúng ta nên đi thôi. Đây là lần đầu tiên hàng xóm chúng ta họp mặt. Bọn tôi đã đặt bàn sẵn rồi."

Toru nháy mắt với chúng tôi và cười. Dù có hơi chút gượng gạo, nhưng tôi thấy anh ta có vẻ là người tốt.

Đi taxi tới khu Fukagawa, chúng tôi tới trước một nhà hàng Pháp. Khu vực này ngày càng phát triển qua từng năm, với nhiều cửa tiệm mới mở mọc lên khắp nơi.

Chúng tôi bước qua cánh cửa ngỗ khá sang trọng theo phong cách Tây phương. Nhà hàng chật cứng các thực khách đang thưởng thức bữa tối và trò chuyện vui vẻ. Hình như bên trong tiệm có nhiều khách đi theo cặp hơn là đi theo gia đình, chắc là do giá cả, giống như quán cà phê chúng tôi ghé qua khi nãy.

Người bồi bàn nhanh chóng tiến đến gần, và chúng tôi được đưa tới một bàn dành cho bốn người. Họ kéo ghế ra mời, và Toru ra hiệu cho Marie ngồi xuống. Có lẽ chuyện này khá là lạ với Marie, bởi cô ấy quay qua nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

Tôi nói nhỏ với cô ấy, "Cứ ngồi xuống đi. Hôm nay cậu là khách đặc biệt mà, Marie."

"Đ-Được thôi… Và nhà hàng này sang trọng thật đó… Tớ cảm thấy có hơi chút lo lắng."

Thấy Marie còn hơi lưỡng lự, tôi liền nắm tay và lịch sự giúp cô ấy ngồi xuống. Dù cho cô ấy xinh đẹp như một nàng tiên, nhưng người bồi bàn vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh một cách chuyên nghiệp.

Tiếng Elf là một ngôn ngữ khá bắt tai. Những người khách khác trong nhà hàng có vẻ như bị cuốn hút bởi cả vẻ ngoài dễ thương của Marie và ngôn ngữ kì lạ mà cô ấy đang nói. Với sự xuất hiện của cô ấy, bầu không khí bên trong nhà hàng như được phủ lên thêm lớp màn thần bí vậy.

Câu thần chú chợt tan biến khi chúng tôi ngồi xuống, mọi người xung quanh bừng tỉnh và lại tiếp tục trò chuyện. Kaoruko, người phụ nữ có mái tóc đen, ngồi xuống cạnh Toru và chạm vào tay anh ta với đôi gò má ửng hồng.

"Chẳng phải rất tuyệt sao? Chẳng khác gì đang ở trong thế giới của một cuốn sách tranh vậy. Cứ như thể chúng ta đã rời khỏi Nhật Bản vậy, anh có nghĩ thế không?"

"Chắc chắn rồi. Anh cứ ngỡ mình như đang mơ vậy."

Như thế này có hơi quá…mà, chắc cũng không đâu. Ở cùng Marie một thời gian dài, sã không ít lần ý nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi rồi. Tất nhiên, tôi nghĩ chẳng cần phải dịch lại mấy câu này cho cô ấy đâu.

Nếu có việc gì cần phải lăn tăn, tôi nghĩ đó là về giá cả, bởi vì đây là nhà hàng Pháp mà. May thay, hầu bao tôi vẫn chịu được mức giá này. Chỉ cần không vượt quá mức chi mà ảnh hưởng tới tiền sinh hoạt hàng ngày là được.

Chắc vì tôi nhìn vào thực đơn quá lâu, mà Toru có vẻ như đọc luôn được điều tôi đang nghĩ rồi. Anh ta nhìn tôi ngang qua bàn và cười vui vẻ.

"Haha, không cần phải lo đâu. Hôm nay tôi mời."

"Hả? Ồ, không, tôi không thể…"

"Không, tôi nài nỉ đấy. Là do vợ tôi làm phiền hai người mà. Tôi sẽ rất vui nếu được làm như vậy."

Tôi không phiền chút nào đâu, mặc dù lời mời của Kaoruko đúng là có chút gượng ép thật. Nhìn qua phía cô ấy, tôi để ý rằng, tương phản lại bộ trang phục toát ra vẻ điềm tĩnh của mình, cô ấy lại đang khá bồn chồn, cứ chốc chốc lại đưa tay lên chạm vào sợ dây chuyền trên cổ.

"Vừa khi nãy thôi, cô ấy đã gọi cho tôi bảo rằng hôm nay phải về thẳng nhà ngay mà không được tăng ca gì hết, và với biểu cảm cực kì hung dữ…"

"Ôi, thôi nào, Toru! Em chỉ muốn hiểu thêm về hàng xóm của chúng ta thôi mà. E hèm… Tôi đề xuất hai người nên thử món gan ngỗng ở đây, được lắm đó," Kaoruko đưa ra lời khuyên cho chúng tôi với khuôn mặt ửng hồng.

Marie nhìn tôi với vẻ mặt đầy tính hiếu kì, hẳn là do gan ngỗng là một món xa lạ với thế giới của cô ấy.

"Đó là một gan của một loại chim rất ngon. Nó sẽ khiến cậu phải thốt lên vì ngạc nhiên đó."

"Cậu nghĩ tớ là ai vậy hả? Ở nhà có lẽ đúng thế thật, nhưng ở ngoài này thì còn lâu nhé. Hơn nữa, chỉ làm chim thôi mà."

Cô ấy vừa hếch mũi lên vừa tuyên bố như vậy, nhưng tôi thì lại chẳng thấy có tí thuyết phục nào cả.

Giữ sự nghi ngờ đó trong lòng, tôi và cô ấy cùng gọi món. Khi người phục vụ xếp thìa và dĩa lên bàn, cô gái lại quay về phía tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Mình sắp dùng bữa rồi đúng không? Vậy tại sao anh ta lại đặt nhiều thìa dĩa lên bàn vậy?"

"Cậu sẽ cần thay đổi nhiều thìa và dĩa khác nhau tùy theo món ăn mà mình được phục vụ. Cứ dùng lần lượt theo thứ tự, theo chiều từ ngoài vào trong là ổn rồi."

"Tớ không hiểu. Chẳng phải mọi người ở đây không ai là quý tộc sao?"

"Cậu thấy đó, những món ăn này chủ yếu xuất phát từ tầng lớp quý tộc. Tớ cũng không biết nhiều về ẩm thực Pháp lắm. Ý tớ là, ở Nhật Bản, ta gần như ăn mọi thứ bằng đũa mà."

Nhà hàng mà chúng tôi dùng bữa không phải quá kiểu cách. Điều này không tệ chút nào, bởi vì như thế thì Marie có thể tiếp tục đội mũ len để che đi đôi tai dài của mình. Tuy vậy hẳn nó cũng phải khá nóng, vậy nên tôi muốn tìm cho cô ấy một vài chiếc băng đô hay thứ gì đó tương tự để giấu tai đi khi ở trong nhà.

Tôi ngắm nhìn nội thất xung quanh, và thấy mang chút nét gì đấy giả tưởng. Nàng Elf cũng tò mò ngắm nhìn xung quanh. Cách trang trí khá là đơn giản, nhưng cũng vừa đủ làm toát lên sự sang trọng.

Tuy nhiên, "vừa đủ" lại chính là từ khó nói nhất trong thẩm mỹ. Có vẻ như nhà Ichijo khá có khiếu trong việc tìm ra những nhà hàng kiểu này.

Tất nhiên, tất cả những món ăn được phục vụ đều đầy màu sắc và trông rất ngon miệng. Đôi mắt của nàng Elf quay lại vừa đúng lúc những đĩa khia vị được đặt trước mặt chúng tôi.

"C-Chúng đều trông thật đẹp. Trông chẳng khác gì tranh vẽ vậy… Cậu chắc là tụi mình có thể ăn những thứ này chứ?"

"Tất nhiên rồi. Mỗi đĩa trông thì có vẻ nhỏ, nhưng họ sẽ lần lượt đem chúng ra theo thứ tự."

Cô đưa một miếng đồ ăn vào miệng và nhận ra gia vị được nêm nếm khá nhẹ, biểu cảm có phần căng thẳng của cô nhanh chóng biến mất. Món terrine trông khá thú vị với mùi vị khá ngon, nhưng món beef steak phi-lê cùng món gan ngỗng tiếp theo sau có thể nói mới là điểm nhấn của bữa ăn.

Đây là lần đầu tiên mà tôi và Marie ngồi ăn cạnh nhau như thế này, điều đó khiến tôi khá vui bởi vì sau mỗi miếng, cô ấy lại quay qua và nói cho tôi nghe cảm nghĩ của mình về món ăn.

Giờ thì, cô ấy sẽ trưng ra khuôn mặt nào khi nếm thử món chính đây? Tôi mong chờ quá.

"Ôi… Thơm quá… T-Tớ ăn đây…"

Cô ấy lưỡng lự dùng dĩa xiên lấy một miếng gan ngỗng, rồi đưa lên đôi môi hồng đào của mình. Cô ấy chậm rãi nhai, rồi dừng lại, và phát ra một âm thanh khó hiểu. Thêm vài lần nhai nữa, cô ấy quay về phía tôi với đôi mắt mơ màng.

“Ehe, ehehe...”

Ôi trời, cô ấy quỵ mất rồi. Tôi tự hỏi, Marie của thường ngày giờ đã trôi về nơi nao…

Cô ấy cuối cùng cũng nuốt xuống với một tiếng ực, rồi kéo tay áo tôi và thì thầm vào tai rằng, "Món này ngon tuyệt cú mèo luôn. Cẩn thận kẻo cậu cũng kêu toáng lên đấy."

Tôi luôn thắc mắc tại sao người ta luôn mỉm cười khi ăn món gì đó ngon. Tuy vậy trong trường hợp này là nụ cười của một nàng Elf, có lẽ tôi nên vui vì đã khám phá ra rằng người và Elf không quá khác biệt.

Cũng chẳng trách cô ấy được. Món ăn này sở hữu cả chiều sâu và hương vị đáng kinh ngạc.

Món gan ngỗng vỗ béo là cực phẩm, các món ngan bình thường không thể đem ra so sánh được. Miếng ngan ngỗng lập tức tan chảy khi vừa cho vào miệng, vị ngọt và béo tỏa ra lấp đầy khoang miệng tôi.

Tôi ngạc nhiên tới giật mình. Đơn giản là từ trước tới nay tôi chưa từng ăn thứ gì ngon như thế này. Nước miếng trong miệng liên tục tiết ra, thúc giục tôi phải ăn tiếp.

Nàng Elf ăn thêm một miếng nữa, gương mặt ngay lập tức ngập tràn hạnh phúc. Bình thường, cỡ này đã đủ khiến cô ấy phải giậm chân phấn khích rối, thế nhưng lần này cô ấy đã kiềm chế lại được hành động ấy. Thay vào đó, cô ấy lại dụi đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng cựa quậy.

"Món này ngon thiệt đó! Mmm! Thánh thần thiên địa ơi!… Nếu chỉ có mình cậu ở đây, chắc tớ sẽ cười mãi không dừng mất."

"Rất vui khi nghe cậu nói thế. Mmph… Yeah, ngon thật đấy."

Miếng gan ngỗng tan ra trong miệng tôi, kết hợp với vị thịt bò đem lại một vị ngon khó tả. Nước sốt chảy ra lan tỏa khắp khoang miệng, tăng dần lên sau mỗi lần nhai, khiến giây phút tôi nuốt tất cả xuống chỉ còn là sự hạnh phúc. Ai mà không vui được sau khi được thưởng thức một món như vậy cơ chứ, nên nếu tôi có như vậy chắc cũng không khiến cô ấy thất vọng đâu nhỉ.

"Thật đáng sợ… Người Nhật thật đáng sợ. Sao họ có thể nấu ramón ăn tuyệt vời tới vậy chứ?"

"Thực ra, món này bắt nguồn từ bên ngoài nước Nhật. Các nước phương Tây có truyền thống quý tộc sâu sắc hơn bọn tớ," Tôi lên tiếng giải thích. Nhưng lời nói của tôi hình như không có tác dụng khi cô ấy còn đang ở trên chín tầng mây như vậy.

Marie vừa dựa vào vai tôi vừa hít thở sâu, cơ thể cô ấy ấm áp hơn bình thường. Tôi đưa mắt liếc nhìn thì thấy thì thấy gò má cô ửng hồng, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Nhưng thực sự đúng là người Nhật rất sành sỏi khi nói về đồ ăn, kể cả những món du nhập từ nước ngoài. Những nhà hàng kiểu này xuất hiện khắp nơi trong thành phố, và gần như nhà hàng nào cũng đem tới cho thực khách cảm giác nó còn xứng đáng hơn cái giá mà họ đã bỏ ra. Người ta nói rằng ngay cả những du khách nước ngoài cũng rất ngạc nhiên về điều này.

"Không chắc đây có phải sự thật không, nhưng tớ đã từng được nghe kể câu chuyện như thế này. Nhật Bản từng bị đánh giá là một đất nước nhút nhát bởi cách sống hướng nội của người dân, nhưng có một lần họ đã thực sự nổi giận."

"Oh, tớ nhớ là được kể rằng các cậu đã bị đánh bại bởi một nước lớn hơn trong quá khứ. Tớ không nghĩ là họ muốn có thêm rắc rối đâu… Thế nhưng tại sao họ nổi giận vậy?"

"Là bởi đất nước đó đã xuất khẩu vào Nhật Bản những thực phẩm có hại khi tiêu hóa."

Mắt Marie trợn tròn, rồi phì cười, và nói rằng nó thực sự hay. Mặc dù chỉ là chuyện tầm phào, nhưng nếu nó khiến cô ấy mỉm cười, thì cũng là đủ với tôi rồi.

"Món này rất hợp với rượu vang, nhưng cậu trông quá trẻ để có thể gọi rượu. Hi vọng là cậu không phiền."

"Ôi, thôi nào. Giờ mà gọi thêm rượu nữa thì tớ sẽ quỵ luôn đấy. Mà, thế là hết "món Pháp" rồi, đúng không? Đúng không?"

Marie nhìn tôi như thể cô ấy không thể chịu thêm đucợ sự sung sướng này nữa. Khóe mắt cô ấy ngân ngấn nước trong khi nghiêng về phía tôi như thể van nài. Có vẻ cô ấy đã tới giới hạn rồi.

Tôi biêt là mình không nên, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy khiến tôi không thể kiềm lòng được mà thì thầm, "Ừm, chỉ còn hai món nữa thôi."

"Oof! Uuu… Sao có thể như vậy chứ? Cứ… Cứ thế này, tớ sẽ nghiền tới mức không muốn ăn thứ gì khác nữa mất!" cô ấy kêu lên như vậy với vẻ mặt đầy đau đớn, dù vậy vẫn khá ngộ nghĩnh. Vì lí do nào đó, điều này khiến tôi cảm thấy như mình vừa được chứng kiến một điều đặc biệt.

Đột nhiên, tôi nhận ra cặp vợ chồng ngồi đối diện với chúng tôi đang tròn mắt nhìn. Khuôn mặt của cả hai ửng đỏ, họ cứ ngây ra đó nhìn nàng Elf đang ôm chặt lấy tay tôi và mỉm cười vui vẻ mãi không thôi.

 "Cậu nói hai người chỉ là… họ hàng thôi, phải không? Trông hai người có vẻ thân thiết…"

"Hai người đang hẹn hò, đúng không? Oh, mà cũng không cần phải trả lời đâu, tôi là công chức nhà nước đó."

Suýt chút nữa thì tôi sặc hết ra chỗ nước vừa uống. Vì đã quá chú ý tới Marie nên tôi đã mất cảnh giác. Marie vẫn chưa hề biết gì về tình huống nguy hiểm đang xảy ra, vậy nên tôi cố gắng giải thích trong khi ngượng chín cả mặt.

"K-Không, không có đâu. Chỉ là cô ấy chưa từng ăn món nào như thế này trước đây nên có hơi phấn khích quá một chút thôi."

Họ nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc…nhưng nghĩ lại thì, tôi có nói dối chút nào đâu, ngoại trừ phần về mối quan hệ, và cả hai cũng mới chỉ tiến xa tới mức nắm tay nhau thôi mà. Tuy vậy tim tôi vẫn đập thình thịch, phải cố lắm tôi mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại được.

Trà và đồ ngọt được dọn ra trong khi tôi còn đang hít thở sâu để làm dịu bản thân xuống. Tôi đã trêu Marie rằng còn có tới hai món nữa, nhưng những món được phục vụ này dùng để tráng miệng hơn là để gây ra một vụ bùng nổ vị giác như những đĩa trước. Ơn trời, cuối cùng chúng tôi cũng được nghỉ ngơi và thư giãn.

Có vẻ như Kaoruko vẫn muốn biết thêm nhiều hơn về Marie, vậy nên cô ấy cúi lại gần khuôn mặt lúc này đang rất nghiêm túc của nàng Elf. Đã hồi phục sau vụ bùng nổ cảm xúc khi nãy, Marie giờ đây đang cố gắng giữ bình tĩnh.

Thật là nhẹ nhõm khi thấy tình bạn này bắt đầu nở hoa, nhưng đồng thời tôi cũng thấy man mác buồn…

"Cậu đang học tiếng Nhật mà, phải không? Cách phát âm của cậu khi chào bọn tớ khi nãy thực sự khiến tớ ngạc nhiên lắm đó."

"C-Cảm, ơn. Um… tiếng Nhật, rất khó. Nhưng, tớ học được, từ anime."

"Anime?" Kaoruko hỏi lại với vẻ mặt bối rối.

Thế này thì quá khó để Marie giải thích, vậy nên tôi quyết định xen vào.

"Đúng vậy, cậu ấy đã học tiếng Nhật bằng cách xem những thứ ví dụ như anime khi tớ đi làm. Gần đây, cô ấy đang xem…" Nghe thấy tên bộ phim dài tập mà Marie đang xem mấy ngày gần đây, gương mặt Kaoruko bừng sáng.

"Ồ, lựa chọn tuyệt vời đấy! Một bộ phim hoàn hảo cho những người mới bắt đầu tập tành xem anime."

"Cô ấy bảo luôn muốn đi tới những miền quê như trong bộ anime đó, vậy nên tớ định đưa cô ấy về Aomori, nơi ông nội tớ đang sống. Nhưng cô ấy vẫn chưa quen với việc đi xa,cho nên tớ đang muốn tìm một địa điểm nào đó hợp lí để đi một chuyến ngắn ngày trước."

Từ đây tới Aomori khá xa, vì vậy tôi muốn đưa Marie tới đâu đó gần hơn khoảng ấy để làm quen trước khi đi cả chuyến dài. Mặc dù cách đây vài ngày tôi đã hứa với cô ấy, nhưng vì bản thân cũng không quen với việc đi du lịch, thế nên tôi cũng không biết cần phải chuẩn bị những gì nữa.

Khi lên kế hoạch chuyến đi, người ta sẽ phải đối vặt với một lượng thông tin đồ sộ, nhiều đến mức khó thể đánh giá nơi nào thực sự đáng để mình tham quan. Những người không quen đi du lịch hẳn sẽ vướng phải tình huống khó xử như vậy.

Kaoruko mỉm cười, rồi chạm đầu ngón tay của mình lại với nhau.

"Cậu nói một chuyến đi ngắn ngày hả? Nghe tuyệt đấy!"

"Vậu Chichibu thì sao? Nơi đó từ trước nay vẫn nổi tiếng về cảnh đẹp, xung quanh đó có cả suối nước nóng và lữ quán nữa. Tôi có người quen kinh doanh ở đó nên hai vợ chồng cũng thỉnh thoảng ghé qua. Một địa điểm rất thoải mái và thanh bình."

Tôi chưa kịp trả lời, Toru đã mở điện thoại lên và chìa màn hình ra cho chúng tôi xem. Đó là ảnh anh ta đang hòa mình vào thiên nhiên, và đôi mắt tím của Marie liền trợn tròn.

"Ôi! Đây là gì thế? Có hơi nước bay lên kìa. Đó là nước nóng sao?"

"Đây là một suối nước nóng kiểu Nhật. Ở thế giới bên kia cũng có suối nước nóng, nhưng những chỗ như thế này chuyên dùng để thư giãn đầu óc hơn. Nghe nói suối nước nóng điều trị vết thương và một số loại bệnh khác rất hiệu quả. "

Các suối nước nóng được bao quanh bởi các hàng cây xen kẽ những bụi cây thấp, bờ được kè đá rất thích hợp để tựa lưng vào. Ở cạnh đó thường có một lữ quán xây theo phong cách Nhật Bản, với rất nhiều nhà hàng và khu thư giãn, hoàn toàn phù hợp làm chỗ nghỉ dưỡng.

"Wooow…"

Trông cái cách mà Marie chắm chú ngắm bức hình, có thể nói cô ấy hoàn toàn thích nơi đó rồi. Khi tôi hỏi cô ấy bằng tiếng Elf rằng liệu cô ấy có muốn tới đó không, cô ấy liền gật đầu cái rụp. Thấy vậy, tôi liền đưa ra yêu cầu.

"Cảm ơn vì lời đề nghị của anh. Chúng tôi muốn tới thăm nơi đó nếu có thể."

"Chẳng có gì to tát đâu. Ngày nghỉ của tôi và Kaoruko không hay trùng nhau, vì vậy cả hai cũng hay đi chơi những chuyến ngắn ngày như thế. A, mà bọn tôi cũng có mấy đĩa DVD anime nữa. Bọn tôi sẽ rất vui nếu hai người có thể tới xem chung vào cuối tuần."

Đúng rồi, cho người khác mượn đĩa DVD là bất hợp pháp. Là một công chức nhà nước, anh ấy thực sự thượng tôn pháp luật, một điều rất đáng trọng.

Tôi dịch lại cho Marie nghe, và cô ấy tỏ ra khá thích thú.

"Marie nói cô ấy cũng rất trông đợi điều đó. Um, vậy làm một thủ thư cậu được nghỉ những ngày nào…?"

"Thư viện đóng cửa vào thứ hai, vậy nên là thứ hai và những ngày nghỉ khác trong tuần. Toru, vì làm trong cơ quan nhà nước, nên không được nghỉ trừ khi dùng tới ngày nghỉ phép."

Hm, vậy là Marie có thể tới nhà cô ấy chơi mỗi tuần một lần hoặc cớ đó.

Tôi cảm thấy có chút bất an khi để cô ấy ở nhà một mình khi đi làm. Có thể đó chỉ là lo lắng thái quá, nhưng tôi cảm thấy mình cần chút thời gian chuẩn bị tinh thần trước khi để cô ấy đi chơi một mình.

Khi tôi nghĩ như vậy, đôi mắt tím của cô ấy nhìn về phía tôi.

"Thế nên mới nói cậu bảo bọc tớ kĩ quá đấy. Điều khủng khiếp gì có thể xảy ra ở Nhật Bản, khi mà còn không có bong dáng con quái vật nào xung quanh đây cơ chứ?"

"Nhưng thực sự con người còn đáng sợ hơn quái vật nhiều. Nhưng có lẽ cậu sẽ ổn thôi nếu ở gần Kaoruko," tôi trả lời cô ấy như vậy bằng tiếng Elf.

Nhưng tôi vẫn chưa thể thôi lo lắng được. Thì ý tôi là, tại cô ấy quá dễ thương mà. Một vài tên dở hơi có thể để mắt tới cô ấy, đã cả đống tin tức về những kẻ bám đuôi thời gian gần đây rồi.

Toru có vẻ hiểu được nỗi lo lắng của tôi và mỉm cười.

"Tôi hiểu cậu lo cho quý cô dễ thương này. Sẽ ổn thôi mà, cậu sẽ phải suy nghĩ lại khi hiểu về vợ tôi hơn đấy."

Có vẻ anh ta đang thấy vui khi thấy vợ mình kết thân được với bạn mới. Tôi cảm thấy điều đó từ điều bộ của anh ta khi nói vậy. Hơn thế nữa, Kaoruko luôn tỏ ra mình là một người có thái độ sống tích cực.

Sau khi suy nghĩ đôi chút, tôi chậm rãi gật đầu.

Khi chúng tôi về tới căn hộ, đã là gần chín giờ tối.

Bụng căng tròn các món ăn Pháp, Marie loạng choạng đi về phía giường ngủ rồi ngã úp mặt xuống đó. Đó không hẳn là một thói quen tốt, nhưng giờ có mỗi hai bọn tôi thôi nên cũng chẳng sao.

Khi chào tạm biệt nhau khi nãy, cô ấy đã lịch sự nói với hai vợ chồng Toru và Kaoruko rằng,

"Cảm ơn, về bữa ăn. Chúng, thực sự, rất ngon." Cả hai người bọn họ có vẻ khá thích phản ứng của Marie với các món ăn, và đã mời chúng tôi khi nào lại cùng dùng bữa.

"Tớ sẽ đi chuẩn bị bồn tắm, vậy nên đừng có ngủ vội nhé. À, mà cảm ơn cậu vụ quần áo và chén đĩa khi sáng nhé. Cậu thực sự giúp tớ rất nhiều đấy."

Chén đĩa trong chậu đã được rửa sạch sẽ, quần áo thì đã gấp lại gọn gàng. Mọi việc đầu được xử lí một cách gọn ghẽ, đúng như tính cách của cô ấy vậy.

Nghe thấy tôi cảm ơn, cô ấy ngồi dậy. "Ổn thôi mà, chẳng có gì to tát đâu. Hơn nữa, vừa học vừa làm như vậy tớ thấy hiệu quả hơn… Ah, không hay rồi, cứ nằm đây thì tớ ngủ gật luôn mất."

Marie từ từ đứng dậy khỏi giường, rồi cầm lấy một cái ghế và mang nó vào phòng bếp. Khi ngồi xuống đó, cô ấy trông giống búp bê tới lạ, nhưng có vẻ chỉ là cô ấy muốn xem tôi nấu ăn.

Sau khi dùng tay phủi phủi đùi, cô ây nhìn lên tôi. "Thế, hôm nay chúng ta nấu món gì đây? Vì đang khá no nên chắc tớ chẳng ăn được thêm gì nhiều đâu."

"Được thôi, vậy món gì đó nhẹ nhàng nhé? Inarizushi được không?"

Tôi đã từng làm Inarizushu cho cô ấy trước đây. Marie có vẻ vẫn còn nhớ món ăn mọng nước và đầy hương vị ấy nên lập tức hưởng ứng. Vẫn còn chút cải xuân trong tủ, vậy nên tôi quyết định làm món đó rồi làm nóng nhanh trong lò vi sóng.

Trong khi nấu cơm và chuẩn bị các nguyên liệu, tôi trò chuyện với Marie.

"Về vụ mê cung… Cậu có nghĩ ra ai có thể làm tank cho chúng ta không?"

"Hmm… Cá nhân tớ thì không quen ai, nhưng đó là điều chắc chắn chúng ta cần tính đến."

Ah, vậy cô ấy cũng đang lo về điều đó.

Party của chúng tôi đang có một vấn đề: Tất cả đều là attacker. Một party tiêu chuẩn thường có một tank để bảo vệ cho nhóm, cũng như là cho trưởng nhóm. Và một nhóm thường thường cũng phải có một vài thành viên sở hữu kĩ năng thích hợp cho thám hiểm. Như vậy có vẻ đòi hỏi hơi quá, nhưng tôi cũng muốn ít nhất có một cách sắp xếp sao cho tôi có thể tập trung vào công kích.

"Nhưng nếu một tank mà lại chưa có party riêng, rõ ràng là có vấn đề về tính cách hay gì đó tương tự còn gì. Bọn mình cũng phải tính tới sự khác biệt về level nữa."

"Để xem nào, cậu đang ở level 31 còn tớ là 71… Đúng vậy, nhìn từ góc độ bên ngoài thì đúng là chẳng hấp dẫn gì cả."

Nếu một người trong đội có level có cao, những thành viên còn lại sẽ chỉ nhận được rất ít điểm kinh nghiệm. Điều đó giải thích tại sao trong một party level các thành viên thường sàn sàn nhau. Cách biệt level quá lớn có thể khiến thành viên bỏ sang đội khác.

Tôi cho aburaage vào nồi, và khi định đóng nắp lại, Marie liếc nhìn về phía tôi.

"Cậu quên mất khả năng đặc biệt của mình rồi à? Chúng ta không thể giữ điều đó bí mật mãi được khi trong đội còn một thành viên nữa."

"Đúng vậy…"

Tôi đã quên béng mất chuyện đó. Vì quá bận tâm chuyện Marie mà tôi quen mất rằng bản thân cũng có điều cần phải lo.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với mọi người rằng mình có khả năng qua lại giữa Nhật Bản và một thế giới khác? Hơn nữa nhiệm vụ tiên quyết của Guild Pháp sư là khám phá bí ẩn đằng sau những khả năng như vậy, thế nên không có chuyện họ sẽ đứng ngoài cuộc đâu. Không biết liệu có nghĩ hơi quá không, nhưng có thể họ sẽ tiến hành mổ xẻ tôi ra để nghiên cứu lắm chứ. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc tôi chẳng thể nào sống nổi ở thế giới trong mơ được nữa đâu.

"Cậu nói có lí. Tớ muốn chẳng muốn chuyện đó bị tiết lộ chút nào."

Nói tóm lại, chúng tôi đang có hai vấn đề cần phải giải quyết.

Thứ nhất, tôi cần chứng minh được khả năng của bản thân. Hiện tại tôi đang là một kẻ vô danh vì dùng quá nhiều thời gian để đi du ngoạn một mình.

Thứ hai, tôi cần tìm một tank có thể đảm bảo chắc chắn cho sự an toàn của Marie.

Tôi đã có vài ý tưởng để giải quyết vấn đề thứ nhất, nhưng còn cái thứ hai, mọi chuyện lại khá nan giải. Chúng tôi cần tìm một người không quan tâm tới sự khác biệt về level và có thể giữ kín bí mật của tôi, thiếu cái nào cũng có thể dẫn tới hậu quả khôn lường.

"Hmm… dù đã suy nghĩ cả ngày nay, nhưng bọn mình vẫn còn quá nhiều điều phải tính. Tớ bắt đầu nghĩ là chúng ta nên nhường việc này cho người mà Guild Pháp sư chỉ định tới khi nào chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ."

"Dù muốn nói bọn mình sẽ ổn thôi, nhưng tớ biết cậu khá là cứng đầu khi làm quá lên để bảo vệ tớ đấy."

Umm, tôi thì lại không nghĩ là mình cứng đầu đâu. Có thể cô ấy cho rằng là tôi bảo bọc thái quá, nhưng tôi nghĩ điều đó là hợp lí mà. Tôi cũng khá là cẩn thận để không bước quá giới hạn của bản thân nữa.

"Nhưng cũng tiếc thật. Tớ đã rất mong chờ được cùng cậu đi thám hiểm trong mê cung."

"Tớ cũng vậy. Phép thuật Tinh linh của cậu thực sự rất đa dụng, tớ chắc là với nó bọn mình có thể nghĩ ra nhiều chiến thuật khác nhau."

Mặc dù phải buộc từ bỏ mê cung mà cả hai đang rất mong chờ được thám hiểm cùng nhau, chúng tôi vẫn cùng mỉm cười. Còn rất nhiều nơi chúng tôi có thể đi và trải nghiệm, và tôi chắc chắn rằng cô ấy vẫn sẽ đồng hành cùng tôi.

Khi đã bàn luận xong, tôi tắt lửa trên bếp và để số đậu phụ chiên nguội dần. Làm như thế gia vị sẽ ngấm vào và món ăn sẽ trở nên ngon và mọng nước hơn.

"Cậu có vẻ thích mùi vị của món này lắm hả?"

"Đúng vậy, tớ thích mùi hương nhẹ nhàng của Inarizushi. Nó khác với cà ri, ấm và rất mời gọi."

Huh, giải thích như vậy nghe có vẻ trừu tượng và khó hiểu quá nhỉ…

Tới lúc để cô ấy thưởng thức hương vị của món Nhật từu tận đáy lòng rồi. Tôi cho giấm vào nồi cơm, làm vậy sẽ thơm hơn. Cơm nấu vừa chín tới ngấm giấm rất nhanh, và như sáng lấp lánh khi tôi đem chúng ra bàn.

"Wow, trắng bóc luôn này! Và mùi của nó… chua quá!"

Mắt cô ấy trợn tròn khi chúng tôi bị mùi hương ấy áp đảo. Lượt cơm mới nấu đang bốc khói nghi ngút, và mùi giấm được thế càng trở nên nồng hơn. Tôi dùng một cái quạt tay để làm nguội nó, và thế là mùi chua bay ra khắp căn phòng.

Nàng Elf bịt chặt lấy mũi, và đôi mắt ngân ngấn nước nhìn tôi như thể đang trách móc vì đã lừa cô ấy. Đó không phải là ý định của tôi, chắc chắn rồi, và mùi hương cũng dần dịu lại khi cơm nguội thêm.

Khi đã ngửi thấy mùi ngọt của cơm, tôi cho thêm vừng và gia vị đẻ biến nó thành một mùi thơm ngọt ngào và chua nhè nhẹ. Đó chính là mùi thơm mà Marie nhắc tới khi nãy, và khiến biểu cảm của cô như tan chảy.

Với khuôn mặt theo ý tôi là rất giống của con mèo đang sưởi nắng, cô ấy nói.

"A! Tớ chảy nước miếng luôn rồi này! Nhưng tớ vẫn đang no một bụng mấy món ăn Pháp khi nãy… Nnn, nhưng mà thơm thật đấy!"

"Một số món Nhật khi nấu thì có mùi rất hăng, nhưng dùng sau khi để nguội lại rất ngon, thấy có thú vị không?"

Marie gật đầu một cách mơ màng, hình như vẫn chìm đắm trong hương thơm đó thì phải. Bồn tắm lúc này đã chuẩn bị xong, nhưng nàng Elf hình như vẫn bị cuốn hút bởi mùi hương của món ăn, chẳng hề di chuyển.

Tôi vắt kiệt nước ra khỏi mấy miếng aburaage và nhồi vào bên trong một chút cơm trộn giấm. Vậy là đã hoàn thành một món ăn rẻ tiền, dễ làm và ngon miệng mà không cần quá nhiều món ăn ăn kèm được biết tới với cái tên Inarizushi.

Sau khi làm xong một miếng, tôi cầm lên và đưa về phía miệng Marie. Cô ấy ngay lập tức ngoạm lấy, và kết quả là một vài ngón tay của tôi lọt vào miệng của cổ, và… Ừ thì, bạn biết đấy, tim tên con trai nào chả trật mất một nhịp khi trải qua cảnh đó. Ngay cả với những kẻ đã trưởng thành, cũng không phải ngoại lệ.

Môi cô ấy thực sự rất mềm mại, khiến tôi đã gần như kêu lên vì ngạc nhiên. Nhưng có vẻ cô ấy chẳng hề cảm nhận được sự gào thét trong nội tâm tôi mà cứ thế nhả ngón tay tôi ra. Mùi vừng thơm thơm tỏa ra, chạm vào khứu giác của cô ấy sau mỗi miếng.

"Ehehe, ngon thật đấy! A!"

Vì lí do nào đó, cô ấy bắt đầu gãi gãi hông tôi như một con mèo. Marie vẫn còn đang no nê bữa tối, nhưng hẳn mùi hương của gia vị đã kích thích vị giác của cô ấy khiến cô ăn hết cả chỉ trong một miếng.

"Đây là, món Nhật? Hay, món âu, vậy?"

"Oh, tiếng Nhật của cậu đã tốt hơn rồi đó. Tất nhiên đây là món Nhật rồi. Nó là một loại sushi, và… Oh, tớ đoán cậu chưa thử sushi bao giờ ha. Sushi làm thủ công chính là đại diện của toàn bộ nền ẩm thực Nhật Bản. Cậu thực sự nên thử chúng…"

"Ôi, thôi đi! Cứ thế này cậu sẽ khiến tớ phát phì mất! Để tránh bị cám dố hơn nữa, tớ đi tắm đây, nếu cậu không phiền."

Cô ấy nhìn chỗ Inarizushi thêm một cái dài nữa rồi tiến về phía phòng tắm. Mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân, tôi chắc rằng cô ấy sẽ ăn tới no món này ở thế giới trong mơ cho mà xem.

Tôi có thể bên ngoài trời đã về đêm, ánh sáng phản chiếu từ đèn đường từ bên ngoài rọi vào ben trong căn hộ. Gió đang thổi bên ngoài, và tôi có thể nghe tiếng lá xào xạc từ hàng cây ở hai bên đường.

Đêm thanh bình tới lạ. Tôi cảm thấy có phần không quen với cảm giác này, bởi vì là một người thích ngủ tới lạ kì.

Trong khoảnh khắc, có chút gì đó trong không gian gợi lại kí ức của tuổi thơ tôi. Rồi, bàn tay tôi ngừng lần giở những trang sách tranh. Bên cạnh, Marie đang ngủ, hơi thở đều đều, và dùng cánh tay tôi như một chiếc gối ôm, khuôn mặt yên bình và trẻ thơ ấy khiến tôi bất giác mỉm cười.

Hai hộp bento đã được đặt sẵn cạnh gối, và tôi đặt cuốn sách tranh xuống cạnh chúng. Có thứ gì đó kéo tôi lại, và khi nhìn xuống, tôi thấy Marie đang nắm lấy phần áo ở ngực mình. Dù khiến tôi không thể di chuyển nhưng, kì lạ thay, tôi lại không thấy phiền. Bàn tay nhỏ bé đanh nắm chặt ấy không hề đem lại cảm giác trói buộc, mà là điều gì đó khác hoàn toàn. Có thể chỉ là tôi tưởng tượng, nhưng có cảm giác cô ấy đang nói với tôi rằng hãy ở bên cô ấy, kể cả khi ngủ.

"Ừm, ta trải chăn ra rồi đi ngủ thôi nào."

Giọng tôi nhẹ nhàng tới ngạc nhiên, và tôi tự nhiên cảm thấy xấu hổ một cách kì lạ.

Tất cả đều lạ lẫm với tôi. Cảm xúc này là gì đây? Mỗi khi nhìn hay nói chuyện với cô ấy…tôi lại cảm thấy sự ấm áp trong lồng ngực. Dù cố nghĩ nguồn cơn của cảm xúc đó là gì, nhưng cảm giác buồn ngủ xuất phát từ sự ấm áp của cơ thể Marie cứ níu kéo tôi. Tất cả những gì tôi làm được chỉ là một cái ngáp dài.

Mình hi vọng cô ấy cũng cảm thấy vậy. Hi vọng cô ấy không cảm thấy chán vì phải đi cùng mình quá nhiều ở cả hai thế giới...

Còn về phần tôi, đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi.

Khi tôi đã trải chăn xong, cô gái từ từ vòng tay qua ôm tôi, có vẻ vẫn còn đang ngủ. Rồi, cô ấy dụi gò má mềm mại của mình lại tôi. Cảm thấy cơ thể mảnh mai, nhỏ bé của cô ấy, tôi thấy mắt mình dần díu lại.

Gió bên ngoài bắt đầu gào thét, nhưng không đủ để kéo tôi ra khỏi cơn buồn ngủ. Sự ấm áp của cơ thể Marie khiến tôi hoàn toàn quên đi cơn gió ngoài kia.

Chúc ngủ ngon, Elf-san. Hẹn gặp lại cậu ở thế giới bên kia…

Tiếng thở đều đều của hai con người đang ngủ say vang vọng khắp căn phòng…

Yêu rồi thương rồi sao chẳng nói ra~