Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN (2) - 204: Thẩm vấn

204: Thẩm vấn

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhóm hunter Công hội mang bọn tội phạm về tới vương đô và thẳng vào vương cung.

Tuy Công Hộ là người đặt ra yêu cầu và bắt giữ tội phạm, nhưng Hội không có quyền hành pháp trong vấn đề này.

Thẩm vấn và xét xử tội phạm là vai trò của cung điện và cảnh vệ.

Thường thường, hầu hết các vụ án thuộc hành pháp của cảnh vệ. Nhưng lần này, xem xét theo các nhân tố chính trị, vân vân…những tên tội phạm kia sẽ được điều tra trực tiếp bởi vương cung.

Hình như đó là cách vương cung xử sự phù hợp như thế nào.

Điều này là lẽ tự nhiên.

Vụ này có thể là trường hợp bắt cóc nhắm vào tộc thú nhân, tội phạm dính liếu là một số lớn pháp sư, quí tộc giàu có hoặc bậc thấp, và vân vân.

Còn có thể có kẻ đồng lõa không xuất hiện ở hiện trường.

Đồng thời, đây không phải một vụ án có thể giao cho cảnh vệ trị an, những người chỉ có thể làm nhiệm vụ đơn giản kiểu như trừng trị ăn cướp.

Về phần cô bé Faril…

Tối qua, Meavis đã liên lạc với vợ chồng chủ quán. Họ đang đợi mọi người về ở cổng thành từ sáng sớm. Khi nhóm áp tải trở về, các cô gái đã trao Faril-chan cho ba mẹ cô bé.

Cuối cùng, Mile đã không có bất kì cơ hội nào để bồng bế Faril-chan.

~godblessme~

“Khải tấu Bệ Hạ, thần xin được bẩm báo sự việc ạ.”

Coi như việc thẩm vấn được thực hiện bởi vương cung, nó cũng không có nghĩa Hoàng Đế là người thực hiện nó.

Công việc chủ yếu được làm bởi điều tra viên. Trong số họ, đoan chắc cũng có một số người giữ cấp bậc tương đối cao hơn.

Đương nhiên, đề cương của sự việc đã được dâng lên trước đó. Bởi vụ này khá lớn vốn cần được sự chấp thuận từ đức vua.

Hội chủ và nhân viên hội hầu hết thức tỉnh lúc nửa đêm để chuẩn bị và chờ đợi trước bình minh.

Họ cũng chuẩn bị một phong thư để báo cáo cho vương cung, họ chỉ cần góp vào những tin tức mới.

Việc thẩm vấn được tiến hành dựa trên lời giải thích và lời khai chứng của Xích Thệ và Hầu cận Nữ thần.

Ban đầu, bọn tội phạm lên tiếng phản đối cuộc bắt giữ và thẩm vấn này.

Chúng khai chúng chỉ là một nhóm giáo phái khiêm tốn không có ý định đả thương các cô gái, và buổi lễ thật ra chỉ cần sự hiện diện của một cô gái thú nhân tộc mà thôi.

Nhưng việc tin tưởng chúng sẽ trả cô bé thú nhân về lại sau khi buổi lễ hoàn tất là điều bất khả thi.

Maa, tất nhiên, chẳng có ai ngu dại mà tin được lời của chúng. Vậy nên sau đó, cung điện quyết định dùng thẩm vấn nghiêm khắc với từng tên cá nhân.

Nhưng vấn đề lớn nhất không nằm ở đó.

Câu hỏi đặt ra là qui mô của giáo phái tà đạo này như thế nào, lịch sử thành lập, sự tồn tại của những đồng bọn khác và mục tiêu tối thượng của chúng là gì?

Làm rõ những điểm này là việc quan trọng nhất.

Hoặc bằng không, họ sẽ không biết liệu có vụ thứ hai thứ ba hay thứ N xuất hiện nữa không.

Mà không, họ thậm chí không biết liệu đây có phải là trường hợp đầu tiên hay không nữa.

Chắc có thể đã xảy ra những vụ tương tự trước đây tại vì có nhiều người đã mất tích ở kinh thành.

Đương nhiên, trong những vụ đó, có thể là những chuyến bay đêm hoặc là người bỏ trốn, vân vân…

~godblessme~

Lượt hỏi của Xích Thệ và Hầu cận Nữ thần khá ngắn.

Tất cả lời chứng của mọi người có liên quan đều kết thúc khi bọn thủ phạm thú nhận sự thật của phần đó.

Không có lý do gì để giữ chân các cô ở lại đây.

Sau đó, thẩm vấn viên sẽ tới lượt họ quyết định bằng chứng của các thủ phạm là có thật hay không hoặc là họ sẽ cần thẩm vấn thêm.

Và như vậy, hai nhóm các cô đi về Công hội.

Mọi người thuộc hai nhóm đều biết rằng để nhận thù lao một đồng bạc cho từng người, họ cần phải báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với Hội.

“Các chị có thể kể tụi em nghe kết quả cuộc điều tra không?”

Nghe Mile lên tiếng, Telyucia trả lời thay.

“Người cung điện sẽ không làm việc đó với hunter đâu. Nhưng nếu là thứ có thể bố cáo cho dân chúng, họ chắc sẽ nói.”

“À…”

Đó là vấn đề.

Mile biết một lượng tin tức của đám người bắt cóc, đặc biệt là chuyện thần thoại mà đáng lẽ đã tuyệt tích trong nhân tộc.

Tuy câu chuyện khá là bóp méo, nhưng tại sao đám người này biết được, và tại sao họ tin vào nó?

Cộng thêm, không thể nào nó chỉ là chuyện trùng hợp, cái kia, không gian đa chiều đã thực sự kích hoạt.

Chắc hẳn có kẻ đồng lõa có thể dùng ma thuật đó ở chỗ nào khác nữa nếu các cô không tìm ra tận gốc rễ vấn đề.

Việc này quan trọng và cấp bách hơn cả vụ Cổ long.

“Em đừng lo, có lẽ họ sẽ nói cho Hội Chủ biết được một chút.

Nhưng thông tin Cung Điện để lộ cho Công Hội biết chắc không có gì lớn…ừ, vậy đó…”

Đúng như Telyucia nói, Cung Điện có lẽ ra báo cáo gì đó về vụ này cho Công Hội.

Và Hội Chủ có lẽ đưa ra mấy lời giải thích cho các hunter.

Tuy nhiên, đấy chỉ là những tin cần biết như qui mô và sự nguy hiểm của băng nhóm giáo phái.

Họ sẽ không nói hay hé môi chi tiết sự cố.

(Giờ khó rồi nha. Chà, mình phải nghĩ kế hoạch khác mới được!)

Mile có cả khối ý tưởng tiêu cực khi nhỏ nổi giận, nhưng nó khá là sida lúc nhỏ bình thường.

Hậu quả, loại kế hoạch nào mà nhỏ nghĩ ra lúc này đảm bảo sẽ không được bình thường.

Sau đó ở Công Hội, Xích Thệ và Hầu cận Nữ thần mỗi nhóm nhận thưởng một đồng bạc từ Felicia, người trở về từ trước. Xong hết thủ tục, các cô gái rút về nơi nghỉ ngơi của mình.

Hầu cận Nữ thần dùng một căn hộ cho thuê, trong khi Xích Thệ, tất nhiên, đó là nhà trọ của Faril-chan.

Dù sao, đó là một đêm dài thiệt dài.

Thông thường, giờ này các cô đã dùng bữa và lên giường.

Hơn nữa, dù họ đã nhận tiền ủy thác nhiệm vụ, song họ vẫn có thể nhận được thưởng công lao từ Hội và từ vương quốc vào ngày sau. Tuy nó chưa được quyết định, nhưng có thể làm chứ.

(Được rồi. Về tới nhà trọ mà không có Hầu cận Nữ thần ngáng đường, Faril-chan sẽ là của mình!

Mình sẽ nói cho bé Faril biết ai mới là MVP của vụ này. Fuha…fuahaaaa!)

Dường như, Mile đang có niềm vui với ảo tưởng của nhỏ.

“Rồi, gặp lại mọi người sau nhé!”

“C-chị về mạnh giỏi…”

Rena đáp lại Telyucia với khuôn mặt hơi đỏ.

(((Trời đất! Đó là ai zậyyyyyyyyyyy???)))

Bộ ba Mile hét lên trong tim.

~godblessme~

“Tụi chị về rồi đây!”

“A, mừng các chị trở về!”

Như thường lệ, Faril mở miệng chào Mile, người vừa mở cửa, ở bàn tiếp tân.

Đã được một thời gian kể từ lúc họ chia tay ở cổng thành và mặc dù có vụ ồn ào lớn bởi việc hội ngộ với cha mẹ cô bé, song Faril-chan đã lấy lại sự bình thường.

À không, tại vì vợ chồng chủ quán đang nhốn nháo, Faril-chan không có khả năng làm việc như thường.

Không như vợ chồng chú chủ nhà trọ mà đã lo lắng suốt từ lúc hôm qua, Faril-chan có vẻ đã bị bỏ thuốc ngủ khi bị bắt cóc.

Cô bé không nhớ gì sau khi bị bắt cóc, và khi tỉnh lại, cô bé khá vui khi thấy nhóm các cô gái.

Được vây quanh bởi các tỷ tỷ của Hầu cận Nữ thần, cô bé không còn thấy sợ.

Tuy có một chút sợ hãi và bối rối khi bị bắt cóc, nhưng Faril đã nói chuyện được với các chị lớn thuộc Hầu cận Nữ thần trong một lúc. Và khi được kiệu trên vai Firi, cô bé đã hoàn toàn quên mất việc ấy. Xem ra Faril-chan đã không bị ám ảnh, điều đó thật nhẹ nhõm.

Sau đó, tuy đã hết thời gian ăn bữa, nhưng vợ chồng chủ quán rất vui vẻ nhận gọi món của 4 cô gái.

Trong bữa ăn, Mile đã hết sức giải thích cho Faril-chan hiểu.

“Chính vì vậy, nên lần này, may nhờ có chị, chị mới là người đã theo dấu và lần ra đầu mối bọn đã bắt cóc Faril đấy nhé.”

Tuy Mile hùng hồn tuyên bố, nhưng đối với Faril-chan, Mile trông cứ như một người cáo già đang cố gắng cướp công của Hầu cận Nữ thần vậy.

(Mấy chị Hầu cận Nữ thần không khoe khoang về chiến công của họ nhưng các chị ấy vui với sự an toàn của mình. So với họ, Mile-onee-chan hơi khôn vặt nhỉ…)

Thấy phản ứng của Faril-chan không tốt cho lắm, Mile mất kiên nhẫn.

“Đó là sự thật đấy! Theo mùi của Faril-chan, chị…”

“Ủa? Chẳng lẽ là Rena-onee-chan?”

“Hả?”

Mile sực nhớ. Buổi sáng sau khi các cô đăng kí nhà trọ này lần đầu, Faril-chan có viết lên sổ khách lưu trú, một bảng ghi nhớ.

[Chị (?) Meavis cao ráo và đẹp nhưng sao không thấy ngực. Có lẽ?

Chị Rena trông lập dị . Có lẽ chị ấy mang dòng máu thú ăn thịt. Giống như mình.

Chị Pauline cho mình cảm giác xấu. Ngộ nhỉ.

Mile…nhỏ xíu.]

(Tệ tệ tệ rồi! Em ấy có lẽ nghĩ Rena mới là người có công. Mình có thể cảm thấy một sự dựa dẫm.)

Càng nghĩ, càng khiến Mile mất bình tĩnh.

“Không, sai rồi em ơi! Điều đó là sai!”

Trong lúc Mile đang tuyệt vọng, bộ ba Rena chỉ biết nhìn Mile một cách thương cảm.