070: Pau-san, Re-san, xin làm đi
“Đúng vậy, với kẻ địch ý định áp sát và rút kiếm, tôi đã đủ điều kiện cho tự vệ hợp pháp. Cảm ơn đã thết đãi!”
“Hả?”
Nam tước, Beckett và đám đông chưng hửng khi không biết Mile nói về cái gì.
Ngay từ đầu, họ còn không hiểu nghĩa từ “điều kiện tự vệ hợp pháp” là gì nữa kìa.
Những ai muốn làm bất cứ chuyện gì để làm hại người khác sẽ luôn bị phản công ngay.
Hoặc không thi có bao nhiêu cái mạng nữa họ cũng không xài đủ. Ở thế giới này, hành động phản công đã được tính nếu bên kia bộc lộ ý gây hại và quơ vũ khí. Vậy nên, “điều kiện nghiêm ngặt để tự vệ hợp pháp” giống ở Trái Đất đơn thuần để tự thỏa mãn khúc sau.
“Pauline, Rena, xông lên.”
Mile đang đánh bay nhiều binh lính vào lúc này. Bất quá chuyện nhỏ đánh thực sự với một số lớn binh lính trước mặt đông là điều bất khả thi, bởi vì dầu gì Mile chỉ là một cô nàng hunter hạng C trung bình.
Do đó, lẽ tự nhiên, hai người kia vào lượt.
Pauline lãnh vai trò chỉ huy ngay từ đầu. Còn Rena, người có cha bị giết bởi bọn cướp theo cùng cách thức, cũng đã nhớ lại chút ít, nên nếu như không để nhỏ phân tâm một lát thì sẽ nguy hiểm chết người đấy.
Binh lính không có pháp sư trong nhóm.
Trên chiến trường, pháp sĩ có thể thực hiện ma thuật chiến tranh, nhưng họ là những tồn tại rất it ỏi. Pháp sĩ không những hiếm mà còn cao giá. Dù Nam tước là quí tộc vậy thôi, nhưng ổng vẫn ở hạng thấp. Tất nhiên, ổng không thể đủ sức để có loại lính pháp sĩ. Thay vì chi trả cho một pháp sĩ, ổng thà trả tiền cho vài binh lính bình thường còn hơn.
Một kẻ hầu liên lạc với Nam tước nghĩ rằng Mile là một kiếm sĩ, và báo cáo nhóm các cô gái chỉ có hai pháp sư.
Mà, dù cho pháp sư có tài giỏi cỡ nào, họ vẫn bất lực trước số đông binh sĩ gấp vài lần họ. Với cả báo cáo nói rằng, chỉ có một đám các cô gái nhỏ làm loạn. Thế nên Nam tước chưa hề coi sức mạnh của mấy cô gái ra gì.
Do đó, Pauline Musou, Rena Musou thì… (Musou = pháp thuật)
“…Flare”
Phép thuật Rena dùng chỉ nhẹ nhàng đụng trúng kẻ thù bằng một ngọn lửa nhỏ, nó không nổ tung hay tản mác. Rõ ràng như nương tay. Nhưng….
“Aaaaaaa!”
Trong phút chốc ngọn lửa tiếp xúc với những phần che đậy như áo giáp hay quần áo, nhiệt độ phần ấy tăng lên và nhanh chóng lan san da lông.
Da vẫn còn tốt chán. Tuy bề mặt chuyển đỏ và lốm đốm, dân gian thường gọi là “vết bỏng”, thì chúng sẽ lành lặn trong 1 hay 2 tuần mà không có sẹo lồi hay lỗ hở. Bất quá, đầu họ đã cháy.
Mặc xác những binh sĩ lăn lộn, Pauline dùng phép lên lính khác.
“Sương Cực Nóng (Ultra Hot Mist)!”
“Aaaaaa!”
Một màn sương khói đỏ ập vào binh lính.
Mà nói, “nóng” ở đây không phải “nhiệt độ” mà là “cay nóng”. Đây là phiên bản sương khói của [Bóng nước Cực nóng] mà Pauline đã dùng với bọn cướp lần trước.
“Ugyaaaaaa!”
Một cách rõ ràng, dường như sương nóng cũng có hiệu lực với những ai bị đốt đầu bởi phép của Rena. Tiếng la hét của họ vọng khắp xung quanh.
“Cái…gì?”
Chỉ bằng mấy cô gái, khoảng nửa số binh lính đã té lăn lộn trên mặt đất trong phút chốc.
Nam tước sửng sốt, nhưng số lính còn lại đã tiếp cận với pháp sư phe địch. Do họ mới tung phép, sẽ mất thời gian để họ tung phép kế tiếp.
“Bắt chúng nó trước khi chúng niệm chú lại!”
Lúc Nam tước la lên thì Mile với Meavis đã đi trước một bước.
Không có gì là lạ khi có những pháp sư có tài không đợi tuổi. Một số thần đồng 15-20 tuổi có thể có trình độ như một pháp sư 45-50 tuổi.
Nhưng hiện tại là so kiếm kĩ. Họ là hai cô gái, một khoảng 10 tuổi, người kia còn chưa tới 20. Họ không thể thắng lại được với số lính còn lại, sau khi hạ gục tiên phong, binh lính có thể bắt giữ mấy pháp sư và chung cuộc phe Nam tước sẽ giành chiến thắng. Nam tước nghĩ vậy, nhưng ổng thình linh nghe tiếng từ đám đông.
“Khôn hồn thì đứng im!”
Không hề có bất kì binh lính nào ngừng lại với tiếng kêu của người không rõ gốc gác, song tiếng ấy khiến họ khựng lại mấy giây. Để rồi họ bị ngăn cản bởi đường kiếm của Meavis và Mile. Và chừng ấy thời gian đã đủ cho niệm chú của Rena với Pauline hoàn thành.
“Viêm Bạo (Explosion)!”
“Trơn tuột!”
Pháp thuật nguyên bản của Pauline [Trơn tuột], mà cũng phục vụ cho mục đích ngăn lửa lan ra. Phép ấy bùng phát tức thời sau phép nổ của Rena để làm giảm thiểu uy lực và phạm vi của phép Rena ra chung quanh.
Vài binh sĩ bị thổi tung bởi phép nổ, và số lính còn lại làm thành đống hỗn độn.
“ku~, trơn quá! Tôi không thể nắm kiếm!”
Cái phép “Trơn tuột” ấy quả thật tuyệt vời!
May mắn làm sao khi không có nữ binh sĩ nào trong đây.
“Tất cả ngừng lại!!!”
Trận chiến tạm thời đình chỉ, Nam tước nhìn ngó nhóm người mới tới.
Họ trông ra dáng một gia đình quí tộc, có vài hiệp sĩ đang bao quanh để bảo vệ người đàn ông ở giữa.
“Nam tước Boodoman, ông định làm quái gì với con gái của ta vậy?”
Rồi Meavis bật lên tiếng.
“Chichiue! Anh Ba, Anh Cả…”
Nguyên bản ông bố ngốc nghếch, siscon tập 1 và siscon tập 2 xuất hiện.
Buổi sáng sau cái ngày gặp Meavis ở kinh thành, Yuan đã gửi một lá thư cho cha họ, kể lể chi tiết. Anh còn gửi thêm thư khác vào sáng hôm qua khi mấy cô gái quyết định chạm trán với beckett.
Và giờ cha của họ đang nổi giận.
“Sao ngươi dám tấn công đứa con gái yêu quí của ta, người mà sẽ lớn lên xinh đẹp giống như người vợ yêu thương của ta hả…?”
Thế đó, sau khi nhận thư, ông đã rời gia trang, cùng với 6 hiệp sĩ và người con trai cả, người cũng đã đẩy hết công việc của quân đội lãnh thổ cho con trai thứ. Họ gặp Yuan, người đang đợi bên ngoài thành phố, rồi tức tốc lên đường tới đây.
“Ngươi… ơ, ông là ai vậy?”
“Ta là cha của Meavis, cô gái xinh đẹp ở đằng kia…. Hừ, để ta xem coi ngươi nói lý do làm sao mà ngươi lại bảo vệ những kẻ tấn công con gái ta ở kinh thành nhé.”
Bá tước trông có vẻ giận dữ, hết sức kiềm chế cánh tay run lên vì giận, nói với Beckett.
“Những ai dám làm tổn thương Maevis von Austin, báu vật của gia đình Bá tước Austin và đồng nghiệp của con bé; ta và gia tộc ta sẽ đảm nhận trách nhiệm tống tiễn hắn xuống tận đáy địa ngực.”
Nam tước mặt trắng bệch khi nghe cái tên ấy.
Hắn là người kiểm soát thành phố này.
Hắn có thể đe dọa bất kì gia đình nào hay tăng thuế má, thậm chí những kẻ không nghe lời còn bị hắn giết.
Hầu hết hunter cũng như viên chức ở guild chi nhánh tại đây cũng là người thuộc lãnh thổ của hắn.
Không có ai đủ ngu xuẩn biến Nam tước thành kẻ thù, khi chẳng biết điều gì sẽ xảy đến với người thân, bạn bè và đồng nghiệp của họ.
Thế nhưng, “Bá tước” là một tin xấu.
“C-con gái? Gì cơ? Ta chỉ nghe rằng có một nhóm người tấn công cửa hàng một thương nhân trên đất của ta. Vả lại, chuyện này là vấn đề thuộc lãnh thổ của ta. Kể cả ông có thực sự là Bá tước, ông cũng đâu thể can thiệp như ông muốn!”
Nam tước Boodoman kịch liệt phủ nhận song Bá tước không dừng lại ở đó.
“Hô hô, ta nghe rằng con gái ta và bạn nó là công dân vương thành, và đã bị tấn công tại nơi ấy. Ngươi không cần can thiệp. Bởi vì đây là chuyện liên quan tới vương quốc khi mà con gái ta, là cư dân vương thành, có quan hệ. Đây là vấn đề trực tiếp thuộc thẩm quyền Hoàng Đế Bệ Hạ.”
“Ng, ngụy biện… Tại sao Bệ Hạ sai phái ông… o, ông chỉ là một quí tộc giữ lãnh địa…”
“Nếu ngươi đang nói là cần chiếu chỉ của Bệ Hạ, thì nó ở đây?”
“Hả?”
Ai đó bỗng dưng chen ngang, cả hai Nam tước và Bá tước Austin đều bất ngờ và quay lại. Có một người đàn ông trung niên độ 30 ăn mặc như một quí tộc hạng thấp đứng đó, cùng với thanh kiếm mang ở eo.
“Xin lỗi vì xuất hiện đột ngột, tôi là Santos, chỉ huy của Đoàn hiệp sĩ hoàng gia Đệ Nhị. Tôi nhận được báo cáo từ Hội chủ Hunter, Chi nhánh Vương quốc. Báo cáo nói rằng có người dưới sự bảo hộ của Đức vua bị tấn công và được phái tới đây để điều tra.
Bê Hạ lệnh cho tôi đi tra xét tình hình. Chúng tôi được tiền bắt, hậu giải kẻ chủ mưu. Bởi vì đây là vụ tấn công vào cư dân kinh thành trong lãnh thổ của Đức Vưa. Ngài đã cho tôi quyền bắt giữ những kẻ chủ mưu dưới danh nghĩa Bệ Hạ.
Bộ trưởng tín cẩn của Bệ Hạ, Bá tước Austin, cùng với nhóm [Xích Huyết Tài Phán], mà đã nhận giáo dục “nửa năm” ở Trường Đạo tạo Hunter của Bệ Hạ tại kinh thành, thì [miễn trách nhiệm] dưới quyền bảo hộ của Bệ Hạ.
Chúng tôi đã điều tra thương hội Beckett và phát hiện ra rằng hắn có tôi. Chúng tôi được phép loại bỏ bất kì ai ngăn cản, dưới danh nghĩa của Đức Vua.”
“Cái gì…!?”
Đám đông tròn mắt dẹp với tình hình biến chuyển trong khi Nam tước Boodoman không thể nghĩ ra điều gì để thay đổi tình huống.
Mấy cô gái đã tính tới chuyện gia đình Meavis sẽ can dự vào, nhưng họ chưa hề nghĩ rằng ngay cả hoàng gia cũng nhúng tay vào chuyện này dùm họ.
Nam tước hoảng sợ và tuyệt vọng nghĩ về hậu quả.
“Rồi, việc là như vậy đó, vậy thì hãy lo liệu tên thương nhân kia trước khi binh lính bắt giữ tới….”
Gương mặt lợt lạt của Beckett trở nên nhẹ nhõm. Có lẽ hắn nghĩ rằng hiệp sĩ tới để cứu hắn. Nhưng Pauline bảo hắn bằng giọng tàn nhẫn.
“Ồ, có gì mà ông thấy nhẹ nhõm vậy? Ờ phải, khi lính bắt giữ tới, ông sẽ bị bắt và bị tả tấn cho tới khi khai ra mọi thứ. Mà kể cho như ông khai mọi thứ, ông cũng sẽ không tránh thoát được trừng trị của hoàng gia đâu. Cứ ở đó mà tận hưởng những phút bình yên cuối đời đi.”
Mặt Beckett trở nên xanh lét lại, và hắn run lên bần bật.
“Cái… không có gì mà ta…”
“Thôi, tôi sẽ lo liệu gã thường này từ giờ.”
Trong khi nhìn chòng chọc vào Santos với miệng mấp máy, Nam tước nghĩ.
{Như vậy là Beckett sẽ bị dẫn giải tới kinh thành, và hắn sẽ khai mọi thứ khi tra hỏi. Tên này chắc không thể chịu nổi tra tấn. Ngay từ đầu, hắn không có lý do gì chịu đựng nhiều chỉ để bảo vệ Nam tước hắn. Trái lại, xác suất để thú tội chống lại đồng bọn cao hơn áp đảo.
Dù Nam tước là dòng dõi quí tộc, nhưng hắn vẫn là quí tộc hạng thấp. Nếu những việc hắn làm trước tới nay bị lộ tẩy, có khả năng là cả gia tộc sẽ bị xử tội.
Không thể chấp nhận nổi. Tệ, tệ, tệ hết sức quá đi!
“Eee, mấy người đang chơi trò gì vậy! Làm gì có chuyện Bệ Hạ thích mấy đứa con gái thế này! Với lại, hunter mà là con gái của Bá tước sao? Chuyện khôi hài, nếu muốn nói dối, hãy nói lời đáng tin hơn đi! Một tên phạm tội mạo danh quí tộc và phỉ báng Bệ Hạ, giết hết chúng cho ta!”
Ngày mai, binh lính bắt giữ sẽ đến, hắn sẽ bị tống giam hoặc bị giết. Nếu hắn có thể giết hết mọi người ở đây, hắn có thể bịa ra lý do nào đó.
Nếu không có lời biện giải hay nhân chứng, hắn có thể hối lộ cho binh sĩ để báo cáo khác đi. Bá tước và Chỉ huy đoàn hiệp sĩ đệ nhị phải bị bịt miệng.
Nếu mọi người đều chết, hắn có thể làm bất cứ gì, có thế bất cứ gì.
Nam tước Boodoman không có lựa chọn nào ngoài việc mù quáng tin vào điều như thế.
Binh sĩ của hắn, những người tương đối bị thương nhẹ và nhóm các hiệp sĩ, bắt đầu giơ kiếm chuẩn bị.
Trong lúc đó, Mile nghĩ, {10 phút cuối của sô diễn rồi…}
Còn Pauline thì, {Sao ông hiệp sĩ lại nhấn mạnh nhiều vào cái vụ [Bọn mình được giáo dục nửa năm] ở trường đào tạo với [miễn trách nhiệm] thế nhỉ? Không thể nào, thế nghĩa giống như đức vua định trói buộc bọn mình với công việc vậy. Thâm! Đức vua thật thâm độc quá đi!}