076: Giờ chúng ta làm gì?
Khi mấy cô gái trở về nhà trọ, có 2 người đang đứng trước quán chờ đợi.
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp và một cậu nhóc khoảng 12-13 tuổi.
“Pauline!”
“Okaa=san! Aran!”
Họ là mẹ và em trai của Pauline.
Do là vợ lẽ của Beckett, bà cũng bị điều tra sơ bộ. Để có được thông tin chính xác, tất cả tội phạm và người làm đều được canh chừng, kiểm chứng và thẩm vấn riêng biệt, thế nên phải một lúc sau bà mới được thả.
Dự phần vào vụ điều tra, Teresa cùng Santos đã biết hoàn cảnh của bà và tới giúp đỡ, nên thực sự bọn cô không cần lo lắng gì.
Vậy là, họ cuối cùng được tự do và được cấp quyền với cửa hàng.
Pauline vẫn là một cô gái 15 tuổi, coi như là một người trưởng thành đi, nhưng mà nhỏ có thể làm vai trò người quản lý cửa hàng. Vì mục đích báo thù và giúp gia đình, ngoài mặt Pauline đã tỏ ra yếu đuối và hiền lành nhưng bên trong lại mang tâm địa u tối, song hiện tại, Pauline đã có thể chung sống hạnh phúc cùng gia đình mình rồi.
Aran bám chặt lấy người chị xa cách đã lâu. Còn Pauline ôm cả mẹ và em trai vừa khóc vừa mừng.
~godblessme~
“Chà, mình nên làm gì đây….?”
“Giờ sao đây ta…”
“Không biết giờ nên làm gì nhỉ….”
Meavis, Rena và Mile ngẫm nghĩ.
Sau khi chuyện lắng xuống, Pauline nói rằng nhỏ sẽ ở với gia đình tối nay và trở về nhà cùng mẹ và em.
“Việc ở thị trấn này thế là xong, mình nghĩ bọn mình nên nhanh chóng về kinh thành thôi…”
Meavis lên tiếng.
Ở lại trị trấn này làm cô bối rối với người đã quá lộ liễu như cô.
Cô đã mất rất nhiều thời gian để trở về nhà trọ từ sân vận động. Những lời mồi chài từ hunter, thương buôn, cư dân, vân vân… thật là kinh dị. Cô thậm chí còn không di động nổi. Vô vàn những câu hỏi kiểu như:
“Ai là Dạ y Mặt nạ vậy nhỏ?”
“Đến nhập nhóm với bọn tôi đi.”
“Không, với bọn tôi cơ!”
“Làm ơn giới thiệu tôi với sư phụ của cô với.”
……
Chỉ nhớ lại đã làm Meavis thấy hết hơi.
“Ừ, cũng đâu còn gì để làm….”
“Tốt đẹp hết rồi, phải không….”
Cả hai Rena và Mile đồng tình với Meavis và tụi cô quyết định rời đi vào sáng mai.
~godblessme~
Teresa và Santos cũng rời đi vào ngày mốt. Teresa nói vậy.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị xe cộ cho các cô trở về sớm!”
Santos, đương nhiên sẽ đi cùng xe hộ tống với nhóm người Bá tước sẽ rời đi vào ngày mốt.
Việc này hơi ngặt nghèo với xe áp tải mà mới chỉ vừa tới hôm qua.
Ờ mà, điều này làm Mile an tâm bởi vì nhỏ không muốn đi cùng Bá tước.
Sau bữa tối, cả ba quay về phòng và bán tính chuyện tương lai.
“Pauline rời đi rồi, nhóm ba người bọn mình sẽ cực lắm, tuyển thêm người nhé?”
“May mà có Mile toàn năng, chúng mình có thể chiêu mộ bất kì ai…. Nhưng giờ, chúng ta nên chọn nghề nào đây?”
Đúng như Meavis nói, họ có thể chọn ai cũng được.
Nếu họ tuyển tiên phong, Miel có thể chiến đấu với vai trò pháp sư hay đánh tầm xa bằng ná.
Nếu họ tuyển pháp sư hay hậu phương, Mile có thể làm tiên phong như bình thường.
Mile có thể dùng phép Trị liệu lẫn Hỗ trợ, nên không cần lo chi hết về chức nghiệp của thành viên mới họ định tuyển.
Mile là một công cụ đa năng.
Nhưng, cả ba lo lắng.
Sự quyền năng của Mile… Phải, họ không thể chắc chắn bất kì ai đều kháng cự được sự tham lam sau khi biết được sự thật ấy.
Huống chi, có thể chấp nhận được không để Mile dạy mánh lới của nhỏ về “Ma thuật” cho người mới vừa gặp gỡ?
Và người đó có thể ở lại với họ và giữ được bí mật hay không? Chuyện gì xảy ra nếu họ bỏ đi sau khi biết bí mật của Xích Thệ.
“À…….”
Ba cô nàng không biết nói gì.
Rồi Mile nảy ra ý tưởng.
“Phải rồi, sao tụi mình không thử tìm ai đó từ trường đào tạo?”
“A…..”
Phải, tại kinh đô, có vài học viên tốt nghiệp trường đào tạo cùng với ho.
Do các học viên tập hợp từ toàn quốc, hầu hết đã đi về quê nhà vì họ có gia đình hay người quan trọng.
Là một chính sách của đất nước này, họ gần như không thể rời bỏ đất nước, thế nên họ phải tỏa ra khắp đất nước.
Thế nhưng, đó là với những ai xuất xứ từ kinh đô hay có gia đình, người quan trọng ở đấy.
Khóa học tổng cộng có 40 người.
Thỉnh thoảng, Xích Thệ thấy họ tới guild nhận nhiệm vụ. Tất nhiên là nhiệm vụ sơ cấp, bởi lẽ họ là hunter lính mới, không như Xích Thệ, họ không thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm.
Với một lượng lớn hunter ở kinh thành, họ hẳn gặp khó khăn để có chi trả tốt hay một đội nhóm để gia nhập.
Nếu Xích Thệ gọi, họ sẽ sung sướng gia nhập.
Và Xích Thệ có thể thêm điều kiện giữ bí mật nếu họ muốn gia nhập hay đại khái như vậy.
“Nhưng mà, nếu tụi mình không có Pauline, mình có hơi lo lo bởi lẽ tụi mình không quen chuyện buôn bán hay đối phó chuyện tiền bạc, làm sao tụi mình đàm phán được nếu đụng thương buôn hay khách hàng mang ý xấu đây?”
“À….”
Giây phút đó, khuôn mặt của một cô bé xuất hiện trong đầu mọi người, gồm cả Mile người vừa lên tiếng.
Dù mới 10 tuổi, có khuôn mặt dễ thương, song năng lực tính toán của cô bé khá cao.
Thậm chí so về bộ ngực, nhỏ cũng có cửa đứng sau Pauline trong vài năm tới.
“Không không không, vụ này không phải như thế!”
Với lại xét từ đầu, cô bé còn không có lực chiến đấu và phải phụ giúp gia đình.
~godblessme~
Sáng hôm sau, ba cô nàng rời nhà trọ và thẳng tới guild cùng Teresa.
Xe mà Teresa chuẩn bị là một xe thương nhân, không phải xe ngựa kéo hay xe thuê…. Hàng lý đã chất lên.
“Lịch trình của mấy nhỏ thay đối thình lình và xe thuê thì đắt tiền nên tôi không thể chuẩn bị một chiếc ngon được. Nhưng với [Xích huyết tài phán] làm bảo tiêu, các thương nhân sẽ rất vui sướng được mang các cô tới kinh thành.”
Như thường lệ, thương nhân luôn luôn tâm niệm phải tiết kiệm phí tổn thuê tiêu xa và cải thiện sự an toàn nhất.
Huống chi có thể đi ngay, cùng với một nhóm các cô nàng hunter xinh đẹp và mạnh mẽ nữa chớ.
Teresa đã nghĩ đón đầu và nhận ủy thác này mà không cần xin phép Xích Thệ. Bởi lẽ như vầy các cô có thể đi tới kinh thành ngày và cùng một lúc có thể làm nhiệm vụ.
Với lại, Teresa cũng là một nhân viện guild, lý nào cô bỏ qua cơ hội này được.
Rồi các cô hoàn thành thủ tục mà không xảy ra vấn đề gì tại guild, sau đó họ đi tới guild thương nghiệp nơi thương nhân đang đợi.
Ở nơi đó, ba thương buôn đang chuyện trò.
Rõ ràng, họ chỉ là một nhóm nhỏ, và có một chiếc xe lưu động.
“Ồ, hình như là họ đó… Meavis, ra nói chuyện với họ đi. Rồi bọn mình sẽ tiếp tục chiêu mộ người thay Pauline sau khi lên đường…”
Ga shi~ (SFX)
“Ee…”
Girigiri girigiri… (SFX)
“Ây da, đau quá nha!”
Mile đâu có đau cái gì, nhỏ chỉ phản xạ kêu lên với nỗi đau tinh thần hay tâm linh gì đó thôi.
“Cái [Người thay Pauline] đó là cái gì?”
Phản chiếu trong mắt người vội quay lại nhìn, Mile, là hình ảnh Pauline với gân xanh nổi trên trán trong khi mỉm cười.
“Tại sao bọn cậu bỏ rơi mình?”
Mile không nói gì. Pauline thật đáng sợ với gương mặt tươi cười.
Hoảng lên, Meavis nhanh chóng hỗ trợ Mile từ một bên.
“À đâu, không có, nhưng Pauline cần gầy dựng lại cửa hàng với mẹ và em cậu, nên….”
Pauline ngắt lời Meavis giữa chừng.
“Cửa hàng không sao vì có mẹ mình ở đó rồi, bà đã làm cùng ba mình suốt đấy thôi. Bên cạnh đó, những nhân viên bị cho nghỉ việc sẽ sớm quay lại. Bọn xấu đã bị dẹp yên với gã Beckett, cửa hàng giờ sẽ quản lý dễ dàng hơn nhiều. Huống chi, nếu mình giúp tiệm, mình sẽ gặp rắc rối bởi lẽ người làm sẽ nghĩ mình là người chủ, rồi họ sẽ tính toán để con trai họ cưới mình….”
“Uwa~a….”
Ba cô nàng biết được những mưu mô của giới thương lái xanh mặt.
“Đó là tại sao tốt nhất mình không được ở đây. Thậm chí khi em trai mình kế thừa tiệm, vị trí của em ấy cũng sẽ yếu khi mình ở lại. Với lại dù mình không ở đó, giả như tiệm gặp rắc rối, thì một cô con gái bí ẩn sẽ xuất hiện từ đâu chẳng biết đặng diệt trừ kẻ xấu muốn làm hại tiệm, mình chắc chắn nếu đồn đãi như vậy mà lan ra, thì đã đủ bảo vệ an toàn cho cửa hàng rồi.”
“….”
Bọn cô không biết có thực vậy không, nhưng nếu Pauline đã nói vậy thì cứ là vậy đi….
“Vậy bọn mình đi thôi, Xích Thệ bọn mình sẽ không bao giờ đổ vỡ.”
Lời Rena được mọi người hưởng ứng.
“Ooooo!”
~godblessme~
Vừa lúc nhóm thương buôn di chuyển, Bá tước Austin chạy đến kêu vang.
“Đợi, dừng lại, Meavis!”
Do có khả năng lại là chuyện phiền phức, bốn cô nàng tảng lờ như không nghe thấy.
Song ngay cả thế thì các thương nhân đã dừng xe, họ đâu thể mặc kệ quí tộc và hiệp sĩ được.
Rồi mấy cô gái không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lết xuống xe để nói chuyện với Bá tước.
“Chuyện gì vậy ạ, chichiue. Cha đã cho phép con làm hunter rồi đúng không…”
“À, đâu có. Cha biết mà. Dù cha không muốn con rời xa nhưng không còn cách nào khác, cha sẽ không phàn nàn nữa. Nhưng lần này là việc khác. Con có thể chính thức giới thiệu sư phụ của con với ta không?”
“….Ha?”
“Sư phụ của con rất mạnh, nhưng cô ấy chưa học kĩ xảo qui củ. Cách cô ấy chiến đấu hoàn toàn dựa vào thể chất hơn người. Thật đáng tiếc làm sao nếu như để mặc một viên ngọc thô như thế. Cha nghĩ gia đình chúng ta sẽ dạy cô ấy kĩ xảo, đổi lại sư phụ con sẽ dạy dòng họ chúng ta cách rèn luyện khả năng thể chất. Như vậy thì cả hai bên sẽ càng mạnh lên thêm. Quan trọng hơn nữa, nếu ai đó trong gia đình chúng ta cưới cô ấy, tương lai của dòng dõi Austin sẽ cực kì sáng lạn! Con cũng sẽ hạng phúc nếu như sư phụ con là người trong gia đình phải không? Thế nào con, ý hay phải không? Con có thể liên hệ với sư phụ con không?”
“Làm ơn giới thiệu cho cả anh nữa, Meavis.”
“Cả anh luôn.”
Welin và Yuan cùng cúi thấp đầu.
Hiển nhiên là, ngoại hình của [Sư phụ bí ẩn] thỏa mãn sở thích của cánh đàn ông trong gia đình Austin.
“Ha?......?”
Mấy cô gái kinh ngạc.
Ờ, bọn cô có thể hiểu những gì Bá tước nói. Bỏ qua cái vụ chấp nhận được hay không.
Ở vào vị trí Bá tước, ý tưởng này khá lý thú. À không, có lẽ là tự nhiên đối với một quí tộc thuộc về phe võ tướng.
Mấy cô ngạc nhiên về chuyện khác cơ.
“Họ còn không biết [Dạ Y Mặt nạ] đang ở trước mặt họ cơ chứ!”
Rõ rành rành, cái mặt nạ lúc ấy đã không bị nhận ra.
Còn Mile thì nghĩ.
{Đây là [ý chỉ của thế giới] mà thần nói đó ư, về [lực cưỡng chế thế giới] hoặc là [làm mọi thứ hài hòa] à?}
Dĩ nhiên, nào đâu có thứ như vậy…
Những người đàn ông này đơn giản chỉ là ngu người.
Chỉ có vậy mà thôi….
***Báo***
----Tiến độ bộ này sẽ chậm lại. Lý dó 1 đã ghi ở c73, lý dó 2 tại vì bận dịch BladeDance và Cựu Anh hùng.